Anh Trở Về Căn Nhà Hướng Biển
Có thể anh luôn viết những bài thơ rất buồn
buồn như mùa Thu đi qua cánh rừng chỉ có tiếng chim
Anh cũng viết những bài thơ trong long lanh
nắng Hạ
Và vẫn buồn như biển đêm
Anh trở về căn nhà hướng biển
Buổi chiều đã mưa. Bóng tối đã đầy
Không còn một vì sao trên bầu trời ngày nọ
Anh nhớ một lần mây đã bay
Anh chẳng còn gì, sau lưng và trước mặt
Anh chẳng còn gì quá khứ với tương lai
Còn lại mình em chưa xa đã nhớ
Như ngày chưa lên, đêm đã rụng đầy
Anh trở về khuya nay, Chỉ còn anh và biển
Nhưng biển ngoài xa đen thẳm, mịt mù
Quanh anh, trùng trùng gió gọi
Biển rì rào lời của thiên thu
Và thiên thu chỉ là khoảnh khắc
Khoảnh khắc nào mình đã yêu nhau
Anh trở về khuya nay chỉ còn nghe tiếng biển
Ly café nguội quá, muộn màng
Em ở đâu mà lòng anh sóng vỗ
Anh một mình giữa cõi hoang mang
Bay Đi Cánh Chim Trời
Có phải nỗi buồn ta sẽ lớn
Dội ầm vang bên ngày tháng mòn hao
Có phải mùa Thu rồi cũng chết
Ta vào đông tê cóng dưới mộ đào
Ta trăm năm bay theo đường hư ảo
Cánh khô gầy mòn mỏi với thời gian
Ta trăm năm tự giam vào ngục thất
Mơ trời xanh qua kẻ vách hoang tàn
Ta đã đi gần cuối đường quên lãng
Một nẻo về gió lạnh quyện bàn chân
Có vết hằn nào giữa đời hoang mạc
Mà không cuốn đi theo gió bụi mù tăm
Người sẽ xa ta, người sẽ xa ta
Cánh chim giữa trời xanh thẳm
Giọt nắng cuối ngày rơi trong tàn tạ
Bay đi. Hồn ta lạnh tự muôn trùng
Tình - Yêu - Tôi.
Tôi như bỗng rơi xuống vực thẳm đầy bóng tối. Niềm đau khổ như bầy rắn
quấn chặt lấy hồn tôi, khi em cho tôi biết, em sẽ rời khỏi cuộc chơi mang theo
nỗi buồn như đá tảng đi vào con đường em đã định. Rằng cuộc đời này đã làm em
thất vọng. Rằng tình yêu này đã làm em hư hao. Con đường em sẽ đi lồng lộng
bóng cô đơn.Như biển chiều mênh mông vắng lặng. Như cây cành trơ vơ, trên đỉnh
tuyết phong ngàn năm lộng gió. Nhưng dù cô đơn đến mấy, sẽ không còn là con
đường gập ghềnh, khúc khuỷu như con đưòng Tình em đang đi. Con đường Tình, mà
em biết là không dễ, như tình yêu, một thời, đã cho em can đảm, đã cho em niềm
tin để em dấn bước.
Nhưng chính tình yêu đó, như bản chất vốn có của mọi sự việc trong cuộc
đời này, là mang cả hai mặt khác nhau cùng song hành. Hạnh phúc và đau khổ. Tin
yêu và thất vọng. Sung sướng và đớn đau.Vui thú và phiền muộn…..Nên, tình yêu
tự nó không trường cửu thì làm sao tình yêu cho em được điều gì. Chính em, và
cả tôi, cùng nhận ra, quả thật không có gì vĩnh cửu Và chính tình yêu, trong
những đam mê chất ngất khi cung bậc thần tiên của đôi tim hòa nhịp vang lên,
tưởng là vĩnh cửu, lại là cái mong manh dễ vỡ nhất.
Tôi chiêm nghiệm tình yêu như qua Câu Chuyện Dòng Sông, người hành giả
ngồi ngắm dòng sông trôi và từ đó, giòng sông nói với ông vô vàn điều mà ông đã
đi hết cuộc đời để tìm kiếm, dù bằng lời vô ngôn, trống vắng. Người hành giả
thể nghiệm bằng chính cuộc đời mình, như tôi, qua suốt cuộc đời, đã hồ nghi với
tình yêu
……
Cho dẫu tình yêu là có thật
cũng chỉ là dấu tích tuổi thơ ngây
gót hài lưu lại trên đường bụi
sẽ nhạt thời gian, lụn tháng ngày
......
