Sunday, May 2, 2021

Nhiều tác giả 1

 ĐÁ, RÁC VÀ CỎ THƠM 

Minh Đức Triều Tâm Ảnh

 

Gói lại

Mai đây gói cái thân già
Gói luôn sinh tử, phù hoa một đời
Thả vào hang gió lưng vời
Ngục sâu mỏi cổ, cõi trời run chân!


Dịu dàng

Dịu dàng trăng sáng con tâm 
Dịu dàng tĩnh niệm gót chân đường dài
Nề chi bụi bặm lai rai
Tay phẩy, tay quạt, trần ai nhẹ lòng


Hạn

Lô xô đá cát đuổi nhau
Chạy tìm sa mạc, đồi sau tiếp đồi
Suối khe, nước bỏ đi rồi
Cành cây khô nứt, quạ ngồi trông trăng!


Lắng

Lắng nghe hơi thở, nụ cười 
Lắng nghe giun dế tiếng lời thâu canh
Lắng nghe nách lá cựa cành
Lắng nghe đất chuyển nhựa xanh nuôi rừng 

 

Vô ý

Từ trong nhân ảnh sa mù
Hồn trăng đơn chiếc lãng du bến bờ
Cành lau, ngọn cỏ phất phơ
Hư không vô ý vẽ tờ kinh hoa


Rác xanh

Trong mắt, cái rác biếc xanh
Nhìn đâu cũng thấy long lanh bóng mình
Văn thơ tô chuốt sự tình
Hào hoa câu chữ, phù sinh biến màu


Tích vàng

Tích người làm phước cho chim
Chim về nuôi mẹ tận miền tuyết xa
Chuyện xưa, vị đạo đậm đà
Lời vàng ghi tạc, đơm hoa sử huyền


Độc giác

Nhà sư vác núi lên non
Hốt nhiên cao hứng đạp con đường về
Ngồi nhìn cát bụi lê thê
Nguyện thành Độc Giác, chán chê độ đời!

 

Tình

Lơ phơ sương khói hai màu
Lơ phơ mây nước, thung sâu hồn chiều
Ngút ngàn cõi đá tịch liêu
Bóng trăng lay khẽ, nghiêng xiêu tình trần!

 

Tài hèn

Tài hèn nên kiếp lâm viên
Thì xin hoa cỏ chút duyên bạc đầu
Tri âm nếu có tìm nhau
Chén trà bên giậu, hương cau cuối vườn
(1981)


Tạm mượn

Mượn sương mù lợp mái am
Mượn vầng trăng khuyết treo gian phía ngoài
Câu thơ nhặt chữ mây trời
Tụng kinh vay tạm tiếng lời suối chim!

 

Rớt, lạc

Mộng đời rớt giữa chiêm bao
Thất tình, sợi khói, lẻn vào núi xanh
Tiếng chim từng hạt mong manh
Nắng vàng lạc giữa hiên tranh sương mù

 

Hạt cô liêu

Bài thơ viết giữa khói mây
Ngẩn ngơ sương trắng, lay bay rừng chiều
Chim trời rớt hạt cô liêu
Mới hay câu chữ buồn thiu phận người


Nửa

Một nửa hồn, một nửa quê
Ly hương một nửa đi, về nửa kia
Dẫu cho lửa cháy biên bìa
Bài thơ thuở nọ, đôi hia vượt nguồn!


Tình không

Trần gian trăm việc tạm quên
Thơ đề góc núi đầy hiên nắng vàng
Khói sương thế sự không bàn 
Chữ câu lặng lẽ nhẹ nhàng tình không!


Vui buồn

Nỗi buồn niềm vui loay hoay
Tọa thiền chấp cánh rong ngày chơi đêm
Vui buồn giọt nước ngủ quên
Chim reo tỉnh giấc, một miền trắng sương!

 

Đóa Đông phương

Tay cầm một đóa Đông phương
Niềm vui hoa nở con đường phước duyên
Nước mây chan chứa đạo thiền
Yêu thương khổ đế, não phiền trăng soi


Cháy sáng

Câu thơ đốt lửa ra đi
Đất trời khát vọng, trí tri cuộc bồng
Phiêu nhiên cháy một đốm hồng
Soi ngàn đêm tối, chân không tìm về


Khổ đế

Em ơi! khổ đế đường trần
Dòng sông sinh tử chưa lần đứng yên
Sương buồn rỉ lệ bên thềm
Lá vui phe phẩy tình đêm tình ngày


Mắt xanh

Mắt xanh mở cửa thiên thâu
Khúc hòa ca nối nhịp cầu yêu thương
Rơi đọng kinh, rơi đọng hương
Hư không lừng lững, chân thường hóa thơ

 

Rồi đến lúc dáng mẹ không còn
Lời hỏi đáp bỗng trở thành vô nghĩa
Em và tôi, cả trần gian ngôn ngữ
Rụng xuống thiên thu, bóng mẹ_vô cùng.
 
Khúc ca gọi nắng - MĐTTA
1.
tôi muốn làm bài thơ gọi nắng
cho cánh lá sầu đông sưởi ấm suốt đêm dài
cho cọng cỏ ưu tư cùng đá sỏi vươn vai
rủ bụi trắng
mở màu mắt thanh bình...nhìn nước mây xanh biếc
 
hồn thảo mộc
cả em và tôi cùng nẩy hoa nhân ái
cùng thở với hoang vu cùng thở với cô đơn
nỗi buồn, niềm vui...bong bóng vỡ đầu non!
khi sợi nắng lật trang tâm
ghi lời sương trong vắt!
 
cụm đá tọa thiền hôm qua sáng nay còn mực ướt
nói với khe sâu, hang thẳm...tự tình trăng!
đám du tử gió mây còn hải hồ
còn phiêu lãng ngàn năm
con quạ đậu cành đêm tỉnh giấc
ngược cánh bay về phương đông xa hút
 
nắng mới về chợt nhớ câu thơ kiếp trước
lẻn vào trang văn gõ cửa trái tim ta
ai đội mù sương đến cõi huy tà
nhen lửa ấm cho đời người bớt lạnh
 
chữ phập phồng và nghĩa từ lẩm cẩm
biết nói gì cát bụi khóc hư vô
cát bụi tung tăng mã hóa bao giờ
con đường lạc
con bò già dốc cao đã ngật ngầy tuổi tác!
 
2.
tôi muốn làm bài thơ gọi nắng
sa mù ơi! giun dế réo canh thâu
bước chân bơ ngơ của cô liêu của vọng tưởng
mải đếm tóc trên đầu đã rơi rụng ít nhiều
khi đi qua cõi nhân sinh đầy hiểm nguy, bắt trắc
 
cõi giả tạm nhưng ngu si và tham sân là thật
cùng những quán hàng rao bán mỹ từ hương
bờ bên này đã vắng lửa yêu thương
cây thèm nắng và cỏ hoa tình người đang thiếu màu diệp lục
 
trời đất vô tình phăng phăng cơn gió lốc
bứng nhổ đức tin, hy vọng của thời gian
bấm đốt ngón tay
trăm chỉ rối đứt hàng
ngọn đèn nhỏ thắp lên đông dài
thấy mắt đỏ cay cay  số, thời, tính, mệnh!
 
