Sunday, August 28, 2022

01- Dạ Tịnh 4

 bàn chân bước mỏi từ hồi
cơn mưa rã lệch bên trời không hay
tôi về níu lấy bàn tay
buồn vui vô lượng gió bay cuộc người
đi qua phố lộn ngược - cười
đành thôi biệt dấu mất lời chiêm bao
xin cảm tạ thiết tha tà áo trắng
sáng con đường từng nốt nhạc trinh nguyên
còn đọng lại rối lòng ta buổi đó
nụ cười em xua tan hết ưu phiền

cơn mưa rã lệch bên trời không hay
tôi về níu lấy bàn tay
buồn vui vô lượng gió bay cuộc người
đi qua phố lộn ngược - cười
đành thôi biệt dấu mất lời chiêm bao
 
xin cảm tạ thiết tha tà áo trắng
sáng con đường từng nốt nhạc trinh nguyên
còn đọng lại rối lòng ta buổi đó
nụ cười em xua tan hết ưu phiền

cơn mưa rã lệch bên trời không hay
tôi về níu lấy bàn tay
buồn vui vô lượng gió bay cuộc người
đi qua phố lộn ngược - cười
đành thôi biệt dấu mất lời chiêm bao

phố nằm nghe gió thở dài
bàn chân mắc nợ tháng ngày biếc xanh
nhìn qua chiều thấy bóng mình
in trên vách lá tuổi bình yên tôi
phố hoang vu vắng tiếng cười
của em bữa nọ che mười ngón thơm
chiều nay ra phố về bỗng nhớ
chiếc lá vàng khô rũ lối mờ
ta cũng trầm lòng thương quán vắng
ghế trống bàn im phủ bụi chờ
phố nắng không quen bàn chân lạnh
ngọn gió hoang vu thổi qua lòng
ngã ba ngã bốn choàng nỗi nhớ
vạt áo mây trời ai ruổi rong ...
người về đứng gọi thầm tên
nhìn qua khung cửa là đêm nguyệt tàn
chiều qua phố vắng không lời
và tôi cũng trống tiếng cười của ai
mây xanh trộn với nắng chiều
huơ tay vẽ một cánh diều tuổi thơ
nối từng sợi gió ước mơ
thả lên trời một bài thơ không đề
em về - nở giữa ưu tư
nhành hoa an lạc có từ nguyên chung...
chiều về nắng cũng về theo
vàng hoa một đóa bên trời biếc xanh
như là ngọn gió mỏng manh
mà bao dung cả thăng trầm, nhẹ thênh
thời gian dừng lại bên thềm
phút giây khai mở mừng em hiện ngời
ly cà phê bắp một thời
ngã tư phố quận vẫn vời vợi xưa
về ngồi cạnh buổi chiều mưa
đốt lên khói thuốc giữa mùa chiêm bao
tóc xanh gió bụi nhuộm mầu
ngựa xe gõ nhịp giọng sầu ầu ơ
áo cơm hối hả tình cờ
bóng ai qua níu ngẩn ngơ mà cười
nghe câu hát một lần trong im lặng
chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
tháng sáu qua đây một chiều thật nhẹ
em giả bộ nhìn mây trắng đi hoang
ngọn gió lang thang ngoái nhìn sợi tóc
hiên nắng ngập đầy thương nhớ mênh mang
từ thanh tịnh bích tuyền xanh thẳm
biển trỗi dạt dào âm sáng ngát yêu thương
ta thu hết cõi lòng riêng tặng hiến
để phương em hiền thục nét quê, vườn ...
mai sau còn đó nụ cười
của em bữa nọ che mười ngón xinh
môi buồn một chút mong manh
treo lơ lửng giữa lặng câm cõi lòng
qua sông nhớ cánh chuồn chuồn
chiều nghiêng trên sóng mắt tròn giai nhân
anh không biết tự bao giờ em nhỉ
đường mây bay cây lá ngó nghiêng nhìn
chiều nắng tắt giữa hai bờ lau lách
năm ngón buồn thương khói thuốc đi hoang
tôi trở lại bên ngày xanh xưa đó
em có về thăm lại bến sông trưa
buổi sớm mai sương buổi chiều gió thổi
thương cánh mây trời vỗ cánh chiêm bao
về ngang qua phố bất ngờ
lòng ta là khoảng trống chờ nắng phơi
quán đời gió thổi mây trôi
cám ơn em - ngọn gió trời biếc xanh
gội hồn nhánh cỏ lá cây
về soi đôi mắt đón ngày hoàng hoa
ta bỏ lỡ bình mình trong khoảnh khắc
vĩnh viễn buồn xứ sở của hồn nhiên
ngọn gió hoang vu đưa ta về chốn cũ
sợi nắng chiều trôi lạc phía trần ai
em có lẽ cũng hai bàn tay trắng
nụ cười kia như một phiến trăng gầy ...
quán buồn trang điểm bên hè vắng
gió thổi cong veo nắng cuối ngày
ta về, thôi nhé và chỉ có
bài thơ không vần trên áo bay...
gió hát trên nhành cây xanh lá
vạt nắng em cười đôi mắt xuân
con chim sẻ cũng nghe lòng bối rối
mắt ngẩn ngơ nhìn hoa trắng nở đầy sân
cây và lá vẫy chào thưa bốn phía
em ngồi đây ... lặng lẽ một phương lòng
thôi bận tâm chi chiều trôi xa nhé
trăng vẫn mơ hồ như một bài thơ
em nheo mắt thơm lên ngày mỗi sớm
vẽ xuống chiều từng ánh nắng vàng rơm
xin cảm tạ giữa bụi mù mộng cõi
nụ cười em bát ngát một phương lòng
trăng vừa mở cổng ngàn thu
hoàng hoa một đóa sen ngời vô ưu
ngọn gió hoang vu đưa ta về chốn cũ
lòng vẫn ngập đầy thương nhớ mênh mang
trong nỗi lạc loài thênh thang bất tận
ta nhận ra mình chết dưới hiên mưa
đi và ở về ngủ quên dưới nắng
mặt đất chênh vênh in nhẹ dấu hài
nắng đậu xuống vai mình như kẻ lạ
biết đâu nơi trú xứ để quay về ?
đi qua thương nhớ một ngày
về ngang cố quận gió bay ngược lòng
sông kia nước chảy xa nguồn
và tôi cũng lạ theo dòng cuốn trôi
níu chân ngày tỏ đôi lời
đường xưa mây trắng bên trời đổ mưa
hoàng hôn vội vã âm thừa
nghe man mác lạnh giữa mùa môi khô
chắp tay trổ nụ vô thường
câu kinh trỗi nhịp gieo nguồn suối hoa ...
bước lưng chừng nẻo chân mây
người đi bóng đổ ngàn cây cỏ buồn
thèm nghe chớp bể mưa nguồn
bao nhiêu thương nhớ cuộn tròn mang theo
lời ru dang dở khói chiều
vườn xưa đã lạc cánh diều trôi sông ...
bóng chim bay cuối sông dài
con trăng buồn khuyết gầy gầy trên cao
trăm năm vọng lại một lời
ngày vui như thể nụ cười mây bay
tiếng chim hót âm vang vòm mái cổ
nắng trong vườn vẫn cứ nhẹ nhàng trôi
không gian mát diệu thanh bình quá đỗi
cây lá vờn xanh trong gió sớm bay về ...
em về trời nắng chang chang
hai hàng cây đứng xếp hàng ngó nghiêng
niềm vui cùng với ưu phiền
nhập nhòa nhau phủ rêu nghiêng qua hồn
những ngày trĩu nặng hoàng hôn
níu đôi cánh mỏng chuồn chuồn ngủ quên
vàng giữa ngọ nắng bên bờ sơ mộng
lá biếc lim dim gió ngất lịm hồn
trời đất mang mang bốn bề mây hát
một tiếng chim hồng xiêu đổ hoàng hôn…
cuối sông kia bến đò xưa
chờ tan buổi chợ tôi đưa em về
rũ đi em - những muộn phiền
nước sông hàn vẫn chảy nghiêng qua lòng
xin em một chút ngoan hiền
mang theo cho nhẹ bớt phiền muộn tôi
đem về sợ nắng mưa trôi
ơn em một thuở bồi hồi sắc xuân
gùi thương năm tháng bụi trần
em ơi nắm lấy một lần tay đưa
chào nhau một nửa nụ cười
bụi mờ che khuất mất lời yêu thương
tôi đi biệt dấu phố phường
