Saturday, July 1, 2023

MDTTA 17

 Pháp đệ 68 xuân thu
Hôm nay
Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu,
Đã đi qua 2/3 đời người
Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó
Qua cõi người sân si ái ố
Qua nắng gió, sương mù
Qua được mất, hơn thua!
Cũng đã trải nhục vinh
Bi, nhẫn có thừa
Cũng đá cạn trăm mối đắng cay
Bước nhẹ qua thị phi ảo mộng!
Đất không cau mặt
Vì thế gian náo động!
Trời vẫn chở che cho vạn loại sinh tồn
Đệ đã tay đãy càn khôn
Và vai đeo nhật nguyệt
Nên tỏ tường lối đến lối đi
Chẳng trệ hữu vi
Chẳng trệ vô vi
Cứ Tâm, Tuệ tự tại an nhiên nhẹ gót!
Từ Hải Vân xưa,
Tại am tranh tương dưa đạm bạc
Đệ có cánh tay lực sĩ
Lưỡi cúp ba gang
Đá sỏi có nề chi
Khoai sắn độn cơm
Gian khổ có là gì
Tối tối bên ngọn đèn dầu
Dùi mài kinh sử
Học, viết Hán Nho
Mỗi ngày gần trăm chữ
Rồi lại học thêm bát cú
Đường Thi
Cũng đối, vận, thôi, xao,
Tứ, từ, niêm, luật chẳng khó gì
Nghệ thuật, tu từ, công phu
Không ở ngoài chăm chuyên cần mẫn!
Rồi lại còn Huynh đệ đêm đêm
Uống nước lá vằng, bướm bạc thay trà
Cắn cục đường đen
Cũng trà đạo, cũng pháp đàm
Tán chuyện Đông Tây kim cổ…
À, mà thuở đó
Đệ còn quá trẻ
Mà đã nguyện lương y Từ mẫu độ đời
Sách thuốc ở đâu
Mà giấy cũ bìa lơi
Hình thể người sông ngòi kinh mạch
Trăm huyệt đỏ
Điểm dày chi chít!
Là cơ bản đầu tiên
Đệ tự học làm thầy!
Rồi kim ngắn, kim dài Đệ thử ra tay…
Mà sư Pháp Tông Là “bệnh nhân”
Đệ năn nỉ
Mang ra thí nghiệm!
Chích huyệt này huyệt kia
Sư Pháp Tông đau điếng
Thế là hề hề cười trừ vài cái là xong!
Thời gian qua đi,
Sau đó, duyên hạnh ngộ lạ lùng
Được Lương y đất Truồi Tặng cho cơ man là sách thuốc Là kỳ thư không dễ gì có được
Của ngự y triều Nguyễn chín đời
Là cả một kho tàng Là Đông y, Nam dược tuyệt vời!
Hạng dân dã Đáy nước mò trăng, chẳng thể!
Thế rồi,
Không hổ thẹn
Đêm và đêm “thắp đèn đom đóm”,
Ngày lại ngày gùi vai, đội nón
Rựa vả liềm… tay xách nách mang
Leo Hải Vân tìm thảo dược, nam sâm
Lại lặn lội Hói Mít, Hói Dừa, Hói Cạn
Tìm lá, rễ, củ, cây, cành…
Rồi quan sát, rồi nghiên tầm…
Những toa thuốc tùy theo căn bệnh!
Rồi đột ngột,
Thương hải biến vi tang điền,
Thuỷ hỏa nghịch xung tương liên
Cũng là tương sinh dịch chuyển
Đành phải lên thuyền, bỏ bến
Từ Hải Vân, Lăng Cô
Tháng 11 năm 78
Đến Nham Biều tạo lập cơ ngơi!
Thuở ấy đã coi gian truân
Là bài học ở đời
Và khổ ải là vun bồi ba-la-mật
Chùa 18 người lấy chi để sống
“Uống trà đi” Câu thiền ngôn treo cao lồng lộng
Lấy sức lực, mồ hôi đổi gạo dễ thôi!
Đệ huynh ta còn giữ nụ cười
Dù khổ đế dẫu có đành hanh con tạo!
