Mặc khải sau ngày phục sinh – Mắc nợ một vì sao – Mắc nợ trăm năm – Màu tím hát – Mây – Một ngày của tháng chín – Mùa thu – Mùa thu quá đỗi buồn – Mười năm – Nguyên đán 1 – Nguyên đán 2 – Nguyên đán 3 – Nguyên đán 4 – Nhật ký tháng tám – Nhưng – Những ngón tay hương – Níu – Phương ấy – Quỳnh tháng chạp – Sầu huyết phượng – Sương khói trên đồi - Tạ ơn – Tâm khúc – Thành phố - Thì thôi – Tiểu khúc – Tổ quốc gọi tên ai – Trên đồi sương ngày cũ 1 – Trên đồi sương ngày cũ 2 – Trượng phu – Tự hỏi – tự khúc – Từ nghìn trùng mây bay – Tự tình với biển – Uyên – Vầng trăng cũ – Vết thương – Vô ngôn – Xin lỗi – Xin thứ lỗi, ngoài tầm – Xô – Xưa – Xưa
Khi giấc mơ được giải mã
Là địa ngục đóng cửa
Và ma quỷ trở lại trần gian
Sao tôi cứ mang hoài tham vọng giải mã những giấc mơ ?
Điều ấy…Quả thật bất ngờ…
2.
Nhưng Đó là sứ mệnh của tôi
Trước khi đưa tôi đến với cuộc đời
Chúa nói:
” Nhân-Danh-Ta
Con hãy làm bất cứ điều gì con muốn…
Nhưng chớ để một trần gian phiền muộn!…”
3.
Cứ thế Tôi làm tròn sứ mệnh
(Không thiếu , không thừa và không để tổn thương ai…)
4.
Nhưng con đường chúng ta đi đôi lúc quá dài
Khi mệt mỏi bạn bực mình cáu gắt
Tay tôi đây, bạn hãy cầm cho chặt
Những ưu phiền xin để gió cuốn đi
Khi bầu trời và mặt đất phân ly
Biển tuyệt vọng đắm chìm cơn hồng thủy
Và địa ngục mở ra: Ma…Quỷ…
5.
Nhìn cùng tôi đóa Quỳnh Sa Mạc lẻ loi
Rất rực rỡ nhưng vô cùng cô độc
Trong vô thức…bất tận buồn…muốn khóc
Chúng ta mỗi người chỉ là hạt cát nhỏ nhoi…
Chuông gió reo khắc khoải phía hiên người
Sương có lạnh hững hờ trên lối cỏ
Tiếng muôn trùng vang mãi ở tim tôi.
Bước chân nào nhẹ quá, rất tinh khôi
Như sợi gió thoáng qua vườn rêu biếc
Còn dư âm rộn rã tiếng ai cười.
Bàn tay ai vẫy gọi cuối con đường
Tiếng chuông gió rung hoài khung cửa khép
Và nụ cười, muôn thuở vẫn còn thương.
Đến bên tôi như hoài niệm ngọt ngào
Đêm thao thức, đêm ngậm ngùi trăn trở
Em có về trong những giấc chiêm bao
Đêm xao xác, đêm nghìn trùng trăng vỡ
Tôi muôn đời mắc nợ một vì sao…
Màu tím trong mắt em
Màu tím của lời hát…
I want to live…
Sống bên giòng sông bạc
Sống bên miền cỏ hoang
Sống bên rừng xa vắng
Sống như tên lãng mạn
Sống như kẻ dại khờ
Sống như người phiêu bạt…
Màu tím hát.
Sống nguôi ngoai phiền muộn
Sống như một nỗi buồn
Sống từng giây hoảng loạn
Màu tím hát…
Đừng chia tay nhau
Đêm đang tàn theo tiếng hát
Đừng chia tay nhau
Màu tím khóc…
Màu tím hát…
Trong tận cùng tuyệt vọng
Sống rời rã như mưa
Cánh cửa đời đã đóng…
I want to die…
Màu tím khóc…
Khúc phiêu du rớt trong tà huy say.
Một phù vân thảng thốt bay.
Vầng trăng xanh lỡ lưu đày kiếp xưa.
Mở lòng tay chỉ hạt mưa.
