Thursday, June 29, 2023

Nguyễn Thụy Sơn 7

 
Đã lâu không đi về phía ấy
Cánh cổng mở đôi lần khép lại
Ngày Không Gió qua rồi lặng lẽ
Góc bình yên. Tôi, bóng đi về…
 
HƯƠNG THIỀN
Tay cầm sợi nắng. tay buông gió
Một gánh vô thường. một gánh mây
 
Đêm về. đêm tĩnh mặc
Sương đến. sương lặng im
Đêm và tôi. và bóng
Trôi. tan…vào mênh mông
 
Tôi về. chăm ngọn cỏ vườn
Đất trăm năm cũng hạn. dường hốt nhiên
Mòn đêm. chưa thuộc chữ thiền
Thấy trăng tròn khuyết bên hiên. Giật mình!
 
Đưa tay. Hứng giọt mưa gầy
Nghe trong trời đất cỏ cây thở buồn
Tôi về. Xếp lá làm xuồng
Bơi trong sinh tử. tròn vuông kiếp này .
 
Tôi rót tôi vào đáy cốc
Tí tách từng giọt tôi rơi
Tôi uống tôi từng ngụm nhỏ
Rùng mình. Một kiếp bốc hơi
 
Tôi ngồi câu nửa trăm năm
Muộn chiều mượn bóng trăng rằm qua Sông
Hỏi trần gian có mua không?
Buồn vui một giỏ bán xong tôi về…
 
Sương trăng về đậu trắng sông
Đò ai không ngủ ngược dòng tịnh bơi
Nước trôi cầu nhẹ nhàng trôi
Bến bờ tĩnh mịch không tôi không đò…
 
Nhẹ nhàng vai gánh phong ba
Chăn trâu không để đi xa chỗ ngồi
Bụt ơi! Tâm đội nón cời
Xin làm hành khất trọn đời Lăng Nghiêm.
 
Vác trăng đi bộ xuống trần
Bỏ quên tên tuổi mấy tầng biển dâu
Mặc trời cao Mặc đất sâu
Đò ta lặng giữa tinh cầu thả câu
Chẳng chờ mai Chẳng đợi sau
Giỏ đầy trăng đựng một màu nhất như
Lòng chừ không thực chẳng hư
Đâu đây chút gió âm dư theo về…
 
“Em về bên ấy cho tôi hỏi
Ở cõi thiên thu có Niết Bàn?”
Dấu chân trên nước còn hay mất
Dưới cội nghìn thu một quán không  
 
NGÀY KHÔNG GIÓ
Có cơn gió nhẹ nhàng hương hoa sữa
Lòng giọt sương lóng lánh hạt ban mai
Có cơn gió dịu dàng hương cau thoảng
Giấc mơ đêm nghiêng nửa phía thật thà
Đời đã lạnh sá chi chiều bão tuyết
Lòng quá giang con sóng cũng thác ghềnh
Ngày không gió nắng không về bên cửa
Có một người đem nỗi nhớ ra phơi
Mơ hồ một tiếng mưa rơi
Ướt đời nhau. Cuốn ngày trôi. Mơ hồ !!!
Mơ hồ một tiếng lá rơi
Cuốn đời nhau . Thác ghềnh trôi ơ hờ…
 
Bốn mươi năm trở lại dòng xưa
Con nước cũ vẫn còn đứng đợi
Người lái đò tìm về nguồn cội
Giữa đôi bờ xao xác một âm quen.
 
