Monday, September 27, 2021

Trần Anh Minh

 Nhân giổ Mẹ lần thứ 4, xin đăng lại bài viết hôm đám tang, cầu mong hương lình người an vui tịnh cảnh

 

Tưởng Niệm Mẹ

 

Viết trong ngày tiễn đưa linh cữu Mẹ về nơi an nghĩ nghìn thu 21 tháng 10 năm 2017

 

Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật

Kính bạch chư tôn đức Tăng Ni

Kính thưa quý thông gia chú bác cô dì , bạn bè thân hữu của ba mẹ cháu

Kính thưa quý chú thím các cô, các em các cháu trong gia đình , cùng toàn thể bạn bè của tôi có mặt trong ngày hôm nay.

Trước hết cho hai gia dinh anh em chúng con thành tâm đảnh lể đến chư Tăng Ni, chân thành gửi lời tri ân đến quý vị đã đến đây tiễn đưa linh cữu mẹ chúng con lần cuối cùng trong ngày hôm nay .

Giờ đây , trong căn phòng này, Mẹ đang nằm đó, Mẹ nằm đó để chúng con, các cháu của mẹ được nhìn mẹ lần cuối cùng, hình ảnh một người mẹ biết sống, biết hy sinh cả một đời cho gia đình, với chúng con, mẹ là một người mẹ vĩ đại, chúng con tự hào về mẹ, các cháu tự hào về bà, mẹ là tấm gương trong sáng để các đứa cháu gái của bà soi chiếu về đức hạnh của một người phụ nữ Việt .

Ngủ đi Mẹ, mẹ ngủ đi cho khoẻ
Trong căn phòng này, bao người nhìn mẹ
Nét mẹ dịu dàng, trông còn rất trẻ
Trẻ như ngày đầu, mẹ mới gặp ba
Ba đón mẹ về, trên chiếc kiệu hoa
Rồi hôm nay, mẹ rời cỏi ta bà
Ba đón mẹ trên thiên đường Phật quốc
Ở nơi ấy mẹ không còn uẩn khúc
Không có não phiền như ở trần gian ..!

Thưa mẹ ..

Do nghiệp quả nhân duyên tròn đủ của nhiều kiếp trước mà anh em chúng con được tái sinh làm con của ba mẹ trong kiếp hiện tại này, kể từ ngày mẹ cho con chào đời đến với thế gian, trong tình yêu thương của ba mẹ, đến hôm nay đã 53 năm , 53 năm bên mẹ, 53 năm biết bao là biến động cuộc đời, nghịch cảnh, bể dâu, chia ly .. mẹ mất chồng khi còn rất trẻ, con mất cha khi còn rất nhỏ, tưởng chừng như bầu trời này sụp đổ trên đầu của gia đình chúng ta .. biến cố vận nước đổi thay 30/4/75 khi miền nam đổi chủ, ba con là một sĩ quan cấp tá trong ngành cảnh sát, lại làm chức vụ trưởng ty cảnh sát tỉnh Quảng tín như bao người sĩ quan khác thuộc chế độ cũ phải vào tù, phải đi cải tạo trên rừng sâu nước độc , nơi ba con phải đến đó là rừng núi thuộc miền bắc Việt Nam ... kể từ đó mẹ là người con đầu dâu trưởng trên vai mẹ phải gánh vát một đại gia đình bên nội, lo chăm nuôi săn sóc dạy dổ hai con, ngoài kiếm miếng ăn hàng ngày cho gia đình ra, mẹ phải còn dành dụm để thăm nuôi ba con cùng các chú trong tù trên đất bắc xa xăm hay tận miền Tây nam bộ, một nơi rất xa cách thành phố Đà Nẵng hơn cả ngàn cây số, phương tiện đi lại lúc đó rất là khó khăn, có những đoạn đường đến trại cải tạo phải đi bộ hằng chục cây số, vậy mà mẹ vẫn vượt qua, với hy vọng một ngày không xa ba con được tha, trở về đoàn tụ với gia đình, thế rồi niềm hy vọng và nghị lực cuối cùng sụp đổ đến với mẹ, khi nghe hung tin ba con "người đi không trở lại" người lìa cõi đời trong ngục tù , thân xác người chôn vùi trên đất bắc, với mẹ lúc bấy giờ còn nổi đau nào hơn nữa ??? Con nghĩ nếu không có hai anh em con tồn tại trước mắt mẹ thì mẹ cũng chẳng còn thiết sống làm gì trên cõi đời này ..