chắc em chừ cũng biệt phương cuối trời
ánh trăng buồn tắt bóng rồi
chuyến xe đời chở tiếng cười em đi
như bài thơ cuộn tròn trong đôi mắt
em giả vờ nhìn mây trắng làm duyên
phố bật cười nghiêng hồn theo bóng nắng
tóc em lượn vòng qua tháng tư thơm
chiều chiều lại nhớ ... à ơi
mẹ ru con ngủ bên trời Tháng Tư
tai bèo, nón sắt con ơi
chung dòng máu chảy quanh lời mẹ ru!
vui buồn cứ lìm lịm trôi
tôi ra ngõ tiễn nụ cười hoàng hôn
nghe man mác lạnh linh hồn
trên vai hồng thắm nụ hôn nắng chiều
đôi tay nồng ấm lạnh nhiều
nghe con gió hẹn những điều chưa quên
thương thầm một chiếc môi quen
hoàng hôn về đậu chênh vênh cuối trời
vàng hoa tự thuở nào rơi
bóng câu cửa sổ, chiều rồi lại tan
hỏi nhau còn nhớ cũ càng
đưa tay vẫy gọi khẽ khàng tháng tư ...
tóc xanh che mát trời vi diệu
một thoáng mơ hồ em tỏa hương
nắng nằm gối mộng qua sông vắng
trời chớm hạ rồi mây trỗ bông
tôi về góp lại mùa thơ cũ
gởi gió bay cùng mây bốn phương
tôi còn đi suốt ngọn ngành
đưa tay hứng những ngọt lành rót trao
gởi về em một điệu chào
thiên thu đã mở bước vào nghe em...
ta xóa bóng mình bằng làn khói thuốc
cùng những bài thơ vớ vẩn không lời
lặng nhìn thời gian trôi qua kẽ lá
thương nhớ một mùa trăng vỡ đầy vơi
ta cõng bầu trời trên đôi vai hoài niệm
vấp ngọn nắng chiều hồn trôi khơi vơi
bao buồn vui cuộn tròn trong đôi mắt
đêm bật cười theo những ánh sao rơi
sài gòn chiều nay trời mưa hay nắng
tháng tư em về không thấy bóng tôi
có bài thơ tình ngủ trên vách nắng
gió thổi qua chiều bạc thếch bờ môi!
mắt phố quầng thâm, nghe trời chớm hạ
giữa hiên quán buồn, chiếc lá mơ hoang
quán xưa ơi, nắng hanh vàng nỗi nhớ
ta cũng trầm lòng, theo gót chiều tan
điếu thuốc thơm đã tàn một nửa
ly cà phê nguội tự bao giờ
cái nắng chập chờn giữa tỉnh và say
bỏ lại sau lưng mây trời bữa nọ
mai ta về quên lãng một mùa thơ
tiếng chuông đã tạnh lâu rồi
câu kinh em tụng cạn hồi mô mô
đêm nghe con nước hẹn hò
lòng rưng rưng khóc gọi đò quê hương
trả bài thơ lại suối nguồn
hóa vàng nỗi nhớ cúng dường xưa sau
thôi đừng trách tội chi nhau
đã nghe rõ tiếng ban đầu chia ly
em cầm sợi gió heo mây
leo lên ngọn nắng thắp ngày dựng sương
chắp tay trổ nụ vô thường
câu kinh trỗi nhịp gieo nguồn suối hoa
chuông chiều tạ lỗi lời ca
thoáng xa xăm chút bóng tà huy xưa
bóng nắng điệu đàng ngõ hồn ra phố
mùa em đi qua để lạc dấu hài
thương gió đợi chờ nằm phơi nỗi nhớ
ai mang theo về cùng với tháng hai
thôi bận tâm chi chiều trôi xa nhé
em vẫn đẹp hoài như một bài thơ
ta ngồi chơi với tàn phai
một thân cỏ dại khói đầy lá rơi
tiêu hoang quá nửa một thời
của riêng vỗ cánh bay rồi chiêm bao
một hôm như mấy hôm nào
từng nghe cỏ mọc xanh màu hoang liêu
mù sương về nhuộm xế chiều
lòng ta là khoảng trống nhiều mây bay
quán xưa hề, quán xưa ơi !
gió mưa đưa đẩy. tôi ngồi nhớ ai
ngỡ ngàng trời đất. mây bay
chiều không. quán vắng. cơn say lạc loài…
ừ thôi em cứ ra về
ta ngồi chơi với bộn bề có không
cơn say đã thấm tận hồn
thầm nghe gió thổi động lòng khói sương
lặng trong trăm triệu nỗi buồn
là muôn khúc hát bụi đường níu chân
ly cà phê đắng phù vân
cây đàn cũ tiếng vang ngân tuổi sầu
tặng về nhau một nụ cười
nhành hoa buổi ấy vọng lời vô ngôn
nương câu lục bát qua cầu
ngọn tre níu gió múc gầu nước trong
níu quê lại giữa cõi lòng
tôi về gánh gió qua sông gọi đò …
ta để dành đây một nỗi nhớ
đừng buồn chi nhé mến thương ơi
chẳng sợ mây chiều không hương sắc
sá gì gió thổi lá mồ côi
ta hứa sẽ về thăm một bận
cầm bằng qua phố chẳng như thơ
miễn sao còn rớt trong tiếng nắng
reo giữa thinh không một giọng cười...
phố xưa em thuở xuân thì
nghìn câu thơ vẫn thầm thì đón đưa
ánh trăng buồn tắt bóng rồi
chuyến xe đời chở tiếng cười em theo ...
mưa và nắng quyện vào nhau
em thành lục bát nhiệm màu trần gian
em đến rồi đi như mây trắng
sông bỗng trầm lòng thương bến quê !
quê nhà xa lắc xa lơ đó
chẳng biết còn ai nhớ ai không
đôi khi nghe cũng buồn thúi ruột
trời đất rộng chi ta lông bông
ta về cẩm lệ, đà hết tết
chỉ có vài ba chiếc lá bay
vài ba nỗi nhớ ngồi hiu hắt
rót xuống chiều nay như khói mây
em cười duyên dáng trầm nhiên
lụa là áo mới trên miền cỏ hoa
ngùi thương sương khói quê nhà
cám ơn ngọt chén cơm cà của em
nỗi nhớ đi ngang qua chiều rất muộn
con nắng co ro nằm ngủ bên thềm
trăng tháng giêng ai treo trong vườn cũ
như điệu tình ca tiếng hát muộn phiền
ta mê ngủ giữa giấc mơ chiều cũ
nên ngoảnh lối nào cũng thấy trăng
em về trăng đã giêng hai
rắc đêm huyễn mộng vàng phai ban đầu
nhánh mây phiêu bạt hoen màu
ngã lên bờ cỏ một bầu trăng xuân
tháng giêng trôi qua chòng chành nỗi nhớ
tôi đi theo cùng tiễn biệt mùa xuân
gió thẹn thùng thổi ngày qua sông vắng
tháng giêng cười theo cánh mộng chiêm bao
chiều ngã nắng, nghiêng qua lòng phố xá
choàng lên vai một giai điệu vô thường
bảng lảng hương xuân, nhẹ nhàng câu hát
mây ngập ngừng ngoài cửa sổ hoàng hôn
nhấp cạn mây chiều nương câu hát
lòng cũng say mèm theo cố hương
tóc mây bù rối hồn trơ trọi
gió thổi phương lòng ai khói sương
quê nhà xa lắc trong khói thuốc
ngày chập choạng trôi bóng bên thềm
mùa xưa cố quận thơm màu lá
mang máng môi cười em rất trăng
tôi nghe có tiếng sông cười
từ trăm năm vọng lại lời ca dao
bóng chim bay cuối sông dài
con trăng buồn khuyết gầy gầy trên cao
mẹ thờ thẩn giữa vườn hồn xưa cũ
vạt nắng chiều rưng rức bóng quê hương
chớm nghe tà áo hồn thu lặng
nhẹ thoáng trần gian những dấu hài
tôi về đứng giữa mong manh
nghe chuông chiều đổ dỗ dành trăm năm
ngồi trò chuyện với nắng mưa
nghe con gió thổi từ xưa vọng về
đâu rồi những quán cùng quê
thở dài một tiếng chim kêu lạc bầy
ngồi trò chuyện với lá cây
bấm tay đếm nhẩm những ngày cỏ hoang
con sông thức nhớ cội nguồn
trăm năm còn một nỗi buồn riêng mang
ngồi trò chuyện với bóng đêm
con giun dế khóc dưới vành môi khô
tay buồn mười ngón dâng thơ
ru ngàn năm một cơn mơ thật thà
 
