Ai chừ? - Bày tỏ 2 - Bày tỏ 1 - Cảm bạt một cuộc đời một vầng nhật nguyệt - Câu hỏi lặng - Giấc ngủ của đá - Tâm giáo án - Thơ gởi Mẹ - Điếu văn
AI CHỪ?
(Tặng những ai nhớ Huế)
sống giữa Huế, ta làm sao nhớ Huế?
để tình xưa, cánh vỗ ký ức xanh
ta đã hỏi thời gian
và hoàng thành rêu cỏ mọc
cùng phế đài, gạch vỡ lạc nương tranh!
Huế ta chừ!
mù sương Ngự Bình không còn nữa
tủi hồn trăng và thẹn chân dung thơ
cây và đất cỗi cằn, trơ xác lá
con chim màu mạ non lạc bầy
rơi tiếng hót bơ ngơ!
Huế ta chừ!
màu xanh tím sông Hương
chẳng còn xanh tím nữa
khói bụi dày, ai pha bạc còn đâu
ta cũng đã hỏi Dã Viên và Cồn Hến
cầu Trường Tiền, dải lụa hóa nương dâu!
sống giữa Huế, ta làm sao nhớ Huế?
bóng Hàn còn thuyền trăng chở tối nay?
Vỹ Dạ, Ưng Bình, lời ru điệu lý
xao xác bờ, sông nước lạnh lùng thay!
chuông ngân sương rớt giữa miền tâm linh quên lãng
nóc đỏ, nóc hoe ngạo ghễ ngự vương đài
âm thanh sướt mướt trượt qua miền thơ dại
hoa, trầm, hương bẽn lẽn phố, xe, người!
sống giữa Huế, ta làm sao nhớ Huế?
chỉ xót xa thương, thương quá, Huế thương ôi!
nắng lửa, mưa dầm, sắn khoai chan nước mắt
làng quê còn quá nghèo, cơ cực, quặn lòng thôi!
cảm ơn ai chừ? ai cho ai hạt gạo?
ai ngu dốt hề! ai hóa đá con tim?
nhưng tình tự tâm hồn và văn hóa tâm linh
thì phải ưu tư trăn trở
Xin cho trong lành miền cây cỏ sông thơm!
để với Huế chừ! vẫn còn ai nhớ Huế!?
để ai xa, tổ ấm chắt chiu hoài
ai phụ bạc, còn riêng ai không thể
ai nói gì, ai hỡi, có riêng ai!
Bày tỏ 2
Mai hết cuộc, Tôi xin về núi cũ
Giã từ ngày áo đỏ đèn xanh
Chẳng phải tôi nhớ nguồn nhớ tổ
Mà bởi tôi chưa dung nổi thị thành
Giã từ ngày áo đỏ đèn xanh
Chẳng phải tôi nhớ nguồn nhớ tổ
Mà bởi tôi chưa dung nổi thị thành
Tôi đã ra đi bằng bài thơ thứ nhất
thuở đầu đời môi rượu lả đường say
Tôi đã ra đi tự khối tình chân thật
Yêu trần gian mà chưa dám cầm tay!
thuở đầu đời môi rượu lả đường say
Tôi đã ra đi tự khối tình chân thật
Yêu trần gian mà chưa dám cầm tay!
Chí tôi mọn không hơn loài rêu biển
Thân tôi mềm không kham nổi gió sương
Mà hiểu biết cũng như loài ong kiến
thì nói chi nhập cuộc với lên đường
Thân tôi mềm không kham nổi gió sương
Mà hiểu biết cũng như loài ong kiến
thì nói chi nhập cuộc với lên đường
Cơm với áo – dễ sinh mầm sâu bọ
Cưu mang chi cho hèn liệt một đời
là dã hạc tự cõi nguồn Đông độ
vốn vô tranh cả giọng nói tiếng cười
Cưu mang chi cho hèn liệt một đời
là dã hạc tự cõi nguồn Đông độ
vốn vô tranh cả giọng nói tiếng cười
Cảm ơn nhé! một đời gió nổi
Cuốn phăng tôi đến một chốn bên trời
Thế gian nhé! một lần xin sám tội
Quỳ nơi đây mà ôm siết con người!
Cuốn phăng tôi đến một chốn bên trời
Thế gian nhé! một lần xin sám tội
Quỳ nơi đây mà ôm siết con người!
Dẫu bây giờ mai có về núi cũ
Tôi chẳng dám ví mình là sư tử rừng xanh
Tôi sẽ sống một đời bình dị
Hơn chi ai mà phất áo thị thành
Tôi chẳng dám ví mình là sư tử rừng xanh
Tôi sẽ sống một đời bình dị
Hơn chi ai mà phất áo thị thành
Những bằng hữu lên đường
Những người em ở lại
Tôi xin chấp tay im lặng, cúi đầu
Không nói được dẫu một lời vụng dại
Trong hồn tôi sương phủ mấy nhịp cầu
Những người em ở lại
Tôi xin chấp tay im lặng, cúi đầu
Không nói được dẫu một lời vụng dại
Trong hồn tôi sương phủ mấy nhịp cầu
Tôi chẳng biết nơi nao là quán trọ
Kiếp vốn tha hương, cố quận bao giờ?
Nếu còn thở, tôi vẫn còn bày tỏ
yêu cuộc đời với nguyên vẹn tình thơ!
Kiếp vốn tha hương, cố quận bao giờ?
Nếu còn thở, tôi vẫn còn bày tỏ
yêu cuộc đời với nguyên vẹn tình thơ!
