Monday, March 22, 2021

Thụy Sơn 3

 

CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG
Người vừa đi đêm qua
Hồn ta hạt sương sa
Giọt buồn nằm trên lá
Giọt tan giữa yên hà
Người vừa đi theo mây
Thơ trôi về ngang đây
Cuộc rong chơi trần thế
Tình cờ. Nào ai hay!
Người về như cơn mơ
Suối khóc lời cạn khô
Rêu phong sầu mấy tuổi
Dải sô trắng huyệt mồ
Đời người Ôi chiêm bao
Đò trôi về phương nào
Bóng mong manh sương khói
Phù Vân. Phù Vân ...sao?
 
Vĩnh biệt bạn Trầm Tuyết Mai
 
TÌNH CỜ
Hồ thu ba lặng sóng
Chiếc lá chờ duyên rơi
Nước ôm trăng nửa bóng
Bắt đầu hay phai phôi
Đất trời chưa chạm môi
Vô ngôn gió thay lời
Thiên hà đêm say tỉnh
Đất trời còn hai nơi
Phù vân lạc xa xôi
Ngược trôi về núi đợi
Xưa sau mờ chứng tích
Mộng du rồi tan thôi
Sông cứ trôi cứ trôi
Đò xuôi truông chẳng vội
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...đang rơi
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...rơi ...rơi!
 
XIN LÀM NGƯỜI THẮP NẾN
Những người đàn bà xin làm người thắp nến
Lửa nhóm trong thơ huyết lệ tâm hồn
Bầy vượn mẹ nép ngày trên tán lá
Nhai lại tuổi mình tròn khuyết một tháng ba
Những người đàn bà gánh chữ đi xa
Qua bao giao lộ đèn xanh đèn đỏ
Thân cổ lục hồn ngữ ngôn hoá đá
Lời rêu phong Chạm trổ giấc mơ ngàn
Đêm chảy qua ngày hồn hoá dung nhan
Uống dòng đục dòng trong bụng còn úng thủy
Đêm trắc ẩn gọi ngôn từ thức dậy
Mây trăm năm ân sủng đến vô cùng
Những người đàn bà có mẫu số chung
Nuôi lớn câu thơ Tính bằng hơi thở
Sống là cho Tay không về với cỏ
Nhẹ nhàng ôm Dịu dàng ngủ Đất ơi!
 
BẾN ĐỢI
Nắng lạc chân trời lẩn khuất đâu
Hoàng hôn về vội phía chân cầu
Lèn tơ lụa dệt chưa ra sắc
Kết sợi tằm đan đã rõ màu
Một bận đò khuya chờ khách cuối
Hai con nước cũ hẹn trăng đầu
Tay còn cố giữ bàn tay chặt
Sóng vỗ ru bờ sóng vỗ lâu
 
NƠI BẮT ĐẦU
“Nắng Sài Gòn em đi mà chợt “ rét *
Cô Vi tàng hình qua phố thênh thang
Em giấu mặt đường bay đêm vội vã
Đến và đi lặng lẽ một ngả về
Chiết rượu Hồng Đào lan tỏa hồn quê
Tưới tẩm ngày xuân mềm cơn say bè bạn
Đò đưa khách tao nhân chiều mắc cạn
Cuộc tao Phùng chén tạc hẹn mùa sau
Nắng Sài Gòn tắt lịm phía không nhau
Tóc chẻ lọn phơi chiều trên mái phố
Không giây bắt đầu nên không giờ kết thúc
Đâu tương Phùng mà tính chuyện chia ly
Em trở về nơi đã bắt đầu đi
Như mây trở lại mưa sau ngày bấc lạnh
Nơi có dòng sông cho em tỏa nắng
Cám ơn Sum vầy mai dẫu biết phân ly.
 
PHÓNG SINH KÝ ỨC
Người đàn bà giấu mặt sau dải khăn mây
Bềnh bồng phóng sinh ký ức
Đêm thần thoại bước trần gian dạ vũ
Mức thánh Valentine rửa tội dại khờ
Sao mai mở cổng trời hôn phối sao hôm
Sông trăng hoài thai nhánh dậy thì chưa kịp lớn
Người đàn bà ngại ngần cắn đôi vạt áo
Vén dải khăn mây thả gió đi vào
Bầy én cũ cũng theo ngày hoàn tục
Áo y xưa vá nửa giấc mơ sờn
Đôi dế nhỏ trốn chiều đi ngủ sớm
Gối trên trang cổ lục một thiên tình
Hai người ngồi giấu mặt sau dải khăn mây
Mặt đất bình yên sóng thần trong mắt
Một người là cánh diều người kia là gió
Ngữ nguyên xưa bờ cỏ gió đi về
Ngày Valentine
Người đàn bà ngồi đếm ngược từng trang cổ lục
Chữ tương Phùng mục rữa đã trăm năm
Tranh cổ tự hốt nhiên hoá thạch
Đêm tình nhân sao rụng trắng thiên hà
Người đàn bà giấu mặt sau dải khăn mây
Bềnh bồng phóng sinh ký ức ...
 