ANH SẼ HIỆN
Phạm Công Thiện
Anh sẽ hiện ồ anh sẽ hiện
Cả rừng cây không ai lên tiếng
Bóng tối tràn vũ trụ tan hoang
Tiếng thơ kêu trên đầu con kiến
Kiến lửa ngày xưa đốt mộng mơ
Nằm nghe con ngựa nhảy qua bờ
Em về bên ấy quên đi nhé
Anh chẳng bao giờ biết đến thơ
Một hàng áo trắng phất trong sương
Vũ trụ chiều nay sao quá buồn
Tôi đắp kín mền trong gác lạnh
Nghe mùa xuân dậy ở Đông phương
Đông phương xanh lửa dậy tung hoành
Đông phương vàng giãy chết chim oanh
Trời Paris chiều nay nhân loại ngủ
Em đi đi và nhớ quên anh
Đời anh buồn trần gian đi chợ
Mặt anh buồn như chim không thở
Cả sông này cả đời này nứt vỡ thành thơ
Rừng thơ hiện Đông phương im tiếng
Anh về rồi mây mọc bên hiên
Ồ em ơi trời đất chìm rồi
Đông phương lặn bướm ngày tan biến
ĐÊM TRÊN CẦU CẨM LỆ
Hoài Khanh
Phải chăng em là
Một hiện thể giữa lòng sông nước
Cho tôi về ngồi lại một đêm nay
Một đêm mà mai sau còn nhớ mãi
Vì tình thơ tình bạn buổi sum vầy
Phải chăng hiểu ra niềm u uẩn ?
Nên em lặng thinh ngồi đó giữa đêm trường
Không nói gì,
Chỉ với nước lẳng lờ trôi
Như cuộc đời hoài mong sao mà chậm
Như tình thơ ngất ngây sao mà đậm
Chất vị nồng, để dại cả làn môi
Nên chi em đâu cần thốt ra lời
Chỉ ngồi đó,
Âm thầm và nhẫn nhục
Như dòng đời chảy qua dòng trong, đục
Như hồn bọn ta phơi phới tình thơ
Thơ là chi ta có hiểu bao giờ !
Ta chỉ biết hồn ta rung nhè nhẹ
Mỗi khi ai hơi thở chạm qua hồn
Hơi thở nào tiềm ẩn một mùi hương
Của dòng sông và chiếc cầu cộng lại
Thì từ đó thơ chẳng còn ái ngại
Ta viết tràn lan như mộng tràn trào
Vì chiếc cầu vì mộng cũ hư hao
Sẽ còn lại trong tim người mai hậu ?
Từ thưở tóc xanh nay đã bạc trắng
Ta đã đi qua, lại biết bao cầu
Mỗi chiếc cầu đều để lại trong ta
Chút vị đắng của tình yêu dang dỡ
Chút vị ngọt của âm thầm hạnh phúc
Như gặp em nở vội đóa môi hồng
Như trên cầu Cẩm Lệ một đêm nay
Giữa tri kỷ của tình thơ bất diệt
Thơ chính là bạn lòng là liên kết
Cầu chính là miên viễn là thương yêu
Để cho ai lặng lẽ sớm trưa chiều
Đi qua đó vội vàng hay thư thả
Hoặc như bọn ta ngồi trên cầu ôn lại
Những hoài mong nhưng kỷ niệm sơ đầu
Những nỗi niềm thân ái mất đã lâu
Nay sống lại giữa hồn thơ bát ngát
Với mỗi cuộc đời trải ra trên sông nước
Với biết bao hoài mộng thưở yêu người
Với đau buồn vì mộng tưởng xa trôi
Như dòng sông đêm nay về đâu hỡi ?
Mà cầu ơi muôn năm còn ngóng đợi!
Một điều gì sao chẳng nói cùng ta
Một cái gì phơ phất tựa sương sa
Hãy gào thét như sóng gầm thác đổ
Riêng lòng ta và hỡi cầu muôn thưở
Vẫn một tình yêu tự buổi sơ đầu
Khi ta về ngồi lặng giữa đêm thâu
Nghe dĩ vãng một mối tình tan vỡ
Thì cầu với ta mãi là duyên là nợ
Dù mai đây… ta chẳng thể bước qua cầu!
Và mai đây
Hẵn còn có những vong hồn lưu lạc
Sẽ ngồi lại bên cầu ray rứt hỏi:
- Có một không gian tâm linh
Liệu còn trong ký ức?
KHÚC LÝ LẢ
(là bài thơ mở đầu trong thi phẩm Cưỡi Sóng Phiêu Bồng của Thái Huyền)
Ôi diệu hóa
Trăng huyền đêm xao xuyến
Thềm cô phong tuyệt đỉnh hội mây ngàn
Vòng trầm luân hồ hải bước lang thang
Khách lữ thứ khách tĩnh lự khách tình thi cuồng sỹ
Rủ nhau về đãng tử hội trăng sao
Trong u tịch ánh hồng lên môi ấm
Khói cay nồng ngọt đắng lịm hoang mê
Chân trời rộng biển đời cơn sóng động
Thuyền lênh đênh ta cưỡi sóng phiêu bồng
Càn khôn nhật nguyệt chừ mang mang
Thông reo gió thoảng sao ngàn lung linh
Từ xưa chừ biến diệt vô minh
Hồng trần mấy gã tâm tình lất lay
Kinh thi chừ trẩy hội tỉnh say
Hạt ngâu khơi động chừ thương thay quan hà
Hát vang chừ vọng sóng trùng xa
Đi về rủ áo trăm hoa não nùng
Rằng trong ý nghĩa vô cùng
Thiền thi tuyệt kỹ tao phùng bên non
Đỉnh hoang sơ chừ chập choạng chập chùng
Uống cho cạn hết ta cùng lý la
Lý la ta lý lả ngâm nga
Cạn trà tuyệt truyện thơ hoa đêm này
Lý la ta lý ngâm nga
Mùa xuân đoàn tụ chan hòa
Trong niềm hoan hỷ hòa ca tuyệt vời
Đây rồi về lại nơi này
Gia hương chơn chất tháng ngày hồn nhiên
Lắng nghe nhã nhạc chuông thiền
Sầu đau khổ lụy não phiền tiêu tan
Dạt dào năng lượng bình an
Bên nhau tấu khúc cung đàn xưa sau
Ngày Về
con về sau cuộc rong chơi
mang theo về cả nỗi đời quạnh hiu
dừng chân bên bãi nắng chiều
tìm trong cõi nhớ dáng nghèo mẹ xưa
ba mươi năm nắng rồi mưa
còng lưng mẹ gánh bao mùa khổ đau
cõng con qua mấy nhịp cầu
mênh mông tình mẹ một mầu trăng quê
thương bờ rạ nhớ bờ tre
cánh cò lặn lội chẳng nề bão giông
một đời mẹ một đời sông
tuổi thơ con tắm trên dòng yêu thương
con về quỳ giữa quê hương
thầm hôn lên những bước đường mẹ qua
và hôn lên liếp cửa nhà
nơi này mẹ đứng đợi và chờ con
con về cầu gãy ngăn sông
bên bồi bên lở người không gặp người
vườn xưa đã vắng nụ cười
mẹ bây giờ đã thành người ngàn năm…
CHIỀU ANH ĐI
Trần Đới
Chiều anh đi bằng mộng
Qua phố phường tìm em
Gặp em từng ngõ cổng
Mang sẵn Họ và Tên.
Chào em con số hên
Chào em cười dưới nắng
Chào em hay bỏ quên
Nạm gió chiều bay thẳng.
Chiều anh đi bằng mơ
Qua cõi bờ xa thẳm
Gặp đá nằm ngâm thơ
Trên đỉnh non tỉnh lặng.
Mặt biển lắng vào lòng
Hát lên ngàn lượn sóng
Con cá quậy thong dong
Bóng mờ anh lắng đọng.
Chiều anh đi lang thang
Thả đời vui xuống đất
Thả vần thơ lên trang
Thơ mĩm cười như Phật.
Chiều anh đi rồi lại
Trở về gió về mây
Bóng nghiêng đầu xuống đất
Hồn bay dài lên cây.
Linh hồn anh quá mỏng
Nỗi sầu anh ai say
Niềm vui anh ai nhặt
Nắng chiều đầy hai tay.
DÁNG XUÂN XANH
Thơ Xuân Thao
Phải xưa - em để tóc dài?
Chiều lên cồn cát thả vài thiên hương
Xưa kia - chắc má em hường?
Ngày Xuân sắm áo đào hồng dạo chơi
Tay em xinh trắng lạ đời
Hẳn xưa - mẹ chẳng cho ngồi cầu ao?
Mắt em - ngời biếc ánh sao
Luỵ con bướm bạc bay vào - bay ra
Cái kiến mày ở cành đa
Thấy em đi lễ -chui ra , chui vào
Năm xưa - em đứng tựa rào
Toả hương trinh bạch bay vào sân ai?

