Thursday, August 20, 2020

Minh Đức Triều Tâm Ảnh 1

 MẸ ÔI! CHỮ BÈ LAU, TÂM CHÈO CỎ!

Giấc ngủ của đá - Khúc ca nước - Ngàn xưa ai gọi danh
1-
Hỡi ôi! Khi biết chút ít về đạo hiếu Thì mẹ đã trăng tà khuất núi Ngọn lửa nhớ thương âm ỉ tháng năm dài Một trăm bài thơ về mẹ Chỉ là mấy giọt sương phơi Không thấm ướt cây cỏ cõi lòng con hoang mạc! Ôi! Đảnh lễ bụi đất nghìn trùng Ôi! Đảnh lễ Tu Di sơn nghĩa ân cao chót vót Ngôn và lời: Đốm mộng vẽ không hoa! Tạc tượng làm sao giữa cõi ta-bà Chân dung mẹ Vẫn muôn đời Trăng sao nước mây chập chùng khái niệm Mẹ của tôi

Mẹ của quê hương
Là lục bát ca dao 
Là cò vạc chuôm ao 
Là lặn lội đồng sâu ruộng cạn
Là cõng gạo chợ chiều
Là gánh nắng đội mưa
Là áo vá bạc màu
Là nước mặn đồng chua
Là lụm cụm nương vườn
Là tảo tần bèo rau heo cám 
Mẹ chắt từng giọt máu trắng 
Để nuôi đàn con khôn lớn
Bàn tay khô gầy khéo léo vại môn dưa
Biến hoá bữa ăn cà muối mắm kho
Sắn độn cơm
Cơm độn khoai 
Nhường nhịn cho cháu con ăn từng bữa
Vất vả lo toan chưa một lần than thở
Chưa một lần ngưng sức chèo bơi 
Đứa này vừa sang sông
Đứa khác lại vào đời
Rồi mải miết chúng công danh sự nghiệp
Rồi mải miết chúng với vợ con
Với bầy đoàn thê thiếp
Mẹ rất xa tóc trắng bạc mù sương
Đường về quê trăm nỗi ngại ngùng
Mẹ vẫn là chiếc bóng đơn côi
Đêm đêm cầu kinh niệm Phật
Đêm đêm tay lần tràng hạt
Vẫn lủi thủi nhang khói từ đường 
Vẫn liêu xiêu góc bếp đụn rơm 
Tròng mắt cay cay
Tuổi nặng lưng còng
Vẫn bươn chải kiếm từng xu từng cắc
Để giúp đỡ cho cháu con khó khăn chật vật
Để tự nuôi sống mình
Lại còn mâm quả bát hương
Lại còn kỵ giỗ tổ tiên, lễ, tiết lân phường
Tang, tế, quan, hôn 
Vắt kiệt sinh lực mẹ
Để gìn giữ gia phong, nền nếp!
2-
Mẹ ôi!
Than ôi!
Mẹ giờ đã về đâu, đi đâu
Con mù loà, tối tăm chẳng biết
Nhưng hương mẫu từ vẫn phảng phất 
Vẫn thơm ngát suốt đời con
Nuốt miếng béo bùi nghe đắng tựa bồ hòn
Nằm chăn ấm, nệm êm 
Lại đau xót nhớ hoài manh chiếu rách
Nhớ căn bếp gió lùa 
Mẹ đi vô đi ra, rét run cầm cập
Áo lá tơi dày không đủ sưởi tiết đông
Tháng chạp, giêng hai cắm cúi ruộng đồng
Lúc gieo mạ, lúc còng lưng cấy lúa
Chân dẫm bùn phèn 
Căm căm tiết thời băng giá
Hạt ngọc ăn, nghe mặn máu mẹ ở bên trong
Thời bom đạn, tản cư
Mẹ chỉ ôm theo quyển kinh, quả chuông
Bỏ lại hết bạc tiền, tư trang, tài sản
Mẹ nói, đấy là vật ngoại thân, sớm còn, tối mất
Chịu khổ cực, siêng năng là còn tạo ra chúng được
“Nhưng mang theo kinh, chuông
Là để nhớ Phật mà về!”
Ôi! Lời dạy của mẹ tôi
Bên tai nghe như kim chích buốt tê
Văng vẳng mãi lúc nào đường tu thối thất
Đời sa-môn đi trên lưỡi dao mài ngọt
Bất hiếu, vô nghì là địa ngục đồng sôi
Phải sống cho tốt hơn
Để cho mẹ mỉm cười
Để cho mẹ yên tâm
Con vẫn là đứa con chưa đến nổi nào hư đốn!
3-
Ôi! 
Mẹ ôi!
Kính lạy mẹ!
Mẹ của tôi, mẹ của ai
Vẫn thương con giống nhau
Vì được rứt ra từ núm ruôt
Vẫn chín tháng mười ngày
Thống khổ cưu mang
Gìn giữ từng bước đi
Nóng, lạnh kiêng khem
Vì sự sống li ti của con vô cùng nhạy cảm
Ôi! Hỡi ôi!
Chín chữ cù lao (1),
Đạo lý Đông phương thăm thẳm
Mang vác suốt đời, không trả được thâm ân
Mẹ là dòng sông xanh
Và suối ngọt tự nguồn tâm
Là cánh cửa then hờ, chưa bao giờ khoá chốt
Là ngọn gió mát thung sâu trong lành diệu vợi
Là hồ ao, lau lách cỏ dại quê nhà
Sen súng tự nhiên hương
Mẹ đứng trên đồi cao 
Nhìn ngắm cháu con lưu lạc trăm đường
Ngọn lửa ấm đêm đông
Bập bùng trái tim của mẹ
Con như khách phong trần
Một lần nghiệp duyên ghé lại
Để mẹ vất vả suốt đời
Trăm tuổi lại ra đi
Cú rúc canh thâu, rừng vắng nói gì
Giun dế đêm đêm, suối khe thầm thỉ
Giữa hư không
Tiếng chim lạc đàn mang mang thi tứ
Dội vào lòng con, vô lượng nghĩa Vu Lan
Chữ chữ thắp lên, bất lực hàng hàng
Kính lạy mẹ muôn trùng
Bối diệp, trang tâm thay tiếng nói
Ai đó là con, phải biết phút giờ yêu quý 
Bên lòng còn đỏ thắm đoá hồng tươi
Bên mẹ, hiện tại ở đây, là giây khắc tuyệt vời
Là vĩnh cửu, là thiên thu, không bao giờ trở lại!
Ngưỡng mong thế gian
Giáo pháp nhiệm mầu
Hiếu ân còn mãi
Là vẻ đẹp ngàn đời, xưa cũng như nay
Khắc giữa hư vô cho nhân thế biết hay
Làm mảnh gương soi đi về 
Khi vẫn còn tới lui sinh tử
Bài thơ hôm nay chỉ là bè lau, chèo cỏ
Vẫn muốn cùng người chống đẩy sang sông! 
Vẫn muốn cùng người đạo hiếu đền xong!
Lúc nào chúng ta cùng đáo ngạn!
MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH

Ghi chú:
(1) 1. Sinh (mang nặng đẻ đau) 2. Cúc (đỡ nâng, chăm sóc) 3. Dục (ân cần dạy dỗ) 4. Phủ (trìu mến, vuốt ve 5. Súc (Căng bầu con bú) 6. Trưởng (Nuôi con khôn lớn) 7. Cố (Yêu quý trông nom) 8. Phục (uốn nắn, nuông chiều) 9. Phúc (bảo vệ, chở che).

Giấc ngủ của đá

giấc ngủ xuống giữa triền non vắng lặng
bóng ai về lạnh buốt cả ngàn dâu
tay chạm khẽ vào mong manh của gió
bỗng trần gian va động những cung sầu

ta đứng lên, gọi đò,
bên bờ sông lau lách
lá tử sinh cháy đỏ cuối ghềnh xa
lòng dừng lại, nhìn thời gian huyễn hoặc
chẳng bao giờ thấy hết cõi người ta

chừ bẻ kiếm đi vào sơn cốc
chợt hôm kia đầu đá mọc thành hoa
nỗi vinh hiển như bóng trăng chẳng thực
giọt sương trời, rơi vỡ cảnh hà sa

giấc ngủ xuống, giữa hoang liêu của núi
vượn rừng sâu mê mải cây cành
ta hát khẽ, vang vang bầu vọng tưởng
trái nhân tình muôn thuở chẳng màu xanh!

ta chống gậy, qua sông, không bè bạn
cọng cỏ bên đường lất phất trông theo
mỗi câu thơ là mỗi trang cao sĩ
thoảng hương trầm trong nỗi nhớ trong veo

chừ với đá, ba đời giấc ngủ
viễn khách ơi! viễn mộng nào đây?
phù phiếm quá, con sông không chảy!
và bờ kia, hiển hiện bờ này!

Khúc ca nước

1. 
Ta đứng thở trên sông dài
nghe thời gian cuộn chảy
bọt nước xao bọt nước quẫy
từ lâu rồi con cá đớp bơ ngơ
trăng vẫn là con trăng
từ vĩnh cửu đến bây giờ
thuyền vẫn là con thuyền
chưa chèo qua bỉ ngạn
cái tâm cũ con sóng dâng
có cái gì rất hốt hoảng
cứ tung cứ rơi
cứ vật vờ đốm loang đêm
mây vẫn là mây
phiêu phất lãng du miền
vẫn tình tự vẫn câu chuyện đèn khuya
tứ cổ văn câu kinh
và chung trà không bạn lữ
buồn rất sâu xa
và niềm riêng xin gởi đến muôn trùng…

