Wednesday, August 19, 2020

Nhiên Hạ 1

 

CHƠI VƠI ... Hương Vy Vy

Lạc rồi Cánh phượng ngày thơ

Ai mang trăng bỏ bến bờ xa khơi

Hình như mặn sót trên môi

Mà nghe sóng biển Một đời xô ngang

Bông hồng Nở phía thời gian

Và hoàng hôn Tím cả trang cuộc đời

Trăm năm Lạc gót một người

Trăm năm Dấu một môi cười Tái tê ...

Tháng năm Qua giấc ngủ mê

Đường xưa hoang hoải Tóc thề Chơi vơi


XIN ĐỔI KIẾP NÀY

Nếu đổi được kiếp này tôi xin hóa thành cây,

Thử những nhát rìu rạch sâu da thịt.

Trong biển lửa bập bùng thử mình cháy khét,

Thử chịu khói độc tàn, thử sống kiên trung.

Nếu đổi được kiếp này, tôi xin hóa ruộng đồng,

Thử nếm vị thuốc sâu, thử sặc mùi hóa chất,

Thử chịu bão giông, thử sâu rày, khô khát,

Thử ngập mặn, triều cường, núi lửa, sóng thần dâng.

Nếu đổi được kiếp này, tôi xin hóa đại dương,

Thử dầu loang hắc nồng, mùi cá trôi hôi thối,

Đau vì kiệt tài nguyên, khổ vì không biết nói,

Thử biết gồng mình, thử quằn quại đứng lên.

Nếu đổi được kiếp này, tôi xin làm không khí,

Thử khói bụi ngày đêm, thử ngột ngạt trưa hè,

Thử không còn trong xanh vì lũ người ích kỷ,

Thử tiếng ồn đinh tai, thử cái chết cận kề.

Tôi làm gì đây? Khi vẫn kiếp con người!

Tôi nhận về bao nhiêu? Tôi lấy gì trả lại?

Tôi phá hoại những gì? Tôi đã từng hối cải?

Xin đổi được kiếp này…! Trời đất có cho tôi???

18/5/2016

Tác giả: Nguyễn Bích Ngân 14 tuổi.

 

Viễn du trong cõi lặng thinh

Chân trời gợn điểm bóng mình trong sương

Đẹp thay một nét vô thường

Nước sông mây núi ngàn phương đẫm huyền


CÂU THƠ

Câu thơ thảo tự hôm qua

Tròn chưa mà ý lặng xa quá chừng

Câu thơ viết mãi ngập ngừng

Vần dương thủ tấn vần ngưng giữa đàng

Câu thơ như chú ngựa hoang

Phi miền hoang dã thênh thang qua đồi

Câu thơ như muốn xẻ đôi

Nửa vầng níu lá nửa trôi xuống dòng

Câu thơ phận vẫn long đong

Nét thì nguệch ngoạc nét hong vội vàng

Câu thơ gánh cả chiều loang

Đưa người về với sông ngàn non mây

Câu thơ lạc giữa chiều say

Nửa lơi trong gió nửa gầy guộc thanh

Câu thơ gợn giữa trời xanh

Ta gom xếp lại cho thành nông sâu

Câu thơ trong chốn bể dâu

Vần cao thấp nhẹ vần sâu bạt ngàn

Câu thơ năm tháng cưu mang

Sao không nhả hết nổi hàng lệ châu...?

Câu thơ trôi nhẹ qua cầu

Vận hoài tấu cả khúc sầu thiên thu?


CHIỀU NI...

Chiều ni có hạt mưa ngâu

Đọng dài trên má dãi dầu sớm trưa

Chiều ni ai biết chiều chưa?

Hay là chân vẫn đong đưa lối về...

Đường xa bước vẫn lê thê

Gánh trần trĩu nặng đi về côi vai

Chiều ni sánh bước cùng ai

Hay là đơn độc lối dài bể dâu?

Chiều lên tóc đã trắng phau

Áo xưa mộng mị đã nhàu tháng năm

Đi, về sương buốt lạnh căm

Đôi chân mạ đó chiều thăm thẳm chiều....


CHỜ

Vầng dương cuối hạ đã hoen mờ

Cỏ đứng bên trời rũ phất phơ

Bóng đổ trong chiều lay nhịp thở

Nghe lòng luống dậy cả cung tơ

Thuở ấy tình ai vẫn hững hờ

Cho niềm khắc khoải mãi hoài mơ

Một thoáng hương về trong nỗi nhớ

Bên lòng lắng lại những dòng thơ

Cảnh vật nơi đây gợn lững lờ

Trong chiều nắng đọng giữa hoang sơ

Hoàng hôn chợt trỗi niềm nhung nhớ

Một bóng hình ai dõi mắt chờ.


