Chiều - Đàn bầu - Đi - Độc trình - Hoang lạc - Khải huyền trên quê tôi - Mùa hành hương - Mùa lá rơi - Mùa thu bên song cửa -Mùa yêu - Suối cạn - Tàn thu - Tưởng - Về (3 bài ) - Về thôi
CHIỀU
Chiều
đạp xe xuống phố
Chẳng biết đi về đâu
Thêm một ngày kết thúc
Khi chưa kịp khởi đầu
Cây
chiều thì xếp lá
Thôi lao xao một ngày
Chim chiều thì vội vã
Về với bạn với bầy
Người
thì chưa trở lại
Đi xa, về càng xa
Chiều rồi, còn mê mải
Loanh quanh cõi-người-ta
Chiều.
Ngoảnh đầu nhìn lại
Vẫn là cõi-người-ta
Bao lâu rồi chưa ở
Trong cái-gọi-là-nhà…
Chiều
đạp xe xuống phố
Thấy đời tựa vòng xoay
Người còn hoài lơ ngớ
Lưu lạc tận chốn này
Những
vòng xe trên phố
Đi cho hết một chiều
Con đường dài ai biết
Con đường dài bao nhiêu
Cuối
đường, ai biết được
Là bến bờ tình yêu…
ĐÀN BẦU
Trũng
sâu như chất vạn sầu
Chìm sâu như tận bể dâu cuộc trần
Dịu dàng một sợi tơ ngân
Phím hồn rung những bần thần u miên
Tay thon nhỏ giọt độc huyền
Như mưa nhỏ giọt ngoài hiên bão bùng
Nỗi niềm đan kết ngũ cung
Quyện xen bao nỗi chập chùng nước non
Đèn
khuya một bóng héo hon
Tay khuya khơi những lụi mòn hanh hao
Gọi oai linh tự thuở nào
Về mà nghe những chênh chao lỡ làng
Buồn
như nguyệt tận trăng tàn
Thương như một kiếm võ vàng vọng trông
Như người chinh phụ đợi chồng
Bóng khuya nghiêng giữa đêm đông ngậm ngùi
Dài như sợ nhớ khôn nguôi
Như bao tiếc hận chảy xuôi về trời
Bao là nước mắt mồ hôi
Là xương là máu bao đời… còn không?
Vang
như tiếng cuốc gọi đồng
Mênh mang bao nỗi chất chồng nhiêu khê
Oằn cong như gánh mẹ quê
Ngả nghiêng như cánh cò về trong mưa
Lời
thiêng từ những ngàn xưa
Đâu rồi hào khí truyền thừa sửa thiêng?
Mà còn đau đáu niềm riêng?
Mà còn nức nở oan khiên phận người?
Điêu linh như tiếng khóc cười
Nỉ non như tiếng ngút ngời niềm đau
Tự ngàn xưa đến ngàn sau
Gom bao nước mắt cho nhau mới vừa?
Âm
vang là tiếng đàn xưa
Hay là ủy khúc cho vừa hôm nay?
Đời
cong, đàn thẳng một dây
Nối trời với đất, nối ngày với đêm
Nối con cháu với tổ tiên
Nối sông núi với hồn thiêng quê mình
Nối liền chữ nghĩa chữ tình
Nối thông chữ Đạo chữ Kinh làm người
Êm
như lời nguyện giữa đời
Tiếng đàn thơm đến ngát trời hương thiêng
Gọi oai linh giống Rồng Tiên
Dậy mà áo xốc vai nghiêng gánh đời!
ĐI
Xuân
tàm đáo tử ti phương tận
lạp cự thành hôi lệ thủy can”
(Lý Thương Ấn, Vô Đề)
Người
ta thường ví: cuộc đời là những chuyến tàu,
và cứ nghĩ mình được sinh ra để ngao du khám phá.