3.
tôi muốn làm bài thơ gọi nắng
cho câu chữ trang tâm lấp lánh cõi trời trăng
cho em, cho tôi hé cửa ngắm nhân văn
bởi ngày xuân chỉ đi qua một lần
sát-na sau là diệt mất
 
vĩnh cửu ở đó
ở nơi lao xao thua được
ở nơi rác, nơi hoa, nơi quán chợ bộn bàng
rong bèo trăm sông trôi dạt mênh mang nghĩa tử sinh
đâu cần soi kinh tìm xá-lợi!
 
đức Phật đứng đầu non
xuân này với nụ cười rất mới
những con thuyền qua sông thủng đáy mặc dòng trôi!
kiến và sâu kết bè  đeo cụm nổi lâu rồi!
thơ gọi nắng thi thiết thắp lên giữa tình đời lạnh giá!

 LẨN THẨN MỘT DÒNG SÔNG - MĐTTA

Sống với núi mà tình chưa hóa núi
Nên đôi khi lẩn thẩn một dòng sông
Lẩn thẩn cánh chim màu hoàng hôn ướt sẫm
Cùng rêu bèo xao xuyến nỗi sầu đông.

Tiếng ai hát mà bờ xa sóng vỗ
Đẩy con đò trôi hút cõi cô liêu
Rừng không ngủ và ngàn sao không ngủ
Tưởng lắng nghe chuông vọng bến Phong Kiều.
Sống như đá mà lòng chưa hóa đá
Lẩn thẩn trăng và lẩn thẩn cánh buồm khơi
Đốm lửa chài nhấp nhô miền hư ảo
Tưởng cùng ta nhấp nháy trái tim người.
Nên nỗi buồn cũng chàm rêu thành quách
Dòng sông đêm con nước chảy mơ hồ
Dăm tri kỷ tơ đàn xưa buốt lạnh
Thoảng mộng trường dăm bảy hạt sương khô!

Đạt ĐạoMãn Giác
 
Qua Thiền Môn: thấy trời xanh
Kim Cang kinh tụng chân thành từng trang
Khói hương quyện, cảnh mơ màng
Không gian là chiếc y vàng quấn thân
 
Thiền Môn xưa sạch phong trần
Kim Cang kinh khép trầm luân thoát rồi
Ta từ sanh tử về chơi
Ngồi trên chót đỉnh mỉm cười với trăng
 
Thân ta là giải đất bằng
Tâm ta là nước sông Hằng mênh mông
Tình ta là đóa hoa hồng
Ý ta là cả cánh đồng tâm linh
 
Còn đâu nữa Kim Cang kinh
Thiền Môn biến mất mà mình vô ngôn
Bình minh về ngập hoàng hôn
Kêu lên một tiếng tỉnh hồn ngàn xưa
             Los Angeles, mồng 9 tháng 9 Canh Thân
 
Mây Trắng Thong DongMãn Giác
 
Có, không đùa dỡn tháng ngày
Bao nhiêu phiền não rũ bay hồi nào
Đá kia ngồi đếm chiêm bao
Nước bao nhiêu nữa cũng vào biển trong
 
Ngàn năm mây trắng thong dong
Phiêu bồng hóa hiện mênh mông cuối trời
Còn đây, một hóa hồng tươi
Trên môi nhân loại nụ cười còn nguyên
 
Tĩnh TọaMãn Giác (vị Thiền sư đã giác ngộ và mất lâu rồi)
 
Trong mộng ảo ngồi yên nhìn tăm tối
Trong tiếng cười giác ngộ rạng hào quang
Mùa thu đến trên đầu sao quá vội
Đứng nhìn thiên hạ tìm lối sang ngang
 
Trong hơi thở ngồi yên nhìn vạn kiếp
Nghe đất trời kể lại chuyện tiền thân
Mây trắng qua dòng sông mờ định nghiệp
Thảnh thơi bay nối tiếp giữa đường trần
 
Đêm thanh vắng ngồi yên nhìn quá khứ
Thác trên cao đổ xuống mãi trong đầu
Nước cứ chảy, tư tưởng dài lữ thứ
Thời gian nào do dự hỏi ta đâu
 
Mắt xanh sáng ngồi yên từ thuở ấy
Nẻo vô thường vùng vẫy đổi thay màu
Ta không kiếm TÂM mình mà bỗng thấy:
Kìa, đóa hồng đang nở dưới trăng sao
Los Angeles, 28 – 1998
 
Thiền SưMãn Giác thiền sư
Thiền sư đi trên đường
Áo rộng đầy tình thương
Thời gian không níu lại
Cười vang suốt đêm trường
 
Giọt Lệ CuốiMãn Giác thiền sư
Bây giờ ta mới hiểu ra
Phù hư ảo mộng hằng sa kiếp người
Còn đây giọt lệ cuối rơi
Trần gian xin hứng cuộc đời xin mang
  
Trăm năm vẫn ánh trăng đầy
Nghìn năm sau nữa vẫn mây cuối trời
Ta mang chút lửa trong người
Đem về sưởi ấm cuộc đời Tạo sinh.

 

Bướm bay vườn cải hoa vàng - Nhất Hạnh

mười năm vườn xưa xanh tốt

hai mươi năm nắng dọi lều tranh

mẹ tôi gọi tôi về bên bếp nước rửa chân

hơ tay trên bếp lửa hồng

đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống

tôi không bao giờ khôn lớn

kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm

mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã

trong khu vườn cải hoa vàng mẹ và em còn đó

gió chiều như hơi thở

mơ gì một mảnh tương lai xa xôi?

gió mang tiếng ca, ngày ra đi em dặn: "nếu ngày về không thấy khung trời đổ nát, thì tìm tôi trong tận đáy hồn anh"

tôi đã về (có tiếng hát) trong bàn tay

trên liếp cửa hỏi rằng: "có tôi hôm nay đây tôi giúp được gì?"

gió thì thầm: em nên hát ca

bởi vì hiện hữu nhiệm mầu

hãy là đóa hoa, hãy là nụ cười

hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng vôi với gạch?

 

hãy thôi là nguồn đau khổ cho nhau

tôi tìm em (như đêm giông tố loạn cuồng rừng sâu đêm tối

những cành cây sờ soạng

đợi ánh chớp loè ngắn ngủi

thấy cần được hiện hữu bên nhau, tìm nhau)

em hãy là đóa hoa đứng yên bên hàng giậu,

hãy là nụ cười, một phần của hiện hữu nhiệm mầu

tôi đứng đây chúng ta không cần khởi hành

quê hương chúng tôi đẹp như quê hương của tuổi thơ

xin đừng ai xâm phạm tôi vẫn còn hát ca

đầu còn gối trên Thánh kinh, sáng nay tôi nghe xôn xao

trong nắng mai vũ trụ

đang được những con ong vàng siêng năng

bắt đầu khởi công tạo dựng chương trình xây dựng ngàn đời

nhưng công trình, em xem, đã được ngàn đời hoàn tất

bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi tới

nắm lấy tay tôi em sẽ thấy chúng ta

đã cùng có mặt tự ngàn xưa trong hiện hữu nhiệm mầu

tóc mẹ tôi còn xanh và dài chấm gót

áo em tôi phơi còn phất phơ bay trước giậu nắng sớm mùa thu

tôi ở đây chính thực vườn xưa

những cây ổi trái chín thơm

những lá bàng khô thắm đẹp

rụng còn chạy chơi la cà trên sân gạch

tiếng hát văng vẳng bên sông

những gánh rơm thơm vàng óng ả

trăng lên, quây quần trước ngõ

vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy sáng qua

tôi không ngủ mơ đâu ngày hôm nay đẹp lắm thực mà

em không về chơi trò bắt tìm nơi quá khứ

chúng mình còn đây, hôm nay, và ngày mai nữa đến đây

khi khát ta cùng uống ở một giếng nước thơm trong

ai nói cho em nghe rằng Thượng Ðế đã bằng lòng cho con người khổ đau đứng dậy hợp tác cùng Người?

