Sunday, January 23, 2022

Trần văn Nghĩa

 
Ngỡ ngàng nghĩ lại về ta
Nợ duyên khuyết mảnh phù hoa dốc đời
Ngậm ngùi mơ áo hoa khôi
Chìm đau dấu bụi mồ côi gót tình
Ngẩn ngơ mơ ánh mắt nhìn
Thấy trong sương phố bóng hình mười năm
 
BAO NĂM SAU NỮA AI CÒN NHỚ?
Năm năm, mười năm hay sau nữa
Bốn mùa vẫn đến bốn mùa qua
Người đâu còn nữa ngồi buồn đếm
Thế giới ngàn năm lạnh ta bà
Dấu cũ ngựa mòn chân vó mỏi
Nhớ thương dan díu gió miên trường
Áo tơi tả rách đời xuôi ngược
Ân tình chở nặng thú đau thương
Hề! Khúc ly hành đau ly biệt
Nửa đời đất khách ngóng cố hương
Thành bại tại trời hay tại số
Mà ta ngơ ngẩn gọi mưa nguồn!
Góc lạnh ngồi mơ đêm hư ảo
Mùa sang chất ngất mộng hoang đường
Ai hái vội chùm hoa vọng tưởng
Cắm ngõ ta về tao tác hương
Uống ngụm nước sông trời viễn xứ
Mà đau tiếng sóng vỗ chân cầu
Bóng lá chiều đu đưa khúc hát
Biết gửi ân tình xưa chốn nao?
Vịn lại đời nhau câu thơ cũ
Xót xa ánh mắt thuở kiêu kỳ
Trăng xưa trăng khuyết về một phía
Nắm vội tay người trơn bước đi...
 
BỀNH BỒNG CUỐI NĂM
Rưng rưng cầm cốc rượu sầu
Mấy mươi năm đã bạc đầu xa quê
Rót vào chiều nỗi tái tê
Gió qua chở Tết có về kịp không?
Nhắc chi nhớ đến nao lòng
Khói quanh chái bếp cay nồng mắt ai?
Nhắc chi buồn tiếng thở dài
Biết mai mốt có mốt mai để về!
Nghe lòng tím ngắt sơn khê
Rượu cay trộn nước mắt...Hề! Cố hương!
 
Biển của một thời
Chập chờn ai ngóng đợi ai
Mà con sóng vỗ bạc phai dưới chiều
Biển một thời, biển tôi yêu
Có mây có nắng có nhiều gió qua
Có em , khuất bến bờ xa
Dấu chân tìm lại chỉ là… cát thôi
Biển một thời, biển của tôi
Chênh chao theo bóng chim trời ngẩn ngơ
Đâu rồi lời hẹn thề xưa
Bâng khuâng bọt nước đung đưa thủy triều
Biển một thời, biển đăm chiêu
Xa em gánh nặng liêu điêu nợ tình
 
Chiều Cũ Lao Xao
Mùa Thu sao có heo may
Thì thầm hỏi chiếc lá bay ven đường
Quán xưa cột chặt nỗi buồn
Sợ rơi đau góc sân vườn hôm qua
Người dưng là chỉ người ta
Mà sao cắn bút xuýt xoa nhớ hoài
Ngã ba rồi đến ngã hai
Ngả nào tìm thuở ô mai ngọt bùi
Thôi đành vẽ bóng mà chơi
Lỡ tay làm sóng chân đời chao nghiêng
 
CUNG SẦU THÁNG HẠ
Rồi tháng hạ u buồn vương lên mắt
Câu biệt ly nghe giăng nỗi ngậm ngùi
Thôi hình ảnh ngày xưa đành trôi mất
Suốt cuộc đời nuôi kỷ niệm chưa nguôi
Tiếng ve sầu vang sân trường hoa nắng
Tuổi học trò năm tháng cũng chia xa
Hồn nuối tiếc khung trời xưa áo trắng
Mộng mơ xanh trên trí nhớ nua già
Ướp môi sầu gọi ngày xưa phiêu lãng
Hàng phượng kia đứng rũ lá khóc thầm
Dấu chân xiêu loang nhòe rồi dĩ vãng
Mang niềm xưa về ấp ủ ăn năn
Gầm cúi mặt bật lên lời nức nở
Loài chim sâu cánh mỏng hót hao mòn
Đường lối cũ điêu tàn loang dấu cỏ
Buổi tạ từ chối bỏ mộng vàng son
Giờ hiu hắt nụ cười quen thân đó
Sách vở nằm phai màu mực thân yêu
Khua nhịp guốc quãng đường xưa nắng đổ
Với rã rời hơi thở mọn đăm chiêu
 
