Tuesday, September 6, 2022

01- Thơ 2

 
Dạ Vũ Nguyên Minh
 
ĐÊM LẠC VẦNG TRĂNG
Bỏ bút nghiên buông vần thơ khô cạn
Trả cho đời sầu rạn những mùa yêu
Đêm gác vắng - Trăng hở khe - Trăng chiếu
Giữa hư không lặng trĩu một cung trầm !
 
Em về đâu? Để hạ sầu miên thẳm
Dốc đời nghiêng chát mặn bước trả vay?
Gió ngược bờ tình vuột thoát tầm tay
Thương sóng vỗ đọa đày thân cát lỡ!
Em giờ đâu ? Phố mưa nằm bỡ ngỡ
Vết loang thầm ai thả nhớ vào đêm?
Bước gập ghềnh trăn trở gót về em
Cho miền hạ hanh vàng thêm tuổi đợi!
 
Bỏ xôn xao ta ủ niềm vời vợi
Trả cho người hương dệt mấy mùa thương
Đêm đã chếch dốc treo lời trăng gởi
Nẻo phù vân - Ai rắc giọt vô thường?

THỤY SƠN
Ta về vọc nắng ngày xưa
Trong sân trường cũ nghe mưa giữa hồn
Đâu đây còn dấu hài son
Trống trường vẫn ngủ trên hồn tán cây
Ta nghe từng nỗi tàn phai
Chực chờ môi mắt giọt dài ngắn rơi
Đàn chim sẻ cũ bay rồi
Nửa trăm năm có kẻ ngồi…nhớ quên !
Ngày thơ đèn sách nhẹ tênh
Trong ngăn bàn nhỏ còn tên bọn mình
Cơn mơ sống lại vô tình
Năm mươi năm cuộc đăng trình biển dâu
Lá bay kín mặt giang đầu
Lòng ta như nhánh sông sâu đổ về
Con chim ngậm hạt Bồ Đề
Đã bay rong ruổi mùa mê mải nào
Cháy không tròn giấc chiêm bao
Cái ngây ngô của năm nào...chẳng quên

Minh Ngọc

Tâm trời đất
Tạc một hòn non, đá dựng vời
Xanh um đại thụ, bạt ngàn khơi
Ân cha, lặng lẽ, trời không nói
Tình mẹ, mênh mông, đất chẳng lời
Hiến tặng hồng vàng, tâm tú mậu
Quý trao hồng trắng, tuệ tinh khôi
Mưa ngâu tháng bảy, rằm trăng hội
Đạo hiếu nhân gian mãi rạng ngời.
Sương lệ
Sợi tim, hạt muối mặn mà
Nuôi ta khôn lớn, cho ta trưởng thành
Mẹ cha đã khuất non xanh
Đêm đêm sương lệ long lanh biển trời.
Trăng vén mây qua sông
Soi hai bờ sinh tử
Chân diện mục giữa dòng
Vốn ở ngoài ngôn ngữ.
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Mùa thu nhớ mẹ, mẹ đã xa,
Mưa ngâu năm tháng, ướt trăng tà...
Nhớ mẹ giờ đây hoa hồng trắng,
Đồi tây thấp thoáng bóng mây qua!
Từ non ta xuống phố,
Thong dong bước từ tâm;
Duyên lành gieo muôn nẻo,
Lối về hương lặng thầm.
Hoa vườn ngoài rực rỡ,
Hoa tâm khéo ẩn mình;
Không phô trương sắc thắm,
Mà lặng lẽ hiển minh.
Con đường nào ta đi,
Nắng nhuộm vàng màu y;
Gió đưa hương khắp nẻo,
Trên lối về vô vi.
Trăng tháng sáu sáng muôn phương,
Pháp Luân Thánh Đế, con đường ta đi;
Vẫn còn đó, lẽ huyền vi,
Hoa hương tỏa ngát, lưu ly trong ngần.
Mỗi con đường bước qua không lưu dấu,
Như áng mây vàng chợt đến! chợt đi!...
Như cánh hoa mới nở,
Hương tỏa ngát muôn nơi;
Khi tâm đã rộng mở,
Như ánh trăng sáng ngời.
Ta đi qua bao lối,
Giọt nắng hồng trên vai;
Từng nhà xin bánh trái,
Hoa hương rắc hiên ngoài.
Có non biếc, mảnh trăng vàng,
Hồ xanh lá, sen nhẹ nhàng hương bay;
Ta ngồi thở, ngắm làn mây,
Nền trời sắc tía, còn đây nụ cười...
Mây, nắng rắc vườn quê,
Xanh mát cội Bồ Đề;
Duyên gieo từ muôn thuở,
Có hương hoa lối về.
Từ non cao xuống làng, phố thị,
Như mây vàng trong nắng ban mai;
Gieo chút duyên nụ cười thầm lặng,
Thắm ngàn hoa trên lối đi này.
Trà sớm đượm hương thanh,
Sen hồng ướp sương xanh;
Non tây yên lắng quá,
Khóm trúc gió xao cành.  

No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...