chúng ta đã từng nắm tay nhau từ muôn kiếp vạn kiếp

khổ đau vì không tự biết là lá là hoa

em hát ca đi, bông cúc cười theo em bên hàng giậu

đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát

những ngôi sao trời không bao giờ xây ngục thất cho chính mình

để cho chúng tôi hát ca, để cho chúng tôi là những đóa hoa, chúng tôi đang ở trong cuộc đời

mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy

bàn tay cũng là hoa, đừng biến bàn tay em tôi thành giây chằng

thành khớp răng cưa thành móc sắt

hiện hữu không kêu gọi tình thương

hiện hữu không cần ai phải thương ai

nhưng em phải là em, là đóa hoa, là bình minh hát ca không suy tính

xin ghi vào đây một tân ước nữa của tất cả chúng ta

và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo

như nhìn trăng sáng em về đưa mẹ về cho tôi thăm

cho tôi hát em nghe để tóc em sẽ dài xanh như tóc mẹ.

 

Uyên NguyênThích Nhất Hạnh

Himalaya là dãy núi nào?
Trong tôi có một ngọn hùng phong đỉnh vươn cao trời mây khói
Hãy đến cùng tôi dưới chân hùng phong không tên gọi
Ngồi trên những tảng đá xanh không tuổi
Lặng nhìn thời gian xe từng sợi tơ óng ánh
dệt thành bức lụa không gian

Sông Cửu Long chảy nơi đâu?
Trong tôi có một trường giang cuồn cuộn,
không biết đã bắt nguồn tự chốn thâm sơn nào
Ngày đêm nước bạc phăng phăng cuốn về nơi vô định
Hãy cùng tôi tới thả thuyền trên dòng hung mãnh
Để cùng tìm về chung đích của vũ trụ bao la.

Andromeda là tên của đám mây sao nào?
Trong tôi có một tinh hà chuyển vận âm thầm
muôn triệu tinh cầu sáng chói
Hãy cùng tôi bay, rách lưới không gian, đường mây mở lối,
Tiếng đập cánh của anh sẽ gây chấn động tới mỗi vì sao xa.

Homo sapiens là tên giống sinh vật nào?
Trong tôi có một chú bé tay trái vén màn đêm,
tay phải cầm một bông hoa mặt trời làm đuốc
Hai mắt bé là hai vì sao, tóc bé bay cuồn cuộn
như mây trên khu rừng già giông bão
Hãy cùng tôi tới hỏi bé tìm chi và đang đi đâu?
Đâu là uyên nguyên? đâu là quy xứ?
đường về có những ngã nào?
Ô hay, bé chỉ mỉm cười
Bông hoa trên tay bé
Bỗng trở thành một mặt trời đỏ chói
Rồi bé một mình lững thững đi tới giữa những vì sao.


(Bài này không biết của ai?)

Tâm như mây và mây như tâm
Gió cát lao xao tiếng nguyệt cầm
Xuân hạ qua chơi mùa thu cúc
Sư về dạo bước giữa sơn lâm.      

Thả chiếc bè lau trôi lang thang
Bốn phương gió lộng mảnh y vàng 
Trường giang hoa nở tràn sương sớm
Sông nước ngàn năm trôi mênh mang.

Ai rót mà thơ chảy trên sông
Xuân xanh nghe nắng múa phiêu bồng
Có nghe xao xuyến từ vô thỉ
Hương trầm, thơm thảo cả hư không.

Tử sinh hay tiếng gõ miên trường
Sơn thủy hề! xanh yêu thương
Nghiêng vai gió bụi tràn tâm thể
Một tiếng chuông vang sáng cội nguồn.

 

CÕI MỘNG ... Lê Bích Sơn

Rong chơi vào cõi mộng,

Hiện làm kiếp con Người,

Trên cao vầng nhật nguyệt,

Dưới chân con đường đời.

 

Nơi nào, Người sẽ đến?

Ðường nào, Người đã qua?

Trăm năm như cuộc mộng,

Một ngày, bỗng xóa nhoà!

 

Người về quên tất cả,

Bao hạnh phúc, khổ đau,

Ước mơ và kỷ niệm,...

Bao giờ, cho mai sau!

 

Người đến từ Vô thủy,

Ði về cõi Vô chung.

Du hành qua cuộc mộng

Một lần, Người nhớ không!

 

Thế gian chiều trống vắng,
Chỉ mình ta bước đi . 
Nhâm nhi từng giọt đắng,
Gọt ngôn từ nên thi.

Ta đi trong mưa gió, 
lạnh tê hồn phiêu linh.
Bước chân của ta đó,
Đã bao lần tử sinh.

Ta đi trong thơ thẩn,
Tìm Hiền triết năm xưa  
Mắt ta nhìn ngơ ngẩn,
Giữa phố người lưa thưa.

Ta đi trong chiều vắng,
Gót vương đầy phong sương.
Ôi, tiếng chuông trầm lắng,
Gọi ta về cố hương.

THÍCH GIÁC HIỆP (Delhi 1999)         


Mây vương vương một mảnh trời
ta vương vương một
quãng đời đi qua
nửa đêm
rót chén quan hà
ngỡ như men rượu
xót xa tiễn mình
cơ hồ
nước mắt long lanh
đầy vơi để cạn
chút tình thế nhân

TỐNG BIỆT HÀNH - Vi Khuê

Ta tưởng ngươi Đi về phương Đông
Ta rót cho ngươi
Chén rượu hồng
Rượu sẽ mềm môi
Ngươi sẽ khóc
Ta cười. Ngươi
Có hiểu gì không?

Ta tưởng ngươi Đi về phương Tây
Ta rót cho ngươi
Chén rượu đầy
Rượu sẽ làm cay
đôi mắt ướt
Ta nhìn, lệ rớt
Giữa lòng tay…
 
Ta tưởng ngươi
Đi về phương nam
Ta rót cho ngươi
Chén rượu tràn
Rượu sẽ làm hoen
Thân áo bạc
Ngươi về. Khật
Khưỡng dưới vầng trăng
 
Ta tưởng ngươi
Đi về phương bắc
Ta rót cho ngươi
Chén rượu ngọc
Rượu sẽ vì ta
nói với ngươi
vĩnh biệt. Đừng
quay nhìn ngõ trúc
 
Ta tiễn ngươi! Ô!
Ta tiễn ngươi
Rừng phong không gió
Trời không mây
Hoa đâu. Để
ngát thơm vườn Ngự
ta tiễn ngươi mà
ta tiễn ngươi!…


NGÀN DÂU SÓNG LẮNG - Minh Đức - Triều Tâm Ảnh

Vĩnh cửu bước đi không cần tay nắm
Và thiên thu lỗi hẹn đã từ lâu
Ai chấp chới bên kia bờ bụi vẩn
Ta thõng cuộc ra về tri kỷ với non sâu.

Ai mộng mị, ta không còn mộng mị
Chỉ thích chiêm bao thấy Phật nụ cười vui
Bao phiền não chưng bình hoa buổi sớm
Riêng chiều tàn, thơ lạnh lắm người ơi!

Chung trà độ nọ, bạn bè ly tán hết
Buồn, cô đơn là số phận của tâm hồn
Không ai hiểu nói nhiều thêm nhạt miệng
Chẳng lẽ nào hiu hắt nẻo không môn?

