Wednesday, October 5, 2022

Nhiều tác giả 16

 
Nguyễn Thụy Sơn
 
HẢI VÂN QUAN
Vén mây níu sợi râu trời
Vén hoàng hôn chọc trăng bơi đáy hồ
Vén màn đêm chạm hư vô
Vén tâm chợt thấy sóng vô minh tràn
Bàn chân chạm Hải Vân Quan
Trông về cửa phủ lật trang hồng quần
Nhớ Huyền Trân vị quốc dân
Xuống thuyền ôm sóng non sông ngập hồn
Hôn từng nắm đất tồn vong
Chạm vành môi phiến đá rong lõa lồ
Thuyền ơi! hồn dạt sóng xô
Chiêm Thành xưa nhượng cõi bờ hai châu
Ta giờ vị kỷ tìm cầu
Xây lâu đài cát ngỡ đâu vĩnh hằng
Ta giờ sáng điện quên trăng
Người xưa đom đóm chép trang sử vàng
Dừng chân đèo Ải Vân Quan
Hồn ta trổ nhánh trên tàn yêu thương
 
Trung Chinh Ho
 
Mai kia còn tôi về.
Tôi tựa vì sao lạc
Bên góc trời viễn phương
Mộng huyền trăng cổ tích
Về soi-bóng-cội-nguồn
Thơ ngây vùi trong nhớ
Buồn theo khúc nguyệt cầm
Ngát hương lòng thạch thảo
Đẫm lên chiều thu phân
Gió qua mùa nghịch tận
Mờ mịt lối về xuôi
Soi mình lên vách tối
Khúc từ ly đã mùi
Đi qua ngàn dâu bể
Bên kia trời bão dông
Ngày mù sương tuyết trắng
Che khuất lòng cố nhân
Thôi đành, thân viễn xứ
Hoài tưởng một lối quê
Xanh rêu miền hư vọng
Mai kia còn tôi về.
 
MÒN LỐI CỎ VỀ MẤY DẶM SƯƠNG
Ta tiếc cho ta, thời bé dại
Thơ ấu chìm trong cuộc bể dâu
Một góc trời quê mù khói ám
Tương tàn theo khói lửa, binh đao
Ta tiếc cho ta, mùa thương hải
tang điền, mỏi gối chốn lưu thân
Ngược gió tràng giang, mưa đỉnh núi
Bạc lòng theo áo vải mong manh
Ta tiếc cho ta, đời lang bạt
Bên trời gối mộng, mấy nghìn đêm
Tàn cuộc, thêm đau ngày vinh nhục
Về đâu, cỏ dại với hoa hèn
Ta tiếc cho ta, ngày trở lại
Sông dài đã khuất dạng em thơ
Ô Môn bạc sóng, mùa thương nhớ
Cát bụi, mù sương một nẻo chờ
Ta tiếc cho ta, đường vạn dặm
Mây trắng tàn theo bước độc hành
Thôi nhé, đời không dung chí cả
Ai hoài, tơ tưởng một thời xanh
Ta tiếc cho ta, chiều sắp lụn
mà buồn đã kín nẻo hoàng hôn
Với tay níu lại vầng trăng muộn
Mòn lối cỏ về, mấy dặm sương.
 
KHÚC DẠ TỪ
Khi em xa anh
ngày đã dại khờ
nắng còn ngu ngơ
sóng xô bãi bờ
mây trắng đường xưa
Khi ta xa nhau
tình đã muôn trùng
cuối trời mưa dông
lối xưa đã mòn
chân bước về không
Thôi em
mùa thu đầy gió
qua cuộc tình
đau thương rạn vỡ
khúc dạ từ
rung lên tiếng tơ
Thôi em
ngày qua tàn nắng
tiếng ru thầm
tan trong chiều vắng
khúc tư trầm
trôi theo tháng năm
Khi em xa anh
ngày đã qua đèo
bóng còn nghiêng theo
nhớ ai cuối trời
trăng vẫn còn neo
Thôi ta xa nhau
Buồn vẫn xanh màu
gió về phương nao
lá rơi cuối mùa
trên cành thiên thâu
Ơi, khúc dạ từ
Còn mãi cho nhau..
 