Tôi trở về Căn-Nhà-Tôi, nhìn tứ bề hoang vắng. Chỉ nghe tiếng gió quật
quèo trên những tàu lá chuối te tua. Nghe hàng tre xanh ngoài ngõ, khi êm đềm
lả ngọn, khi nhẹ nhàng nghiên nghiến vào thân nhau. Nghe tiếng chim hót vu vơ
lạc lõng giữa mùa hè khô khốc. Tôi trở về vùng tuổi thơ tôi đã mất, với dòng
sông trong mát và bãi cát vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời nhân ái. Không có
ai, không còn ai. Chỉ có tôi và vùng thơ ấu. Chính nơi đây, phút giây này, tâm
hồn tôi thật sự lắng đọng như dòng sông Thu trong vắt lững lờ dưới kia, phô rõ
từng hạt cát tinh nguyên. Tâm hồn tôi như được gội rửa sạch mọi ưu phiền sân
si, giận dữ, mọi tự tôn tự ái không cần thiết. Nơi đây, lòng tôi dịu dàng như
con nước an nhiên, cứ đời đời trôi đi, không cần biết đi đâu và để làm gì,
nhưng nước vẫn cứ trôi.
Chính giờ phút này, tôi thấy thương em với tình cảm thật dịu dàng, hiền
hòa, như không biết thương để làm gì, và thương để đi về đâu, khi em sẽ ra đi.
Hình như đây mới là tình yêu tinh tuyền nhất. Tình yêu không bị chi phối bởi
bất cứ cái gì lan man trong đời sống. Tôi yêu em không vì em còn gần tôi. Tôi
yêu em không vì còn có em chung quanh đây. Tôi yêu em và vẫn yêu em Cho dù một
ngày nào đó, em lặng lẽ giã từ cuộc đời này, để đi vào miên viễn xanh mơ. Tình
yêu giữa tôi và em mong manh dễ vỡ. Nhưng Tình-Yêu-Tôi sẽ như tảng đá hoa cương
được tạo ra sau bao triệu năm địa chấn, lăn lóc dưới bao tầng địa chất, một
ngày nào đã trồi lên dưới ánh mặt trời lóng lánh, bắt đầu thi gan cùng tuế
nguyệt. Cuộc sống này hữu hạn, nhưng Tình-Yêu-Tôi vô hạn.
Tình-Yêu-Tôi, tôi đã dành cho em, dù em có từ bỏ tôi ra đi.
Vâng em ạ! Khi ngồi trong Căn-Nhà-Tôi, tứ bề yên lặng, tiếng gió lao
xao, tiếng chim mơ hồ, tôi thật sự trở về với tôi thơ ấu, với tâm hồn đồng quê
chân chất, với sông dài núi thẳm xa xa, những hồ nghi về mọi thứ dường như
không còn. Vì tôi cảm nhận mọi sự bằng tâm hồn trẻ thơ xanh trong như dòng sông
dưới kia. Dòng sông đã tắm gội thời thơ ấu tôi. Tôi nhìn ra được tảng đá hoa
cương đang thi gan cùng tuế nguyệt. Tôi nhìn ra, dù em chán nản rời bỏ nơi đây,
em vẫn mang theo tình tôi trong cuộc lữ hành cô đơn lồng lộng.
Tôi nhìn ra tình yêu trong em là vĩnh cửu. Tình yêu trong tôi là vĩnh
cửu. Nhưng than ôi! Tình yêu đã được gieo mầm trên một miền đất lở bồi, theo
từng cơn cuồng lũ.
Em ạ! Hãy biến thành cánh gió bay ra khỏi và lên trên cõi đời này. Chúng
ta sẽ có nhau. Không chia lìa, không xa vắng. Cùng phiêu du qua vô cùng tận.
Qua non xanh, nước biếc, mây ngàn. Phiêu du và cách biệt với trăm ngàn bon
chen, ích kỷ của kiếp người.
Ta như hai cánh gió hòa quyện vào nhau, qua vô lượng kiếp về sau. Em nhé.