 
Mẹ về tắm nắng Sài Gòn
Con. cơn mưa nhỏ mát hòn đảo xa
Rừng phong đêm bỗng trổ hoa
Mùa xuân về giữa thu pha tóc mềm .
 
TÂM BÃO
Đàn cú trắng sang bờ hấp hối
Đêm hỗn mang thiên thần áo trắng bay về
Nơi không gian phổi người không đủ thở
Nơi thời gian cây cỏ ngậm sương buồn
Nơi tuyến đầu Giặc trá hình khuynh đảo thế nhân
Vầng trăng đêm nay tiễn đoàn quân ra trận
Đất nước gọi người chiến binh thầm lặng
Cuộc đối đầu giấu mặt giành từng hơi thở hồi sinh.
Bước viễn chinh không chiến bào không kỵ mã
Không báu gươm khuất phục giặc quy hàng
Chiếc áo blouse huyền thoại thế kỷ sang trang
Trước hy sinh ngôn ngữ thành bất lực
Tình đồng loại trong trái tim nhân bản
Tấm lòng chín mươi triệu đồng bào đổ về tâm bão thành sông
Từng ngọn hoa đăng chở lời nguyện cầu sau cánh cổng ...mênh mông
Nước sông Hồng vẫn dạt dào mùa xanh hy vọng
Những cây cầu chở mặt trời qua phố
Chở ánh sáng vỗ về đêm tối
Chở tình người gần lại với người hơn

Sơn Nguyễn 13

LỤC BÁT NGHÌN TRÙNG
Dậm chân hăm hở bước vào
Nhón chân lặng lẽ vẫy chào bước ra
Sương mai chở bóng chiều tà
Mòn chân chưa ngộ quê nhà dưới chân

Lên đầu vuốt tóc soi kinh
Xuống chân lần ngón xem mình ở đâu
Thưa người dưới ấy vực sâu
Làm sao thấy được ngàn dâu trên này

Trở mình thực đã là hư
Thời gian là một ngôn từ cô đơn.
 
 
3. 
Nghìn trùng lục bát tìm tôi
Lạc trôi về những mảnh trời không nhau
Trăm năm trả lại ban đầu
Trăng sao trả lại nguyên màu. Vô dung
6. 
Trở mình thực đã là hư
Thời gian là một ngôn từ cô đơn
Mon men nếm thử nỗi buồn
Còn nghe dư vị nụ hôn nửa chừng
10. 
Đời cho con mắt lang thang
Buộc con kia phải hoang mang kèm vào
Khóe nhìn vừa khít lao đao
Hệt như ánh mắt trao nhau vỉa hè
11. 
Đi là thêm một chút về
Xa là thêm chút nhiêu khê để gần
Đường trần cỏ lá ướt chân
Rỗng rang được mất sau lần thiệt hơn?
16. 
Từ trong chiếc bóng la đà
Vi vu lá hát bài ca cội nguồn
Tiếng rơi chạm phải nỗi buồn
Rung rinh trong nắng hai đường song song
 
(MỞ)
Lên đầu vuốt tóc soi kinh
Xuống chân lần ngón xem mình ở đâu
Thưa người dưới ấy vực sâu
Làm sao thấy được ngàn dâu trên này