Lại cuốc, lại trồng
Lại rau dưa trái quả
Đầy vườn xanh nức tiếng cần lao!
Ngày lại ngày cũng chỉ “cám heo”(1)
Nhưng nghị lực núi mòn sông cạn!
Cũng tại nơi đây,
Ông sư thầy thuốc mát tay
Châm cứu bốc thuốc trong chùa
Lại lan xa ngoài ngõ
Dân bệnh dân đau khắp xóm làng
Rỉ tai nhau đến nhờ cứu chữa.
Thế là ngôi nhà ngang
Chật kín bệnh nhân
Ôi! Thế là cả ngày
Thương ông sư đôi khi bỏ cả uống ăn
Vì người bệnh đứng ngồi vây chặt!
Ai muốn hiểu tâm đại bi bồ-tát
Thì cứ nhìn như thực hiện rày
Đâu phải là thần thông biến hóa trên mây!
Mấy ngày hôm sau,
Mấy ngày hôm sau nữa,
Huynh đệ họp bàn phép tắc, quy củ
Niêm yết lịch giờ chần khám rõ ràng
Lại có thêm Phật tử thiện nguyện
Vừa học thuốc vừa tập làm
Gánh nhẹ bớt cho ông sư nhiều việc
Chùa cũng quyết định
Phá bỏ vườn rau để trồng thuốc
Giúp cho bà con hoàn cảnh đói nghèo
Một vườn xuyên tâm liên, râu mèo
Thu hoạch, phơi khô, giã nát
Rồi vo hoàn thành phẩm dược y…
Thời gian sau
Bệnh nhân ngày càng đông,
Ngôi nhà ngang không còn đủ chỗ
Thầy trò phải xuống chùa Tăng Quang
Lập trạm Đông Y
Cám cảnh lúc ra đi,
Tay trắng chẳng có gì,
Chùa cạn kho, xúc 20 thúng lúa
Cùng 2 chỉ vàng “vắt chày ra lửa”
Cho ông em lập nghiệp cứu đời…
Kể từ đó, rồi đằng đẵng trùng khơi
Tay bồ-tát chèo hoài không thấy mỏi
Năm 1981, cơ sở Đông y Diệu Đế
Đã hình thành vững chắc,
Đệ cùng mấy chục lương y học trò
Đã tự lực tự sinh…
Rồi, dường như “Nghiệp” còn muốn đăng trình
Từ Diệu Đế sang Pháp Luân
Vì nhu cầu của hệ phái
Đất ở đây 10 nghìn mét vuông sổ đỏ
Nhưng bà này ông kia chiếm dụng hết rồi!
Phải đẳng đằng 10 năm
Đơn trình thưa kiện gởi khắp nơi
Cũng lọt lên bàn chủ tịch, bí thư cấp tỉnh
Đòi lại được 2 ngàn mét vuông
Cũng đã gian truân, vất vả
Đành thôi, chừng ấy đủ rồi
Hihi!
Nồi cơm Thạch Sanh
Đệ biến hóa tuyệt vời!
Từ căn nhà cấp bốn vách mục mối rơi
Và ruộng nước bốn bề lau cỏ
Nhưng chí đại trượng phu
Và phước do chư thiên gia hộ
Đã biến chỗ không có chi
Thành Tuệ Tĩnh Đường Đông Y
Vang danh khắp chốn
Có bệnh viện tương đối tiện nghi
Có Quán Cơm Chay Liên Hoa
Nức tiếng Huế đô…
Chưa kể ngày ngày giáo dưỡng học trò
Cả ngàn đệ tử môn sinh
Khắp các tỉnh thành, noi gương thầy
Kế thế nghiệp nghề Lương y từ mẫu…
Đệ, với hai bàn tay trắng
Hơn 40 năm nhập thế
Đã quá nhiều vai gầy gánh nặng
Xả buông đi thôi
Để nhẹ lướt sang bờ…
Đã viết giữa hư không,
Giữa nhân sinh
Trăm vạn bài thơ!
Hốt hề!
Hoảng hề!
Kỳ trung hữu tượng!
Trời đất vô danh…
Vô công vô tướng!
Sinh nhật của Pháp đệ hôm nay
Gởi giữa thiên hà vô lượng!
 