Ai cũng muốn một lần đặt chân trên miền đất lạ
cho khát vọng tuổi xuân được thỏa chí tung hoành.
Người
ta nuôi dưỡng rất nhiều ước vọng với trời xanh
muốn bay cao trên tầng mây, nhìn xuống,
để thấy mặt đất này chỉ là một vũng đời nhỏ hẹp.
Ai cũng thích đi, để khám phá cái hay cái đẹp
để có cái mà kể lại cho con cháu bạn bè…
Nhưng
nếu cuộc đời là những chuyến xe
phải đâu chuyến xe nào cũng êm đềm thơ mộng!
Chỉ có một cuộc đời để sống
ai dám phung phí đời mình cho trọn vẹn một chuyến đi?
Thơ
mộng hóa thế nào thì chia ly vẫn cứ là chia ly.
Nếu cuộc đời cứ là những chuyến đi,
đời đâu khác gì một dòng sông thất đoạt.
Có nghĩa gì không những vô chừng rụng rơi mất mát…
và những mùa hoa bỏ lại phía sau lưng?
Người
ta nói rất nhiều về những đoàn tàu, những chuyến bay,
những yêu thương và hội ngộ tưng bừng
Mấy ai hiểu cảm giác của bàn tay trượt qua bàn tay, vuột mất…
Những cuộc phiêu lưu được vẽ lại với niềm vui chất ngất
Ai vẽ cái cái vô định chênh chao trên đăng đẳng hành trình?
Ai vẽ cảnh chờ đợi trong phòng cách ly, một mình
với hỗn độn âu lo, với chập chờn mòn mỏi?
Ai nghe được những nỗi niềm chưa kịp nói
đã nghẹn theo phút cuối vội vàng?…
Nếu
đã một lần sống chuyện hợp tan
ai có thể làm người ra đi đầu không ngoảnh lại?
Để thưởng nếm cuộc đời thảnh thơi tiêu sái
hay chỉ để day dứt một mình
với vô chừng tiếc nuối không tên?
Có
những chuyến tàu khi đã bước lên
một ra đi là không bao giờ trở lại
một chia ly là chia ly mãi mãi
tan theo dòng chảy cuộc đời…
Có
nghĩa gì không, cứ mơ một hạnh phúc xa vời
khi hiện tại hãy còn vô chừng lở dở?
Muốn làm người đi, xin học làm kẻ ở,
để tận sống, tận yêu
và để đi cho trọn vẹn đường trần.
ĐỘC TRÌNH
Lại
thêm một chuyến hành trình
Một mình mình đến, một mình mình đi
Chẳng hội ngộ, chẳng chia ly
Đường xa vạn dặm có gì vui không?
Mênh
mông thế giới mênh mông
Vòng chân lẫm chẫm mấy vòng cỏn con
Đi sao cho vẹn cho tròn
Băng qua những mỏi những mòn ngàn sau
Hoa
trôi nước chảy qua cầu
Qua nhau người lướt qua nhau vội vàng
Trần gian mấy nẻo trần gian
Hợp tan mấy cuộc hợp tan vô chừng
Người
đi đi giữa chừng xuân
Người về về giữa ngập ngừng mùa rơi
Vẫn riêng riêng một góc trời
Vẫn lênh đênh một kiếp đời hành hương
Tạ
ơn gió bụi dọc đường
Tạ ơn mưa nắng phong sương giãi dầu
Tạ ơn đời những chuyến tàu
Băng qua nhau lướt qua nhau chùng chình
Tạ
ơn những chuyến hành trình
Một mình mình đến, một mình mình đi
Những hội ngộ, những chia ly
Đường xa vạn dặm chút gì cho nhau
Tạ
ơn người lướt qua mau
Trả ta về lại phía sau muộn màng
Trả về ta những dở dang
Trả ta về cõi ngút ngàn lặng thinh
Dạy
ta yêu cuộc độc trình
Dạy ta yêu cuộc đời mình
Và yêu một kiếp phù sinh mặn nồng
HOANG LẠC
Vừa
bước chân ra
Hắn đã thấy đời mình lạc lối
Con đường trước mặt dài như bóng tối
Về đâu?