Thời gian trôi qua, sống trong gia đình có truyền thống theo Phật giáo, mẹ đã lãnh hội được (lý vô thường) nghiệp và quả của nghiệp đã vơi đi phần nào khổ đau và phiền não, nhưng cũng có những lúc vì quá nhớ thương ba, mẹ đã trở thành người mất trí , phận làm con, con cũng khổ đau khác chi mẹ, nhưng con cần phải mạnh mẽ để lo cho mẹ, con phải đón nhận nổi đau từ nghiệp quả để làm bài học cho mình .. sau nhiều năm vất vã, đớn đau, cùng cực, cuối cùng sự hy sinh của ba cũng được bù đắp cho gia đình mình là được đi định cư ở Mỹ, một đất nước có sự tự do, con người được tôn trọng và bảo vệ hàng đầu trên trái đất này .. Nhưng Mẹ đã già ....

Và đây là tâm trạng của mẹ những ngày trên đất Mỹ ..... Mới vừa ổn định cuộc sống nơi xứ lạ quê người, niềm vui cũng mới vừa bắt đầu, thì đùng một cái, đi kiểm tra sức khoẻ, phát hiện mẹ bị cơn bệnh quái ác đổ xuống trên thân thể mẹ .. mẹ bị ung thư ngực, thân mẹ đã già, lực mẹ đã kiệt, giờ đây bắt mẹ phải chiến đấu với căn bệnh hiễm nghèo, hoá trị, xa trị, tóc mẹ từ từ rời xa mái đầu mẹ, mẹ nhìn trong gương, mẹ nói "răng bữa ni nhìn mẹ xấu ghê ri"tóc nó bay hết , chắc mẹ sắm thêm chiếc áo tràng nữa để làm bà sư cô luôn là vừa, một câu nói nữa đùa nữa thật của mẹ, làm chúng con yên lòng phần nào, vì con biết mẹ đã chấp nhận sự thật, đón nhận sự thật, đối diện với sự thật, bệnh là phải chữa, với y học hiện đại tân tiến của nước mỹ mà không chữa được thì coi như nghiệp mệnh không còn, cái quan trọng ở đây là niềm tin, là ý chí của mẹ kiên cường, nghị lực sống của mẹ rất cao, nhờ vậy cuối cùng mẹ đã vượt qua .. Mẹ xứng đáng với cái Pháp danh Liễu Hội mà Thầy Viên Minh đã ban cho mẹ ....

Mẹ ngồi đó, giữa chiều vàng nắng hạ
Mắt mẹ buồn, nhìn nắng ngã chiều rơi
Một thoáng đi qua, hết cả quãng đời
Người bỏ lại cả bầu trời trống vắng
Người ra đi, dường như lòng cay đắng
Để đêm về thầm lặng mẹ nhớ thương
Đã bao năm, mẹ ngộ lý vô thường
Làm sao được, mắt còn vương hạt bụi
Phận làm con tình cha cao hơn núi
Nhưng chưa một lần, rót tách trà dâng
Con nguyện thay người đền đáp thâm ân
Phụng sự mẹ bằng trái tim hiếu đạo
Đoá hoa hồng con cài trên ngực áo
Để biết rằng mẹ vẫn ở bên con
Tình yêu thương chỉ một tấm lòng son
Nguyện hết kiếp sống vuông tròn Đạo Hiếu.

Nói đến đây mẹ cho chung con xin được sám hối, trước Tam Bảo, trước sự chứng minh của chư đại đức tăng ni cùng toàn thể quý vị có mặt trong căn phòng này . 53 năm bên mẹ, mẹ cho chúng con chào đời, mẹ săn sóc chúng con bằng tình yêu thương vô bờ bến, vô điều kiện, chỉ bằng trái tim của mẹ ... còn với chúng con thì sao đây ??? Có chăm sóc mẹ khi mẹ già, mẹ ốm đau bệnh tật, như lòng mẹ đã chăm sóc chúng con ? Chắc chắn là không thể nào tròn đủ, trọn vẹn được, hai người con mẹ chắc chắn cũng có lúc làm mẹ buồn, mẹ giận, mẹ cho chúng con thành tâm sám hối trước linh cữu mẹ, mong mẹ tha thứ cho chúng con ...

Bao mùa thu đã đi qua
Bao mùa lá rụng sân nhà trước sau
Mẹ con, bà cháu, bên nhau
Giờ đây mẹ đã qua cầu biệt ly

Mẹ có biết mỗi sáng khi con thức dậy, thắp nén hương cúng dường Tam Bảo, con hằng nguyện cầu cho Mẹ bình an . Mẹ biết không mỗi ngày đi làm, khi tan sở con trở về nhà, được mẹ ra mở cửa cho con, lòng con ngập tràn hạnh phúc, vì một ngày được nhìn thấy mẹ, là một ngày ý nghĩa cao thượng vô cùng trong tình yêu mẹ trên thế gian này. Con cũng còn nhớ khi con còn rất trẻ, con pha ấm trà tự thưởng thức bên giàn phong lan, mẹ nói con mi giống "ông cụ non qua"mẹ có biết, khi đứa trẻ mất cha khi còn rất nhỏ, tâm tư nó sẽ trưỡng thành rất sớm, vì nó biết trách nhiệm của nó là phải bảo vệ cho mẹ mình .. 53 năm sống trong tình yêu thương bên mẹ, đến nay như mẹ đã thấy , con đã lập gia đình và có được 2 con, Minh Tuấn cũng lập gia đình và có được 4 người con, như vậy là mẹ đã có 2 người con dâu và 6 người cháu nội .. các cháu luôn yêu thương bà .. chúng con luôn yêu thương Mẹ..