CHO ĐẦY THIÊN THU

Nụ sen nở giữa tâm đời

Hồng tươi một đoá rạng ngời thế gian

Hương sen ngầy ngật bên đàng

Sắc không một cõi hồng hoang trỗi mình

Hương nồng dịu giữa vô minh

Đài nhiên liễu vọng như kinh vẳng về

Ta bà một cõi trần mê

Nghiệp thân muôn nẻo trăm bề dạt trôi

Cánh sen chuyển pháp luân hồi

Qua miền bỉ ngạn sóng dồi đẩy đưa

Thân sen dày dạn nắng mưa

Bè xuôi đậu bến tầm xưa cội nguồn

Ngõ về niệm khởi xả buông

Linh Sơn còn đó tiếng chuông ngân dài

Đạo từ diệu pháp liễu khai

Xiểng dương qua ngõ trần ai biệt truyền

Hoa thơm ấp ủ làn duyên

Gá thân mộng huyễn, muộn phiền rũ bay

Toả hương vào thế gian này

Vui cùng tuế nguyệt cho đầy thiên thu...


Chung Trà Đầu Non

Chung trà đối ẩm giữa triền non

Đãi bạn từ xa tận lối mòn

Nắng vẫy vui tràn nao rộn đón

Mây vùng hỉ lộ đẫm lòng son

Tương phùng cạn chén niềm hân trọn

Tao ngộ hàn huyên nỗi mất còn

Ấp ủ trăng mờ khoe bóng nõn

Cao ngàn kết nghĩa đậm tình non.


CHUỒN CHUỒN

Chú chuồn trên cánh đài sen

Nghe kinh vô tự bao phen độ mình

Ngộ ra trong cõi duyên sinh

Vô thường xoãi cả cánh mình hoang vu...


CON DẾ

Dế nhỏ hằng đêm vẫn miệt mài

Gáy dồn điệp khúc giữa trần ai

Trăng huyền tỏa sáng hoà vui nhịp

Gió lộng vi vu diễu tấu hài

Mặc kệ nhân gian buồn sướng khổ

Chi màng thế sự bở hơi tai

Thâu canh thổn thức tình non nước

Khắc khoải niềm riêng vọng mãi hoài...


Đá và Hoa

Anh là viên đá nhỏ

Nằm bên cánh hoa tươi

Nghe hương thơm dìu dịu

Thật đẹp lắm cuộc đời

Anh là viên đá cuội

Ngủ nghỉ đã ngàn năm

Hôm nay trời đánh thức

Vì hương thơm thật đằm

Hỏi em hoa duyên thắm

Ấp ủ đã bao năm

Mà hôm nay nở rộ

Đẹp như bóng trăng rằm

Đài hoa thơm nồng thắm

Đá nhìn không nói năng

Ôi nét đẹp tĩnh hằng

Chợt về từ xa xăm

Hoa đá vẫn duyên hằng

Bên nhau cười dưới nắng

Nét hường trong tĩnh lặng

Đá nhủn rồi biết chăng?


DẤU CHÂN CÔ LỮ

Đường qua bỉ ngạn mờ sương

Tịnh tâm trong nẻo vô thường ta đi

Đạo tầm liễu định giác tri

Khải huyền một cõi ta thì viễn du...

Chân như ẩn giữa sương mù

Áo cà sa lộng diễu phù hư bay

Dấu chân kham khổ xoắn xoay

Như luân pháp chuyển huyễn bày nghiệp chung

Đường xa diệu vợi muôn trùng

Tấm thân cô lữ vẫy vùng gió sương

Chân nguyên diệu lý vô thường

Pháp huyền lộ rõ bao đường hạc bay

Thân ta trong sát na này

Hoà trong nắng gió sương mây bạt ngàn

Cung trời Đâu Suất thênh thang

Ảo huyền trong nắng

chiều vàng mênh mông...


Giọt Trà

Chung trà tích tụ sương pha

Tẩm hương thơm dịu ngàn hoa ủ về

Đôi chung thấm ngọt tình quê

Lời chung riêng đó ai thề với ai?

Giai nhân mắt biếc trâm cài

Lài hương ngầy ngật lòng ai có chùng?

Uống nào đôi cốc trà chung

Nghe tình vọng giữa hư không bạt ngàn

Cốc trà thiên kỷ mênh mang

Tâm duyên cuộc lữ nhuộm vàng sắc không

Tròn duyên rót cả hương nồng

Tịnh trà tâm mở ươm hồng cõi thơ !

