Friday, November 27, 2020

Thuận Hào

 
Ta thầm hỏi cánh chim ngàn xa ngái
Buồn vui chăng in bóng nước sông dài?
Bến bờ qua có bao giờ ái ngại?
Dòng sông đời sanh tử có tàn phai?
 
Ta thầm hỏi đã bao lần trở lại?
Đây địa đàng qua mấy bận trùng lai
Khắc khoải trăm năm tình yêu còn mãi!
Thôi tạ từ Giả biệt mộng ban khai!
 
Vẫy tay chào giữa Ta Bà
Đi qua năm tháng đâu là quê xa?
Vàng thu lá rụng phôi pha.
Bôn ba lạc giữa phù hoa ngỡ là?
 
BÀ NÀ PHÙ VÂN
"Mênh mang trên đỉnh Phù Vân
Ngàn năm non nước thăng trầm bể dâu!"
Ta còn để lại gì không? (*)
Hoàng hôn mờ bóng Trường Sơn nhạt nhoà
Tà dương vàng lạnh phù hoa
Phôi pha mây trắng Sơn Trà mộng du!
Ngàn trùng mở đất hoang vu,
Thiên thu tiếng võng mẹ ru vô cùng!
Chiêm bao làm cội phong tùng
Khung trời soi bóng xanh rừng thiền không!
Chiều quê thương khói hoàng hôn,
Hồng hoang nỗi nhớ ngàn thông chập chùng
Đồi sim tím mộng tương phùng
Mưa nguồn chớp biển muôn trùng phù vân!
Thăng trầm thao thức bể dâu
Chứng nhân đây bóng trăng gầy non sông!
Đêm trường sóng vọng biển Đông
Ngỡ hồn sông núi chạnh lòng nước non!
Ta từ phiêu bạt tháng năm,
Tóc xanh mấy thuở phai màu bôn ba.
Về đâu giấc mộng giang hà?
Bâng khuâng cánh hạc hoàng hoa trăng tà!
 
CHIỀU TÍM
Dừng chân bên quán nhỏ,
Thoáng hương vị quê nhà,
Bâng khuâng chiều lá đổ
Tạm biệt nhau hoàng hôn
Em về trong sương khói,
Hoàng hôn tím bờ vai
Thời gian vàng nỗi nhớ
Năm tháng nào phôi phai
Ta xuôi dòng thực tại,
Đời thế thái phù hoa,
Đôi bờ xa sanh tử
Mỉm cười mỗi ngày qua
 
CHỢ ĐỜI
Chợ đời Tất bật người đông,
Mà ta lạc lõng, mênh mông bụi hồng!
Về thôi! Khép cánh tâm hồn
Thỏng tay ngắm ánh trăng tròn bên sông!!
 
CHƠI GIỮA VÔ THƯỜNG
Rong chơi mấy dạo vô thường
Đường trần gót nhỏ nắng vương cỏ hồng
Ta từ nguyên thủy rong chơi,
Ngang qua sông lạnh mỉm cười với trăng
Tình yêu quà tặng cung Hằng
Bâng khuâng cánh nhạn trường giang độc hành
Trải qua cuộc lữ xoay vần,
Về trong hình dáng phong trần thế nhân
Hoàng hôn lặng lẽ non ngàn
Bình minh tỉnh giác cung đàn phù vân
Kể từ vô tận tái sanh,
Trời xanh mây trắng hoa vàng chân quê
Tần ngần bến mộng sơn khê
Ngựa hồng khuất bóng nẻo về phù hoa
Phiêu bồng qua lối chiêm bao,
Trần gian quán trọ, ca dao bồi hồi
Dòng đời sương khói tinh khôi
Đường xưa nắng mới phương trời mây trôi
 
Đêm SƠN - TRÀ!
Đêm SƠN - TRÀ vang vọng điệu dân ca
Âm ba tình yêu dạt dào như biển cả!
Tiếng ru hời nào ấm bước bôn ba
Ơi Quê Hương có bao giờ phôi pha!
Đêm Sơn - Trà thao thức Ngủ Hành Sơn
Biển Tiên - Sa xanh xanh màu hy vọng
Bến Hàn Giang sông nước có thay dòng
Câu hát mong chờ, con sóng chờ mong!
Bến Sơn Trà ai nhớ dấu thuyền nhân
Bải cát dài lưu luyến mãi bàn chân
Tiển người đi đêm giả biệt quan san
Như canh chim chẳng thể hiện mây ngàn
Đêm Sơn - Trà huyền ảo ánh thuyền trăng
Như mắt Mẹ xa xăm buồn biển vắng
Quán bên đàng ngở quán trọ nhân gian
Nhánh mai vàng có lỡ hẹn xuân sang
Đêm Sơn - Trà khắc khoải một vầng trăng
Khúc hát chinh nhân chạnh lòng cố quân!
Thanh âm buồn thân phận buổi canh tàn!
Đêm Sơn - Trà thao thức mãi rừng xanh!
 