Thế gian hoang vu, hai bờ bìa giấy trống
Chỉ còn đây con chữ trẽn trơ màu
Triền đá dựng, bít đông tây gió lộng
Để cõi thiền chiếc lá được xanh lâu.

Kinh sử sang trang, thắp trái tim hiền giả
Chợt ấm lòng tiếng chim hót đầu cây
Khách ta bà dăm ba người lạc bước
Ngồi hiên ngoài thấy bóng núi còn bay!

Vĩnh cửu ơi! Ta xin chào vĩnh cửu
Còn thiên thu — khó nắm ở hai đầu
Yên hơi thở và yêu miền cô tịch
Nghe lòng mình tưởng sóng lặng ngàn dâu.

Am Mây Tía, mùa mưa lũ Ất Dậu

Biển xanh - Huỳnh Khải Nguyên 

Bao la quá tìm đâu bờ bến hẹn

Biển xanh đầy đôi mắt ngọc trong veo

Giữa ngàn năm nghe thoáng mộng bay vèo

Trong tích tắc chợt thấy mình hiện hữu.

 

Ai ngồi lắng nghe hồn xuân vĩnh cửu

Nghe tình yêu vô lượng dậy non sông

Giữa trần gian hội tụ vạn ánh hồng

Nghe trong ấy vô biên niềm cát bụi.

 

Từ vạn đại ai về không tên tuổi

Bước thênh thang giữa ngàn vạn tinh cầu

Giọt lệ hồng rơi cạn những bể dâu

Giữa hiền thiện ta cúi đầu sụp lạy.

 

Đôi mắt sáng sóng trầm luân bỗng cháy

Triệu mầm xanh tình vô tận nguyên trinh

Ai hồn nhiên ai nhìn lại chính mình

Chợt hiện hữu giữa vô cùng hội ngộ.

 

Hạt bụi ca - Thông Nhã

 
Biết đời mình rong rêu
Thì ngại gì mưa nắng
Biết nẻo về tang trắng
Ngại gì bàn tay không.
 
Đứng trước ngọn gió đông
Cười cành hoa năm cũ
Đôi khi mình du thủ
Để thấy mình mênh mông.
 
Biển dẫu động ngày đêm
Sóng tan về với nước
Ta một đời xuôi ngược
Thoảng bóng gầy khôn nguôi.
 
Nay mượn thân cát bụi
Sống trọn kiếp phù du
Bước ngang bờ hư thực
Ca lên lời thiên thu

KIỆT TÁC - Quang Tuệ

   Người vẽ giai nhân của cõi nào

Tơ trời điểm xuyết nét thanh tao

Mắt môi e ấp lời hoa mộng

Đọng chút trăng và một chút sao.

             

Người vẽ giai nhân của kiếp nào

Mà nghe dĩ vãng bặt âm hao

Mà nghe thanh sắc bừng hương lửa

Gió gọi mây về thôi kiếp sau.

 

Ngàn trùng sóng nước vẽ giai nhân

Thuyền chở trăng đầy lướt cõi không

Bỏ lại bên kia bờ huyễn mộng

Mây ngàn hạt nội khách thong dong.

Tình như sóng vỗ - Tuệ Nguyên 

 
Ta lên núi, học làm Tiên nhẫn nhục,
mặc thói đời nhân ngã với thị, phi!
Mây có hẹn, mà quên về cũng được;
Gió có lay, trăng nghiêng ngã hề chi!
Ta về biển, học dã tràng xe cát,
mặc chuyện đời, Đùa cợt với hư vô!
Biển mênh mông, đâu ngại bước tang hồ,
Đùa với sóng, chút tình xao cũng đẹp!
Ta về biển, học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ, Trắng xóa cõi hư vô,…!
Ta về biển, học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ, làm mây trắng bay đi…!
 
ký ức con đường MDTTA
 
1. Ký ức gập ghềnh nỗi nhớ
vắt qua con đường sương mù
bồ đề lá đỏ dấu chân xanh
ba mươi năm thỏng cuộc ra đi
chiếc gậy gõ lanh canh
dốc sỏi dốc sim
khe tràm thung mua
thâm tình bè bạn
cảm ơn mái cỏ mục
cảm ơn cành trúc vươn ngang
cảm ơn nắng mưa
vết hằn nhức mỏi
tiếng chim hót lưng mây khắc khoải
rơi hạt tình dăm bảy nỗi bơ ngơ
đêm thèm một chút hoang sơ
ngày ngủ giữa nhân sinh
chẳng có ai thức cả
sợi tóc rụng không quen gió lạ
phủi tay hoài cát bụi cũng đành hanh
lắng nghe dòng sông bọt nước phập phồng
quảy khổ đế trên vai thuyền qua trăng ướt áo
thả mộng ước tương lai
câu lưỡi câu không lưỡi.
 
2. Ký ức con đường
ôi! Ký ức chênh vênh rối ren vô lối
mù sương vật vờ lá trái rụng vườn hoang
thương người em đông phương đau cứa con tim
máu chảy hai bờ nửa xuôi nửa ngược
hoa rơi không ai nhặt
nghĩa mất chẳng ai tìm
kinh sách giả kiến đùn, mối đục
đọc vĩnh cửu trên tờ giấy mục
chữ rơi chữ lạc chữ cùn!
Đêm vắng canh tàn chuyện cũ chong đèn
hốt hoảng tần ngần
cố quận u mê tình quê chấp chới.
 
3. Ôi! Là dấu chân xanh bồ đề lá đỏ
vội vã bước thấp bước cao say nằm chân cầu cũ
vị ngọt ba đời
tuổi thơ hoang đường vòng tay ấp ủ
bóc từng tế bào câu thơ nhạt nhẽo
giọt cường toan sũi bọt lâu rồi
nói với em điều đã lỡ khóc cười
chẳng mặn mà chi
rừng sâu đêm chợt nghe lá thở
ký ức con đường không hoang vu, không mới mẻ
chập chờn chập chờn lả lướt dậy mà đi
chập chờn chập chờn sinh tử chẳng nói gì!
              Am mây tía, Thu Giáp Thân.
 
huyễn hoặc - Tuệ Nguyên
 
Một buổi chiều, ta ngồi trên tảng đá,
cố lặng im nhưng đã nói thật nhiều,
với mây ngàn với cát đá rong rêu,
từ vô thỉ do đâu mà biến động.
Rồi ước mơ nguyện cho mình hóa gió,
thoảng đùa qua trong chiều hạ nắng tàn;
Và là gió giữa những ngày nắng hạ,
và là mây trên đỉnh núi lang thang.
Rồi làm hạt mưa ngàn rơi xuống đất,
tắm trần gian vạn tội chảy về sông;
Cho cỏ cây hoa lá kết thành bông,
làm dịu lại chặng đường lên cát bụi.
Có một ngày giữa cuộc đời hư thực,
giữa thực hư ai biết nó là đâu!
Với trăng sao ta đùa giỡn tinh cầu,
đời đưa đẩy chuyện đời đâu có thực.
Nếu đã biết cuộc đời là hư thực,
thì trần gian đâu ngại bước chân đi.
Kiếp ba sinh biến động có nghĩa gì,
nên tuyệt giác cũng là nơi huyễn hoặc.
Vùng cát đá bao giờ cũng tịch mặc,
giữa biển xanh muôn thuở sóng rì rào;
Ngàn sa mạc cỏ nhận đời cô độc,
đọng sương đêm in bóng vạn trăng sao.
Dòng thơ say ai đã để tình trú ngụ,
tình đã đi khắp vạn nẻo đường quê;
Xưa đã đi nên nay phải trở về,
mà huyễn hoặc cũng là nơi tuyệt giác.
 