Tay ai nâng cốc đợi chờ

Giọt trà rót giữa câu thơ không lời

Mấy chung nghĩa trọn nào vơi

Chung trà pha mãi tặng người hữu duyên.


GIỮA SÓNG BA ĐÀO

Hoa đăng em thả về đâu

Mây ngàn gió lộng em cầu chi không?

Nón che mái tóc bềnh bồng

Tinh khôi vạt áo ru nồng sông sâu?

Hồn xưa bóng cũ nay đâu?

Thịnh suy cuốn cả nỗi sầu đan tay

Trường giang sóng vẫn vỗ gầy

Vai thon vóc ngọc ôm đầy cung xưa...?

Nhịp chèo khua tiếng hò đưa

Kinh thành giấc ngủ còn chưa trở mình

Hoa trôi qua ngõ phù sinh

Em về phố cổ nghe mình lợt phai?

Rêu phong bám mãi gót hài

Tóc mây buông xuống trần ai phỉ nguyền?

Tiếng chuông vọng đó còn thiêng?

Cơ đồ tụ vững cửu tuyền như xưa?

Hương Bình tiếng dạ tiếng thưa

Mô tê răng rứa cũng vừa môi em

Hoa trôi theo tóc em mềm

Khung trời hội cũ từng đêm vọng về?

Sông sâu ghi mãi lời thề

Ru em trọn mối tình quê dạt dào

Gập ghềnh trong sóng nghiêng chao

Thuyền em buộc giữa

ba đào vững không?


Gội Rửa

Ta về hạ giới rong chơi

Nghiệp xưa xin trả cho đời sạch trong

Mai này còn được thong dong

Cõi trần xuất thế phiêu bồng an nhiên

Nằm đây suy ngẫm lời thiền

Hư vô mở rộng tâm nhiên đón chào

Lăn tăn sóng nước gợn chao

Mực nào tô điểm ánh hào dương qua

Chân như bát ngát một toà

Ta làm đá sỏi nghe ra đời mình

Duyên trần nghiệp vẫn quẩn quanh

Tay vung kiếm tuệ chém mành chấp mê

Đường xa cũng lắm nẻo về

Bước chân thiền giả còn lê bụi trần

Rũ đi ý niệm si sân

Để nghe đá thở trong vòng nhân duyên

Điệp trùng mây mước huyên thuyên

Đá vui thanh thản giữa miền non xanh

Nằm nghe hoa lá tự tình

Ngộ ra đời vẫn bình minh thuở nào !

Đá nằm nghe nắng xôn xao

Nghe thân gội rửa nhiếp vào hư không.


HẠT MƯA RƠI

Mưa rơi thầm tiễn đưa người

Hạt dìu dịu lắng hạt rời rời thương

Hạt chùn chân bước vấn vương

Cho ai thỏa chí miên trường viễn du...

Cuối trời sương đọng âm u

Người đi gánh cả mây mù khói giăng

Phiêu du dưới ánh trăng rằm

Ung dung ngạo thế trăm năm cõi về

Dẫu rằng cuộc mộng còn mê

Dẫu rằng nghiệp dĩ còn lê thê hoài

Bao giờ ngũ uẩn nguôi ngoai

Vọng tâm trở giấc non đoài chênh vênh

Duỗi thân qua đá gập ghềnh

Núi cao biển rộng ngông nghênh phận người

Ven rừng ngắm cánh hoa rơi

Hỏi rằng hạt bụi còn lơi dương trần?

Người về qua ngõ phù vân

Suối tràn thác vọng vô ngần hợp tan

Sương khuya đọng dưới trăng ngàn

Tiếng chim lảnh lót còn vang cuối đồi...

Một lần tiễn một lần thôi

Tiếng mưa vọng cả khứ hồi nghiệp chung

Hữu duyên duyên lại tương phùng

Người đi kẻ ở tơ chùng chùng tơ...

Hạt buông qua phiến lá hờ

Hạt nguyền nhả mấy vần thơ kỷ phùng

Hạt ngân tấu khúc tình chung

Đưa người về với muôn trùng trùng xa...


Hoàng Hôn

Chân trời lịm xuống giữa triền cao

Cảnh sắc nhìn xuyên quá ngọt ngào

Bạc trắng sườn ôm soi mộng ảo

Đen hồng bóng phủ quyện mây xao

Mé sông lũ sậy thì thầm kháo

Mép núi hồ trong ửng má đào

Rực rỡ muôn màu khoe tướng mạo

Non ngàn đẫm nét đẹp làm sao.