THƠ GỞI TỚI SUỐI VÀNG
Ngày chưa cạn nắng
Mẹ bỏ con rồi
Vàng thu mấy độ
Mưa mặn trên môi
Thu xưa biền biệt
Một chỗ mẹ nằm
Thu nay con đếm
Sợi buồn trăm năm
Mẹ ơi ! Bão nổi
Từ buổi chia xa
Con còn thấy bóng
Mẹ che hiên nhà
Thưa mẹ, con về
Đường xa gối mỏi
Con trả lại đời
Nỗi đau nguồn cội
Lòng theo hương khói
Gởi tới suối vàng
Bơ vơ mẹ đợi
Từng bước con sang..
 
NIỆM KHÚC THU
Ta thắp lửa bên trời cô độc
Em có còn gối mộng cành sương
Ơi, hai phía mùa thu tàn tạ
Chỉ còn nghe tiếng lá rơi mềm
Ta chắt cạn mùa ta vào tối
Em ru mình bằng tiếng ru xưa
Ngoài kia gió, mưa đầy tâm bão
Thổi vào nhau, xiêu vẹo câu chờ
Ta gọi bạn, mùa thu âm vọng
Khói sương mờ che khuất đời nhau
Tìm đâu thấy, từng cơn mị mộng
Đắp điếm lòng, một vết thương sâu
Thu đã cuối, về đâu, bước mỏi
Vàng thêm chi một sắc hoa đời
Ta nghe tiếng thời gian lỗi nhịp
Niệm khúc chờ, theo sóng xa khơi..
 
Anh Tuấn Hồ
 
TỪ EM
Chiếc lá cuối cùng cũng rơi
Mùa thu khắc khoải đã rời xa ta
Tháng mười ngộ nghĩnh đi qua
Rắc hạt mưa bụi ướt tà áo bay
Chút tình vừa ngấm đủ say
Đời nghe ấm lại từ ngày gặp em
Giọt buồn lặng lẽ buông rèm
Hàng mi khép chặt dưới thềm nụ hôn
Từ em gửi chút môi son
Từ ta kết lại những còn dấu yêu
 
TRẦN THOẠI NGUYÊN
 
MỘNG TÀN THU
Rồi chẳng còn gì đâu em
Ngày mai bóng xế chẳng tìm thấy nhau.
Se se chuyển thuở ban đầu
Một mùa lạnh xếp lá sầu trên trên cây
Là thôi mộng vỡ hương phai
Buồn như rượu mạnh cơn say thấm dần...
(Trích TUYỆT TÌNH CA, 1970)
 
MỘNG TÀN THU
Nắng đã tàn phai chiều xế thu
Dòng sông xưa con nước sa mù
Tình em chiếc lá vàng thu cũ
Bay mãi trong hồn, trong giấc mơ!
Em hỡi! Mùa xanh xưa tóc xanh
Tay trong tay nắng lụa thơm tình
Nụ cười mắt biếc Thiên Đường mộng
Môi thắm lời yêu lòng tuyết trinh
Bờ cỏ hoa ơi! Áo mộng đầu
Duyên tình dang dỡ khóc đêm thâu
Vầng trăng thổ huyết mùa thu cũ
Còn láng lai cành sương lệ châu!
Ôi đã về đâu thuyền ái ân!
Mộng tình Em xưa vỡ cung đàn
Em ơi! Mộ địa mùa thu chết
Chiếc lá Tình Yêu khắc Đá Vàng!
Anh níu thời gian tay trắng tay
Quỳ dâng tiếng hát thu tàn phai!
Em ơi! Chuông đổ Nhà thờ nguyện
Chiều lắng ru hồn theo khói bay...
Sầu bay... Em hỡi! Mộng tàn thu
Núi đá lệ ngân khúc phượng cầu
Tình Yêu gãy cánh Thiên Đường vỡ
Thơ tình anh viết: Lệ thiên thu!
 