ĐƯỜNG ĐỜI
"Người đi trường học
Mẹ đưa đường đời!"
Người kéo xe với bàn chân còn lại,
Đưa Mẹ già qua thực tại trần ai
Nét cười tươi rạng rỡ đóa hoa khai
Dẫu cơ hàn vẫn sáng hạnh Như Lai
Một chân thôi – chẳng quản gì ái ngại
Con xin nguyền đưa Mẹ cuối đời trai
Dòng đời ngược xuôi muôn màu thế thái
Mãi môi cười tự tại với chông gai
Bụi thời gian mắt Mẹ mờ nhân ái,
Dấu chân con son sắc tháng năm dài
Đường tương lai ngàn dặm chẳng phôi phai
Hoa trần ai thắm vàng tâm vô ngại
Mẹ và con trải xuôi dòng ngang trái
Cánh hoa đời thầm lặng đóa ban mai
 
EM VỀ
Em về với hạt mưa ngâu
Ầu ơ cánh nhạn về đâu mây ngàn
Tiễn em cơn gió mùa sang
Mênh mang khúc hát lang thang phím đàn
Đêm tàn nghiêng bóng thời gian
Cà phê quán vắng rêu xanh tháng ngày!
Mưa bụi vương tóc ai bay?
À ơi phương ấy có dài heo may?
Người về chén rượu men say
Đêm chiêm bao cũng nhuốm màu tha phương!
Em về xa mấy quê hương?
Nhành Lan nở giửa khuya sương vô cùng!
Còn chăng một thoáng tương phùng?
Câu thơ tương ngộ muôn trùng tơ duyên!
Em về biển nhớ vô biên
Hồn nhiên sóng vỗ chao nghiêng vô thường!
Đâu bờ cát trắng thùy dương?
Cánh chim bay nhớ quê hương tâm hồn!
Em về, đây chút nắng hồng
Mộng chiều xuân ấy bềnh bồng xa xăm?
......................
Em về... về giữa trăm năm!
 
GIAI ĐIỆU HÀN GIANG
Qua bao tháng năm, qua bao ruộng đồng
Mênh mông sông chảy xuôi dòng Hàn giang.
Bao nhiêu đục trong, biết bao mặn nồng?
Thương hàng tre xanh nghiêng bóng chiều hoang!
Đôi bờ sông xanh vòng tay ái ân
Ai nhớ chăng ai bông cải hoa vàng?
Xuân sang áo mới rộn ràng pháo hoa
Thương mái tranh nghèo sương khói bên sông
Còn ai hoài trông dấu chân cỏ hồng?
Đêm say nâng chén ngất ngây tình nồng
Hương đồng cỏ nội bềnh bồng sông trăng
Ngàn năm thương hoài đâu bóng tri âm?
Phương Nam có ai mắt buồn đăm đăm?
Bâng khuâng câu hò ngân vọng dư âm
Tình nhân thuở nào nhớ khúc hoài lang?
Dòng sông đa mang, ngàn năm mở đất
Nước chảy xa nguồn, nỗi buồn đa đoan!
Sông sâu thương mấy nhịp cầu về đâu?
Trường giang còn đây ai sầu ly tan?
Hàn Giang xa rồi nỗi buồn mênh mang
 
HOA CỎ MAY
“Lòng ai như nước Hàn giang ấy
Chảy giữa đôi bờ hoa Cỏ May!”
Mênh mông đồng Cỏ May,
Nguyên sơ màu nắng hồng.
Dòng Hàn giang mơ mộng
Xanh đôi bờ mây bay!
Hoa mùa ngâu phai nắng,
Tóc buông dài heo may!
Mắt huyền xưa sâu lắng!
Chạnh nỗi niềm riêng ai?
Mai có về xa ngái
Mãi niềm tin tương lai.
Mùa xuân vàng hoa cải
Tình riêng dành tặng ai?
Mai ngàn trùng mê mãi,
Nhớ màu hoa mắt nai.
Thời gian như trẻ lại
Mộng thuở đầu ban khai!
Mai muôn trùng biên ải
Tình em mộng sông dài
Sóng dạt dào vỗ mãi
Đường trần – ai với ai?
-------------------
Phương này mây trắng bay!
 
