Thursday, September 16, 2021

Tôn nữ Thu Dung 8

 Áo tím qua đồi - Chiều rơi - Cho thơ tôi nói - Dặm đường mây trắng - Đêm - Góc phố - Hạnh phúc nàng - Khúc trăng xưa - Mắc nợ một vì sao - Mắc nợ trăm năm - Mùa thu quá đỗi buồn - Mùa xưa - Sinh nhật - Sương khói bên đồi - Xin em

Tôn Nữ Thu Dung là tên khai sinh, các bút hiệu khác là Nguyễn Phước Tiểu Di và Trần Thụ Duy. Thời đi học, trước 75 viết cho Tuổi Ngọc, Tuổi Hoa và các báo thiếu nhi. Hiện định cư tại Mỹ, nghề tay phải: nhân viên xã hội. Nghề tay trái: viết văn làm thơ.

Tác phẩm đã xuất bản:

Các tập thơ: Kỷ Niệm , Nhật Ký, Tiểu Khúc
Các tập truyện ngắn: Hướng Dương Giấu Mặt, Thiên Thần Không Mang Đôi Cánh
Các tập truyện vừa: Ngày Tháng Nào, Mùi Bánh Kem,Thủy Tinh Tan Vỡ.

 Còn Thương…
Ai về bên nớ cho tui hỏi
Có chộ O mô tóc chớm dài
Nụ cười răng khểnh thay câu nói
Mắt chớp mùa thu trong mắt ai?
Ai về bên nớ cho tui gởi
Một chút tình thơ có đoái hoài
Màu áo đông sương mùa rét cũ
Bàn tay còn lạnh thuở chiều phai?
Ai về bên nớ cho tui nhắn
Nhớ choàng khăn ấm phủ bờ vai
Những chiều gió nổi O còn đứng
Khung cửa ngày xưa có thở dài?
Ai về bên nớ, về bên nớ
Xin giữ giùm tui một dáng ai
Kỷ niệm đã chìm trong ký ức
O đừng lơ đãng lạc… free way!…

GÓC PHỐ
Góc phố đêm dài tự hỏi
Mùa yêu lạc mất phương nào
Đường mây ai còn rong ruổi
Chim bằng cánh mỏi... nghiêng chao.
Góc phố sương nhòa... tan, hợp
So vai gió tạt qua hồn
Tìm đâu hương thầm dạ lý
Ngậm tình thuở ấy môi hôn...
Góc phố vầng trăng huyền hoặc
Hồ Ly thấp thoáng hiên người
Trang kinh úa màu u mặc
Nghe chừng cổ tích tàn phai...
Góc phố nhuốm buồn thiên cổ
Hồn hoa lãng đãng qua đời
Đêm rơi mịt mù khói nhớ
Vô ngôn còn vọng bên trời ...

CHO THƠ TÔI NÓI
Cho thơ tôi nói những lời
Thương yêu trổ đóa giữa đời buồn tênh
Cho thơ tôi hát đầu ghềnh
Con chim bỏ núi hồn nhiên bay về
Cho thơ tôi tiếng thầm thì
Đưa chiêm bao đến trên mi dịu dàng
Cho thơ tôi chút bình an
Rơi êm như chiếc lá tàn chiều nay
Cho thơ tôi vẽ những ngày
Mùa hoa vàng cũ rụng đầy sân xưa
Cho thơ tôi nỗi mong chờ
Quán đêm người có bất ngờ về thăm
Cho thơ tôi ước mơ thầm
Khói thơm như thể hương trầm nửa khuya
Cho thơ tôi được tìm về
Bước chân ngần ngại trên hè… nhẹ, êm
Cho thơ tôi được tìm quên
Tiếng cười ai vọng trăm miền hư không
Cho thơ tôi đến tận cùng
Vẫn nghe lạnh lẽo một vầng trăng xanh
Cho thơ tôi chút ân tình
Nghe mưa thiên cổ trở mình quanh tôi
Cho thơ tôi gọi được người
Từ mù sương tới cuối trời hạ, thu… 

KHÚC TRĂNG XƯA
Gác kiếm người xưa quy ẩn
Giang hồ chưa chắc lòng nguôi
Chỉ sợ nhớ thời giông bão
Lời thề lại xóa mất thôi
Qua sông, mịt mờ cố xứ
Ngửa tay, hứng giọt sương buồn
Tiếng sóng, tiếng lòng tan vỡ
Cuối trời... mây khói mênh mông...
Cúi xuống, soi mình bóng nước
Một vầng trăng khuyết chông chênh
Dáng mong manh gầy thuở trước
Chớp mắt... đã là lãng quên.
Bắt chước người xưa quy ẩn
Đừng gọi tôi hoài... lênh đênh
Bắt chước người xưa lận đận
Tình tôi, chao đảo thác ghềnh...
 
