Nghiệp trần như ánh dương qua
Thế gian, huyễn mộng tựa là mây trôi...
Núi sông, khi lở lúc bồi
Từ trong vô thuỷ định rồi tướng danh!
Vỡ ra, trăng đọng đầu cành!
Gió lay...hoa rụng...bên mành liễu nhiên!
Bài Thơ 1
Tôi có bài thơ viết nửa chừng
Viết hoài ngoạy mãi cũng không xong
Loay hoay vần ý tìm chưa thoả
Để mấy vần thôi lỡ giữa dòng
Tôi viết bài thơ phận long đong
Mấy vần đơn giản cũng chưa xong
Phải chi thơ đến như chiều đến
Ôm mấy vần trôi lạc khỏi dòng
Tôi viết vần thơ với ước mong
Em thơ giấc ngủ tự nhiên nồng
Mẹ già chân bước chưa nghiêng ngả
Quê mình sông núi vẫn thong dong
Tôi viết dòng thơ tô mắt trong
Dịu dàng e ấp đợi bên sông
Buồn thay ý đến vần chửa trọn
Nên nửa bài kia lặn cuối dòng...
Bài Thơ 2
Tôi viết bài thơ chữ lòng vòng
Viết hoài viết mãi cũng chả xong
Tâm tư thao thức đời viễn xứ
Như lục bình trôi lạc giữa dòng !
Tôi viết cho đời phận long đong
Ngả nghiêng lên xuống với thăng trầm
Năm tháng chắt chiu đời cánh hạc
Bên trời hoài vọng một hừng đông !
Tôi viết lời thơ với ước mong
Quê Hương sớm thoát cảnh gông cùm
Tự Do nhân bản, đời nhân vị
Sạch lũ quỉ tồi nanh vuốt ngông !
Tôi viết bài thơ chửa thong dong
Nửa vần lạc điệu nửa vần không
Chiều lên cánh hạc quay tìm tổ
Mà ánh hoàng hôn nhuộm tái lòng !
Tôi viết bài thơ thả trên sông
Như cánh thuyền lao bạc giữa dòng
Tứ tuyệt niêm vần sao bất vận
Để lá thôi buồn rụng ven sông !
Tôi viết bài thơ vận sắc không
Nhấp nhô tâm sự trải nỗi lòng
Lời thơ ghi dấu tình viễn xứ
Trong cánh hạc ngàn xoãi mênh mông...
BÓNG HẰNG VÔ VI
Đọt trà khuấy với giọt sương
Hương thơm dịu cả vô thường quanh đây
Phong lan nở một nhánh gầy
Trăng huyền lượng chiếu toả đầy an nhiên
Kệ kinh gạt bỏ ưu phiền
Luân hồi nghiệp dĩ tuỳ duyên xả dần
Nhẹ nhàng như áng phù vân
Có không ẩn hiện trong tầng sát na...
Khứ hồi vẫn trụ trong ta
Quán nhìn nhận biết chỉ là mây trôi
Mõ kinh tụng đã bao hồi
Nghe tâm đi đến qua đồi liễu nghi
Câu thơ trên áng thầm thì
Ngõ xưa còn vọng tâm bi luỵ trần
Hãy là hạt cát phù vân
Thoát ra cõi mộng, phủi dần bụi mơ
Lời kinh rụng đã bao giờ
Tiếng nguyền thoảng vọng qua bờ tử sinh
Ôm mây ẩn núi tu mình
Thấy chân như hiện nguyên hình cội hoa
Ngát hương một đoá liên toà
Tấm thân tứ đại nhạt nhoà tháng năm
Sương khuya quyện ánh trăng rằm
Rạng ngời toả bóng cung hằng vô vi.