Hương Trà

Trà thơm đối ẩm sớm mai

Hương lên quyện mãi tâm đài sắc không

Áng thơ thảo đã nửa chừng

Chợt nghe hoa lá như mừng reo vui

Mời em một cốc trà tươi

Ấm nồng mỗi độ ta ngồi lặng yên

Sông xưa chảy vẫn dịu hiền

Núi đồi vẫn mãi triền miên chập chùng

Nắng về ấm cả nghiệp chung

Hằng soi liếp tận cõi lòng du miên

Nhón chân vào cửa tâm thiền

Nhặt câu thơ rụng bên triền núi sông

Ngụm trà uống giữa sắc không

Tâm nhiên như độ cõi hồng chưa vương

Nẻo xa dẫu lắm đoạn trường

Gót chân vẫn tịnh bên đường nhấp nhô

Này em nốc cạn hư vô

Huyền vi như nước cam lồ chứa chan

Sương mai lóng lánh trên ngàn

Vui hoà trong nắng đẹp tràn lung linh

Chung trà uống giữa duyên sinh

Tâm an tịnh giữa bình minh ngọt ngào

Tình em hoa lá xôn xao

Hương dìu dịu xoắn tâm vào hư không.

Huyền Vi Liễu Huyền

Thân người bao kiếp đa đoan

Đã vào cảnh giới sao hoàn ngược xuôi?

Nghiệp duyên dẫn dắt cuộc đời

Ta bà cõi tạm làm nơi tựa mình

Bồ Đề tâm đã viên minh

Suối nguồn đã tỏ, phù sinh đã rời

Dương trần thoả chí rong chơi

Tha nhân hoá độ làm người vô danh

Đến đi trong nắng vàng hanh

Ru nồng những hạt sương thanh bên đồi

Nhởn nhơ như áng mây trôi

Ung dung tự tại khứ hồi tử sinh!

An nhiên trong chốn hữu tình

Luân hồi lục đạo cõi mình vô vi

Chân như khả bất tư nghì

Đạo huyền lấp lánh... huyền vi liễu huyền...

Khúc Triều Ngân

Ta ngồi ngắm lại cảnh hoàng hôn

Ngẫm khúc triều ngân tiếng dập dồn

Cõi mộng ru mình trong biệt chốn

Vườn mơ rũ bóng tận càn khôn

Thương đời ngã chấp từ nguyên bổn

Nhớ đoạn vô minh tận ngõ hồn

Giác ngộ nhiên bày tâm nở rộn

Thư lòng luống cả ánh chiều hôn.

Lạc Bước

Non ngàn thác đổ vọng huyền ca

Khúc nhạc hoà vang tự suối ngà

Đá sỏi nằm nghe lời ngân lạ

Sương trời ẩn quyện gió vờn qua

Trườn quanh nước cuộn làn mây phả

Bám chặt rêu ôm nắng phủ tà

Dừng đây lặng ngắm vùng hoang dã

Ngỡ bước chân trần lạc lối xa. 

LAY LẮT GIỌT SƯƠNG

Hữu ngôn khe khẽ lời thiền

Vô ngôn sắc tướng ẩn miền lạc bang

Giọt sương lay lắt trên ngàn

Lãng du qua cảnh trần gian vĩnh huyền.


LỜI THƯA DẠ

Dạ thưa hai tiếng ngọt vừa

Nở từ môi thuở tóc chưa ước nguyền

Ngàn năm vẫn đó nét duyên

Bên dòng sông nhỏ dịu hiền nông sâu

Cung vàng điện ngọc còn đâu

Thành xưa quách cũ đậm màu thời gian

Dạ thưa vẫn đó dịu dàng

Ấp e trong nón bên hàng cau thưa

Từ em mái tóc thề xưa

Tím dài vạt áo cho vừa lòng anh

Thi nhân mơ ước mộng lành

Như Hương Giang quyện Ngự Bình lắng sâu

Tóc em thấm hạt mưa ngâu

Đẹp như vạt áo vá khâu thuở nào

Triền sông lau lách xôn xao

Hương tình xoáy ngập cả vào tâm can

Lời thưa dạ thoảng trên ngàn

Nhẹ như sương khói quyện tan trong chiều

Chừ xa dáng nhỏ cô liêu

Thành xưa quách cũ nhớ nhiều dạ thưa...