ĐI HỌC MÙA THU
Trên những bước đến trường đầu niên học
Em có buồn trong sương sớm thu không?
Có choàng khăn ngang cổ mềm thiếu nữ
Có nhớ tôi, người buổi trước tang bồng?
Trời sắp mưa trong mùa thu, tháng Chín
Đủ lạnh hồn, đủ ướt áo tiểu thư
Chân bước nhỏ một đời xanh ngõ cũ
Rót lòng này những sợi khói ưu tư
Em có tháng ngày bảng đen phấn trắng
Với đôi tay vấy mực tuổi học trò
Tôi có tháng ngày sầu lên dáng núi
Theo gió buồn chim dạt cánh bơ vơ
Em đi học mùa thu, mùa khai giảng
Có nhớ tôi thuở đó quá si tình
Đứng hành lang nhìn mưa qua cửa nhỏ
Nghe rối lòng bao tâm sự, lặng thinh
Em còn đó mùa thu vàng con gái
Soi gương hồng lược chải rất dễ thương
Kể từ khi tôi vào nơi quan tái
Mơ mắt em uống cạn mộng hồ trường
Tháng Chín bụi mưa ướt đường đi học
Ướt tóc học trò, ướt áo nữ sinh
Thoáng bên lòng nghe bật lên tiếng khóc
Nhớ ngày xưa hoa gấm dệt thêu tình
Trên những bước đến trường đầu niên học
Làm se hồn, tháng Chín có mưa sương
Em dẫu biết tấm lòng tôi đạm bạc
Nhưng đủ về sưởi ấm những nhớ thương
 
Em về nơi đó
Em về nơi đó
Phai mùa thu xa
Đem buồn gửi gió
Chùng chình mây qua
Vai xưa tóc xỏa
Phơi tình kiêu sa
Lang thang phố nhớ
Nghiêng chiều phôi pha
Em về nơi đó
Dại khờ bóng mưa
Ai còn đứng ngó
Ngậm ngùi mắt trưa
Dấu đời sấp ngửa
Điệu đàng cơn mơ
Thương hoa mắc cở
Khép chùm lá tơ
Em về nơi đó
Đau miếng trầu xanh
Miên man hoài cổ
Mơ sen hoàng thành
Giữa trời hương cũ
Chập chờn trâm anh
Em về nơi đó
Lạnh khúc hành vân
Lẩy câu lưu thủy
Tái tê đường trần
Soi tìm gương vỡ
Mịt mờ cố nhân
 
HỒI CƯ
Nằm ôm phiến nhớ trời quá vãng
Nghe phố ân cần mưa hồi sinh
Mơ tay thon hái chùm Diên Vĩ
Thả ngát dòng sông gió tự tình
Đêm vẫn là đêm mùa trăng khuyết
Đời lau thao thức trắng đọa đày
Dan díu tóc ai thời thắt bím
Muôn trùng ảo mộng hạc hồng bay
Trần gian chấp chới mây tục lụy
Lỡ đường núp bóng mái chùa quê
Chênh vênh chiếc lá đa đời sãi
Nhát chổi lợi danh quét sân hè
Hào nhoáng ngày nghiêng chân ngựa mỏi
Đồng xa cô quạnh thóp thoi chiều
Nuối tiếc giang hồ xưa một cõi
Đâu bằng trìu mến cánh tay yêu!
 
Hương Thơ Dại
Con nước buồn ơi con nước sông!
Chiều qua phố nhớ góc chợ đông
Có tay ai vẫy nhìn quen quá
Thương dấu mưa về lạnh lắm không?
Đôi mắt buồn ơi đôi mắt trong!
Hôm nào vẽ lại nét mày cong
Lỡ xuôi theo bóng đêm xưa ấy
Mới biết trăng hờn quay quắt mong
Chút nắng dỗi hờn ơi nắng phai!
Ép trong trang sách lá thuộc bài
Nhắc đến mùa thi nào xa lắc
Chỉ nhớ riêng mình tên của ai!
Mây vẫn buồn ơi mây vẫn bay!
Ơn đời mắt biếc với môi say
Níu trên vai áo hương ngày cũ
Kỷ niệm rơi buồn qua kẽ tay
 
Khi xa Đàlạt
Rồi cũng xa thôi những hẹn hò
những đồi run rẩy dưới mưa tơ
những thung lũng nắng mềm hơn tóc
những suối tương tư chảy hững hờ
Rồi cũng xa thôi những bướm vàng
những loài hoa dại ngát dung nhan
những con đường nhỏ quanh co lạnh
những khóm thông vi vút gió ngàn
Rồi cũng xa thôi những bước thầm
một mình với một nửa vầng trăng
hình như thu đã về trên lá
một chút thu trong gió thẹn thùng
Thôi – những người đi về phố phường
còn nghe rưng rưng bao niềm thương
khi xa Đàlạt xa Đàlạt
hồn cổ sơ làm sao không vương!
 