(1)“Cám heo”: 2 - 3 lon bo bo mà phải ăn cả chùa 18 người - nên phải bỏ thêm khoai sắn và cả thúng rau các loại, hầm nhừ quậy nát

Nguyễn Thụy Sơn 8

 
BẾN TRĂNG
Trời đất giao hòa có phải không
Ta về tắm lại bến trăng…Sông
Đời như hoàng hạc bay muôn nẻo
Chiều cũng phong yên ngút lửa lòng
Cạn một lần yêu môi mắt khép
Vắng mùa sếu gọi bãi biền trông
Hồn tôi kim cổ nghiêng màu khói
Hỏi nắng còn hôn sợi tóc nồng
 
ĐOẢN KHÚC CHO MỘT NGÀY
Sớm gùi một giỏ mây
Qua cánh đồng nhân thế
Thác đời bên quán cỏ
Dự cảm một mùa lau
Trưa quảy đôi quang gió
Lòng thảo nguyên xanh về
Thổi chiều nghiêng bóng đỏ
Phù phiếm một cơn mê
Chiều vác nắng nguyên sinh
Bềnh bồng lên núi thuỵ
Lòng phù điêu mấy nổi
Giám định cuộc đi về
Đêm khua sào bảo chứng
Lên non một góc ngồi
Lòng Sadi khép cửa
Tiêu hoá cuộc buồn vui
Ngày…trả hương cho đất
Ngày…trả gió cho trời
Trả đời nhau sau trước
Dịu dàng nhìn mây trôi  
 
CON VỀ BÊN MẸ
Hạnh phúc đan xen những ấm nồng
Yêu từng ánh mắt nụ cười trong
Con về chở hạ hong mùa bấc
Vườn khép chờ xuân trổ nụ hồng
Sợ thiếu vòng nôi khuya trở giấc
Mơ dài sợi tóc trắng làm sông
Rồi mai khoảng cách đường bay rộng
Lệ chảy trôi xuôi mãi một dòng.
 
BÊN BỜ HOÀN NGUYÊN 
Hoa hồng từ đó thôi cài
Đêm thiên sứ gọi tuyền đài mẹ đi
Cha theo về núi Tu Di
Đò con lạc bến xuân thì , lòng đau
Ngỡ tương phùng cuộc biển dâu
Trọn trăm năm chép tròn câu hiếu từ
Nửa chừng giữa cuộc phù hư
Hai vì sao rụng âm dư gió ngàn
Thèm kêu tiếng MẸ… vỡ tan
Thèm câu điển tích cha bàn thuở nao
Dấu xưa tiềm thức in sâu
Mãn khai mấy độ hoa đầu tuyết sương
Máu tim hòa nhịp vô thường
Dập dồn tan chảy yêu thương vỡ bờ
Con chờ ngọn gió hư vô
Hẹn mùa tao ngộ bên bờ hoàn nguyên  
 
NẤM MỘ ĐÔI
Chiều qua phố Hội mắt dường cay
Nắng cũ buồn vui trải lối đầy
Đất khắc hình cha đêm nguyệt lạnh
Đời in bóng mẹ lửa khuya gầy
Vành sô chiếc đội ngày xanh tóc
Nấm mộ đôi nằm bãi trắng mây
Nỗi nhớ mênh mông trời biển ấy
Nghìn thu gọi mãi giấc mơ bay
 
ĐI TÌM…
Ta thả hồn ta xuống biển sâu
Làm con cá nhỏ hớp trăng đầu
Tìm cha giữa sóng trùng khơi lạnh
Gọi mẹ bên bờ đại hải lâu
Mơ nắng chở mùa qua núi thụy
Nên lòng theo thác đổ đêm ngâu
Gió khuya đã ngủ hay còn thức
Hãy đốt cùng ta nến nguyện cầu  
 
KHÔNG BẮT ĐẦU
KHÔNG KẾT THÚC
Không giây bắt đầu không giờ kết thúc
Tàng thức từ đâu xuyên thế giới tìm
Đêm tri ngộ phía không miền tối sáng
Hiện hữu đất trời tái lập một giấc mơ
Khi hoàng hôn vắng mặt gọi tên
Là lúc bình minh ngọt ngào dâng hiến
Khi tia nắng cuối ngày khánh kiệt
Là lúc đất cùng trời tận thế một bờ môi
Đêm Đã cài then chặt búi tóc mây
Vó ngựa chinh phu xuyên thành phá cổng
Khi hai nhánh đời chảy vào sông rộng
Hoá một dòng chưa kịp đặt tên
Cầm chiều ra phơi khoảng nhớ không tên
Gói nụ hôn khuya giấu mùa trong gối
Phía trăng muộn hai bóng đời chìm nổi
Đất mở màu xin đợi buổi tàn tro.
 