Hẫng
hẫng chênh chênh ngay từ nhịp chân đầu
Khi hắn một mình bước qua ngưỡng cửa
Lẽ ra con tim nên rộn ràng nhảy múa
Hắn lại thấy mình đang chìm xuống thật sâu…
Hẫng
hẫng chênh chênh ngay từ bước chân đầu
Hành trình đi tìm một cái tôi rất khác
Kiếp hoang đàng xa lạc Phù hoa…
Chân
trời trước mắt mở ra
Khoảng đời phía sau khép lại
Những ngày xưa dấu ái
Vô chừng vụn vỡ sau lưng…
Có
những con đường đi mãi chẳng thể dừng
Dù vẫn biết càng đi càng xa lạc
Vẫn biết có thể còn những con đường khác
Nhưng bàn chân như quên mất nẻo về
Kiếp hoang đàng, đâu bến giác bờ mê
Khi tất cả chỉ là bóng tối?
Đời
hoang Gục đầu sám hối
Quay quắt lòng hoài nhớ một vòng tay
Chở nắng che mưa, ân cả nghĩa dày
Dìu hắn qua cả quãng đời thơ dại…
Vòng
tay buông xuôi dễ dãi
Mặc hắn lầm đường lạc bước ngút ngàn xa?
Hay chỉ vì vô bờ bến tình cha
Chấp nhận phiêu lưu
để hắn đủ tự do đi con đường của chính hắn…
Để
hắn được sống cuộc đời không phẳng lặng
Để những dập bầm nhào luyện trái tim son
Để hắn lớn lên một tuổi trẻ vẹn tròn
Dám đứng dậy trở về từ nơi mình hư hoang vấp ngã
Có
những cuộc ra đi để trở về rất lạ
Đẹp hơn nhiều những cuộc đời chưa bao giờ vấp ngã lạc sai
Người về trong gió bụi đường dài
Mới hiểu thế nào là bến bờ yêu thương chan chứa
Mái
nhà xưa vẫn chảy tràn mật sữa
Vẫn ngọt ngào hạnh phúc hồi hương.
Diễm phúc làm sao, kẻ tuyệt lộ cùng đường
Tìm thấy nẻo về từ vòng tay Cha nhân hậu
KHẢI HUYỀN TRÊN
QUÊ TÔI
T ôi
thấy Mẹ quê ngồi khóc
Trên dòng bão lũ cuồng điên
Ôi giang sơn! Ôi gấm vóc!
Vì đâu cơ khổ triền miên?
Tôi
thấy rất nhiều dòng chảy
Trong cơn hồng thuỷ dâng cao
Tôi nghe chập chùng thổn thức
Nghẹn thương xót phận đồng bào
Tôi
thấy máu rừng đã chảy
Đọng thành biệt phủ dinh cơ
Biển bạc rừng vàng run rẩy
Cạn cùng hoang phế tiêu sơ
Tôi
thấy màu quê xám bạc
Buồn như phủ chiếc khăn tang
Những đôi tay cào lở loét
Núi non gò nổng tàn hoang
Tôi
thấy nhà tan cửa nát
Gia phong vụn vỡ mất rồi
Và những phận người như rác
Đành theo con nước mà trôi
Tôi
thấy máu người đã chảy
Thành dòng lũ lượt tha hương
Những đứa con côi lưu lạc
Vất vơ cuối ngõ cùng đường
Tôi
thấy hồn thiêng sông núi
Tựa dòng linh khí cạn khô
Tôi nghe kiếp người lầm lũi
Lặng như những nấm hoang mồ
Tôi
thấy Mẹ quê khóc nghẹn
Trên dòng nước bạc hư không
Về đâu, về đâu Mẹ hỡi
Bốn ngàn năm giống Lạc Hồng?