Long lanh như giọt lệ vừa…thiên thu.
Này Tôi…đừng để sương mù.
Này Tôi…nghe tiếng âm u gọi mình…
Này Tôi…quay mặt lặng thinh.
Trời xanh… mây trắng vô tình của nhau.
Đừng chờ…đâu chắc ngàn sau…
Hãy chờ…có lẽ ngàn sau…sẽ là…
Một niềm tin khánh kiệt
Đêm vô vọng sương nhòa
Óng ả niềm ly biệt
Tàn tro khuya khoắt lạnh
Tay chặn lời bi ca
Từ môi người trổ nhánh
Lửa tầng đầu địa ngục
Thiên đàng nào đã xa
Tiếc … không về kịp lúc
Giọt lệ mưa cuồng nộ
Đóa lưu ly khóc òa
Trong chập chờn giấc ngủ…
Bầy ngựa hoang điên cuồng chạy trên thảo nguyên
Xa qúa tầm tay không một lần giữ được
Nụ hôn tình cũng mây khói lênh đênh.
Dòng sông xưa làm sao chở hết sương mù
Con sóng nhỏ dỗ dành từng viên đá cuội
Bờ đá đã mòn sao sóng cứ âm u.
Cơn gió xanh xao cứ quanh quẩn bên thềm
Sao mãi mãi nửa vầng trăng nhợt nhạt
Theo tôi hoài từ một thuở- không -em…
Tan vỡ lòng tôi mảnh thủy tinh
Mùa thu mây trắng như tiền kiếp
Ai đóng bàn chân tôi dấu đinh?
Tôi đau theo chiếc lá xa cành
Xin em hãy nhẹ tay bùa phép
Hoàng Hạc tìm chấp chới đêm thanh.
Xin em chờ đợi cuối đường đi
Và em mở cửa tôi lầm lỗi
Đừng nói lời cay đắng… phải chi…
Vầng trăng khuyết đẫm ướt mưa sương
Có bàn tay nhỏ thơm hương quế
Lặng lẽ xoa thầm những vết thương.
Tôi nhặt mùi hương thảng thốt- buồn
Mười năm áo lụa về qua ngõ
Biền biệt mùa thu ngơ ngác- vương
Lặng lẽ tàn đêm dáng nguyệt rằm
Mười năm con sóng xô cuồng nghiệt
Trôi dạt tình tôi tận cuối sông
Môi có còn thơm một chút trăng
Mười năm em nói lời ly biệt
Tôi vẫn hoài đau một vết thương
Mười năm tôi níu tàn phai- tiếc
Nghe gió về quanh lạnh chỗ nằm…
Khẽ thôi, vạt nắng lưng đồi
Cánh bướm chao vờn trước ngõ
Mơ hồ nhặt sợi tình rơi.
Lỡ tay đánh thức hoa vàng
Mùa Xuân dịu dàng thổ lộ:
Em là ngọn gió lang thang
Nâu nâu màu sữa cà phê
Mùa Xuân tô hồng môi nhạt
Thơm như giọt nắng rơi về.
Đừng quên lời đã hẹn thề
Sương -hay là mưa- như lệ
Ngàn sau buốt lạnh sơn khê…
Mùa xuân hong tóc ở trên đồi
Một màu cỏ biếc thơm nguyên đán
Những hạt hoàng hoa…
lấp lánh trôi.
Tầm xuân hé nụ ở phương này
Có thoáng mịt mờ trong ký ức
Một trời thương nhớ khói sương say.
Ngũ cung lạnh tựa nét cau mày
Tôi nhặt nỗi buồn rơi trên cỏ
Và đếm giùm ai tiếng thở dài.