Bài Mùa Đông
Ngoài kia giá lạnh
Giọt sương đã đọng thành băng đá
Long lanh trong khóe mắt nhau
Những lời buồn quăng xuống lòng vực thẳm
Cho tim ấm lại tình sầu
Gió rít từng cơn lạnh lùng cổ mộ
Hồn nam phương khơi lại những than hồng
Tôi mơ đến bên em với nụ cười cổ tích
Mang huyền thoại về xé rách màn đông
Ngày nào thơ trong đường tim heo hút
Nối tình nhau thăm thẳm bóng thời gian
Chút nắng cuối trời mong manh như hơi thở
Tôi đến bên em ngày đã xế tàn
Ngày nào ước mơ chưa từng tan vỡ
Giọt rượu nồng chưa để lại vị đắng môi
Em ở đâu bên kia bờ đại vực
Tôi đứng bên trời lồng bóng hư không
Năm tháng đi qua vết lưu tàn phế
Khi trời đã vào đông, khi tình đã thành không
Tôi cố thắp ngọn nến cháy trên kỷ niệm
Để em về bóng nhẹ bước lung linh
Thơ em đã khô trên dòng đời sầu muộn
Giữa lòng sông cạn, dấu chân sâu
Dấu chân một thời tìm nhau khổ nạn
Chứa một trời đông lạnh lẽo canh thâu.
Buổi Sáng
Buổi
sáng. Thức dậy. Chờ đi.
Và chờ một bóng chim.
Bóng chim giữa vô cùng mây gió
Nương bay theo mấy hướng trời
Bóng chim chợt thoắt chìm sau núi
Và sau nữa mấy trùng khơi.
Như
buổi sáng này. Chờ đi.
Đi đâu đó trong quanh quẩn cuộc đời
Cánh chim bay mỏi vào thăm thẳm
Rơi chiếc lông hồng, ghi những buồn vui.
Bay
đi. Bay đi.
Tám hướng quanh tôi ngày vô tận
Mênh mông gió núi rừng lao xao
Buổi tối ly café đơn độc
Bay đi. Chim đến tận phương nào.
Bướm và Tôi Có phải em trở lại vườn xưa |
Thôi em ngày tháng đã tàn chân xưa đã mỏi tay vàng nhánh thu Café Một Mình Có những chiều lên cao, gió lạnh Có tiếng người lao xao khua động Có tiếng chim về trong nỗi nhớ Buổi chiều đã qua, buổi chiều sẽ tới Buổi chiều đi qua, ly café nguội Có phải buồn vui như là một Có phải bàn tay khô trong gió Cánh Tình Đông Hết năm ngồi đếm tháng ngày trôi Cho dù tôi một cõi tình không Cánh Hao Gầy Có những lúc Nỗi Buồn Ta vô tận Ta đã đi khi mùa Xuân vừa hé Tiếng thời gian đi, về trang sách cũ Thì thôi chút nắng vàng hiu hắt Ta còn gì không giữa trời lồng lộng Sau lưng ta những núi đồi ghê sợ Năm vừa mới, mà nghe ngày đã cũ Những đêm tàn canh bên bếp lửa Em có cất dùm ta phiền muộn cũ Tôi cứ tưởng hành trang mình rất nhẹ Ta cứ tưởng tiếng chuông chùa ngân mãi Ta sẽ đi dù chẳng nơi nào để đến Câu Lâu Ngày Về Lần trước tôi về, nước quặn CÂU LÂU Tôi, xưa hồn nhỏ mà sông mênh mang Ngày xưa tôi đi cánh chim khát gió Chẳng biết ghé đâu dù là quê cũ Vườn nhà người chiếm, ngoại bỏ tản cư Tôi đứng trên cầu ráng đỏ chân mây Tôi đứng nơi đây hồn xuống, chiều lên Thời thế đổi thay, người cũng chia, phân CÂU LÂU, chỗ THU BỒN tan rồi hợp Tôi đứng trên cầu nhìn qua làng cũ Đêm Boston Đêm nơi đây vẫn giấu nỗi buồn câm Lá phong vàng, rực rỡ đến chói chang Em cũng có một nỗi buồn thinh lặng Đêm từng đi qua tôi, trắng dã Tôi đi tìm mùa Thu Boston Những góc phố lần đầu mới biết Lửa Thu Ta về nhúm lửa thiên thu |
Tặng Vũ Đình Trường tác giả Qua Bến Nắng Sông Mưa
Tôi lữ khách trên con thuyền trôi mãi
Trôi về đâu, mòn mỏi với thời gian
Nào hay đông đã tàn, ngày sắp hết
Gió vẫn gào trên mỗi dặm đời hoang
Nào hay đâu chiều nay thuyền ghé lại