Trường ca
              XUÂN
mây rất cũ mà màu chiều rất mới
ta bước đi lững thững giữa thời gian
xuân hạ thu đông sử lịch xéo hàng
khói sương mênh mông dật dờ nửa hư, nửa cấu
nhặt chút hương lơ thơ màu tinh đẩu
phảng phất nỗi niềm xác lá rụng vườn không
một chút lắt liu một chút phiêu bồng
cánh én tuổi thơ hoang đường đôi mắt xanh mộng mị
thơ bước ra từ thảo nguyên huyền bí
lất vất tình con chữ vỏ âm thanh
ký hiệu giung giăng bóng khói siêu hình
che kín trăng xuân che kín ngàn hoa
che kín niềm vui yên bình thảo dã
con sông không chảy
con sông trơ vơ nhiều bờ hàn huyên kể lể
nói về tình yêu cô đơn
vỗ cánh dựng buồm đi
nói với triết học ngàn năm
không hiểu nghĩa trí tri
cùng cách vật cách súc sanh cách người-ta-địa ngục
một nhát cắt nghe trần gian đau nhức
sự thật hai bên: con mắt mở trừng
ngồi thở với đêm dài vết độc ăn loang
đông lạnh giá mùa xuân đâu
mùa xuân ở đâu mà nghe bọ trùng ăn rỗi
chẳng chờ đợi mà vẫn bơ ngơ, bối rối
thịt da này và cây lá cõi nhân sinh
có mặt giữa hư vô khổ đế hiện nguyên hình
xuân tươi trẻ trù mật trái cây
bước vào bình nguyên bản năng Hy Lạp
muốn vẽ một bức tranh ngại chân không lấm mực
bèn thôi, máu cục, máu hòn!
thế là ý tưởng liu điu rời rã, nhọc nhằn
xuân vô lượng vẫn qua chữ, qua trang qua hư huyền cổ độ
gã lãng tử vẫn lạc loài đâu đó
phiêu phất sông hồ cười, khóc, vô duyên
thế lực ma vương quậy phá đảo điên
vẫn hóa trang văn minh, bác ái
cà rốt, bột mì tờ kinh lá cải
bi bô nhân luân hoa trái tình thương
chân lý tứa ra tươm rỉ độc miên trường
từ Trung Đông cổ xưa đến thời nay năm châu bốn biển
quỷ dữ và thánh thần đội chung vương miện
lưỡi gươm xanh lưỡi gươm đỏ
lập lòa, lấp lóa vũ cuồng chơi
hội ảo hóa hiện đại tân trang nghi ngút tận phương trời
thổi ra điệu hát khúc ngâm vọng suốt a-tăng-kỳ ca từ hư dối
xuân cúi mặt thập thò thập thò từ giao thừa u tối
ngại lửa trần gian ngại bụi, ngại con người
phù phiếm phồn hoa phù phiếm danh xưng
vô cảm ngôn lời đã hóa đá từ căn nguyên lý trí
vật vả trở trăn từ điêu tàn học lý
chẻ hạt, chẻ vi chẻ vụn tế bào tim
đức Phật có trở lại hôm nay cũng phải run sợ ngồi im
phải hóa định tượng đài hóa định hình thức, lễ nghi cùng ba tòa thánh điển
chữ lá bối ngậm ngọc trai xác phơi lêu bêu sò hến
gõ enter tu học dễ dàng thôi
võ rỗng điểm thêu hoa mỹ, đẹp rợn người
chưng bảng hiệu quảng cáo rẽ tiền tiếp thị thị trường đông vui
như ngày xuân bướm ong du hí
thuyền cứu độ ngược xuôi rộn ràng dâu bể
rều rác lêu bêu bèo đốm nở hoa
ai cũng vì đời ngược nước cỡi phong ba
chợ tía chợ vàng kiếm ăn ngày trăm bữa
ta đứng khóc bên này sông giọt lệ cường toan rực lửa
thương lòng mình bèn phát nguyện đại bi
đói câu thơ đói chữ đói vô vi
thiếu không khí thiếu màu xanh thiếu niềm xuân từ cọng mầm ý tưởng
thèm sáng tạo thèm cô đơn thèm không gian u tịch
tính bầy đàn đã mọc rễ tiền căn
hạo khí ở đâu cho tùng trúc cao vươn
đón thanh khí trăng muôn xưa tao ngộ
xuân của đất của trời của tâm linh, chưa cũ
nẩy từng chồi măng, chồi lá nõn nà hương
ta thèm máu đỏ về tim dị giản, bình thường
rơi câu chữ hố sâu không vọng tiếng!
xuân rất cũ nên tình xuân nhiều thương luyến
đã trăm miền chưa dừng lại ở đâu
từ nhân gian dừng lại bên cầu
thương tóc bạc bóng trăng soi tần ngần sương tuyết
muốn giải mã ý niềm và dòng chảy sát na trôi ai diệt ai sinh từ hư vô
mà hóa hiện hữu hình không và sắc
trò chơi maya nhố nhăng bất cập
viết sử viết kinh lấy bầy cú pháp
lật trang qua chân diện chẳng nhìn nhau
lật trang xuân lá cứ vẫn xanh màu
tình ở lại vẫn nhị trùng khắc khoải
gõ con số - đầy hai biên sợ hãi
"ảo" vẫn lên ngôi cho cái "thực" cáo chung
hiện tồn văn minh và tiền sử đi cùng
một nút bấm một người điên kỷ nguyên su-ra trở lại
sự sống bọt bèo treo cao lưỡi hái
hội nghị vuông tròn cứu khổ cứu nguy
lấy chiếc bóng mình đội bóng mà đi
tay cầm lửa vào diệm sơn cứu lửa
đi trong vô minh dặm lầm dất hứa
mênh mông dòng chảy siết đến ngàn đông
quả đất trôi đi sử mệnh quay vòng
gieo hạt củ - trồng hoa trong ký ức
rồi xuân vẫn đến rồi niềm vui nước mắt
tái diễn trò vô lượng đến thiên thu
ai nhìn đời  bằng tri kiến ngục tù
trăng nhốt kín trong bầu trời tự kỷ
sóng sẽ nổi trên từng con chữ
và trần gian sẽ buồn trong hố thẳm anh em
nếu nhìn đời bằng đôi mắt thần tiên
niềm hoan lạc sẽ nở hoa nở trái
tình không môn từ bao la pháp ái
chống trượng ra đi nắng gió tuyết sương phơi
vô ngại lầm than vô ngại tiếng lời
tiêu diêu dạo miền lửa gai ngũ trược
vì nguyên xuân vốn chưa rời xa nửa bước
chẳng ly chẳng trụ chẳng tàn!
khúc trường ca xuân này xin phụng hiến nhân gian.
            Am Mây Tia - Xuân Bính Tuất - 2006
 

lời kinh hóa ngọc 

Ta từ trong cõi vô sinh,

vận hành đại nguyện đăng trình thế gian.

Ngao du vào cõi ba ngàn,

tâm không điểm trú, nghênh ngang giỡn đùa.

Nhớ lần một thuở xa xưa,

ta làm sóng vỗ giỡn đùa đại dương,

ngâm nga điệp khúc vô thường,

mà ai chưa tỉnh giữa trường mộng say.