Hồn xuân lãng đãng cuối phương nào
Ai lỡ trăm năm lời hẹn cũ
Về đứng bên đời…tan tác đau…
Nguyên Đán 3
Đồi xưa xanh mướt cỏ phiêu bồng
Gót sen lướt nhẹ qua triền nắng
Có gió đâu mà tôi bâng khuâng
Đừng buông tay nhé nhỡ khuya rằm
Có vì sao lạc trong đôi mắt
Tôi biết làm sao khỏi nhớ nhung
Tiếng cười những hạt thủy tinh rơi
Long lanh sương vỡ đêm về muộn
Lạnh quá hiên xưa vắng một người…
Nguyên Đán 4
Ngón tay hờ hững phím cung đùa
Có thả xuống hồn âm điệu cũ
Lãng đãng như thời hương rất xưa
Vô tình rơi lạc những bâng khuâng
Có phải đêm vừa qua rất nhẹ
Để lại vườn tôi một đóa hồng
Mỗi lần buông xuống mỗi lần say
Thời gian như thể là mây khói
Em xóa giùm tôi những đắng cay…
Tạm biệt tiếng chim hoang vắng lưng đèo
Mùa trái chín nồng nàn hương thơ dại
Lối em về… chong chóng cỏ trôi theo.
Tạm biệt em , mắt biếc thuở xa vời
Khăn áo lụa cuối đường bay lơ đãng
Chiều thênh thang lồng lộng gió … mình tôi.
Tạm biệt môi hôn …thời ấy xuân thì
Ai gõ cửa mở về khung trời vắng
Tôi nghẹn ngào đánh đổi cuộc ra đi …
Là bình yên đã chắp cánh xa vời
Khi toan tính những hơn thua được mất
Là mây đen đã lem luốc khung trời
Khi tôi nói lời bâng quơ chát ngắt
Là vô tình đã hết cuộc rong chơi…
Ngón tay hờ hững phím cung đùa
Có thả xuống hồn âm điệu cũ
Lãng đãng như thời hương rất xưa
Vô tình rơi lạnh những heo may
Có phải đêm vừa qua rất nhẹ
Để lại vườn tôi một nét hoài
Mỗi lần buông xuống mỗi lần say
Thời gian như thể là mây khói
Em xóa giùm tôi những đắng cay…
(tặng Minh Hương Trần)
Mây níu tay vào trời
Sương níu tay vào cỏ
Em níu tay vào tôi.
(Mộng chỉ là hư vô)
Biển níu tay vào sóng
Từng điệu buồn đuổi xô.
Hạnh ngộ níu tàn phai
Giữa cõi người tuyệt vọng
Tôi níu vào tay ai?
Chiều tương tư em tóc xõa trên đồi
Hồn lơ đãng cứ mơ về cố xứ
Gót chân hồng em nhẹ đến xa xôi.
Gió vẫn bay tan tác cuối chân trời
Sương còn đọng long lanh buồn phương ấy
Đêm nghẹn ngào ai thao thức cùng tôi.
Ngày hoang vu mưa bong bóng chập chờn
Em cầm ngón tay tôi vàng khói thuốc
Lặng thinh nhìn… như gởi một yêu thương.
Đóa quỳnh hương trở mình
Hé nụ cười bạch lạp
Tặng một người… đã quên
Khuya có thơm trăng rằm
Một vì sao chớp mắt
Sương ngậm buồn trăm năm
Lời thiên thu ân cần
Tiếng dương cầm rạn vỡ
Rơi nát từng thanh âm
Chỉ còn mình quỳnh thức
Thức… ru người ngủ yên.
Quán cà phê, cành phượng vỹ nghiêng buồn
Bài hát cũ còn nguyên màu ly biệt
Còn nguyên màu thăm thẳm tím hoàng hôn.
Bặm môi thề không được nói yêu ai
Và tóc ngắn cột đời nhau cũng khó
Nên giận hờn: “Anh là gió”- buông tay!
“Quên em đi” con nhóc hét trên đồi:
“Anh là gió mà em là sương khói
Nên suốt đời anh chỉ đẩy em- trôi!”.
Giữa một bầy gai nhọn
Cười nói rất hồn nhiên
Giữa vô cùng chua xót.
Giữa một loài quỷ dữ
Khóc lóc rất tình cờ
Giữa nụ cười thiên sứ.
Tội lỗi và thánh thiện?
Có phải tôi đó không?
Trái tim nào vô nhiễm?
Cười vang trong khuya khoắc
Hãy xóa bỏ dùm tôi
Những giáo điều nghiêm nhặt.
Chọn khổ đau, hạnh phúc
Chết rất khó phải không?
Chọn thiên đàng, địa ngục.