VẪN DỊU DÀNG XƯA
Là ai trải nắng lụa sau nhà
Bóng đổ bên chiều một bóng ta
Có kẻ ngồi câu mòn núi nhỏ
Chờ đêm xuôi ngược vớt trăng già
Mai về tắm giặt trên sông cũ
Lòng nhớ lở bồi phía bãi xa
Áo trắng vạt dài mây khói trắng
Dịu dàng em thuở ấy mười ba
 
Về thôi!!!
NƠI BIỂN GẶP SÔNG
(Tặng bạn tôi)
Bốn mươi năm ngày biển lại gặp sông
Tà áo lụa mang linh hồn thuở ấy
Thay cặp sách bằng hành trang cuộc sống
Đời mang ta đi và trả lại ta về
Gặp nắng ngày xưa gói lại cơn mê
Người ngạo mạn kẻ kiêu sa rời cuộc ...
Đưa tay với một lần để hụt
Bình minh xưa về tắm lại hoàng hôn
Nét tinh khôi ngày ấy thoảng hương còn
Phương gió đó cuốn ngày trôi vô định
Khói thuốc vàng tay sợi buồn cô tịch
Tình mênh mông theo khói sóng mênh mông
Bốn mươi năm ngày biển lại gặp sông
Dòng hợp lưu ngôn ngữ hóa tận cùng
Cây cô độc cuối sân trường bật gốc
Hạnh phúc thành dòng nơi biển gặp sông
 
ĐỘC THOẠI VỚI HÌNH HÀI
(Tâm & Thân)
Anh có thể là toà lâu đài tráng lệ
Hay thảo lư xanh trên bến sông này
Vẫn cần có em một vừng ánh sáng
Không mặt trời trái đất sẽ hoang vu
Và cũng thế . Linh hồn em sa thải
Ngọn gió hư vô khi thiếu hình hài
Tự bao giờ tạo hoá cũng biết yêu
Đất tìm trời. Núi tìm Sông in bóng
Anh tưới nước trên nguồn xanh sợi tóc
Em cỏ sương gầy guộc dấu hài qua
Từ khói sóng anh về đêm diện bích
Em bãi biền hoá thạch nửa trăm năm
Bè cỏ lạnh. Sương trên đầu kết tủa
Cồn đá xưa xin được bám rêu mềm
Đêm gió hú vô thường cơn lốc xoáy
Thụy Vân hề. Tiêu sái những duyên sinh
Đã trùng quan tình nhau trên mê lộ
Khi chưa tuổi tên. Chưa tượng hình hài
Những bình minh những hoàng hôn đối xứng
Phiên bản nào hoàn hảo giữa thân tâm
Trăng núi cũ qua sông còn ngoảnh lại
Thảo lư xưa cất giữ một thiên tình
Rồi một ngày ngôn ngữ úa trên mi
Không còn anh. Em không làm thơ nữa
Thân tàn tro . Tâm không là hiện thể
Cuộc hành trình từ đó phía không nhau
Ngay phút giây đây hạnh phúc ngọt ngào
Tình đôi ta tính trên nền hơi thở
Cám ơn anh thật thà như rêu cỏ
Cho tình em về đậu chốn nguyên Khê
 
QUÊN NHỚ MỘT CHIÊM BAO
Những áng mây thu đi qua ngày hạ
Trôi lặng lẽ cơn mưa chiều xuống phố
Ngày vẫn thế Phù vân nghiêng dốc tuổi
Đôi tay ngoan khép mở cánh phù đồ
Lòng để trống cho nắng về làm tổ
Lót câu kinh tế độ nửa nghìn sau
Chương điển tịch khắc lên từng sợi tóc
Có sợi nào quên nhớ một chiêm bao  
 
LÁ KHUYẾT
Những chiếc lá non khiếm khuyết
Khai sinh từ buổi nhú chồi
Lá có linh hồn có tuổi
Biết đau từng giấc trở mình
Lòng cây. Hồn cội lặng thinh
Nước mắt xuôi dòng nuốt vội
Chở che bốn mùa nông nổi
Ngực cha ai xới mà đau
Lá non nghiêng mình lớn vội
Tâm hồn thuần khiết giọt sương
Quanh đời. mặt trời thiêu đốt
Bóng mẹ ôm trùm bóng con
“Không chọn nơi mình sinh ra
Được chọn cách mình sẽ sống
Con là nhánh sông không chảy
Về đâu con nước lạc nguồn
Mẹ vẽ mưa về sa mạc
Cha tô đêm đỏ mặt trời
Bức tranh gam màu nghịch lý
Mơ ước nuôi dài ước mơ
Một mai lời thiên thu gọi
Hoang vu bốn phía chỗ nằm
Nước mắt thành dòng lưu thủy
Chờ con…lá khuyết trôi về.
 