DẠ VŨ  
Nhạc: Mộc Thiêng
Ta vẫn chờ em bên ngoài ô cửa
Dấu ngày trôi tiếng bìm bịp kêu thương
Ta nghe thấy em về trong cổ tích
Hương Thục Uyên dìu dịu phía hiên chiều
Tay chưa chạm đã như gần hơi thở
Mắt chưa nhìn tình đã thấy mênh mông
Ta giẫm bóng về phía ngày không gió
Em dịu dàng thổi từng ngọn thu phong
Ta ngồi nhặt mùa đi trên tóc rối
Quến chặt đêm để rót ngày gần
Bến thiên lương chờ thuyền em neo đậu
Dẫu lở bồi Lòng dạ vũ xanh xưa  
 
TÔI TÌM TÔI
Tôi xin vừa một chỗ ngồi
Tôi tìm tôi hạt bụi thời sơ nguyên
Hồ tâm mây tịnh nước yên
Quay về tắm ánh trăng thiền đã lâu
Nhạn qua sông bóng chìm sâu
Nhạn không lưu dấu Nước không lưu hình
Tôi qua sông đánh rơi mình
Kiếp nào lưu dấu Dập dềnh tôi trôi…
 
CHIẾC KHĂN CHOÀNG BỎ QUÊN TRÊN PHỐ NÚI
Người đàn bà đi qua mùa. không nắng ấm
Vỗ về nâng niu chiếc bóng
bằng chiếc khăn choàng màu đỏ
Dịu dàng Đỗ Quyên
Uống giọt sương khuya
Người đàn bà giẫm bóng trong đêm
Gùi cô đơn đi bên xe thổ mộ
Đánh cược đời mình bên kia con dốc đổ dài...
Thở chậm
Bước chậm
Bóng người đàn bà vụn vỡ trong đêm
Thiền viện tịch nhiên kín cổng
Ai hóa sương đêm về ngủ hiên đình
Thiền sư ngồi diện bích “Nến tàng đổ xuống trang kinh”
Bên kia giáo đường
Chúa cô đơn
trên cây thập giá giật mình!
Người đàn bà đi qua mùa. không nắng ấm
Giấu cô đơn vụng về sau búi tóc
Chiếc khăn choàng bay về phía gió xổ tung
Người đàn bà cặm cụi ngồi nhặt
từng sợi ký ức đêm ba mươi đời mình cất vào túi áo
Bên vệ đường Mimosa đang ngủ cựa mình
Hình như có ai
Cứ xô nỗi buồn ngã vào lưng áo
Mây dệt trắng hồ
Trăng vỡ đầy đêm
Người đàn bà bước qua mùa nắng ấm. vội vã bỏ quên...
chiếc khăn choàng màu đỏ trên phố núi
Đừng khuấy hồn ta
Những đôi tình nhân
Bên thác Cam Ly.
Bên hồ than thở
Những con đường dốc quanh co phố
Chật nỗi đời. hồn như bia cổ
Có nỗi nhớ vừa ngang qua phố
Mây có về cho nắng quá giang.
 
KHÔNG ĐỀ
Nhạc: Mộc Thiêng.
Em!
Em cho anh tia nắng
Dệt ánh sáng mặt trời
Choàng lên lòng rêu cũ
Rực một màu tinh nguyên
Em cho anh ngọn gió
Mơn man lòng đơn độc
Đã từ lâu chai sạn
Tan mềm vào cơn mê
Em như là dòng nước
Mát từ nguồn suối ngọt
Len từng ngày vào nhớ
Ru mầm yêu đơm hoa
Em như là mùa Xuân
Đã từ lâu chờ đợi
Dâng tinh màu sâu thẩm
Ngát hương tình nguyên lai
Em!
Em không là thời gian
Nhưng em là nhiệm màu
Đi vào lòng khoảnh khắc
Anh một đời hoài mong
 
BIỂN CHIỀU
Thả bước chân Trần lạc lối thơ
Ngàn con sóng bạc khát khao bờ
Dấu xưa trên cát còn dang dở
Dòng cũ mùa trưa chảy lững lờ
Núi đứng tàn thu se sắt đợi
Trăng về dỗ giấc lạ lùng mơ
Nghe hồn thắp lửa vu vơ nhớ
Một áng mây xa…thỏ thẻ chờ!
 