MÙA HÀNH HƯƠNG
Người
hỏi ta bao giờ trở lại
Chở hẹn về bãi nắng sông trưa?
Người hỏi ta đi gì đi mãi
Còn nhớ gì bến cũ đò xưa?
Có
những mùa ngơ ngác chiều mưa
Lòng cháy khát lời ca đồng vọng
Đời vỗ nhịp đều như nhịp võng
Ngọt lời ru lưu lãng bụi bờ
Có
những chiều lạc bước bơ vơ
Ta đi giữa mùa về hoang lạnh
Cánh chim chiều tha hương mỏi cánh
Chạnh lòng mơ niệm khúc ngày về
Ta
hỏi ta bao giờ trở lại
Chở hẹn về bãi nắng sông xưa
Ta hỏi ta đi gì đi mãi
Lạc loài như một giấc mơ trưa…
Mùa
lại về mùa đơm hy vọng
Rộn vang bài ca thánh du dương
Một cõi đất trời thênh thang rộng
Mùa nối mùa nối nhịp yêu thương
Một
cõi đất trời thênh thang rộng
Mùa rộn ràng nhịp khúc hành hương
Mùa Người đến cùng chung nhịp bước
Cả vũ hoàn hoá cõi yêu thương
MÙA LÁ RƠI
Chiều
thu Rụng chiếc lá vàng
Lằng
lặng Lá đậu bên hè
Chiều
giông gió Lá thu bay
Người đi Mưa lá phủ đầy hai vai
Người
đi Gió bụi đường dài
MÙA THU BÊN SONG CỬA
Này
em ngồi bên khung cửa
Có thấy mùa Thu đang rơi
Mùa Thu về trên chiếc lá
Vàng phai lem luốc dấu đời
Từng
ngày trôi từng chiều rơi
Vẫn em và khung cửa nhỏ
Lần tay tìm trong tiếng gió
Từng ngày xa từng ngày xưa
Thanh
xuân qua như cơn mưa
Lưng chừng đời em sũng ướt
Gom về vỗ giấc mơ trưa
Chênh chao bên đời em bước
Này
em ngồi bên khung cửa
Đang vá áo hay vá đời
Chiếc lá mùa Thu đang rơi
Vẫn nâng niu từng sợi nắng
Từng
sợi mùa Thu lẳng lặng
Dệt vàng trời đất trinh nguyên
Dệt đời em vuông lụa trắng
Còn thơm hương vải tinh tuyền
Này
em ngồi bên khung cửa
Có thấy mùa Thu đang rơi?
Tay nâng niu từng sợi nắng
Vá đi em, cả đất trời…
MÙA YÊU
Đau
đáu tàn tro nhớ lửa hồng
Buồn hiu bếp cũ những chờ trông
Chân hoang đã rã chiều luân lạc
Tay lạnh còn mơ sớm mặn nồng
Tình ấy một niềm yêu thắm thiết
Vọng này muôn nỗi đợi mênh mông
Người ơi, về nhé, mùa yêu nhé!