QUÁN KHÔNG
Hai nghìn năm trăm trước
Hai nghìn năm trăm sau
Chuyện đời nhau…quên hết
Tàng kinh còn thiên thâu
Bảy bước đài tịnh sen
Nâng gót ngọc đầu tiên
Triệu thiên hà rung chuyển
Như Lai về như nhiên
Xin hóa thân Kiền Trắc
Vượt dòng Anoma
Đưa người xa điện các
Chia đôi bờ sông trăng
Cội Bồ Đề ôm bóng
Tịch lặng cõi mù sương
Lòng không mưa không nắng
Vạn pháp bừng hư không
Người về giữa hừng đông
Thuyền Bát Nhã qua sông
Thiều quang dang tay đợi
Một trời hương SẮC KHÔNG
Niết Bàn đêm nhập diệt
Triệu tinh tú ngừng quay
Rừng Sala hương ngát
Đường xưa. mây trắng bay
 
“Ai về bên ấy cho tôi hỏi
Ở cõi thiên thu có Niết Bàn?
Dấu chân trên nước còn hay mất
Dưới cội…nghìn thu một quán không  
 
NHỮNG MẢNH GHÉP
Những mảnh ghép đen trong chiều ráng đỏ
Hương lúa chín còn xanh màu tóc gió
Cơn mưa xuống hôn cánh đồng đương trổ
Nắng xuân thì đánh thức một hoàng hôn
Lòng đã ghé những bãi biền sinh tử
Tiếng chèo khua biết dòng đục dòng trong
Gương thấu thị chiều không gian hư thực
Soi thật thà trên mảnh đất lương tâm
Trên đỉnh thức bóng tiều phu cô độc
Đốn củi trên mây và hái lá trên ngàn
Lòng như suối chảy bên đời róc rách
Thả tiếng cười mặc khải giữa hư không
Ngày cúi xuống để đêm dài đứng dậy
Phút mạc ngôn mầu nhiệm đến vô cùng
Tóc thôi rối nghìn đêm bên song chải
Chiếc lược thần kỳ phóng thích một đường ngôi.
 
MỘT ÂM QUEN
Bốn mươi năm trở lại dòng xưa
Con nước cũ có còn đứng đợi
Người lái đò tìm về nguồn cội
Chỉ thấy giữa đôi bờ xao xác một âm quen
 
LÀ MỘT QUÊ HƯƠNG
Đường khuya mưa và gió bóng người…
Tiếng chổi khua rát lòng người mẹ
Chị quét số phận về đâu
rong ruổi những cung đường
Giọt mồ hôi mặn chát áo cơm
Chắp vá những giấc mơ
Ngày mai. Lòng chị như nắng qua sông
theo gót chân con vào một giảng đường
Hoài bão dâng cao. dâng cao
Tiếng chổi khua đầy khát vọng. trắc ẩn
Hằng đêm giữa phố phường bụi bặm
Chị vẫn sáng lên dưới những ngọn đèn đường
Bên trong lớp áo bạc nhàu Là một quê hương!
 
NGƯỜI MẸ THỜI 4.0
Mai sau cháu làm thơ khi viết về người mẹ
Không còn nghe tiếng rao khuya
tiếng guốc mộc sau hè
Không còn hình tượng người mẹ bên bếp lửa bập bùng nấu chín những ước mơ
Không còn bến sông mẹ ngồi giặt áo
Hay giếng nước đầu làng mẹ thả gàu múc ánh trăng khuya
Người mẹ thời @ và 4.0 của cháu
Là tài xế đưa cháu đến trường hái những vì sao trên bầu trời tuổi thơ bong bóng
Là tay lái lụa trên những cung đường đầy mây trắng phía dã ngoại xa
Là bảo mẫu
là cô giáo nuôi dạy cháu theo chiều hệ tư tưởng mới
Chắp cánh. cháu bay cao bay xa đến những tinh cầu
Người mẹ thời @ làm kinh tế vi mô như lấp biển vá trời
Bằng mười ngón tay búp măng du hành xuyên thế giới
Vắt cạn chất xám bằng thuật toán khả thi đấu trường trên màn hình nhỏ
Ngày đau lưng mỏi mắt như cô gánh hàng hoa
Cũng thức khuya dậy sớm với bao lập trình bao dự án
Trong giấc đêm về còn ú ớ…những cơn mơ
Nhưng Có một điều bất tử
Trái tim người mẹ thời nào vẫn là kỳ quan tuyệt hảo
Vẽ đời con bằng huyết lệ trái tim mình
Có một nhan sắc thời gian không hủy diệt
Là suối nguồn tình mẹ chảy thiên thu .
 