---------
 
HẸN...
Ta sẽ cắn Trăng ra ngần trăm mảnh.
Nhưng mại mềm...ta cắn diụ nhẹ thôi!
Để cho Trăng: ngây dại...bồi hồi.
Máu sẽ buông...trên môi ta mọng đỏ!
Trăng sẽ tuôn ra nghìn tia máu nhỏ
Biến thành dòng suối đỏ: chảy quanh năm.
Ta sẽ nhai...sẽ nuốt! ánh Nguyệt rằm
Nhai bằng môi...Nuốt bằng lời...trìu mến
Cắn nát Trăng ra ...bằng ánh nhìn lơ đễnh!
Bằng linh hồn: nghễu nghện của Thơ ca.
Bằng ngôn từ: tha thiết...! diết da!
Bao yêu thương...dồn tay ngà...trau chuốt.
Ta cắn Trăng bằng: đôi tay ve vuốt
Nghìn mân mê...nà nuột...lửa tình khêu ...!
Cho Trăng đau...Thảng thốt!...cất tiếng kêu.
Giọng rên xiết...rơi vào đêm ...hoang dại!
Ta cắn cho: Trăng điên...Trăng dại...
Trăng vỡ òa: rơi tõm xuống Trần gian.
Ta sẽ kéo Trăng lên...Treo đỉnh địa đàng!
Cho trăng quên...Đâu Thiên đàng...? Đâu Hạ giới :..?
Ta sẽ dắt Trăng vào: chơi vơi...! chới với!
Dìu miên hoài...Vĩnh hằng ...Hởi nàng Trăng...!!
Minh Trang Tran
 
CHỈ CÓ THỂ LÀ MẸ
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Đặng Minh Mai
 
HÁT RU CHO MẸ
Mẹ ơi! Mẹ ngủ cho ngon
Để con ru mẹ say tròn giấc say
Đếm tay hơn bốn ngàn ngày
Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm
Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho yên
Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng
Mẹ ngao du cõi khôn cùng
Nhớ con xin mẹ thong dong trở về
Lá vàng mẹ đã rụng đi
Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh
Ngày xưa được mẹ dỗ dành
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào
Lá vàng mẹ vội đi đâu
Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh
Đêm chừng như đã qua nhanh
Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương
Mẹ ru con suốt đêm trường
Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ
Ngủ đi, mẹ ngủ… ầu ơ!.
Trần Kiêu Bạt
 
CON NỢ MẸ CẢ CUỘC ĐỜI!
Bao giờ con hỏi mình đâu
Vì sao mái tóc trên đầu pha sương
Vì sao răng mẹ bị lung
Vì sao da mẹ nếp nhăn đã nhiều.
Bao giờ con hỏi mẹ yêu
Miếng ăn, giấc ngủ mẹ yêu thế nào
Bao giờ con hỏi vì sao
Mắt mờ, chân chậm khi nào mẹ ơi.
Mỗi khi trái gió trở trời
Toàn thân nhức mỏi ai người bóp xoa
Ốm đau mẹ uống thuốc chưa
Bao giờ ngày giỗ ông bà mẹ ơi.
Con bay đi khắp phương trời
Lo gia đình nhỏ hỏi người cô đơn
Mình mẹ vất vả từng hôm
Ai người nâng giấc cho tròn năm canh.
Của mẹ như của để giành
Chết đi thứ đó sẽ thành của con
Đã bao giờ nói biết ơn
Đã bao giờ nói con thương mẹ nhiều.
Con nợ mẹ những lời yêu
Nợ từng câu hát mỗi chiều mẹ ru
Nợ mẹ những tháng mùa thu
Nợ vòng tay ấm gió lùa đêm đông.
Nợ mẹ năm tháng tuổi hồng
Tung tăng cắp sách đến trường hồn nhiên
Nợ mẹ đến từng bước chân
Cả đời con nợ tuổi xuân mẹ mình.
Con chưa trả hết công sinh
Còn nợ công dưỡng cho mình lớn khôn
Mẹ ơi mong mẹ đừng buồn
Những gì con nợ mang ơn suốt đời.
Nguyễn Chính
 
