Quỳnh tháng chạp - Bài hát nghìn trùng - Dặm đường mây trắng 2 - Đoản khúc - Khúc ngâu - Khúc tháng chín - Lạc lòng - Mây - Mùa thu quá đỗi buồn - Người đã đến - Níu - Phương ấy - Theo cơn mưa nào - Thì thôi - Thư tình tháng mười một - Uyên
CÓ MỘT ĐIỀU RẤT LẠ
1.
Khung cửa nhỏ- mở ra- ngày nắng hạ.
Ngày thương yêu, thuở ấy,
nắng Sài Gòn.
Những hàng cây ven đường lay bóng lá
Chỉ dám nhìn- guốc mộc- gót chân son.
Em dễ ghét từ khi còn đi học.
Tóc ngang vai cứ buộc túm đuôi gà.
Ai đã viết về mùi hương tóc rối.
Tôi vô tình, cho kỷ niệm bay xa.
2.
Khung cửa nhỏ- mở ra- chiều rơi chậm.
Chiều đừng rơi, để nhớ mãi Sài Gòn.
Căn nhà gỗ, con đường Hồng Thập Tự.
Một điều gì rất lạ, rất bâng khuâng.
Em dễ ghét từ nụ cười răng khểnh.
Kính Hippy khiêu khích…
nắng Sài Gòn.
Áo lụa trắng theo gió vờn vô định.
Tôi ước gì… mình xa lạ,
dửng dưng.
3.
Khung cửa nhỏ- mở ra- đêm nguyệt tận.
Đêm hoang vu xanh mướt
dáng Sài Gòn.
Có vì sao buồn, cô đơn, bật khóc.
Giọt lệ này… rơi ướt…
lạnh trăm năm.
Em đừng vội ra đi- vầng nguyệt khuyết.
Tôi rưng rưng
mở ký ức dịu dàng
Ai vẫn đứng bên trong khung cửa khép.
Ngón tay gầy còn giữ búp Ngọc Lan?
Ai về bên nớ cho tui hỏi
Có chộ o mô tóc chớm dài
Nụ cười răng khểnh thay câu nói
Mắt chớp mùa thu trong mắt ai…
Ai về bên nớ cho tui gởi
Một chút tình thơ có đoái hoài
Màu áo đông sương mùa rét cũ
Bàn tay còn lạnh thuở chiều phai
Ai về bên nớ cho tui nhắn
Nhớ choàng khăn ấm phủ bờ vai
Những ngày gió nổi o còn đứng
Khung cửa ngày xưa có thở dài
Ai về bên nớ về bên nớ
Xin giữ dùm tôi một dáng ai
Kỷ niệm đã vùi trong ký ức
O đừng lơ đãng…lạc freeway!
QUỲNH THÁNG CHẠP
Bất ngờ đêm tháng chạp
Đóa quỳnh hương trở mình
Hé nụ cười bạch lạp
Tặng một người... đã quên
Chỉ một mình quỳnh thức
Khuya có thơm trăng rằm
Một vì sao chớp mắt
Sương ngậm buồn trăm năm
Mặt hồ xưa sóng vỗ
Lời thiên thu ân cần
Tiếng dương cầm rạn vỡ
Rơi nát từng thanh âm.
Chỉ còn mình quỳnh thức
Thức... ru người ngủ yên
Em ở phương nào xa khuất quá
Cầm tiêu hợp tấu biết tìm đâu
Lang thang muôn nẻo đường phiêu dạt
Chìm nổi trong ta khúc Phượng Cầu
Xuống núi ngoảnh nhìn sương huyễn hoặc
Quán nhỏ dừng chân ngắm bụi mờ
Ta thân ly khách đường mây trắng
Cũng thể dòng sông lác đác mưa
Môi nếm nỗi buồn men rượu đắng
Ly này, ly nữa chỉ mình ta
Ta gọi bên trời Doanh muội muội
Nước mắt thay lời độc ẩm ca…
Độc ẩm… đành thôi, người lữ thứ
Trông vời cố quận chỉ là mây
Chém xuống dòng sông trăm nhát kiếm
Nước vỡ… như lòng ta trưa nay…
Tôn Nữ Thu Dung
(BÀI TẶNG DOANH DOANH )
BÀI HÁT NGHÌN TRÙNG
Hình như sương rơi thật nhẹ
Đánh thức đóa Quỳnh nửa khuya
Lá cỏ trở mình rất khẽ
Hình như cánh vạc bay về
Thuở ấy lòng tôi cánh vạc
Chờ hoài một buổi thiên di
Ngàn năm đường mây ca hát
Không nghe lời gió thầm thì
Thuở ấy lòng tôi lời gió
Thênh thang trời rộng sông dài
Xa xưa nghìn trùng tản lạc
Hình như sương rơi thật nhẹ
Đánh thức đóa Quỳnh nửa khuya
Lá cỏ trở mình rất khẽ
Hình như cánh vạc bay về
Thuở ấy lòng tôi cánh vạc
Chờ hoài một buổi thiên di
Ngàn năm đường mây ca hát
Không nghe lời gió thầm thì
Thuở ấy lòng tôi lời gió
Thênh thang trời rộng sông dài
Xa xưa nghìn trùng tản lạc
Vọng về từ cõi mơ phai.