MÙA XUÂN TRÊN TÓC MẸ
Mẹ ngồi chải mùa Xuân trên luống tóc
Gấp gãy tuổi đời chênh cối gió xay
Mắt màu nắng Cơi chiều bên liếp cửa
Gánh câu kinh đi về phía đền đài
Đêm diện bích Mẹ mời trăng đối bóng
Xin làm “người giữ đền” trong chiếc áo thiền hoa
Giữa hư thực lấp ngày đầy khoang trống
Khu vườn của người đàn bà Dị bản một màu hương
Mẹ cất từng ngày trong gấu áo yêu thương
Có mùa xanh thảo nguyên trên sợi tóc con
Là nụ cười sương mai trong đôi mắt mẹ
Khung cửi thời gian phủ lớp bụi dày bên ngoài ô cửa
Sợi tằm gai mẹ dệt thương nhớ bốn mùa
Sau mỗi lần vượt cạn mẹ chưng cất một mùa Xuân
Giọt sữa chín từ hương hành hương nếp
Dòng sữa mát từ ao từ bể
Nuôi lớn tâm hồn con thành người tử tế
Dòng suối yêu thương chảy dài trên tóc mẹ. mật miên
Cám ơn tạo hoá đưa Sông về với biển
Cám ơn cuộc đời Bên mẹ Có con
 
HỎI TRẦN GIAN CÓ MUA KHÔNG?
Ta ngồi câu nửa trăm năm
Muộn chiều mượn bóng trăng rằm qua Sông
Hỏi trần gian có mua không?
Buồn vui một giỏ bán xong ta về…
 
BÀI THƠ KHÔNG ĐỀ
Ta về giẫm bóng ngày xưa
Làm chim tu hú gọi mùa hè vang
Để lòng theo gió miên man
Giờ văn đi lạc giữa trang vở hồng
Dáng thầy bụi phấn hóa sông
Chúng em trôi giữa mênh mông lời thầy
Hạc vàng giờ đã xa bay
Trở về trường cũ nắng ngày xưa đâu
Đàn chim tu hú lạc nhau
Tiếng kêu khan giữa xác màu phượng rơi
Thời gian ơi! Trả lại tôi
Dấu rêu phong của tinh khôi thuở nào
Giấc mơ hái những vì sao
Đã phong kín cổng trời cao chân ngày
Về đây Tay nắm bàn tay
Tìm hơi ấm của những ngày thơ xa
Áo xưa chỉ lệch đường tà
Riêng lòng xưa vẫn thật thà nỗi đau
Đàn chim áo trắng qua cầu
Níu vạt nhau để xưa sau… nhớ tìm
Mai rồi hoàng hạc lặng im
Trên đồi cỏ một màu sim tím …chờ
Về trường rung lại tiếng tơ
Yêu thương là một bài thơ không đề  
 
TỪNG NỖI TÀN PHAI
(Xin cám ơn nhạc sĩ Mộc Thiêng)
Ta về tắm nắng ngày xưa
Trong sân trường cũ nghe mưa giữa hồn
Cỏ xưa còn dấu hài son
Trống trường vẫn ngủ trên hồn tán cây
Ta nghe từng nỗi tàn phai
Chực chờ môi mắt giọt dài ngắn rơi
Đàn chim sẻ cũ về rồi…
Nửa trăm năm có kẻ ngồi…nhớ quên!
Áo xưa nhòe vết mực in
Trong ngăn bàn nhỏ còn tên đôi mình
Cơn mơ sống lại vô tình
Năm mươi năm cuộc đăng trình biển dâu
Lá bay kín mặt giang đầu
Lòng ta như nhánh sông sâu đổ về
“Con chim ngậm hạt bồ đề”
Đã bay rong ruổi mùa mê mải nào
Cháy không tròn giấc chiêm bao
Cái ngây ngô của năm nào...chẳng quên
 
