Thursday, July 8, 2021

Nguyễn thị Liên Tâm

 SÓNG (Xuân Quỳnh)

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể.
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh- một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vàn cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Ðể ngàn năm còn vỗ... 
 
CHẠM TAY VÀO GIÓ, SEN TÀN
Thì thôi! Người đã buông tay
Ta gom thương nhớ cho đầy tương tư
Sen thơm. Một cõi chân như
Lụa là hương phấn. Thực hư xót lòng.
Tay lần theo Giấc hư không.
Gấm hoa lộng lẫy. Bồng bồng nương xuân
Này em! Trăng xõa thượng tuần
Nhớ ai. Một khối trầm luân. Quay cuồng
Thôi đành thôi Dẫm trăng suông
Bên hồ quạnh quẽ. Sen buồn năm canh
Phập phồng. Sen trắng lá xanh
Chạm tay vào gió. Mong manh sen tàn.
 
BẾN QUÊ MỘT THƯỞ
Nắng chiều treo trên hàng cây sưa
Vàng lại vàng hơn, con đường lấm tấm hoa
nằm xuôi theo dòng sông nước lợ.
Chiếc thuyền con lững lờ trôi theo nhịp hò khoan
Tiếng nước vỗ mạn thuyền loang loang bóng chiều vàng thẫm.
Tôi thong dong nhìn ngắm và đếm từng bước chân mình
Tuổi trẻ mãi trôi từ đầu nguồn đến cuối nguồn
Gặp ngã ba sông Phân vân. Ai người đứng lại?
Phân vân. Ai băng băng theo dòng nước mà ra biển cả thênh thang?
Tôi trở về nơi cắt rốn chôn rau khi tuổi đã nhuốm vàng
Lại đếm từng bước chân mình trên bờ đê vắng
Ngắm hoàng hôn trên hàng sưa vàng đang nở hoa lấm tấm
Ngắm sông kia, thuyền kia… đậm hương vị quê nhà.
Tôi thương tôi quá! Tôi ơi! Tôi của những ngày xa!
Lênh đênh biển hồ! lênh đênh sông nước!
Trở về quê, tôi đi tìm những ngọt lành sau - trước.
Nghe ấm lại tuổi thơ xanh mướt bãi bờ.
 
NHỮNG BUỔI CHIỀU RẤT MUỘN Ở BIỂN
Hoàng hôn về rất muộn
Gió hất tung những bọt sóng trắng xóa
tựa màu áo lụa Nàng mặc chiều hôm qua
Từng đợt sóng giận hờn muôn niên cứ xô nhau mà ngã
Những lời thâm trầm đau vạn cổ
cứ mặc nhiên rền rĩ giữa trùng khơi
Nàng vốc trong tay những hạt cát mềm
như gió, như trăng, như nỗi yêu thương từ tiền kiếp
Rồi cho cát trầm vào làn sóng dưới chân mình Và nghe cát hát.
Hoàng hôn muộn của nàng có cả ánh trăng vừa mới mọc
Có cả ánh trăng chìm trong bóng nước
Và có cả ánh trăng của ngày xưa
từng dõi theo những bước chân trần in trên bờ cát.
Trăng mọc trên vòm trời màu xanh xám
Trăng sóng sánh trên mặt nước màu xanh xám
Trăng rơi cả trong lòng bàn tay màu trắng ngà như trăng của nàng.
Và trăng cứ như cựa quậy, vỗ về
khi những phiên khúc tình ca bất chợt bật lên
từ đôi môi hồng đào nồng ấm:
“Bầy hạc í a bay qua. Kêu mòn ối à tịch lặng…”(1)
Đêm trắng. Biển trắng. Cát trắng
Và màu áo lụa nàng cũng trắng dưới trăng đêm.
Một cõi ru êm.
* Bài hát Cũng sẽ chìm trôi - Trịnh Công Sơn
 
