Tuesday, August 25, 2020

Đặng Tường Vy

Bán thêm mùa nhớ - Chải mượt từ tâm - Còn lời trăm năm - Đàn bà xếp chữ - Dòng sông kỷ niệm - Em của ngày hôm nay - Giấc mơ đàn bà - Khói hôn mê - Em đi rồi biển bồi hồi đan sóng - Lạc nhịp quê hương - Nụ hôn ký gửi - Phổi có còn xanh - Tiếng Thạch Sùng - Vãng sanh Tịnh dộ - Vén trời Paris

BÁN THÊM MÙA NHỚ

Chiều nay vắt cạn túi sầu
Sông sâu mấy khúc nhịp cầu mấy gang
Cuối mùa bến đợi xanh giàn
Nhân gian dẫu biết tuổi vàng lá rơi
Anh đừng là áng mây trời
Bước chân rong ruổi nụ đời héo khô
Ước anh mặt nước sông hồ
Em bồng bềnh giấc cõi bờ vô ngôn
Môi này còn đó nụ hôn
Bờ Tây chiếc bóng sóng cồn cào dâng
Mùa sang nỗi nhớ rất gần
Ngậm sương cỏ lá nhớ lần có nhau
Hẹn anh mùa trước mùa sau
Hẹn thêm mùa nữa bạc màu ái ân
Mang thơ xếp chữ ân cần
Bán thêm mùa nhớ cho lần yêu anh
Mỗi mùa chim én lượn quanh
Nụ hôn chín rụng lòng canh cánh chờ
Bao giờ mây ngủ cuối bờ
Ta thêm lần nữa tình cờ nói yêu
Đan tay cột nhớ vào chiều
Tuyệt cùng ý vỡ trời yêu dậy bừng
Trà ngon phải biết thưởng dùng
Tình thơm phải biết thổi lừng ngọn rơm.


CHẢI MƯỢT TỪ TÂM

Chải lòng cho mượt từ tâm
Gỡ từng tết bím đợi rằm sáng trăng
Lòng tôi dặn với tôi rằng
Chẳng gì giữ lại ngoài cân nghiệp đời
Tôi về gói lại mơ tôi
Núi ngàn năm cõng mây chơi đã đành
Tôi ngồi khâu rách đan lành
Bóng tôi còn đó bích xanh chưa mài
Non chiều già bóng chim bay
Từng xưa ngày tát cạn ngày quay lưng
Gió ru giấc lỡ giấc chừng
Líu riu líu ríu bóng trùng trùng xa
Niệm tròn khi ý nở hoa
Lộng khung con chữ rất xa muộn phiền
Nêm lành vị ngọt an nhiên
Trái từ tâm chín bãi yên bình chờ.


CÒN LỜI TRĂM NĂM

Giật mình tôi lạc bóng tôi
Kéo chăn che kín nỗi chơi vơi tràn
Ghé tai dỗi gió mây ngàn
Chuyến tàu định mệnh rẽ làn sóng đôi
Tường rêu trách kẻ đầu môi
Ngày xưa cỏ mặn hứa rồi lại quên
Lạc lòng, lạc cánh chim Quyên
Về phương trời lạ nhớ quên bãi bồi
Đêm nay gió thổi lưng đồi
Hỏi chăng cỏ rồi còn lời trăm năm?
18.01.201 

ĐÀN BÀ XẾP CHỮ

Đêm đêm mang chữ ra phơi 
Giấc buồn không ngủ à ơi giấc buồn 
Đàn bà dặm mỏi mười phương 
Tàn thu gió lạnh hứng sương làm quà 

Đêm đêm mang chữ kết hoa 
Đàn bà yêu chữ khói lòa xòa buông 
Nhạt môi bởi mảnh tình suông
Nhạt lòng bởi khúc nghê thường mờ phiên 

Lá sương tan hợp bởi duyên 
Em anh tan hợp bởi tiền định chăng 
Úa chiều buồn xuýt xoa giăng 
Bèo trôi con nước anh đằng đẳng xa 

Đàn bà xếp chữ nở hoa 
Đàn bà đưa tiễn mùa qua cạn mùa 
Đàn bà đi sớm về trưa 
Đàn bà phơi chữ gió đưa đàn bà

Dịu dàng cơn rét mùa qua 
Dịu dàng con chữ úa ta dịu dàng 
Đêm đêm phơi chữ thẳng hàng
Đàn bà xếp chữ dịu dàng đêm đêm. 


DÒNG SÔNG KỈ NIỆM 

Noisy le grand lặng 
Mây bảng lảng, gió rít từng cơn 
Căn phòng lặng 
Em lặng 
Mở khoá trái tim, lật tìm chiếc bóng yêu thương 
Chúng dậy sóng cựa mình  
Thổn thức 
Trời Noisy le grand bình yên 
Bồ câu tắm nắng 
Em tắm dòng sông kỉ niệm 
Ngụp lặn
Nhớ... cõng nhớ! 
Đêm Sài Gòn vội vã, quên ánh nhìn trìu mến, 
quên lời chào từ biệt 
Nụ hôn đành ký gởi đợi mùa thanh lý
Hẹn ngày về... bội thu! 

