Thursday, August 26, 2021

Lưu Quang Vũ

 Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những điều em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay.

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.

Bản nhạc ngày xưa, khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau.

Riêng lòng anh, anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa.

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.


TIẾNG VIỆT 
Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.
Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.
Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.
“Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt...”
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.
Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.
Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.
Một đảo nhỏ ngoài khơi nhiều kẻ nhận
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.
Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.
Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.
Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.
Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.
Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.
Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình...

Monday, August 23, 2021

Nhiên Hạ 5

 Ngõ Về Cội Giác

Ta ngồi giữa áng mây ngàn
Tâm huyền đón ánh đạo vàng từ bi
Từ đây đoạn hết sân si
Cõi hồng dung tại mà đi không về
An nhiên như nắng nguyện thề
Thênh thang phá cả u mê tục trần
Bận gì cõi tạm phù vân
Ôm chi huyễn mộng khi gần chợt xa
Ngồi đây ngắm áng mây qua
Định thân ngủ uẩn kiết già trong sương
Cõi trần chi đó vấn vương
Theo dòng thác đổ về đường chân như
Ấp e trong ánh nghiêm từ
Chân tâm rộ đoá hoa như huyễn hằng
Sông ngời gợn toả vầng trăng
Lung linh trãi giữa cội hằng tịch nhiên
Nói chi ngôn tịnh trong thiền
Tư duy chi để nhị biên huyễn mình
Ta bà phủ sóng vô minh
Trần như trục lộ chuyển mình bao la
Nương theo ánh gợn trăng ngà
Vi vu như gió mây là qua sông
Am mây tạm trú bềnh bồng
Ngõ về cội giác mênh mông nhẹ hều!
 
CHUNG TRÀ TRI NGỘ
Trà thơm uống với bạn hiền*
Chung vui mấy cốc mà nghiêng sơn hà
Có trời có đất có ta
Có mây trong nắng la đà ven sông
Uống đi hương vị thơm nồng
Cho tri túc mãi bềnh bồng khói sương
Nghĩa tình đẫm hạt tao tương
Nâng chung ực mộng vô thường mẩy may
Trà khan uống cạn chung này
Với tình tri ngộ liễu bày qua thơ
Bên nhau dàn cuộc hý cờ
Mã hoành xe thủ pháo chờ trăng lên
Đàn ai vang vọng qua thềm
Đôi chung đối ẩm ngọt mềm tâm can
Trà chêm sương đọng giữa ngàn
Bao chung liễu mộng thấu tràn tử sinh?
Uống nào cuộc lữ điêu linh
Ngõ qua suối rộng thác ghềnh bao la
Tri âm tận hưởng chung trà
Tâm giao đối cảnh ta bà làm vui
Say trong cuộc lữ ngậm ngùi
Gió sương chi sá ngọt bùi chi kham
Trà thơm lộng giữa chiều lam
Khói trần lay đoá ưu đàm tịnh như...
 
PHÙ DU
Ta bà cõi tạm luyến mà chi
Mỏi gánh phù du được những gì
Niệm ái bao đời xin trả lại
Ân tình mấy thuở đoạn phân ly
Lòng vương thế tục còn chưa phỉ
Dạ đắm trần ai bởi xiết ghì
Hiểu rõ vô thường sao trụ mắc?
Duyên thời xả chấp bận lòng chi!
 
TƠ LÒNG
Cung đàn lỗi nhịp khảy tình tang
Gợi giấc mơ xưa ủ mộng vàng
Sáo vọng hoài ngân lời uẩn khúc
Tiêu sầu khắc khoải nỗi niềm mang
Chân trời mặc khách tràn cô lữ
Ốc đảo tao nhân mộng lỡ làng
Lá rũ bên rừng hiu hắt gợn
Tơ lòng réo gọi giữa mùa sang.
 
