Cho một chiều rỗng - Nguyễn Thiên Ngân
Từng phiến nắng của mùa xưa rớt lại
Con chuồn chuồn vẫn đậu bờ mê mải
Cánh hoa gầy lặng lẽ cất mình bay
Bỗng chiều nay kỉ niệm về như mây
Hơi thở buồn hoen mờ ô cửa nhỏ
Ước gì có thể nhìn thấy em lần nữa
Nụ cười trong như trăm vạn lần mơ…
Ánh mắt em ngày hẹn hò đầu giờ theo dấu chân mưa
Chỉ còn mất và thiệt, hơn ở lại
Em và ta đi hết mùa khờ dại
Cuối con đường mới biết đã rời tay
Ta hát gì cho năm tháng mình đây?"
chất đầy thuyền. ngược bến xưa. xanh
dăm ba mống chúng mình ngồi lại
góp nhặt thân tình trên ngày tháng mong manh
hàng long não giữa sân trường còn đợi
bước chân tìm quanh quẩn bóng thời gian
giữ giùm nhau chiếc lá rơi ngày ấy
chạm vu vơ trên mỏng mảnh vai người
còi cọc lớn lên giữa thời tao loạn
tuổi trẻ chúng mình chân bước hoang mang
tuổi trẻ chúng mình giữa hai lằn đạn
giữa đất nước buồn. buồn như khói nhang
rồi cũng lụi tàn tháng năm bão lửa
nước vẫn trôi lặng lẽ dưới chân cầu
mây viễn xứ một hôm buồn viễn xứ
về lại quê nhà han hỏi nỗi đời nhau
ngày sắp cạn. rượu bạn bè không cạn
nào. nâng ly. ta ngửa mặt cười khà
sao hạ về đây quá đỗi dịu dàng
bầy chim nhỏ ríu ran lời phố
vút trời cao nghiêng cánh đợi mùa sang
người ngồi bên sông câu nửa chiều còn lại
sóng tương tư dào dạt khúc “ Phượng cầu...”*
ta xưa cũ náu nương hồn xưa cũ
đêm yên bình xõa tóc ngắm trăng sao
ngày dần hết. chân đường xa đã mỏi
nhặt bụi mù về vẽ mộng liêu trai
phượng thắp đèn hoa mời ve hòa điệu
ta thắp nến hồng khe khẽ gọi... mùa ơi
giọt lạnh sương mai xuống mái hiên
vai cong buổi chợ nghiêng đòn gánh
thấm áo bà ba dáng mẹ hiền
Mẹ về khi nắng ngày đã tắt
uớt lạnh mồ hôi trên tóc khô
da nhăn theo vết đời còm cõi
nám mặt hoàng hôn bước chân thô
Mẹ nằm hơi thở đêm hao hụt
góp nhặt giấc chiều bữa cơm thiu
cho con hơi ấm phà chăn gối
Mẹ dưới đèn khuya tim hắt hiu
Mẹ xacách bến về phố lạ
chiều qua thấy chiếc áo bà ba
nghe trong gió nhắn lời cùng tận
thảng thốt mây ngàn! Thôi, cách xa
TÌM – Tao Bui
Người đàn ông đi dọc ven sông
Những bãi bồi mướt lên màu cỏ dại
Đá sỏi hồn nhiên từ triệu năm trầm tích
Lật mặt mình lên tưới tắm bóng mây bay
Người đàn ông vẫn từng bước chân chậm
Lội qua khe ướt đẫm áo mồ hôi
Con nắng khát khô bám màu khét cháy
Tóc bạc trắng mùa cúi xuống thật sâu
Người đàn ông gom hết những đường vân
Minh chứng con người lên hồn phách của đá
Trí tưởng hoang vu gởi vào vết hằn hóa thạch
Một thế giới vô tri bất giác hồi vọng thanh âm
Người đàn ông mang biện chứng tâm thần
Vẽ riêng mình đường bay vào không gian vô tận
Sự im lặng của đá không phải là công án
Mơ hạnh vô ngôn sấm sét giữa đời thường
Người đàn ông lượm lặt dấu chân mình
Trên nhánh đường hành hương về hỗn độn
Những bãi bồi vẫn im lìm xa ngái
Người đàn ông đi tìm lại ý tưởng con người
TRỞ VỀ PHÁ TAM GIANG -
Phạm Ngọc Lư -
Phá Tam Giang phá Tam Giang!