Như đóa quỳnh sa mạc
Rất tự nhiên trong khuya
Cất cao lời mê hoặc…
Sau những giờ dạy tối
Bàn chân cuồng bước vội
Khói nhòa cho mắt cay
Giờ lên lớp đêm nay
Tôi nói gì đấy nhỉ
Những ngôn từ yêu mị
Đốt cháy đầu lưỡi tôi
Tôi về trong xó tối
Nguyền rủa lời gian dối
Giam hãm tôi từng ngày
Những vòng tròn xoay xoay
Những vòng tròn quá chật
Tôi cũng vừa chóng mặt
Đành tựa mái hiên người
Tiếng cười nào im bặt
Từng đêm nghe gió quất
Lả tả đời oan khiên
Những khuôn mặt nhìn nghiêng
Sao lạ lùng quá đỗi
Người ngụy trang lời nói
Ngụy trang cả mắt nhìn.
Nhạt nhòa và hư ảo
Khuất chìm ngày giông bão
Khuất chìm đời tịnh yên…
Bâng khuâng chiều ngái ngủ
Bầy sóc lang thang về tìm chỗ trú
Hốc phượng tím chiêm bao hoang đường…
Sương bay mù như bụi
Bàn tay đêm dịu dàng vuốt ve những sợi buồn tóc rối
Mùa thu về rồi sao …
Tôi cũng muốn cho phép mình nghiêng… chao… như thế
Nhưng cuộc sống đã trót mang hình giọt lệ
Thì thôi…
Ngày hoang mang thở dài
Giọt nắng chiều rơi muộn
Đêm thầm thì tàn phai
Rèm mi khuya khép rồi
Con dế buồn che mặt
Tiếng muôn trùng xa xôi
Rơi xuống giòng sông đêm
(Nhịp đời trôi mỏi mệt
Qua từng ngày chông chênh…)
…
Đừng thả lời tiễn biệt
Khi cạn lòng… ly nghiêng
Bởi vậy…đành ra đi tìm đường…thất thế…
Manh áo, chén cơm… đến nỗi nào đâu, chẳng lẽ…
Biển bạc, rừng vàng đã cạn kiệt thế sao?
Mặc ai cứ huyênh hoang… Tổ Quốc tự hào!
Văn hiến bốn ngàn năm… đẩy con ra biển!
Văn hiến bốn ngàn năm… quay lưng…đau điếng
Nỡ chối từ nguồn gốc Việt Nam.
Giây phút cuối cùng, tận tuyệt hoang mang.
Hộ chiếu Trung Hoa- nhưng tôi là người Việt
Xin cho tôi trở về nơi oan nghiệt.
Nơi tôi đã sinh ra và tuyệt vọng thành người…
Hồn du mục lang thang miền lữ thứ.
Xác tro bụi vẫn mơ về cố xứ.
Ngậm ngùi… Tổ Quốc vong thân…
Tổ Quốc gọi tên ai?
Kệ, Tôi đâu muốn dự phần!…
Có bao giờ nghe gió nhắn gì không?
Tôi muốn biết đất trong vườn hoang dại
Vừa nở thêm được mấy nụ hồng.
Có trở mình sau những lớp mù giăng
Tôi muốn biết những hoa sầu đông trắng
Có thoát hồn vằng vặc những đêm trăng.
Có bao giờ thoáng nhớ đến tôi không?
Những hôm bão rớt mưa to nhỏ
Gió có làm xanh những má hồng.
Trên đồi cao cỏ mọc rất thong dong
Tôi vẫn muốn hỏi thầm tôi rất nhỏ
Ngõ lên trời chẳng biết có gần không?
Giữa trời mây không cùng
Một nỗi gì như cỏ
Nghiêng mình ôm hạt sương…
Như sóng tìm đại dương
Giữa muôn nghìn vô lượng
Gió tình cờ bay ngang…
Trong bóng chiều lang thang…
Vẫn say lúy túy quên về
Trái tim đâu cần loạn nhịp
Vẫn chìm đến cuối cơn mê.
Sao không khoác áo lên đường
Tội chi ngồi ôm tâm sự
Từng chiều gặm nhấm cô đơn!