Hương Trà
Bên chén trà thực tại
Tĩnh lặng giữa trần ai
Thời gian nào đọng lại
Bồng bềnh mộng vàng phai
Hương trà thơm tự tại
Vị đất trời ban khai
Dòng đời trôi vô ngại
Mỉm cười đóa hoa khai
 
KHẮC KHOẢI
“Ai đợi ai chờ lạnh thiên thu
Luân hồi từ độ biết yêu người”
Tự thuở nào khắc khoải với trăng sao
Chờ em tới khơi mối tình muôn thuở.
Hồn ta đó cánh đồng xanh rộng mở
Thương yêu dạt dào đất mẹ ca dao
Biết mấy thiên thu ta mãi đi tìm
Nhưng nào thấy chân tình ai tri kỷ
Hồn thao thức chưa bao giờ yên nghỉ
Dòng sông đời lặng lẽ bến cô liêu
Ta khắc khoải những đêm dài vũ trụ
Khoảng trời riêng một cõi lạnh hoang vu
Đời lạc loài biết tìm ở nơi nao
Tình tri kỷ hãy cùng ta hạnh ngộ
Tinh cầu nào vời vợi giữa ngàn sao
Nào biết chăng ai linh hồn thổn thức
Hãy cùng ta chung giấc mộng chiêm bao
Đường thiên lý phiêu du miền tâm thức
Cuộc đời ta qua muôn vàn trăn trở
Khi địa đàng chưa hẹn bước em đi.
Em hãy đến, ánh bình minh rực rỡ
Sưởi hồn ta giá lạnh cả niên kỳ
Ta muốn sống nhưng bao giờ được sống
Tháng ngày qua như giấc mộng hoa vàng
Ngày tháng đó có gì đâu thơ mộng
Bởi không em quên mất cả thiên đàng
Con sông nào xuôi dòng đời dĩ vãng
Sao ta còn thao thức giữa đò ngang
Có bờ nào để thuyền mơ đổ bến
Những đêm buồn sương phủ trắng thời gian
Em đâu biết lòng ta đây sóng vỗ
Vỗ ngàn đời lưu luyến bóng trùng dương.
Nghe thác đổ triều dâng miền hoang đảo
Nghe biển sầu chất ngất thú đau thương
Ta mơ thấy những thiên đường rực rỡ
Trong muộn màng trăn trở giấc cô miên.
Em hãy đến – đóa hoàng hoa muôn thuở
Để nét cười rạng rỡ cả thiên nhiên
Em hãy đến vầng trăng ngàn bến đợi
Điểm trang đời qua nhan sắc thần tiên.
Ta muốn chơi vơi ánh mắt diễm kiều
Quên tất cả, quên bụi đời sương gió
Không có em ta độc hành hư ảo
Đi giữa đời như lạc giữa chiêm bao.
Nghe thời gian cô quạnh những phương nào
Niềm khắc khoải mênh mông sầu vạn cổ
 
KHÁCH TRẦN GIAN
“Nhân duyên một thuở Ta Bà
Thuyền ai qua bến quan hà phù vân"
Chàng lữ khách dừng chân nơi bến vắng,
Nắng lụa vàng lấp lánh ánh sông xanh
Nào ai bảo trần gian là khổ hạnh
Hoa lau ngàn sóng gợn nét đan thanh.
Sông lặng lẽ soi bóng chiều mây trắng,
Cánh chim trời quạnh quẽ nẻo trường giang
Dòng đời mênh mang bồng bềnh duyên phận
Lạnh đôi bờ - đâu bến mộng trăm năm
Đời viễn khách phong sương màu dĩ vãng,
Bụi thời gian mờ quán trọ nhân gian
Ánh tà dương lồng lộng bóng tử sanh
Vàng mây nước mênh mông chiều tĩnh lặng
…………………
Bến hồng trần gờn gợn sóng phù vân?
 
KHÚC CA TƯƠNG NGỘ
Ngày tháng nào khắc khoải với trăng sao,
Chờ ai tới khơi mối tình muôn thuở?
Hồn nguyên sơ cánh đồng xanh rộng mở
Tình yêu dạt dào đất mẹ ca dao!
Ta thao thức những đêm dài vũ trụ
Khoảng trời sao một cỏi lạnh hoang vu!
Mây giang hồ cố quận tận phương nao?
Tình tri kỷ hãy cùng ta hạnh ngộ!
Quán trọ trần gian, cung đàn bỡ ngỡ
Khi địa đàng chưa hẹn bước ai đi?
Em hãy đến, nắng xuân thì rực rỡ
Sưởi hồn ta giá lạnh cả niên kỳ!
Đêm khắc khoải bên cầu trăng soi bóng
Năm tháng rêu xanh lối cỏ hoang đàng!
Ngày tháng đó có gì đâu thơ mộng?
Bởi không em, quên mất cả thiên đàng!
Ta lữ khách bâng khuâng hồn sóng vỗ
Nhạn sông hồ lưu luyến mấy trùng dương?
Nghe thác đổ triều dâng miền hoang đảo
Nghe biển sầu chất ngất thú đau thương!
Đêm chơ vơ thiên đường nào gặp gỡ?
Tiếng muôn trùng trăn trở giửa cô miên!
Em hãy đến đóa hoa vàng một thuở
Đễ nét cười rạng rỡ cả thiên nhiên!
Em hãy đến tình nhân trăng huyền diệu
Điểm trang đời qua nhan sắc thần tiên!
Thuyền ai chơi vơi sóng mắt diễm kiều?
Cánh chim trời có nhớ biển tình yêu?
......................
Nhạn phương trời tao ngộ nhớ vô biên!
 