Bao phen lưu  tới cõi này,

ta làm mây trắng giỡn đùa không gian,

khi che khi mở trăng ngàn,

khi đùa núi tuyết khi lang thang về.

Nhớ lần bên cạnh sơn khê,

ta là tượng đá lầm lì vô ngôn.

Mặc cho rêu phủ xanh dờn,

mặc cho sương nắng giận hờn đuổi nhau.

Mấy lần trong cõi bể dâu,

ta làm gió thoảng giỡn đùa nắng chang.

Người yêu ta đến muôn ngàn,

nhưng ta chỉ thoáng nhẹ nhàng thế thôi.

Một phen trong cõi luân hồi,

ta làm giọt nắng đơn côi giữa rừng.

Lập lòe soi tỏ dấu chân,

đưa ai lạc lối giữa rừng huyễn hư.

Bây giờ hóa kiếp thiền sư,

thuyết kinh cho đá đã từ bao năm.

Bao giờ đá ngộ Phật tâm,

lời kinh hóa ngọc thậm thâm ta về.

                                             Tuệ Nguyên


Lá đổ về dặm ngược thu phong – sư thúc Tuệ Tâm
16/12/2006
 
Ta sẽ quay lại căn nhà xa vắng
Lục cho ra tiếng vọng của hư vô
Và hỏi khẽ những điều thầm lặng
Bụi mưa giăng vô thuỷ nhánh buồn khô
 
Ta sẽ quay lại căn nhà trống vắng
Tìm cho ra hình bóng của chân không
Rồi đứng ngắm trong dòng đời cô quạnh
Lá đổ về dặm ngược thu phong
 
Ta sẽ quay lại căn nhà lạnh vắng
Hỏi cho ra lời lẽ của vô thường
Mà suy gẫm miên trường tĩnh lặng
Buổi chiều ngang suối gõ nhịp đau thương
 
Ta sẽ về hỏi cành lan thơ trắng
Của thuở ban sơ vốc mộng đèo
Vai trùng lưng quặng xa bờ đắng
Một chiếc thuyền trôi lủi thủi theo
 
Ta sẽ về hỏi giọt mưa sợi nắng
Có bóng ai buông tóc xoã dòng sầu
Tay se mãi khúc nhân tình trống vắng
Đoạn trường kia còn thậm thượt sông sâu
 
Ta sẽ về hỏi thiên hỏi địa
Có chỗ dựa mình để đánh giấc thiên thu
Ru từng ngón tơ tình đành đoạn
Nguyệt ngẩng nhìn lên trăng còn vạn cổ sầu
 

KHÚC CA NƯỚC - MĐTTA

ta đứng thở trên sông dài
nghe thời gian cuộn chảy
bọt nước xao bọt nước quẫy
từ lâu rồi con cá đớp bơ ngơ
trăng vẫn là con trăng từ vĩnh cửu đến bây giờ
thuyền vẫn là con thuyền chưa chèo qua bỉ ngạn
cái tâm cũ con sóng dâng
có cái gì rất hốt hoảng
cứ tung cứ rơi cứ vật vờ đốm loang đêm
mây vẫn là mây phiêu phất lãng du miền
vẫn tình tự vẫn câu chuyện đèn khuya
tứ cổ văn câu kinh và chung trà không bạn lữ
buồn rất sâu  xa
và niềm riêng xin gởi đến muôn trùng…


2. hốt hải trong giấc ngủ mê mung

bàng hoàng gõ kiến tri nghe vang vang nỗi chết
giọng nói tiếng cười cứ bào mòn âm tiết
trôi giữa không gian và hút mất giữa thung triền
ta vẫn hiểu rằng đời còn lắm oan khiên
còn chín, ngọt, trái, hoa, hương kết đài giữa giấc mơ và tuyệt vọng
ai rớt chữ giữa dòng sông lặng
có con chim bay cô đơn
hái lượm hạt miên trường đi qua cuộc đời trăm năm
một đôi lần ngồi tâm sự vô duyên giữa quán cóc, chợ vàng
ai cũng không có thì giờ tĩnh tâm, thiền định
ai cũng có quá nhiều thì giờ để huyền đàm, hý luận
và tự vẽ bóng mình trong bọt nước vỡ tan
níu câu kinh ta bước giữa điêu tàn
câu thơ mới bập bùng reo niềm tin và hơi ấm


3. cột chiếc lá buộc thuyền tự neo mình trên bến
nằm ngủ say mặc nhân thế ngược xuôi
từng lối nhỏ thân quen sim mua nở tím đồi
sợi khói, làn mây, giọt sương để dấu hiệu
cho mai sau tìm cho ra chân tướng

 
4. nước vẫn chảy soi mặt soi mày
vẫn hoang vu gió chướng rong bèo hôm qua
ẩn hiện kiếp riêng chung
dập dờn nước mây vẫn lắm chuyện vô cùng…

Am Mây Tía
Trọng đông Giáp Thân.

Nhớ Người Năm Xưa - Tuệ Kiên
Sáng 29/10/2005

(Mến tặng Hải Châu & Khánh Hùng, nguyện cầu cho bác Chánh Phước Hưng tâm thức luôn được bình an)

Tôi vẫn nhớ đôi mắt Người tinh sáng,
Cánh tay gầy đan nhẹ áng mây bay.
Một khung trời có mùa thu lãng đãng,
Ngắm nhìn đời ai lúc tỉnh khi say!

Tôi vẫn nhớ tiếng Người nay đã tuyệt,
Kể chuyện xưa cho tuyết phủ bạt ngàn.
Bao mơ ước mà giờ đây dĩ vãng,
Âm ba nào còn thoáng nhẹ không gian…

Tôi vẫn nhớ dáng Người, trong ly loạn,
Vững tay chèo cho thuyền vẫn vượt sang.
Bờ tự do của tâm tư hữu hạn,
Mà vô chung, còn rõ nghĩa điêu tàn!

Tôi vẫn nhớ, lối đi về nứt rạn,
Mắt lạc thần khi tứ đại rã tan!
Từng hơi thở, thương khó thật vô vàn,
Vô thường đến, tâm can trường, bất lực.

Tôi thổn thức, dòng chữ nhoè dấu mực,
Vần thơ buông, bỗng lạc vận khi nào?
Đời lênh đênh, dõi tìm dấu trăng sao,
Vòm mây trắng phủ đầy khung cửa nhỏ!

Tôi tưởng mất, nhưng Người xưa còn đó,
Tàng thức tôi vẫn in rõ tình Người.
Đôi mắt sáng, bờ môi dẫu biếng cười,
Nhưng rạng rỡ một trời thơ dấu ái…

Người Về
(Phạm Thiên Thư)

Tìm Người như Chúa Hoa,
Nơi đỉnh rừng ngọn nước.
Tên Người như hương ướp,
Qua nghìn đời gió bay.
Người về trong mê say,
Là mặt trời tỉnh thức.
Trong than hầm lửa vực,
Người là cơn mưa xanh.

Người là khối tinh anh,
Cả trần gian kết lại.
Người mở ra thời đại,
Hết mê lầm thiên thu.
Trong hang tối sương mù,
Người đèn vàng chỉ lối.
Trong khu rừng cằn cỗi,
Người xanh nụ cười xuân.

Người là đấng Thánh nhân,
Trong thung lũng nước mắt.
Người chỉ con đường tắt,
Dẫn về nguồn chính chân.
Thơ ca tụng hồng ân,
Mực phải là Đông hải.
Một cõi đời hoang dại,
Người dong thuyền nghiã nhân.