 

01- Dạ Tịnh 3

 
ta trải cung lòng theo tiếng vó
khúc nhạc trầm em buông xa khơi
nốt son hoang hoải ngoài hiên gió
sầu phiêu riêng ta đêm khơi vơi
chiều trở gió, người đi không trở lại
bóng hoàng hôn rạn vỡ, buổi ta về
lòng lặng lẽ vuốt bàn tay năm ngón
đẩy đưa đời xuôi ngược bến sông quê
nghiêng hồn rót chén rượu không
mời em uống cạn hoàng hôn phương lòng...
kể từ một chớm thu bay
một bông cỏ dại rót đầy hồn sương
nụ cười em đóa vô thường
mấy phương trời mộng gọi hồn lang thang
trăng lặn, em về tay nắm níu
gió mòn thương nhớ, sao mênh mông
rêu mốc tìm nhau, đời chạng vạng
nương buồm con chữ, ta qua sông
dốc cạn ly ngày, tay chới với
đáy hồn loang lổ, một chiều buông ...
ta trở về trời mùa mưa tháng chín
con nắng chia đôi rưng rức tháng mười
trao gởi lại đây ngàn thu áo tím
ta trở về thương nhớ một vầng trăng
về soi lại bóng mình trên sóng nước
gió cuốn mây xa rong ruổi một phương lòng
ở nơi đó có một người em gái
ngồi ôm đàn hát những giấc chiêm bao
thu chưa qua mà vàng theo nỗi nhớ
nguyệt lạnh đêm gầy bóng hạ về đâu
mùa thu còn đó nụ cười
quê nhà thương dáng em ngồi trước hiên
tay gầy mười ngón thơm nghiêng
nghe mùa cây trái gọi tên mình về
nụ cười thơm suốt mênh mông quá
nắng của trời xanh, mưa của ai
người ơi, đôi mắt buồn như khói
cúi xuống hồn tôi một sớm mai
xưa sau về đâu, vơi đầy ký ức
ta mơ hồ nghe thu khóc trên vai ...
lục nồi cơm nguội nửa đêm
ngoài hiên trăng xế qua thềm tuổi thơ
hồn như sương khói ngàn năm ấy
nghiêng cánh bên trời giấc chiêm bao
chớm nghe tà áo hồn thu lặng
nhẹ thoáng trần gian những dấu hài
chiều rơi, sương khói ngàn xanh lá
gió thức trên nhành mây trắng bay
mùa thu về trên ngọn lá lao xao
trên tóc em, hoa đời ngân sóng bạc
gởi thương nhớ xuống lòng ai sương trắng
mắt lưng trời xanh khát vọng chiêm bao
em ngước mắt hay trời xanh cúi xuống
nắng hồn nhiên ru cây lá bình yên
em lạc bước hay trần gian ngát mộng
mà xôn xao hoa biếc giữa vườn thiêng !
gió hát trên nhành cây xanh lá
vạt nắng em cười đôi mắt xuân
con chim sẻ cũng nghe lòng bối rối
mắt ngẩn ngơ nhìn hoa trắng nở đầy sân
tôi về khép cổng mùa thu lại
đợi gió dìu vai ai đến chơi
nghe tiếng thở dài theo con nước
quê nhà ngoảnh lại một trời mưa
em nheo mắt thơm lên ngày mỗi sớm
vẽ xuống chiều từng ánh nắng vàng rơm
xin cảm tạ giữa bụi mù mộng cõi
nụ cười em bát ngát một phương lòng
nằm nghe cây lá thở ra
trái tim thức dậy ru à ơi tôi
cơn mưa rã lệch bên trời
hồn như cánh mỏng không lời đi hoang
thuyền hồn ai đã phủ đầy gió bụi
xin dòng sông tắm gội hết ưu phiền ...
xin cám ơn thiết tha tà áo trắng
sáng con đường từng nốt nhạc trinh nguyên
còn đọng lại rối lòng ta buổi đó
áo và em xua tan hết ưu phiền
ngang qua thành phố phai nhàu
chừng như lòng cũng bạc màu tuổi tôi
bàn chân bước mỏi từ hồi
con đường vắng bóng em ngồi ngó nghiêng
Ngày im lặng và đêm chưa từng nói
Phố ngập ngừng không đến cũng không đi
ta đứng ngó trong muôn chiều hiu hắt
gió thu cười trên mỗi bước chân quê
tháng tám buồn, thương bàn chân đơn lẻ
ngày trôi qua, không thấy bóng ai về
em về nắng cũng về theo
hoàng hoa một đóa bên trời biếc xanh
như là ngọn gió mỏng manh
mà bao dung cả thăng trầm, nhẹ thênh
thời gian dừng lại bên thềm
phút giây khai mở mừng em hiện ngời
chiều phía sau anh đi về phía trước
ngày lui qua anh lội ngược quay về
mưa và nắng vẫy chào thưa bốn phía
vẽ đẹp buồn ơi ... lặng lẽ một phương lòng
chong đèn mà đếm cơn mưa
bao nhiêu giọt đã rơi ngoài nhớ thương
hoàng hoa mấy thuở xuân thì
gửi cho gió cuốn hồn đi xa vời
nghe em hát điệu không lời
là thiên thu của đất trời chiêm bao
tóc xưa cát bụi nhuộm sầu
tìm thương trong cõi nhiệm mầu khói sương ...
bóng nắng điệu đàng ngõ hồn ra phố
mùa em đi qua để lạc dấu hài
thương gió đợi chờ nằm phơi nỗi nhớ
ai mang theo về cùng với mùa thu
thôi bận tâm chi chiều trôi xa nhé
em vẫn đẹp hoài như một bài thơ
Cám ơn mỗi sớm mai này
Cho ta hít thở hồn đầy yêu thương
bàn chân bước mỏi từ hồi
con đường vắng bóng nụ cười thân quen
ta chừ ngồi ngó ngả nghiêng
nhớ bàn chân bước qua miền chiêm bao
như bài thơ ngủ vùi trên vách cửa
gió thổi qua chiều bạc thếch bờ môi
sông hàn chiều nay trời mưa hay nắng
lặng lẽ em về trong giấc mơ tôi
mùa thu hồn nhiên hôn từng nỗi nhớ
gọi mơ hồ tên phố dấu yêu ơi!
về ngồi cạnh buổi chiều xưa
đốt lên khói thuốc giữa mùa chiêm bao
nghe như có hạt mưa rào
giọt rơi trên lá giọt đùa mái hiên
khi không chiều xuống lưng chừng
con chim sẻ hót ngập ngừng rồi bay
quay nhìn ngơ ngẩn nào hay
ai người vừa hát dạ lai hương buồn
em cứ rứa hồn nhiên như cỏ dại
mắt môi cười thơm suốt bốn mùa hoa
tiếng chuông đã tạnh lâu rồi
câu kinh em tụng cạn hồi mô mô
đêm nghe con nước hẹn hò
lòng rưng rưng khóc gọi đò quê hương
trả bài thơ lại suối nguồn
hóa vàng nỗi nhớ cúng dường xưa sau
thôi đừng trách tội chi nhau
đã nghe rõ tiếng ban đầu chia ly
mẹ cha theo gió về trời
tôi đi theo ngọn gió đời mây bay ...
cho đến khi ngày không ở lại
chiều xuống thèm nghe tiếng mẹ ơi
quán quê chừ đã thành cố xứ
gió thổi phía nào cũng tả tơi
ta về níu áo mùa thu cũ
bến vắng mưa lòng ai nhớ quên
thương quê hồn đẫm theo con nước
biết đến bao giờ đêm hết đêm ...
bụi tro ở lại mộ phần
chuyến xe đời chở phù vân phận người
ngồi trong cửa sổ ngó ra
đi đâu mà vội bóng tà huy bay
đưa tay che nỗi thương đầy
buồn như một tiếng thở dài qua song
mùa thu ở lại, em về
hoàng hôn mắc nợ cơn mê thật thà
ngày mai mất dấu lụa là
buồn vui gõ nhịp mơ tà huy xưa
có tiếng thở dài theo con phố
ngoảnh lại quê nhà một tiếng chim
người ơi, thôi nhé, chiều đã cạn
một sớm mai hồng ta đến thăm
gởi theo ngọn gió ngoài hiên vắng
một tiếng reo thầm của mùa thu
người đâu sương khói ngàn năm ấy
nghiêng xuống bên đời giấc chiêm bao
phố xưa từ độ im lìm
nắng ru bóng ngủ bên thềm cô liêu
nghe hồn gió thổi phiêu diêu
giữa trưa giun dế lạc loài đi hoang
cám ơn lời gió trên cây
nghiêng hồn cúi lạy những ngày bình yên
xin em một chút ngoan hiền
mang theo cho nhẹ bớt phiền muộn thôi ...
người về như giữa giấc mơ
vườn thu nắng gội. bất ngờ tiếng chim
người về như bóng lặng im
mắt long lanh. nụ cười chìm trên môi
Em sẽ khóc khi nhìn trong khóe mắt
Thấy một mình người đi lại lang thang
Còn ghì giữ ân tình trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì hẹn với truông ngàn.
buồn vui hụt hẫng bên trời
nổi chìm trong giấc mơ tôi dội về
ngỡ lòng mình đã hôn mê
sầu ra hè phố lạnh tê tái lòng
đường xưa thơm nắng vỡ lòng
phố xưa ơi, phố xưa ơi
nghìn câu thơ bỗng ngậm ngùi đứt mây!
Ngày vẫn rỗng hai bàn tay vẫn trắng
Mai ta về nhớ quán trọ trần gian
Chiều tắt nắng người đi về đỉnh núi
Phố đứng nhìn sương trắng phía hoàng hôn
Có tiếng thở dài theo con phố
Trôi về đâu bóng một chiều thơm
Rồi đây ai biết chân đời mỏi
Xin cảm ơn người đã ghé chơi
Chiều quán xá ngồi mòn thân hư mộng
Ta lê đời qua những cuộc rong chơi
gởi theo ngọn gió ngoài hiên cửa
một tiếng reo thầm của mùa thu
người như sương khói ngàn năm ấy
nghiêng xuống bên đời giấc chiêm bao ...
trang kinh vừa mở, không lời
câu thơ rụng xuống thành lời thinh không
mười ba, mười bốn, mơ mòng
mười lăm nguyệt thẹn, môi hồng cánh sen
em về soi bóng cao xanh
niệm trăng mười sáu tay cầm hương xưa ...
em về cột tóc tà huy
để cho gió cuốn hồn đi muôn trùng
mai sau hóa kiếp sương buồn
chờ thu rớt hột lưng chừng cội hoa
áo em thơm phiến lụa là
gió về đánh thức hai tà chiêm bao ...
ta hứa sẽ về thăm một bận
cầm bằng qua phố chẳng như thơ
miễn sao còn rớt trong tiếng nắng
reo giữa thinh không một giọng cười...
hãy ngồi xuống đây và cười thật nhẹ
hít thở hồn nhiên hương gió ngập lòng
chỗ ta ngồi mùa thu đang bay lượn
với nắng vàng thơm ríu rít mây hồng
ta cúi xuống nhặt lên từng bóng đổ
nghe hoang vu mọc nhánh rễ trong hồn
ngày đã khép trong điệu sầu áo não
một điệu buồn thống thiết chẳng nên câu ... !
ta về một sớm ngẩn ngơ
đi ngang phố chợ thấy xơ xác hồn
muộn phiền đứng giữa chờ mong
quán cô liêu vắng bụi đường níu chân
chiều trôi qua thoáng hương chanh
áo em mặc trắng ngỡ ngàng chiêm bao
chiều nay ra phố bất ngờ
tìm đâu, biệt mất tiếng cười của em !
Nguyễn Du ơi ! Ba trăm năm còn vọng
Tiếng đàn Kiều lắng đọng với nghìn thu...
gió đưa câu hát về trời
buồn vui ở lại một đời không hay
ru hời một cõi u minh
ta ngồi canh giấc yên bình cho em
vui buồn đổ lỗi cho nhau
ta ngồi gặm nhấm mà đau lấy mình
tôi về đứng giữa mong manh
nghe chuông chiều đổ dỗ dành trăm năm
ngồi trò chuyện với nắng mưa
nghe con gió thổi từ xưa vọng về
đâu rồi những quán cùng quê
thở dài một tiếng chim kêu lạc bầy
ngồi trò chuyện với lá cây
bấm tay đếm nhẩm những ngày cỏ hoang
con sông thức nhớ cội nguồn
trăm năm còn một nỗi buồn riêng mang
ngồi trò chuyện với bóng đêm
con giun dế khóc dưới vành môi khô
tay buồn mười ngón dâng thơ
ru ngàn năm một cơn mơ thật thà ...
phố ơi, thôi nhé, đừng buồn
chia tay hết thảy những đường phố qua!
gió nghiêng chiều xuống la đà
nghe thơm mùi tóc thổi qua sông hàn
người đi cây trái mơ màng
người về bỗng nhớ thương vành môi quen
đây thành phố tuổi thơ em
đưa tay vẫy gọi, từng đêm trũng buồn
mây trôi gió thổi vô chừng
về đi em, buổi chiều buông xuống rồi !
chiều ngang qua phố sông hàn
nước xanh vẫn chảy điệu đàng bóng em
mắt cười khe khẽ làm duyên
tôi đi nhớ lúm đồng tiền của em
tôi về lượm tiếng buồn riêng
nghe cây lá thở điệu phiền chiêm bao
cám ơn cái bóng trên tường
đã treo tôi giữa chập chờn có không
những buồn vui cũ đã sờn
nắng mưa bạc trắng nguồn cơn đi về
tay chai sần cả ước mơ
câu thơ liều lĩnh cõng hờ hững em
cám ơn cái bóng ngoan hiền
theo tôi về đứng giữa phiền lụy kia
rồi mai đi mỏi gót ngày
bàn chân ai bước bàn tay tôi buồn
đêm nay sài gòn chong đèn thức
biết giấu nơi đâu một nỗi buồn!
hoa rơi lá rụng đá mòn
sông xuôi cầu gãy ai còn qua đây
bóng chim bay cuối sông dài
con trăng buồn khuyết gầy gầy trên cao
mười năm xa xứ, chưa về lại
tiếng võng mòn theo bến sông trưa
những bông mây trắng trời quê mẹ
trổ mãi, trong đời ta, nắng mưa
hình như, ai gọi ai, đầu ngõ
hay tiếng mẹ về, trong đêm xưa
đi qua tháng sáu đụng chiều
thấy em đi ngược mà điêu đứng nhìn
biển ru tôi với muộn phiền
lênh đênh mầu nhớ những biền biệt phai
sóng treo lời gió trên mây
ru trăm năm một bóng ngày xa xưa
mù sương về nhuộm xế chiều
hồn tôi là khoảng trống nhiều mây bay
thương quê hồn đẫm theo con nước
biết đến bao giờ đêm hết đêm ... !
 