KHÚC DU CA
Ta, rừng nguyên xanh một cõi đại ngàn
Đứng bên đời mưa nắng giữa nhân gian!
Em, cánh chim hồn nhiên rừng thanh vắng
Áo trắng tung tăng bay nắng phù vân!
Cánh chim về đâu ngàn trùng hoang vắng? (hò hẹn)
Một thuở nào qua lối thảo nguyên xanh?
Bão tố mưa sa mái đầu mây trắng,
Niềm vui ban sơ tình yêu vĩnh hằng!
Rồi em lại thiên di như đã đến
Rừng rêu phong năm tháng đợi vô thường!
Như sông xanh con nước chảy xa nguồn
Mà chung dòng hội ngộ biển trùng dương!
Mùa heo may mắt ai vương màu nhớ?
Trên đồi sim hoa tím nở bao giờ?
Nhìn nắng sớm áng mây hồng rực rỡ,
Khói lam chiều rượu có ấm mộng mơ?
Giấc mơ xa xưa một chốn quê nhà,
Giã biệt phù hoa với những phong ba
Và tri âm, ai duyên nợ Ta Bà?
Một thuở nào có nhớ giấc mơ hoa?
Cảm ơn đời giai điệu khúc du ca!
 
KHÚC HÁT HƯƠNG QUÊ
"Có ai về bến sông quê?
Hương đồng cỏ nội tóc thề diêu bông!
Đồng xanh lúa trổ đòng đòng
Bóng chim tăm cá tơ hồng về đâu? "
Quê hương chở nặng ân tình
Sông Thu tiếng hát trung trinh quê mình!
Nước non tiễn bước đăng trình
Mưa nguồn chớp biển nghìn trùng Hải Vân!
Ngũ Hành nghiêng bóng Hàn giang
Cánh chim viễn xứ hợp tan một thời?
Sơn Trà thương áng mây trôi
Bà Nà thao thức biển trời Mỹ Khê!
Hoàng Sa đâu vẹn câu thề?
Ly hương mấy độ bể dâu vơi đầy!
Non sông nặng gánh cơ cầu
Còn chăng dáng Mẹ dãi dầu chân quê?
Chiêm bao tiếng võng trưa hè
Cánh diều bay bỗng chiều quê mơ màng!
Trăm năm quán trọ hoang đàng
Ai tri âm giửa muôn vàn nhân gian?
Đêm say chén rượu trăng tàn
Mênh mang giai điệu lỡ làng phôi pha.
Ngỡ là tiếng Mẹ xưa qua?
À.. ơi.. vạn lý tình ca quê nhà!
Bâng khuâng làn khói đồng xa
Ai hay vạn lý tình ta chẵng nhòa?
 
LÁ BỒ ĐỀ
Những chiếc lá Bồ Đề,
Xinh xinh như bàn tay
Hồn nhiên đùa ve vẫy
Chào pháp giới tròn đầy
Những chiếc lá Bồ Đề,
Xanh xanh trong nắng hồng
Bao năm đời viễn mộng
Bỗng sáng ngời chơn không
Những chiếc lá Bồ Đề
Xôn xao gió sang đông
Bát phong nào lay động
Chẵng xa rời tâm không
Những chiếc lá Bồ Đề
Che bóng mát tuyền lâm
Xanh niềm tin hy vọng,
Long lanh màu thời gian
--------------
Tình yêu đời thênh thang
Tâm Bồ Đề mênh mông
 
LỜI CẢM ƠN
"Cảm ơn cỏ nội hoa ngàn
Cảm ơn tất cả muôn vàn yêu thương"
Cảm ơn người còn nhớ đến ta,
Đường mây lặng lẽ bóng trăng tà.
Trùng dương sóng vỗ bờ sương giá
Tương ngộ bâng khuâng mộng hải hà
Cảm ơn đời mãi nhớ về nhau,
Sao Mai thao thức lạnh trời Ngâu
Về đâu cánh hạc trần gian ấy
Khắc khoải trăm năm trắng bạc đầu
Cảm ơn tình nở thắm hoa tâm,
Long lanh hương sắc cánh thiên đường.
Vầng dương ánh bình minh tâm thức
Nhánh Vô Ưu nở giữa vô thường
.....................
Đóa Tâm hoa khai ngộ chân thường
 