Chiều mệt mõi rượu nồng
Đời như không còn nữa
Một ngày qua mỗi buồn
Sao mà mưa đoạn đành
Nâng ly chìm hồn vía
Rượu cuồng điên lời kinh
Bơ vơ đời loanh quanh
Tôi một mình say mãi
Quên dáng buồn mong manh
Nằm bên bờ tường em
Hoa cỏ vườn hoang nở
Cuộc tình ai ngọt mềm
Cung kiếm nhện giăng mù
Khúc hát vùi quá khứ
Còn chi đời mày râu
Nhập cuộc biết sương mù
Còn bao nhiêu chí lớn
Xin trao về Quỳnh Như…
Khi quanh mình chấp chới những gươm dao
Lời tận tuyệt khắc lên triền ảo vọng
Cơn gió về xua lạnh giấc chiêm bao.
Khi hạt sương còn lóng lánh mi buồn
Khi lá cỏ vẫn thơm mềm trong nắng
Và hoa vàng rực rỡ dưới chân son.
Thèm lang thang cuối biển rộng sông dài
Khi thấm mệt ngã xuống đời, tự hỏi:
Tôi tìm gì trong suốt cuộc tình phai?
Đưa tay tôi nắm lúc tôi buồn
Đọc cho tôi nhớ bài thơ cũ
Chia sẻ cùng tôi những đoạn trường
Líu lo đủ thứ chuyện trên trời
Con chim khướu hót ngoài hiên vắng
Chợt lặng yên và cũng…lắng tai
Bặm môi không nói một câu gì
Là khi đang tức và đang ghét
Đang nghĩ trong lòng : Hãy cút đi!!!
Dạ thưa quá ngọt …cỡ chanh đường
Chỉ mình tôi biết ( vờ không biết )
Để thấy nụ cười …gian dối hơn !
Xô tôi dạt lại giữa lưng chừng
Khi bàn tay đã không còn ấm
Đừng trải lòng ra nữa…phí công…
Níu tôi ở lại giữa muôn trùng
Người hẹn sẽ làm mây viễn xứ
Chạm vào tôi ngày quy cố hương…
Sao cứ hoài mưa rơi
Phone cho em: ái ngại
Em đâu còn của tôi
Từ nghìn trùng mây bay…
Tôi nghiêng buồn cặn rượu
Nhậu cùng anh Nhóc ơi!
Môi ngậm lời băn khoăn
Những hẹn hò thầm lặng
Đã xa rồi …trăm năm…
Vì sao biển mãi thở dài
Hồn tôi ngàn con sóng vượt
Xôn xao bờ cát sớm mai.
Sân trường cỏ úa bâng khuâng
Chiều nay rơi vài cánh phượng
Mờ phai xóa dấu chân buồn.
Tiếng sóng âm u thở dài
Vầng trăng nghẹn ngào nguyệt tận
Nghe mùa cổ tích tàn phai.
Đêm đêm biển hát u hoài
Những vì sao buồn mắt chớp
Hồn hoa thổn thức mây bay.
Làm con còng gió cô đơn
Mãi mê se từng hạt cát
Gởi người như những vết thương.
Làm con ốc nhỏ chơi rong
Mà ôm trong lòng tiếng sóng
Ôm trong lòng cả đại dương…
Khúc lạc cầm u hoài
Chìm nổi dòng luân lạc
Chiều Nội Thành mây bay.
Chạnh lòng mưa cuối sông
Vỡ toang mùa trăng biếc
Rơi những lời ăn năn.
Khắc khoải rèm mi cong
Uyên của ngày hạnh phúc
Đong đưa tình trăm năm.
Tan chảy thành tro than
Lửa hành hình bí ẩn
Đốt một đời tan hoang…
Tháng tám về không hay
Ôi nụ cười muôn thuở
Hiu hắt trời mưa bay
Trong mắt người năm xưa
Tôi nằm nghe lá cỏ
Trở mình trong cơn mơ
Trên môi người thiên thu
Mưa xanh từ cõi nhớ
Đến nghìn trùng tương tư
Trong tim người âm u
Mưa giăng mờ thiên cổ
Che lối về xa xưa
Đêm mịt mùng chiêm bao
Tôi nằm nghe đất thở
Những giọt đời hư hao
Tháng tám về không hay
Ôi nụ cười muôn thuở
Hiu hắt trời mưa bay…
Bản Giao Hưởng về Máu, Xương, Sinh, Tử
Vẫn lang thang cuối biển rộng sông dài
Những hồn oan ngàn năm chưa yên ngủ
Bỗng trở về theo lời gọi chân mây.