SONATA 26
Mỗi lần con trở lại nhà
Là đem về mẹ bông hoa biết cười
Phong sương bốn chục tuổi đời
Mà nghêu ngao hát như thời trẻ thơ
Không hoài bão chẳng ước mơ
Chỉ mong sống lại những giờ thần tiên
Ngửa tay để mẹ cho tiền
Nghe tiếng mẹ để bình yên trong lòng
SONATA 33
Người con gái ấy tôi yêu
Mỏng manh như sợi nắng chiều Hậu Giang
Nghiêng vai tóc xỏa dịu dàng
Cầu tre mấy nhịp vội vàng lòng ta ?
Mẹ và Em trong thi phẩm TÓC CÀI TRÂM KHÓI THUỐC là hơi thở dạt dào nồng ấm mà trầm nhiên, thơm tỏa từ suối nguồn yêu thương của bốn mùa lau lách nhớ nhung.
Giỡn đùa một mình trên ngõ về im lặng, hẹn hò rong chơi cùng đất trời mưa nắng cô liêu.
Cất tiếng hòa âm trên cung bậc thi ca, dâng tặng cuộc đời sương khói chiều hôm, cuối bãi đầu ghềnh, bồng phiêu mây trắng.
58 bài Sonata trong tập thơ phiêu phưỡng là những nốt nhạc thăng trầm trong mỗi bước chân qua của thi sỹ Lê Đình Bích.
CÒN AI
thơ Nguyễn Tất Nhiên
Sài gòn bây giờ còn ai bâng khuâng
đứng chờ ai mê mải cánh nhung hồng
bóng Bưu Điện hương tình hoa Nguyễn Huệ
còn ai hôn ai cho đẹp Thánh Đường?
Sài gòn bây giờ còn ai lang thang
còn ai nghỉ chân ghế mát Tao Đàn
còn ai xi-nê trưa Casino, Rex…
còn ai hôn ai cho ngừng thời gian?
Sài gòn bây giờ còn ai đan thanh
môi thơm cam pha nước mía Bến Thành
còn ai tao nhân cà phê Pagode
còn ai hôn ai cho dịu nắng không gian?
Sài gòn bây giờ còn ai chân vui
còn ai Văn Khoa yêu nhạc Phạm Duy
còn ai Trưng Vương yêu thơ Tuổi Ngọc
còn ai hôn ai cho tình đừng phai?
Sài gòn bây giờ còn ai mơ tương lai
còn ai trung tâm văn hóa phương tây
còn ai tinh sương thiền đường Vạn Hạnh
còn ai hôn ai cho từ bi muôn loài?
Sài gòn bây giờ còn ai nhớ Zhivago
ai Love Story, ai Romeo?
Sài gòn bây giờ chết như Juliet
còn ai hôn ai cho ngày sống Lara?
Sài gòn bây giờ còn ai văn chương
còn ai luận Sartre, ai theo “nouveau roman”?
Sài gòn bây giờ Hitler được cứu rỗi
còn ai hôn ai trong Giờ Thứ Hai Mươi Lăm?
quán bên đời
tôi về toan tính cuộc chơi
bày trò buôn bán với đời cho vui
dăm ba điệu khóc câu cười
ai mua tôi bán ngọt bùi đắng cay
em về đâu ghé qua đây
đời tôi quán chợ phơi đầy nắng mưa
cả bài thơ cũng ế thừa
tôi chờ em đã bao mùa biết không
mua đi em chút phiêu bồng
là em sẽ hết rối lòng đắn đo
quán đời tôi bán như cho
thương em ai dám giả đò làm chi
một lời thôi em nói đi
bao nhiêu cũng được mấy khi đâu mà
có gì hơn cái đang là
cỏ cây hoa lá trời xa đất gần
cầm trên tay cả nghìn xuân
vẫn chưa bán hết một phần cuộc vui
nhịp đời khoan nhặt gõ khua
tôi theo không kịp xin thua mãi đời...
phố ơi, thôi nhé, ta về
bao năm làm khách không mời
áo cơm phiêu bạt quê người chen chân
bồn chồn nghe nóng đôi chân
chiều nay ta chạy về thăm quê nhà
đêm qua mơ bóng trăng tà
bên tê sông vẳng tiếng gà gáy khuya
gọi về tìm nắng trong mưa
ủ trong vạt áo bốn mùa cưu mang
nồng nàn một giấc trưa hoang
lòng ta như ngọn gió làng nhẹ thênh
lặng trong đất cát tuổi mình
ấm hơi thở mẹ chảy tràn sang con
nhớ quê thật đến đáy lòng
muốn ôm ghì lấy con sông quê nghèo
thương gầy một mái tranh quê
vườn rau, bếp lửa, bờ tre, tiếng cười …
chòng chành nhịp hát tao nôi
theo ta lưu lạc cuối trời tha phương
phố ơi, thôi nhé, đừng buồn
chia tay hết thảy những đường phố qua!
 
