Ánh mắt
Dây đàn
khắc khoải giữa rừng sâu
Từng điểm âm ngân rất nhiệm mầu
Bến suối vô tình em rửa mặt
Hạt đàn vương lại mắt em sâu
Áo thu
Xưa em
phơi áo giữa thu phong
Lá vàng cài trên lụa rực hồng
Nay áo đã cuốn về thiên cổ
Lá vàng bay lạnh nỗi niềm không.
Bâng khuâng
Chồng em
khắt khe
Không cho em về
Nhớ mẹ
quê xa
Xanh xao vườn cải
Nhớ anh thôn hoa
Vất vương nắng tái
Nghĩ ai
còn chờ
Lòng sao ái ngại
Vin chùm
hoa dại
Chiều nay bâng khuâng
Mình gái
có chồng!
Biếc phố
Lắng nghe
từng sợi mưa dài
Cơn mây xõa tóc bên ngoài hè xanh
Hạt nào biếc phố long lanh
Hạt nào cẩn ngọc trên nhành tay hương.
Lắng nghe ủ rũ con đường
Mùa thu lấp ló trên tường rêu hoang
Lắng nghe đôi ngọn lá vàng
Xạc xào như tiếng thời gian thở dài
Lắng nghe đôi cánh mày ai
Dường như đậm nét cảm hoài bâng khuâng
Lắng nghe hồn nhẹ lâng lâng
Cảm ơn! Từng sợi tóc bồng bềnh mưa.
Cổ Lũy cô thôn
Một dãy
trường thành trấn ải biên
Còn viền dương lạnh gác bên triền
Cô thôn trúc lạnh – sương nhoà khói
Cổ Luỹ thành trơ – gió thoảng nền
Buồm cá nâu vênh – bờ bến đậu
Đàn cò trắng nổi – cụm tùng lên
“Cô thôn Cổ Luỹ” hư mà thực
Dù chỉ nghe qua cũng chạnh niềm.
Đạp xanh
Đạp về cuối
dốc phố xanh
Đèo theo u tịch nguyên vành trăng non
Nụ đèn bán thuốc héo hon
Nhớ con mắt cũ chưa mòn dung hoa
Đạp về
thăm hỏi cái ta
Một viền huệ nhật trên tà áo thơm
Đèo theo con mắt em hờn
Chuyến xe ghé trạm bên đường lá bay
Đạp qua
phơn phớt khung ngày
Môi hoa hồng nhạt ngón tay tần ngần
Ta đèo sợi tóc mùa xuân
Ta đèo một cái tiền thân rất hồng
Đạp về cầu
bắc qua sông
Bờ kia nhật nguyệt mòn trông dáng người
Đạp xanh giữa cái không lời
Lại đèo xanh cả cuộc đời tầm xuân
Nụ đèn
bán thuốc phân vân
Chiếc xe cổ lụy đôi lần đạp xanh
Đèn khuya
Bên một
cây đèn vàng
Khung cửa sao như nấm
Người lặng ngồi suy ngẫm
Tựa chiếc bàn đơn côi
Vẫn hạt
đèn xanh thôi
Bao đêm dài thao thức
Bộ châm ngôn thơm nức
Ướp ngàn hoa phương Đông
Vầng trán
người mênh mông
Đôi mắt đen thuyền mộ
Chở mảnh hồn thái cổ
Qua bốn nghìn năm dư
Quanh nụ
đèn ưu tư
Nóc nhà mờ sao rụng
Ngâm thơ hoài rỗng bụng
Dốc vò nước thay cơm
Chiếc bàn
viết trống trơn
Sách kinh tìm chợ họp
Riêng ngọn đèn chua xót
Le lói cùng sao khuya!