Cô Liêu
Nắng qua sưởi ấm hồn
thơ
Em qua mấy bước mà ngơ ngẩn rồi
Sông dài đám lục
bình trôi
Có con cò trắng tìm
mồi nuôi thân
Chiều sa ráng cũng
tần ngần
Trông về cõi hạ bần
thần riêng ta
Cỏ lau lay lắt một
nhà
Triền sông hoa nở người
qua ngập ngừng
Bình minh nắng đổ
qua bưng
Sương nhòa nhợt cả góc
rừng cô miên
Chiều lên nắng gọi
chiều lên
Tóc huyền nhuộm cả một
miền hoang sơ
Mắt em ẩn kín bụi mờ
Mênh mang đẫm cả một
bờ sắc không
Hoa trôi dạt mãi
khôn cùng
Hương nâng gót nhẹ giữa
trùng dương vây!
Ngỡ rằng lạc bước
chân mây
Hóa ra thơ thẩn cũng
đầy mênh mông
Nắng xua mây trắng
bềnh bồng
Miên man sương khói quyện
vòng chân quen
Hạ tràn giọt nắng
hồng êm
Dịu dàng ôm sợi tơ
mềm mỏng manh
Lời thơ chắp cánh
rừng xanh
Vi vu gió vịnh bên
nhành cô liêu...
CÕI TỊCH NHIÊN
Vầng dương dần khuất bên đồi
Vi vu cuộc lữ vẫn trôi mây ngàn
Mênh mông nắng hạ chiều loang
Giữa trùng dịu vợi miên man phận mình
Cô đơn trong cuộc đăng trình
Hồng hoang một thuở gập ghềnh gá đây
Vui cùng gió thoảng mây bay
Như sương khói mỏng bao ngày nhởn nhơ
Giữa trùng mây núi hoang sơ
Nắng vàng lộng cả đôi bờ huyễn không
Tà dương gợn bóng nhiên hồng
Phủ tràn một cõi mênh mông lụa là...
Nghe niềm sâu lắng trong ta
Miên man diệu khúc thiền ca vĩnh huyền
Rung ngân trong cõi tịch nhiên
Giữa trần gian
với bóng tuyền
lung linh...
CUỘC LỮ
Nương vào cõi tạm chốn trần ai
Chuổi mộng huyền sinh gá thật dài
Khế hợp rèn thân hành đạo pháp
Duyên tuỳ liễu ý chuyển tâm khai
Nhìn sông thấy dạ hoài trăn trở
Dựa núi nghe tâm thở miệt mài
Sải bước riêng mình trong cuộc lữ
Cho dù gió lộng phủ tràn vai...
Em Về
Em về từ cội liên hoa
Lung linh như ánh sao ngà trong đêm
Vầng trăng rạng tỏa qua thềm
Hương ngầy ngật đọng chiều bên nắng hồng
Em về từ cõi sắc không
Cánh hương cô lữ vẫn gồng gió sương
Hoang vu qua mỗi dặm trường
Đài thanh ngát cả miên trường đơn côi
Em về gõ nhẹ hồn tôi
Như sương khói quyện giữa đồi dạ loang
Cánh nhung sắc tím hồng vàng
Mênh mang trong ngọn gió ngàn cô liêu
Em về vạt nắng buồn hiu
Mây vờn vũ khúc tao tiêu điệp trùng
Đoàn viên cuối hạ khiêm ngung
Giữa trần gian lộ vẫy vùng tả tơi
Em về gió hạ chơi vơi
Hồn ta mộng cả một đời lữ nhiên
Phiêu du trong định u huyền
Nắng mưa mây gió làm duyên ru mình
Em về trổ đoá hoa xinh
Vũ bằng ví trọn phận mình niêm hoa
Nụ cười loang nhẹ bao la
Thiên thu rộ giữa ta bà trầm luân
Em về như cánh mùa xuân
Đài thơm ôm cả dương trần mông mênh
Nhìn em lay lắt chông chênh
Bụi trần ta cũng đầu ghềnh mon men...
GÁNH HÀNG RONG
Nỗi niềm của mẹ gánh chùng vai
Sải bước mưu sinh giữa dặm dài
Cực khổ đâu màn da sạm nắng
Phong trần bất kể móng sùi chai
GIỌT CHÂU
Tóc bạc dài theo cuộc bể dâu
Ngàn năm nhục thể vẫn đeo sầu
Tu đời xả hết niềm si hận
Liễu đạo buông rời khái niệm sâu
Những tưởng trần gian tràn nguyệt quế
Nào hay cõi mộng lắm cơ cầu
Thôi thì uống cả vầng trăng vỡ
Để biết sông hằng đẫm giọt châu!