LỮ KHÁCH
Nhân duyên lữ khách Ta Bà
Chiều xa bỗng nhớ quê nhà thiết tha
Kể từ luân lạc phù hoa
Giật mình sương trắng phôi pha mái đầu
Chàng lữ khách lang thang chiều hoang vắng,
Nắng lụa hanh vàng trên bến sông xanh
Nào ai bảo trần gian màu khổ hạnh
Bông lau ngàn sóng gợn gió mùa sang
Sông mênh mông cùng tình yêu tĩnh lặng,
Nhạn giang hồ soi bóng mát đồng xanh.
Dòng đời hợp tan mong manh mây trắng
Sóng bạc đầu thao thức bến trăm năm
Chân viễn khách mòn dấu giày năm tháng,
Bụi thời gian mờ quán trọ nhân gian
Ánh tà dương vàng lạnh bóng phù vân
Khói đồng xa bâng khuâng chiều vương nắng
Về đâu cánh nhạn phiêu lãng mây ngàn
Hành trang đây chút nắng vàng bên sông
 
LY KHÚC
"Từ ly một bóng chim trời
Mỉm cười tay vẫy bên đời chiêm bao.
Luân hồi hẹn với phương nao?
Chênh chao biển nhớ sóng bao la tình!"
Tiễn em một tách cà phê
Người về biển nhớ sơn khê bồi hồi
Chia phôi hương vị đất trời
Một thời tao ngộ, một thời mộng mơ
Ai về nghiêng nón bài thơ
Giấc mơ cố quận nguyên sơ bao giờ
Đầy vơi riêng một góc trời
Đôi bờ sóng vỗ chia đôi muôn trùng
Về đâu ly biệt vô cùng
Tương phùng thuở ấy ngại ngùng tơ vương
Phương nầy sương lạnh tà dương
Tha hương ngoảnh lại vô thường xa xăm
Vẫy tay cánh nhạn trường giang,
Còn chăng mây trắng nắng vàng xuân xanh
Cảm ơn ngày tháng tình nhân
Dấu chân dĩ vãng tần ngần bể dâu
Về đây nhớ khúc cơ cầu
Ầu ơ...bông cải phai màu thơ ngây
Hoa cau rụng trắng vườn cau
Heo may có lạnh vai gầy áo bay
Ai về phương ấy trời ngâu
Sầu giăng mấy nẻo nhịp cầu mênh mang
Cung đàn giai điệu hợp tan
Đa đoan duyên phận lỡ làng tháng năm
..........................
Bâng khuâng tiền kiếp ngỡ ngàng trăm năm
 
MÁI TRƯỜNG NGÀY XƯA
(Thân tặng các bạn đã một thời áo trắng)
"Ngày mai xa cách phương trời ấy
Vương vấn người đi cánh phượng gầy!
Sân Trường kỷ niệm còn đâu đấy?
Chiếc lá vô thường dấu chim bay!"
Ai về Trường cũ bao năm tháng?
Một thời áo trắng vội sang ngang
Thương màu phượng đỏ ngày xanh ấy?
Ngân tiếng ve xưa nhớ ngỡ ngàng!
Bạn đã xa rồi tuổi mộng mơ
Muôn trùng hoài niệm đẹp như thơ!
Từ khi xếp bút đời trăm ngả
Mấy thuở tương phùng ngỡ trong mơ!
Thời gian thấm thoát tóc phai màu
Hoang vu trường lớp nhớ đầy vơi!
Cánh chim viễn xứ mờ sương khói
Sân vắng trường xưa mây trắng bay!
Ngày ấy thơ ngây cánh phượng hồng
Tình xanh mực tím mộng vuông tròn?
Bao lớp chinh nhân về biển rộng
Bóng nhạn thiên di lạnh mấy dòng?
..........................................
Trăng nước Hàn giang mãi chờ mong!
 
MÁI TRƯỜNG NGÀY XƯA
MÁI
Mái cũ rêu phong vàng năm tháng,
Một thời áo trắng vội sang ngang
Ai về lối mộng ngày xanh ấy
Thoảng tiếng ve ngân nhớ ngỡ ngàng
TRƯỜNG
Trường đã xa rồi, xa tuổi thơ
Muôn trùng hoài niệm ngỡ trong mơ.
Từ khi xếp bút đời trăm ngã
Mấy thuở tương phùng dạ ngẩn ngơ
NGÀY
Ngày dĩ vãng tháng năm vội mới,
Trường hoang vu nỗi nhớ hao gầy
Cánh chim viễn xứ mờ sương khói
Sân vắng trường xưa mây trắng bay
XƯA
Xưa ấy xanh ngời mộng với mơ,
Tình thơ mấy thuở ngỡ vuông tròn
Bao lớp chinh nhân hồn biển rộng
Bóng nhạn thiên di lạnh mấy dòng
Trăng nước Hàn giang bến chờ mong
 