Thưa mẹ ! Năm ngoái sư Giới Đức qua Mỹ , Sư ghé đến nhà thăm mẹ , Sư đã viết thư pháp tặng mẹ

"Bây chừ việc đời buông hết
Vào ra lui tới nhàn vui"

Có lẻ nhờ sự nhắc nhở của Sư mà mẹ đã nhẹ nhàng hơn trong suy nghĩ của mẹ, hằng ngày con thấy mẹ vui hơn .. lần này sức khoẻ mẹ suy yếu , đưa mẹ vào bệnh viện, trên gương mặt mẹ trong những ngày trên giường bệnh, mẹ vẫn tươi, nụ cười trên môi mẹ vẫn nở, khi con cháu, người thân, bạn bè đến thăm, mẹ luôn cười một cách bình thản, phải chăng mẹ đã đoán trước sự ra đi ...

Đi về như tử với sinh
Phiền ai cất giữ chút tình hôm nay
Duyên xưa lại gặp kiếp này
Có không, không có ô hay đi về ..

Đi hay về, tử hay sinh , đó là duyên với nghiệp, cái quan trọng của một kiếp người là sống với một tấm lòng, mẹ đã sống với mot tấm lòng chung thuỷ sắc son, cũng như quý vị có mặt trong căn phòng này trong ngày hôm nay, đó là tấm lòng của quý vị đã dành cho mẹ của chúng con , chúng con luôn tri ân ...
Mẹ về Phật quốc cao xa
Chúng con ở lại ta bà thế gian
Đường đi tuy đã đôi đàng
Nhưng tình yêu mẹ ngập tràn tim con ...

Cho dù con bao nhiêu tuổi, nhưng khi mất mẹ rôi , mình mới cảm nhận được mình là đứa con mồ côi ..

Đoá hoa trắng từ đây cài lên ngực
Mất mẹ rồi con thật sự mồ côi
Mẹ đi vào vùng miên viễn xa xôi
Thế giớ ấy muôn đời ba bên mẹ ..

Nguyện cầu oai đức hồng ân Tam Bảo gia hộ cho hương linh Mẹ sớm siêu sanh về Phật Quốc ..

Kính bạch chư tôn đức tăng ni cùng tất cả quý vị có mặt trong ngày hôm nay, trong tang lễ hôm nay, nếu chúng con có điều gì sơ suất , ngưỡng mong quý Tăng Ni thiền đức cùng toàn thể quý vị, niệm tình tha thứ ..

Xin kính mời tất cả chúng ta đồng nhất tâm thanh tịnh chấp tay cùng niệm danh hiệu bổn sư để tiễn đưa hương linh phật tử Liễu Hội siêu sanh cảnh giới an lành

Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật

Trần Minh Anh

Tháng 10-2017

 

Thursday, September 23, 2021

Minh Đức Hoài Trinh

 Đừng Bỏ Em Một Mình

Đừng bỏ em một mình
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh

Đừng bỏ em một mình
Khi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình

Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh

Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh

Đừng bỏ em một mình
Biển đêm vời vợi quá
Bước chân đời nghiêng ngả
Vũ trụ vàng thênh thênh

Đừng bỏ em một mình
Môi vệ thần không linh
Tiếng thời gian rền rĩ
Đường nghĩa trang gập ghềnh

Đừng bỏ em một mình
Bắt em nghe tiếng búa
Tiếng búa nện vào đinh
Hòa trong tiếng u minh

Đừng bỏ em một mình
Bóng thuyền ma lênh đênh
Vòng hoa tang héo úa
Yêu quái vẫn vô tình

Đừng bỏ em một mình
Cho côn trùng rúc rỉa
Cỏ dại phủ mộ trinh
Cho bão tố bấp bênh

Đừng bỏ em một mình
Mấy ngàn năm sau nữa
Ai mái tóc còn xinh
Đừng bỏ em một mình

GỬI MẸ
Mùa thu ấy mưa về trong gió rét
Mẹ ngậm ngùi âu yếm tiễn con ra
Mắt ngời xanh mơ ước chốn ngàn xa,
Trời khóc hộ mẹ con ta, mẹ nhỉ.

Nhưng đời không dung dị,
Như mùi hương giàn hoa lý thanh thanh,
Từ xa nhà con chưa gặp mầu xanh,
Chưa được thở khí lành,
Như con hằng mơ tưởng.