Gởi Em
Hoa nở hình trái tim
Gởi em thu hạ huyền
Cánh hồng vươn thật
mịn
Giữa nắng vàng hồn
nhiên!
Gội Rửa
Ta về hạ giới rong
chơi
Nghiệp xưa xin trả
cho đời sạch trong
Mai này còn được
thong dong
Cõi trần xuất thế
phiêu bồng an nhiên
Nằm đây suy ngẫm lời
thiền
Hư vô mở rộng tâm
nhiên đón chào
Lăn tăn sóng nước
gợn chao
Mực nào tô điểm ánh
hào dương qua
Chân như bát ngát
một toà
Ta làm đá sỏi nghe
ra đời mình
Duyên trần nghiệp
vẫn quẩn quanh
Tay vung kiếm tuệ
chém mành chấp mê
Đường xa cũng lắm
nẻo về
Bước chân thiền giả
còn lê bụi trần
Rũ đi ý niệm si sân
Để nghe đá thở trong
vòng nhân duyên
Điệp trùng mây mước
huyên thuyên
Đá vui thanh thản
giữa miền non xanh
Nằm nghe hoa lá tự
tình
Ngộ ra đời vẫn bình
minh thuở nào !
Đá nằm nghe nắng xôn
xao
Nghe thân gội rửa
nhiếp vào hư không.
Hoa Nhân
Trà thơm uống giữa sương mây
Bên đôi mắt lệ nhung gầy huyền xưa
Thẹn thùng thỏ thẻ dạ thưa
Cánh hoa rừng giữa Huế mưa muôn đời
Ta qua gót ngọc nhoẻn cười
Nghe hương hoa lý đón mời trà chung
Song vai đối ẩm cội tùng
Hương Giang rộn tiếng muôn trùng hoà vui
Hoa cười bẽn lẽn trên môi
Cội tùng xưa cũng nói lời vu vơ
Tóc em xoã nhẹ như tơ
Chợt nghe lòng dấy lời thơ vướng trần
Hương trà cợt đoá hoa nhân
Ngủ ngàn năm giấc miên nồng non cao
Hôm nay duyên hữu thế nào
Mà hương trà ấm ngọt ngào đôi chung?!
Hương Từ Vạn Cổ...
Gặp nhau trong thoảng sát na
Tay nâng uống cạn chung trà hữu duyên
Lài thơm như quyện lời nguyền
Trăm năm một cõi trần nhiên đang là
Mời em giọt nước vừa pha
Từ sương huyễn thể trong ngà ngọc trong
Hương trà đẫm ướt môi cong
Tách trà tương ngộ nghe lòng vấn vương!
Gặp em giữa chốn vô thường
Môi hồng mắt biếc cho vương giọng tình
Tóc em gợn nét đoan trinh
Ta nhìn chợt biết lòng mình đã say
Chung trà đẫm khói sương bay
Ủ hương cũng đã vạn ngày trôi qua
Nâng chung nốc cạn tình pha
Nghe trong đáy cốc ta bà xoắn xoay
Duyên xưa đọng lại phút này
Đôi chung đối ẩm thơ bày cuộc thơ
Trần gian hưng phế hững hờ
Hương từ vạn cổ
hoài ngơ ngẩn mình...
KÝ ỨC
Còn đâu hỡi mái tóc
êm
Ôm hờ sương khói rũ
mềm chân qua
Lá rơi vàng rụng la
đà
Níu chân thu hỏi
nắng tà còn vương?
Người đi đã thấu
miên trường
Năm canh vẫn mãi
viễn phương dập dìu
Thu này giọt nắng cô
liêu
Mắt ai vời vợi trong
chiều mênh mông
Đón thu trong giấc
miên nồng
Miên mang một cõi
níu lòng người đi
Thu về như cánh chim
di
Để bao thương nhớ
vẫn ghì bên song
Tinh xưa gợn mãi
cuối dòng
Sông buồn ôm cả mắt
trong một thời
Nét sầu ký ức sao
vơi
Cung đàn nhịp lỗi
một đời nhớ nhau.