THƠ CHO NGƯỜI THƠ NGUYÊN SA
NGUYÊN SA- VỐN DĨ THÂN TA LÀ HẠT CÁT
Vốn dĩ thân ta là hạt cát
Có gì đâu trong cõi vô thường
Thơ đã khát. Và thơ đã hát
Áo lựa bay. Một thuở còn vương.
Thân cát bụi. Ta trở về cát bụi
Gửi nhân gian những mảnh tình thơ
“Tuổi mười ba”. Những lúng liếng dại khờ
“Paris có gì đẹp không em” mà suốt một đời anh trông ngóng?
“Tháng Sáu trời mưa”. Trời mưa không dứt.
“Áo lụa Hà Đông” mỏng dính thân gầy
Mùa vàng yêu. Cỏ lá xanh cây
Mưa lất phất. Cho đầy trang “Ký ức”.
Anh sống với những buồn vui thao thức
“Hoa sen và hoa đào” vẫn nở tầng không
“Mật khẩu” đời mình quên theo dòng “Hóa trị liệu” “Con sông”
Và mỗi sáng. vẫn nằm nghe tiếng hót của đôi chim phỉ thúy.
“Thủy chung”. Một đời anh chung thủy.
Yêu “Nga”. Và anh cứ ngân nga.
Cuối con đường tình mộng của đôi ta.
Là thơ hát. Là những lời thơ khát!
 
SÂN TRƯỜNG THỜI COVID
Gió chiều rớt ngọn sầu đông
Sân trường quạnh vắng, chất chồng lá khô
Sách đèn xếp lại một bồ
Ê a tiếng trẻ, mơ hồ quanh đây
Lá bay! Ừ thì lá bay!
Phận người tao tác. Rủi may vô thường
Quay về gõ cửa thiên lương
Tìm trong tịch lặng con đường cỏ thơm.
Phong ba những trận “gió nồm”
Ngủ chiều* xót dạ trên vòm lá non
Sân trường mơ bóng trẻ con
Mơ ngày yên ả, cho tròn giấc hoa..
 
LẠI NHỮNG ĐÊM CÔVID
Đêm Covid. Lòng người như xé sợi
Nỗi bạn bè cảnh Chức Nữ Ngưu Lang
Nỗi những đứa con xa quê Mẹ bạt ngàn
Lo cho những người thân yêu mưu sinh nơi đất khách.
Đêm Covid. Nỗi buồn chia cách
Những âu lo, cách trở, chia ly…
Người với người vẫn ái ngại, hồ nghi…
Du lịch, tiệc tùng…xin gác vào góc tạm
Đêm Covid. Cùng chung mùa ảm đạm
Qua bão giông, hy vọng sẽ nắng tràn
Lạy ơn trên cho chốn chốn bình an.
Bao mất mát tang thương sẽ chôn vào ký ức…
Đêm Covid. Những đêm dài thao thức
 
TRÊN DÒNG CÀ TY
Bóng chiều vàng trôi trên dòng sông
Vài chiếc lá mơ màng ngái ngủ
Con đò nhỏ nhuộm bóng chiều như khói phủ
Ngang qua Lầu Nước ríu rít tiếng chim
Mùa Xuân vẫn trổ hoa trên những mắt lá bình yên
Chiếc cầu nhỏ vẫn đón đưa người về lối phố
Con đò mộc trôi vào miền cổ độ
Đầu nguồn mai vẫn nở rực vàng!
Bóng chiều rơi trên dòng nuoc mênh mang
Trăng non đã chếch ngang đầu núi
Ông lái đò mái đầu pha suong muối
Khảy khúc tịch tình tang cho tuổi sang mùa.
Đêm dịu dàng chùm sao tua rua
Con đò mộc khua mái chèo trăng vỡ
Cà Ty, 3/2021
 
NHỮNG BÔNG HOA MÊ ĐẮM
Anh đã hứa tặng em bông hoa nhỏ màu thắm đỏ
Kết bằng lá trạng nguyên
Em đã xếp những búp sen lên mạn thuyền Chờ anh đến
Nhưng bến này vẫn bến
Không thấy người qua sông…
Ai đã lấy mất của em một đóa Hồng?
Trong triệu bông nguời gửi tặng!
Lời biển giã thổi bến bờ mặn đắng
Đóa sen buồn giữa rừng lá Trạng nguyên…
 
NHỮNG GIẤC MƠ TRÊN ĐỒI LẠC GIÓ
Sao cứ ám em bằng những giấc mơ trên đồi Lạc Gió?
Nơi ta từng dắt tay nhau chạy lên con dốc nhỏ
Hái những bông Dã quỳ vàng rực chiều xanh
Sao cứ ám em bằng những lời nói mong manh?
Dễ vỡ tan như chiếc ly ấm màu hổ phách
Dễ lụi tàn như những cành thông cháy bập bùng, tí tách
Đốt lời anh trong trái tim khô
Sao cứ ám em bằng những tin nhắn mơ hồ?
Khát liệt yêu em với giấc mơ xây lâu đài cát biển
Và trái tim già nua sẽ thật thà tận hiến Cho tình yêu xanh.
Nhưng, giấc mơ rồi cũng đã tan tành
Đồi Lạc Gió cứ lạc hoài cơn gió
Mùa Xuân của anh đầy hoa đầy cỏ
Mùa Xuân của em ngoài ngõ lá rơi đầy.
Lá vàng khô Cứ rụng xuống đầy tay!
 