ĐỊA ĐÀNG KHÉP CỔNG
Mai về cố lý chuyến đò đêm
Chút gió heo may tiễn trước thềm
Ngậm nửa vành trăng con nước cạn
Xô chiều bóng hạc khói trần êm
Tàn khuya…đổ xuống trang kinh nhỏ
Chạm giấc…mơ qua sỏi đá mềm
Hạt bụi đam mê vàng sợi nắng
Địa đàng cổng khép một lần thêm
 
ĐÊM CHẢY TRÀN QUA ĐÊM
Treo ngày trên sợi tóc
Đêm chảy tràn qua đêm
Trái mùa mưa lũng thấp
Con dế buồn lang thang
Lòng không là biên ải
Lửa khói mịt mù vây
Hồn không là mưa tuyết
Nghe dột phía hiên nằm
Quê hương ngày nắng rụng
Thủy úng trắng cánh đồng
Người nông dân ngửa mặt
Nước mắt ngược vào trong
Dẫu không là biển thẳm
Lòng nghe sóng mênh mông
Dẫu không là dòng sông
Hồn bên bồi bên lở
Bóng tối chờ ánh sáng
Đền thiêng chờ khói nhang
Không chờ. ta vẫn đến
Giữa đời nhau…vô thường!
 
GỐI CÂU THƠ NGỦ
Niềm vui chừ chẳng đâu xa
Cỏ cây trước cửa Luống cà vườn sau
Hương trà thoảng tận đêm thâu
Gối câu thơ ngủ để sầu…chín rơi!!!
 
XƯA & NAY
Xưa. một thời mơ mộng
Đuổi bắt áng mây xa
Nay. từng giây tỉnh thức
Nắng ấm trước hiên nhà
 
THIÊN THU RU BỜ
Biển ngày im vắng
Bãi dài mây trắng
Có người…
ngồi vớt sóng chơi
Lòng như trẻ dại
Nụ cười khai ngộ
Nghe hồn phiến đá
Tạ lời mưa nắng
Xanh màu rêu mới
Xưa sau em ngồi
Đất trời thay áo
Cho giờ hợp cẩn
Lòng ta con sóng
Thiên thu ru bờ…
 
HẠT GIỐNG
Ta muốn…Ôm hôn cả đất trời
Cưỡi ngàn cánh gió thả mưa rơi
Và…Đem hạt giống tình thương rắc
Trái đất sinh sôi Hạnh phúc đời…
 
CÚI NHẶT MÙA XUÂN
Nối sợi dây gàu thả giếng sâu
Đêm nghiêng vớt nửa ánh trăng đầu
Về soi gối hạ lay rèm cũ
Cúi nhặt mùa xuân rụng phiến sầu
Nếp áo thời gian nhàu vạt gấp
Hồn chiều sỏi đá kết rêu khâu
Trên sông có kẻ ngồi câu bóng
Nước đục con đò thức trắng thâu
 
PHÚT TẾ SINH
Có một mùa xuân thiên thanh kí ức
Dịu dàng đi vào giấc mơ thiếu phụ
Có nhánh sông thoát thai huyền diệu.
Cánh cửa xuân thì khép mở một bình minh
Có giấc mơ được mã hoá lung linh
Bằng hơi thở nồng nàn hương thiếu nữ
Màu áo Tân hôn lập trình phiên bản mới
Phần mềm xuân thì giao thức liêu trai
Khái niệm tình yêu hiệu ứng nhân hai
Bảo chứng giấc mơ không là vĩnh cửu
Trời cáo chung đất cạn cùng khánh tận
Giữa thiên triều ta đại đế không ngôi
Từng có mùa xuân chiều kích vô biên.
“Nuôi lớn câu thơ chảy vào sông vào bể”
Và đêm nay xuân chợt về rất khẽ
Giữa hồn mình Đông đợi phút tế sinh
 