Lỗi Hẹn
Ta lỗi hẹn bên dòng
sông liễu giác
Em vẫn chờ sẽ đợi
đến bao năm
Mây nhởn nhơ xoải
dài như cánh hạc
Gió ngàn reo khi mỗi
độ trăng rằm
Đời huyễn mộng ta về
từ tĩnh lặng
Vùi thân vào ngõ
ngách của mênh mông
Em chợt đến trong
hoàng hôn loang nắng
Sưởi tim ta với đôi
cánh tang bồng
Chiều lại đến ta
nương về bổn thể
Cuộc đời này là ảo
mộng chưa phai
Thân hoá kiếp giữa
muôn trùng ước lệ
Nghe phù vân quẩy
nhẹ dưới gót hài
Lời nguyện ước ngàn
xưa còn in dấu
Nghiệp duyên này là
mắc xích chưa tan
Giọt sương nhỏ vẫn long
lanh bờ dậu
Đem yêu thương gieo
khắp cả truông ngàn
Em hãy nhớ giấc trần
ta vẫn trở
Cuộc phiêu du đây đó
vẫn thênh thang
Thân tứ đại bồng
bềnh nương hơi thở
Rồi một ngày xếp lại
giữa chiều loang.
LUÂN VŨ KHÚC
Là phiến đá nằm im nghe gió lộng
Buổi hoàng hôn lay lắt giữa trời cao
Cơn gió chướng đi qua mùa biển rộng
Có nghe chăng giọt nước vẫn rì rào?
Đời ngọt đắng sương hàn ôm gió bụi
Kiếp trăm năm hiu hắt giữa dương trần
Xương máu đổ nào quên tình sông núi
Giũ chiến bào lộng cả áng phù vân
Chân duỗi bước qua dòng sông rướm lệ
Nước xuôi về biển cả có thương không
Đời luân lạc bao năm rồi vẫn thế
Nỗi cô đơn dìu dặt gánh tang bồng
Luân vũ khúc sông trôi về muôn ngã
Đá vẫn nằm ôm trọn giấc mơ xưa
Thiên kỷ đó bao năm rồi gội rửa
Xoải tâm nhiên ôm cả giọt nắng thừa!
MIỀN TỊNH TÂM
Chim về núi vọng mù sương
Chuông ngân vào cõi vô thường viễn yên
Sơn tăng định giấc an nhiên
Đầu non khói toả một miền tịnh tâm...
Lắng nghe tiếng thở hương trầm
Len trong tâm sở gieo mầm trổ hoa
Sương lan như dãi lụa ngà
Lại trùng duyên ngộ giữa tà huy bay
Áng thư vẽ một nét mày
Chân như quyện giữa mây bay chập chùng
Ai nhàn định giữa không trung
Nghe chăng tiền kiếp viễn trùng trùng khơi?
Chim di xoải cánh một đời
Bổn thân tứ đại buông lơi nghiệp trần
Hoá thân làm áng phù vân
Lựng lờ với nắng trong ngần vi vu
Ru mình trong ánh trăng thu
Vui cùng mây trắng viễn du bạt ngàn
Về đây rũ áo chinh quan
Ẩn mình cõi tịnh cho tràn liễu tâm
Đầu non sương gió thì thầm
Cuối ngàn sông khảy nốt trầm hoang liêu
Khói lam loang nhẹ trong chiều
Cánh bằng trỗi một khúc tiêu gọi là...