 
" Giọt sương treo mái lương đình
Nửa khuya thức dậy hỏi mình tan chưa ? "
(thơ Phạm Phú Hải / Gánh nước tưới sông)
 
CHUYỆN TÌNH BUỒN
Thơ Phạm Văn Bình
(1939 - 2018)
5 năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh dặm trường mê mải
Đời chia hai nhánh sông.
Những thư tình ngây dại
Những vai mềm, môi ngoan
Những hẹn hò cuống quýt
Trên lối xưa thiên đàng
Thôi cũng đành chôn kín
Dưới đáy huyệt thời gian.
Ngày nhà em pháo nổ
Anh cuộn mình trong chăn
Như con sâu làm tổ
Trong trái vải cô đơn.
Ngày nhà em pháo nổ
Tâm hồn anh nhuốm máu
Ôi nhát chém hư vô
Ôi nhát chém hư vô.
5 năm rồi đi biệt
Anh chẳng về lối xưa
Sân giáo đường cỏ mọc
Gác chuông nằm chơ vơ.
Chúa buồn trên thánh giá
Mắt nhạt nhoà mưa qua
Trên cánh buồm ký ức
Sóng thời gian lô xô.
Ngồi bâng khuâng nhớ biển
Bên bãi đời quạnh hiu
Anh mang hồn thuỷ thủ
Cùng năm tháng phiêu du.
Anh một đời rong ruổi
Em tay bế tay bồng
Chiều hắt hiu xóm đạo
Hồi chuông giáo đường vang.
5 năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Bao kỷ niệm chôn kín
Dường như đã lãng quên.
5 năm rồi trở lại
Một màu tang ngút trời
Thương người em năm cũ
Đêm góa phụ bên song.
 
 

 

  

Saturday, August 27, 2022

01- Dạ Tịnh 2

 
mây hoe trời tím lạnh vừa
nhụ hương khẽ thắm nụ cười heo may
đông về giăng kín đồi tây
chiều nghiêng một đóa rất gầy phương mưa
em về ấp úng thu xưa
vịn hờ vai áo hỏi mùa trăng đâu ..
 
tôi ngồi ru một giấc mơ
đong đưa mái lá mà hờ hững quên
đêm qua bỗng thấy lại mình
đi hoang giữa bóng em bình yên xưa
 
người về nghịch gió đồi tây
mùa đông trên luống hoa gầy. rịn sương
lạnh xô khe khẽ má hường
vòng tay ôm đóa vô thường. nhẹ thênh
lạc trần chuông mõ. chênh vênh
trăng khuya gối nhẹ. trang kinh nguội tàn
vệt son cháy rụi. mơ màng
buồn sông trăm nhánh. hương trầm bay theo
tóc xanh mấy sợi. truông đèo
trăm năm đá tảng. còn treo nụ cười
lưng trời nắng hẵn còn tươi
cơn mưa tình tứ. núi đồi. chụm môi
 
câu thơ chiều đọc. mưa bay
con chữ rớt xuống hai tay. giọt buồn
gót son thắm buổi má hường
hồn nghe gió tạt. đêm mường tượng. trôi
tiếng chim đã tắt cuối lời
mặt trời úa rụng ngàn khơi đắm cùng
trăng non một nụ thơm lừng
chạm hồn cây cỏ cũng chừng chiêm bao
 
trang kinh vừa mở, không lời
câu thơ rụng xuống thành hơi thở buồn
 
đầu đông se nhịp. lửa bời
con trăng quên sáng. mưa rơi vụng về
ngày đi thiêm thiếp. hôn mê
chạm hồn mưa gió. tôi về thốt thưa ...
 
vừa trổ muộn trên nhánh phiền mưa móc
một nụ buồn tựa khói sương bay
nghe bất chợt giữa lòng ta, nỗi nhớ
đất với trời nhuộm trắng một vòng tay
 
ngõ mai còn chút nắng hồng
xin nồng rót một chén thơm mời người
chút duyên hạnh ngộ đất trời
nghe hồn nguyên đán bồi hồi bước xuân
 
người về như giữa giấc mơ
cánh chim mùa cũ nằm chờ tan sương
có hồng nhẹ áng mây vương
thầm nghe vẳng tiếng lòng buông qua thềm
 
thắt lưng chiều mịt mùng trôi
bóng chim chìm giữa đất trời mang mang
tiếng ai lạnh một âm khàn
cắn đôi giọt nước mắt lầm than, đau
đêm chườm dúm lửa ngực sâu
mòn hai con mắt cột vào hư không...
 
hồn rơm rạ quấn liêu xiêu
chớm nghe ngực khói sương chiều lênh đênh ...
 