Các anh em tôi mà tình Thầy nghĩa Đệ
có nhớ nhau xin cạn một chung trà
Đời còn đẹp khi ta còn giọt lệ
đời khổ đau nên sinh-tử-tình-ca!
có nhớ nhau xin cạn một chung trà
Đời còn đẹp khi ta còn giọt lệ
đời khổ đau nên sinh-tử-tình-ca!
Tôi yêu con chim cổ còn rướm máu
Đến trần gian phụng hiến cả tâm hồn
Đã một thời tôi trao người kiếm báu
Còn giờ đây, khí lực đã hao mòn!
Đến trần gian phụng hiến cả tâm hồn
Đã một thời tôi trao người kiếm báu
Còn giờ đây, khí lực đã hao mòn!
Tôi bỏ cuộc? Ừ, thì tôi bỏ cuộc!
Tôi ra đi? Ừ, thì tôi ra đi!
Ai bỏ cuộc và ai không bỏ cuộc
Nhìn trên đầu, mây trắng giục đường phi!
Tôi ra đi? Ừ, thì tôi ra đi!
Ai bỏ cuộc và ai không bỏ cuộc
Nhìn trên đầu, mây trắng giục đường phi!
Từ giã nhé! Mấy năm không hẹn được
Kẻ đông châu, người tây thổ mù khơi
Còn luân hồi thì ta còn gặp gỡ
Còn ra đi, còn trở lại bên người!
Kẻ đông châu, người tây thổ mù khơi
Còn luân hồi thì ta còn gặp gỡ
Còn ra đi, còn trở lại bên người!
Còn ra đi, nghĩa là còn điên dại
Còn nửa khuya thả mộng mấy sông hồ
Còn yêu người, nghĩa là còn quằn quại
còn đỉnh cao tóc rủ một trời thơ!
Còn nửa khuya thả mộng mấy sông hồ
Còn yêu người, nghĩa là còn quằn quại
còn đỉnh cao tóc rủ một trời thơ!
Thôi nhé người, mai tôi về núi cũ
Để biết mình muôn thuở vẫn còn đi
Để biết mình không là gì cả!
Xin một đời rêu cỏ an tri
Để biết mình muôn thuở vẫn còn đi
Để biết mình không là gì cả!
Xin một đời rêu cỏ an tri
Bày tỏ I
Một kiếp làm người đã mệt
Nói làm chi những chuyện cao xa
Đầu ngửng lên không cao hơn hai thước
Xin thưa người: mây trắng hỏi đường qua!
Nói làm chi những chuyện cao xa
Đầu ngửng lên không cao hơn hai thước
Xin thưa người: mây trắng hỏi đường qua!
Tay tôi ngắn không với từng xanh thẳm
Mắt tôi mờ không thấy lý vô biên
Tàu vĩnh cửu đã đông người quá lắm
Còn riêng tôi xin trót phận vô duyên
Mắt tôi mờ không thấy lý vô biên
Tàu vĩnh cửu đã đông người quá lắm
Còn riêng tôi xin trót phận vô duyên
Bao lầm lỡ suốt quãng đời niên trẻ
Mây và sương còn phủ ngợp đường dài
Ai giải thoát, còn riêng tôi chưa thể
Chút hơi người còn vương vướng tóc tai!
Mây và sương còn phủ ngợp đường dài
Ai giải thoát, còn riêng tôi chưa thể
Chút hơi người còn vương vướng tóc tai!
Dẫu về rừng thì tôi làm đạo sĩ
Lên non tu, tôi quẳng gậy trường giang
Nhưng trái đất cứ quay hoài quay hủy
Gẫm lòng mình nên chưa muốn ly tâm
Lên non tu, tôi quẳng gậy trường giang
Nhưng trái đất cứ quay hoài quay hủy
Gẫm lòng mình nên chưa muốn ly tâm
Sông xa nguồn có bao giờ tịch lặng
Con nước xuôi, dòng chảy đến trăm miền
Mang hơi thở cũng nghe chừng quá nặng
Thì nói chi cơm áo với phàm duyên
Con nước xuôi, dòng chảy đến trăm miền
Mang hơi thở cũng nghe chừng quá nặng
Thì nói chi cơm áo với phàm duyên
Một kiếp làm người đã mệt
Còn hơi đâu nghi luận không vời
Học yêu người suốt đời chửa hết
Sự sống đâu có treo lửng giữa trời
Còn hơi đâu nghi luận không vời
Học yêu người suốt đời chửa hết
Sự sống đâu có treo lửng giữa trời
Óc tôi muội không am tường triết lý
Không biết chi bản thể và siêu hình
Tôi tập mãi mà uớc chừng quá tệ
Học đứng đi, học ăn nói ngồi nằm
Không biết chi bản thể và siêu hình
Tôi tập mãi mà uớc chừng quá tệ
Học đứng đi, học ăn nói ngồi nằm
Địa cầu lớn biết bao người đại trí
Đâu phần tôi, phương thế phụng nhân quần
Tôi cố gắng sống phần người nhỏ bé
Cố gắng thương đời bằng chút máu đỏ trong tim
Đâu phần tôi, phương thế phụng nhân quần
Tôi cố gắng sống phần người nhỏ bé
Cố gắng thương đời bằng chút máu đỏ trong tim
Tóc mấy sợi, bạc dần xuân xanh cũ
Kinh thư còn mò mẫm mấy trang ngoài
Đêm thức giấc cũng tủi mình ám độn
Qua song thưa, trăng đã gác non đoài
Kinh thư còn mò mẫm mấy trang ngoài
Đêm thức giấc cũng tủi mình ám độn
Qua song thưa, trăng đã gác non đoài
Phật vẫn chờ con cuối đường đó chứ
Con về sau hoa có nở liên đài?