Bến năm mươi, đoạn cuối cuộc hành trình
Bao lâu nữa sẽ về sông vĩnh cửu
Cho ta chìm sâu thẳm cõi vô sinh
Ta giật mình nhìn chung quanh lạnh ngắt
Khách đồng hành như tượng đá vô ngôn
Họ có biết thuyền về đâu không nhỉ
Khi đắm chìm trong giấc mộng vàng son
Thuyền về đâu trên trường giang quạnh vắng
Đoạn mưa lay, đoạn tuyết phủ sườn non
Khúc tiễn biệt còn âm vang trong gió
Mà người đưa như khói rả trên cồn
Ta còn gì trên hành trình chưa dứt
Người còn gì trong ký ức của ta
Cơn mưa bụi qua sông mờ, ảo cảnh
Quá khứ, tương lai - màn nước nhập nhòa
Bến chiều nay, bến chiều nay thấm lạnh
Chuyện bếp hồng là cổ tích xa xưa
Còn có ai cùng ngồi quanh lửa ấm
Kể nhau nghe về những tối giao thừa
Thuyền lại đi và đưa ta đi mãi
Trôi miệt mài qua bến nắng sông mưa
Đêm
Cư Xá
Gửi Vũ Đình Trường
Đèn vàng ngỏ chợ Phú lâm
Sương rơi mái thiếc, lạnh thầm bóng tôi
Ly café, thiếu bạn ngồi
Đèn khuya một dãy, sầu tôi mấy hàng
“Tình vui trong phút giây thôi”*
Giọng em cuối bãi, đàn tôi đầu ghềnh
Chờ nhau? Cư xá buồn tênh
Tiếng xe thổ mộ gập ghềnh đường khuya.
Gởi
Người Chiếc Lá
Thôi em ngày tháng
đã tàn
chân xưa đã mỏi tay vàng nhánh thu
tình xưa mặc áo phù du
thì nhung lụa mới chẳng ru được người
thì thôi mỉm một nụ cười
gởi theo chiếc lá vàng rơi cuối đường.
Gọi
Người Trở Lại
Em về khơi lại ân
tình cũ
Những tháng năm xưa, những ngại ngần
Tôi kẻ chán đời, đau thế sự
Tìm em trong đáy chén phù vân
Tôi kẻ trăm năm về lạc giọng
Gọi người qua sa mạc cằn khô
Tôi kẻ trắng tay bên bờ mộng
Gọi người như gọi thuở ban sơ
Ðáy mộng, chưa nghiêng thành quách cũ
Ðỉnh đời, xa quá những dấu chân
Ðã nghe tàn cuộc thời binh lửa
Ðè khẳm lên vai nỗi chết gần
Ðã nghe tình cũng tàn nhung lụa
Chiều về sao nắng cũng phong ba
Còn đâu phố thị lòng như hội
Bạn đi, buông lạnh chén quan hà
Người đi, tiếp nối người đi mãi
Như nước xuôi dòng, biển ngóng trông
Tôi con lạch cạn hờn rong úa
Ngoắc ngoải một thời mơ biển Ðông
Rồi cũng mười năm lìa cố quận
Ðược gì hay cũng áo cơm suông
Chiếc lá mơ tan trong lòng cội
Lạch mỏi trùng dương, lạc nẻo nguồn
Em về khơi lại lò hương cũ
Ướp khói thơm cho vạn nỗi buồn
Một
Đêm Cuối Năm
Ta về nghe nặng từ
tâm khảm
Những nỗi buồn trong sử sách xưa
Đã lật từng trang, nhòe bạch lạp
Tìm vẫn chưa xong một chuyển mùa
Tìm vẫn chưa ra lời tri kỷ
Đời cuốn theo dòng xe lại qua
Bát ngát đèn đêm hoa mắt cũ
Tìm đâu gươm rít dưới trăng tà
Người rồi như cánh hoa theo gió
Biết ở phương nao, dưới mộ phần
Chí cả một đêm mây thành tóc
Nghe đời đã chớm nghĩa phù vân
Thôi câu thơ cổ đừng ngâm nữa
“kỷ độ long tuyền đới nguyệt ma”*
Thôi con én nhỏ trong trời rộng
Nghiêng cánh nghe mùa Xuân đã xa
Mưa
Sài Gòn
Trời vẫn mưa trên từng chiều Sài Gòn
Còn mắt nào nhìn đau trong tôi
Đau quằn quại như mưa trong lòng phố
Khi tôi về - chinh chiến đã tàn rơi
Đêm nằm ngủ trên đồi Thiên Cấm Sơn
Nhìn đèn phố Châu rực sáng huy hoàng
Tôi biết người thầm đau trong tuổi nhớ
Mà chưa tặng người đôi cánh bằng an
Đã xa chưa những chuyện tình huyền sử
Mà tôi về hồn trống những tin yêu
Bóng tối vây quanh. Mắt đời - Thú dữ
Sẽ giam ta vào tường đá xanh rêu!