Và mẹ nữa, có thấy gì sung sướng,
Những buổi chiều mưa gió vướng trên hoa,
Tìm đâu hình ảnh thiết tha
Mẹ còn đứng tựa bóng già thân cau.

Không, con chẳng muốn mẹ sầu,
Núi sông ai nỡ nhuộm màu nhớ thương,
Mái quê hương,
Chìm trong sương trắng lạnh
Cánh chim trời cô quạnh bơ vơ,
Mẹ ơi, biết đến bao giờ,
Gió đưa thuyền ngược lại bờ sông xưa?

Mái nhà ai còn rả rich tiếng đàn mưa . . .

HỎI MẸ
Mẹ ở phương nào chiều hôm nay
Hoàng hôn đang về trong heo may
Mây trắng hững hờ ôm đỉnh núi
Mẹ thấy không, mình con ở đây

Mẹ ở phương nào chiều hôm qua
Trăng thương nhòa nhạt giải Ngân Hà
Mùa thu lá đỏ như mầu lửa
Ai có nghe tình ai thiết tha

Mẹ ở phương nào buổi sớm mai
Quê mình, Quê Phật? Cõi thiên thai?
Cung trời Đao Lợi xa vời quá
Mẹ đã vào chưa ? Hay tương lai ?

Mẹ ở nơi nầy hay ở đâu?
Cuộc đời vùn vụt trôi qua mau
Một kiếp, hai kiếp, thật là ngắn
Mới cười, mới khóc, mới bên nhau

Mẹ biết con thường hay xót xa
Khi hoàng hôn tím phủ bao la
Đất mình, quê mẹ chừ tan nát
Hẹn đến bao giờ . . Ta gặp Ta?

Có dịp nào mẹ lên vấn Trời
Quê mình sao khổ thế Trời ơi
Trời đùa? Trời thử? Hay Trời ác?
Đày đọa dân ta đến mấy đời?

KHÓC MẸ
Dưới mộ sâu lạnh lắm
Một mình mẹ cô đơn
Ngày me chết con xa me muôn dặm
Ngày đưa me gió bấc rít từng cơn

Rồi mai về quê cũ
Me thân yêu đâu còn
Bàn thờ lạnh, vòng hoa tang ủ rũ
Me đâu rồi? Ai cô độc hơn con . . .

Bình xác khô cằn cỗi
Cắm bông linh hồn tươi
Thượng Đế ơi, đường xuống mồ u tối
Xác còn đây, hồn đã tận muôn nơi

Bẽ bàng chưa, kẻ sống
Ngơ ngác bốn phương trời
Là cõi thực hay là cơn ác mộng
Vành khăn tang ướt đẫm lệ còn rơi

Tiếng cầu kinh văng vẳng
Trên nẻo đường xa xôi
Chiều tha ma hoang lạnh
Hồn ở đâu? đâu rồi?

Hồn thân yêu ơi,
Trong quan tài chật chội
Có đau chăng khi búa nện đinh vang
Có nghe chăng đây lời kinh sám hối
Giọng ai buồn cắt đoạn nẻo trần gian
 

Kiếp Nào Có Yêu Nhau

Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi .

Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ .

Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở .

Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận ngàn sau
Tình xanh khong lo sợ .

Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắng
Sao cạn mình em thôi?

MẸ BẢO TA ĐỪNG NHÌN QUA CỬA SỔ
Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ
Khi hoàng hôn đang chầm chậm bước chân
Đừng ngước mắt theo lũ chim về tổ
Khi trăng tàn nhẹ trải lối quanh sân

Mẹ dặn ta đừng nhìn qua cửa sổ
Khi niềm tin lỗi hẹn vắng đi về
Khi đã trót giao bôi không đúng chỗ
Mà cuộc đời là một cõi u mê

Mẹ khuyên ta đừng nhìn qua cửa sổ
Sau những đêm quằn quại ngủ không mơ
Ngoài gió siết run từng cơn lá đổ
Hãy xuống hàng, chấm dứt một bài thơ

Mẹ cấm ta không cho nhìn qua cửa sổ
Không cho nghe âm đoản, giọng trầm buồn
Khi đã biết rừng đời nhiều trái khổ
Tô đậm làm chi bóng lẻ dưới trăng suông

Mẹ xin ta đừng nhìn qua cửa sổ
Nghĩa lý gì đâu, những hình ảnh vô thường
Một kiếp người chưa bằng viên đá nhỏ
Hãy gạt sang bên hờn giận với yêu thương

Nhưng ta vẫn lén nhìn qua cửa sổ
Thả tâm tư về cuối nẻo chân trời
Tìm trong ánh sáng một vì sao bé nhỏ
Nói với sao:
Trần gian này còn một kẻ đơn côi