Con thèm lắm một nụ cười giản dị
Đấng cha lành đâu phải chỉ riêng ai!
Con về sau hoa có nở liên đài?
Con thèm lắm một nụ cười giản dị
Đấng cha lành đâu phải chỉ riêng ai!
Một kiếp làm người, không đi, cũng mỏi
Chữ nhân thường viết mãi vẫn run tay
Môi bập bẹ, sợ lời mình lầm lỗi
Làm sao đương những đại sự cao dày?
Chữ nhân thường viết mãi vẫn run tay
Môi bập bẹ, sợ lời mình lầm lỗi
Làm sao đương những đại sự cao dày?
Ai vô nhiễm, còn riêng tôi còn nhiễm
Tâm để lâu bụi bặm cũng hoen nhờ
Tôi thấy thực, dẫu bao người thấy huyễn
Mảnh trăng vàng dệt sông nước đầy thơ
Tâm để lâu bụi bặm cũng hoen nhờ
Tôi thấy thực, dẫu bao người thấy huyễn
Mảnh trăng vàng dệt sông nước đầy thơ
Ai đã từng sơn khê, phong trần, hồ hải
Đầu ngước cao, thép kiếm, ánh dương hồng
Tôi cầu nguyện, chí người bung áo vải
Cho đạo đời thơm ngát tấm tình chung
Đầu ngước cao, thép kiếm, ánh dương hồng
Tôi cầu nguyện, chí người bung áo vải
Cho đạo đời thơm ngát tấm tình chung
Chưa bao tuổi đã thấy mình lú lẫn
Tụng kinh hoài, khi nhớ, khi quên
Nghĩ tượng đá cũng đầu sương tuyết điểm
Thì buồn chi, tôi, một gã tăng quèn
Tụng kinh hoài, khi nhớ, khi quên
Nghĩ tượng đá cũng đầu sương tuyết điểm
Thì buồn chi, tôi, một gã tăng quèn
Sống giao tiếp, tôi vụng về, khờ dại
Gặp chỉ cười, không biết phải làm chi
Nếu ai đó có nhìn tôi ái ngại
Thì xin thưa, cây cỏ nói năng gì!
Gặp chỉ cười, không biết phải làm chi
Nếu ai đó có nhìn tôi ái ngại
Thì xin thưa, cây cỏ nói năng gì!
Một kiếp làm người, thành người đã khó
Đâu dám kham những việc phi thường
Xin lạy tạ cả trần gian khốn khổ
Biết bao giờ hết hoạn nạn tai ương?
Đâu dám kham những việc phi thường
Xin lạy tạ cả trần gian khốn khổ
Biết bao giờ hết hoạn nạn tai ương?
Manh áo mặc đã bao dung biết mấy
Miếng cơm ăn cũng luỵ đến bao người
Ai đổ hột giữa nương cày ruộng cấy
Thì tôi đâu dám tự tại bên trời
Miếng cơm ăn cũng luỵ đến bao người
Ai đổ hột giữa nương cày ruộng cấy
Thì tôi đâu dám tự tại bên trời
Ôi! Hơi thở, một đời tịch lặng
Nhưng trái tim nhịp đập liên hồi
Dẫu rất nhẹ cũng như dường địa chấn
Nước mắt, niềm vui, chốc thoáng cũng xa rồi
Nhưng trái tim nhịp đập liên hồi
Dẫu rất nhẹ cũng như dường địa chấn
Nước mắt, niềm vui, chốc thoáng cũng xa rồi
Dẫu thế sự rày suy mai thịnh
Biển muôn trùng năm tháng còn vơi
Cố gắng sống một đời trầm tịnh
Bỏ ngoài da, chữ vận, chữ thời!
Biển muôn trùng năm tháng còn vơi
Cố gắng sống một đời trầm tịnh
Bỏ ngoài da, chữ vận, chữ thời!
Dẫu ai hát bên đường, giữa chợ
Tôi cố nghe, cố mở rộng trang lòng
“Đà” trong mắt, đâu rác người bé tí
Yêu thương nhau, đức lớn nào đong?
Tôi cố nghe, cố mở rộng trang lòng
“Đà” trong mắt, đâu rác người bé tí
Yêu thương nhau, đức lớn nào đong?
Ai nói phải và ai nói trái?
Sóng nhân tình vỗ biển bạc bao la
Ai nói hư và ai nói thiệt
Đỉnh non ngàn muôn thuở lợp mù sa
Sóng nhân tình vỗ biển bạc bao la
Ai nói hư và ai nói thiệt
Đỉnh non ngàn muôn thuở lợp mù sa
Thôi nhé cuộc đời, cho tôi kỉnh lạy
Thôi nhé anh em, bằng hữu, chút tri lòng
Vẳng chuông sớm, tôi thấy mình ngồi dậy
Ráng tu hoài dẫu thiên địa vô công!
Thôi nhé anh em, bằng hữu, chút tri lòng
Vẳng chuông sớm, tôi thấy mình ngồi dậy
Ráng tu hoài dẫu thiên địa vô công!