CHIỀU RƠI
Ai gọi tôi về chốn cũ
Tiếng sóng hoang vu thở dài
Một con dế buồn trong cỏ
Ngậm sương chờ đợi dấu hài.
Ngồi xuống cùng tôi -thơ dại -
Trái tim...bong bóng vỡ rồi
Bàn tay nào che khuất mặt
Nụ cười một thuở mưa bay.
Cùng đếm giùm tôi giấc mộng
Bao năm nắng rớt bên đồi
Chiều rơi...cuối cùng mất bóng
Đêm tàn...lạnh một chia phôi.

ĐÊM 
Tôi viết gì cho người đã đi xa
Trót mang theo một vầng trăng tháng chạp
Nhợt nhạt xanh và buồn hiu hắt
Ngọn nến gầy không đủ cháy trong đêm
Cho tôi về- muôn thuở lãng quên
Chiếc lá cỏ cong dịu dàng trong gió
Là Tình Yêu- một mình tôi hiểu rõ
Là nỗi buồn trĩu nặng xuống như mưa
Cho tôi về- như những đêm xưa
Biển lãng mạn của một thời xa lắc
Trong sâu thẳm- đến vô cùng… ký ức
Tiếng Dã Tràng hoang vắng… dấu chân đêm.

ÁO TÍM QUA ĐỒI
Trăng xưa rơi ngoài nội cỏ
Em xưa áo tím qua đồi
Hạ Huyền đêm thơm mùi sữa
Hồ ly thấp thoáng liêu trai.
Trang kinh nhuốm màu cổ tích
Dòng thơ từ độ khuya rằm
Gởi người phương nào u tịch
Lời thầm có gọi trăm năm?
Chiêm bao mơ hồ khói nhớ
Âm u suốt cõi thăng trầm
Áo tím qua đồi thuở nọ
Ngàn thu lạnh giọt hồ cầm.
Trăng xưa rơi ngoài nội cỏ
Hiên xưa đợi tiếng chân người
Vườn xưa rung hoài chuông gió
Em xưa áo tím qua đồi…

DẶM ĐƯỜNG MÂY TRẮNG
… Vô tình nhặt hạt thu rơi
Mượn câu thơ cũ phổ lời tương tư
Tìm hoài một bóng phù hư
Nghe mưa thiên cổ về từ môi em
Giữa chiều cánh phượng bay lên
Tiếng vang vọng đến trăm miền tịnh không
Lá cây mùa nọ chưa hồng
Chiều nay bỗng ứa trăm dòng nhựa tươi
Ôi kìa, em quá xa xôi
Làm sao về gõ hồn tôi kịp giờ
Tôi nằm như đá cổ sơ
Chờ chân em động đôi bờ tử sinh
Tôi nằm như thú hiển linh
Lạc trong oan nghiệt tìm kinh vô thường
Tiếng nào trải động tà dương
Một con hạc trắng khởi nguồn bay xa
Chiêm bao đến giữa giang hà
Hai tay ôm mảnh trăng tà gọi sương
Về đâu? lạc giữa ngàn phương     
Về đâu? mây trắng dặm đường còn bay…

HẠNH PHÚC NÀNG
Hạnh phúc nàng như sương
Tan theo mùa nắng cũ
Nằm chờ từng bước chân
Đi về theo giấc ngủ
Hạnh phúc nàng như hương
Phai trên tờ lá rũ.

Hạnh phúc nàng như gai
Buốt đau lồng ngực tối
Ngàn năm chưa phôi phai
Những lời tình gian dối
Hạnh phúc nàng như gai
Buốt đau từng lời nói.

Thật sự không còn ai
Hạnh phúc nàng như khói
Ngồi đợi từng sớm mai
Khói mờ qua dáng núi
Thật sự không còn ai
Tự hào mình vô tội.

(tái bút:
hạnh phúc nàng như mưa
rơi xuống đời tôi… lạnh…)

MẮC NỢ MỘT VÌ SAO
Đêm thắp muộn một vì sao bé nhỏ
Chuông gió reo khắc khoải phía hiên người
Sương có lạnh hững hờ trên lối cỏ
Tiếng muôn trùng vang mãi ở tim tôi
 
Lời tiễn biệt buốt nửa vầng trăng khuyết
Bước chân nào nhẹ quá… rất tinh khôi
Như sợi gió thoáng qua vườn rêu biếc
Còn dư âm rộn rã tiếng ai cười
 
Tôi vẫn nhớ cuối mùa đêm điểm tuyết
Bàn tay ai vẫy gọi cuối con đường
Tiếng chuông gió rung buồn khung cửa khép
Và nụ cười… muôn thuở vẫn còn thương
 
Tôi vẫn đợi một vì sao ngày cũ
Đến bên tôi như hoài niệm ngọt ngào
Đêm thao thức… đêm ngậm ngùi trăn trở
Em có về trong những giấc chiêm bao?
 