HẠT BỤI PHIÊU BỒNG
Trăng xưa toả một lời nguyền
Đài sen ngụ giữa cửu tuyền mênh mông
Tàn hơi rũ mộng tang bồng
Phiêu du lãng tử hư không tìm về
Canh tàn mộng cũ còn lê
Phương trời xa xứ sớm về được chăng?
Mênh mang dựa bóng chị hằng
Lặng nghe bọt nước lăn tăn khứ hồi
Tâm thiền định giữa dòng trôi
Nẻo về của ý đơn côi bạt ngàn
Triền sông lá đã chuyển vàng
Suối khe lau sậy miên man phận mình
Thấy gì giữa cuộc tử sinh
Nghe gì trong nắng khi bình minh lên?
Vóc sương phiêu lãng rũ mềm
Lạc bang một thuở qua thềm suối mây
Biết rằng cõi tạm là đây
Nghe ra cát bụi cũng đầy nghiệp xưa
Dịu dàng tiếng võng ru đưa
Kẻo cà kẻo kẹt hoàn chưa giấc nồng?
Liễu rằng dương thế ảo không
Nhưng mà nghiệp trói nên bồng bềnh đây
Hạo nhiên giữa gánh nặng đầy
Cõi trần tao ngộ ngõ vầy hạnh duyên
Trăng xưa vẫn vọng lời nguyền
Sáng soi tâm thức bên triền hạn reo
Nhục thân như cánh lục bèo
Nương dòng thác đổ mà theo bụi trần
Luyến gì một cõi phù vân
Lưu gì giấc mộng chợt gần khi xa
Đến đi vẫn trú một nhà
Tâm huyền tịnh giữa trăng ngà lung linh....
                            
TRĂNG THỀ
Liễu rụng xoay tròn phủ sóng bơi
Triền sông ấp ủ dáng yêu đời
Đường xưa khúc khuỷu tình nhân đợi
Lối cũ tưng bừng đẫm cuộc chơi
Gió bỡn mờ sương ngàn dặm với
Mây buông nhạt nắng vạn câu vời
Bên đoài trải thắm lời ru ngợi
Chở mãi trăng thề đến tận nơi...
 
TỊNH NGÔN
Lung linh trăng tỏa bên triền
Lặng nghe chú dế lập nguyền tịnh ngôn
Thác cao nước đổ dập dồn
Mé sông lau sậy ngọn nguồn vảng lai
Ai đang định giữa non đoài
Tâm can mở với đất trời bao la
Thân như vũ trụ một toà
Nhiếp tâm ôm gọn ta bà nghiệp vương
Dương trần một cõi nhiễu nhương
Xác thân thể phách can trường đến đi
Đời như sóng cuộn thầm thì
Xoãi cùng cánh hạc thiên di ba đào
Lời xưa thoảng vọng thì thào
Ai vô ngôn đó ai nào ứng tâm
Ý từ vô thuỷ thậm thâm
Ấn truyền nhãn tạng thỉ thầm qua đây
Thân đơn vóc hạc liễu gầy
Vai thô áo mỏng thấm đầy tuyết sương
Giữa muôn trùng ngộ vô thường
Nghe tâm rỗng lặng miên trường mênh mông...
Kiết già định giữa sắc không
Âm ba mãi vọng bên dòng liễu nhiên
Quán sâu hội lĩnh ý thiền
Tâm hằng dũng bước qua miền hạo như.
 
BUỔI GIAO MÙA
Sóng dậy triều dâng cứ ngập tràn
Mây trời xoắn lại giữa chiều đan
Ven bờ lũ sậy lay xào xạc
Cuối nẻo hàng thông réo bạt ngàn
Thổi khúc tương phùng Quyên nũng nịu
Ca bài tiễn biệt Sáo miên man
Giao mùa dạ mãi hoài nao nức
Những buổi hoàng hôn níu mộng tràn.
 