MƠ THẤY MẸ VỀ
Đêm qua mơ thấy mẹ về
Nụ cười, ánh mắt tràn trề yêu thương
Từ ngày xa cách quê hương
Là ngày mộ mẹ khói hương lạnh lùng
Sương chiều nhẹ tỏa linh lung
Nơi đây cô quạnh mịt mùng xót xa
Nhớ xưa bên cạnh mẹ già
Nếp đời thuần hậu, tháp ngà bướm hoa
Nam Giao xa thật là xa
Đồi thông xanh ngát, trăng ngà ấp yêu
Mong nhiều, tiếc nhớ cũng nhiều
Chừ đây cảnh cũ tiêu điều xác xơ
Mẹ ơi, con mẹ vẫn chờ
Ngày nào ngắm lại được bờ sông Hương
Ngày nào rực ánh Triêu Dương
Làm dân một nước hiền lương thanh bình
Ngày nào bớt cảnh điêu linh?

NGUYÊN TRINH
Bài thơ này ta chỉ ghi cho mẹ
Để nói lên niềm hiu quạnh, cô đơn
Để nhắc nhở một thuở nào thơ bé
Khi mẹ con mình lặng đứng ngắm hoàng hôn

Mẹ có nhớ đêm ngủ đò hôm ấy
Trăng sông Hương vằng vặc giọng hò khoan
Lời ai oán thức đôi bờ sông dậy
Cô lái mơ tình yêu, cô lái thở than

Mẹ có nhớ những hồi chuông Diệu Đế
Tiếng vọng u trầm như điểm nét ưu tư
Mẹ quằn quại thương người dân xứ Huế
Sẽ còn gian nan vì chinh chiến, ngục tù

Màu đất đỏ đường dốc cao Bến Ngự
Mẹ xuống xe chậm rãi bước chân lên
Hay những buổi xe qua cầu Thượng Tứ
Hồ nội thành, mẹ muốn thở hương sen

Chiều xứ Huế, trời thay nhiều tấm áo
Áo hồng tươi, tím ngát, áo xanh mơ
Đồi Nam Giao chập chờn bóng người đi dạo
Nghe gió thông tình tứ hát lời thơ

Mẹ có nhớ góc vườn hoa Thược Dược
Cánh huyền nhung tô thắm chốn thiên thai
Dáng mẹ u trầm, chắp tay nguyền ước
Cho đàn con vươn dậy trong tương lai

Hồ Hương Trang chiều nao trong nước quá
Mẹ ngước nhìn trời, xin dứt cơn mưa
Cho người dân nghèo bớt dầm dề, vất vả
Mắt mẹ người khi gặp ánh sao thưa

Mẹ có nhớ trên bến chùa Thiên Mụ
Mẹ thường xin mau trở lại thanh bình
Mẹ vẫn bảo, sợ non sông mình cẩm tú
Hay làm ghen cả những vị thần linh

Ngày giờ nầy quê hương xa vời vợi
Mẹ dưới mồ có khắc khoải chờ mong
Như chúng con đây, mong ngày ấy tới
Cho mẹ con mình, cho dân tộc bớt thương vong

Chờ mẹ nhé, chúng ta chờ buổi ấy
Phải có một ngày đất nước hết điêu linh
Người dân Việt sẽ thương nhau
Như chưa ai từng thấy
Và quê hương mình sẽ trở lại: NGUYÊN TRINH

 Nước Mắt Đời

Thấm thoát đã ba năm
Từ ngày ta mất mẹ
Mồ yêu chưa viếng thăm
Bâng khuâng đời xuân trẻ

Ngày được tin mẹ mất
Ta không có quyền về
Trông vời cơn gió bấc
Đêm dài bước chân lê

Độ ấy vừa sang xuân
Người người vui đón tết
Pháo nhà ai tong bừng
Pháo lòng ta lịm chết

Rồi mỗi năm ngày giỗ
Ta vẫn còn lang thang
Cỏ trên mồ ai nhổ
Ai sửa vòng hoa tang?

Những đêm mơ thấy mẹ
Ngờ tưởng trong cuộc đời
Như thuở nào thơ bé
Vòi mẹ hôn lên môi

Nhưng rồi giấc mơ qua
Giật mình nghe cô quạnh
Dáng mẹ đã mờ xa
Ngoài trời sao lấp lánh

Nhớ hôm xưa ra đi
Bến tàu còn in bóng
Ai ngờ phút chia ly
Là phút giờ tuyệt vọng

Đêm nay bơ vơ lắm
Đốt hương chờ mẹ về
Đường tha ma thăm thẳm
Nước mắt đời u mê

 

 

Thursday, September 16, 2021

Tôn nữ Thu Dung 8

 Áo tím qua đồi - Chiều rơi - Cho thơ tôi nói - Dặm đường mây trắng - Đêm - Góc phố - Hạnh phúc nàng - Khúc trăng xưa - Mắc nợ một vì sao - Mắc nợ trăm năm - Mùa thu quá đỗi buồn - Mùa xưa - Sinh nhật - Sương khói bên đồi - Xin em

Tôn Nữ Thu Dung là tên khai sinh, các bút hiệu khác là Nguyễn Phước Tiểu Di và Trần Thụ Duy. Thời đi học, trước 75 viết cho Tuổi Ngọc, Tuổi Hoa và các báo thiếu nhi. Hiện định cư tại Mỹ, nghề tay phải: nhân viên xã hội. Nghề tay trái: viết văn làm thơ.