Độc huyền
Khép mắt
ta nhìn em
Thấy hình hài diễm lệ
Đứng trên ngàn sóng bể
Trấn át ngàn phong ba
Tà áo trắng
kiêu sa
Đôi mắt huyền như ngọc
Đôi môi thuyền độc mộc
Chở thơm khoang đào hoa
Mái tóc
dài thướt tha
Cài đóa hồng tuệ nhật
Phải em là sự thật
Từ một ngày rất xa
Mở mắt ta
nhìn ra
Thấy em là nốt nhạc
Trên dây tình ngơ ngác
Em là một điểm âm
Em nạm
vàng chữ Tâm
Trên nền đêm biêng biếc
Em là con cá diếc
Trong tim ta dòng sông
Ẩn trong
sợi tơ đồng
Em ngân từng cung điệu
Năm ngón hồng kỳ diệu
Anh rung thành tiếng tim
Mở mắt ta
nhìn thêm
Thấy chính mình vô ngã
Thấy em xanh thảm mạ
Anh xoè cánh hạc bay
Ta tình cờ
ra đây
Cũng như là tất cả
Trên dây tình kỳ lạ
Hội tròn một điểm ngân
Em lễ chùa này
Đầu Mùa
Xuân cùng em đi lễ
Lễ chùa này – vườn nắng tung bay
Và ngàn lau – vàng màu khép nép
Bãi sông bay – một con bướm đẹp
Mùa Hạ
qua cùng em đi lễ
Trái mơ ngon – đồi gió mơn man
Từ lò hương – Làn trầm nghi ngút
Khói hương thơm – bờ tóc em rờn
Rồi Mùa
Thu cùng em đi lễ
Có con chim đậu dưới gác chuông
Hoà lời ca – vào làn sương sớm
Gió heo may – rụng hết lá vàng
Vào mùa
Đông – cùng em đi lễ
Lễ chùa này- một thoáng mưa bay
Và ngoài sân- vài cành khô gẫy
Gió lung lay một cánh lan gầy
Tàn Mùa
Đông vào chùa bỡ ngỡ
Tiễn đưa em trong áo quan này
Từng cội hoa – trầm lặng thương nhớ
Tóc em xưa – tơ óng như mây
Vườn chùa
đây – vào nằm trong đất
Nép bên hoa – ôi những hoa vàng
Vườn đào tơ chập chờn cánh bướm
Bướm khua râu – ngơ ngác bay ngang
Mộ của em
– mộ vừa mới lấp
Có con chim – nào hót trên cây
Lời của chim – chìm vào tiếng suối
Suối xanh lơ – buồn khóc ai hoài
Rồi từ
đây – vườn chùa thanh vắng
Đến thăm em – ngày tháng qua mau
Một nụ mai – vừa nở trong nắng
Hỡi em ơi – mây đã qua cầu (láy) à
Guốc tía
Con đường
hoàng hoa
Em mang hài lục
Con đường
bạch cúc
Em mang hài hồng
Con đường
sầu đông
Em đi guốc tía
Anh ngồi thấm thía
Cội sầu
trổ bông!
Hạ hoa
Đêm nghe
mưa nhỏ
Động mái lều thơ
Dưng nhớ người xưa
Áo vàng thuở nọ
Người
tình nho nhỏ
Nhỏ mãi trong ta
Như chùm hạ hoa
Buồn ơi,
đốt thuốc
Lần trang sách nhòa
Này những đóa hoa
Ép từ hạ cũ
Tưởng em
tóc rũ
Trong dòng mưa sa!
Hương tóc
Giòng sầu
lả xuống bờ vai
Em mang mầu nhiệm cho dài nhân gian
Tóc mây hay sợi tơ đàn
Rung lên cho lệ hoe vàng cõi thơ
Cánh rừng xanh những kiếp mơ
Hồn anh hóa bướm vật vờ bay lên
Nghe trong tiếng suối dịu huyền
Con tim chín úa như viền trăng thu
Anh ca chúc tụng sương mù
Quyện theo hương tóc bay vào ngàn năm
Mượn em tơ khói tơ tằm
Đem về dệt lại võng nằm tịch nhiên
Kỷ niệm
Em thêu
khăn tay
Tặng anh lần cuối
Anh ơi lệ
suối
Gói vuông lụa này
Kim chỉ từ nay
Còn chi ý nghĩa
Nay dâu
mai bể
Xin giữ bên mình
Riêng tấm
hồn trinh!