YÊN Ả
Những buổi hoàng hôn níu mộng tràn
Bên bờ sóng gợn vỗ miên man
Trời xanh giúp biển thay màu nước
Gió nhẹ lùa mây ẩn núi ngàn
Nhớ mắt thu kia mùa lá rụng
Theo dòng hạ ấy bút thơ đan
Chiều buông yên ả loang triền tím
Một thoáng phiêu du giấc điệp tràn.
Diệu Hương
 
MÙI HƯƠNG
Đếm giọt thời gian nhớ những điều...
Bên giàn thoảng vọng tiếng cô liêu
Quanh co ngõ trúc chào mây xẩm
Khúc khuỷu hàng tre đợi nắng chiều
Thạch Thảo vươn mình khoe độ thắm
Hoàng Anh dấu phận toả hương yêu
Đường qua phảng phất mùi Thiên Lý
Chợt thấy hoàng hôn đẹp mỹ miều...
 
HƯƠNG TỪ BI
Thời gian bia đá cũng mòn
Thiên thu hương sắc vẫn còn loang đây
Phong trần trên những ngón tay
Phật Đà chánh niệm loáng đầy hư vô
Huyền vi như nước Cam Lồ
Thấm vào dương thế trần thô hiển này
Miên hằng tuế nguyệt đổi thay
Phế hưng suy thịnh bao ngày vững yên!
Niệm tràn tận cõi uyên nguyên
Hương từ bi toả khắp miền bao la
Vai ai gánh cả giang hà?
Giữa cơn bỉ cực ác tà bủa vây!
Nhục thân dẫu có hao gầy
Sắc hương ngũ trí quyện đầy cõi nhiên
Ung dung định giữa thung thiền
Tịnh hằng buông hết muộn phiền rêu phong!
 
GÁNH HÀNG RONG
Nỗi niềm của mẹ gánh chùng vai
Sải bước mưu sinh giữa dặm dài
Cực khổ đâu màn da sạm nắng
Phong trần bất kể móng mòn chai
Vì gia cảnh khó đành bươn chải
Bởi phận thường dân phải miệt mài
Bớ lũ quan quyền bây chớ ngạo
Khinh thường lẽ sống nặng oằn vai!!!
 
CUỘC LỮ
Nương vào cõi tạm chốn trần ai
Chuổi mộng huyền sinh gá thật dài
Khế hợp rèn thân hành đạo pháp
Duyên tuỳ liễu ý chuyển tâm khai
Nhìn sông thấy dạ hoài trăn trở
Dựa núi nghe tâm thở miệt mài
Sải bước riêng mình trong cuộc lữ
Cho dù gió lộng phủ tràn vai...
 
RŨ NGÀ BÊN SONG
Đi về giữa cuộc rong chơi
Trăm năm trả một kiếp người mong manh
Trả sương trĩu nặng đầu cành
Trả hương tóc rũ thiên thanh một thời
Trả này cuộc lữ chưa vơi
Trần gian tất bật một đời nhục vinh
Trả đây thân xác hữu tình
Đa mang trầm mặc duyên sinh rã rời
Ví bằng một cánh diều rơi
Giữa cơn gió lạ ngập trời đau thương
Trả đây nghiệp chướng còn vương
Vòng xoay khổ luỵ trăm đường cưu mang
Trả luôn với cả buộc ràng
Ước mơ còn đọng trên giàn tịnh hương
Hoa xoan liễu ý vô thường
Ủ mình giữa chốn nhiễu nhương chập chùng
Từ đây khép lại dây cung
Đàn kia bặt giữa muôn trùng bao la
Phấn hương một thuở như là
Trăng huyền liễu mộng rũ ngà bên song.
 
GIỌT CHÂU
Tóc bạc dài theo cuộc bể dâu
Ngàn năm nhục thể vẫn đeo sầu
Tu đời xả hết niềm si hận
Liễu đạo buông rời khái niệm sâu
Những tưởng trần gian tràn nguyệt quế
Nào hay cõi mộng lắm cơ cầu
Thôi thì uống cả vầng trăng vỡ
Để biết sông hằng đẫm giọt châu!
 