LIÊU XIÊU BÓNG ĐỔ
Xin chiều đừng vội vàng đi
Để tôi nghe tiếng thầm thì của mưa
Để tôi ngồi đợi giao mùa
Có mênh mông tiếng gió lùa qua cây
Xin chiều nán lại ở đây
Chia buồn với những đám mây lạc đường
Bóng chim xao xác gọi buồn
Có tôi và góc sân vườn lạnh tanh
Đường về sương lối dốc quanh
Ai đem chút lửa để dành hơ đây?
Xin chiều đừng vội chia tay
Hơi kia ấm cả đời này vắng nhau
Xa rồi phố thị chiêm bao
Xin chiều nhỏ chút lệ sầu vào thơ
 
NGÀN NĂM MƠ BÓNG MẸ VỀ
Cũng là đám cưới rước dâu
Áo hồng mẹ mặc lần đầu sang sông
Xa quê buồn bước theo chồng
Đời con gái biết đục trong bến nào?
Mối mai dạm lễ trầu cau
Mẹ vì chữ hiếu đón đau chịu lời
Tình đầu sớm vội chia phôi
Cam đành mang tiếng làm người bạc đen
Nhà chồng sống chẳng được yên
Mẹ như tôi tớ ngày đêm dãi dầu
Cảnh đời làm vợ làm dâu
Qua bao năm tháng hằn sâu tủi hờn
Mẹ còn con, chỉ vì con
Cắn răng ngậm đắng bồ hòn chẳng than
Ba chê mẹ sắc hương tàn
Say ong bướm lạ phũ phàng nợ duyên
Ngậm ngùi quẹt nước mắt hoen
Dắt con về ngoại tìm quên nỗi buồn
Hành trang đầy ắp cô đơn
Liêu xiêu bóng mẹ héo mòn vì ai?
Chông chênh quang gánh đường dài
Thời gian trĩu nặng hai vai mẹ gầy
Áo đời thêm một lần may
Hôm qua áo cưới mai này áo quan!
Xe đưa tang mẹ cuối làng
Chiều nghiêng bóng nắng sau hàng tre cong
Ngày xưa tất tả bên chồng
Ngày nay mẹ ngủ ấm lòng đất quê!
 
Ngăn Ngắt Dáng Xuân
Giấu hương trong áo
Mơ đêm dậy thì
Trăng xưa mười sáu
Điệu đàng tần phi
Lòng nghe bối rối
Khi Nguyên Đán về
Sớm mai roi rói
Xanh ngời hàng me
Ở đây ngồi nhớ
Chiều mưa muôn trùng
Áo bay cổ độ
Sông đời rưng rưng
Tiếng chim ngày cũ
Vườn quên tiếng chào
Tóc đời lữ thứ
Ôm choàng chiêm bao
Góc chiều hiu hắt
Khúc buồn nghêu ngao
Người qua xứ khác
Tình rơi phương nào
Tầm xuân xa khuất
Mơ hồng ca dao
 
NGƯỜI VỀ PHƯƠNG XA
Người về đâu còn tôi về đâu
Trời rất buồn, nên trời có mưa mau
Một phương này nhớ một phương khác
Người đi rồi, ừ nghe bao xót đau
Người về đâu khi trời mưa bay
Tôi về đâu khi sông nước rất đầy
Người về đâu khi đâu cũng nhiều nước mắt
Rót lòng tan nát những đắng cay
Tôi quên người ừ cố mà quên
Đêm sâu ngày thấp cuộc tình riêng
Hồn trăm vết cắt người trao lại
Đời âm thầm khan giọng tiếng vạc đêm
Người về đây và tôi cũng về đây
Tình cũng buồn theo chân gió bay
Lời cũng chìm vạn lời ân ái cũ
Môi cũng sầu trong men rượu cay
Người về đâu mà tôi biết về đâu
Đời năm xưa đời năm nay dãi dầu
Gieo trong nhau từng mầm hạt nhớ
Tôi rất buồn và người có đớn đau?
Tôi về đây và người về đây
Trời có buồn rung nhẹ mấy hàng cây
Tôi đứng bơ vơ bên đường cô quạnh
Rượu chưa mời sao nghe đã say?
 