Chờ Người đêm Long vân,
Giữa trái tim tịch mặc.
Dòng sông thơ dằng dặc,
Đợi Người về rửa chân.

Người Hành Khất Năm Xưa Còn Ngồi Đó
(Thích Nhất Hạnh)

Từ khoáng, từ khí, từ sương
Từ tâm linh
Từ những giới tử du hành giữa các tinh vân
đi mau bằng ánh sáng
Em đã tới đây, đôi mắt xanh tỏa rạng
Vô thủy và vô chung đã cùng vạch đường đưa lối em sang
Trên đường đi em bảo em đã trải qua muôn triệu kiếp luân hồi sinh diệt
Đã từng làm bão lửa trên không
Đã từng đem thân đo tuổi núi sông
làm cỏ, làm cây
Làm sinh vật đơn tế bào
Làm đóa hoa diễm tuyệt
Nhưng đôi mắt em nhìn tôi sáng nay
Lại chứng minh rằng em chưa bao giờ từng chết
Nụ cười kia vẫn mời tôi
Tham dự nữa vào trò chơi đã bày ra từ tiền kiếp
Trò chơi đi trốn đi tìm
Hỡi con sâu xanh sáng nay đang uốn mình đo chồi cây
Chồi non đã mọc suốt mùa hè năm ngoái
Ai cũng bảo em chỉ mới sinh ra trong mùa xuân năm nay
Thực ra người đã có mặt từ hồi nào
Sao mãi tới phút này mới chịu hiện nguyên hình đem theo nụ cười trầm lặng
Sâu ơi, mỗi hơi thở của tôi làm tuôn ra hàng vạn tinh cầu
Cái rất lớn kia, ai hay, lại không ngoài cái thân em rất nhỏ
ở mỗi chấm trên thân em đã thiết lập muôn ngàn cõi Phật
Và mỗi cái đo của em cần đến thời gian từ vô thủy đến vô chung
Người hành khất năm xưa vẫn còn trên Linh Thứu Sơn
Thản nhiên ngồi nhìn mặt trời huy hoàng đang lặn

Gotama ! ô hay, ai bảo rằng Ưu Bát Đa La triệu năm mới có một lần nở
Tiếng hải triều kia có chiếc tai nào chịu lắng mà không nghe...

Ngòi bút Krishnamurti

(Lydia Quảng Như sưu tầm)
 
Mãi về sau tôi có viết những dòng thơ để nói
Sẽ chẳng nói lên để ca ngợi tình yêu
Vì tình yêu là hình ảnh buổi chiều
Tuy êm ái nhưng sẽ vào đêm tối.
 
Mãi về sau tôi có viết những dòng thơ để nói.
Sẽ chỉ nói lên để ca ngợi tình thương.
Của những người vì nhân loại quê hương
Của hạnh phúc thoát ra ngoài tội lỗi.
 
Mãi về sau tôi có viết những dòng thơ để nói.
Sẽ nói lên để ca ngợi sự an nhiên.
Hạnh phúc nào thong thả tựa thần tiên.
Rất thanh thoát ung dung và đỉnh đạc.
 
Mãi về sau tôi có viết những dòng thơ để hát
Sẽ đoàn kết mọi người trong một trái tim chung
Hạnh phúc thiêng liêng và vĩ đại vô cùng
Một là tất cả và tất cả mọi người chỉ là một".

Lòng Trần - Tùy Anh

Người về tắm suối Hoa Nghiêm
Nghe kinh phổ độ bên triền sắc không
Lòng tôi tan giữa dòng sông
Mà dòng sông vẫn mênh mông chảy hoài

Tình riêng gởi ở phương ngoài
Nghĩa chung e cũng lạc loài dấu chân
Một lần đi, hẳn trăm năm
Quê hương ơi, thấy tuy gần mà xa!

Từ tôi khuất nẻo quan hà
Chim âu theo đợt phù sa hót buồn
Ngàn xưa ủ dột mưa tuôn
Mà nay chớp bể mưa nguồn còn đau!

Nào ai thao thức đêm thâu
Nghe chuông trên bến giang đầu khai kinh
Chập chờn trong cuộc phù sinh
Thấy tâm hư huyễn, thấy tình hư vô.

Mai rồi về cõi hoang sơ
Lòng trần cũng trắng như tờ kinh văn
Người đi vui với phong vân
Tôi về với bụi hồng trần hóa duyên...

--------

Tay ôm vũ trụ, chân đạp tinh cầu
Không gian tư lự thời gian rưng sầu
Nhập thế cuộc tôi đi vào dâu bể
Hay trở về cùng vũ trụ trinh nguyên
Những đêm mơ trăng gió lạc cung huyền
Hồn rưng rức cho vơi niềm tâm sự
Ai thủ thỉ chuyện đời khi tán tụ
Kiếp luân hồi đâu sá chuyện sinh ly
Mà nơi đây tôi biết nói năng gì
Ôi vạn hữu xưa nay là như thế.    (Thích Giác Đức)
 
Đi tìm bóng tôi - Du Trốc Tử
Cuối đêm gõ xuống đầu ngày
Đi qua với nhịp tim này hoang liêu
Tôi tìm tôi giữa tàn xiêu
Tôi tìm người giữa sớm chiều lặng câm
Nghe ra sóng dạt chỗ nằm
Bóng tôi lẫn trốn mù tăm chiều tàn
Tôi tìm tôi giữa khuya tan
Vô tình bước hụt vào mang mang hồn
Vẳng trong thể điệu sinh tồn
Du du đỉnh mộng chập chờn cuộc say
Ngỡ ngàng cắn thử ngón tay
Vẫn tê điếng mộng vẫn ngây ngất tình
Bỗng dưng gặp lại chính mình
Tự bao giờ vẫn lặng thinh giữa đời
Thôi thì tiếp tục cuộc chơi
 
Nỗi niềm phố thị - Du Trốc Tử
Một tối đi về giữa phố đông
Lạc lõng bên đời một nỗi không
Một nửa vừng trăng treo cuối phố
Mây trỗ tầng cao một đóa hồng
 
Ta hỏi người hay hỏi riêng ta
Nửa đời rong ruỗi mộng du ca
Dừng chân quán trọ cười như khóc
Ai kẻ phiêu lưu chẳng nhớ nhà
 
Thắp ngọn đèn khuya soi bóng mây
Gió về thủ thỉ hát trong cây
Mở trang kinh mộng ươm vườn mộng
Sương xuống buồn nghiêng một chén đầy
 
Danh vọng ừ thì như bóng hoa
Chùa xưa còn mãi nhịp chuông tà
Kể chuyện thần tiên cùng nến vụn
Một đời đâu dễ để phôi pha
 
Thẹn với Nghiêm từ thẹn núi non
Vẫn hẹn ngày mai dẫu mỏi mòn
Nào phải sa đà nơi phố thị
Cố quận trong lòng vẫn sắt son
 
Dẫu biết quay về là tất cả
Xin để ngày mai hãy vẫn còn.
 
Cuộc lữ
 Du Trốc Tử
Người đi qua giữa đìu hiu phố thị
Lặng im trao bén nửa nụ xuân hồng
Nửa nụ kia nhờ mây trời bữa nọ
Giấu mang về gửi lại cõi hư không
 
Én chao nghiêng thả rớt lời thơ vụng
Giữa đường khuya lữ khách vẫy tay chào
Con sáo nhỏ qua sông rồi mới hỏi
Giọt thơ chiều có nhuộm nắng hanh hao?
 