EM CỦA NGÀY HÔM NAY

Em của ngày hôm qua
Là bài thơ viết vội
Lửa đời ngun ngút khói
Gió cuộn về khơi xa
Em của ngày hôm qua
Nét chì lem trang vở
Tuột chân con bến lỡ
Cầm cố hết niềm tin
Em của ngày tái sinh
Ngát hương mùa trái chín
Tiếng chim đùa khua tĩnh
Nét cười điểm bình minh
 
Em là của gia đình
Bình yên bên khung cửa
Tình yêu trong bếp lửa
Vị đời chan chứa chan
Em đếm từng bậc thang
Em ngoái đầu nhìn lại
Không gì là mãi mãi
Chuyện tình như luống khoai
Em của ngày hôm nay
Bình yên như nắng trải
Em không tình quảng đại
Đủ ấm, sưởi bàn tay.

 GIẤC MƠ ĐÀN BÀ 

Đêm phản bóng quay lưng 
Người đàn bà úp mặt 
Tức tưởi  
Lật gói hành trang cuộc đời 
Tơ giăng chi chít 
Người đàn bà chưa lần lướt sóng  
Cô độc cháy xém tâm hồn 
bừng lên ngọn lửa khát khao
Lá xanh cành nhớ 
Ủ lòng đêm, loay hoay tìm nhặt bóng 
Chiếc bóng biệt tăm 
Người đàn bà mất phương hướng 
Cùng kiệt 
Khát điều ước 
Khát bờ vai 
Tựa lòng đêm dệt giấc mơ... đàn bà. 

KHÓI HÔN MÊ 

Có những ước mơ không bung khỏi lồng ngực 
Âm ỉ... âm ỉ... 
Khói hôn mê, than hồng chín lựng  
Mùa lật, gió úp ngược những ước mơ lưng lững 
Về phía nỗi nhớ không gọi tên 
Nhịp thở mồ côi
Trời đất mồ côi  
Thuyền chưa kịp ra khơi, sóng siết ghì ôm lấy   
Chìm sâu gót biển 
Đuối tâm bão đời 
Ngạt! 
Từng dấu chấm lửng nắm tay bão bùng thanh lý niềm tin 
Sóng chứng khoán cuộc đời nhảy parabol
Ngạo nghễ, cuồng điên  
Ta cắt hợp đồng bằng cách bẻ sóng 
Giá trị về không 
Sóng hận tình ruồng rẫy... bỏ đi 
Biển lặng 
Niềm tin được nấu chín 
Ta cúi mình yêu mắt bình minh phơi đáy sóng.
Rét, chiếc lá buông mình từ giã đời nhau
 
Điệu bolero buồn thay lời muốn nói với thời gian
Cây nghiêng phố, gió nghiêng lòng, em nghiêng tình con gái
 
Thực hư, thành bại, em tù mù trong vòng xoáy vực sâu
Bóng anh khuất, bóng thời gian khuất, em vội vã nắm chặt tay
Quá khứ trôi, bước chân anh lăn dài trên thềm kí ức.

Em đi rồi, biển bồi hồi đan sóng

Biển vẫn sâu, tình vẫn xanh, lòng em muối mặn
Tự bao giờ em đóng khung ngăn nhịp tình trước biển
Em bước ra khỏi đời anh, rời xa biển, quay lưng với sóng
Biển thinh lặng đến bạc đầu chờ vết hằn in trên cát trắng
Em về với phố ôm phận đàn bà bong bóng đầy tay.

Thế giới đâu ngờ một ngày mê sảng

Hoa xuân dậy thì bừng bừng góc phố, xuân gọi phố
Xuân gọi mùa trên nóc nhà châu Âu, xuân quặn đau

Mùa xuân năm Canh Tý, một mùa xuân khắc dạ ghi lòng
Mùa của sự lo âu, mùa dịch bệnh, mùa tang tóc, mong manh
Anh về đâu? Em về đâu? Khi con chim sắt nói lời từ giã.  

Dừng chân quán trọ, em gặp mình, mình ơi!

Đời xanh màu đốm lửa em không bước lẻ loi
Bên kia là nỗi nhớ, hoa cỏ may, nối nhịp chờ
Mình đi có nhớ, khói vời em vợi, gói nỗi buồn lên men
Mây quán trọ bóng gió lùa em lạnh, men tìm men, em say
Gió chiều qua tay, mình ơi, cỏ ngọn ướt mùa xa nhau.