DẶM ĐƯỜNG MÂY TRẮNG 2
Mùa về thay áo hàng cây
Dặm đường mây trắng còn bay theo người
Lá hồng ơi lá hồng rơi
Vàng son ngày cũ lỡ trôi theo dòng
Từ tôi…vụng dại chia lòng
Là em…một phút ngại ngùng bỗng xa
Ngàn thu khóc tiễn chiều tà
Vô thanh động vọng giang hà khói sương
Về đâu? Lạc giữa ngàn phương
Về đâu? Mây trắng dặm đường còn bay
Dặm đường mây trắng còn bay theo người
Lá hồng ơi lá hồng rơi
Vàng son ngày cũ lỡ trôi theo dòng
Từ tôi…vụng dại chia lòng
Là em…một phút ngại ngùng bỗng xa
Ngàn thu khóc tiễn chiều tà
Vô thanh động vọng giang hà khói sương
Về đâu? Lạc giữa ngàn phương
Về đâu? Mây trắng dặm đường còn bay
ĐOẢN KHÚC
...chạm vào sương- lá cỏ
chạm vào đêm- hồn chiều
chạm vào mây- làn gió
chạm vào thềm- biếc rêu.
chạm vào tim- nỗi nhớ
chạm vào ngày- tiếng chim
chạm vào em- khắc khoải
chạm vào đời, lặng im.
chạm vào tôi- kỷ niệm
chạm vào ai- nỗi buồn
chạm vào bờ- biển tím
chạm vào hồn- cô đơn...
KHÚC NGÂU
Thiên sứ muôn đời trong sáng
Thiền sư đôi lúc lỗi lầm
Từng ngày chia nhau khổ nạn
Đừng hỏi ai người vô tâm ...
Đời vẫn trầm luân nhật nguyệt
Sương tàng rơi ướt đêm thâu
Thảng thốt những hàng lệ tuyết
Bờ xa, bến thẳm về đâu ...
Một dòng mong manh khói biếc
Buông tay...gió tạt hiên người
Nhắm mắt ...thả lời ly biệt
Một điều không nói
rơi...
KHÚC THÁNG CHÍN
Gác kiếm người xưa quy ẩn
Giang hồ chưa chắc lòng nguôi
Chỉ sợ nhớ thời giông bão
Lời thề lại xóa mất thôi
Qua sông, mịt mờ cố xứ
Ngửa tay, hứng giọt sương buồn
Tiếng sóng, tiếng lòng tan vỡ
Cuối trời... mây khói mênh mông...
Cúi xuống, soi mình bóng nước
Một vầng trăng khuyết chông chênh
Dáng mong manh gầy thuở trước
Chớp mắt... đã là lãng quên.
Bắt chước người xưa quy ẩn
Đừng gọi tôi hoài...lênh đênh
Bắt chước người xưa lận đận
Tình tôi, chao đảo thác ghềnh...
LẠC LÒNG
Tôi lạc lòng tạt qua lối xưa
Bâng khuâng khung cửa có ai chờ
Bàn tay nhỏ bé thơm hương quế
Khua động hoài tôi những giấc mơ
Tôi lạc lòng đi ngang phố rêu
Nghe cơn đau cũ nhói trong chiều
Và tiếng phong linh rời rã khóc
Có phải thu vừa rơi khúc yêu
Tôi lạc lòng, lạc dạ thế thôi
Đêm đêm vẫn nhớ góc em ngồi
Ngọn nến tàn canh run từng giọt
Thảng thốt vầng trăng lạnh cuối trời
Tôi lạc lòng xin em hiểu tôi
Hồn tôi như chiếc lá chơi với
Trăm ngàn sông suối...Em là biển
(Tôi lạc lòng xin em hiểu tôi)
Mây
Mở lòng tay những ngón hoa.
Khúc phiêu du rớt trong tà huy say.
Một phù vân thảng thốt bay.
Vầng trăng xanh lỡ lưu đày kiếp xưa.
Mở lòng tay chỉ hạt mưa.
Long lanh như giọt lệ nhòa thiên thu.
Này Tôi đừng để sương mù.
Này Tôi nghe tiếng âm u gọi mình.
Này Tôi quay mặt lặng thinh.
Trời xanh mây trắng...vô tình của nhau.
Đừng chờ...đâu chắc... ngàn sau.