NẮNG VỠ
Hoàng hôn chim về tổ
Giữa cánh đồng mênh mông
Trong chiều nghe nắng vỡ
Xoáy vào cõi hư không
NẺO TRẦM LUÂN
Giữa mênh mông trời rộng
Ta nghe lượng đất trời
Với hoàng hôn lắng đọng
Chợt nghe mình chơi vơi
Chiều qua đây ngọn gió
Thổi hoài đã bao năm
Đời buồn vui được có
Như trăng độ khuyết rằm
Mây ngàn trên đỉnh gọi
Chim ngoan ngủ đầu cành
Nắng xuyên vàng le lói
Ráng chiều lại quẩn quanh
Ý về thơ lại trổ
Nguệch ngoạc mấy dòng thôi
Lắng tâm rồi lại biết
Hương hoa trải bên đồi
Mây tụ về góc núi
Như tìm lại cố nhân
Ta ngồi nghe niệm cuối
Giữa bôn ba phong trần
Kiết già định hùng tâm
Ý thân hoà cố quận
Lượng tràn qua thân ấm
Quẩy trọn nẻo trầm luân!
Ngõ Huế
Ngõ xưa Huế vẫn còn xưa?
Để nay Huế đó vẫn chưa thay lòng?
Hỏi O duyên thắm còn không?
Cho ta gởi cả nốt lòng qua tê!
Chiều xưa áo tím vân vê
Chiều ni trắng lụa đi về còn đâu?
Nhìn O lấp lánh mắt nâu
Nón nghiêng che cả dáng sầu Huế xưa!
Nỗi buồn đọng lại trong mưa
O về bên nớ ai đưa đi cùng?
Chừ sương ấp ủ trên sông
Có nghe ai thở giữa dòng Hương Giang!
Nắng mưa, mưa nắng bạt ngàn
Trời Kinh Đô nắng hạ vàng có thay?
Ai nhìn Huế ráng mưa bay
Có nghe Hương Ngự chiều nay tâm tình!
Ngõ Về Cội Giác
Ta ngồi giữa áng mây
ngàn
Tâm huyền đón ánh
đạo vàng từ bi
Từ đây đoạn hết sân
si
Cõi hồng dung tại mà
đi không về
An nhiên như nắng
nguyện thề
Thênh thang phá cả u
mê tục trần
Bận gì cõi tạm phù
vân
Ôm chi huyễn mộng
khi gần chợt xa
Ngồi đây ngắm áng
mây qua
Định thân ngủ uẩn
kiết già trong sương
Cõi trần chi đó vấn
vương
Theo dòng thác đổ về
đường chân như
Ấp e trong ánh
nghiêm từ
Chân tâm rộ đoá hoa
như huyễn hằng
Sông ngời gợn toả
vầng trăng
Lung linh trãi giữa
cội hằng tịch nhiên
Nói chi ngôn tịnh
trong thiền
Tư duy chi để nhị
biên huyễn mình
Ta bà phủ sóng vô
minh
Trần như trục lộ
chuyển mình bao la
Nương theo ánh gợn
trăng ngà
Vi vu như gió mây là
qua sông
Am mây tạm trú bềnh
bồng
Ngõ về cội giác mênh mông nhẹ hều!
NIỆM ĐẦY
Hoa trong vườn đã nở
Khoe sắc dưới làn mây
Niệm tràn trong hơi thở
Tiếng chim hót thật đầy!
Nụ Hoa Nhiên
Áng mây qua đầu ngõ
Dòng thơ lại xuống
hàng
Trên cành con kiến
nhỏ
Tận hưởng một mùa
sang
Xuân về trên đọt lá
Nụ chen nhau giữa
trời
Ý thơ vừa chợt nhả
Cỡi tiếng lòng rong
chơi
Thời gian như dừng
lại
Khúc giao mùa tịnh
yên
Cây đâm chồi kết
trái
Nở tròn nụ hoa
nhiên!
Núi Sông
Có ta sông núi cũng
vui
Không ta sông núi
vẫn cười lung linh
Nhìn qua sông núi
thấy mình
Thấy sông thấy núi
thấy mình
núi sông.
PHIÊU BỒNG
Sóng tràn dâng bãi biển
Ôm cát vàng mênh mông
Bọt trắng ngần loang biến
Trôi theo nắng nhiên hồng...
QUỲNH HƯƠNG
Hương quỳnh phảng phất đọng ngoài sân
Trải giấc du miên dựa cõi trần
Diễm lệ thân gầy xoe cánh mỏng
Khuynh thành dáng liễu quyện phù vân
Hồng nhan nghiệp trả tràn dương thế
Phận yểu hoàn duyên rộ vũ vần
Khoảnh khắc tâm đài khoe quyến rũ
Chao lòng viễn khách với tao nhân!
