Saturday, May 29, 2021

Trần Trung Đạo 2

ANH BỘ ĐỘI THƯƠNG BINH TÔI GẶP

Cuối năm tám mươi
Có một lần tôi đi ngang bệnh viện Vì Dân
Nghe đâu đã đổi tên là Thống Nhất
Anh bộ đội thương binh
Ngồi dưới hiên
Nghêu ngao hát
Khuôn mặt gầy tuổi mới quá hai mươi
Giọng anh buồn đôi mắt ngắm xa xôi
Anh đang hát về quê hương miền Bắc
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh
Anh rất tự nhiên xích người nhường chỗ
Tôi khen anh hát rất hay
Anh mỉm cười
Nụ cười sao hồn nhiên chất phác
Tôi rút mời anh điếu thuốc
Anh lấy trong người cái hộp quẹt Zippo
Tôi bỗng bật cười to:
– Thế anh cũng thích xài đồ Mỹ ngụy
Anh điềm nhiên trả lời:
– Đây chỉ là kỷ niệm
Của thằng bạn thân chết ở Bình Long
Không hẹn hò chúng tôi bỗng thấy thân
Ánh mắt bao dung
Nụ cười tuổi trẻ
Hết điếu này chúng tôi mồi điếu khác
Khói thuốc mịt mù quanh chỗ chúng tôi
– Anh đi bộ đội bao lâu?
– Từ khi mười bảy tuổi
– Thế anh bỏ học sao?
– Họ bảo đã có người khác lo việc đấy
Bổn phận tôi là giải phóng miền Nam
Tôi thật tình chẳng hiểu tại sao
Nhưng không thể làm gì hơn được
– Bố mẹ anh vẫn còn ngoài Bắc?
– Tôi là đứa con duy nhất
Vào Nam không lâu thì nghe tin bố mất
Mẹ tôi vẫn còn đang sống với bà con
– Anh thế nào cũng phải về thăm?
– Tôi mãi chần chừ cũng đã mấy năm
Chỉ vì tôi không muốn làm mẹ tôi… đau khổ
Anh cúi xuống nhìn đôi chân gỗ
Mắt rưng rưng không nói thêm lời
Ngoài hiên mưa bắt đầu rơi
Rơi thấm ướt lòng chúng tôi đêm ấy
Tôi cầm lấy tay anh
Đôi bàn tay lạnh giá
Mắt nhìn nhau như đã nói nghìn câu
Tôi thấy trong vô cùng hun hút đêm sâu
Chảy trong chúng tôi chung một dòng máu đỏ
Đời chúng tôi đời những đứa con hoang
Tim chúng tôi rung một nhịp Việt Nam
Hồn chúng tôi hồn bốn nghìn năm cũ
Anh vỗ nhẹ vai tôi
Rồi khệnh khạng trở về bệnh viện
Tôi ngậm ngùi không thể nói thêm chi
Vì mai này tôi cũng sẽ ra đi
Đến một nơi tôi chưa hề nghĩ đến
Năm tháng vẫn trôi đi
Dòng đời muôn vạn bến
Nhưng lòng tôi khói thuốc chẳng hề tan.

BAO GIỜ NHỈ TÔI VỀ THĂM XỨ QUẢNG

Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Ðất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ

Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Ðiện

Còn chăng nhỉ những con đường kỷ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức

Cho tôi ghé thăm trường Trần Quý Cáp
Những màu rêu gạch ngói cũ còn chăng
Bài thơ xưa còn đọng dấu bên thềm
Tôi vẫn viết nhưng thơ buồn hơn trước

Ðường Phố Hội chưa mưa đà ngập nước
Những căn nhà lụp xụp nối vai nhau
Ðình Cẩm Phô, Khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Tên nghe lạ nhưng vô cùng tha thiết

Cho tôi ghé bến xe đò Nam Phước
Lần cuối cùng em đến tiễn tôi đi
Giờ chia tay sao chẳng nói năng gì
Nghìn năm để mây buồn vương trong mắt

Bao giờ nhỉ tôi về thăm Núi Quế
Ðứng bên cầu Chợ Ðụn nước trôi xuôi
Mùa sim lên tím rực cả lưng đồi
Hương ngây ngất tôi mộng thành thi sĩ