Cứ chờ...có lẽ...ngàn sau sẽ là...
Mở lòng tay những ngón hoa.
Khúc phiêu du rớt trong tà huy say.
Một phù vân thảng thốt bay.
Vầng trăng xanh lỡ lưu đày kiếp xưa.
Mở lòng tay chỉ hạt mưa.
Long lanh như giọt lệ nhòa thiên thu.
Này Tôi đừng để sương mù.
Này Tôi nghe tiếng âm u gọi mình.
Này Tôi quay mặt lặng thinh.
Trời xanh mây trắng...vô tình của nhau.
Đừng chờ...đâu chắc... ngàn sau.
Cứ chờ...có lẽ...ngàn sau sẽ là...
MÙA THU QUÁ ĐỖI BUỒN
Em nói gì đi, chớ lặng thinh
Tan vỡ lòng tôi mảnh thủy tinh
Mùa thu mây trắng như tiền kiếp
Ai đóng bàn chân tôi dấu đinh
Tôi biết hồn tôi rất mỏng manh
Tôi đau theo chiếc lá xa cành
Xin em hãy nhẹ tay bùa phép
Hoàng Hạc tìm chấp chới đêm thnah
Đôi lúc lòng tôi lạc lối về
Xin em chờ đợi cuối đường đi
Và em mở cửa tôi lầm lỗi
Đừng nói lời cay đắng …phải chi
Tôi biết mùa thu quá đỗi buồn
Vầng trăng khuyết đẫm ướt mưa sương
Có bàn tay nhỏ thơm hương quế
Lặng lẽ xoa thầm những vết thương
NGƯỜI ĐÃ ĐẾN
Em đã đến tháng ngày êm ả nhất
Mong trong hồn những nụ sứ tinh anh
Ta dưng gọi từng môi cười chất ngất
Từng sợi buồn lây lất ở chung quanh
Em đã đến áo mây trời bay lạc
Có bàn tay vẫy gọi bước chân người
Có tình yêu làm thơm ngát bờ môi
Có khói nhớ thả lên trời, sợi biếc
Em đã đến trên tay đời tưởng tiếc
Mà thời gian bay mãi đến vô cùng
Dẫu trăm năm tình có phai đi hết
Em sẽ về như thoáng nhớ rung rung
Em nói gì đi, chớ lặng thinh
Tan vỡ lòng tôi mảnh thủy tinh
Mùa thu mây trắng như tiền kiếp
Ai đóng bàn chân tôi dấu đinh
Tôi đau theo chiếc lá xa cành
Xin em hãy nhẹ tay bùa phép
Hoàng Hạc tìm chấp chới đêm thnah
Xin em chờ đợi cuối đường đi
Và em mở cửa tôi lầm lỗi
Đừng nói lời cay đắng …phải chi
Vầng trăng khuyết đẫm ướt mưa sương
Có bàn tay nhỏ thơm hương quế
Lặng lẽ xoa thầm những vết thương
Em đã đến tháng ngày êm ả nhất
Mong trong hồn những nụ sứ tinh anh
Ta dưng gọi từng môi cười chất ngất
Từng sợi buồn lây lất ở chung quanh
Có bàn tay vẫy gọi bước chân người
Có tình yêu làm thơm ngát bờ môi
Có khói nhớ thả lên trời, sợi biếc
Mà thời gian bay mãi đến vô cùng
Dẫu trăm năm tình có phai đi hết
Em sẽ về như thoáng nhớ rung rung
NÍU
Chiều níu tay vào gió
Mây níu tay vào trời
Sương níu tay vào cỏ
Em níu tay vào tôi.
Đêm níu tay vào mộng
( Mộng chỉ là hư vô)
Biển níu tay vào sóng
Từng điệu buồn đuổi xô.
Lơ đãng hồn níu bóng
Hạnh ngộ níu tàn phai
Giữa cõi người tuyệt vọng
Tôi níu vào tay ai?
PHƯƠNG ẤY
Nắng mật ong cho tôi vàng thương nhớ
Chiều tương tư em tóc xõa trên đồi
Hồn lơ đãng cứ mơ về cố xứ
Gót chân hồng em nhẹ đến xa xôi.
Mây có tụ thành những quầng ngũ sắc
Gió vẫn bay tan tác cuối chân trời
Sương còn đọng long lanh buồn phương ấy
Đêm nghẹn ngào ai thao thức cùng tôi.
Nhớ một thuở có còn đau một thuở
Ngày hoang vu mưa bong bóng chập chờn
Em cầm ngón tay tôi vàng khói thuốc
Lặng thinh nhìn... như gởi một yêu thương.