LỐI VỀ

Hoa này nở một lần thôi

Là hương sắc đã lên ngôi thuở nào

Tháng năm âu có là bao

Mà trùng diệu vợi nghiêng chao cánh hồng

Đến rồi đẹp cả hư không

Tóc thề hẹn giữa nắng hồng thênh thang

Chiều lên gió rộn bạt ngàn

Góc đời lạc một mùa sang chưa về...

Nhắc chi nét rũ buồn tê

Cho lòng quặn thắt lối về nguyên xưa...


MẶT MÀY CHƯA SINH

Lắng tâm tịnh giữa non ngàn

Sóng xô ngọn sóng nhiễu loang nghiệp mình

Liễu rằng giữa cuộc tử sinh

Trầm luân bổn thể xuôi ghềnh, thác, khe

Nhấp nhô giữa nắng trưa hè

Ôm vầng nhật nguyệt níu bè qua truông

Hỏi ta đâu ở cội nguồn?

Lênh đênh theo ngọn gió buông cuối mùa

Nghiệp trần dẫn dắt hơn thua

Quàng như mây bám gió lùa đan nhau

Se duyên động tĩnh tương cầu

Thấp cao chi phối ái sầu hữu vô!

An nhiên như ngọn sóng vồ

Ôm bờ cát mịn ngây ngô hiển bày

Gió lùa hạt cát trong tay

Duyên trùng ẩn dưới mặt mày chưa sinh!


MẸ

Mẹ hiền tuổi hạc đã cao

Tóc sương bạc trắng vóc hao hao gầy

Tháng năm thương nhớ vẫn đầy

Quê hương với những niềm tây sũng buồn

Biệt ly nước chảy xa nguồn

Lênh đênh theo mãi cánh buồm lưu vong

Mẹ chừ đôi mắt còn trong?

Vẫn còn thấy được nước dòng cuộn xoay?

Vết trần nhăn cả đôi tay

Bước chân nghe đã chất đầy ngổn ngang

Lặng nhìn thế sự miên man

Trầm tư trong ánh chiều vàng qua song

Quê hương vời vợi trong lòng

Ngõ xưa thềm cũ vẫn đong đếm đầy

Hạc chiều xoãi cánh cùng mây

Ôm tình sông núi với đầy nhớ thương...


Mẹ Là Tình Thương

(Mom Is Love)

Mẹ là tình thương

Đưa con vào đời

Nuôi con khôn lớn

Chập chững từ nôi

Mẹ là yêu thương

Thăm thẳm ngàn khơi

Con theo chân mẹ

Buồn vui làm người

Mẹ là nương khoai

Con vui chân sáo

Mẹ là nắng ráo

Sưởi ấm đời con

Mẹ là núi non

Cao xanh vời vợi

Mẹ là nắng mới

Trong tuổi vuông tròn

Mẹ là nhặt khoan

Ầu ơ sớm tối

Mẹ là nắng vội

Khi con sũng lòng

Mẹ là biển trong

Mênh mông dịu vợi

Thoả thê con lội

Giữa sóng bão bùng

Mẹ là niềm thương

Sâu lắng nẻo đường

Đi về vấp ngã

Nghe tình đở nương

Mẹ là hạt sương

Đẹp giữa vô thường

Mỗi mai thức dậy

Lòng con vấn vương!


MẸ LÀ VẦNG TRĂNG

Mẹ hiền đẹp tợ vầng trăng

Lung linh ánh giữa miên hằng vô biên

Đời con như sóng triền miên

Vỗ hoài trong cánh tay hiền bao la

Thân con như hạt sương sa

Ngủ yên trong giấc miên ngà mẹ ru

Trăm năm dẫu lắm mây mù

Tình yêu mẹ vẫn thiên thu ấm nồng

Mẹ hiền đẹp giữa thinh không

Vĩnh hằng loang cả thu đông hạ vàng

Lòng con xuân nở thênh thang

Trong đôi mắt mẹ ươm tràn tịnh nhiên

Đêm trong mắt mẹ dịu huyền

Lòng con thấm cả hương nguyền lung linh

Yêu thương tràn ngập cõi mình

Giữa vầng nguyệt tỏa bao tình chứa chan...


MÔ TÊ

Chiều mô O nhớ một người

Chiều tê O lại đứng ngồi không yên

Hỏi răng O nhớ trăng lên

Mô rồi nét Huế riêng riêng một thời?!

Dòng Giang chầm chậm O ơi

O qua bên nớ nhớ rồi bên ni?

Mô tê O biết nói chi

Thẹn thùng như nói có chi mô nờ!

O về sóng bạc ngu ngơ

Bụi đường bám gót chân thơ bạt ngàn

Huế chừ thoảng vắng đò ngang

Mắt O có vướng ánh hoàng hôn xưa?