41.
Ngư ông gác mái bên cồn
Điềm nhiên bỏ lại nỗi buồn trên sông
Bỏ luôn mẻ lưới màu hồng
Chỉ duy có một rỗng không mang về
42.
Nắng chiều lộng lẫy bờ đê
Điểm trang đón cánh chim di về ngàn
Từ trong bóng nước dần tan
Còn rưng tiếng sóng vỗ ngang mạn đò
43.
Qua đêm sao phải lần mò
Qua nhau sao phải thăm dò tiếng rơi
Tôi đang trôi giữa dòng đời
Hay đang đi giữa dòng người hắt hiu?!
48.
Tôi đi giữa cõi và miền
Tất nhiên và cả ngẫu nhiên, như là
Dây mơ dây muống dây cà
Mặc nhiên phối giống đậm đà… dây tơ!
49.
Tôi đi giữa đợi và chờ
Bây giờ còn mấy bao giờ? Có. Không
Khua vang chút tịch mịch hồng
Sợi dây đắm đuối buộc lồng dưới chân
50.
Kể từ bước nhỏ phù vân
Mây đan tóc cũ sương ngần dáng xưa
Với tay ngắt chút mộng thừa
Cúi lau giọt lệ ai vừa đánh rơi
51.
Nồng nàn dốc cạn chén vơi
Niềm vui là nửa nụ cười không mây
Chỉ cần một nửa lất lây
Có khi cũng đủ chứa đầy nhân gian
52.
Ai ngồi cơi nới bụi than
Khều mong manh lửa dưới tàn tro kia
Bụi tro là của chia lìa
Thì phù du ấy đi về những đâu!?
53.
Lòng như trấu ngún qua cầu
Xới niềm vui cũ lên lau nỗi buồn
Nợ đời là một nụ hôn
Nợ mình là giọt lệ hồn chưa khô
54.
Lá rơi bóng chạm mặt hồ
Lệ rơi bóng chạm xuống bờ lau xanh
Một là, gợn sóng lăn tăn
Hai là, gió động trên cành nguyên sơ
55.
Chỉ là mộng. Chỉ là mơ
Cho tôi xin lại chút thơ dại này
Tự do một cánh diều bay
Có rơi… thì cũng rớt ngoài bao la
56.
Từ em nụ thắm chưa là
Bâng quơ tôi vẽ hai tà thong dong
Từ em là một đường cong
Vu vơ thành đốm lửa hong lòng mình
57.
Thế rồi bỗng chốc làm thinh
Lưỡi dao ảo vọng chữ tình cứa đôi
Nửa hiu hắt lạnh trên môi
Nửa treo lơ lửng trên đồi tương tư
58.
Từ em cất tiếng giã từ
Tôi yêu… yêu cả thái hư trong hồn
Từ em ánh mắt biết buồn
Tôi đau… đau cả cội nguồn nỗi đau
59.
Thôi thì sóng cuộn dòng sâu
Ngàn năm con nước qua cầu vẫn xuôi
Chỉ xin giữ lại nụ cười
Để tôi chuộc lỗi với người trăm năm
60.
Long đong thì nguyệt vẫn rằm
Lao đao thì mộng vẫn trầm hương bay
Muôn vàn hiện thể vẫn xoay
Cõi phù dung ấy vẫn đầy tri âm
61.
Nửa đời mặc áo chùng thâm
Chắc gì khoảnh khắc lỗi lầm bước qua
Nửa đời mặc áo cà sa
Chắc chi giây phút không là khói sương
62.
Nhặt viên sỏi trắng bên đường
Thảy lên thinh lặng-vô thường ngắm chơi
Tiếng rơi còn ở trên trời
Đã nghe tiếng động cất lời trong tâm
63.
Đêm rung mặc khúc dương cầm
Vẫn hai chiếc bóng âm thầm vây quanh
Một đong đưa tấm vách mành
Một hiu hắt lạnh trên cành bâng khuâng
64.
Cũng đành bụi đỏ lấm chân
Cũng đành nương gió mà lần tiếng chim
Mây trôi sông suối đi tìm
Có khi chỉ một mà chìm khuất nhau
 