Vàng cuộc lữ giữa bờ sương bến khói
Vẫn còn đi cho đến kịp trăng rằm
Con dế nhỏ cũng im lìm dưới cỏ
Giọt lệ này đâu phải bởi trăm năm
 
Còn đi mãi mới hay người vẫn đợi
Nụ vô thường rưng rức một niềm riêng
Quỳ xuống cỏ cúi hôn lòng đất lạnh
Tạ ơn đời một cuộc lữ thiêng liêng.
 
Trước mộ phần sám hối - Du Trốc Tử
 
Con quỳ xuống
Giữa thiên thâu cùng hoa ngàn cỏ nội
Trải lòng ra giữa chiều vàng sám hối
Trước linh phần của mẹ cũ màu rêu
 
Con vẫn còn nguyên màu áo đất quê nghèo
Với tấm hình hài mẹ cho con thuở nọ
Mẹ bỏ con đi mười năm không một lời bày tỏ
Con hơn gì: bỏ mẹ đã hai mươi năm
 
Buổi mẹ ra đi
Con về lại cúi hôn lòng đất lạnh
Nghe lại từng lời ru nhớ nụ cười đen nhánh
Mưa đầy trời năm tháng cũ phôi pha
 
Con lãng đãng trời xa
Tìm kiếm bóng mình giữa chiều tà mộng thực
Mẹ lạy bốn phương trời cho con tỉnh thức
Nguyện hứng hết nghiệp trần cho con được bình yên
 
Sanh tử là gì ai hiểu được nhân duyên
Con gàn dở để ưu phiền lòng mẹ
Chiều nay quỳ giữa đồi hoang lặng lẽ
Cây lá nghiêng mình chim mỏi cánh thiên di 
 
Chiều ơi!  Chiều ơi! Úp mặt làm chi
Để bóng tối giao hòa con với mẹ
Cho con được thấy lượng Từ mở hé
Để lòng riêng trút nhẹ nỗi ưu phiền
 
Cắn ngón tay tìm một nỗi đau riêng
Gió thổi lộng qua cõi miền thơ dại
Như cuộc đời con giữa nghìn trùng quan tái
Còn đó muôn đời bóng mẹ choàng ôm
 
Bóng mẹ nhạt nhòa trong đêm thảo ngày thơm
Hiện giữa trang kinh chập chờn ánh sáng
Soi thấu đời con cả gừng cay muối mặn
Xin lạy tràn cảm tạ hết nhân duyên
 
Trong im lặng của bóng mình khắc khoải
Cảm nghe đầy tiếng mẹ gọi thiêng liêng.
 

KÍNH TẶNG SƯ VIÊN THÀNH – Thanh Tịnh


Một mái am tranh cổ bạn tùng
Bốn mùa sương gió tỏa mông lung
Bên đồi dương vắng, dòng khe vắng
Có kẻ giang hồ thấy nản chân

Cửa Phật đây rồi, tôi thấy tôi
Mơ trời cao cả luyến xa xôi
Chuông chùa ngân rã mười phương mộng
Khe biếc say kinh cá hận mồi.

Ơi đạo sĩ ơi! tôi đến đây
Van xin chút rượu gội đêm say
Tôi người mê muội ham cùng cá
Coi nhẹ trăm năm hận một ngày!

Cảm tấm chân thành đạo sĩ thương
Đón tôi trong cửa mở muôn phương
Nhưng sen hồ lạnh mùa thu dậy
Tôi nhớ hương cây cảm bụi đường.

Từ biệt am ngàn tôi lại đi
Lang thang chưa chán bước lưu ly
Quen đời quán chật hồ thu rộng
Chán kiếp bằng ngang sổ thẳng lỳ

Đạo sĩ chờ tôi chán hải hồ
Tôi chờ đạo sĩ lãng hư vô
Tôi mơ đêm lạnh lòng sơn tự
Ấp ngủ men ngàn đợi áo khô.

 

Bài Tâm Ca Vô Niệm

Phan Bá Thụy Dương gởi gởi Túy.

Túy-ca bè đã thả rồi
Túy-hương xưa hãy cùng trôi ngược về 

(VŨ HOÀNG CHƯƠNG)

1 -
Kìa ai, bên suối ôm ảo tượng 
Mắt dã hoang vu bụi lốc huyễn hờ 
Vũ trụ chết - tầng âm thanh lắng đọng 
Tay ơ hờ vuốt gió hát bâng quơ 

Tâm niệm lặng, lững lờ sương ốc đảo 
Gánh càn khôn u ẩn tiếng mưa khơi 
Tóc khô kiệt kết tinh mùi thủy thảo 
Thoáng mờ xa từng lượn sóng rã rời 

2 - 
Mây xám tạc hình ẩn khách 
Xiêm y loạn lửa Chân Như 
Nguyệt tàn, cõi giam sấm động 
Cung thương lạnh phím ngù ngờ 

3 -
Rượu tàn canh - 
rượu tàn canh ngập ngừng chân du mục 
Réo gọi hồn phiêu lãng phách trầm luân 
Tâm huyền niệm - ý lạc loài vô thức 
Em – 
em về chưa, sao dư ảnh chập chùng

Qua cổng nắng soãi cánh mềm hải điểu 
Cát lao lung phủ ấp đá dung tình 
Ai thảng thốt ướp thiền hoa mỹ diệu 
Buông tiền thân, xua tự ngã u minh 

4 – 
Thôi nhé em - giếng hồng hoang cô tịch 
Trót cạn nguồn lạch kín dấu thiên di 
Đèo hun hút, bạt ngàn - đêm tận tuyệt 
Rải sa mù khuất bóng nẻo từ ly 

Sưởi hâm chi ngọn tình hương phấn cũ 
Ta về đâu chiều đã mỏi cánh bay 
Lỡ tha hóa như rừng sâu tróc lá 
Loãng âm hao lả mộng gối vân đài
 

Liên Khúc Vô Thường

Phan Bá Thụy Dương

1 -
Đốt công án vất kinh thư khải ngộ 
Theo đường trăng - trăng khi tỏ khi lu
Tìm người hiền nơi thâm cốc âm u 
Thỏng tay vào rừng giả làm ẩn sĩ

Giòng sinh mệnh chừng nhuộm màu chướng khí 
Bến nhân gian ai quán niệm vô thường 
Hành trình xa ngựa đà lỏng dây cương 
Trên vách núi chân dung in mờ tỏ

2 -
Ném công án chôn kinh thư bất ngộ 
Nương sông ngòi biển cả tới an nhiên
Nửa u hoài, nửa chợt nhớ, chợt quên 
Bỗng tan tác cùng tiên thiên, tự ngã

Tay huyễn hoặc đề lời thơ trên lá 
Hồn xanh xao lạc lõng chốn phiêu bồng
Người đâu rồi -
Người đâu rồi sao tịch mịch hư không
Hương dạ thảo đang chớm mùa khai nở

3 -
Hủy công án buông kinh thư giác ngộ
Vào chợ đời áo mỏng phất phơ bay 
Bụi khói mê man chênh chếch nắng gầy 
Lời phố thị chập chờn như ảo giác

Ta là ai -
Ta là ai sao tâm linh ngơ ngác 
Người là ai -
Người là ai mà sắc diện mơ hồ 
Rượu độc ẩm hề, chân lạc loài đưa 
Mây biến dịch, mưa chắt chiu giọt nhỏ.

 

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...