Hạ về thiếu nắng thiếu mưa

Hoàng hôn trong mắt nối vừa nhớ mong?

Tình O e ấp ngại ngùng

Duyên O bẽn lẽn giữa dòng sông Giang

Mô rồi mấy khúc tình tang

Trên sông ngân nhẹ bên hàng lau thưa

Mô tê răng rứa cũng vừa

Ầu ơ! Ru...nước, thuyền đưa duyên tình!

Đêm đơn trăng lẻ một mình

Nghe buồn len lén bên thành rêu phong

Lòng ai sâu lắng nỗi lòng

Có riêng Huế nhỏ ngồi mong mưa về

Nam Giao thoải dốc tình quê

O qua bên nớ buồn lê thê buồn

Mưa về ai hớn giọt tuôn

Mô tê răng rứa ai buồn hơn ai?


NGÕ QUA

Làm sao thoát khỏi luân hồi

Làm sao nghĩa trả ân bồi cho nhau

Duyên trần nghiệp dĩ xưa sau

Như tơ giăng mắc hai đầu có không

Thuyền đời dạt bến mênh mông

Ai đi qua ngõ mây hồng có vui

Thân ta những lắm ngậm ngùi

Như sương đọng giữa núi đồi hoang vu

Trần gian khói toả sương mù

Sông dài quyện gót nhàn du trên ngàn

Tà huy lấp lánh chiều sang

Ngõ xưa còn vọng tiếng đàn vô thanh

Sáo tiêu giục giã qua mành

Hương trà quyện cả dáng thanh nhạt mờ

Trăng huyền rụng giữa cung tơ

Suối reo đầu núi sông hờ hững trôi

Ta như cánh nhạn lưng đồi

Xoãi đôi cánh nhỏ giữa trời bao la

Tứ phương tạm trú làm nhà

Đi về qua ngõ ta bà chi đây?


NGU NGƠ

Em qua chi đó để ta

Ngẩn ngơ giữa cõi ta bà duyên sinh

Nghe hương đẫm cả lòng mình

Huyễn như giữa cảnh phù sinh vô thường

Cuộc trần dẫu lắm tơ vương

Nghiệp duyên cũng cả trăm đường hợp tan

Núi sông mây gió bạt ngàn

Trần gian huyễn mộng buộc ràng ngã, sân

Em qua như đã đôi lần

Ta ngu ngơ giữa phong trần nào hay

Hương xưa đọng lại phút này

Tao phùng kết hợp duyên bày nghiệp duyên

Trần gian ai nói lời nguyền

Ai se chỉ áo, ai chuyên ẩn mình?

Ai nhìn cuộc mộng điêu linh

Trăm năm chi đó mà mình với ta?

Sương đêm rũ bóng trăng ngà

Hai đầu sông gợn ánh tà dương phai

Em qua chi chốn trần ai

Để ta ngớ ngẩn mãi hoài ngu ngơ...


NHÀN DU CÕI MÌNH

Hoàng hôn nắng phủ nhạt nhoà

Tâm trần chuyển giữa ta bà thực hư

Giọt sương huyễn giữa huyền như

Làm mây vần vũ tạ từ duyên sinh...

Lá hoa ôm ấp cõi mình

Sắc màu lộ giữa bình minh cuối trời

Nắng vàng cỡi giọt sương rơi

Từ vô chung trả một đời đa mang

An nhiên sương đọng trên ngàn

Gió vi vu gọi trần gian bỉ cùng

Ai hoà nắng quái khuê chung

Ai vui tương ngộ giữa trùng trùng miên

Ai đan tay ủ lời thiền

Lạc an một cõi về miền tịnh không

Giọt sương vui với nắng hồng

Thênh thang quyện cả mây bồng lãng du

Hương hoa ẩn giữa mây mù

Giọt sương nhân thế nhàn du cõi mình...


Nhập Tánh

(Thủ Vĩ Giao Vận)

Lên thuyền vượt sóng tẩu ra khơi

Bỏ hết sau lưng những mộng đời

Một bước du hành mây luống cỡi

Muôn đường trú quẩy sóng vùng chơi

Thân mình đoạn dứt tình duyên khởi

Nhục thể lìa buông cấn nghiệp hời

Cộng hỉ hoàn tâm lìa niệm mới

Chung niềm ngộ tánh viễn trùng khơi.


NHỤY HƯƠNG

Thân sen nở một đoá hồng

Nhởn nhơ giữa cõi tang bồng phù du

Dẫu trong nước đục ao tù

Hương tràn cánh nhụy phiêu du cõi trần...