Tác phẩm đã xuất bản:

Các tập thơ: Kỷ Niệm , Nhật Ký, Tiểu Khúc
Các tập truyện ngắn: Hướng Dương Giấu Mặt, Thiên Thần Không Mang Đôi Cánh
Các tập truyện vừa: Ngày Tháng Nào, Mùi Bánh Kem,Thủy Tinh Tan Vỡ.

 Còn Thương…
Ai về bên nớ cho tui hỏi
Có chộ O mô tóc chớm dài
Nụ cười răng khểnh thay câu nói
Mắt chớp mùa thu trong mắt ai?
Ai về bên nớ cho tui gởi
Một chút tình thơ có đoái hoài
Màu áo đông sương mùa rét cũ
Bàn tay còn lạnh thuở chiều phai?
Ai về bên nớ cho tui nhắn
Nhớ choàng khăn ấm phủ bờ vai
Những chiều gió nổi O còn đứng
Khung cửa ngày xưa có thở dài?
Ai về bên nớ, về bên nớ
Xin giữ giùm tui một dáng ai
Kỷ niệm đã chìm trong ký ức
O đừng lơ đãng lạc… free way!…

GÓC PHỐ
Góc phố đêm dài tự hỏi
Mùa yêu lạc mất phương nào
Đường mây ai còn rong ruổi
Chim bằng cánh mỏi... nghiêng chao.
Góc phố sương nhòa... tan, hợp
So vai gió tạt qua hồn
Tìm đâu hương thầm dạ lý
Ngậm tình thuở ấy môi hôn...
Góc phố vầng trăng huyền hoặc
Hồ Ly thấp thoáng hiên người
Trang kinh úa màu u mặc
Nghe chừng cổ tích tàn phai...
Góc phố nhuốm buồn thiên cổ
Hồn hoa lãng đãng qua đời
Đêm rơi mịt mù khói nhớ
Vô ngôn còn vọng bên trời ...

CHO THƠ TÔI NÓI
Cho thơ tôi nói những lời
Thương yêu trổ đóa giữa đời buồn tênh
Cho thơ tôi hát đầu ghềnh
Con chim bỏ núi hồn nhiên bay về
Cho thơ tôi tiếng thầm thì
Đưa chiêm bao đến trên mi dịu dàng
Cho thơ tôi chút bình an
Rơi êm như chiếc lá tàn chiều nay
Cho thơ tôi vẽ những ngày
Mùa hoa vàng cũ rụng đầy sân xưa
Cho thơ tôi nỗi mong chờ
Quán đêm người có bất ngờ về thăm
Cho thơ tôi ước mơ thầm
Khói thơm như thể hương trầm nửa khuya
Cho thơ tôi được tìm về
Bước chân ngần ngại trên hè… nhẹ, êm
Cho thơ tôi được tìm quên
Tiếng cười ai vọng trăm miền hư không
Cho thơ tôi đến tận cùng
Vẫn nghe lạnh lẽo một vầng trăng xanh
Cho thơ tôi chút ân tình
Nghe mưa thiên cổ trở mình quanh tôi
Cho thơ tôi gọi được người
Từ mù sương tới cuối trời hạ, thu… 

KHÚC TRĂNG XƯA
Gác kiếm người xưa quy ẩn
Giang hồ chưa chắc lòng nguôi
Chỉ sợ nhớ thời giông bão
Lời thề lại xóa mất thôi
Qua sông, mịt mờ cố xứ
Ngửa tay, hứng giọt sương buồn
Tiếng sóng, tiếng lòng tan vỡ
Cuối trời... mây khói mênh mông...
Cúi xuống, soi mình bóng nước
Một vầng trăng khuyết chông chênh
Dáng mong manh gầy thuở trước
Chớp mắt... đã là lãng quên.
Bắt chước người xưa quy ẩn
Đừng gọi tôi hoài... lênh đênh
Bắt chước người xưa lận đận
Tình tôi, chao đảo thác ghềnh...
 
CHIỀU RƠI
Ai gọi tôi về chốn cũ
Tiếng sóng hoang vu thở dài
Một con dế buồn trong cỏ
Ngậm sương chờ đợi dấu hài.
Ngồi xuống cùng tôi -thơ dại -
Trái tim...bong bóng vỡ rồi
Bàn tay nào che khuất mặt
Nụ cười một thuở mưa bay.
Cùng đếm giùm tôi giấc mộng
Bao năm nắng rớt bên đồi
Chiều rơi...cuối cùng mất bóng
Đêm tàn...lạnh một chia phôi.