Và ảo vọng trượt dài trên sân diễn
Dàn Đồng Ca cúi mặt… hổ ngươi thầm
Tiếng Trumpet cứa ngang miền quá khứ
Những tượng đài chìm khuất cuối hoàng hôn.
Đem thị phi treo trên đầu ngọn bút
Cuồng vọng lấm lem bôi xóa tâm hồn
Khi nhìn lại thấy cuộc đời bất ổn
Và hành trình đâu đó… rất cô đơn
Thời chúng ta, khó mở lòng trắc ẩn
Mỗi con người tự ôm ấp vết thương
Lúc thấm mệt ngã bên trời… khắc khoải
Tan tác buồn, thuở cát bụi tha phương.
Khi tàn cuộc những thanh âm bất lực
Bài Tụng Ca cũng rời rã vô hồn
Chiếc mặt nạ cuối cùng… rơi nước mắt
Tiếng thở dài buốt lạnh cả hư không…
Mượn câu thơ cũ phổ lời tương tư
Tìm hoài một bóng phù hư
Nghe mưa thiên cổ về từ môi em
Giữa chiều cánh phượng bay lên
Tiếng vang vọng đến trăm miền tịnh không
Lá cây mùa nọ chưa hồng
Chiều nay bỗng ứa một dòng nhựa tươi
Ô kìa em quá xa xôi
Làm sao về gõ hồn tôi kịp giờ
Tôi nằm như đá cổ sơ
Chờ chân em động đôi bờ tử sinh
Tôi nằm như thú hiển linh
Lạc trong oan nghiệt tìm kinh vô thường
Bước về chập choạng tà dương
Từ trong cội biếc hồi chuông gióng tràn
Tiếng nào vỡ mấy giọt trăng
Một con hạc trắng khởi dòng bay ra
Chiêm bao đến giữa giang hà
Hai tay ôm mảnh trăng tà gọi sương
…
Về đâu lạc giữa ngàn phương
Về đâu mây trắng dặm đường còn bay…
Một mi ngoan một môi gần thế thôi.
Xưa làm mây dạt cuối trời.
Lỡ nghiêng xuống nhận…một lời đong đưa.
Xin về tạ lỗi cùng mưa.
Hiên người lạnh quá gió lùa thênh thang.
Xin về tạ lỗi…đa đoan.
Đưa nhau nghìn dặm…trần gian mịt mù…
Xin về tạ lỗi mùa thu.
Chiếc xương lá mục còn ru tình buồn…
Từng giọt nhạc chưa bao giờ hay thế
Từng giọt cà phê rơi thầm, lặng lẽ
Ngoài hiên mưa… bong bóng vỡ bềnh bồng
Giọt lệ nến rơi vào đêm huyền thoại
Dù kỷ niệm…còn làm tim đau nhói
Nhưng Tình Yêu, xin thứ lỗi, ngoài tầm…
và một bình đêm rót rất đầy… Mai Thảo)
Khẽ chạm vào thôi đủ tổn thương
Xô tôi, biển có còn xanh ngắt
Và có gào lên khúc đoạn trường.
Hạt muối còn thơm vị đắng cay
Xô tôi bằng khóe cười ly biệt
Giọt nắng buồn rơi tận cuối ngày.
Chập choạng đêm về theo lối sương
Xô tôi, biển vắng đau ngàn sóng
Đừng ném thêm vào những vết thương…
nụ hồng vàng đài thủy trúc mỉm cười
nhưng em không nhận …
sắc màu những đóa hoa xưa
níu chặt tôi bằng những sợi linh hồn…
em có quay về đừng hỏi nữa chuyện ngàn xưa…
con bướm vàng vỗ cánh giữa hư vô…)
Mà xa xa mãi ở phương nào
Đôi rèm mi chớp ngàn sao chớp
Hé chút môi cười nắng đuổi nhau.
Hồn nhiên má đỏ, mắt long lanh
Tan trường mây níu đôi tà áo
Có gió đâu mà xao xác xanh.