MẸ CÓ NHỚ CON KHÔNG?
Chiều hôm nay, mưa lắc rắc ngoài hiên
Thấy nhớ nhà...muốn chạy về với mẹ..
Gục vào lòng nói một câu thật khẽ...
"Con nhớ mẹ nhiều...Mẹ có nhớ con không...?"
Con muốn về ăn với mẹ bữa cơm
Dù bát canh suông, dưa cà cũng được
Muốn thò tay nghịch vào trong vại nước
Gội đầu lá bòng với bồ kết mẹ đun...
Con muốn về vày với đám đất bùn
Mặt lem luốc như thuở xưa còn bé
Muốn lên đê đổ nước rồi bắt dế
Để mẹ đánh đòn...khi đã trễ giờ cơm...
Muốn nằm hiên nghe mẹ hát ru buồn
Như đời mẹ bao tủi hờn, vất vả
Con ngủ ngon mẹ vẫn ngồi khâu vá
Dưới trăng vàng, gió cũng hát tình ca.
Con lớn lên...cuộc sống mãi xa nhà
Nhiều đêm nhớ chẳng thể về thăm được.
Nước mắt con rơi...bờ mi lại ướt
Như bóp nghẹt lòng... Con nhớ mẹ, mẹ ơi!
Thúy Nguyễn
 
GỬI NHAU MỘT TIẾNG THỞ DÀI
Đi từ vô vọng tìm nhau
Trăm năm một cuộc bể dâu vô thường
Thưa em, đời đã khốn cùng
Qua cầu bay áo cuối đường hỏi ai?
Gửi em một tiếng thở dài
Tình nhau hoa rụng đã đầy hiên mưa
Tầm Xuân héo nụ vườn xưa
Trên cành hoa bưởi mấy mùa hương phai
Gửi nhau một tiếng thở dài
Cánh chim bay mỏi giữa ngày trầm luân
Tay buông khuất nẻo không cùng
Chờ nhau thì cũng cuối đường xa xôi
Nhớ nhau thắp nến đợi người
Tàn đêm trắng giọt sương rơi lạnh lùng
Một đời trôi nổi sắc không
Trăm năm mỏi cuộc bụi hồng vô duyên
Bây giờ đáy biển mò kim
Uổng công tay níu tình em lạc loài
Cơ hồ nhạt phấn hương bay
Cho đêm trắng giấc giữa ngày đảo điên
Từ em Bao nổi ưu phiền
Trong vô lượng kiếp ... Có tiền định nhau?
Nhukhong
 
NHƯ KHÔNG
Tôi còn một chút em
Mà đời như đã cạn
Muốn quên như từng quên
Tình khô ngày nắng hạn
Tôi ra khỏi đời em
Nghe tình như bão dậy
Những đêm dài ưu phiền
Lòng sao buồn đến vậy ?
Ta ra khỏi đời nhau
Tình như hàng ghế trống
Chỗ ngồi còn biết đau
Huống hồ tôi thất sủng
Tình như trăm nhánh sông
Sẽ trôi xuôi về biển
Hương hoa giữ trong lòng
Cũng một lần khánh tận
Một ngày như trăm năm
Không một lần linh hiển
... Em làm sao hiểu được
Điều vô minh không cùng
Giữa đời con dốc ngược
Quả đất quay âm thầm
Tôi một đời tăm tối
Một cõi tình như không
nhukhong
 

 

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...