Cảm Bạt Một Cuộc Đời Một Vầng Nhật Nguyệt
Viết xong cuộc đời ngài
Tôi bần thần, dã dượi
Sinh lực tổn hao
Như thân cây không còn nhựa luyện
Như sức ngựa đường dài
Hoàn tất cuộc lữ trình lên đến đỉnh đồi cao
Ôi! Tôi đã chạy đuổi chiêm bao
Muốn vói bắt mảnh trăng trời nguyên thuỷ
Tôi đã gục khóc
Trên từng viên gạch vỡ
Nơi những dấu tích điêu tàn, hoang phế cổ xưa
Trên những di chỉ bia văn rêu phủ, gió lùa
Nơi điện đài còn trơ trầm hương tín mộ
Trên những trang kinh kiến sâu loang lổ
Lửa vô thường cháy xém chữ câu
Tôi đã đi theo từng đốm nắng không màu
Mong vẽ lại ánh triêu dương chánh pháp
Tôi bất lực đi qua nhiều hoang mạc
Khói bụi thời gian, phế tích tàn tro
Tôi đứng bên này sông hớt hãi gọi đò
Đồng vọng hai bờ, hư vô xào xạc
Bút mỏi Tay run Tứ cùn Chữ nhạt
Cô liêu tháng ngày góc núi ánh trăng suông
Gió phủi qua song trăm chuyện vui buồn
Để từng hơi thở theo dấu chân Từ Phụ
Người đã như cánh chim thiêng tiêu dao du ngoài ba cõi
Rơi rớt nhụy vàng để lại thế gian hương
Vô tích, vô tăm sinh tử mộng thường
Vô khứ, vô lai – hiện thân tuyệt đối
Tôi cúi xuống Nghe thức tri già cỗi
Chắp vá từng trang, thêu dệt một chân dung
Đất Ấn linh thiêng, lưu bóng đức Đại Hùng
Mỗi cọng cỏ vàng
Mỗi cành cây khô
Cũng trở nên thân thuộc
Dốc đá xám
Cổng rêu đen – dấu khói sương thuở trước
Cũng là hóa thân của sử lịch ngàn năm
Ôi từng đêm, từng đêm
Từng câu chữ âm thầm
Chợt hiện linh hồn biết vui, biết khổ
Biết hỷ hoan, biết suy tư, trăn trở
Biết lội ngược dòng tìm giọt nước nguồn xanh
Nó cũng biết chán chê dục vọng xây thành
Nhốt kín nhân tâm, bủa tròng nô lệ
Dấu lửng, dấu than hàng hàng kể lể
Nói với chúng sanh nguyên nhân khổ vì đâu
Tái hiện con sông, bắt những nhịp cầu
Bằng cọng lau mềm hôm qua sương đọng
Một thoáng tinh anh, một trời viễn mộng
Hiu hắt cõi miền cánh vạc vỗ tịch liêu
Tuyết đổ non cao, lạnh buốt chợ chiều
Nhân thế căm căm lối về vô định
Sống chết trầm kha, sinh luân lão bệnh
Ngơ ngác tầm cầu, bầy cú rúc thâu canh
Huyền sử đi đêm đội bóng lữ hành
Bên vực thẳm đốm lửa người leo lét
Tuyệt vọng Gọi nhau Hãi hùng Bi thiết
Có ai nghe tiếng trống pháp còn vang
Bao lời kinh thiêng, ma quỷ bàng hoàng
Vọng ba cõi, xuyên sâu vào địa ngục
Địa ngục của lòng người
Địa ngục của thức tri tối tăm
Và của sân tham, ngu dốt
Đang đốt cháy bình nguyên, sông núi, ao hồ
Đốt cháy nương vườn, cổ tích, tuổi thơ
Nhân ái, nhân văn không còn ô-xy để thở
Đức lý tan hoang, phận người xiêu đổ
Lây lất đi về trong bóng vô minh
Vì đại bi mà đức Phật dặm trình
Suốt bốn mươi lăm năm đầu trần chân đất
Lộc Giả chuyển luân, tuyên ngôn sự thật
Độ năm thầy Kiều-trần-như, Thích tử đầu tiên
Rồi Yasa cùng năm mươi bốn thân hữu thiện hiền
Giáo hội ra đời gồm sáu mươi Như Lai sứ giả
Mỗi người hãy đi mỗi phương, đừng đi chung ngã
Vì an lạc, hạnh phúc cho nhân loại, chư thiên
Đập vỡ tín lý khắt khe, tín ngưỡng cổ truyền
Hạ bệ thượng đế, thần linh khói hương nghi ngút
Phá bỏ kỳ thị giai cấp, hàng rào tủi nhục
Mang thông điệp tự do, giải thoát cho đời
Tuệ quang minh chiếu tỏ trần khơi
Nguồn thánh thuỷ chảy tràn miền cỏ cây khô khát
Cái kiến, con sâu mừng vui rức hạt
Đất cỗi cằn nức nhựa uyên nguyên
Phố thị, làng quê, đền miếu, chợ triền
Quý tộc, nô tỳ uống chung bầu sữa pháp
Hoa nở Chim reo Rừng ca Suối hát
Triệu triệu năm duyên phúc một lần
Triệu triệu tử sinh, đại ngộ sát-na tâm
Khoảnh khắc bất diệt
Vô lượng a-tăng-kỳ không bao giờ trở lại…
Lạy Phật
Bút của con cùng với văn chương ngu dại
Dám đặc tả đời ngài cùng với công hạnh trăng sao
Câu chữ phàm phu, cảm xúc tuôn trào