XẢ
Lạc khoản thơ đề ngát tịnh hương
Mờ xa cánh hạc xoải miên trường
Tâm ngời ngụ ẩn vườn viên giác
Đạo sáng phơi bày cõi hạnh lương
Bút vẽ lòng son cầu sở đắc
Màng thêu tấc dạ liễu vô thường
Ngưng thần tóm cả niềm vô ngã
Mực thấm xuyên mành nhả niệm vương!
 
Toạ Thiền
Mây ngàn quanh núi thong dong
Bước đi tịnh giác giữa dòng thực hư
Nắng hồng ẩn tựa chân như
Nước loang chở cả nỗi phù hư bay
Ta nhìn mây núi lòng say
Thế gian như giấc mộng gầy huyễn vô
Sông sâu tợ bóng cam lồ
Huyền vi một cõi xa bờ đục trong
Hoa tim tím gợn mây bồng
Cỏ non xanh ngát một vùng hoang sơ
Tịnh yên quyện lấy lời thơ
Mênh mang giữa giọt nắng hờ hiện sinh
Viễn du trong cõi lặng thinh
Chân trời gợn điểm bóng mình trong sương
Đẹp thay một nét vô thường
Nước sông mây núi ngàn phương đẫm huyền
Bên trời núi lặng uyên nguyên
Vẳng nghe tâm thức gợi miền xa xôi
An nhiên toạ vững ta ngồi
Ngàn năm mây nước vờn trôi qua mình.
 
TÔI VỀ
Tôi về sông núi còn đây
Quê hương như đã héo gầy từ lâu
Thuyền qua đợi bến giang đầu
Nghe trong sóng nước niềm đau khuynh thành
Tôi về nắng vẫn vàng hanh
Mưa ngâu vẫn níu trên cành lửng lơ
Tôi về nón vẫn chầm thơ
Ngự Hương sông núi đôi bờ tịnh yên?
Tiếng chuông văng vẳng lời thiền
Nội thành rêu phủ bóng huyền tịch liêu
Tôi về trong nỗi đăm chiêu
Núi sông trăn trở trong chiều hoàng hôn...
Tôi về hương bắp trong thôn
Nhớ chàng thi sĩ ru hồn khói sương
Thuyền qua hiu hắt đêm trường
Mây ngàn Vọng Cảnh còn vương khói chiều
Tôi về ôm nỗi cô liêu
Nghe sông núi nhớ bao điều tích xưa
Tôi về tâm mẹ còn chưa,
Gởi hồn theo tiếng ai vừa trỗi ngân
Tôi về dạ mãi phân vân
Hồn thiêng sông núi phong trần vẫn yên?
Lắng nghe trời đất an nhiên
Lựng lờ giữa những ưu phiền hỗn mang...
Tôi về qua bến đò ngang
Hò ơ... vọng giữa chiều vàng mênh mông
Tôi về mắt quế vẫn trong
Hay buồn đục đã gợn dòng sông Hương?
 
PHIÊU BỒNG
Sóng tràn dâng bãi biển
Ôm cát vàng mênh mông
Bọt trắng ngần loang biến
Trôi theo nắng nhiên hồng...
 
NIỆM ĐẦY
Hoa trong vườn đã nở
Khoe sắc dưới làn mây
Niệm tràn trong hơi thở
Tiếng chim hót thật đầy!
 
NẮNG VỠ
Hoàng hôn chim về tổ
Giữa cánh đồng mênh mông
Trong chiều nghe nắng vỡ
Xoáy vào cõi hư không!
 
Nghiệp trần như ánh dương qua
Thế gian, huyễn mộng tựa là mây trôi...
Núi sông, khi lở lúc bồi
Từ trong vô thuỷ định rồi tướng danh!
Vỡ ra, trăng đọng đầu cành!
Gió lay...hoa rụng...bên mành liễu nhiên!
 