CÁNH ĐỒNG SEN SÓT MỘT NỤ PHÂN VÂN
Những chiếc lá Thu đưa ta vào mê khúc
Bầu trời lặng im, ngóng ngọn gió ngại ngần
Chiều chậm bước. Phơi nắng vàng óng ánh
Cánh đồng Sen sót một nụ, phân vân.
Bài hát cũ như một hồi kinh vọng
Thạch thảo mùa xưa… thánh thót giọt thu vàng
Ai đã hát: “Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo”
Tiếng chuông nào? Âm vọng cứ thênh thang?
Lớp lớp lá, nằm cong vênh ngày nắng
Lật đật chiều, gió cứ thổi tứ tung
Vàng nâu đất, vương đầy ngõ vắng
Nhớ mùa Sen, sót một búp, thẹn thùng…
 
RỪNG GỌI THƠM THO
Vạt cỏ lau Lấp lánh nụ cười
Khuôn mặt nàng đẫm sương mai
Nghe giòn tan nhịp thở.
Rừng gọi thơm tho
Mùi rừng ngọt như đêm trăng hạ
Thổ lộ nỗi niềm
Lòng nhớ mưa ngâu.
Đêm nâu. Đêm nâu
Cành củi khô cháy sém chiều lộng gió
Tạt vào đêm mùi cỏ
Nàng ôm về từ cánh rừng già.
Cất tiếng hát phôi pha:
“Chuyện một tình yêu anh họa sĩ
Gửi vào tranh vẽ những nỗi buồn”
Cảm xúc cháy lan
Nàng gửi vào chiếc túi con con
một phong thư nhỏ
Nàng gửi vào ngăn tim ào ạt gió
một giấc mơ rừng
Đêm cỏ dại. Đêm hừng hực lửa
Nàng hứng đầy tay tàn khói mông lung.
 
BẬU CỬA VÀ BÓNG ĐÊM
Tì tay lên bậu cửa
Nàng hát Khúc Đa núyp xanh dìu dặt
Dòng trôi. Dòng trôi.
Ly rượi tim tím màu, sóng sánh.
Chiều nay Mưa về rất muộn
Gió nhẹ nhàng tựa vũ nữ lướt valse
Tì người vào bậu cửa
Nàng kiễng chân chạm vào giọt mưa lam khiết
Nỗi nhớ bùng lên như ngọn lửa
Củi khô reo tí tách
Lò sưởi đỏ đầy… ngọn lửa.
Con đường thông trước mặt
Bỗng nhạt nhòe bóng mây
Hình như thoáng trong mắt
Hai người tay trong tay
Chầm chậm đi trong làn mưa nhỏ
Giọt mưa vờn tóc họ
Như ai vờn tóc ai một thưở
Nơi bậu cửa và bóng đêm.
(9/2020)
 
DIỆP LẠC
Cầm diệp lạc trên tay
Tôi đi tìm mùi hương cổ kính
ngày xưa ai đã đánh rơi ngoài cổng chùa thanh tịnh
Anh có biết không?
Anh có biết không?
Mùi hương ngày cũ, thật viển vông!
Ơi cái mùi vấn vương, thương nhớ
Cánh hoa vàng rơi lặng lẽ bên đường
Có ướp hương trong từng nhịp thở?
Sao nghe như có điều chi vang vỡ
Sao lòng tôi chẳng đặng thảnh thơi?
Cây Ngô đồng phía Đông trút lá bời bời
Trong tĩnh lặng, nghe tiếng mõ công phu ngân liên hồi xao động.
Trong tĩnh lặng, chợt vang tiếng ca lồng lộng
“Chiều chiều ra đứng Tây, lầu Tây…”
Mùi hương xưa lạc ngõ đâu đây
Hương trên lá, hương trên rêu,
hương trên Ngọc Lan, Nguyệt Quế
Ai biết được! Một mùi hương không nhất thể
Là mùi hương năm xưa, rơi ngoài cổng thiền môn.
Chiều đã chiều. Váng vất hoàng hôn.
Cầm diệp lạc trên tay. Tôi đi tìm mùi hương cũ.
Nụ hồng sen, ẩn lá sen, nhu nhú
Ôi diệp lạc mùa Thu!
Người tôi yêu lạc ở chốn nào?
 