Theo dấu bụi mờ, nhặt sử kinh lưu lạc
Đốt trái tim làm đèn soi bờ giác
Khái niệm chất chồng, “đất thực” tuyết sương che
Hướng tâm sai là phiền não kết bè
Một niệm khởi trùng trùng duyên sanh khởi
Đã thấy rõ sự thật Nhưng vẫn còn lầm lỗi
Bởi kiết sử sâu dày Từ vô thức bước ra
Đã bao nhiêu năm
Lăng xăng đọc sách, uống trà
Làm chuyện thanh cao giảng kinh, dạy pháp
Viết truyện, làm thơ, triết văn uyên bác
Đại sự càng nhiều, bản ngã càng to
Vô tác, vô hành giảng nói hay ho
Vô cấu, vô vi cao ngôn thiện thuyết
Dao hai lưỡi ẩn sau “cái biết”
Đại dụng mơ hồ, chệch hướng vạn trùng mê
Chỉ hai nẻo thôi: Một phiền não, một bồ-đề
Đâu dám thõng tay mà ngao du giữa chợ
Nào khoác áo vị tha
Nào đóng trò cứu độ
Chốn ngũ trần đâu dễ gót thong dong
Tôi đã từng thấy
Viện lớn, tượng to bôi đỏ, phết hồng
Tín ngưỡng bán mua, thần linh đổi chác
Thiện tín chợ đông, trầm hương thơm ngát
Mặc cả thiệt hơn, lạy lục, cầu xin
Quán hàng bày ra, quảng cáo đức tin
Ma quỷ vỗ tay, ăn mừng mở tiệc
Chiêu phát triển, chiêu văn minh, hội nhập
Tiếp thị, tuyên truyền, kỷ lục thi đua
Bắc nam đông tây hí hửng tiền chùa
Xả rác bụi dục tham
Xả kiêu căng, hợm hĩnh
Ô nhiễm tinh thần, ô nhiễm sử kinh
Đức Phật ngồi cao
Thương xót sinh linh
Tứ đế thắp đèn
Giữa đêm đen thảm nạn
“Sự sống đang là…”
Dành cho người mắt sáng
Tự thức, tự tri gậy chống lên đường
Tuệ giác tinh minh xóa lớp khói sương
Trả chân thực
Cho tự mình muôn thuở
Vọng tưởng, si mê
Không làm gì được nữa
Phiền não, khổ đau tự diệt, tự tan
“Thấy rõ” rồi mới biết sống đàng hoàng
Điều chỉnh đúng từng hành vi, cử chỉ
Mỗi niệm khởi không ở ngoài thiện mỹ
Mỗi tác duyên
Chân lý vận hành theo
Nặng nề vô cùng là bản ngã buộc đeo
Phải thấy chúng trong từng thức tri, cảm thọ
Mặt nạ “cái ta” đánh lừa bao độ
Giác ngộ thì “nguyên con” nhƣng kiết sử phải đoạn dần
Thường trực lắng nghe như thực như chân
Thì phiền não không phan duyên dấy khởi
Niệm niệm bèo rong bập bềnh trôi nổi
Thả theo dòng
Nhìn ngắm đốm hoa xao
“Thấy pháp” rồi mới lên bến, chống sào
Mới tu tập nhẹ nhàng
Mới như thực kiến và tƣ duy chơn chánh
Nếu chưa thấy pháp
Dù nghiêm tu công hạnh
Cũng tựa nhƣ nấu sạn muốn thành cơm
Cũng tựa như dã tràng xe cát biển đông
Muốn nhặt bóng mình
Muốn lưu dấu huân tu
Giữa dòng cuồng lƣu chảy xiết
Cát vỡ Đá tan Hư vô Hủy diệt
Mộng trùng trùng Ngộp chết giữa bờ mê
Quanh quẩn trả vay, nhân quả ê chề
Lượm phước báu nhân thiên
Ủi an đời bèo bọt
Thật sự giải thoát thì “không có ta-giải-thoát”
Tự không rỗng trong ngoài
Chẳng dính mắc tế vi
Gọi là người, là thánh, cứ tuỳ
Sát-na một, pháp thung dung tự tại
Đại dụng trong tay, nụ cười tiêu sái
Muôn việc như không, quyền biến như không
Và đến lúc này mới nói chuyện vào dòng
Pháp cứu độ cũng là duyên cứu độ
Tứ vô lượng tâm bèn tuỳ nghi dạo phố
Thăm xóm làng, bình bát xin ăn
Đến lúc này mới dám gọi sa-môn
Là Thích tử, là tỳ-khưu không thấy lòng hổ thẹn
Kính lạy Phật
Từ chân dung thánh điển
Nghĩa lý, chữ câu đã mã hóa không môn
Gần ba nghìn năm chẳng có lối mòn
Giác niệm là bước đi
Giác niệm là cõi về không khác
Trọn vẹn từng hơi thở
Trọn vẹn từng thức tri, buồn vui, khổ lạc
Cùng với bốn mùa mưa nắng, gió sương
Định luật tâm, định luật pháp thị thường
Nhật nguyệt, tinh hà cùng chung vận hoá
Li ti tế bào, diệt sinh vô ngã
Tất thảy đều chu toàn trong mỗi khắc phục sinh
Mỗi mỗi khí, thời, vận, số quân bình
Là vĩnh cửu đủ đầy trong từng vi trần dịch biến
Kính lạy Phật
Tự ngàn xưa hiển hiện
Đang ở trong con vô tận phút giây này
Pháp huy hoàng Nhật nguyệt rạng trời mây
Soi bóng chữ Qua sông Hy vọng
Vẫn còn nguyên chân diện mục!