CÓ CÂU THƠ CHẢY VÀO SÔNG VÀO BỂ  
Em cánh lục bình trôi trên sông nước
Xuôi dòng Hàn Giang ngày mở hội thi nhân
Con sông thơ chảy mềm ru điệu hát
Nơi bắt đầu câu lục bát tình ca
Hàn Giang hiền hoà ngược chuyến đò qua
Chở nặng câu thơ mang hình đất nước
Chở nỗi thênh thang trĩu mùa khát vọng…
Tổ Quốc ơi! Nắng đẹp phía chân trời
Trang lịch sử đầu chạm thế kỷ rơi
Ngôn ngữ thơ anh biến thành cọc nhọn
Em hoá thủy triều dâng đầu ngọn bút
Câu thơ hóa Bạch Đằng vang trận núi sông
Hàn Giang hôm nay còn đó mênh mông
Nơi bắt đầu bằng bài thơ yêu nước
Nơi bắt đầu chưa bao giờ kết thúc
Ngọn lửa nhân quần thắp sáng tin yêu
Hàn Giang hôm nay dáng đứng mỹ miều
Dịu dàng câu thơ chảy vào sông vào bể
Câu thơ lớn từ hương dòng sữa mẹ
Nuôi cánh đồng nhân loại buổi hồi sinh
 
TỊNH HÓA MÙA ĐÔNG
Mặt trời ngủ đông chưa dậy
Mùa trôi về phía chân ngày
Lau lách trắng miền khát nhớ
Vỗ về vô thức xa bay
Bước đông vừa qua ô cửa
Bềnh bồng khói sóng vương mây
Lòng như bãi biền trầm tích
Bờ khuya trăng xuống lặng mình
Hàng cây vô ngôn tình tự
Hoa cỏ vào mùa tương tư
Giấc mơ chiều neo bến đậu
Sa mạc hồn về hoang vu
Mái xưa phong tình rêu mục
Thành quách lâu đài phế truất
Áo xưa trong gió lụa là
Chiêm bao ngược miền sau xưa
Trái đất buồn như cổ tích
Lang thang tìm một tinh cầu
Bao dung vầng trăng tịnh hoá
Đôi bờ trôi về bờ đôi ...
 
CÒN TRONG TRO BỤI
tình con mẹ ủ hương bay
làm chăn đắp lạnh những ngày gió giông
uống lời con vị ấm nồng
trăm năm mẹ ngủ say trong cốc đầy
rồi mai lá cũng rời cây
còn trong tro bụi lời này…“YÊU CON
 
NGÀY KHÔNG GIÓ
Có cơn gió nhẹ nhàng hương hoa sữa
Lòng giọt sương lóng lánh hạt ban mai
Có cơn gió dịu dàng hương cau thoảng
Giấc mơ đêm nghiêng nửa phía thật thà
Đời đã lạnh sá chi chiều bão tuyết
Lòng quá giang con sóng cũng thác ghềnh
Ngày không gió Nắng không về bên cửa
Có một người đem nỗi nhớ ra phơi
Mơ hồ một tiếng mưa rơi
Ướt đời nhau. Cuốn ngày trôi. Mơ hồ!!!
Mơ hồ một tiếng lá rơi
Cuốn đời nhau Thác ghềnh trôi ơ hờ…
 
Không giây bắt đầu không giờ kết thúc
Tàng thức từ đâu xuyên thế giới tìm
Đêm tri ngộ phía không miền tối sáng
Hiện hữu đất trời tái lập một giấc mơ
Khi hoàng hôn vắng mặt gọi tên
Là lúc bình minh ngọt ngào dâng hiến
Khi tia nắng cuối ngày khánh kiệt
Là lúc đất cùng trời tận thế một bờ môi
Đêm đã cài then chặt búi tóc mây
Vó ngựa chinh phu xuyên thành phá cổng
Khi hai nhánh đời chảy vào sông rộng
Hoá một dòng chưa kịp đặt tên
Cầm chiều ra phơi khoảng nhớ không tên
Gói nụ hôn khuya giấu mùa trong gối
Phía trăng muộn hai bóng đời chìm nổi
Đất mở màu xin đợi buổi tàn tro.
 

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...