QUỲNH HƯƠNG
Hương quỳnh phảng phất đọng ngoài sân
Trải giấc du miên dựa cõi trần
Diễm lệ thân gầy xoe cánh mỏng
Khuynh thành dáng liễu quyện phù vân
Hồng nhan nghiệp trả tràn dương thế
Phận yểu hoàn duyên rộ vũ vần
Khoảnh khắc tâm đài khoe quyến rũ
Chao lòng viễn khách với tao nhân!
 
KHÉP LẠI
Ta về khép lại hồng trần
Em qua chi đó để lòng chợt vui
Chung trà thanh tịnh duyên khơi
Gặp nhau chi để nói lời vô ngôn !
Mai kia mốt nọ có còn?
Tiếng chuông an tịnh nghe giòn dã tuôn!
 
VỌNG TRIỀU ÂM
Non ngàn thác đổ vọng triều âm
Ẩn sĩ rừng sâu nín lặng thầm
Tự nghĩ người xưa bừng trí huệ
Soi mình hậu thế ngỡ cao thâm
Thiền ngôn giản dị mà thao thức
Đạo ý đơn sơ phải diễn ngầm
Sóng gợn trường giang tràn cuộn vỡ
Như chừng hý lộng giữa chân tâm!
 
Lỗi Hẹn
Ta lỗi hẹn bên dòng sông liễu giác
Em vẫn chờ sẽ đợi đến bao năm
Mây nhởn nhơ xoải dài như cánh hạc
Gió ngàn reo khi mỗi độ trăng rằm
Đời huyễn mộng ta về từ tĩnh lặng
Vùi thân vào ngõ ngách của mênh mông
Em chợt đến trong hoàng hôn loang nắng
Sưởi tim ta với đôi cánh tang bồng
Chiều lại đến ta nương về bổn thể
Cuộc đời này là ảo mộng chưa phai
Thân hoá kiếp giữa muôn trùng ước lệ
Nghe phù vân quẩy nhẹ dưới gót hài
Lời nguyện ước ngàn xưa còn in dấu
Nghiệp duyên này là mắc xích chưa tan
Giọt sương nhỏ vẫn long lanh bờ dậu
Đem yêu thương gieo khắp cả truông ngàn
Em hãy nhớ giấc trần ta vẫn trở
Cuộc phiêu du đây đó vẫn thênh thang
Thân tứ đại bồng bềnh nương hơi thở
Rồi một ngày xếp lại giữa chiều loang.
 
LUÂN VŨ KHÚC
Là phiến đá nằm im nghe gió lộng
Buổi hoàng hôn lay lắt giữa trời cao
Cơn gió chướng đi qua mùa biển rộng
Có nghe chăng giọt nước vẫn rì rào?
Đời ngọt đắng sương hàn ôm gió bụi
Kiếp trăm năm hiu hắt giữa dương trần
Xương máu đổ nào quên tình sông núi
Giũ chiến bào lộng cả áng phù vân
Chân duỗi bước qua dòng sông rướm lệ
Nước xuôi về biển cả có thương không
Đời luân lạc bao năm rồi vẫn thế
Nỗi cô đơn dìu dặt gánh tang bồng
Luân vũ khúc sông trôi về muôn ngã
Đá vẫn nằm ôm trọn giấc mơ xưa
Thiên kỷ đó bao năm rồi gội rửa
Xoải tâm nhiên ôm cả giọt nắng thừa!
 
Yêu Mẹ
Xin làm một ánh sao rơi
Vào đôi mắt mẹ trọn đời long lanh
Xin làm giọt nước mong manh
Tẩm vào tim mẹ đẫm nhành Vô Ưu...
 
TỪ...
Từ trong hạt bụi có ta
Có vòng duyên nghiệp nương phà qua sông
Có mây trong nắng tang bồng
Trườn qua dốc núi phủ nồng hương hoa
Từ em vóc ngọc dáng ngà
Có câu thơ vịnh giang hà vẳng yên
Từ trong ý ngộ cửa thiền
Có mình dung bước qua miền tịch liêu
Từ trong nắng đổ liêu xiêu
Sông ngân sóng vỗ bóng chiều chợt loang
Em trong gió nội mây ngàn
Hương hoa nở rộ vươn tràn sắc không!
Từ trong lạc bước cõi hồng
Chân như vẫy gọi bềnh bồng ngõ xưa
Từ khi lá tiễn hoa đưa
Nghe mình nhẹ hẫng như vừa liễu nghi....
 