MỘNG BAN ĐẦU
Ta thầm hỏi, đã bao lần trở lại?
Đây địa đàng qua mấy bận trùng lai?
Khắc khoải trăm năm tình yêu còn mãi
Thôi tạ từ, giả biệt mộng ban khai!
Ta thầm hỏi cánh chim ngàn xa ngái,
Buồn vui chăng in bóng nước sông dài?
Bến bờ qua có bao giờ ái ngại?
Dòng sông đời sanh tử có tàn phai?
Ta vẫn nhớ ta học trò khờ dại
Mãi mê nhìn hạt nắng ánh sương mai
Cánh đồng xanh muôn sắc màu sinh thái,
Ôi, tuyệt vời hoa trái thắm trần ai!
Ta thầm gọi con tim hồng nhân ái
Giữa chợ đời bão tố với chông gai.
Chân đã mỏi bóng chiều phai nắng quái
Sa mạc đời chẳng quản ngại tương lai?
Ta thầm nhớ quê nhà ta trở lại?
Mảnh vườn tâm hoa nở nhánh chi mai!
Hạt từ bi nẩy mầm trong cỏ dại
Cánh vô ưu lấp lánh tự đêm dài!
Hoa từ bi nở sắc màu tự tại
Bông hoa đời trang điểm giữa trần ai
 
MỘNG HOA VÀNG
Quê hương anh xanh bóng Trường Giang
Thương cánh cò bay nhớ ngút ngàn!
Ai về xứ Quảng cho ta nhắn
Hoa cải xuân sang có muộn màng?
Nhung nhớ heo may vàng năm tháng
Mơ màng bến đợi gió mùa sang!
Từ độ hoa ngàn phai mưa nắng
Mây buồn tan hợp buổi sang ngang!
Đàn ai đồng vọng trên sông vắng
Đá vàng có phải mộng nhân gian?
Mấy độ trăng tà phai tóc trắng
Thuyền về có lỡ chuyến đò ngang?
Trăng nước Hàn Giang đêm tịch lặng
Son vàng tỉnh giấc thoáng trăm năm
 
MÙA HỘI NGỘ
"Hội ngộ mùa thu - một thời để nhớ"
Từ những phương trời Ta về đây
Niềm vui tương ngộ tháng năm dài.
Ngày mai xa cách trăng hồ hải
Phượng thắm sân trường nhớ chăng ai
Dừng bước sông hồ Ta về đây
Nôn nao bè bạn ấm vòng tay,
Từ độ thiên di, từ độ ấy
Bèo dạt muôn phương trắng mái đầu
Thuở ấy hồn say mộng hải hồ,
Bao người trở lại mái trường xưa
Đêm nay hội ngộ cùng nâng chén
Chưa uống mà say cả đất trời
Bâng khuâng bè bạn tàn đêm trắng
Cánh phượng hồng vương vấn ngày xanh
Hàn giang non nước nhớ vơi đầy,
Đây quê hương đất Mẹ hao gầy
Tương phùng thao thức trăm năm ấy
Hạnh ngộ tưởng chừng thoáng mây bay
Đàn chim viễn xứ sầu năm tháng
Một thời áo trắng ngỡ sang trang
Mỹ Khê biển nhớ vàng trăng lạnh
Mấy thuở đoàn viên giữa vô thường
 
MƯA NGÂU
Đêm hoang vu mưa ngâu về phố thị
Mờ ánh đèn vàng ngỡ mắt hỏa châu?
Ngọn gió heo may lạnh khúc cơ cầu
Miền thơ ấu chiêm bao vàng hoa bí!
Đàn chim thiên di về đâu tri kỷ?
Đêm tha hương luân lạc trắng mây ngàn
Trăng vẫn lạnh như vầng trăng thiên lý
Tuổi xa người buồn như tiếng mưa hoang!
Khúc tình sầu dài cơn gió lang thang
Mắt ai xanh biển nhớ có phai màu?
Áo vai gầy thao thức mấy bể dâu?
Sông ngâu nước chảy bên cầu nhớ nhau!
Mưa vẫn bay bay sương trắng mái đầu,
Trăm năm còn đây chén rượu men say
Đây làn mưa hồng đan mộng ái ân!
Cho làn môi nồng ấm khúc tình nhân!
Dư âm tháng ngày cố quận xa xăm
Dấu chân dĩ vãng bâng khuâng phím đàn!
Lá có vàng mùa thu sang lãng đãng?
Đêm phương nam mưa trắng bụi thời gian!
 
