Friday, July 9, 2021

Thơ về Cha Mẹ 7

 TRẢ NHỚ VỀ KHÔNG

Ngày xưa chào mẹ, ta đi
Mẹ ta thì khóc Ta đi thì cười

Mười năm rồi lại thêm mười
Ta về thì khóc, mẹ cười lạ không
Ông ai thế? Tôi chào ông
Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
Ông có gặp thằng con tôi
Hao hao...tôi nhớ...nó ... người ... như ông
Mẹ ta trả nhớ về không
Trả trăm năm lại bụi hồng, rồi đi...
Đỗ Trung Quân


CẢM ƠN CHÁU (Thu Hoài)
Khi nắng ngã cuối ngày về bên nội
Là một ngày mới lạ đến bên con
Bên con thấy ánh bình minh ngời sáng
Là nắng chiều, bên nội bóng hoàng hôn
Ơn con đã cho nội bàn tay nắm
Dắt nhau về theo mỗi bước chim non
Ơn con đến ngồi trong lòng của nội
Ấm cả tâm hồn cho tuổi hoàng hôn
 
NHỚ (Phan Ngọc Thường Đoan)
Ngậm ngùi những cánh lan trắng
Ngày hết khép lại nụ cười
Không còn xuân thu hạ nữa
Tắt nắng mùa đông không vui
Cơm lạt muối rồi cũng lạt
Nước mắt tràn bờ cũng thôi
Cha chơi nơi miền xa lắm
Đêm trôi quanh chổ mẹ ngồi
Quanh chỗ mẹ là sứ trắng
Quanh con là hương khói cay
Không khóc và không nước mắt
Sau trời mây không trắng bay
Cha không qua đò ngang nữa
Mẹ bên cầu sông không cười
Nước ròng bỏ bãi xa lắm
Cha bỏ giữa chừng cuộc chơi
Mẹ ngơ ngác nhìn bần rụng
Con lẻ giữa vầng trăng đôi
Trăng soi một mình trên nước
Nước trôi mất tiếng cha cười
Gió lạnh nhàu cánh lan trắng
Đêm nay không cha thật rồi
Gió luồn quanh bờ ao vắng
Ba phần trăng khuyết mẹ tôi
 
À ơi gió rụng lá vàng
Khẽ thôi kẻo chạm dặm ngàn thiên thu.
 
ôi muốn dệt những vần thơ về mẹ
Ðể đọc lên cho nước mắt trào rơi
Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ.
Những kỷ niệm xa xưa còn lưu dấu
Chiếc nôi êm tôi ngủ mẹ ngồi đưa
Hồn ca dao phảng phất giấc ban trưa
Mẹ tôi đã ru tôi vào sông núi.
 
Ngày Xưa Có Mẹ

Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời – không thể thiếu trong con
Nếu có đi một vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con biết bật nên tiếng Mẹ…
 
Nhớ Mẹ

Mưa rơi thánh thót giọt buồn
Nhớ lời ru mẹ đêm trường nỉ non
Mẹ ơi ! Ngày tháng mỏi mòn
Mắt môi giờ đã nhạt son mẹ à

Mẹ đi về phía trời xa
Ầu ơ mẹ vẫn mượt mà trong con
Con đi về phía hoàng hôn
Chon von từ thuở chân son vào đời

Miên man về đến cửa người
Bao năm xuôi ngược khóc cười ngả nghiêng
Ngỡ trời đoái phận thuyền quyên
Nào hay vương mãi lụy phiền mẹ ơi

Giờ đây sóng gió cuộc đời
Cho con hiểu kiếp làm người đa đoan
Đoạn lìa… con bước sang trang
Lời thơ từ ấy sầu loang tím buồn

 

Thu nay vắng bóng mẹ già
Vu Lan nhớ mẹ lệ sa đôi dòng
Dang tay đón lấy nhành hồng
Hoa cài trên áo mà lòng xót xa
Chuông chiều vang vọng ngân nga
Hoàng hôn phủ xuống xa xa giọt buồn
Vu Lan tháng bảy mưa tuôn
Chiều thu nhớ mẹ,,, ai buồn hơn ai ?...
 
Hoàng hôn bóng ngả giăng ngang
Chiều tàn nắng rủ lá vàng nhẹ vương
Bao năm dãi nắng dầm sương
Đường về Cố Quận dặm trường đơn côi ...
Xin yêu thương mãi mãi
Không oán hận một ai
Nguyện làm thân cỏ dại
Mặc nắng cháy sương phai ...
Ta về ngắm đỉnh Phù Vân
Sương giăng khói phủ bâng khuâng lòng sầu
Mây ngàn gió cuốn về đâu ?...
Cho ta xin gởi chút sầu mây bay ..
Nếu một mai,,, thân tôi thành cát bụi
Xin gió đừng,,, cứ mãi cuốn tôi đi
Xin cho tôi,,, phơi mình trên cát trắng
Để nắng vàng,,, sưởi ấm trái tim tôi ...
Tôi chỉ thích,,, cô đơn trên đường Đạo
Bước một mình,,, qua bão tố phong ba
Tôi chẳng mong,,, có bạn lữ đường xa
Vui độc bước,,, chỉ ta cùng mây gió ... (Long Tuấn Mã) 

Thu nay vắng bóng mẹ già
Vu Lan nhớ mẹ lệ sa đôi dòng
Dang tay đón lấy nhành hồng
Hoa cài trên áo mà lòng xót xa
Chuông chiều vang vọng ngân nga
Hoàng hôn phủ xuống xa xa giọt buồn
Vu Lan tháng bảy mưa tuôn
Chiều thu nhớ mẹ,,, ai buồn hơn ai ?...
 
Hoàng hôn bóng ngả giăng ngang
Chiều tàn nắng rủ lá vàng nhẹ vương
Bao năm dãi nắng dầm sương
Đường về Cố Quận dặm trường đơn côi ...
Xin yêu thương mãi mãi
Không oán hận một ai
Nguyện làm thân cỏ dại
Mặc nắng cháy sương phai ...
Ta về ngắm đỉnh Phù Vân
Sương giăng khói phủ bâng khuâng lòng sầu
Mây ngàn gió cuốn về đâu ?...
Cho ta xin gởi chút sầu mây bay ..
Nếu một mai,,, thân tôi thành cát bụi
Xin gió đừng,,, cứ mãi cuốn tôi đi
Xin cho tôi,,, phơi mình trên cát trắng
Để nắng vàng,,, sưởi ấm trái tim tôi ...
Tôi chỉ thích,,, cô đơn trên đường Đạo
Bước một mình,,, qua bão tố phong ba
Tôi chẳng mong,,, có bạn lữ đường xa
Vui độc bước,,, chỉ ta cùng mây gió ... (Long Tuấn Mã)

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...