Mơ phương nào mà thiên đường khép ngõ
Hoa phương nào mà gió mang đi
Tôi sợ cho người chiều lên bóng xế
Khi tôi về chưa kịp nói từ ly
Tôi về như cánh chim tan tác
Người ở đâu trong cơn bão đầy trời
Ngày mai mưa gió lòng thị xã
Tôi cũng về rồi - là vĩnh biệt người ơi!
Ngày mai chiến trận không còn nữa
Mưa oán than giùm kẻ bại vong
Chiều nay đô thị mưa trầm uất
Sao mưa không êm bằng mưa Thất Sơn.
Nói
Với Em Sau Cơn Bão
Khi em về, cơn bão
đã qua lâu
Cây đã lặng và mây trời đã tĩnh
Nước đã trở lại dòng sông cố định
Mà người nay đã tan tác nơi đâu
Em trở về hiểu được nghĩa biển dâu
Thì tâm hồn đã hằn sâu vết xướt
Gió từ đâu mang dòng sông chảy ngược
Ngập hồn em, xám ngắt cả màu trời
Em đến đây từ đổ nát xa xôi
Từ chiến tranh, từ hận thù đen tối
Tưởng chìm sâu dưới tháng ngày qua vội
Em đâu ngờ thêm lần nữa tang thương
Đất nước này, em trải mộng mười phương
Giờ lại “đứng dưới một trời đổ nát”*
Dẫu cuộc đời có muôn ngàn bi đát
Có cần không, em nếm quá nhiều lần?
Khi em về, đâu nữa những người thân
Nhà đổ sập, bên lòng em gò đống
Em ơi! biển vẫn
xanh, sông vẫn rộng
Đường thênh thang cho lần nữa em đi
Triệu bàn tay dìu em thoát hiểm nguy
Cũng từ đó triệu làn hơi sưởi ấm
Truyền qua em từ những lòng rất đậm
Dù chẳng cùng ngôn ngữ, khác màu da
Có thể làm em chua chát, xót xa
Khi nhớ lại những gót chân cuồng bạo
Từ những kẻ cùng chung giòng máu
Đã bao lần vùi dập tuổi thơ em
Tuổi thơ em cơn ác
mộng từng đêm
Ngày nắng cháy trên đồng khô mót, lượm
Khoai, cháo thay cơm còn chưa đầy bụng
Cá thịt bây giờ là cổ tích xa xưa
Cha tù đày, mẹ đội nắng dầm mưa
Nuôi con lớn theo ngược triền gian khổ
Chưa vào đời đã trùng trùng giông tố
Thổi điên cuồng trên dốc ngược tương lai
Rồi….mười mấy năm vàng những nắng mai
Em ấm áp giữa muôn tình xa lạ
Dẫu hôm nay Katrina, nỗi buồn nghiệt ngã
Cũng còn đây-Em-triệu tấm lòng son .
Sỏi
Đá Buồn Hiu
Tôi về -từ cõi nào
xa thẳm
Thành phố nồng hơn những tiếng nguời
Chân cũ dẫm đau hồn phố thị
Đêm vàng lạc giữa trận cười vui
Tôi về -lòng nặng bao món nợ
Chưa trả xong xuôi, lụn tháng ngày
Em biết gì đâu em bé hởi
Em chẳng cho. Mà tôi đã vay!
Tôi về năm tháng đau bờ tóc
Sỏi đá buồn hiu dưới gót giày
Áo mới đã thay, lòng vẫn cũ
Mười năm bay suốt một tầm tay
Góc quán ngày xưa tơ nhện rũ
Tôi tìm trong đó tháng năm xưa
Hởi ơi! bạn cũ còn bao kẻ
Nguời ở, người đi gió trái mùa
Mà chẳng còn đâu hồn quán cũ
Đèn hoa đô hội đã thay chân
Mười năm đen thẳm giòng hư mộng
Huống chi người từ ba mươi năm
Tôi về cạn chén ngày sum họp
Mà có cạn chăng những nỗi buồn
Em nhỏ! tôi còn nguyên món nợ*
Hết kiếp nầy chưa trả được xong
Tôi, Ngày Về
Tôi về gãy cánh Uyên
Ương
Đổ Quyên lạc nẻo, vạn đường
phong ba
Tôi về bóng ngã
chiều sa
Mưa đêm nhớ tuyến, lạnh nhà nhớ
quân
Tôi về thở hết gian
truân
Cạn ly tủi nhục, uống phần bại
vong
Thì em hãy cứ một
lòng
Bỏ tôi như thể mình không... là gì.