Nụ Hoa Nhiên
Áng mây qua đầu ngõ
Dòng thơ lại xuống hàng
Trên cành con kiến nhỏ
Tận hưởng một mùa sang
Xuân về trên đọt lá
Nụ chen nhau giữa trời
Ý thơ vừa chợt nhả
Cỡi tiếng lòng rong chơi
Thời gian như dừng lại
Khúc giao mùa tịnh yên
Cây đâm chồi kết trái
Nở tròn nụ hoa nhiên!
 
Gội Rửa
Ta về hạ giới rong chơi
Nghiệp xưa xin trả cho đời sạch trong
Mai này còn được thong dong
Cõi trần xuất thế phiêu bồng an nhiên
Nằm đây suy ngẫm lời thiền
Hư vô mở rộng tâm nhiên đón chào
Lăn tăn sóng nước gợn chao
Mực nào tô điểm ánh hào dương qua
Chân như bát ngát một toà
Ta làm đá sỏi nghe ra đời mình
Duyên trần nghiệp vẫn quẩn quanh
Tay vung kiếm tuệ chém mành chấp mê
Đường xa cũng lắm nẻo về
Bước chân thiền giả còn lê bụi trần
Rũ đi ý niệm si sân
Để nghe đá thở trong vòng nhân duyên
Điệp trùng mây mước huyên thuyên
Đá vui thanh thản giữa miền non xanh
Nằm nghe hoa lá tự tình
Ngộ ra đời vẫn bình minh thuở nào !
Đá nằm nghe nắng xôn xao
Nghe thân gội rửa nhiếp vào hư không.
 
 Bài Thơ 1
Tôi có bài thơ viết nửa chừng
Viết hoài ngoạy mãi cũng không xong
Loay hoay vần ý tìm chưa thoả
Để mấy vần thôi lỡ giữa dòng
Tôi viết bài thơ phận long đong
Mấy vần đơn giản cũng chưa xong
Phải chi thơ đến như chiều đến
Ôm mấy vần trôi lạc khỏi dòng
Tôi viết vần thơ với ước mong
Em thơ giấc ngủ tự nhiên nồng
Me già chân bước chưa nghiêng ngả
Quê mình sông núi vẫn thong dong
Tôi viết dòng thơ tô mắt trong
Dịu dàng e ấp đợi bên sông
Buồn thay ý đến vần chửa trọn
Nên nửa bài kia lặn cuối dòng...
 
Bài Thơ 2
Tôi viết bài thơ chữ lòng vòng
Viết hoài viết mãi cũng chả xong
Tâm tư thao thức đời viễn xứ
Như lục bình trôi lạc giữa dòng!
Tôi viết cho đời phận long đong
Ngả nghiêng lên xuống với thăng trầm
Năm tháng chắt chiu đời cánh hạc
Bên trời hoài vọng một hừng đông!
Tôi viết lời thơ với ước mong
Quê Hương sớm thoát cảnh gông cùm
Tự Do nhân bản, đời nhân vị
Sạch lũ quỉ tồi nanh vuốt ngông!
Tôi viết bài thơ chửa thong dong
Nửa vần lạc điệu nửa vần không
Chiều lên cánh hạc quay tìm tổ
Mà ánh hoàng hôn nhuộm tái lòng!
Tôi viết bài thơ thả trên sông
Như cánh thuyền lao bạc giữa dòng
Tứ tuyệt niêm vần sao bất vận
Để lá thôi buồn rụng ven sông!
Tôi viết bài thơ vận sắc không
Nhấp nhô tâm sự trải nỗi lòng
Lời thơ ghi dấu tình viễn xứ
Trong cánh hạc ngàn xoãi mênh mông...
 