2. 
hốt hải trong giấc ngủ mê mung
bàng hoàng
gõ kiến tri nghe vang vang nỗi chết
giọng nói tiếng cười cứ bào mòn âm tiết
trôi giữa không gian và hút mất giữa thung triền
ta vẫn hiểu rằng đời còn lắm oan khiên
còn chín, ngọt, trái, hoa, hương
kết đài giữa giấc mơ và tuyệt vọng
ai rớt chữ giữa dòng sông lặng
có con chim bay cô đơn
hái lượm hạt miên trường
đi qua cuộc đời trăm năm
một đôi lần ngồi tâm sự vô duyên
giữa quán cóc, chợ vàng
ai cũng không có thì giờ tĩnh tâm, thiền định
ai cũng có quá nhiều thì giờ
để huyền đàm, hý luận
và tự vẽ bóng mình trong bọt nước vỡ tan
níu câu kinh ta bước giữa điêu tàn
câu thơ mới bập bùng reo
niềm tin và hơi ấm

3. 
cột chiếc lá buộc thuyền
tự neo mình trên bến
nằm ngủ say mặc nhân thế ngược xuôi
từng lối nhỏ thân quen sim mua nở tím đồi
sợi khói, làn mây, giọt sương để dấu hiệu
cho mai sau tìm cho ra chân tướng

4. 
nước vẫn chảy soi mặt soi mày
vẫn hoang vu gió chướng
rong bèo hôm qua ẩn hiện kiếp riêng chung
dập dờn nước mây vẫn lắm chuyện vô cùng…


Ngàn xưa ai gọi danh


ngàn xưa ai gọi danh
thân gầy con nước trôi
ngàn xưa ai gọi danh
bến vàng sinh tử trôi!
cuộc người có còn chi
phận người có sầu bi
dặm dài sa mạc đắng
ngựa buồn trăm dặm phi

ngàn xưa ai gọi danh

bên này và bên kia
vực thầm che con mộng
vực thầm còn ngăn chia
tuổi đời ta bạc phơ
ước mơ này hư vô
ước mơ này sinh tử
bến vàng lá vàng khô

ngàn xưa ai gọi danh

tâm vời con nước mau
tiếng hú đầu sơn lĩnh
tiếng hú vào tim nhau
một ngày những ngày qua
hạc ngàn giữa hồn hoa
đất trời như lộng ngọc
đêm ngời cung Hằng nga

ngàn xưa ai gọi danh

ngu phàm và thánh nhân
nguyệt về soi bóng nhỏ
nguyệt về dấu phù vân
cung đàn nhớ trần ai
cung đàn chốn thiên thai
cung đàn như sinh tử
cung đàn như hôm mai

ngàn xưa ai gọi danh

vô cùng có trước sau
chợ triền con dốc thẳm
dốc dài biết về đâu
lối nào đây quê hương
mây vờn khói tóc vương
bao giờ quên quán trọ
bao giờ quên yêu thương

ngàn xưa ai gọi danh

thú rừng hát đồi mê
nhạc cuồng như điên loạn
nhân tình sầu lê thê
hãy về đi người ơi
tiếng ca ngày bên nôi
lời ca dao như mộng
lòng ca dao trùng khơi

ngàn xưa ai gọi danh

đêm vàng trăng biếc treo
sum vầy bên Không trạm
trạm Huyền này buông neo
một đời kiếp cỏ cây
vạn đời vẫn loay hoay
phất tay chào sinh tử
phất tay chào mây bay

ngàn xưa ai gọi danh

trăng trời một chiếc thôi
ngàn xưa ai gọi danh
mắt nhòa khóc dòng trôi
tiếng chuông đồng vô chung
lời kinh vàng vô ngôn
ta đã từ vong nguyện
ta đến từ vô môn

ngàn xưa ai gọi danh

cát bụi còn phân ly
trăm lời đà vô vọng
trăm đời có làm chi
hãy về đi người ơi
khóc cười chi biển dâu
khóc cười chi sinh tử
mấy ngàn, mấy ngàn sau!

...Ta gánh sầu thu lên vai gầy tu sĩ
Nghe nỗi buồn rớt giọt giữa trang kinh
Thiên thâu đó mãi vo tròn hạt lệ
Ta bước qua ngôn ngữ rụng vô tình...

THI BÚT

1-Niệm đi sóng nổi ngàn trùng,
Niệm về đốm nắng hiên không toạ thiền
2-Đôi khi với bụi tọa thiền,
Đôi khi với núi ngồi quên bóng mình
3-Chữ đau thì nghĩa càng đau,
Thương mình thương bạn với nhau ngôn hoà
4-Thềm xuân ngắm hạt móc mai,
Bóng ta lấp lánh giống ai bạc đầu!
5-Qua sông buông thả tay chèo,
Ngắm rong phiêu dạt ngắm bèo nở hoa
6-Đường đời ai chẳng vấp đau,
Trăm muôn khổ não qua cầu mới hay?
7-Con tâm đã biết lội bùn
Thì qua hồ tịnh chân run thế nào?
8-Vệ đường lặng lẽ u hương,
Nụ hoa cỏ mọn cúng dường nhân gian

Huyền Không Sơn Thượng Thuở Sơ Khai:

"Đồi trọc hoang sơ, đất bạc màu
Lều tranh trơ trọi, cỏ xen lau
Khởi tâm phá thạch, khai sơn nhỉ!
Phật địa giờ đây, quả nhiệm mầu!"

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...