Chiều rơi từng hạt thủy tinh trong
( Môi mím nghĩa là chưa kịp nói
Đừng nói những lời chua với anh!)
Sao nghe vỡ vụn những tinh cầu
Buồn vương từng sợi mây giăng tím
Buồn ngỡ ngàng qua mấy nhịp đau…
Có ai biết để có thể biến thành trăng huyết thì vầng trăng thanh đêm rằm đã trải qua nhiều kiếp luân hồi khắc nghiệt, thắm đẫm bao nhiêu máu và nước mắt?
Bỗng dưng tôi liên tưởng đến những câu thơ sinh ly tử biệt:
...Lang thang đâu đó ngoài vô tận
Một mảnh linh hồn nhớ thịt da...
Khi ông viết những dòng này, ông chỉ mới biệt ly cố xứ hơn mười năm trước, thì, cõi vô tận của ông đâu phải là cõi thiên thu bát ngát mà có thể chỉ là một chốn quê xưa đau đáu nhớ về… Thơ ông, như một tâm cảm khác, mượn hình nói bóng, lộng ảo thành chân…
Không ai nói về thơ ông, (nhưng với tôi, thơ mới đích thực là tiếng nói nội tâm thầm kín mà đôi khi chúng lẩn khuất đâu đó, cần đưa chúng trở về ) vì so với số lượng tác phẩm đủ mọi thể loại: truyện ngắn, truyện dài, tùy bút, tiểu luận, tạp luận, biên khảo , phê bình, dịch thuật… thì thơ của ông (theo các nhà phê bình) chỉ là một phần nhỏ bé và không quan trọng.
Nhưng, nếu xét về tổng thể, thì thế giới thi ca của mỗi tác giả mới chính là những thổ lộ của tâm linh… đôi khi chúng đích thực là những âm thanh cuồng nộ được cách âm tuyệt vọng bằng các ngôn ngữ tư duy tự lấy mình làm cứu cánh, trong khi văn xuôi chỉ là những ký hiệu bày tỏ sự vật bên ngoài…
…tiền thân dù có, dù không có
thì vẫn:
…đã tuyệt vời chưa thân xác ơi!
Cái u uẩn đó, đôi khi bộc lộ ra bằng hoan lạc:
…Mỗi phân da thịt một linh hồn
Có ai ngửa cổ cười sung sướng
Cổ trắng ngần, ôi… muốn chết luôn
Có ai hất tóc qua vai ấy
Mà đây xao xuyến cả tâm hồn
Bâng quơ một nụ cười ai nở
Làm ai ngồi đứng mãi bôn chôn
Ơi gót chân son từng bước đỏ
Ơi búp tay quỳnh ngón thon thon
Nõn nà một khối: tòa hoan lạc
Nuốt lấy nguồn vui, hôn lại hôn…
(TẠ TỪ THÂN XÁC)
Thực thể và vô hình…
Hữu hạn và vĩnh cửu…
Những cặp đối lập ấy luôn hiện hữu để cuộc đời bày biện ra những khắc khoải khôn nguôi.
Ấm hơi Thân Xác từng quên cả
Hư vô lạnh lẽo buốt càn khôn...
(TẠ TỪ THÂN XÁC)
Trong thơ ông, cái chết luôn là sự đợi chờ:
Nó không hình không sắc
Tuyệt không có tiếng có lời
Nó không có gì. Chỉ là một sự chờ đợi lặng lẽ
Thế thôi.
Ai nấy lần lượt đến với nó, không ai gặp nó
Tất cả đều hướng về nó, như hướng về ý nghĩa cốt tủy của chính mình
Tất cả đi về hướng nó. Nó chờ.
Nó chờ một con kiến, nó chờ một con voi.
Nó chờ một hạt bụi, nó chờ một đoàn quân.
Những kẻ mặt xám như tro bảo nhau: “Nó chờ đấy.”
Những kẻ run rẩy, tắc cổ, nghẹn họng thì thào: “Sắp rồi. Nó thôi.”
Trông cái nắng ngoài song cửa, tôi nghĩ: Nó đang chờ.
Nhìn chiếc răng em trắng muốt, tôi thầm nghĩ: Nó đang chờ.