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Trời vẫn xanh màu xanh cố cựu
Mây trầm ngâm khói nước miên man
Mười năm dong ruổi mòn đất khách
Về cố hương chiều xế nắng tàn
Bỏ nón, tháo giày, xăn tay áo
Rửa phong trần thẹn với Tam Giang
Kè đá rêu xưa ngâm bến cũ
Còn người đi người đợi đò ngang
Còn xóm chài lưa thưa mành lưới
Còn nhấp nhô thuyền thúng thuyền nan
Không còn người chèo đò năm xưa tóc bạc
Cô lái đò chiều nay trán nhăn
Trừng mắt nhìn ta trách móc:
“Mười mấy năm chú mới về làng!”
Mười mấy năm? Phải rồi, ta quên mất!
Cái thuở áo cơm trở mặt phũ phàng
Điêu đứng năm Mùi ra đi năm Tuất
Ra đi mưu cầu y thực
Trở về nặng trĩu gian nan
Nhớ buổi ra đi thân tình đưa tiễn
Vợ xếp câu thơ chị gói khúc đàn
Đệ tử mươi người tung hô dâng rượu
Thôn nữ vài em gởi gắm gió trăng
Mẹ tóc trắng nhìn theo lặng lẽ
Con tóc xanh hai đứa dùng dằng
Ta mím môi, chỉ Tam Giang thề hẹn
Không là Tương Như mà khí khái dâng tràn
Bước xuống thuyền nhìn trời cao dõng dạc
Gõ mạn thuyền ngâm khúc Hành phương Nam
Hành phương Nam, hành phương Nam!
Mười mấy năm tấm cám thau vàng
Thấp cao danh lợi
Chí khí dở dang
Tơi tả bao phen buồn thân thế
Đắng cay mấy bận khiếp hồng nhan
Mưa miền Nam, nắng miền Nam
Trông mây thấp thỏm, nghe gió bàng hoàng
Mười mấy mùa trôi qua không nhớ
Quá đỗi mưa đau
Quá nhiều nắng khổ
Lẽ nào Trời bỏ ta chăng?
Đọc thơ Nguyễn Bính chua tâm sự
Đọc lại thơ mình thẹn gió trăng
Chén rượu quê người sao mà bạc
Ân tình đất khách lắm đa đoan
Chiều nay về... bên phá Tam Giang
Phía bờ Đông vẫn xóm vẫn làng
Mười mấy năm còn ai trông ngóng
Mười mấy năm mỏi mòn ước vọng
Mẹ có thương con gió bụi lầm than?
Chị có xót em một đời thất chí?
Em không buồn ta?
Sao lòng ta phai nhạt đá vàng!
Phá Tam Giang, ôi phá Tam Giang!
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Nước vẫn mặn mòi mây quen thuộc
Sao lòng ta sóng gió ly tan
Xin xấu hổ với lời thề ngày trước
“Không công danh bất phục hoàn!”
Xin biết ơn cô lái đò nhân hậu
Còn thương ta mời ta quá giang
Thôi rửa hết phong trần nơi bến nước
Để trở về đứng khóc dưới hương quan!
CHỈ MỘT NỤ CƯỜI – Lê
Nam
Nụ cười ấm cả trời Ðông
Em cười ấm cả cõi lòng giá băng
Nụ cười vời vợi cung Hằng
Em cười vụn vỡ vầng trăng ngọc ngà.
Nụ cười trìu mến thiết tha
Em cười âu yếm đậm đà thân thương
Nụ cười sôi bỏng dòng Tương
Em cười lưu luyến vấn vương tơ sầu.
Nụ cười phảng phất mưa Ngâu
Em cười run rẩy nhịp cầu ái ân
Nụ cười cháy gót lãng nhân
Em cười bủn rủn đôi chân hải hà.