RONG CHƠI VÔ THƯỜNG
"Rong chơi mấy dạo vô thường
Đường trần gót nhỏ nắng vương cỏ hồng
Phiêu bồng trong cõi sắc không
Thênh thang một bóng mênh mông trăng ngàn"
Ta từ nguyên thủy rong chơi
Ngang qua sông lạnh mỉm cười với trăng!
Tình yêu quà tặng cung Hằng
Bâng khuâng cánh nhạn trường giang độc hành!
Trải qua cuộc lữ xoay vần
Về trong hình dáng phong trần thế nhân
Hoàng hôn lặng lẽ non ngàn,
Bình mình tỉnh giác cung đàn phù vân
Kể từ vô tận tái sanh
Trời xanh mây trắng hoa vàng chân quê
Tần ngần bến mộng sơn khê
Ngựa hồng khuất bóng nẻo về phồn hoa
Phiêu bồng qua lối chiêm bao
Trần gian quán trọ, ca dao bồi hồi
Dòng đời sương khói tinh khôi
Đường xưa nắng mới phương trời mây bay
 
SẮC - KHÔNG
“Người đi trong cõi sắc không
Hành trang nhẹ chút nắng hồng trên vai
Giữa đôi bờ không - sắc,
Đời mơ màng sắc - không
Hoa tình yêu mênh mông
Hồng nguyên sơ lối mộng
Giữa đôi bờ sắc - không,
Dòng sông đời bềnh bồng
Không - thời gian lắng đọng
Trăm năm bóng trăng ngần
Giữa đôi bờ tử - sanh,
Ánh sao mai lấp lánh
Nắng bâng khuâng mây trắng
Cây xanh màu nguyên chân
Đời sắc sắc không không,
Thiên thu trong khoảnh khắc
Đây chẳng không - chẳng sắc
Mỉm cười giữa sắc không
 
SÔNG QUÊ
"Lòng anh như nước Thu Bồn ấy
Chãy mãi đôi bờ lạnh biển dâu"
Trăm năm nặng một chữ tình,
Sông Thu tiếng hát trung trinh quê mình
Lung linh non nước diễm tình
Mưa nguồn chớp bể nghìn trùng Hải Vân
Ngũ Hành nghiêng bóng trường giang,
Cánh chim viễn xứ hợp tan phương trời
Sơn Trà man mác mây trôi
Trăng tà thao thức bồi hồi Mỹ Khê
Hàn giang đây ánh trăng thề,
Chứng nhân mấy độ bể dâu muôn vàn
Phù sa nặng gánh phong trần
Bâng khuâng bóng Mẹ tảo tần sông quê
Kể từ phiêu bạt sơn khê,
Niềm riêng một cõi nẻo về sắc không
Cô liêu soi bóng thông ngàn
Mênh mông cỏ nội hoa vàng hương quê
.........................
Thênh thang nhẹ gót mây hồng chân quê
 
TẤM ÁO PHÙ VÂN
Em từ tiền kiếp sang ngang
Trăm năm qua chốn địa đàng thướt tha.
Mượt mà làn điệu du ca
Nồng nàn hương lúa phù sa quê nhà!
Người từ quán trọ phù hoa
Ta Bà lưu lạc la đà quê xa.
Bụi hồng trong cõi người ta
Sân ga lữ khách nhạt nhòa tháng năm!
Ngày nao khoát áo tình nhân
Chim bay nào nhớ dấu chân địa đàng?
Luân hồi ánh mắt giai nhân
Dư âm mùa cũ bâng khuâng hoa vàng!
Mai này thay áo trần gian.
Vẫy tay giấc mộng bên đàng sắc không
Ai về ngang qua dòng sông
Buồn vui xin thả mênh mông cuối trời!
Nghe trong tiếng sóng bồi hồi
Vọng vào vô tận xa rồi chiêm bao.
Dạt dào làn điệu ca dao
Một thời tao ngộ biết bao là tình?
 
TAO NGỘ
“Phiêu bồng năm tháng phong ba
Phù sinh tri ngộ phai phôi hoa vàng”
Nhân duyên mấy thuở phong trần,
Ta Bà một cõi mây ngàn lãng du
Thăng trầm thế sự tàn thu
Chạnh lòng thao thức mộng du thuở nào
Bâng khuâng mấy độ hoàng hoa,
Mùa thu hanh nắng có hồng má ai
Quan san muôn dặm hải hà
Bèo mây tao ngộ trăng tà chơi vơi
Sông dài biển rộng ngàn khơi,
Duyên sanh viễn mộng phai phôi hoa vàng.
Mênh mông sao lạnh thiên hà
Vô biên bản thể vĩnh hằng phương nao