Hoa Nhân
Trà thơm uống giữa sương mây
Bên đôi mắt lệ nhung gầy huyền xưa
Thẹn thùng thỏ thẻ dạ thưa
Cánh hoa rừng giữa Huế mưa muôn đời
Ta qua gót ngọc nhoẻn cười
Nghe hương hoa lý đón mời trà chung
Song vai đối ẩm cội tùng
Hương Giang rộn tiếng muôn trùng hoà vui
Hoa cười bẽn lẽn trên môi
Cội tùng xưa cũng nói lời vu vơ
Tóc em xoã nhẹ như tơ
Chợt nghe lòng dấy lời thơ vướng trần
Hương trà cợt đoá hoa nhân
Ngủ ngàn năm giấc miên nồng non cao
Hôm nay duyên hữu thế nào
Mà hương trà ấm ngọt ngào đôi chung?!
 
Đã Đầy Nguyên Xưa
Cái nhìn thấy biết xưa nay
Trong như một giọt sương bay qua đồi
Lửng lơ trong nắng tinh khôi
Như hoa tuệ giác nở nôi kiết già!
Sông hằng ta lại thấy ta
Thấy mình là giọt sương là trong mây
Lượng từ vô thỷ đến đây
Trần gian nhục thể vui vầy thoảng qua
Giấc trần như gió hương hoa
Ví hằng thị hiện giữa tà dương trôi
Đến đi trong kiếp luân hồi
Đa mang dương thế một đời nghiệp duyên
Độc hành trong cõi du miên
Nhởn nhơ cõng một giấc thiền tỉnh say
Ngộ ra tự bản tánh này
Huyền vi trí huệ đã đầy nguyên xưa!
 
Hương Từ Vạn Cổ...
Gặp nhau trong thoảng sát na
Tay nâng uống cạn chung trà hữu duyên
Lài thơm như quyện lời nguyền
Trăm năm một cõi trần nhiên đang là
Mời em giọt nước vừa pha
Từ sương huyễn thể trong ngà ngọc trong
Hương trà đẫm ướt môi cong
Tách trà tương ngộ nghe lòng vấn vương!
Gặp em giữa chốn vô thường
Môi hồng mắt biếc cho vương giọng tình
Tóc em gợn nét đoan trinh
Ta nhìn chợt biết lòng mình đã say
Chung trà đẫm khói sương bay
Ủ hương cũng đã vạn ngày trôi qua
Nâng chung nốc cạn tình pha
Nghe trong đáy cốc ta bà xoắn xoay
Duyên xưa đọng lại phút này
Đôi chung đối ẩm thơ bày cuộc thơ
Trần gian hưng phế hững hờ
Hương từ vạn cổ
hoài ngơ ngẩn mình...
Nhiên Hạ
 
Thác Niagara
Thác đổ muôn hằng thế kỷ qua
Thiên thu nét đẹp vẫn trong ngà
Cây xanh lộng ngắm dòng sông phả
Đá bạc phơi nhìn cảnh nắng pha
Núi vĩ điềm nhiên an toạ xá
Mây cuồng khuấy tịnh cỡi phong ba
Kỳ quan tấu giữa trời phương lạ
Khách mục quan rồi mãi ngớ ra.
 
NỤ SEN
Sen hồng mấy nụ trổ ngoài hiên
Tĩnh lặng trầm nghi sưởi giấc thiền
Gió thổi qua hồ ngân tiếng mõ
Sương lùa giữa nắng phả lau xiên
Cố quận trời tây ươm cánh toả
Vườn xưa bỉ ngạn rũ ưu phiền
Đài hoa tích luỷ lời thâm nghĩa
Nhuỵ đẫm hương tràn chốn tịch nhiên!
 
Núi Sông
Có ta sông núi cũng vui
Không ta sông núi vẫn cười lung linh
Nhìn qua sông núi thấy mình
Thấy sông thấy núi thấy mình núi sông.

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...