Ai đứng đó bên kia bờ Giao Thủy
Khăn lụa vàng còn chít ở ngang vai
Nghiệp tầm tơ khuya sớm vẫn đeo hoài
Nghề canh cửi chắc còn nhiều cực khổ

Trái tim tôi có một dòng máu đỏ
Sẽ một ngày chảy đến tận Câu Lâu
Nước sông Thu dù lụt lội đục ngầu
Nghe vẫn ngọt như bòn bon Ðại Lộc

Bao giờ nhỉ tôi trở về Ðà Nẵng
Nghe ngàn khơi thổi lạnh xuống sông Hàn
Bến Bạch Ðằng còn những chuyến đò ngang
Ngày hai buổi nối cầu qua An Hải

Em Trường Nữ có bao giờ trở lại
Thả tơ tình trêu chọc đám con trai
Ðường Hùng Vương thuở ấy rất là dài
Sao quá ngắn trong những chiều chung bước

Mây có trắng trên đỉnh chùa Non Nước
Mưa có buồn giăng kín núi Tiên Sa
Về chưa em sương phủ xuống Sơn Chà
Còn chăng nhỉ dấu chân tình trên cát

Tôi một dạo hay ôm đàn đứng hát
Bài ca buồn tiếng quốc vọng đêm khuya
Quảng Nam ơi khúc ruột đã chia lìa
Chiều viễn xứ ngậm ngùi cho non nước

Tôi đã bảo thơ tôi buồn hơn trước
Ðời lưu vong chưa hẹn buổi quay về
Câu hỏi nầy chỉ hỏi để tôi nghe
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng.
 

BẾN SÔNG XƯA

Mai mốt em về thăm lại giòng sông
Xin đừng hỏi sao lòng sông nước cạn
Từ dạo em đi xa vùng lửa đạn
Chưa một lần về lại bến sông xưa

Bà mẹ già vẫn tần tảo sớm trưa
Tóc mẹ trắng rớt rơi từng sợi bạc
Như anh và em hai mảnh đời xiêu lạc
Biết bao giờ mới đựơc gần nhau

Anh ghé qua vườn thăm lại hàng cau
Nghe mẹ nói em đã vào nước Mỹ
Anh nhìn cau, hoa trắng màu chung thủy
Sao người đi để nhớ lại cho người

Anh ghé qua nhà một sáng mùa xuân
Nghe mẹ nói em tay bồng tay bế
Anh nhìn sông, mưa phùn rơi lặng lẻ
Đang vô tình đánh vỡ chiếc gương duyên

Anh yêu tháng Chạp buồn, em thích tháng Giêng
Suốt đời đuổi nhau nhưng chưa hề bắt được
Hai con nước, hai dòng đời xuôi ngược
Biết có còn gặp nữa hay không?

Mai mốt em về thăm lại giòng sông
Xin đừng hỏi, sao lòng sông nước cạn
Từ dạo em đi xa vùng lửa đạn
Chưa một lần về lại bến sông xưa.

BUỔI SÁNG QUA ĐỒI

Sóng vẫn gọi từ ngày anh xa biển
Bờ cát trôi cuốn mất tuổi tên mình
Một buổi sáng qua đồi nghe nước chảy
Cội thông già quên nhớ chuyện hồi sinh

Anh đứng lặng nhìn mây bay trên núi
Thương đời mình hơn nửa kiếp đi hoang
Từ dạo ấy, rừng phương đông ngút cháy
Con sông nào từng nhánh nhỏ lang thang

Anh vẫn hát bài tình ca thuở đó
Trong những chiều rất lạnh thiếu quê hương
Và những lúc một mình đêm khuya vắng
Anh ngồi mơ tha thiết buổi lên đường

Người năm trước ra đi không trở lại
Người năm xưa ở lại biết về đâu
Trên bến cũ trăng thu vàng mấy độ
Ngọn đèn đêm tiếng nước vỗ chân cầu

Tuyết rơi rải trên đồi dăm đốm bạc
Anh nghe lòng thương tiếc tuổi hai mươi
Dẫu mai mốt có còn ngày trở lại
Tìm quê hương hay chỉ thấy quê người.