Tôi bần thần, dã dượi
Sinh lực tổn hao
Như thân cây không còn nhựa luyện
Như sức ngựa đường dài
Hoàn tất cuộc lữ trình lên đến đỉnh đồi cao
Ôi! Tôi đã chạy đuổi chiêm bao
Muốn vói bắt mảnh trăng trời nguyên thuỷ
Tôi đã gục khóc
Trên từng viên gạch vỡ
Nơi những dấu tích điêu tàn, hoang phế cổ xưa
Trên những di chỉ bia văn rêu phủ, gió lùa
Nơi điện đài còn trơ trầm hương tín mộ
Trên những trang kinh kiến sâu loang lổ
Lửa vô thường cháy xém chữ câu
Tôi đã đi theo từng đốm nắng không màu
Mong vẽ lại ánh triêu dương chánh pháp
Tôi bất lực đi qua nhiều hoang mạc
Khói bụi thời gian, phế tích tàn tro
Tôi đứng bên này sông hớt hãi gọi đò
Đồng vọng hai bờ, hư vô xào xạc
Bút mỏi Tay run Tứ cùn Chữ nhạt
Cô liêu tháng ngày góc núi ánh trăng suông
Gió phủi qua song trăm chuyện vui buồn
Để từng hơi thở theo dấu chân Từ Phụ
Người đã như cánh chim thiêng tiêu dao du ngoài ba cõi
Rơi rớt nhụy vàng để lại thế gian hương
Vô tích, vô tăm sinh tử mộng thường
Vô khứ, vô lai – hiện thân tuyệt đối
Tôi cúi xuống Nghe thức tri già cỗi
Chắp vá từng trang, thêu dệt một chân dung
Đất Ấn linh thiêng, lưu bóng đức Đại Hùng
Mỗi cọng cỏ vàng
Mỗi cành cây khô
Cũng trở nên thân thuộc
Dốc đá xám
Cổng rêu đen – dấu khói sương thuở trước
Cũng là hóa thân của sử lịch ngàn năm
Ôi từng đêm, từng đêm
Từng câu chữ âm thầm
Chợt hiện linh hồn biết vui, biết khổ
Biết hỷ hoan, biết suy tư, trăn trở
Biết lội ngược dòng tìm giọt nước nguồn xanh
Nó cũng biết chán chê dục vọng xây thành
Nhốt kín nhân tâm, bủa tròng nô lệ
Dấu lửng, dấu than hàng hàng kể lể
Nói với chúng sanh nguyên nhân khổ vì đâu
Tái hiện con sông, bắt những nhịp cầu
Bằng cọng lau mềm hôm qua sương đọng
Một thoáng tinh anh, một trời viễn mộng
Hiu hắt cõi miền cánh vạc vỗ tịch liêu
Tuyết đổ non cao, lạnh buốt chợ chiều
Nhân thế căm căm lối về vô định
Sống chết trầm kha, sinh luân lão bệnh
Ngơ ngác tầm cầu, bầy cú rúc thâu canh
Huyền sử đi đêm đội bóng lữ hành
Bên vực thẳm đốm lửa người leo lét
Tuyệt vọng Gọi nhau Hãi hùng Bi thiết
Có ai nghe tiếng trống pháp còn vang
Bao lời kinh thiêng, ma quỷ bàng hoàng
Vọng ba cõi, xuyên sâu vào địa ngục
Địa ngục của lòng người
Địa ngục của thức tri tối tăm
Và của sân tham, ngu dốt
Đang đốt cháy bình nguyên, sông núi, ao hồ
Đốt cháy nương vườn, cổ tích, tuổi thơ
Nhân ái, nhân văn không còn ô-xy để thở
Đức lý tan hoang, phận người xiêu đổ
Lây lất đi về trong bóng vô minh
Vì đại bi mà đức Phật dặm trình
Suốt bốn mươi lăm năm đầu trần chân đất
Lộc Giả chuyển luân, tuyên ngôn sự thật
Độ năm thầy Kiều-trần-như, Thích tử đầu tiên
Rồi Yasa cùng năm mươi bốn thân hữu thiện hiền
Giáo hội ra đời gồm sáu mươi Như Lai sứ giả
Mỗi người hãy đi mỗi phương, đừng đi chung ngã
Vì an lạc, hạnh phúc cho nhân loại, chư thiên
Đập vỡ tín lý khắt khe, tín ngưỡng cổ truyền
Hạ bệ thượng đế, thần linh khói hương nghi ngút
Phá bỏ kỳ thị giai cấp, hàng rào tủi nhục
Mang thông điệp tự do, giải thoát cho đời
Tuệ quang minh chiếu tỏ trần khơi
Nguồn thánh thuỷ chảy tràn miền cỏ cây khô khát
Cái kiến, con sâu mừng vui rức hạt
Đất cỗi cằn nức nhựa uyên nguyên
Phố thị, làng quê, đền miếu, chợ triền
Quý tộc, nô tỳ uống chung bầu sữa pháp
Hoa nở Chim reo Rừng ca Suối hát
Triệu triệu năm duyên phúc một lần
Triệu triệu tử sinh, đại ngộ sát-na tâm
Khoảnh khắc bất diệt
Vô lượng a-tăng-kỳ không bao giờ trở lại…
Lạy Phật
Bút của con cùng với văn chương ngu dại
Dám đặc tả đời ngài cùng với công hạnh trăng sao
Câu chữ phàm phu, cảm xúc tuôn trào
Theo dấu bụi mờ, nhặt sử kinh lưu lạc
Đốt trái tim làm đèn soi bờ giác
Khái niệm chất chồng, “đất thực” tuyết sương che
Hướng tâm sai là phiền não kết bè
Một niệm khởi trùng trùng duyên sanh khởi
Đã thấy rõ sự thật Nhưng vẫn còn lầm lỗi
Bởi kiết sử sâu dày Từ vô thức bước ra
Đã bao nhiêu năm
Lăng xăng đọc sách, uống trà
Làm chuyện thanh cao giảng kinh, dạy pháp
Viết truyện, làm thơ, triết văn uyên bác
Đại sự càng nhiều, bản ngã càng to
Vô tác, vô hành giảng nói hay ho
Vô cấu, vô vi cao ngôn thiện thuyết