Nụ cười khói tỏa sương sa
Em cười bão tố phong ba lặng lờ
Nụ cười dẩn lối vào mơ
Em cười sao rụng bên bờ đau thương.
Nụ cười tỏa bóng triều dương
Em cười như thể Thiên Ðường đâu đây
Nụ cười gió cuốn trời mây
Cho anh điên đảo những ngày nhớ em.
Sương khuya trăng rụng bên thềm
Nụ cười là ấm, là êm, là nhà
Em cười tròn nụ kiêu sa
Vành răng đều đặn trắng ngà - hoài mong.
Môi son thắm trái tim hồng
Nụ cười gờn gợn nỗi lòng nhớ thương
Tình ta là mối tơ vương
Sánh vai nhẹ bước nẻo đường tương lai.
Trời cao đất rộng sông dài
Năm châu bốn biển vẫy tay đón chào
Thời gian thắm thoát qua mau
Nụ cười tươi vẫn ngọt ngào ái ân.
Những khi chùn bước phong trần
Nụ cười xóa sạch thế nhân ưu sầu
Dù cho thiên hạ bể dâu
Nụ cười ngọt lịm đượm màu thủy chung.
Người đàn ông đi dọc ven sông
Những bãi bồi mướt lên màu cỏ dại
Đá sỏi hồn nhiên từ triệu năm trầm tích
Lật mặt mình lên tưới tắm bóng mây bay
Người đàn ông vẫn từng bước chân chậm
Lội qua khe ướt đẫm áo mồ hôi
Con nắng khát khô bám màu khét cháy
Tóc bạc trắng mùa cúi xuống thật sâu
Người đàn ông gom hết những đường vân
Minh chứng con người lên hồn phách của đá
Trí tưởng hoang vu gởi vào vết hằn hóa thạch
Một thế giới vô tri bất giác hồi vọng thanh âm
Người đàn ông mang biện chứng tâm thần
Vẽ riêng mình đường bay vào không gian vô tận
Sự im lặng của đá không phải là công án
Mơ hạnh vô ngôn sấm sét giữa đời thường
Người đàn ông lượm lặt dấu chân mình
Trên nhánh đường hành hương về hỗn độn
Những bãi bồi vẫn im lìm xa ngái
Người đàn ông đi tìm lại ý tưởng con người
Phá Tam Giang phá Tam Giang!
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Trời vẫn xanh màu xanh cố cựu
Mây trầm ngâm khói nước miên man
Mười năm dong ruổi mòn đất khách
Về cố hương chiều xế nắng tàn
Bỏ nón, tháo giày, xăn tay áo
Rửa phong trần thẹn với Tam Giang
Kè đá rêu xưa ngâm bến cũ
Còn người đi người đợi đò ngang
Còn xóm chài lưa thưa mành lưới
Còn nhấp nhô thuyền thúng thuyền nan
Không còn người chèo đò năm xưa tóc bạc
Cô lái đò chiều nay trán nhăn
Trừng mắt nhìn ta trách móc:
“Mười mấy năm chú mới về làng!”
Mười mấy năm? Phải rồi, ta quên mất!
Cái thuở áo cơm trở mặt phũ phàng
Điêu đứng năm Mùi ra đi năm Tuất
Ra đi mưu cầu y thực
Trở về nặng trĩu gian nan
Nhớ buổi ra đi thân tình đưa tiễn
Vợ xếp câu thơ chị gói khúc đàn
Đệ tử mươi người tung hô dâng rượu
Thôn nữ vài em gởi gắm gió trăng
Mẹ tóc trắng nhìn theo lặng lẽ
Con tóc xanh hai đứa dùng dằng
Ta mím môi, chỉ Tam Giang thề hẹn
Không là Tương Như mà khí khái dâng tràn
Bước xuống thuyền nhìn trời cao dõng dạc
Gõ mạn thuyền ngâm khúc Hành phương Nam
Hành phương Nam, hành phương Nam!