NỤ HÔN ĐẦU

Yêu người ta gởi nụ hôn

Xoắn vào nghiệp quả càn khôn muôn trùng

Yêu người ta nói lời chung

Trần gian dõi bước viên dung hợp hoà

Yêu người hạnh phúc trong ta

Duyên trần khế hợp như là nắng mưa

Đẹp hằng đôi mắt người xưa

Long lanh như giọt sương vừa đẫm duyên!

Nụ hôn gởi trọn lời nguyền

Trăm năm hứa khả mặc huyền liễu nghi

Gánh trần rũ bỏ sân si

Lặng nghe tiêu khúc thầm thì trong sương...

Lắng nghe tâm trỗi đàn hương

Quế trầm toả vị vô thường bản lai

Để nghe mây quyện gót hài

Xoắn xoay trên cánh liễu đài nhiên tâm

Nụ hôn như suối thì thầm

Vọng vào tâm thức muôn trùng bao la

Nụ hôn ru mãi tình ta

Hợp chung từ độ trăng già du miên

Dốc cao tâm định chân thiền

Mắt nhung môi hé chao nghiêng cõi mình?

Đài hoa đẫm cả sương xinh

Nét hồng e ấp cho tình ngẩn ngơ

Nụ hôn lắng giữa lời thơ

U huyền nối cả đôi bờ huyễn không

Tình ta xoắn xuýt môi nồng

Duyên trần ngọt đắng bềnh bồng từ đây...

Ngoài hiên mây phủ làn mây

Mắt huyền rũ lệ ngất ngây tim mình

Duyên trần đã phỉ ba sinh

Uyên ương xây tổ ấm tình lứa đôi

Nụ hôn như rượu giao bôi

Hương nồng khuấy cả viền môi mịn màng

Bên nhau trong ánh chiều sang

Vòng tay khép cả ngỡ ngàng trong nhau...


Phận Hoa

Làm thân cỏ dại bên đường

Điểm hoa tim tím nhún nhường chân ai*...

Quê hương xa khuất dặm dài

Nẻo về chốn cũ trần ai nhạt nhoà

Người về ghi dấu chân qua

Cánh chim viễn xứ vỗ hoà đêm sương

Hoa tim tím tẩm bụi đường

Hương lên thoang thoảng vô thường anh qua

Sắc em hường nhạt điệu đà

Nồng khoe với ánh dương ngà viên minh

Nhìn hoa lại nghĩ đến mình

Lưu vong làm cánh phù sinh giữa trời.

Nhiên Hạ

04112018

*Thơ

Liễu Ngộ


Pháp Thân

Làm sao thấy được pháp thân?

Nhởn nhơ giữa chốn trầm luân mịt mù

Làm sao vén mở âm u?

Cho căn tuệ nở thiên thu một lần!

Nhìn sâu vào nghiệp phù vân

Thấy mình lục đạo xoay vần mãi xoay

Tuệ căn ngộ giác chưa bày

Trí hiền thô hiển còn quay cõi trần!

Đường về bỉ ngạn phân vân?

Hương hoa tuệ giác ngỡ gần mà xa

Phủ tròn những sóng bao la

Lan trong vũ trụ như là triều ngân

Tịnh như trong cõi thiền tâm

Huệ từ sâu lắng soi dòng miên trôi

Tà dương lấp lánh bên đồi

Chân tâm một nẻo về thôi giọt ngàn

Từ trường tỏa rộng thênh thang

Xoáy vào vũ trụ với ngàn niệm chung

Hữu duyên tương tác khôn cùng

Cho thân thị nghiệp vỡ bùng niêm hoa!

Vầng dương rộ giữa bao la

Như tâm cội mở hằng sa cõi hằng

Liễu nhìn sóng gợn lăn tăn

Pháp thân nhập huyễn bóng hằng du miên...


RONG CHƠI

Chỉ là một cuộc rong chơi...

Trần gian huyễn mộng một đời lãng du

Đầu non sương lạnh giăng mù

Tấm thân cô lữ thiên thu gối mình....


SEN HỒNG

Sen hồng nở rộ giữa trời tây

Đẫm cả trần gian nét mộng gầy

Vẫn biết thân cong chìu gió hẩy

Nhưng mà lá cuộn bỡn làn mây

Đài hoa phảng phất mùi thơm ngậy

Nhụy phấn xum xoe tiết hạnh đầy

Vô thường nét đẹp thanh bình ấy

Trụ thế gian người ngắm khoả khuây.