Lá thu
Chim hót
trên cành
Gọi mùa thu xanh
Rưng rưng
thiếu phụ
Nghe lá vàng rơi
Tưởng chân người cũ
Bâng khuâng phương trời
Thương gì
sợi tóc
Mà nghe lá rơi!
Nghiêng nghiêng
Ngồi
nghiêng nghe gió phương nào
Âm âm con sóng biển xao mặt chiều
Thuyền ta ghé đảo cô liêu
Phải chăng – một trái tim Kiều tinh khôi
Ngồi
nghiêng nghe lửa bồi hồi
Tưởng như bếp sưởi lưng đồi trại hoa
Con thuyền ta chở đầy ta
Tay khoanh nhật nguyệt nghe nhòa châu thân
Ngồi
nghiêng dõi từng bước chân
Khi xa tim tím, khi gần xanh xao
Mái chèo gác đỉnh trời cao
Cong mui che kín chiêm bao một thời
Nghiêng
nghiêng ngẫm lại chuyện đời
Trong ta cũng có một người nghiêng nghiêng
Những lời thược dược
Trong
lòng đất thâm sâu
Thốt một nhành thược dược
Đoá hoa như giọt nước
Lóng lánh hồn thiên thâu
Từng cánh
hồng đan nhau
Xoè những lời bất tận
Lòng đất già lận đận
Ướp thơm những chùm hoa
Hoa nhiệm
mầu trong ta
Đất nhiệm mầu trong nụ
Cây dương cầm vũ trụ
Đất góp khúc tình ca
Thược dược
hồng môi hát
Gió tơ trời bay đi
Cây đàn tình xanh ngát
Mười ngón đời vân vi
Ai biết đất
nói chi
Trong những lời thược dược
Đoá hoa như giọt nước
Lóng lánh hồn thiên thâu
Trên môi
nàng ca sĩ
Những cánh tình bay mau
Tỏ tình
Tôi nhìn
qua nhà em
Như chờ ngôi sao mọc
Nàng Tiên nào đã khóc
Để vương hạt lệ xanh
Ngôi sao
vướng trên cành
Hóa thân – làm em đó
Ôi! Một ngôi sao nhỏ
Sáng mãi trong lòng tôi
Từ thủa
nào xa xôi
Mấy xuân thu vàng võ
Thầm mến người em nhỏ
Mà thốt chẳng nên lời
Như sao
giữa vòm trời
Biết đâu tôi nhìn ngắm
Em là bông hồng thắm
Nở giữa trái tim thơ
Là sao của
giấc mơ
Sáng muôn ngàn cung điệu
Em như nhành liễu yếu
Buông xanh mát lòng người
Yêu em vô
cùng tận
Mà khó thốt nên lời
Uống rượu
Hoàng hôn
ven suối
Vàng lau lách bay
Đôi con bướm nhỏ
Vẩn vơ rong ngày
Nhớ chiều
hạ nọ
Dan díu bàn tay
Lòng anh ngây ngất
Làn hương tóc mây
Giờ ai
thèm nhớ
Họa chăng cỏ cây
Bên suối
uống rượu
Buồn hoài quên say!
Vết chim bay
Ngày xưa
anh đón em
Nơi gác chuông chùa nọ
Con chim nào qua đó
Còn để dấu chân in
Anh một
mình gọi nhỏ
Chim ơi biết đâu tìm
Mười năm
anh qua đó
Còn vẫn dấu chân chim
Anh một mình gọi nhỏ
Em ơi biết đâu tìm
Ngày xưa
anh đón em
Trên gác chuông chùa nọ
Bây giờ anh qua đó
Còn thấy chữ trong chuông
Anh khoác
áo nâu sồng
Em chân trời biền biệt
Tên ai còn tha thiết
Trong tiếng chuông chiều đưa
Ngày xưa
em qua đây
Cho tình anh chớm nở
Như chân chim muôn thuở
In mãi bậc thềm rêu
Cõi người
có bao nhiêu
Mà tình sầu vô lượng
Còn chi trong giả tưởng
Hay một vết chim bay!
No comments:
Post a Comment