Dao hai lưỡi ẩn sau “cái biết”
Đại dụng mơ hồ, chệch hướng vạn trùng mê
Chỉ hai nẻo thôi: Một phiền não, một bồ-đề
Đâu dám thõng tay mà ngao du giữa chợ
Nào khoác áo vị tha
Nào đóng trò cứu độ
Chốn ngũ trần đâu dễ gót thong dong
Tôi đã từng thấy
Viện lớn, tượng to bôi đỏ, phết hồng
Tín ngưỡng bán mua, thần linh đổi chác
Thiện tín chợ đông, trầm hương thơm ngát
Mặc cả thiệt hơn, lạy lục, cầu xin
Quán hàng bày ra, quảng cáo đức tin
Ma quỷ vỗ tay, ăn mừng mở tiệc
Chiêu phát triển, chiêu văn minh, hội nhập
Tiếp thị, tuyên truyền, kỷ lục thi đua
Bắc nam đông tây hí hửng tiền chùa
Xả rác bụi dục tham
Xả kiêu căng, hợm hĩnh
Ô nhiễm tinh thần, ô nhiễm sử kinh
Đức Phật ngồi cao
Thương xót sinh linh
Tứ đế thắp đèn
Giữa đêm đen thảm nạn
“Sự sống đang là…”
Dành cho người mắt sáng
Tự thức, tự tri gậy chống lên đường
Tuệ giác tinh minh xóa lớp khói sương
Trả chân thực
Cho tự mình muôn thuở
Vọng tưởng, si mê
Không làm gì được nữa
Phiền não, khổ đau tự diệt, tự tan
“Thấy rõ” rồi mới biết sống đàng hoàng
Điều chỉnh đúng từng hành vi, cử chỉ
Mỗi niệm khởi không ở ngoài thiện mỹ
Mỗi tác duyên
Chân lý vận hành theo
Nặng nề vô cùng là bản ngã buộc đeo
Phải thấy chúng trong từng thức tri, cảm thọ
Mặt nạ “cái ta” đánh lừa bao độ
Giác ngộ thì “nguyên con” nhƣng kiết sử phải đoạn dần
Thường trực lắng nghe như thực như chân
Thì phiền não không phan duyên dấy khởi
Niệm niệm bèo rong bập bềnh trôi nổi
Thả theo dòng
Nhìn ngắm đốm hoa xao
“Thấy pháp” rồi mới lên bến, chống sào
Mới tu tập nhẹ nhàng
Mới như thực kiến và tƣ duy chơn chánh
Nếu chưa thấy pháp
Dù nghiêm tu công hạnh
Cũng tựa nhƣ nấu sạn muốn thành cơm
Cũng tựa như dã tràng xe cát biển đông
Muốn nhặt bóng mình
Muốn lưu dấu huân tu
Giữa dòng cuồng lƣu chảy xiết
Cát vỡ Đá tan Hư vô Hủy diệt
Mộng trùng trùng Ngộp chết giữa bờ mê
Quanh quẩn trả vay, nhân quả ê chề
Lượm phước báu nhân thiên
Ủi an đời bèo bọt
Thật sự giải thoát thì “không có ta-giải-thoát”
Tự không rỗng trong ngoài
Chẳng dính mắc tế vi
Gọi là người, là thánh, cứ tuỳ
Sát-na một, pháp thung dung tự tại
Đại dụng trong tay, nụ cười tiêu sái
Muôn việc như không, quyền biến như không
Và đến lúc này mới nói chuyện vào dòng
Pháp cứu độ cũng là duyên cứu độ
Tứ vô lượng tâm bèn tuỳ nghi dạo phố
Thăm xóm làng, bình bát xin ăn
Đến lúc này mới dám gọi sa-môn
Là Thích tử, là tỳ-khưu không thấy lòng hổ thẹn
Kính lạy Phật
Từ chân dung thánh điển
Nghĩa lý, chữ câu đã mã hóa không môn
Gần ba nghìn năm chẳng có lối mòn
Giác niệm là bước đi
Giác niệm là cõi về không khác
Trọn vẹn từng hơi thở
Trọn vẹn từng thức tri, buồn vui, khổ lạc
Cùng với bốn mùa mưa nắng, gió sương
Định luật tâm, định luật pháp thị thường
Nhật nguyệt, tinh hà cùng chung vận hoá
Li ti tế bào, diệt sinh vô ngã
Tất thảy đều chu toàn trong mỗi khắc phục sinh
Mỗi mỗi khí, thời, vận, số quân bình
Là vĩnh cửu đủ đầy trong từng vi trần dịch biến
Kính lạy Phật
Tự ngàn xưa hiển hiện
Đang ở trong con vô tận phút giây này
Pháp huy hoàng Nhật nguyệt rạng trời mây
Soi bóng chữ Qua sông Hy vọng
Vẫn còn nguyên chân diện mục!
Câu hỏi lặng.....
Ngôn ngữ rụng từ đông phương của mẹ
Rớt xuống dòng con cá đớp trăng trong
Cọng cỏ mục bến bờ xuân thức dậy
Chữ mỉm cười sương nước mảnh tình không
Bên kia sông nối hàng con chữ trắng
Mịt mù đường xa áo bạc bụi người bay
Hoang vu quá đời nhức đau sỏi đá
Chập chùng đêm dài bóng đổ lạ lùng thay
Không cố ý trên tay sầu rớt hạt
Lắt liu buồn quên lý nghĩa nhân sinh
Hình nối ảnh tìm đâu chân diện cũ
Tử sinh bàng hoàng thắp đuốc cháy vô minh
Bên kia sông nối hàng mây khái niệm
Lãng đãng đi về lãng đãng khói sương xao
Con trăng ngủ chẳng bao giờ tỉnh giấc
Ai ngàn trùng ngơ ngác cõi chiêm bao
Không biết nữa thế thân và danh tướng
Cũng chẳng cần lưu một dấu chân quên
Giữa hư huyễn thả rơi con chữ ướt
Đọng mắt người câu hỏi quấn khăn đêm
MĐTTA
GIẤC NGỦ CỦA ĐÁ
Giấc ngủ xuống giữa triền non vắng lặng,
bóng ai về lạnh buốt cả ngàn dâu,
tay chạm khẽ vào mong manh của gió,
bỗng trần gian va động những cung sầu.