Vác trăng đi bộ xuống trần
Bỏ quên tên tuổi mấy tầng biển dâu
Mặc trời cao Mặc đất sâu
Đò ta lặng giữa tinh cầu thả câu
Chẳng chờ mai Chẳng đợi sau
Giỏ đầy trăng đựng một màu nhất như
Lòng chừ không thực chẳng hư
Đâu đây chút gió âm dư theo về…
 
MẶT NẠ THỜI GIAN
Tờ lịch cuối ngày của tháng chạp rơi
Nơi góc nhà tóc vương nhiều sợi bạc
Trên bàn phím mười ngón tay gõ lạc
Phận người trôi theo nhịp đời trôi
Luống cải hoa vàng ngủ trước sân tôi
Lá xanh mướt hiền ngoan vô nhiễm
Buổi chợ đời nhân tâm khan hiếm
Nhẹ nhàng gian nhẹ nhàng dối dịu dàng
Xin đất lành chim hót tiếng vang
Xin nước trong cá về trẩy hội
“Trẻ thơ hôm nay thế giới ngày mai vô tội
Chỉ mơ làm cánh diều huyền thoại giữa trời bay
Mặt nạ thời gian đen trắng từng ngày
Những toan tính đến đi ngoài cánh cửa
Giữa bóng tối và mặt trời là đôi bờ thiện…ác
Con sóng vô minh vỗ đập luân hồi
Tờ lịch cuối ngày của tháng Chạp rơi
Trên bàn phím mười ngón tay rời rạc
Người đàn bà trong phiên chợ sáng nay ngơ ngác
Chọn bữa cơm cho gia đình vô nhiễm...biết về đâu?
Về đâu?
 
ĐOẢN KHÚC CHO MỘT NGÀY
Sớm gùi một giỏ mây
​​Qua cánh đồng nhân thế
​​Thác đời bên quán cỏ
​​Dự cảm một mùa lau
​​Trưa quảy đôi quang gió
​​Lòng thảo nguyên xanh về
​​Thổi chiều nghiêng bóng đỏ
​​Phù phiếm một cơn mê
​​Chiều vác nắng nguyên sinh
​​Bềnh bồng lên núi thuỵ
​​Lòng phù điêu mấy nổi
​​Giám định cuộc đi về
​​Đêm khua sào bảo chứng
​​Lên non một góc ngồi
​​Lòng Sadi khép cửa
​​Tiêu hoá cuộc buồn vui
​​Ngày…trả hương cho đất
​​Ngày…trả gió cho trời
​​Trả đời nhau sau trước
​​Dịu dàng nhìn mây trôi .
 
QUÊN NHỚ MỘT CHIÊM BAO
Những áng mây xuân đi qua ngày hạ
Trôi lặng lẽ cơn mưa chiều xuống phố
Ngày vẫn thế Phù vân nghiêng dốc tuổi
Đôi tay ngoan khép mở cánh phù đồ
Lòng để trống cho nắng về làm tổ
Thắp câu kinh tế độ nửa nghìn sau
Chương điển tịch khắc lên từng sợi tóc
Có sợi nào quên nhớ một chiêm bao  
 
LẠC VÀO NHAU
Ta lạc vào nhau trên cung đường gió
Bản hợp xướng ngân lên giấc mơ về thắp lửa
Tần số giao nhau Không biên giới đất trời
Ta lạc vào nhau Trong thế giới ma mị của ngôn từ
Như những tiếng chim ẩn mình hót trong bóng tối
Và…chỉ hót một mình
Ta cứ thế Cứ thế lạc vào nhau  
 