Tôi thật bàng hoàng, ngây ngất và lặng lờ khi cầm trong tay tập thơ THỔI HOA VỀ BIỂN, tác phẩm đầu tay của Hùng. Trình bày đẹp, dễ thương; lời thơ lặng lẽ đi về, như mộng, như huyễn, như sương rơi, mà vô cùng ấm áp như hơi thở, tâm hồn vốn có của bạn đang phơi mình trong mưa nắng, thời gian.
Như một sự đồng cảm, thơ Hùng chảy trôi giữa dòng thời gian để nối những cách biệt không gian thành những nhịp cầu... Những nhịp cầu đã và đang âm thầm nuôi dưỡng những suối nguồn tươi đẹp âm ỉ mong manh của những tâm hồn đang lầm lũi đi về trong niềm cô độc khôn nguôi của sa mạc đời sống này, mà không mất đi cái hồn nhiên tươi thắm của mộng đời bất tuyệt...
 
người về bứt một sợi mưa
giấu trong vạt khói nụ cười chiêm bao
trên môi đốm lửa nhiệm mầu
chờ mai nắng ấm hạnh đào câu thơ...
 
hồn trôi qua cổng nhà thờ
tiếng chuông thánh lễ bây giờ chưa tan...
 
tạ ơn châu chấu chuồn chuồn
nắng mưa còn lại chút nguồn cội tôi
tạ ơn cây cỏ không lời
mà ngân nga mãi một trời yêu thương
tạ ơn đôi mắt mờ sương
trăm năm một giấc mộng thường tinh khôi
tạ ơn em tạ ơn tôi
 
hôm qua ra phố bất ngờ
thấy vương mấy sợi khói mờ trên cao
khi không tay vẫy đưa chào
mùa mưa xa vắng trời nào không hay
bàn ghế ẩm, khói mờ cay
bên hiên quán cũ mộng bày chiêm bao
ru nồng một khúc ca dao
tuổi xuân xanh úa hồi nào, chơ vơ
phố chìm đôi mắt bài thơ
một thời quá vãng đã mờ ngàn cây
 
em về lượm tiếng buồn riêng
nghe cây lá thở điệu phiền chiêm bao
 
khi em ra đứng nhìn mây trắng
mắt cũng buồn treo vạt nắng chiều
vàng hao mười ngón bàn tay quạnh
sông chở phương lòng sương khói theo ...
 
 
đôi mắt ấy tự bao giờ ngẫu nhỉ
thuở biết buồn, vui cũng như nhiên
bỗng dưng ta nhớ người quá đỗi
đôi mắt mờ sương cuả núi đèo...
 
cơn mưa yểu điệu qua thềm
trăng không còn dấu chân mềm hiên xưa
 
vui như ngọn gió đầu cành
em như giọt nắng giấu mình trên cây
đã nghe gió thổi bên này
nói làm sao hết một ngày hoàng hoa...
 
đêm đông mưa rớt lạnh nhiều
đốt lên khói thuốc thơm lời kinh khuya
tôi từ độ giấc chiêm bao
Chúa đi lạc mất thuở nào không hay
 
em về ngồi gõ hư không
câu thơ rụng xuống trên đồng cỏ tôi
sương mai còn đẫm thơm lời
ơn em độ lượng về khơi ấm nồng
 
Ngày lạnh hanh hao đến nao lòng theo làn gió mát trong, mơn man đùa nhẹ trên mái tóc mây trời nghiêng chao.
Bất chợt mỉm cười ... và xen lẫn có cả tiếng thở dài mùa đông, khắc khoải, tiếc nuối khoảng trời cao, trong xanh vời vợi những chùm hoa trắng đậu trên vai mùa thu hôm nào...
ý lòng gieo lối quan san
trơ hoang cành mộng bàng hoàng với đông ...
 
lục bình ai thả qua đây
mắt môi còn dụi xốn ngày chiêm bao
áo đêm choàng khỏa thân nhàu
điệu cười ướt sũng một mầu tím trôi...
 
tôi về. cắn hạt mưa rơi
im thin thít. vỡ làm đôi. giọng cười
đất trời yểu điệu. tinh khôi
mắt ai ấp úng. chụm môi đầu ngày
 
ta đứng lại ở bên lời hò hẹn
chiều đi qua thương mây trắng bạc đầu
 
trời bữa đó khi không mà cứ lạ
buổi ta về nghe nắng cũng mù khơi
 
môi cười tơ phím mong manh
sương khuya thầm lặng trên nhành lá thơm
 
mùa thu đi qua nửa cố ý nửa tình cờ
in những vết hằn không dễ gì quên được
mai ta về ôm nỗi sầu da diết
tay chai sần trắng cả nỗi ước mơ...
 
thu đỏng đảnh đi qua chiều ngoảnh lại
tóc màu xanh em nhõng nhẽo vào đông
tôi thấp thỏm bên ngày xưa mây trắng
mắt em cười bẽn lẽn giấc mơ ngoan
 
Ở đây và bây giờ, chờ đợi và nỗi nhớ là hai đầu sông, hai sự chuyển động của đời sống. Ngày và đêm chỉ là sự đắp đổi liên hồi cùng trong một ý nghĩa của dòng đời tuông chảy miên man. E rằng, tất cả những âm thanh đều tan biến và chỉ còn hiện hữu trong lòng đó là buổi sáng hôm nay không khác buổi sáng khi xưa, mặt trời ngoài biển khơi cũng là mặt trời nơi cố quận. Giọt lệ và nụ cười hòa quyện nhau trên ngõ về bất tuyệt của mộng đời vĩnh cửu, thiên thu…
Đôi cánh mùa thu đang chao nghiêng qua biên thùy mùa đông rồi đó. Khuya xuống tự bao giờ !
Giếng khuya một ngụm trăng ngà
Tôi đưa tay bụm gió là đà trôi…
 
thương khói thuốc vướng đầy vai áo mỏng
em mang mùa thu giấu kỹ nơi nào
những sớm mai sương những chiều gió thổi
thương bóng ngựa hồng mỏi vó chiêm bao!
 
vui buồn mờ tỏ như sương
trăm năm gió thoảng trùng dương gót hài
mang linh hồn nắng trên vai
mưa bay... một cõi hình hài lang thang
 
ta chợt thấy trên đường mưa lả tả
em xanh xao một bóng khói hư gầy
 
gió nghiêng chiều xuống la cà
nghe thơm mùi nắng thổi qua sông hàn
 
khi không lại có mùa đông
để cho con chữ về cong mắt chiều
cơn mưa rã lệch cánh diều
hồn như cánh mỏng không lời đi hoang
trăm sông nghìn suối mơ mòng
chắp nghiêng đôi cánh về không mây trời
 
mùa thu đứng ở góc đường
vịn hờ vai áo mùi hương ướt đầm
tóc trời mấy sợi phù vân
gió mưa cay xé nghe mằn mặn tim
trên môi đốm lửa ru tình
thắp lên rực cháy dưới bình minh mưa
 
mưa đan gió quyện lưng trời
mùa đông là đã về rồi đó em
nhành phong lan đứng bên thềm
se xanh hồn động cánh mềm lay bay…
 
trường sa ngựa hí tứ bề
hào hoa áo cũ cuộc về trắng không
 
xin cảm tạ hồn thu còn sót lại
trong vườn em một buổi sáng đông về
xin tri ân cùng lá cây, ngọn cỏ
cùng đất trời và cả những si mê
 
"ta muốn em lành như cỏ dại"
tha hồ tắm nắng với mưa thôi
lay mình đứng dậy khi trời ấm
ngậm hạt sương cười thong thả chơi
một sớm ta về nghe bối rối
cỏ dại mùa em như hoa khôi
 
mưa rơi tắt nghẽn mặt trời
tôi về thiêm thiếp mơ lời thơ em
tật nguyền nỗi nhớ không tên
vọc tay một nắm lênh đênh suối đèo
 
chợt nghe khúc khích mưa cười
vòng tay ôm đóa hoa trời rót thơm...
 
lặng nghe sen bước qua hồn
trời mưa. nước mắt lưng tròng. thu đi
níu chân. cười. bỏ xuân thì
áo thơ gởi lại. nhớ gì mây bay...
 