NHỚ MÃI PHỐ HOA VÀNG
*Tặng bạn TCT
Dùng dằng ai níu chân tôi lại
Giữa phố mù sương trắng cả chiều
Có em nheo mắt cười trên dốc
Giật mình nỗi nhớ ghé về theo!
Nhớ rượu em mời thơm lúa nếp
Bỗng dưng thương quá khói quê nhà!
Đâu phải giang hồ là quên hết
Lắng đọng trong lòng một khúc ca
Không ngỏ làm sao em biết được
Bước đi bịn rịn lén quay chào
Dẫu biết neo tình thêm một chút
Nhưng đời đâu giữ được chân nhau!
Mơ gặp em về qua lối cũ
Mùa trăng cư xá xốn xang tình
Chao chát xứ người bao mặn đắng
Đi, về! Sao cứ mãi chông chênh?
Lãng đãng chiều nay, chiều tháng Chạp
Thấy sương lại nhớ phố hoa vàng
Thấy thèm cốc rượu tay em rót
Xao xuyến ân tình Lang-bi-ang!
 
PHAN THIẾT BÂY GIỜ!
Bây giờ xa lạ lắm
Phan Thiết của tôi ơi!
Chỉ còn trong ký ức
Dòng sông Mường êm trôi
Chỉ còn chăng kỷ niệm
Thuở học trò tinh khôi
Bềnh bồng trong nỗi nhớ
Bóng Nội già lẻ loi
Nuôi đời tôi khôn lớn
Gánh hàng rong chợ trời
Bây giờ xa lạ quá
Phan Thiết của tôi ơi!
Nhà xưa giờ đổi chủ
Đường quen đổi tên rồi!
Những ngôi trường đã học
Chỉ còn hoài niệm thôi
Những bạn bè trang lứa
Có đứa bỏ quên đời!
Mây vẫn xanh trời cũ
Vông vẫn đỏ sắc ngời
Vẽ thêm chi nhung nhớ
Ngày xưa nào mù khơi!
Bây giờ xa lạ lắm
Phan Thiết của tôi ơi!
Mãi thì thầm gọi nhỏ
Giấc mơ úa phương người
Dẫu biết về thăm lại
Chỉ là sương khói trôi
Tôi nhìn tôi cũng lạ
Trách chi tội cho đời!
Phan Thiết ơi! Phan Thiết
Câu thơ buồn chơi vơi!
 
TẢN MẠN CHIỀU CUỐI NĂM
Gõ ly mà hát khúc tình
Rượu chưa cạn biết rằng mình chưa say
Chiều nay, chiều nay, chiều nay...
Bỗng dưng chạnh nhớ màu mây quê nhà
Nhớ gần rồi lại nhớ xa
Nhớ bên kia chở mưa qua bên này
Nhớ con đường với hàng cây
Có thời mười tám run tay tỏ tình
Liêu xiêu bóng, lênh đênh hình
Tóc đời bạc thếch phù vinh xứ người
Gỡ tờ lịch cuối năm rơi
Ngẩn ngơ thêm tuổi à ơi tuổi già!
Hoàng hôn ngồi lại cùng ta
Chia nhau chút nắng la cà góc sân
 
DƯỚI BÓNG XUÂN XƯA
Có một đêm xưa dưới khóm đào
Có trời, có đất, có trăng sao
Có nhân gian chết vì cơm áo
Riêng đôi mình chết bởi yêu nhau
ÁO XUÂN NGƯỜI
Áo ai phơi trắng ngát đầu sân
Hương xa bay lẫn với hương gần
Ta mở cửa đời chờ gió đến
Trong lòng như có vạn mùa xuân
CÓ NHỮNG MÙA HOA
Có những mùa hoa không trở lại
Sân đời hiu hắt bóng mây bay
Hoa đang phơi trắng làng bên đó
Sao úa hồn ta một cõi này?
CHIỀU XUÂN LÊN ĐỒI
Chiều xuân buồn bã lên đồi vắng
Nhìn trời có đất, khói có mây
Sao đời ta chẳng hề đổi khác
Ngày qua, ngày lại vẫn thế này...
NẰM MỘNG GIỮA VƯỜN NIÊN THIẾU
Ngủ lại giữa vườn xuân buổi trước
Nghe lòng rộn rã tiếng vành khuyên
Ôi chao thơm phức mùi hương lạ
Bay tràn trong lồng ngực thiếu niên
NGÀY XUÂN Ở NÚI
Hái nụ hoa ven bờ suối quạnh
Thả nước lên nguồn gửi tặng ai?
Dưới chiều xuân dạt đầy mây trắng
Se sắt lòng ta gió thở dài!

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...