THAO THỨC

“Em là muối, ướp nỗi đau tươi mãi
Đời đá vàng thao thức ngắm trần ai"
Em chợt đến giữa muôn màu thế thái,
Dấu tình sầu thao thức mãi trăm năm
Tâm hồn em, rừng xanh nguyên hoa trái
Ta mơ màng lạc lối mộng nhân gian
Năm tháng phôi phai nỗi buồn gậm nhấm,
Em có hao gầy nặng gánh tương lai
Mưa nắng heo may lạc loài thân phận
Hãy mỉm cười hoa nở đóa chi mai
Ta bên nhau tươi mùa xuân trở lại,
Nỗi niềm riêng trong một cõi tình chung
Nước hồ thu soi bóng nhạn trùng dương
Tình khai ngộ ấm vừng đông sương giá
Đời lữ khách mòn dấu hài tâm thức
Bỗng chạnh lòng qua lối cỏ bâng khuâng
Em chợt đến rừng thu ngàn rạo rực
Con nai vàng thao thức cánh đồng xanh
Mây sơn khê hoài niệm bến sông quê
Miền viễn xứ thuyền về đâu khắc khoải?
Trăng lung linh huyền ảo bóng hoa kề
Say chợt tỉnh, đời bồng bềnh sương khói
-----------------------
Mê với ngộ, đường quê xưa mây trắng

THAY ÁO TRẦN GIAN

"Anh về giũ áo phong sương
Tạ từ một thuở vấn vương bụi hồng
Hàn giang bóng nhạn sang sông
Mênh mông con nước xuôi dòng về đâu?"
Anh từ tiền kiếp rong chơi
Trăm năm qua chốn địa đàng thiết tha!
Mặn mà giai điệu hào hoa
Nồng nàn hương lúa phù sa THU BỒN!
Người từ quán trọ phồn hoa
Ta Bà luân lạc la đà quê xa
Bụi hồng trong cõi người ta
Cánh chim lữ khách chiều qua SÔNG HÀN
Ngày nao khoát áo tình nhân
Chim bay nào nhớ dấu chân địa đàng?
Luân hồi ánh mắt giai nhân
Dư âm mùa cũ bâng khuâng hoa vàng!
Bây giờ thay áo trần gian
Vẫy tay giấc mộng bên đàng sắc không!
Anh về còn nhớ dòng sông?
Buồn vui xin thả mênh mông cuối trời!
Nghe trong tiếng sóng bồi hồi
Vọng vào vô tận xa rồi chiêm bao!
Dạt dào làn điệu ca dao
Một thời tao ngộ biết bao là tình?

TRẦM HƯƠNG

"Mấy độ trăng tà theo vận nước
Hương Trầm thao thức vọng non sông"
Em xinh một nụ Hương Trầm
Rừng xanh thương bóng trăng ngần sắt son.
Trừơng Sơn lộng gió biển Đông
Mênh mông núi biếc cỏ hồng quan san
Từ Em lạc bước nhân gian,
Nguyên sơ một đóa hoa Trầm mong manh
Đại ngàn xanh lá Trung quân
Bâng khuâng mây trắng phù vân vô thường
Em từ tao ngộ quê hương
Nước non ngàn dặm vấn vương dấu hài
Hoa gầy nghiêng cánh trang đài
Mưa nguồn chớp bể vàng phai dãi dầu
Đầy vơi non nước cơ cầu,
Rừng thiên thu đã bạc màu tháng năm
Thăng trầm mấy thuở bể dâu
Còn chăng biển nhớ hao gầy núi sông
Em về sương khói hồng nhan
Chiêm bao mơ bóng hoa ngàn phôi phai
Rừng xưa rụng lá ban khai
Về đâu lối mộng thiên thai hương Trầm

XUÂN MƠ

"Đêm say lạc bước thời gian
Hỏi nàng xuân đến mai ngàn hay chăng?"
Như tiếng em cười ngỡ trong mơ,
Mùa xuân bỗng tới tự bao giờ?
Nguyên sơ sắc mai đào muôn thuở
Hoa bướm xuân hồng duyên dáng thơ!
Nghe thoáng hương trầm vương tóc bay
Quỳnh mai tơ liễu nét hoa gầy
Bồng lai bóng nguyệt mờ ân ái
Đá vàng thuở ấy ngỡ liêu trai
Xuân muôn đời trang điểm trần ai
Thời gian năm tháng dẫu phôi phai
Nàng xuân thắm ngàn hoa tình ái
Say giấc Vu Sơn mộng trang đài
Xuân tâm hồn mấy thuở khứ lai?
Mãi còn miên viễn Nhất Chi Mai (*)
Hoa nở hiện tiền vui tự tại
Mùa xuân vĩnh cửu đẹp nguyên khai!
(*) Đêm qua sân trước một nhành Mai
(Mãn Giác Thiền Sư)

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...