NHỮNG MẢNH GHÉP
Những mảnh ghép đen trong chiều ráng đỏ
Hương lúa chín còn xanh màu tóc gió
Cơn mưa xuống hôn cánh đồng đương trổ
Lúa dậy thì khoe dáng một đường cong
Lòng đã ghé những bãi biền sinh tử
Tiếng chèo khua biết dòng đục dòng trong
Gương thấu thị chiều không gian hư thực
Soi thật thà trên mảnh đất lương tâm
Trên đỉnh thức. làm tiều phu cô độc
Đốn củi trên mây và hái lá trên ngàn
Lòng như suối chảy bên đời róc rách
Thả tiếng cười mặc khải giữa hư không
Ngày cúi xuống để đêm dài đứng dậy
Phút mạc ngôn mầu nhiệm đến vô cùng
Tóc thôi rối nghìn đêm bên song chải
Chiếc lược thần kỳ phóng thích một đường ngôi.
 
ĐOẢN KHÚC CHO MỘT NGÀY
Sớm gùi một giỏ mây
Qua cánh đồng nhân thế
Thác đời bên quán cỏ
Dự cảm một mùa lau
Trưa quảy đôi quang gió
Lòng thảo nguyên xanh về
Thổi chiều nghiêng bóng đỏ
Phù phiếm một cơn mê
Chiều vác nắng nguyên sinh
Bềnh bồng lên núi thuỵ
Lòng phù điêu mấy nổi
Giám định cuộc đi về
Đêm khua sào bảo chứng
Lên non một góc ngồi
Lòng Sadi khép cửa
Tiêu hoá cuộc buồn vui
Ngày…trả hương cho đất
Ngày…trả gió cho trời
Trả đời nhau sau trước
Dịu dàng nhìn mây trôi .
 
QUẢ VÔ SANH
Con tìm về thánh tích
Trong giấc mơ đêm qua
Con nhớ người lặng lẽ
Bàn tay không. cứu thế
Rời. Cung vàng tráng lệ
Khước. Quyền lực cao sang
Xa. Hạnh phúc huy hoàng
Vượt thành. Trăng thu ấy
Choàng y màu chân lý
Chân đạp bóng vô minh
Tắm suối khe khổ hạnh
Đường Trung Đạo viên thành
Thất tuần trong tịch diệt
Tay hái quả vô sanh
Uống cạn dòng giải thoát
Lòng tròn một pho kinh
Giờ lịch sử sang trang
Ngàn sao mai vừa mọc
Cội Bồ Đề thức giấc
Đại Giác. Một vầng trăng
Người đi buổi tóc xanh
Về trong nắng thiền hành
Tưới nguồn mưa an lạc
Trong con. Và chúng sanh
Con xin làm trang sách
Vô tự trắng tâm kinh
Đò mai về cố lý
Hương từ bi ngát lành
 
… người đàn bà đi tìm mẫu số chung
nuôi lớn câu thơ tính bằng hơi thở
sống là cho tay không về với cỏ
nhẹ nhàng ôm dịu dàng ngủ đất ơi…
 
ĐOÁ VÔ THANH
Vạn vật còn say khúc tĩnh ngâm
Chiều nghiêng tắt lịm phím cung trầm
Mưa nhàu cánh rụng bên hồ cạn
Đèn hắt hơi tàn giữa phố câm
Xin thả vần thơ xanh huyệt mộ
Liệm giùm dải lụa trắng chân tâm
Ai về Tịnh Độ mùa sen nở
Một đóa vô thanh lặng lẽ nằm .
 
TA & TÔI
Đã vàng chiếc áo hoàng hoa
Lòng tô xanh lại lụa là biển mai
Đã chiều trên mái hình hài
Cưỡi phù vân lối thiên thai đi về…
Đã mùa vàng võ đam mê
Dắt xuân vào giữa đông về du miên
Áo còn trắng lụa Duy Xuyên
Lòng còn gõ cửa đền thiêng bước vào
 