Bếp lại lung linh ngọn lửa hồng
SUỐI CẠN
Chừng
như Người ngoảnh mặt đi
Mặc con với chẳng còn gì trong con
Câu không vẹn, chữ không tròn
Tình thời đã cạn, ý còn dở dang…
Trong
con là những hoang tàn
Và bao ngóng đợi võ vàng lắt lay
Và bàn tay trắng bàn tay
Và con giữa cuộc lưu đày vọng trông
Suối
thơ con đã cạn dòng
Khi lòng con đã lặng không hoang mồ
Chỉ còn vụn vặt hư vô
Những niêm những luật cằn khô nhằng nhì…
Tạ
ơn Người ngoảnh mặt đi
Để con biết con là gì mình con
Rũ cho sạch những sáo mòn
Và bao vọng tưởng mãi còn mang theo
Để
con được thấy mình nghèo
Với câu với chữ bèo nhèo thảm thương
Với ràng buộc với bận vương
Và bao uẩn khúc vô phương giãi bày…
Này
con xin đặt bàn tay
Cho môi miệng những tháng ngày lặng câm
Để trong tịnh mạc âm thầm
Đời hoang mạc lại nẩy mầm xanh thơ
TÀN THU
Tàn
Thu lá đã bay rồi
TƯỞNG
Ta
tưởng ta ngừng rơi
Khi dừng chân đứng lại
Tưởng đã bỏ bên đời
Bao nợ nần oan trái
Rũ
dòng đời vương víu
Ta tưởng ta ngừng trôi
Bao cồng kềnh nặng trĩu
Tưởng rụng rơi hết rồi…
Một
hôm ta ngơ ngác
Gặp ta giữa chợ đời
Vẫn hụp trồi ngụp lặn
Trong cuộc trần nổi trôi
Một
hôm ta gặp lại
Một ta rất con người
Vẫn bồi hồi thổn thức
Vẫn khóc khóc cười cười
Ôm
bao nhiêu ảo tưởng
Ôi, cát bụi phận này!
Đời chấp mê bất ngộ
Bao giờ biết buông tay?..
Mùa
về theo tiếng gọi
Thôi, buông bỏ đi em!
Về mà nghe tiếng thở
Rất cát bụi phàm hèn
Về
mà nghe tiếng nói
Tự sâu thẳm lòng mình
Về chung tay dựng lại
Vẹn nguyên một cuộc tình
Về
hồn nhiên sống lại
Đẹp như mình là mình
VỀ
Cha
nhìn con đôi mắt già đẫm lệ
Thương cánh chim mê mải với đường bay.
Bóng con lạc vào xa tít tắp ngàn mây,
Hay chìm lỉm giữa dòng đời tai quái?
Con
bước đi, Cha nghe hồn tê tái
Nước mắt ngược dòng giá buốt tim Cha
Tựa cửa trông chiều Cha dõi mắt về xa
Mong cánh chim gặp đường bay hạnh phúc…
Cha
ơi !
Con của Cha, thằng con phản phúc
Đã đan tâm phụ bỏ tình Cha,
Bao tháng ngày mơ tráng lệ phồn hoa
Say trong mê mải quên tình Cha dấu ái.
Như cánh diều dứt dây
Con ngỡ mình sẽ vươn lên cao mãi
Tìm trời xanh với bầu không rộng rãi
Với gió ngàn với dìu dịu nắng mơ
Nào hay đâu bao khiếp hãi chực chờ
Con chao đảo, rồi bổ nhào quằn quại.
Chốn
quê người con thân tàn ma dại
Thèm một chén cơm một bát nước cầm hơi.
Cỏ cháy. Đồng khô. Đêm vắng rợn người
Con ngồi khóc một thời lầm lỡ.
Còn gì nữa đâu những phồn hoa rực rỡ
Những đêm dập dồn vũ nhạc cuồng say
Bao mộng đời đã chắp cánh xa bay
Con nhấm nháp bờ môi chan chát đắng.
Chiều
từng chiều Cha lần ra ngõ vắng
Gầy guộc thân già trong bóng nắng đìu hiu
Gió phất phơ lõa xõa mái đầu chiều
Dõi trông về vùng trời xa lăng lắc.
Chiều
từng chiều giữa đồng hoang hiu hắt
Con gục đầu rưng rức đếm thời gian
Cha ơi cha, con là kẻ hoang đàng
Bao lầm lỡ xin tình Cha dung thứ.
Rồi
một chiều lê phận người cô lữ
Con ngập ngừng bên ngõ vắng thân yêu.
Cha dang tay, vội vã bước chân xiêu,
Ôm con. Khóc.