hôm nay không có mặt trời
cơn mưa lạ đến ngang đời không hay
tiếng ai hát giọng lưu đày
trên quê hương đã xế ngày âm u
khô màu lá úa mùa thu
thương em đôi mắt sương mù ly hương
 
em về chiều đã ngàn dâu
cành thiên nhiên xếp lá mầu nguyên sơ
vườn xưa hong mắt đón chờ
những sương trời rụng hạt mơ cuối ngày
em về dang rộng vòng tay
với đêm nguyệt tận, với tà huy bay
áo xưa che nỗi thương đầy
lòng nghiêng theo tiếng thở dài qua sông
 
mùa em ngồi ngắm mây trời
đẹp như áo mới ai phơi hiên nhà
lá ngày rơi. mắt mơ xa
bao nhiêu còn lại thướt tha một thời
ánh vàng phai nhuộm tơ trời
hoàng hôn về đậu trên môi... thật thà
 
những ngày trĩu nặng hoàng hôn
níu đôi cánh mỏng chuồn chuồn ngủ quên
 
chiều nắng tắt, hoàng hôn chìm đỉnh núi
sầu khơi sương hoang tím bến giang đầu
hành trang mỏng bên hình hài cát bụi
ta lên đường... để chẳng biết về đâu
 
mười năm gót mỏi cùng ta
gian truân nghìn dặm đường xa theo về
rưng rưng ngọn gió qua đèo
là lòng nghe đã quạnh hiu giấc đời
 
a gửi lại đây những lời áo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho em
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão
Em bảo rằng
- Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
 
mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ
xin đừng làm ướt vội phía bên kia
ngày im lặng và đêm chưa từng nói
mưa tình cờ không đến cũng không đi
 
cà- phê sương sớm bên thềm
vừa nghe chim hót vừa thèm chiêm bao
 
trăng rụng sương rơi mưa nguồn chớp bể
đời lênh đênh như những cuộc lưu đày !
 
giông bão trên môi, gió đan tình trên sóng
ta chèo thuyền rong ruổi phía không nhau
sợi nắng hoang vu tìm quên sông vắng
giọng hát mơ hồ sương khói chiêm bao!
 
THU ƠI, TỪ ĐÓ
Tường Linh
Anh mất mùa thu mất cả em
Lạc nhau từ buổi mới vừa quen
Trùng trùng dâu bể đau hồn buốt
Đêm lạnh mờ sương lụn ánh đèn
Ước hẹn đầu đời thu của thơ
Suối mơ thả lá gác trăng chờ
Và em kiều diễm xanh tình sử
Mười ngón tài hoa góp tiếng tơ ......
QUÊ HƯƠNG
Tường Linh
Ngoài ấy bây giờ chưa nắng lắm
Nhiều hoa gạo đỏ nở bên sông
Tháng giêng có tiếng chim tu hú
Khung biếc trời mai én liệng vòng
Mực nước vơi nhiều từ tháng chạp
Bờ sông hiện rõ bóng lau xanh
Nghiêng nghiêng bãi cát viền quê ngoại
Xóm bến dàn xa khuất lối quanh
Núi võ vàng mong ai nhớ ai
Tỉ tê lệ suối buồn đêm dài
Người đi từ mấy phương trời thẳm
Núi biết sao chia nỗi cảm hoài?
Ngoài ấy giờ đây mùa gió mùa
Xiêu xiêu quán nhỏ bên đường trưa
Vườn cau của mẹ hoa cau rụng
Giọt sáng rơi dường giọt nước mưa
Nhà ta dựng lại trên nền cũ
Một bức tường rêu kỷ niệm mờ
Tường đứng mang linh hồn thuở trước
Chở che hai mái lá bây giờ
Bóng mẹ vào ra lối ngõ quen
Tóc sương dần xoá tóc màu đen
Nhớ con xa nhẩm lời kinh nguyện
Khuya nối nghìn khuya một ngọn đèn
Ngoài ấy… (nghe như xa cách lắm!)
Mà thành xa cách cố hương ơi!
Mỗi chiều ánh điện loang đầu phố
Trông chuyến tàu ra lại ngậm ngùi…
trong khói rơm chiều
cứ như là kẻ xa quê
lâu lâu lại nhớ thương về chốn xưa
ruổi rong hoài với nắng mưa
con chim mùa cũ giọng thưa thớt nhiều
 
thèm nghe tiếng bếp lửa reo
buồn cay con mắt sầu heo hút dài
hong tay sưởi ấm mơ ngày
khói rơm chiều quyện đường bay tiếng cười
 
em về qua ngõ nhà tôi
đừng che nghiêng nón để trời xanh trong
gió say chạy hát trên đồng
con chim chiền chiện chao lòng ngẩn ngơ
 
tóc mây thơm lựng đôi bờ
trang kinh buồn nhớ câu thơ một thời
mầu chiều ai rót trăng phơi
em xưa gặt lúa bên trời ngát hương
 
cứ như là kẻ tha phương
khói rơm chiều đã nhuộm sương cõi lòng
tôi về đây hỏi này sông
em đi đâu để cây ngô đồng ngó theo
quá giang
quá giang bóng mẹ một thời
nương câu hát cũ cầm hơi sớm chiều
nỗi niềm thúng mủng liêu xiêu
trăng treo đòn gánh mẹ treo tuổi mình
 
quá giang em một cuộc tình
lênh đênh chèo chống nổi chìm với nhau
ta thầm nghe trái tim đau
thương em đời bỗng dãi dầu nắng mưa
 
quá giang bè bạn tiếng cười
lưng trâu dậy sóng một thời hàn vi
những thằng bạn bỏ quê đi
sông xưa bến cũ còn ghi dấu ngày
 
quá giang chén rượu vơi đầy
buồn vui chai lọ lòng say ngất lòng
ta về cởi áo quăng sông
đò ơi! đò hỡi! em còn đợi ta?
gánh gió qua sông
mẹ cha theo gió về trời
tôi đi theo ngọn gió đời mây bay
rơm chiều ai đốt mà cay
rượu quê ai nấu mà say ngút ngàn
 
tôi về theo gió lang thang
thương thương giọng Quảng chứa chan điệu chào
nương câu lục bát qua cầu
ngọn tre níu gió múc gầu nước trong
 
níu quê lại giữa cõi lòng
tôi về gánh gió qua sông gọi đò
trong veo, ngọt lịm câu hò
tôi đưa tay, vẫy, đôi bờ rưng rưng
 
trùng phùng theo dấu chân quen
nôn nao triền cát gọi tên quê nhà
giếng quê một ngụm trăng ngà
tôi đưa tay, bụm, gió là đà trôi
 
tôi về cõng gió đi chơi
mà nghe lá rụng khơi khơi giữa lòng
hồn phiêu theo cánh chuồn chuồn
ầu ơ tiếng mẹ suối nguồn gọi ta…
Câu Kinh Em Tụng Ngoan Hiền
Câu kinh em tụng ngoan hiền
Đã bay im lặng vào miền chiêm bao
Chữ nào rụng xuống xanh xao
Nằm trong mắt biếc thì thào chuyện xưa
Gió chiều lặng lẽ ru đưa
Gieo lững bóng mát lên mùa tóc xanh
Chao nghiêng ngọn nắng nẩy mầm
Một chùm mây trắng âm thầm trổ bông
Về hôn tuổi dại vỡ lòng
Nghe môi mằn mặn lệ mòn giêng hai
Trầm hương khe khẽ sớt đầy
Câu kinh em tụng rớt gầy vốc thơm
Ngày Về
Con về sau cuộc rong chơi
Mang theo về cả nỗi đời quạnh hiu
Dừng chân bên bãi nắng chiều
Tìm trong cõi nhớ dáng nghèo mẹ xưa
Ba mươi năm nắng rồi mưa
Còng lưng mẹ gánh bao mùa khổ đau
Cõng con qua mấy nhịp cầu
Mênh lông tình mẹ một mầu trăng quê
Thương bờ rạ nhớ bờ tre
Cánh cò lặn lội chẳng nề bão giông
Một đời mẹ một đời sông
Tuổi thơ con tắm trên dòng yêu thương
Con về quỳ giữa quê hương
Thầm hôn lên những bước đường mẹ qua
Và hôn lên liếp cửa nhà
Nơi này mẹ đứng đợi và chờ con
Con về cầu gãy ngăn sông
Bên bồi bên lở người không gặp người
Vườn xưa đã vắng nụ cười
Mẹ bây giờ đã thành người ngàn năm
 

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...