DÒNG SÔNG KHUYẾT
Có một dòng sông
Không ra biển khơi
không về sông rộng
Sóng mải miết ngược dòng
Từng hạt lấp đầy bờ bãi đời con
Con tật nguyền từ buổi hoài thai
Đêm thượng huyền vượt cạn
mẹ về với đất
Con trong tay cha bốn mùa phụng hiến
Nắng quái trên đầu lửa đổ dưới chân
Con không thể bay xa
chiều đã quá giang chiều
Cha làm gió
nâng cánh diều con lên bầu trời cao rộng
Bài thơ cha viết có cơn gió lộng
Thổi miên man mủn nát bậc thềm rêu
Bài thơ cha viết khói sóng ngược vào chiều
Bức thủy mặc gam màu trọc nắng
Cha giải những phương trình như chiết mây về bảng trắng
Nhưng ẩn số đời con không đáp án tròn
Đêm gọi trời trời dắt nhớ vào quên
Ngày hỏi đất đất giấu cười trong khóc
Nước mắt con hiền như hạt thóc
Thiếu phù sa đời bên lỡ bên bồi
Trời đất có bốn mùa bằn bặt mùa xuân
Cha làm cánh én mùa con hoa mua nở
Trái tim cha tật nguyền di căn nỗi nhớ
Ru đời con nghìn ngọn sóng vỡ hồn mình
Đêm vẫn chờ thai nghén những bình minh
Ngày vẫn đợi dấu mưa về sa mạc
Chuyến tốc hành nhân sinh. chiều quá chật
Cha làm người thủy thủ già đưa con đến bến bờ xa
Cha không buông tay dù bão tố phong ba
Nhưng!
cha sợ... ngày mai tan buổi chợ
Cha lên đò…Ai đưa con về?
Bóng đổ gập đường
một chiếc lá khuyết…rơi…rơi!
 
MÙA CAU RỤNG
Cứ đẩy giông về phía có em
Cho phong vũ cuốn dấu rêu thềm
Cho trang sách cũ nhàu phai nét
Để tóc mây buồn chảy xuống đêm
Hóa điểu vô phi vùi giấc lạnh
Nhìn hoa bất lạc ngậm sương mềm
Hàng cau đã chín bao mùa rụng
Một bóng trăng chờ một bóng thêm.
(*) Điểu vô phi: Chim không bay
(* )Hoa bất lạc: Hoa không rụng
 
xin làm người thắp nến
Người đàn bà xin làm người thắp nến
Lửa nhóm trong thơ huyết lệ tâm hồn
Bầy vượn mẹ nép ngày trên tán lá
Nhai lại tuổi mình tròn khuyết một tháng ba
Người đàn bà gánh chữ đi xa
Qua bao giao lộ đèn xanh đèn đỏ
Thân cổ lục hồn ngữ ngôn hóa đá
Lời rêu phong chạm trổ giấc mơ ngàn
Đêm chảy qua ngày hồn hóa dung nhan
Uống dòng đục dòng trong bụng còn úng thủy
Đêm trắc ẩn gọi ngôn từ thức dậy
Mây trăm năm ân sủng đến vô cùng
Người đàn bà đi tìm mẫu số chung
Nuôi lớn câu thơ. Tính bằng hơi thở
Sống là cho. Tay không về với cỏ
Nhẹ nhàng ôm Dịu dàng ngủ Đất ơi!
 
CHIỀU RỤNG BÊN HỒ
(Xin cám ơn NS Trường Tử Ka)
Từ em quẩy nắng về trời
Ta. con sếu nhỏ ngậm lời hư vô
Từ em chiều rụng bên hồ
Ta mồ côi. quét lá khô ngõ hồn
Từ em thổ mộ qua truông
Ta dòng Tô Lịch chở mông mênh buồn
Từ em xõa tóc trên nguồn
Ta là đêm. giữa bãi cồn trông nhau
Từ em ngọn nến thiên thâu
Ta trang sách cũ nguyên màu. phu thê
Từ em thiên cổ đi về
Lòng ta sa mạc. bốn bề tiêu tao
Từ em thánh địa xa cao
Ta hành hương giữa chiêm bao. cuộc người
Từ em đánh cắp nụ cười
Ta dung nhan đó. ra người cổ sơ
Hẹn nhau. hay là tình cờ
Trăng trăm năm gãy. Đôi bờ hợp tan
Em đi về phía xa xăm
Bên ta. khuyết một chỗ nằm từ đây
 