ĐÊM 
Tôi viết gì cho người đã đi xa
Trót mang theo một vầng trăng tháng chạp
Nhợt nhạt xanh và buồn hiu hắt
Ngọn nến gầy không đủ cháy trong đêm
Cho tôi về- muôn thuở lãng quên
Chiếc lá cỏ cong dịu dàng trong gió
Là Tình Yêu- một mình tôi hiểu rõ
Là nỗi buồn trĩu nặng xuống như mưa
Cho tôi về- như những đêm xưa
Biển lãng mạn của một thời xa lắc
Trong sâu thẳm- đến vô cùng… ký ức
Tiếng Dã Tràng hoang vắng… dấu chân đêm.

ÁO TÍM QUA ĐỒI
Trăng xưa rơi ngoài nội cỏ
Em xưa áo tím qua đồi
Hạ Huyền đêm thơm mùi sữa
Hồ ly thấp thoáng liêu trai.
Trang kinh nhuốm màu cổ tích
Dòng thơ từ độ khuya rằm
Gởi người phương nào u tịch
Lời thầm có gọi trăm năm?
Chiêm bao mơ hồ khói nhớ
Âm u suốt cõi thăng trầm
Áo tím qua đồi thuở nọ
Ngàn thu lạnh giọt hồ cầm.
Trăng xưa rơi ngoài nội cỏ
Hiên xưa đợi tiếng chân người
Vườn xưa rung hoài chuông gió
Em xưa áo tím qua đồi…

DẶM ĐƯỜNG MÂY TRẮNG
… Vô tình nhặt hạt thu rơi
Mượn câu thơ cũ phổ lời tương tư
Tìm hoài một bóng phù hư
Nghe mưa thiên cổ về từ môi em
Giữa chiều cánh phượng bay lên
Tiếng vang vọng đến trăm miền tịnh không
Lá cây mùa nọ chưa hồng
Chiều nay bỗng ứa trăm dòng nhựa tươi
Ôi kìa, em quá xa xôi
Làm sao về gõ hồn tôi kịp giờ
Tôi nằm như đá cổ sơ
Chờ chân em động đôi bờ tử sinh
Tôi nằm như thú hiển linh
Lạc trong oan nghiệt tìm kinh vô thường
Tiếng nào trải động tà dương
Một con hạc trắng khởi nguồn bay xa
Chiêm bao đến giữa giang hà
Hai tay ôm mảnh trăng tà gọi sương
Về đâu? lạc giữa ngàn phương     
Về đâu? mây trắng dặm đường còn bay…

HẠNH PHÚC NÀNG
Hạnh phúc nàng như sương
Tan theo mùa nắng cũ
Nằm chờ từng bước chân
Đi về theo giấc ngủ
Hạnh phúc nàng như hương
Phai trên tờ lá rũ.

Hạnh phúc nàng như gai
Buốt đau lồng ngực tối
Ngàn năm chưa phôi phai
Những lời tình gian dối
Hạnh phúc nàng như gai
Buốt đau từng lời nói.

Thật sự không còn ai
Hạnh phúc nàng như khói
Ngồi đợi từng sớm mai
Khói mờ qua dáng núi
Thật sự không còn ai
Tự hào mình vô tội.

(tái bút:
hạnh phúc nàng như mưa
rơi xuống đời tôi… lạnh…)

MẮC NỢ MỘT VÌ SAO
Đêm thắp muộn một vì sao bé nhỏ
Chuông gió reo khắc khoải phía hiên người
Sương có lạnh hững hờ trên lối cỏ
Tiếng muôn trùng vang mãi ở tim tôi
 
Lời tiễn biệt buốt nửa vầng trăng khuyết
Bước chân nào nhẹ quá… rất tinh khôi
Như sợi gió thoáng qua vườn rêu biếc
Còn dư âm rộn rã tiếng ai cười
 
Tôi vẫn nhớ cuối mùa đêm điểm tuyết
Bàn tay ai vẫy gọi cuối con đường
Tiếng chuông gió rung buồn khung cửa khép
Và nụ cười… muôn thuở vẫn còn thương
 
Tôi vẫn đợi một vì sao ngày cũ
Đến bên tôi như hoài niệm ngọt ngào
Đêm thao thức… đêm ngậm ngùi trăn trở
Em có về trong những giấc chiêm bao?
 
Đêm xao xác… đêm nghìn trùng… trăng vỡ
Tôi muôn đời mắc nợ một vì sao…

MẮC NỢ TRĂM NĂM
Anh vẫn đợi mùa đông về khắc khoải
Ngã vào anh cơn gió lẽ loi buồn
Vai có rộng suốt đời che chở mãi
Ngọn cỏ gầy mà trĩu nặng mưa sương!