69.
Nhấc chân là đã nghìn trùng
Đặt chân là đã mịt mùng tro than
Lửng lơ bày cuộc trần gian
Loay hoay nhấc- đặt đã tàn cuộc chơi
70.
Câu thơ dừng lại nửa vời
Nằm phơi ngôn ngữ trên đồi tịch nhiên
Chàng thi sĩ trẻ bỏ miền
Cõng ba dấu chấm lên triền hoang sơ
71.
Một bầy sơn nữ tóc tơ:
Người ơi cho hỏi ý thơ là gì?
Rằng thưa: cát bụi xuân thì
Tứ thơ còn ở chốn đi chưa về
72.
Tôi tìm tôi giữa chốn khuya
Tôi tìm tôi giữa chia lìa chính tôi
Vung gươm chém vỡ mặt trời
Nổ tung thành một tiếng “tôi” lạnh lùng
73.
Tìm trong tiếng vó dưới dòng
Trong từng lóc cóc lòng thòng bánh xe
Con đường thổ mộ lê thê
Gió đời lạnh buốt thổi đè gió rơi
74.
Tìm trong nụ thắm bời bời
Tìm trong phiến lệ ngời ngời nét môi
Vung dao rạch nát kiếp người
Vỡ tan thành một tiếng “tôi” nhiệm màu
93.
Nghe từ ngõ vọng tầng không
Nghìn xưa tiếng vỗ chim hồng còn vang
Gót chiều thả bước sang ngang
Đường mây thắp nến hai hàng chân như
94.
Muôn vàn cũng thực là hư
Triệu năm định nghĩa hai từ sát na
Dưới chân hiện bóng quê nhà
Trên đầu hoa nắng đậm đà tiếng chim
95.
Tôi ngồi với tôi lặng im
Tỉ tê bên góc phố chìm, ướt mây
Hôm nào hội ngộ chiều nay
Sương môi động đậy khói lay nghìn trùng
96.
Một chùm mây trắng mông lung
Cầm tay nhau giữa chập chùng nhớ quên
Rồi lau lách. Rồi khuất chìm
Tan vào cánh bướm lim dim bên hè
97.
Một đàn cá lội dưới khe
Trườn qua đám cỏ kết bè rong chơi
Bao năm mương cạn vũng còi
Một hôm bỗng thấy bầu trời tự do
98.
Lão ông thong thả cởi đò
Đã từ muôn kiếp hẹn hò. Vẫy tay
Bến chiều lồng lộng cỏ may
Đã xanh cổ tích, đã đầy chiêm bao
99.
Hôm kia. Hôm nọ. Hôm nào
Ba hôm cùng đứng dậy chào hôm nay
Hôm nay chào phút giây này
Chưa vơi khoảnh khắc đã đầy thiên thu
100. (KẾT)
Một trăm lẻ tám nấm mồ
Tôi chôn cả những mơ hồ trong tôi
Rung rinh… giọt nắng nảy chồi
Một bông mai nở trên đồi tịnh nhiên.

BÌNH MINH LƠ LỬNG
Có điều gì nằm phía sau khúc hát
Mà cỏ cây phiêu dật đến vô cùng
Trong âm huyết của loài chim trôi giạt
Một cung trầm lay động mấy tầng không
Hoàng hôn khép. Trả tình nhân về cõi
Ngàn sao khuya không vén nổi mây trời
Đêm thở vội nghe triều dâng mắt mỏi
Tiếng chuông gầy rơi đụng lá vàng rơi
Thâm trầm quá. Kìa! giọt sương động đậy
Lung linh này đã có tự ngàn năm
Thì khoảnh khắc sợi nắng vàng đưa đẩy
Chỉ tô thêm vẻ đẹp của vĩnh hằng
Người thi sĩ hành hương trong bóng tối
Áo hồng hoang còn lấm bụi trăng mờ
Nghe chuyện kể một dòng sông mắc cạn
Nước trôi về nương náu tận hoang sơ
Màu du tử ứa vàng trang giấy cũ
Bến xa bờ mộng mị với trông theo
Vin sợi gió treo vầng dương ẩn dụ
Một bình minh lơ lửng giữa lưng đèo…
SN_13.3.2021
 
TẠ ƠN NGƯỜI TA ĐÃ CÓ NHAU
Khúc hạnh ngộ chở chiều lên đỉnh gió
Chiếc lá vàng thong thả đợi mùa sang
Sông chẳng thể bước hoài con sóng nhỏ
Hát đi em cho lộng lẫy mây ngàn
Hoa vẫn thắm trong vườn chiều cạn nắng
Đã thiên thu từng ánh mắt ân cần
Trong giấc mộng của bông hoa thầm lặng
Con bướm vờn. Là cả một mùa xuân
Trong hữu hạn đã chứa đầy vô hạn
Khoảnh khắc là. Hiện hữu đã hư vô
Tia nắng mỏng vẫn sống đời thanh thản
Vẫn thong dong soi bóng mặt gương hồ
Rồi ảo ảnh sẽ choàng xanh ký ức
Như chim đi còn gởi giọng bên chiều
Một hơi thở sẽ nhói trong lồng ngực
Một linh hồn sẽ xoãi cánh phiêu diêu
Trần gian đó. Ngôi đền thiêng máu lệ
Mỗi nụ hôn là nhịp thở ban đầu
Nơi vạn vật chan hoà cùng Thượng Đế
Tạ ơn Người cho ta được có nhau…
 
ĐỐM LỬA MONG MANH

Hỡi em!
Người tôi hằng yêu mến
1.
Đừng lay động gương hồ
Cho thuyền được neo bờ trên sóng nước
dịu êm
Hãy hồn nhiên ánh mắt
Cho tôi mãi thấy em như lần gặp ban đầu
Đừng mở trang im lặng
Không lời là ngôn ngữ của vầng trăng
e rằng…
2.
Tôi
Một cánh chim khổ nạn
Từ ngàn mây lang thang lạc cánh bên trời
Một linh hồn yếu đuối
Xin được nuôi khao khát mình bằng đốm lửa Mong manh…
Nhé em! Người tôi hằng thương mến.