TÁNH

Tướng tạo nên hình bởi hữu duyên

Trường giang cộng hưởng sóng vi huyền

Nương bè vượt thoát dòng luân chuyển

Cập bến lìa xa cảnh nhị nguyên

Sắc cuộn vòng xoay ngời mộng huyễn

Thân ôm trụ xoắn khởi tâm nguyền

Tang bồng cởi trói lời khai nguyện

Một bước du hành xả tánh duyên!


Thời Gian

Sông ngàn tĩnh lặng dưới vầng mây

Núi thẩm đan xen gộp nắng đầy

Nước gợn hoà chung đùa gió hẩy

Sương mờ đẫm quyện vút hàng cây

Thôn đoài giấc ngủ còn chưa dậy

Cồn vắng nằm yên ngả bóng gầy

Buổi hạ sang mùa xoe cánh vẫy

Muôn đời nắng vẫn phả triền mây.


Tóc Huyền

Em ngồi xoã tóc bên sông

Vần thơ trẩy hội vui mừng dáng em

Gió qua hôn sợi tóc mềm

Người qua len lén nỗi niềm chợt dâng

Bên kia lau sậy tần ngần

Chim bay cuối bản cũng vần qua chơi

Nước sông cuộn những tơ trời

Lung linh ánh bạc tóc lơi dương trần

Sợi nào óng ả phù vân

Sợi nào ôm cả dòng sông lựng lờ

Hoàng hôn dừng lại bên bờ

Để nghe hương tóc quyện hờ hư không

Lòng trôi theo nước giữa dòng

Ngẩn ngơ chiều nắng ai hong tóc mềm

Người về nhớ sợi u huyền

Ôm hoài trên má làm duyên thuở nào. 

TÔI VỀ

Tôi về sông núi còn đây

Quê hương như đã héo gầy từ lâu

Thuyền qua đợi bến giang đầu

Nghe trong sóng nước niềm đau khuynh thành

Tôi về nắng vẫn vàng hanh

Mưa ngâu vẫn níu trên cành lửng lơ

Tôi về nón vẫn chầm thơ

Ngự Hương sông núi đôi bờ tịnh yên?

Tiếng chuông văng vẳng lời thiền

Nội thành rêu phủ bóng huyền tịch liêu

Tôi về trong nỗi đăm chiêu

Núi sông trăn trở trong chiều hoàng hôn...

Tôi về hương bắp trong thôn

Nhớ chàng thi sĩ ru hồn khói sương

Thuyền qua hiu hắt đêm trường

Mây ngàn Vọng Cảnh còn vương khói chiều

Tôi về ôm nỗi cô liêu

Nghe sông núi nhớ bao điều tích xưa

Tôi về tâm mẹ còn chưa,

Gởi hồn theo tiếng ai vừa trỗi ngân

Tôi về dạ mãi phân vân

Hồn thiêng sông núi phong trần vẫn yên?

Lắng nghe trời đất an nhiên

Lựng lờ giữa những ưu phiền hỗn mang...

Tôi về qua bến đò ngang

Hò ơ... vọng giữa chiều vàng mênh mông

Tôi về mắt quế vẫn trong

Hay buồn đục đã gợn dòng sông Hương?


TỪ...

Từ trong hạt bụi có ta

Có vòng duyên nghiệp nương phà qua sông

Có mây trong nắng tang bồng

Trườn qua dốc núi phủ nồng hương hoa

Từ em vóc ngọc dáng ngà

Có câu thơ vịnh giang hà vẳng yên

Từ trong ý ngộ cửa thiền

Có mình dung bước qua miền tịch liêu

Từ trong nắng đổ liêu xiêu

Sông ngân sóng vỗ bóng chiều chợt loang

Em trong gió nội mây ngàn

Hương hoa nở rộ vươn tràn sắc không!

Từ trong lạc bước cõi hồng

Chân như vẫy gọi bềnh bồng ngõ xưa

Từ khi lá tiễn hoa đưa

Nghe mình nhẹ hẫng như vừa liễu nghi....


VÔ DANH

Chân như một gánh tang bồng

Phù hư cõi mộng thân gồng nghiệp mang

Tình nhà tình nước miên man

Cô đơn cuộc lữ dâu ngàn ngược xuôi

Quê hương tang tóc ngậm ngùi

Hồn thiêng sông núi đã vùi oan khiên?

Nợ trần một gánh chung chiêng

Phù vân cô lữ ba miền xả thân

Hàn sương giũ áo phong trần

Tử sinh oằn kiếp mây tần lênh đênh

Độc hành giữa cõi mông mênh

Vô danh ẩn mãi với tình nước non...

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...