CHUYỆN ĐỜI MẸ

Con chẳng về đâu dù mưa hay nắng
Sông Thu Bồn trăng tháng bảy còn in
Mười năm trời con làm mây viễn xứ
Mười năm dài biền biệt dấu chân chim

Ngày mẹ chết con chưa tròn một tháng
Cha tảo tần sớm nắng với chiều mưa
Thiếu sữa mẹ đời con thành đại hạn
Thiếu lời ru con lớn với lọc lừa

Ngày mẹ chết con nằm trong máng cỏ
Có hay đâu mây kéo một phương trời
Cha vấn cho con một vành tang nhỏ
Con mang đi, đi suốt phận con người

Từ mẹ chết cha một đời goá bụa
Sống âm thầm trong mái lá tường xiêu
Xin cho con bú từng hơi sữa lạ
Giọt mồ hôi nhỏ xuống chén cơm chiều

Những đêm mưa con nằm nghe cha kể
Chuyện đời cha dài như một giòng sông
Mẹ có đẹp? Cha nhìn xa không nói
Nhưng con nghe dao cắt ở trong lòng

Chuyện cha mẹ gặp nhau không cưới hỏi
Buổi giao thời xiêu lạc cả bà con
Rượu tân hôn cha thay bằng nước vối
Dưới hàng tre Nghi Hạ nắng hanh vàng

Và phương ấy bao mùa mưa sẽ đến
Nấm mồ hoang hương khói lạnh từ đây
Cầu xin mẹ bình yên qua chín cõi
Trên dương gian con nối cuộc lưu đày
 

CHUYỆN ĐỜI MẸ

Con chẳng về đâu dù mưa hay nắng
Sông Thu Bồn trăng tháng bảy còn in
Mười năm trời con làm mây viễn xứ
Mười năm dài biền biệt dấu chân chim

Ngày mẹ chết con chưa tròn một tháng
Cha tảo tần sớm nắng với chiều mưa
Thiếu sữa mẹ đời con thành đại hạn
Thiếu lời ru con lớn với lọc lừa

Ngày mẹ chết con nằm trong máng cỏ
Có hay đâu mây kéo một phương trời
Cha vấn cho con một vành tang nhỏ
Con mang đi, đi suốt phận con người

Từ mẹ chết cha một đời góa bụa
Sống âm thầm trong mái lá tường xiêu
Xin cho con bú từng hơi sữa lạ
Giọt mồ hôi nhỏ xuống chén cơm chiều

Những đêm mưa con nằm nghe cha kể
Chuyện đời cha dài như một giòng sông
Mẹ có đẹp? Cha nhìn xa không nói
Nhưng con nghe dao cắt ở trong lòng

Chuyện cha mẹ gặp nhau không cưới hỏi
Buổi giao thời xiêu lạc cả bà con
Rượu tân hôn cha thay bằng nước vối
Dưới hàng tre Nghi Hạ nắng hanh vàng

Và phương ấy bao mùa mưa sẽ đến
Nấm mồ hoang hương khói lạnh từ đây
Cầu xin mẹ bình yên qua chín cõi
Trên dương gian con nối cuộc lưu đày