P/s: Trích tập thơ “NGOÀI Ô CỬA”
SN_20.02.2021
  
 
GIÃ TỪ
Ta…từ thơ dại bước chân
Nhấc lên đặt xuống đôi lần thành…Tôi
Máu xương lơ lửng luân hồi
Trăng sao nhảy múa trên đồi nhân gian…
Vân vi nắn lại cung đàn
Ngồi yên em nhé kẻo tràn cung mây
Bão bùng rừng vẫn là cây
Ngàn xanh xưa vẫn lấp đầy tiếng chim
Ngoan nào. Máu chảy về tim
Nhịp lau lách gọi đã chìm âm rung
Từ trong suối cạn khe cùng
Rỗng không chở tiếng tơ chùng đi qua
Người từ xương máu bước ra
Hay là hơi thở từ xa bước vào?
Xin cho ta gởi lời chào…
 
CHẠNH LÒNG
Trong mơ chợt thấy bóng mình
Hư vô bốn phía rập rình trước sau
Cúi người nhặt chiếc giẻ lau
Chạnh lòng bóng cũng chiêm bao như mình.
 
RỖNG KHÔNG
Chia nhau một nửa buồn tênh
Cánh diều thuở ấy đã mênh mông rồi
Cho nhau một nửa chỗ ngồi
Bọt tan cuối nước, bèo trôi đầu dòng
Chia nhau một giấc mơ hồng
Tự ngàn xưa vẫn bềnh bồng như mây
Cho nhau một thoáng môi gầy
Nụ cười của những tháng ngày hư hao
Người về từ cõi-xôn-xao
Có nghe trong gió lời chào rỗng không?
 
BẢN HÒA ÂM ĐỊNH MỆNH
Và ký ức đã hoen màu nước mắt
Của ngày nào đi về phía không anh
Con chim nhỏ băng mình vào hiu quạnh
Gởi hàng cây một tiếng hót trên cành
Và để lại một mùa đông buốt giá
Giữa Sài Gòn những hoa nắng lung linh
Người con gái giữa muôn trùng xa lạ
Vẫn cất riêng một chiếc bóng bên mình
Nhành hoa dại bên luống đời đưa đẩy
Thu lạc loài vì thiếu lá vàng rơi
Em nhớ mãi buổi chiều chưa xa ấy
Tay trong tay mà tiếng nghẹn trong lời
Thôi thì cũng đã mù sương lau lách
Buông đi anh những khắc khoải đợi chờ
Xin khép lại bản hòa âm định mệnh
Trên cung đàn lỡ dở một đường tơ
Chào biệt nhé những chiều xưa lá đổ
Chốn xa mù hò hẹn với phôi pha
Thì anh hỡi bên dốc đời sương phủ
Vẫn còn nguyên một ánh mắt quê nhà…
 
DÂNG HIẾN
Này em Hãy để âm đàn ấy
Hòa vào tiếng chim ca và hoa đua nở
Hãy để niềm vui này
Tuôn chảy thành tiếng cười cho cây cỏ xanh tươi
Và hãy để tình yêu
Là hơi thở hiến dâng cho nhịp sống muôn đời
Nhưng Hãy để nỗi buồn kia
Rưng rưng thành giọt lệ
Tan vào trong cõi hồn tôi…
 
LỜI CẦU XIN
Xin cho tiếng thơ tôi còm cõi
Được chép vào trang giấy đất trời
Xin cho giai điệu nhỏ nhoi này
Được hòa vào âm nhạc biển khơi
Hãy để tình yêu đơn sơ ấy
Được tan vào dòng chảy cuộc đời
Và Xin cho tôi
Một linh hồn bé mọn
Đặt nụ hôn cuối cùng lên chiếc lá vàng rơi…
 