NHÌN TỪ CUỘC CHIẾN NGA & UKRAINE
Có một loài hoa ngủ quên. không thức dậy
Giữa xứ sở Bạch Dương và đất nước Ukraine
Những câu thơ bỗng cựa mình. đêm trắng
Lột xác nỗi buồn thế kỷ một cơn đau
Có tiếng nấc những bầy chim sẻ lạc
Bỏ phố về rừng từ buổi can qua
Ngày địa chấn Gọi trời đi đâu vắng
Đêm phong yên Sao nước mắt đỏ màu
Thương cọng lúa non oằn mình chín vội
Mai sa trường thiếu phụ hóa chinh phu
Bóng pháo đài chập chờn cơn ác mộng
Sông núi hai đầu hứng thác đổ sau lưng
Ý thức hệ vẹt mòn giày nguyên thủ
Gót xâm lăng Sách lược hoá cơ đồ
Kìa. Hitler những trại giam người. Đức Quốc
Độc tài xưa và bia miệng nghìn sau
Cuộc đối đầu nguyên tử sẽ về đâu
Thắng hay thua cũng tang điền thương hải
Thế giới mênh mông có ai về gõ cửa
Soi bóng hòa bình trên vách đổ nhân sinh
Ngừng bão tố Cho chim non còn tổ
Cá con bơi lành lặn giữa ao nhà
Đời quá ngắn Xin thật thà đứng lại
Người thương người Biển cạn hóa mênh mông
 
THỦY TÁNG NIỀM ĐAU
Xưa bóng núi hiền như bóng bụt
Rừng ngọt ngào dâng hiến những đài nguyên
Một ngày núi thiếu rừng núi bỗng hóa điên
Biến con ngựa thành Troy đi vào cuộc chiến
Đêm hiện hữu quặn tiếng thở dài của biển
Sạt lở nỗi buồn thủy táng niềm đau
Ai?
ai “tìm trầmai “ngậm ngải xưa sau
Rừng trong núi núi trong rừng Phụng hiến!
Núi đã khóc nghìn đêm rừng dịch chuyển
Dư chấn hỗn mang thương tích mặt trời
Dấu hoang dã đổ xuống ngày sinh tử
Sông không về liệm xác khúc trầm đau
Giữa bóng núi hồn linh lan ngồi nhặt
Trăng thượng huyền bỏ lại áo y xưa
Rừng núi thiêng da thịt mới như vừa
Da ai lóc thịt đau từng vi tế
Xưa dáng núi hiền lành hơn có thể
Rừng ngọt ngào tận hiến những phù sa
Núi thiếu rừng như phố vắng người qua
Phố sẽ chết và ngày sẽ khép...
 
HOÀNG HẬU KHÔNG NGÔI  
Trở lại Huế nghe lòng chiều đã cũ
Dòng Hương Giang dáng điệu đà thiếu nữ
Sông nước chẳng như ta. Lòng riêng một ngả
Cuốn theo dòng tan hợp. hợp tan
Mái Thiên Mụ rêu phong trầm tuổi hạc
Lặng lẽ chiều. bóng tuế nguyệt đi qua
Áo y xưa. vàng một giấc hoàng hoa
Trang cổ lục trắng màu vô tự
Tấm long bào ai phơi chiều đại nội
Cho ta thả lòng mơ gặp một Phù Sai.
Hóa Tây Thi giặt lụa bên bờ nhược thủy
Để lại đời trang thiên tình sử bi ai
Em Đồng Khánh tóc không còn dài trong gió
Triền cỏ xưa mất dấu một thiên đường
Con chim Dẽ nép mình trên tháp cổ
Như hồn ta về đậu nhánh hoang vu
Huế của ai? Mà lòng chiều mắc cạn
Giữa Tử Cấm Thành biết lối nào ra
Học Hàn Thuý Tần ta đề thơ trên lá
Thả theo dòng. biết có ai là Vu Hựu ngày xưa…
Mai xa rồi. Giã biệt cố đô ơi!
Chút ân sủng xuống ngày mưa móc
Cám ơn đất thần kinh quay về thời triều cống
Cho ta một ngày làm hoàng hậu không ngôi  
 