CON SINH RA TRÊN ĐẤT MỸ

Con sinh ra trên đất Mỹ
Ðất nước có bốn mùa hoa nở
Có chú chuột Mickey
Và Disney World muôn màu rực rỡ
Có ông Rogers
Với khu láng giềng hàng xóm thần tiên
Có những lâu đài
Với những chuyện tình rất mực dễ tin
Có những loài chim bốn mùa líu lo tiếng hót
Những loài thú không bao giờ biết khóc
Những giòng sông trong vắt chảy quanh năm
Thời thơ ấu của con
Ðược trải trên những con đường lát ngọc
Tương lai của con
Ðược viết lên bằng những màu son
Con đến trường có Mẹ đón Ba đưa
Áo con mới như đời con luôn đổi mới
Khi con ốm Ba bồi hồi lo lắng
Khi con cười nghe rộn tiếng chim ca
Con được cưng chiều từ khi mới sinh ra
Sẽ không hiểu thế nào là mất mát
Nên rất nhiều lần
Ba ngại kể với con
Câu chuyện về một xứ Việt Nam
Nhiều nghìn dặm xa xôi
Phía bên kia trái đất
Nơi có hàng triệu đứa bé tuổi con
Cuộc đời chúng còn đang lây lất
Không bao giờ được điểm tô
Bằng những chuyện thần tiên
Chúng chưa hề biết đến chú chuột Mickey
Không hề biết đến ông Rogers và khu hàng xóm
Mỗi ngày qua đi là một ngày buồn thảm
Ðược viết bằng những giọt đau thương
Ðược vẽ nên bằng những cảnh thê lương
Và khổ nhục còn nhiều hơn tuổi tác
Những đứa bé chưa biết mặc quần
Chưa biết lau khô nước mắt
Ðã trở thành người du thực tha phương
Bước lạc loài ngay chính giữa quê hương
Mồ côi từ trong lòng tổ quốc
Chúng sẽ trôi về đâu
Giữa biển đời bát ngát
Bốn phương trời không một chỗ dừng chân
Bên những vỉa hè mưa gió phủ quanh năm
Chúng sẽ tìm đâu ra một hơi thở ấm
Của mẹ của cha
Của bà con hàng xóm
Chẳng còn ai dù chỉ một người thân
Trước khi vào nghề đánh giày, móc túi, lang thang
Chúng đã là tương lai của dân tộc Việt
Một sự thật bẽ bàng rất nhiều người không biết
Và cũng rất nhiều người đang cố để quên đi
Con sẽ không bao giờ
Ghé qua những khu bệnh viện để xem
Nơi nhiều đứa trẻ bệnh hoạn, tật nguyền
Vừa mới chào đời
Ðã phải nằm đợi chết
Có đứa bị bỏ quên ngay cả trong thùng rác
Có đứa được nhặt về từ những ổ mãi dâm
Dù ở đâu cũng có chuyện thương tâm
Nhưng ở Việt Nam
Chuyện thương tâm đã trở thành quen thuộc
Lòng nhân từ không còn đất dung thân
Có nhiều nơi không đủ thuốc thang
Thiếu cả những người để lo săn sóc
Nhân loại lãng quên
Ðồng bào ngoảnh mặt
Những lời rên không đủ để quên đau
Con cũng sẽ không bao giờ
Thấy những vết đao
Ðã chém xuống đời Ba thời thơ ấu
Ngày Bà Nội mất Ba chưa đầy một tháng
Ông Nội gánh Ba đi lưu lạc khắp mọi miền
Vượt sông Thu Bồn
Băng núi Quế Sơn
Qua cầu Chìm
Rồi về lại Duy Xuyên
Những tên tuổi những địa danh
Ðã in sâu vào trong trí nhớ
Thời thơ ấu của Ba
Như một cây thông nhỏ
Ðứng lẻ loi trên một kiếp người
Ông Nội thường hay kể chuyện vui
Như để cố quên đi một đời lận đận
Và cũng để quên đi bóng hình người bạn
Mới ngày nào nguyện ước chuyện trăm năm
Ðêm mưa phùn gió bấc thổi qua sông
Là những lúc ông âm thầm không nói
Ngắm xa xôi cuối chân trời mòn mỏi
Một tình yêu chan chứa thủy chung
Một tình yêu trong sáng tựa trăng rằm
Ðẹp đơn giản như những tờ lụa trắng
Chiếc khăn lụa trắng ngày xưa
Bà Nội thường hay vấn
Ba vẫn chắt chiu như kỷ vật ngọc ngà
Ðời của Ba từ lúc mới sinh ra
Buồn hiu hắt như một loài thảo mộc
Ðã mọc lên từ những hố bom sâu
Thường tìm quên trong những tiếng thơ sầu
Thường hay đứng một mình trông núi biếc
Khi sinh ra đã nhìn người chém giết
Nên tủi buồn nặng trĩu cả hai vai.