LẼ NHIỆM MÀU
Một ánh trăng vàng dạo mênh mông
Buông mình lấp lánh dưới dòng sông
Bờ cõi muôn trùng tuôn bóng nguyệt
Thắp sáng trần gian một đóa hồng
Ngàn ánh sao trời vạn cánh hoa
Giữa càn khôn xỏa lộng thiên hà
Mặt đất kiễng mình giơ tay hái
Trải vào nhân thế bản tình ca
Tiếng hót chim muông dậy núi đồi
Thâm trầm lay động áng chiều trôi
Vũ trụ thu mình trong khúc hát
Nở xuống thiên thu một nụ cười
Mây nhấc cuộc đời lên núi cao
Gió đùn mưa đẩy xuống vực sâu
Thì tiếng chim ca là vĩnh cửu
Một thoáng trăng sao cũng nhiệm màu…
 
MÊ CẢM
Mắt em là đốm sao trời
Ánh lên thinh lặng thành lời vô ngôn
Môi em là đốm lửa hồn
Cháy vào vô tận nụ hôn nhiệm màu…
 
NHÌN & THẤY
Nhắm nghiền hai mắt ngó chơi
Trên cao chỉ thấy đầy người chen nhau
Từ từ nhìn xuống dưới sâu
Lạ thay cũng thấy chen nhau đầy người
Hay là mở thử con ngươi
Tròn xoe đôi mắt ngời ngời xem sao
Vàng xanh tím đỏ ồn ào
Khóc cười như thể lời chào phố đông
Rõ là trong cõi-long-đong
Nhìn thôi đừng thấy cho lòng thảnh thơi…
 
NGỌN LỬA
“Thầy ơi!”
tiếng gọi không lời từ trong sâu thẳm
mang tôi về những tháng năm xưa
Những ngày ấy… đã lâu
cánh cửa đầu đời thầy mở cho tôi
có tên Ngọn-lửa
Lửa từ ánh mắt, đôi môi
từ bụi phấn rơi rơi trên bục giảng
người đàn ông hiền lành và giản dị
vắt cả óc tim mình lên tấm bảng vô tri

Đã bao năm
thời gian tựa một chớp mi
bao dòng chảy ra đi nhưng sông thì ở lại
một kiếp tằm khắc khoải những đường tơ
Mải quay cuồng trên đôi cánh ước mơ
đứa học trò ngày xưa ấy vẫn không quên,
dành cho mình những phút giây ngoảnh lại
tấm lưng gầy,
cọc cạch những vòng quay mỗi chiều tan lớp

Tôi trở lại thăm thầy
một chiều hè lất phất mưa bay
bụi mưa, hay bụi phấn năm xưa đưa tôi về xa vắng
Thầy im lặng nhìn tôi
ánh mắt xa xôi và nụ cười thánh thiện
bỗng dậy lên một Ngọn-lửa-khác ở tim mình
Tôi nắm chặt tay người và buột miệng: “Thầy ơi!”
 
DƯƠNG CẦM XANH
Là điểm lặng mơ màng trên đỉnh phím
Ngón tay gần ngồi gảy khúc tình xa
Con sâu bệnh cuộn mình trong tổ lá
Tiếng chim qua còn ủ giọng bên thềm
Lời tịch mịch đưa hồn vào cuộc lữ
Thực và hư đuổi bắt tận nghìn trùng
Người đi biệt để quên màu nắng cũ
Trên cung đàn ngấn lệ đóa phù dung
Khi gian dối mặc tấm choàng thánh thiện
Dương cầm xanh thành ảo ảnh tan nhòa
Trong bóng tối của mù sương tầm tã
Thánh thần nào cứu rỗi được oan khiên?
Chùm âm mỏng đã dày câu ước nguyện
Đã rêu mòn ngôn ngữ của đền thiêng
Lời ca cũng úa nhàu trong tiếng hát
Nơi mùa xuân vẫn trổ đóa ưu phiền
Chốn nguyệt rằm cũng là miền trăng khuyết
Giữa tàn phai cây cỏ sẽ vươn mầm
Tự ngàn xưa có một điều rất thật
Mọi nẻo đường đều hội tụ chân nguyên…
 