THEO CƠN MƯA NÀO
Tôi qua đó một chiều
Thấy em chờ bên cửa
Lá vàng bay cô liêu
Tôi thắp lên đóm lửa
Soi mắt em lặng buồn
Soi mắt em lệ sầu
Tình tôi còn chi nữa
Suốt đời ta lạ nhau
Thì làm sao em biết
Đã chớm nụ tình sầu
Trong lòng tôi vỡ hết
Cả nỗi buồn cơn đau
Trong hồn tôi bây giờ
Ấp đầy hình bóng cũ
Tình đã phai theo mưa
Còn chốn nào ẩn trú
Cho cuộc tình xa xưa?
THƯ TÌNH THÁNG MƯỜI MỘT
Những ngày vui anh giấu tình trong túi
Quán rượu chiều không biết với ai say?
Khuya khoắt lạnh – anh trở về lầm lũi
Lỗi tại em biền biệt … dáng xoe gầy
Những ngày buồn anh giấu tình đâu nhỉ
Lòng hoang mang và uất ức như mưa
Đêm u ám vẫn mịt mùng hoang tưởng
Lỗi tại em thời ấy quá đong đưa
Những ngày vui, ngày buồn, ngày lơ lững
Những đêm chờ, đêm vô vọng, đêm xưa
Nghiêng ly cạn…giả vờ như hờ hững
Sao vẫn nghe đau buốt buổi giao mùa
Em - tiếng hát - hẫng rơi vào tuyệt vọng
Anh tìm gì ngoài một chút xót xa
Em – nỗi nhớ - rơi theo tờ lá mỏng
Anh – cuối cùng – như mây gió bay qua.
UYÊN
Uyên của ngày thu muộn
Khúc lạc cầm u hoài
Chìm nổi dòng luân lạc
Chiều Nội Thành mây bay.
Uyên của ngày ly biệt
Chạnh lòng mưa cuối sông
Vỡ toang mùa trăng biếc
Rơi những lời ăn năn.
Uyên của ngày hoan lạc
Khắc khoải rèm mi cong
Uyên của ngày hạnh phúc
Đong đưa tình trăm năm.
Uyên của ngày địa ngục
Tan chảy thành tro than
Lửa hành hình bí ẩn
Đốt một đời tan hoang...
GÓC PHỐ
Góc phố đêm dài tự hỏi
Mùa yêu lạc mất phương nào
Đường mây ai còn rong ruổi
Chim bằng cánh mỏi... nghiêng chao.
Góc phố sương nhòa... tan, hợp
So vai gió tạt qua hồn
Tìm đâu hương thầm dạ lý
Ngậm tình thuở ấy môi hôn...
Góc phố vầng trăng huyền hoặc
Hồ Ly thấp thoáng hiên người
Trang kinh úa màu u mặc
Nghe chừng cổ tích tàn phai
Góc phố nhuốm buồn thiên cổ
Hồn hoa lãng đãng qua đời
Đêm rơi mịt mù khói nhớ
Vô ngôn còn vọng bên trời
KHÚC TRĂNG XƯA
Gác kiếm người xưa quy ẩn
Giang hồ chưa chắc lòng nguôi
Chỉ sợ nhớ thời giông bão
Lời thề lại xóa mất thôi
Qua sông, mịt mờ cố xứ
Ngửa tay, hứng giọt sương buồn
Tiếng sóng, tiếng lòng tan vỡ
Cuối trời... mây khói mênh mông...
Cúi xuống, soi mình bóng nước
Một vầng trăng khuyết chông chênh
Dáng mong manh gầy thuở trước
Chớp mắt... đã là lãng quên.
Bắt chước người xưa quy ẩn
Đừng gọi tôi hoài... lênh đênh
Bắt chước người xưa lận đận
Tình tôi, chao đảo thác ghềnh...
CHIỀU RƠI
Ai gọi tôi về chốn cũ
Tiếng sóng hoang vu thở dài
Một con dế buồn trong cỏ
Ngậm sương chờ đợi dấu hài.
Ngồi xuống cùng tôi -thơ dại
Trái tim...bong bóng vỡ rồi
Bàn tay nào che khuất mặt
Nụ cười một thuở mưa bay.
Cùng đếm giùm tôi giấc mộng
Bao năm nắng rớt bên đồi
Chiều rơi...cuối cùng mất bóng
Đêm tàn...lạnh một chia phôi.
THÌ THÔI
Chút nắng nhạt trên cây
Bâng khuâng chiều ngái ngủ
Bầy sóc lang thang về tìm chỗ trú
Hốc phượng tím chiêm bao hoang đường
Thành phố mờ trong sương
Sương bay mù như bụi
Bàn tay đêm dịu dàng vuốt ve những sợi buồn tóc rối
Mùa thu về rồi sao…
Chiếc lá vừa rơi…nghiêng…chao
Tôi cũng muốn cho phép mình…nghiêng…chao…như thế
Nhưng cuộc sống đã trót mang hình giọt lệ
Thì thôi…
No comments:
Post a Comment