LẠC NHỊP QUÊ HƯƠNG 

Chân bước ra khỏi bản đồ hình chữ S 
Nơi cách xa nửa vòng trái đất
Ngôn ngữ lạc 
Phong tục tập quán lạc 
Ánh nhìn lạc 
Cánh chim phương nam lạc 
Hơi thở bay ra ngoài Tổ quốc 
Sương rơi tuyết tụ, cây trơ lá trụi
Mắt trời lim dim ngủ 
Vạt nắng trốn tìm chơi trò cút bắt với thời gian 
Cánh chim phương nam mỏi
Trái tim đập lạc nhịp quê hương
Khát tình quyến thuộc 
Khát hương quê nhà 
Khát chùm khế ngọt 
Lật tìm hơi ấm quê nhà từ phương trời lạ
Tay bắt mặt mừng 
Thơ lồng trong thơ 
Nhặt hơi ấm bàn tay khi hơi thở bay ngoài vòng Tổ quốc 
Nhớ da diết nhớ 
Cũ, mới... đan xen
Khắc mảnh hồn quê hương qua vần thơ viết vội. 

NỤ HÔN KÝ GỬI

Đắm chìm vào cõi tôi - nghe ngôn ngữ của chính mình lên 
tiếng 
Vai diễn chạm đỉnh Himalaya 
Tình đời nghi ngút khói, 
đón mặt trời mọc từ hướng tây
Để rồi:
Sự trung thực, thật thà, thẳng thắn lại trở thành chiếc gai nhọnSự dối trá trở mình lên ngôi"
 Đấy là sự thật, dù sự thật khiến tim ta nhói đau giữa đời   sống lọc lừa này. Chuyên mục "Trang thơ Chủ nhật Hương Quê Nhà" tuần này xin 
gửi đến quý vị chùm thơ Nụ Hôn ký gửi của nhà thơ Đặng Tường Vy!


PHỔI CÓ CÒN XANH

Phổi Thế Giới còn xanh
Hay nhịp tàn đang trút
Quạ thắng thế chuyền quanh
Phố trườn mình cắn bút
Đợi chân người hối hả
Đợi bước quen ngày qua
Ông mặt trời tất tả
Nụ đời còn kiêu sa
Rêu phủ xanh con phố
Câm lặng xót đời nhau
Con sâu quên làm tổ
Cái kén hẹn mùa sau
Ai làm đau viên sỏi
Nằm rên nhịp chiều trôi
Giun dế cung đàn trỗi
Hát thương đời nằm nôi
Người bất di bất dịch
Ẩn mình chờ ngày qua
Lời Vanga cũ rích
Thấm vào sớ thịt da
Phổi còn xanh màu lá
Người còn mạng bước xa
Thiên mệnh dường như đã
Có từ thời Vanga.

TIẾNG THẠCH SÙNG

Thạch sùng treo ngược cuộc đời trên tấm vách
Mắt lim dim vờ khép
Tiếc thời gian chật
Tiếc lòng người chật
Tiếc ánh nhìn chật
Thạch sùng đêm đêm tắc lưỡi với đời
Ngẫm chữ vô thường
Triệu người biết, vạn người đọc, trăm người nghe
Hỏi:
Mấy người hiểu


 VÃNG SANH TỊNH ĐỘ

Con thuyền Bát Nhã nơi đâu
Đưa Ba tôi khỏi biển sầu nhân gian
Tôi chưa thắp được nén nhang
Tiễn người về cõi địa đàng xa xôi
Khói lòng nghi ngút trong tôi
Bẻ đôi hạnh ngộ mồ côi câu chào
Lênh đênh trên ngọn ba đào
Đêm nằm nghe sóng thét gào biệt ly
Phương xa con tiễn Ba đi
Bằng câu lục bát Tường Vy ngọt ngào
Én con bay liệng cánh chao
Quê nhà phủ trắng một màu khăn tang
Ba đi thong thả nhẹ nhàng
Đứa con gái nhỏ nuốt hàng lệ rơi
Mong Ba nở trọn nụ cười
Vãng sanh tịnh độ nghiệp dời chướng tiêu.

 (Ngày di quan - tiễn Ba từ phương xa)


 VÉN TRỜI PARIS

 Gió lộng trời Paris níu gót chân Sài Gòn riu ríu 
Một bản photocopy mờ nhạt
Bản chính, bản phụ sản sinh ra một loại vi khuẩn không thuốc đặc trị
Kẹt xe
Ách tắc giao thông
Đi sâu lòng mạch Paris nghe trái tim Sài Gòn ngạt
Một mê cung tráng lệ
Một ẩn số cho người Sài Gòn chân ướt
Một ma trận cho người Sài Gòn chân ráo
Gió lạc... ta lạc!  
Tay run rẩy vén trời Paris
Ta lặng, quá nhiều ẩn số 
Đất nước chưa có đáp án
Nền giáo dục
An sinh xã hội
Y tế 
Kinh tế thương mại
Nhiều dấu hỏi chờ hiền tài của Đất nước giải đáp
Ta hi vọng, ta chờ, ta đợi
Một ngày không xa, nắng Sài Gòn mượt mềm thời nhung lụa.



No comments:

Post a Comment

MDTTA 17

  Pháp đệ 68 xuân thu Hôm nay Kỷ niệm Pháp đệ 68 xuân thu, Đã đi qua 2/3 đời người Như lão ngựa vượt dặm trường gian khó Qua cõi người s...