Mắt nhìn con chữ đang thành hình trên giấy, tôi kêu thầm trong trí nhớ: Nó đang chờ.
Và mỗi khẩn trương.
(SỰ CHỜ ĐỢI)
Từ 1975, khi vừa lìa tổ quốc, ông đã muốn VỀ, Xác nương nhờ đất khách mà hồn thì cứ lãng vãng quê hương… đâu phải riêng cái chết mới có thể chia lìa hồn-xác?
Năm mươi tuổi nữa nào nơi ta về
Ngàn năm mây trắng lê thê…
(VỀ)
Một mai kia ở bên khe nước ngọc
Với sương sao anh nằm chết như trăng
Không tìm thấy nàng tiên mô đến khóc
Đến hôn anh và rửa vết thương tâm
Thần chết cười trong bộ ngực điên
Ta nghe em thở tiếng ưu phiền
Nỗi lòng xưa dậy tan thanh vắng
Hơi đất mê người – Trăng hiện lên.
Thân bịnh: ngô vàng mưa lá rụng
Bút thần: sông lạnh ánh sao rơi
Sau nghìn thu nữa trên trần thế
Hồn vẫn về trong bóng nguyệt soi…
Sớm ra đi sớm hoa không biết
Đêm trở về đêm cành không hay
Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu
Nơi góc tường in cái bóng gầy…
Như Du Tử Lê:
hãy mang đi hồn tôi
một hồn đầy bóng tối
một hồn đầy hương phai
một hồn đầy gió nổi…
như Nguyễn Tất Nhiên:
Cây trong vườn nhớ la đà
Lệ như thơ khóc vài ba mộ phần
Mưa nào rớt giữa hư không
Xác tôi nằm dưới bia hồng chân mây…
và nhiều nhà thơ khác, dự tưởng về cái chết luôn đau đớn, bi thảm, trăn trở… Riêng ông, ngắn gọn thôi, đã dự cảm về cái chết của mình rất lãng đãng, thơ mộng vào một ngày tháng Chín, tháng THU CA
Ngày mỏng quá ngày ơi
Sắc xanh là sắc da trời
Mong manh là khói lặng lời là mây
Cả một ngày thong thả đếm từng giây
Chân trời rộng li ti từng sợi liễu
Đường cát trắng có trúc gầy yên yếu
Mặt hồ im nước biếc lại muôn xanh
Mình ta đi thấp
Dưới dãy tùng vút cao
Trong bụi con ong bầu
Còn say bên đóa hoa tàn cuối thu
Ta về quạnh quẽ trước sau
Người đi đất hút thấy đâu bóng người
Trời cao xóm nhỏ
Vườn ngõ trống trơ
Mình ta với một mình thu
Thu nghiêng tai ngóng bước thu chìm chìm
Ta say vắng vẻ im lìm
Nghiêng tai nghe rớt tiếng chim lưng trời…
(THU CA)
Và hôm nay, ông đã ĐẾN (nơi bạn bè ông đã và sẽ đến, lần lượt không thiếu một ai) nơi thiên thu bày cuộc hội ngộ cuối cùng… Cái chết đối với ông chỉ đơn giản là một nơi để ĐẾN hoặc VỀ
Đến nơi nào?
Bảy tám mươi năm, rồi cũng đến
Đến rồi sao!
(ĐẾN)
Bởi có liên quan đôi chút đến chữ nghĩa và cùng chung thân phận lưu vong, chỉ xin có vài dòng tiễn ông về cõi vĩnh hằng:
Quê người ngựa hồng mỏi vó
Cố hương mây trắng bay về..
Như tiếng vó ngựa phi qua thảo nguyên mênh mông.
Như tiếng chó sói tru dưới trăng man dại.
Như tiếng vượn hú giữa rừng thẳm hoang vu.
Như tiếng hồn tử sĩ oán than bên trời huyền hoặc…
Gió…
Tôi ôm trái tim mình đau buốt.
Ai đang gọi tôi trở về trong mịt mù ký ức?
Ký ức từ một ngày thơ dại xa xăm…
Sao trống rỗng như một ngày không nắng
Như một đêm những vì sao thầm lặng
Giọt sương rơi, lạnh quá, ướt mi người …
No comments:
Post a Comment