ẢO ẢNH
Và tình cũng mơ hồ như suối tóc
Chấm ngang vai mà xõa tận nghìn trùng
Người con gái hồn nhiên như cỏ mọc
Dáng thu gầy khua nhịp bước thung dung…
Đường xưa đó lung linh màu cổ tích
Đã rong rêu từ độ thắm môi hường
Là sương khói đã chìm vào cô tịch
Vẫn thâm trầm dan díu một làn hương
Trong tưởng tiếc đã hình dung hò hẹn
Vũ trụ nào đong cạn chén nghìn thu
Tình không thật vẫn còn trong nguyên vẹn
Thì chiêm bao là huyễn hoặc cho dù
Em bước xuống trong chiều mưa phố cũ
Rất điềm nhiên như một phiến mây hồng
Bản sonate trên cung đàn phỉnh dụ
Chưa hoang đường đã trỗi nhịp mông lung
Ngày chưa khép sao tình nhân đã vội
Cho mơ màng hụt hẫng bóng liêu trai
Thăm thẳm quá nơi rèm mi bóng tối
Một bờ môi tình tự với đêm dài…
 
VÒNG QUAY
Từng giọt sương hồng trong sớm mai
Giữa ngàn xanh buông thả gót hài
Dưới đất tri âm cùng cây cỏ
Trên trời hò hẹn với mây bay
Vạt nắng cuối chiều bước phiêu linh
Lẩn vào khuya khoắt chốn lặng thinh
Lặng lẽ thu mình trong bóng tối
Sẽ bình minh thắp lại nguyên hình
Ngàn đốm sao trời vụt khuất mau
Trả trần gian về cõi muôn màu
Sân khấu xin nhường cho dâu bể
Đợi chờ trùng ngộ với đêm thâu
Tôi nhấc mình vào tận chiêm bao
Giã từ đất rộng với trời cao
Chập chờn phiêu hốt trong vườn mộng
Tiếng ai rao nghe tựa câu chào…
 
BÊN DÒNG SÔNG IM LẶNG
Con chim ngậm ngùi tiếng hót
Cây khô giũ úa trên cành
Màn đêm cong mình khó nhọc
Đong đầy chiếc bóng tàn canh
Tháng năm duỗi dài cô quạnh
Đất trời trợt xuống hoang lương
Bướm khuya nhịp nhàng khép cánh
Mân mê nhánh cỏ hoang đường
Tôi về im lặng dòng sông
Mùa đông chập chùng sương khói
Cõi miền hoang vu lồng lộng
Câu thơ ủ mộng đâm chồi
Nghe từ đồng vọng xa xôi
Huyền âm vĩ cầm lửa cháy
Vần thơ khát nguồn tuôn chảy
Trơ vơ một lóng xương gầy
Quỳnh hoa lung linh hé nở
Trăng vàng chở gió đi hoang
Sao băng thắp tràn tan vỡ
Âm xưa rền cõi mơ màng
Vượt ngàn về trên đỉnh thác
Chim kêu rát cả nỗi buồn
Bài thơ chan màu khổ nạn
Tan thành từng giọt vô ngôn…
 
ĐỐM LỬA MONG MANH
Hỡi em!
Người tôi hằng yêu mến
1.
Đừng lay động gương hồ
Cho thuyền được neo bờ trên sóng nước dịu êm
Hãy hồn nhiên ánh mắt
Cho tôi mãi thấy em như lần gặp ban đầu
Đừng mở trang im lặng
Không lời là ngôn ngữ của vầng trăng
e rằng…
2.
Tôi Một cánh chim khổ nạn
Từ ngàn mây lang thang lạc cánh bên trời
Một linh hồn yếu đuối
Xin được nuôi khao khát mình bằng đốm lửa mong manh…
Nhé em! Người tôi hằng thương mến.
 
SAU BÓNG TỐI
Ngày khép mắt. Chưa kịp đong lận đận
Đêm chong đèn. Đếm chưa đủ long đong
Con kiến nhỏ còng lưng khiêng số phận
Kiễng chân lên thì mộng đã phiêu bồng…
Em đừng khóc cho dài thêm khó nhọc
Bờ vai xiêu không vác nổi phận người
Thì giọt lệ chỉ mặn thêm hạt thóc
Tóc tơ nào gồng gánh được đầy vơi?
Em đừng tủi cho đầy thêm vất vả
Sợi lao đao không vá nổi phận nghèo
Thì nước mắt chỉ chồn chân buốt dạ
Giữa vực sầu là vách đá cheo leo
Đời đã bọt. Sá chi bèo tấm áo
Hát đi em cho xào xạc ngàn dâu
Đừng cúi xuống cho trần truồng mộng ảo
Mây trên cao và nắng ở trên đầu
Bài thơ viết từ phía sau bóng tối
Xin tặng em và vạn nỗi cơ hàn
Cho vị mặn ngoảnh mặt đi nuốt vội
Nuốt cả đời vẫn chưa cạn lầm than!…
 
CHÀO TÔI
(Viết cho Ngày Sinh)
Tay cầm một đóa cô liêu
Lặng nghe nước chảy giữa hiu hắt này
Nắm vào đẹp tợ bông may
Thả ra thành cõi đọa đày xôn xao…
Trăng vàng dạo khúc tiêu dao
Thong dong cánh bướm tôi chào chính tôi
Ngày mai sương khói qua đồi
Chỉ xin giữ lại chỗ ngồi không mây.
 