DẤU ẤN MỘT MÙA THU

Tôi về qua thành phố buổi chiều
Giọt mưa thu rót lên con đường nhỏ
Chiếc lá cuối mùa nằm yên trước ngõ
Chợt nhớ một người giờ đã đi xa

Vẫn con đường này và như mới hôm qua
Chiếc máy ảnh cầm tay, người đi tìm mùa thu theo từng góc độ
Mùa thu Boston, New Orleans hay mùa thu Hà Nội
Ống kính tuy xa nhưng nỗi nhớ rất gần

Như tôi và người từ độ quen thân
Đọc chuyện Massada mà nghĩ về sông Hát
Từ ngọn núi hoài nghi, rẽ chia, ngăn cách
Có một dòng sông xanh mát giữa tâm hồn

Dòng sông của từ bi, bác ái, cảm thông
Của “Bài giảng trên núi” trong Matthew và lời kinh Phật
Để biết thứ tha, thương yêu, thành thật
Nhỏ giọt tình người lên mỗi vết đau

Chắp cho cuộc đời đôi cánh để bay
Đắp cho anh em con đường hy vọng
Người đi xa, như vì sao trên dải thiên hà cao rộng
Còn mãi nơi này dấu ấn một mùa thu.

ĐÊM BẰNG HỮU Ở MONTREAL

Thân tặng anh chị Bá Dĩnh - Thủy Trang

Cơn mưa nào đưa ta về phương Đông
Ngọn gió nào thổi ta qua hướng Bắc
Buổi chiều Montreal, mây chập chùng cao thấp
Như những mảnh đời trong khoảng cách xa nhau

Uống không nhiều mà vẫn thấy say
Vẫn ngây ngất trong men tình bằng hữu
Nhà chị có một cành hoa bưởi
Ta chợt nhớ mình thuở tuổi mười ba

Tiếng hát chị còn vọng mãi trong ta
Bài thơ anh viết gởi bạn bè Đông Bắc
Ta viết dở dang, dù lòng thương nhớ nhất
Ngôn ngữ nào kể hết chuyện con tim

Ta trở về, thành phố nhỏ ngủ yên
Bỗng muốn làm mây bay tìm hướng cũ
Cho ta nhắn về phương Nam bão lửa
Có trái tim ta trên mỗi dặm đường

Đừng trách gì ta nhé, hỡi quê hương
Mười lăm năm, ta bỏ người đi biệt
Mười lăm năm, trong cõi lòng tha thiết
Giấc mơ làm người áo vải đất Tây Sơn

Chào Montreal, chào bằng hữu thân thương
Một đêm say theo từng tiếng hát
Mưa trên đường về, mưa trong ánh mắt
Ánh mắt tình người làm sáng nẻo ta đi.
 

ĐÊM NGỒI NGHE TIẾNG CHIM KÊU TRÊN BIỂN

Đêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Chợt nhớ ngày ra cửa Vũng Tàu
Một cánh chim chiều theo đưa tiễn
Vô tình ... cũng thấy xót xa đau

Đừng theo, chim nhỏ, đừng theo nữa
Rồi sẽ như ta lạc lối về
Ta như ngựa bỏ đời hoang dã
Quay nhìn mờ mịt dấu sơn khê

Từ nay cánh hạt vàng xa khuất
Chân trời kỷ niệm trắng mênh mông
Xung quanh chỉ một màu mây nước
Cách một trùng dương, vạn nỗi lòng

Bỗng dưng ta mộng làm mây trắng
Rót xuống quê hương những giọt sầu
Đêm nay mẹ có ngồi than khóc
Nước mắt xin làm mây trắng bay

Đêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Như tiếng thu xưa thổi lá vàng
Lòng ta mấy độ vàng như lá
Từ buổi xa người trên bến sông

Ở đây ta sống đời khinh bạc
Sớm tối đi về một cõi riêng
Cả một sơn hà ta nỡ bỏ
Sá gì chỉ một trái tim em ...

ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

ĐỪNG TRỞ LẠI

Anh ra đi Sài Gòn xưa đã chết
Cây me già cô độc đứng nghe mưa
Ðừng trở lại chẳng còn gì nữa hết
Em đã tàn hương sắc của năm xưa

Anh ra đi phố phường xưa đổi khác
Ngọn đèn xanh le lói bóng ga chiều
Những kỷ niệm vàng hoe trên mái tóc
Tóc em buồn từng sợi rối đêm khuya

Anh ra đi cửa lòng em đã đóng
Với đau thương chồng chất thuở xuân thì
Ðừng trở lại chẳng còn ai mong ngóng
Xuân đã tàn từ độ én bay đi

Anh ra đi em một mình lầm lũi
Con đường câm trong những tối không đèn
Ðừng trở lại em quen rồi cực khổ
Anh cũng quen rồi cuộc sống ấm êm

Anh ra đi mùa đông buồn ghê lắm
Mùa mưa dài thăm thẳm ở nơi đây
Ðừng trở lại chẳng cần ai đưa đón
Ðể em ngồi nghe lá khóc trên cây

Anh ra đi mẹ bao lần đã nhắc
Ðứa con yêu lưu lạc ở phương nào
Anh có đọc nỗi buồn sâu trong mắt
Mắt mẹ già năm tháng đã hư hao

Anh ra đi đàn em thơ đã lớn
Nhìn hình anh ngơ ngác hỏi là ai
Bầy chim nhỏ giữa trời đầy giông tố
Chim đầu đàn vẫn biệt dưới chân mây

Anh ra đi quê hương nghèo hơn trước
Những lầm than vẫn nối tiếp nhau về
Bài thơ cũ mơ làm người yêu nước
Ðến bây giờ anh còn nhớ hay quên.

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM TRÊN ĐẠI LỘ SRI AYUTTHAYA
Người con gái Việt Nam
Trên đại lộ Sri Ayutthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn.
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách.
Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết.
Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay.
Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ðầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi.
Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời.
Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayutthaya
Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận.
Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục.
Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất.
Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất.
 
Lời Thú Tội Của Thằng Cu Tí
Tôi, công dân của cường quốc Hoa Kỳ
Vừa sống sót qua một thời dâu bể
Tôi nhuộm tóc cho đời thêm tươi trẻ
Đổi tên mình cho dễ đọc, dễ nghe
Thưa, tôi chính là thằng Cu Tí ốm teo
Một dạo mót khoai trên vùng Kinh Tế Mới
Đêm Sông Bé căn nhà tranh tăm tối
Bữa ăn chiều không đủ cháo thay cơm
Tôi quên rồi, tôi là kẻ vong ơn
Sẽ gởi nắm xương tàn nơi đất khách
Trong giấc ngủ, tôi mơ về Bahamas, Las Vegas
Mơ con tôi một ngày sẽ vào Harvard, Stanford
Tôi nghiêm chỉnh chào cờ trước mỗi trận football
Nhưng ghét những lễ thượng kỳ quốc gia, quốc kháng
Mặc ai chết, ai vào tù ra khám
Gánh sơn hà đâu phải để tôi lo
Tôi thích nói về chuyện stock, mutual fund
Hơn là chuyện cháo rau khoai sắn
Đời là thế, có khi mưa khi nắng
Tôi trả lời về quá khứ đau thương
Tôi thích khoe mình mới được lên lương
Giấu đi những món nợ đời tôi chưa trả hết
Tôi nợ cha đôi mắt trừng khi chết
Nợ mẹ già dòng máu chảy trong tim
Tôi quên rồi, tôi có vạn thằng em
Đang lây lất trên vỉa hè, góc phố
Sẵn sàng giết nhau vì chén cơm manh áo
Và học đường là những tối đi hoang
Tôi quên rồi, tôi có vạn đứa con
Trôi giạt giữa quê hương mùa bão lửa
Là tôi đấy những ngày xưa thiếu sữa
Trong tay gầy của mẹ buổi sơ sinh
Tôi quên rồi, tôi có vạn người anh
Trong ngục tối, trên rừng sâu núi thẳm
Người đi khuất vào hư vô quên lãng
Không mộ bia và không cả họ tên
Tôi quên rồi, những người chị thân yêu
Đang lạc lõng nơi nào trên đất Thái
Đêm chị ngủ có mơ về quê ngoại
Bên hàng dừa, bên ruộng lúa nương dâu
Đêm giao thừa trên đất khách mưa bay
Nghe ai gọi từ bên kia biển rộng:
Nầy Cu Tí, mầy là thằng phản bội
Tôi giật mình và sực nhớ ra tôi.


No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...