RŨ NGÀ BÊN SONG
Đi về giữa cuộc rong chơi
Trăm năm trả một kiếp người mong manh
Trả sương trĩu nặng đầu cành
Trả hương tóc rũ thiên thanh một thời
Trả này cuộc lữ chưa vơi
Trần gian tất bật một đời nhục vinh
Trả đây thân xác hữu tình
Đa mang trầm mặc duyên sinh rã rời
Ví bằng một cánh diều rơi
Giữa cơn gió lạ ngập trời đau thương
Trả đây nghiệp chướng còn vương
Vòng xoay khổ luỵ trăm đường cưu mang
Trả luôn với cả buộc ràng
Ước mơ còn đọng trên giàn tịnh hương
Hoa xoan liễu ý vô thường
Ủ mình giữa chốn nhiễu nhương chập chùng
Từ đây khép lại dây cung
Đàn kia bặt giữa muôn trùng bao la
Phấn hương một thuở như là
Trăng huyền liễu mộng rũ ngà bên song.
Thanh
HUYỀN ngân láy hoạ giữa đêm trường
SẮC nhả bao vần gợi cố hương
NẶNG quảnh vai kề chung biệt hướng
HỎI quàng dạ lắng ngẩn ngơ vương
KHÔNG bờ ý hữu đo tâm lượng
NGÃ bến ưu vô đoạn sắc thường
Tuyệt sáu hồi thanh hoà cộng hưởng
Kết thành nhạc tấu gõ du dương.
TOẠ THIỀN
Mây ngàn quanh núi thong dong
Bước đi tịnh giác giữa dòng thực hư
Nắng hồng ẩn tựa chân như
Nước loang chở cả nỗi phù hư bay
Ta nhìn mây núi lòng say
Thế gian như giấc mộng gầy huyễn vô
Sông sâu tợ bóng cam lồ
Huyền vi một cõi xa bờ đục trong
Hoa tim tím gợn mây bồng
Cỏ non xanh ngát một vùng hoang sơ
Tịnh yên quyện lấy lời thơ
Mênh mang giữa giọt nắng hờ hiện sinh
Viễn du trong cõi lặng thinh
Chân trời gợn điểm bóng mình trong sương
Đẹp thay một nét vô thường
Nước sông mây núi ngàn phương đẫm huyền
Bên trời núi lặng uyên nguyên
Vẳng nghe tâm thức gợi miền xa xôi
An nhiên tọa vững ta ngồi
Ngàn năm mây nước vờn trôi qua mình.
TÔI VỀ
Tôi về sông núi còn đây
Quê hương như đã héo gầy từ lâu
Thuyền qua đợi bến giang đầu
Nghe trong sóng nước niềm đau khuynh thành
Tôi về nắng vẫn vàng hanh
Mưa ngâu vẫn níu trên cành lửng lơ
Tôi về nón vẫn chầm thơ
Ngự Hương sông núi đôi bờ tịnh yên?
Tiếng chuông văng vẳng lời thiền
Nội thành rêu phủ bóng huyền tịch liêu
Tôi về trong nỗi đăm chiêu
Núi sông trăn trở trong chiều hoàng hôn...
Tôi về hương bắp trong thôn
Nhớ chàng thi sĩ ru hồn khói sương
Thuyền qua hiu hắt đêm trường
Mây ngàn Vọng Cảnh còn vương khói chiều
Tôi về ôm nỗi cô liêu
Nghe sông núi nhớ bao điều tích xưa
Tôi về tâm mẹ còn chưa,
Gởi hồn theo tiếng ai vừa trỗi ngân
Tôi về dạ mãi phân vân
Hồn thiêng sông núi phong trần vẫn yên?
Lắng nghe trời đất an nhiên
Lựng lờ giữa những ưu phiền hỗn mang...