Anh vẫn đợi những đêm dài thao thức
Tiếng thầm thì sóng vỗ tự xa xăm
Môi có ngậm lời yêu thương ngọt mật
Giọt chuông rơi còn ấm chỗ em nằm!

Chúa sẽ biết: Tình yêu không có lỗi
Một vì sao vừa chợt tắt âm thầm
Em sẽ biết biết: Dưới rèm mi, bóng tối
Nụ hôn còn mắc nợ đến trăm năm...

MÙA THU QUÁ ĐỖI BUỒN
Em nói gì đi chớ lặng thinh
Tan vỡ lòng tôi mảnh thủy tinh
Mùa thu mây trắng như tiền kiếp 
Ai đóng bàn chân tôi dấu đinh

Tôi biết hồn tôi rất mỏng manh
Tôi đau theo chiếc lá xa cành
Xin em hãy nhẹ tay bùa phép
Hoàng hạc tìm chấp chới đêm thanh

Đôi lúc lòng tôi lạc lối về
Xin em chờ đợi cuối đường đi
Và em mở cửa tôi lầm lỗi
Đừng nói lời cay đắng...phải chi

Tôi biết mùa thu quá đỗi buồn
Vầng trăng khuyết đẫm ướt mưa sương
Có bàn tay nhỏ thơm hương quế
Lặng lẽ xoa thầm những vết thương

MÙA XƯA
có hạt mưa đầu tiên
vỡ trên bờ tóc mượt
em mộng rất hồn nhiên
ngủ vùi trên cỏ ướt

tiếng hát nào xa xăm
ru đời hồng hạnh phúc
ngày có dài tẳm anmw
trong mùa xưa, hoa cúc?

chim hót trên cành khô
từng lời ca man dại
đời sống rất mơ hồ
bây giờ và mãi mãi

em có nghe bụi mưa 
qua tim từng giọt biếc
em có hay mùa xưa
phai rồi không tưởng tiếc

ngày tháng đã qua đi
âm thầm không ai biết
mưa buốt hồn chim Di
hót mỏi lời giã biệt

SINH NHẬT
chim về hót với mưa thơm
ngàn cây thắp nến như mừng tuổi ta
vì sao nhỏ mới đêm qua
chớp đôi mắt ướt chờ tà áo trăng
như trời mở hội hoa đăng
tẳm cây cỏ hát tưng bừng đêm nay
sương tàn rơi xuống môi say
hồ biếng biếc sóng giục ngày dừng chân
ta mười tám tuổi bâng khuâng
nụ hoa tím ngát trong vườn chiêm bao
mùa sang nhặt đóa trúc đào
nghe trong giấc mộng lao xao tiếng cười
mưa ngoan rơi thấm vai người
dòng sông nhỏ cũng ngậm ngùi nghe mưa
tháng mười một buốt lòng chưa
môi cười ngát mãi với mùa đang qua

SƯƠNG KHÓI BÊN ĐỒI
Anh vẫn nhớ cuối con đường ra biển
Quán cà phê cành Phượng Vĩ nghiêng buồn
Bài hát cũ còn nguyên màu ly biệt
Còn nguyên màu thăm thẳm tím hoàng hôn
Bởi kỷ niệm hãy còn xanh như lá
Bặm môi thề: không được nói yêu ai
Và tóc ngắn cột đời ai cũng khó
Nên giận hờn: em là gió- buông tay
Anh vẫn nhớ một ngày trong ký ức
Quên em đi- con nhóc hét trên đồi
Anh là gió mà em là sương khói
Nên suốt đời anh chỉ đẩy em trôi…

XIN EM
Chôn tôi giữa chốn ngàn lau
Xin em đừng nhỏ lệ vào thơ tôi
Đừng câu ly biệt bùi ngùi
Đừng hoài niệm những xa xôi nhạt nhoà
…Kể từ buổi xuống thuyền hoa
Thơ tôi em đốt hay là… mang theo?

Khi trở về thất thế
Cần thiết một cơn say
Dù biết rằng không thể
Đốt đời mình rượu cay
Dù mắt người rướm lệ
Đáy cốc buồn khuya nay
(...tôi muôn đời có lẽ
xa nghìn trùng mây bay)

Chập chùng chiều xuống thấp
Sao cứ hoài mưa rơi
Phone cho em ái ngại
Em đâu còn của tôi
Em xa như tiền kiếp
Như nghìn trùng mây bay
Tôi buồn nghiêng cặn rượu
Nhậu cùng anh nhóc ơi!
Em cười như giọt nắng
Môi ngậm lời băn khoăn
Những hẹn hò thầm lặng
Đã quên rồi trăm năm. 


MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...