Mười mấy năm tấm cám thau vàng
Thấp cao danh lợi
Chí khí dở dang
Tơi tả bao phen buồn thân thế
Đắng cay mấy bận khiếp hồng nhan
Mưa miền Nam, nắng miền Nam
Trông mây thấp thỏm, nghe gió bàng hoàng
Mười mấy mùa trôi qua không nhớ
Quá đỗi mưa đau
Quá nhiều nắng khổ
Lẽ nào Trời bỏ ta chăng?
Đọc thơ Nguyễn Bính chua tâm sự
Đọc lại thơ mình thẹn gió trăng
Chén rượu quê người sao mà bạc
Ân tình đất khách lắm đa đoan
Chiều nay về... bên phá Tam Giang
Phía bờ Đông vẫn xóm vẫn làng
Mười mấy năm còn ai trông ngóng
Mười mấy năm mỏi mòn ước vọng
Mẹ có thương con gió bụi lầm than?
Chị có xót em một đời thất chí?
Em không buồn ta?
Sao lòng ta phai nhạt đá vàng!
Phá Tam Giang, ôi phá Tam Giang!
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Nước vẫn mặn mòi mây quen thuộc
Sao lòng ta sóng gió ly tan
Xin xấu hổ với lời thề ngày trước
“Không công danh bất phục hoàn!”
Xin biết ơn cô lái đò nhân hậu
Còn thương ta mời ta quá giang
Thôi rửa hết phong trần nơi bến nước
Để trở về đứng khóc dưới hương quan!
Nụ cười ấm cả trời Ðông
Em cười ấm cả cõi lòng giá băng
Nụ cười vời vợi cung Hằng
Em cười vụn vỡ vầng trăng ngọc ngà.
Nụ cười trìu mến thiết tha
Em cười âu yếm đậm đà thân thương
Nụ cười sôi bỏng dòng Tương
Em cười lưu luyến vấn vương tơ sầu.
Nụ cười phảng phất mưa Ngâu
Em cười run rẩy nhịp cầu ái ân
Nụ cười cháy gót lãng nhân
Em cười bủn rủn đôi chân hải hà.
Nụ cười khói tỏa sương sa
Em cười bão tố phong ba lặng lờ
Nụ cười dẩn lối vào mơ
Em cười sao rụng bên bờ đau thương.
Nụ cười tỏa bóng triều dương
Em cười như thể Thiên Ðường đâu đây
Nụ cười gió cuốn trời mây
Cho anh điên đảo những ngày nhớ em.
Sương khuya trăng rụng bên thềm
Nụ cười là ấm, là êm, là nhà
Em cười tròn nụ kiêu sa
Vành răng đều đặn trắng ngà - hoài mong.
Môi son thắm trái tim hồng
Nụ cười gờn gợn nỗi lòng nhớ thương
Tình ta là mối tơ vương
Sánh vai nhẹ bước nẻo đường tương lai.
Trời cao đất rộng sông dài
Năm châu bốn biển vẫy tay đón chào
Thời gian thắm thoát qua mau
Nụ cười tươi vẫn ngọt ngào ái ân.
Những khi chùn bước phong trần
Nụ cười xóa sạch thế nhân ưu sầu
Dù cho thiên hạ bể dâu
Nụ cười ngọt lịm đượm màu thủy chung.
CỔ TÍCH LÀNG - Trần Quang Quý
Xao
xác sông Hồng mùa gió bấc
Giăng mắc gì mỗi nhịp Long Biên
Dạt trôi cạn tuổi rồi mới biết
Còn một Thăng Long, bến đợi thuyền
Ta
như tùng bách bao năm tuổi
Vươn cành xòe tán với trời xanh
Em làm đất giữ cho bền gốc
Thầm lặng chắt chiu chút ngọt lành.
Mai
về với phố gom hương phố
Giọt nắng thầm reo giữa cốc chiều
Bạn cũ ai còn, ai khuất nẻo?
Phong trần có đủ để tin yêu.
Tôi vực xuống lòng tay như hứng nước
Một làn hương bồ kết bay hờ
Cổ tích làng tôi đựng trong chiếc mủng
Mẹ bưng tháng năm lệch ngõ
Bưng những hạt thóc lép đi qua cơn gió
Bưng những nỗi đời đi giũ ở bờ sông ...
No comments:
Post a Comment