Tôi về qua bến đò ngang
Hò ơ... vọng giữa chiều vàng mênh mông
Tôi về mắt quế vẫn trong
Hay buồn đục đã gợn dòng sông Hương?
TỪ...
Từ trong hạt bụi có ta
Có vòng duyên nghiệp nương phà qua sông
Có mây trong nắng tang bồng
Trườn qua dốc núi phủ nồng hương hoa
Từ em vóc ngọc dáng ngà
Có câu thơ vịnh giang hà vẳng yên
Từ trong ý ngộ cửa thiền
Có mình dung bước qua miền tịch liêu
Từ trong nắng đổ liêu xiêu
Sông ngân sóng vỗ bóng chiều chợt loang
Em trong gió nội mây ngàn
Hương hoa nở rộ vươn tràn sắc không!
Từ trong lạc bước cõi hồng
Chân như vẫy gọi bềnh bồng ngõ xưa
Từ khi lá tiễn hoa đưa
Nghe mình nhẹ hẫng như vừa liễu nghi....
Tuổi 100
Trăm năm đã có bao
ngày
Ai vui thơ thẩn ai
gầy guộc hoa
Cuộc chơi khoe sắc
mặn mà
Hôm nay còn lại chút
là mai sau!
Trăm năm hổ phách
chuyển màu
Rượu tu bao cốc mà
nhàu không gian?
Hạc mai nhẹ cánh bạt
ngàn
Vi vu qua cửa thiền
quan ngọt ngào
Tịnh thân buổi xế
dầu hao
Vàng thu lá rụng sầu
nào chợt lên
Ngủ đi em, một giấc
mềm
Tuổi trăm năm vẫn
còn duyên nghiệp trùng..!
Ta chừ gối tựa ung
dung
Vô ưu chuyển kiếp
phong trần viễn phương
Giang tay ôm lấy vô
thường
Nghe thân huyễn tợ
vầng dương ven đồi...!
VỀ
Người chừ cỡi hạc quy tiên
Thể trần gởi lại nơi miền tịnh du
Điệp nồng ngủ giấc thiên thu
Cánh bằng vỗ trọn ngàn thu vợi vời
Qua rồi một cuộc rong chơi
Chốn trần gian với nợ đời ngổn ngang
Hôm nay thân gởi gió ngàn
Gởi hương cho lá, nhuỵ vàng cho hoa
Mộng trần rũ hết phong ba
Nghiệp duyên khế hợp cũng đà ngưng thôi
Tà dương đã khuất lặn rồi
Thể đi phách cũng bồi hồi ngẩn ngơ
Sao khuya rụng giữa trăng hờ
Bóng huyền lấp lánh bên bờ hư không
Trả đây hơi thở cuối cùng
Theo thuyền về với muôn trùng biển khơi
Tà dương cỡi ngọn sóng ngời
Nương về cội giác với trời hư vô
Qua rồi vẫn đục nhấp nhô
Nhập vào giới cảnh trùng vô điệp trùng...
VỌNG TRIỀU ÂM
Non ngàn thác đổ vọng triều âm
Ẩn sĩ rừng sâu nín lặng thầm
Tự nghĩ người xưa bừng trí huệ
Soi mình hậu thế ngỡ cao thâm
Thiền ngôn giản dị mà thao thức
Đạo ý đơn sơ phải diễn ngầm
Sóng gợn trường giang tràn cuộn vỡ
Như chừng hý lộng giữa chân tâm!
XẢ
Lạc khoản thơ đề ngát tịnh hương
Mờ xa cánh hạc xoải miên trường
Tâm ngời ngụ ẩn vườn viên giác
Đạo sáng phơi bày cõi hạnh lương
Bút vẽ lòng son cầu sở đắc
Màng thêu tấc dạ liễu vô thường
Ngưng thần tóm cả niềm vô ngã
Mực thấm xuyên mành nhả niệm vương!
Yêu Mẹ
Xin làm một ánh sao
rơi
Vào đôi mắt mẹ trọn
đời long lanh
Xin làm giọt nước
mong manh
Tẩm vào tim mẹ đẫm
nhành Vô Ưu...
No comments:
Post a Comment