XUÂN HÁT VỚI NGƯỜI
Sóng sánh Xuân, ngọt lịm rượu tình
Em rót cả vào tôi những nồng nàn cháy bỏng
Dẫu mai có chia xa, gần nhau chỉ là ước vọng
Em như đóa lan rừng cứ ngào ngạt trong tôi
 
Hoa cỏ sóng đôi, em và tôi cũng sóng đôi
Xuân ngã vào em, em ngã vào tôi say đắm
Đất trời bỗng trở nên dịu dàng, đằm thắm
Những cỗi cằn cũng mang cả dáng xuân.
 
Ngông nghênh
tôi muốn tặng em vầng nguyệt thượng tuần
Tặng cả chiếc lá vàng nhặt trên đường đêm 30 tết
Cả những nghĩ suy trên đường đời thấm mệt
Để em mãi là Xuân của riêng tôi
Hãy bước nhẹ chân, tung tẩy hát cười
Hãy để những nhọc nhằn tan biến
Hãy để tình Xuân dạt dào sóng biển
Cứ xô mãi vào nhau, xô mãi vào nhau ...
 
TAY THƠM CHẠM CÚC CHIỀU TRỞ GIÓ
Mùa thu trở lại trên đồi gió
Vạt áo vàng lay gợn mắt cười
Cỏ biếc xanh rì lao xao hát
Ơn em! Đoá Cúc vàng tươi!
Mùa thu tay ướp đầy hương mật
Ngắt một cành sen, tạ lễ chùa
Tiếng vọng kinh cầu nghe dìu dịu
Chắp tay. Tụng niệm Nam mô...
Em là hoa Cúc vàng thu cũ
Em là Sen trắng mộng vườn xưa
Mơ bóng em về thung cỏ biếc
Tóc dài vờn gió. Yêu chưa!
Anh viết bài thơ Thu tặng em
Ngàn thu áo tím mộng bên thềm
Tay thơm chạm Cúc chiều trở gió
Gầy guộc tình anh, đêm trắng...đêm
 
giữa mênh mông là thông
những triền cao, với hoa thơm cỏ lá
giữ mênh mông là suối
những tâm tình, ta giữ dấu chân nhau...
 
TÌNH CA BIỂN ĐẢO
Tầng tầng đá núi giữa trời mây
Ta chốn thênh thang,
giấc ngủ ngày Sóng hát bài ca ngàn năm tuổi Ru người hò hẹn với chiều say....
Làng chài yên ả nằm nghe hát
Bài hát trùng dương sóng vỗ bờ
Ta quẫy, lùa chân vào trong cát
Đất trời là cả một bài thơ
Ghành Hang - hồ tắm trời ban tặng
Trong xanh nước biển đổ vô hồi
Như chốn bồng lai nơi hạ giới
Đá dựng bao quanh, sóng à ơi!
Thạnh Lâm, Linh Bửu, Linh Sơn Tự
Đêm ngày chuông vọng cõi phiêu linh
Ngư nhàn thong thả vời con nuoc
Chiều trôi, trầm bổng những hồi kinh...
 
CHỈ MỘT BÔNG THÔI
Em ơi! Là sen hay là súng?
Tinh khôi nở giữa lá rêu xanh
Yêu em! Một đời anh mãi vụng
Lơ ngơ như cọng cỏ hiền lành!
 
DỐC HOA TÌNH
Đà Lạt chiều, sương lạnh ngủ quên
Nên dã quỳ rực vàng hơn trong nắng
Người năm ngoái mơ người nơi quán vắng
Tiếng cười nghe rúc rích hoàng hôn!
Triền dốc kia gửi vội nụ hôn
Mà nghiêng ngả suốt mùa hè lẻ bạn
Vườn tượng đá xô chiều chạng vạng
Có một người, đợi mãi một người xa.
Ai da diết “Vũng lầy của chúng ta”?
Ai hát “Phôi pha” chờ người yêu tới?
Dã quỳ vàng thêm khung trời chờ đợi.
Ngẩn ngơ say một dốc hoa tình.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...