Chiều nghiêng tràn bóng nắng.
Tạ
ơn đời cho con ngàn giọt đắng
Để con thèm vị ngọt dịu tình Cha.
Tạ ơn Người, dù con đã lạc xa
Vẫn còn đó một vòng tay rộng mở.
Con
trở về. Thân tàn, đời dang dở
Xin được dìm mình
trong nguồn nước tái sinh
Giữa lòng Cha là bể rộng ân tình
Con no thoả tình trời cao huyền nhiệm.
VỀ
Rồi
sẽ có một ngày trên cõi thế
Chán đi rồi… ta biết sẽ về đâu?
Bao năm dài lăn lóc cuộc bể dâu
Ta, hạt cát trầm mình nơi góc bể
Rồi
sẽ có một ngày trên cõi thế
Chán đi rồi ta biết sẽ ra sao?
Thân bụi mòn theo năm tháng hư hao
Ta lặng lẽ phủ bụi đời bạc thếch
Rồi
sẽ có ngày dài trên cõi thế
Ta giật mình ngơ ngác đếm chiều rơi
Như bóng câu vụt tắt nắng bên đời
Ta ở cuối cuộc hành trình, rệu rã…
Rồi
sẽ có ngày chồn chân gối mỏi
Chán đi rồi, ta biết, sẽ về ngay!
Rũ bụi đường tay sạch trắng bàn tay
Ta lăn lóc về cội nguồn vĩnh cữu
VỀ
Tìm
đâu một khoảng lặng
Trong thế giới ồn ào?
Tìm đâu miền tịnh vắng
Giữa biển đời xôn xao?
Biển
đời vốn xôn xao
Có bao giờ thanh tĩnh…
Dòng đời vẫn ồn ào
Tự ngàn xưa bất định
Là
đời không lặng nín
Hay giông gió tại lòng?
Là đời không chân chính
Hay lòng người cong cong?
Là
dòng đời vẩn đục
Hay mắt chẳng còn trong?
Là đời đang ruỗng mục
Hay tại lòng rỗng không?
Tìm
đâu chút nghỉ ngơi
Khi lòng chưa thanh tĩnh
Tìm đâu bóng nụ cười
Khi tâm không an tịnh….
Đời
dập dìu vô định
Kéo người đi rất xa
Người mang hồn lữ thứ
Mỗi khi quay về nhà
Người
về như khách trọ
Trong căn nhà thân quen
Bao điều chưa giũ bỏ
Giữa chợ đời bon chen
Người
về ngang trước ngõ
Sao chân bỗng ngập ngừng
Người ngại ngùng lấp ló
Như kẻ lạ người dưng…
Này
hỡi người cô lữ
Lòng trĩu gánh nặng nề
Bước vào nhà đi chứ
Trỗi khúc nhạc ngày về…
Người
chờ người vò võ
Tận sâu thẳm cõi lòng
Rét run mùa giông gió
Người nhen bếp lửa hồng
Người
chờ người lâu lắm
Bên gốc rạ buồng rơm
Về xây lại mái ấm
Với canh ngọt cơm thơm
Với
rượu nồng bánh trắng
Với muối mặn gừng cay
Với tình sâu nghĩa nặng
Với tim yêu ắp đầy
Đường
trần thôi quạnh quẽ
Người về bến nghỉ ngơi
Mái tranh chiều lặng lẽ
Nhả khói bay về trời…
VỀ THÔI
Đời như đã chẳng còn gì là Xuân
Thời gian thì cứ xoay vần
Chân thì cứ mãi nhịp chân giang hồ…
Từ chiều gió dạt sóng xô
Lòng như lá đã cạn khô cuối mùa
Về thôi, tìm lại Xuân xưa
Về thôi, sống phút giao thừa thiêng linh
Về thôi, ấm lại chữ tình
Nồng lên bếp lửa gia đình đoàn viên
No comments:
Post a Comment