HẢI VÂN QUAN
Thơ: Thụy Sơn
Nhạc: Trường Tử Ka
Vén mây níu sợi râu trời
Vén hoàng hôn chọc trăng bơi đáy hồ
Vén màn đêm chạm hư vô
Vén tâm chợt thấy sóng vô minh tràn
Bàn chân chạm Hải Vân Quan
Trông về cửa phủ lật trang hồng quần
Nhớ Huyền Trân vị quốc dân
Xuống thuyền ôm sóng non sông ngập hồn
Hôn từng nắm đất tồn vong
Chạm vành môi phiến đá rong lõa lồ
Thuyền ơi! hồn dạt sóng xô
Chiêm Thành xưa nhượng cõi bờ hai châu
Ta giờ vị kỷ tìm cầu
Xây lâu đài cát ngỡ đâu vĩnh hằng
Ta giờ sáng điện quên trăng
Người xưa đom đóm chép trang sử vàng
Dừng chân đèo Ải Vân Quan
Hồn ta trổ nhánh trên tàn yêu thương...
 
LỜI NGUYỆN CẦU
Khí quyển. đầy nhiễu động
Trời đất. cực đoan xoay
Cuồng phong. đêm trổi dậy
Xé màn trời. nhàu mây
Bão ơi. đừng qua đây
Nhân sinh khổ muôn chiều
Ngừng trút cơn thịnh nộ
Xuống ngày. nhồi cơn đau
Bão ơi! ngừng giông mau
Xin nhẹ cơn gió về
Thổi chiều lên khói bếp
Tan buồn vào cơn mê
Chim bỏ rừng. di trú
Núi đau. Hồn cổ thụ
Đã bao mùa thác lũ
Cửa nhà. chiều hoang vu
Bão ơi. là thiên thu
Khi rừng xưa đã chết
Người đi. không bia mộ
Người về. kề bể dâu
Đừng phẫu thuật nỗi đau
Bão ơi! ra biển nhé .
Trả lại màu mây biếc
Cho nắng vàng hôn nhau
 
gió. gió. gió!
gió về…bên song cửa
đánh thức…ngọn phong trần
lòng chiều…chưa định quán
hành vân…hề! tiêu dao
 
TỪNG NỖI TÀN PHAI
Ta về tắm nắng ngày xưa
Trong sân trường cũ nghe mưa giữa hồn
Cỏ xưa còn dấu hài son
Trống trường vẫn ngủ trên hồn tán cây
Ta nghe từng nỗi tàn phai
Chực chờ môi mắt giọt dài ngắn rơi
Đàn chim sẻ cũ về rồi
Nửa trăm năm có kẻ ngồi…nhớ quên!
Áo xưa còn vết mực in
Trong ngăn bàn nhỏ còn tên đôi mình
Cơn mơ sống lại vô tình
Năm mươi năm cuộc đăng trình biển dâu
Lá bay kín mặt giang đầu
Lòng ta như nhánh sông sâu đổ về
Con chim ngậm hạt bồ đề
Đã bay rong ruổi mùa mê mải nào
Cháy không tròn giấc chiêm bao
Cái ngây ngô của năm nào...chẳng quên

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...