Đêm xao xác… đêm nghìn trùng… trăng vỡ
Tôi muôn đời mắc nợ một vì sao…

MẮC NỢ TRĂM NĂM
Anh vẫn đợi mùa đông về khắc khoải
Ngã vào anh cơn gió lẽ loi buồn
Vai có rộng suốt đời che chở mãi
Ngọn cỏ gầy mà trĩu nặng mưa sương!

Anh vẫn đợi những đêm dài thao thức
Tiếng thầm thì sóng vỗ tự xa xăm
Môi có ngậm lời yêu thương ngọt mật
Giọt chuông rơi còn ấm chỗ em nằm!

Chúa sẽ biết: Tình yêu không có lỗi
Một vì sao vừa chợt tắt âm thầm
Em sẽ biết biết: Dưới rèm mi, bóng tối
Nụ hôn còn mắc nợ đến trăm năm...

MÙA THU QUÁ ĐỖI BUỒN
Em nói gì đi chớ lặng thinh
Tan vỡ lòng tôi mảnh thủy tinh
Mùa thu mây trắng như tiền kiếp 
Ai đóng bàn chân tôi dấu đinh

Tôi biết hồn tôi rất mỏng manh
Tôi đau theo chiếc lá xa cành
Xin em hãy nhẹ tay bùa phép
Hoàng hạc tìm chấp chới đêm thanh

Đôi lúc lòng tôi lạc lối về
Xin em chờ đợi cuối đường đi
Và em mở cửa tôi lầm lỗi
Đừng nói lời cay đắng...phải chi

Tôi biết mùa thu quá đỗi buồn
Vầng trăng khuyết đẫm ướt mưa sương
Có bàn tay nhỏ thơm hương quế
Lặng lẽ xoa thầm những vết thương

MÙA XƯA
có hạt mưa đầu tiên
vỡ trên bờ tóc mượt
em mộng rất hồn nhiên
ngủ vùi trên cỏ ướt

tiếng hát nào xa xăm
ru đời hồng hạnh phúc
ngày có dài tẳm anmw
trong mùa xưa, hoa cúc?

chim hót trên cành khô
từng lời ca man dại
đời sống rất mơ hồ
bây giờ và mãi mãi

em có nghe bụi mưa 
qua tim từng giọt biếc
em có hay mùa xưa
phai rồi không tưởng tiếc

ngày tháng đã qua đi
âm thầm không ai biết
mưa buốt hồn chim Di
hót mỏi lời giã biệt

SINH NHẬT
chim về hót với mưa thơm
ngàn cây thắp nến như mừng tuổi ta
vì sao nhỏ mới đêm qua
chớp đôi mắt ướt chờ tà áo trăng
như trời mở hội hoa đăng
tẳm cây cỏ hát tưng bừng đêm nay
sương tàn rơi xuống môi say
hồ biếng biếc sóng giục ngày dừng chân
ta mười tám tuổi bâng khuâng
nụ hoa tím ngát trong vườn chiêm bao
mùa sang nhặt đóa trúc đào
nghe trong giấc mộng lao xao tiếng cười
mưa ngoan rơi thấm vai người
dòng sông nhỏ cũng ngậm ngùi nghe mưa
tháng mười một buốt lòng chưa
môi cười ngát mãi với mùa đang qua

SƯƠNG KHÓI BÊN ĐỒI
Anh vẫn nhớ cuối con đường ra biển
Quán cà phê cành Phượng Vĩ nghiêng buồn
Bài hát cũ còn nguyên màu ly biệt
Còn nguyên màu thăm thẳm tím hoàng hôn
Bởi kỷ niệm hãy còn xanh như lá
Bặm môi thề: không được nói yêu ai
Và tóc ngắn cột đời ai cũng khó
Nên giận hờn: em là gió- buông tay
Anh vẫn nhớ một ngày trong ký ức
Quên em đi- con nhóc hét trên đồi
Anh là gió mà em là sương khói
Nên suốt đời anh chỉ đẩy em trôi…

XIN EM
Chôn tôi giữa chốn ngàn lau
Xin em đừng nhỏ lệ vào thơ tôi
Đừng câu ly biệt bùi ngùi
Đừng hoài niệm những xa xôi nhạt nhoà
…Kể từ buổi xuống thuyền hoa
Thơ tôi em đốt hay là… mang theo?

Khi trở về thất thế
Cần thiết một cơn say
Dù biết rằng không thể
Đốt đời mình rượu cay
Dù mắt người rướm lệ
Đáy cốc buồn khuya nay
(...tôi muôn đời có lẽ
xa nghìn trùng mây bay)

Chập chùng chiều xuống thấp
Sao cứ hoài mưa rơi
Phone cho em ái ngại
Em đâu còn của tôi
Em xa như tiền kiếp
Như nghìn trùng mây bay
Tôi buồn nghiêng cặn rượu
Nhậu cùng anh nhóc ơi!
Em cười như giọt nắng
Môi ngậm lời băn khoăn
Những hẹn hò thầm lặng
Đã quên rồi trăm năm. 


No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...