Tôi,
Cổ Viện
Lòng tôi, một thời,
là rừng hoang.
Em, con thú nhỏ, dạo lối mòn.
Vết chân để lại trên bờ suối.
Nước trôi hoài chưa xóa hết dấu son.
Lòng tôi, một thời, là phố thị.
Phố đông người, phố vẫn nhận ra em.
Em qua đó một lần, rồi xa khuất.
Chút bụi hồng lưu lại vẫn có tên.
Lòng tôi, một thời, là sông vắng.
Em,cánh buồm, thiếu gió xuôi trường giang.
Sông hoang lạnh cả đôi bờ lau sậy.
Thuyền trôi rồi, gợn sóng mãi chưa tan.
Lòng tôi, một thời, là sa mạc.
Em cơn mưa qua đấy một lần.
Mưa tan nhanh trả lại trời nắng cháỵ
Sao cát vàng giữ mãi giọt nước xanh.
Lòng tôi, một thời , là bão tố
Em, cành mềm, lả ngọn, bình yên.
Trường lớp ấy, em đi về mấy buổi
Có buổi nào em học chuyện nhân duyên?
Lòng tôi, bây giờ, là cổ viện
Bảo tàng những kỷ niệm xa xưa .
Em có đến, mời em, người du khách.
“…vâng! ngày tàn, nên hoang vắng, xin thưa”
Xưa,
Quán Tang Bồng
Gửi Cao Nguyên, VĐT, Huy Văn.
Một lần Quán Gió giữa trời
Ta nhâm
nhi mãi chuyện đời nhục vinh
Vó xưa,
ngựa mỏi đăng trình
Hồn xưa bờ
bến tử sinh chạnh lòng
Nhớ thời
giữa quán tang bồng
Cạn ly hồ
thỉ, nghìn trùng cát bay
Mà nghe
gươm súng khua tay
Lửa lên
tròng mắt, lệ đầy giai nhân
30 năm
cuộc phong trần
Đã xa, sao
vẫn nặng chùng nợ xưa.
Kìa em, một đóa hoàng hoa
Dù cho mơ một tương phùng
chỉ là khoảnh khắc giữa không, sắc này
Một mai, bèo hợp tan mây
cũng xin giữ lại phút này mai sau.
Ta
Và Gió
Ta, cơn gió qua bao trời xao xác
Thổi hiu hiu, đất lạ, cảnh không quen
Ta cứ đi hoài như người hành giả
Ðường quay về là biển thẳm đêm đen
Ta đi nhưng chưa bao giờ đến được
Như trái đất này quá đỗi mênh mông
Dù thiên hạ sớm Nam, tối Bắc
Trưa Tây thành chiều bát phố phương Ðông
Có khi loanh quoanh giữa tường cao, vách xám
Giữa cuộc đời hữu thủy, vô chung
Một chút nghĩa tình cứ chực chờ trôi tuột
Dù với ai, ta cũng trải hết lòng
Ta tự nhủ như bao lần tự nhủ
Cả một quê hương thoắt đã tiêu tan
Thì mọi sự là lâu đài bằng cát
Làm sao ta không quí những tình thâm
Gió bỏ lại những đồi cao, lũng thấp
Ta qua đời, những quán trọ đìu hiu
Ta và gió tự thân không ấm lạnh
Tuyết cuối trời gởi rét, gió mang theo
Em cũng gởi ta môi hồng lửa Hạ
Và tấm lòng đôi lúc cũng lập Ðông
Nên giữa phố phường vạn người qua lại
Vẫn hoang vu như thủy tận sơn cùng
Và ta một đời đau thương như gió
Trên cành khô rít lộng những âm câm.
Ta chờ mãi mùa sang Ngày tháng cũ cứ lầng khầng nỗi nhớ Tầm mắt cũ có còn quê xanh mộng Lòng cứ mãi phân vân ngày trở lại Ngày tháng mỏi trên niềm tin thoi thóp Ta sẽ về giữa rừng khuya lạc lõng |