CÕI THƠ
Bài thơ mở cõi vô cùng
Vô ngôn vô ngữ vào không dâng Người
Bài thơ se lạnh gió đời
Là trong ánh sáng đã ngời bóng đêm
Bài thơ chấm lửng tặng em
Là trong ly rượu bỏ thêm chút đường
Hương đời ẩn mật khói sương
Ngổn ngang đôi chút đoạn trường mà thôi
Riêng bài thơ viết cho tôi
Nằm trong tiếng khóc chào đời… kiếp sau.
 
Giấc Mơ Nào Mặc Cả Được Hư Vô
Là giọt lệ không đan thành nước mắt
Nụ trên môi mà nhụy khép trong hồn
Con sẻ nhỏ trên đường biên hiu quạnh
Ngó mây trời bằng đôi cánh hoàng hôn
Là hơi thở nép mình vào trôi giạt
Bước miên man còn vướng sợi tơ hoài
Âm huyết lạnh tự trầm trong khúc hát
Sonate chiều lơ lửng nhịp tàn phai
Ngọn cỏ úa nghiêng mình hôn mặt đất
Nghe bàn chân kể lể chuyện lưu đày
Đàn kiến mỏng đi về trong sương lạnh
Giữa điêu tàn hương rụng lá vàng bay
Từ cõi nọ đã bộn bề trống rỗng
Chén mênh mông đong từng giọt mơ hồ
Thì tôi hỡi giữa thiên đường hoa mộng
Giấc mơ nào mặc cả được hư vô
Bờ tịch mịch cổng huyền xưa khép mở
Nhánh lau gầy cõng gió với mông lung
Tiếng chim mọc phía bèo tan nước vỡ
Một âm rung thiêu cháy cả vô cùng…
 
PHIÊU DIÊU
Uống đi em, chút nồng nàn
Kẻo mây xuống thấp nghiêng làn hương xưa
Môi mềm cho nắng là mưa
Cho xanh cổ tích cho vừa hoang sơ
Rượu này chiết tự giấc mơ
Chén kia kết tụ sương mờ ngàn năm
Gió đời thổi suốt lạnh căm
Sá chi giây phút nguyệt rằm với trăng
Cạn đi em, đã vĩnh hằng
Từ trong khoảnh khắc tưởng rằng phù du…
 
TIẾNG CHÈO
Lênh đênh theo nốt mộng thừa
Tiếc vòng tay nhỏ không vừa chiêm bao
Người từ thiên cổ trăng sao
Ta loay hoay một ngõ vào hoang vu
Chênh vênh trên đỉnh sương mù
Ngửa môi uống ngụm trăng thu bên trời
Muôn ngàn cây cỏ cùng trôi
Huyền vi mở cõi trao lời vô ngôn
Mây chiều thả bước hoàng hôn
Câu thơ tịch mặc bồn chồn trông theo
Ôi tình nương tử trong veo
Cho ta gởi lại tiếng chèo trăm năm.
 
HUYỀN VI
Nhắp thêm một giọt đắng
Chẳng buồn chẳng vui hơn
Chỉ thêm chút cô đơn
Chập chờn trong tĩnh mạch
Giọt lệ không còn xanh
Lau lách gì góc tối
Hít thêm một ngụm khói
Chẳng nói thêm điều gì
Ngoài một chút nghĩ suy
Ký sinh vào não bộ
Sự thật đã điên rồ
Mơ hồ chi chiếc bóng
Hớp thêm một ngụm nồng
Chẳng thể không là có
Chỉ là thêm chút gió
Cho đời bớt hanh hao
Trên sàn diễn thét gào
Vai diễn nào cũng đắt

Hạt bụi rời mặt đất
Phiêu hốt về vực sâu
Thấp thoáng ở trên đầu
Bóng người qua hố thẳm
Mất nhau từ biệt tăm
Gặp nhau từ biệt tích
Chờ nhau trong cô tịch
Rồi tan vào hư không…
 

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...