Ta đứng lên, gọi đò, bên bờ sông lau lách,
lá tử sinh cháy đỏ cuối ghềnh xa,
lòng dừng lại, nhìn thời gian huyễn hoặc,
chẳng bao giờ thấy hết cõi người ta.
Chừ bẻ kiếm đi vào sơn cốc,
chợt hôm kia đầu đá mọc thành hoa
nỗi vinh hiển như bóng trăng chẳng thực
giọt sương trời, rơi vỡ cảnh hà sa.
Giấc ngủ xuống giữa hoang liêu của núi
vượn rừng sâu mê mải cây cành
ta hát khẽ, vang vang bầu vọng tưởng
trái nhân tình muôn thuở chẳng màu xanh!
Ta chống gậy, qua sông, không bè bạn
cọng cỏ bên đường lất phất trông theo,
mỗi câu thơ là mỗi trang cao sĩ
thoảng hương trầm trong nỗi nhớ trong veo.
Chừ với đá, ba đời giấc ngủ
viễn khách ơi! viễn mộng nào đây?
phù phiếm quá, con sông không chảy!
và bờ kia, hiển hiện bờ này!
MĐTTA
Ôi!
TÂM GIÁO ÁN
Dập dờn ký ức mù sương
Nỗi nhớ lật từng trang, từng trang
Có ngọn đèn cô liêu, hiu hắt
Năm mươi năm, đường dài thấm mệt
Và con ngựa già mù mịt bụi nhân sinh…
Ôi!
Ngôi trường xưa,
Màu phấn trắng tinh
Tôi đã học phân minh từng con số
Học nét chữ làm người
Biết kẻ hàng đường ngay nét thẳng
Và học yêu thương, mầm lá, nụ hoa thơm
Lại học nhân văn, những vẻ đẹp tâm hồn
Trao cho thế hệ măng non
Có màu mắt xanh trong vắt
Chân lý, nụ cười không ở ngoài lẽ thật
Nắng vàng mai lấp lánh lộ trình đi
Tôi chẳng nói hữu vi
Chẳng dám nói vô vi
Nhưng phụng sự
Như con chim trên núi cao, vô danh tiếng hót
Giữa mù sương, nước mây tinh khiết
Chữ và lời, cõi chợ vẫn vô thanh
Bụi mù nhân gian, lớp lớp xây thành
Tro đức lý, thiên lương vấy đùn sử lịch…
Bởi căn nguyên tham sân si lửa đốt
Bởi con người
Với quá nhiều trò chơi tham vọng điêu ngoa
Tôi từ giã bảng đen, ngày tháng với tuổi hoa
Giấu tiếc nuối trong tim, leo lên đỉnh đồi ngợp gió
Tôi lội ngược dòng sông
Rều rác lềnh phềnh lẫn với rong bèo tía đỏ
Quên bạn bè, quên trăm chuyện nhân gian
Hóa ra ở đâu cũng khổ đế, bất toàn
Bờ này, bờ kia rỗng khô khái niệm
Trở lại làm người vẫn đầu trần chân đất
Vẫn mô phạm mà đi, soạn giáo án trong tâm
Vẫn nét chữ thẳng ngay, giọt mực nhân văn
Viết giữa khói sương, giữa tình đời bất trắc
Vẫn giun dế kêu đêm, vẫn án thư tịch mặc
Vẫn bên trời lạnh lẽo ánh trăng khuya…
Thế là tôi vẫn còn đi, bóng đội bóng suốt bao mùa
Con chim thuở xưa, cổ còn rướm máu
Vô vọng ngôn lời, vẫn còn đau đáu
Hóa ra muôn đời: Viễn mộng và quê hương
Hóa ra muôn đời: Hiểu biết và yêu thương…
THƠ GỞI MẸ
Từ thuở lớn khôn, vui cuộc đời dâu bể
Chưa một lần con đền đáp thâm ân
Con lặn hụp trong vô vàn máu lệ
Khi quay nhìn thì sương trắng đã phù vân!
Tóc mẹ bạc như tuyết phơi đầu núi
Dáng mẹ gầy như vẻ hạc trăm năm
Biết bao đêm chong đèn khuya lệ tủi
Ơi kiếp người sao chỉ mãi ăn năn!
Con vẫn biết đời vô cùng đau khổ
Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời
Nên lặng lẽ theo dấu chân từ Phụ
Múc nước Cam Lồ trả ân nặng trùng khơi
Xin mẹ hiểu con mỗi khi về trầm lặng
Vì mấy năm con chưa vẹn nụ cười
Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận
Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi!
Phụ mẫu tại tiền như Phật tại thế
Con xuất gia cũng hiểu lẽ vuông tròn
Muốn cung dưỡng không gì bằng phước huệ
Không gì bằng ân đức Từ Tôn
Điếu Văn Cung Tiễn Giác Linh Đại Trưởng Lão Hộ Giác
Ngưỡng bạch giác linh ngài,
Hỡi ôi!
Vầng nguyệt đã lặn mây!
Hoa đàm vừa rụng suối!
Khoảng lặng tâm hồn chợt mịt mù tăm tối
Một đóa hương hiu hắt rụng đài khô
Có phải chăng cơn gió hư vô?
Thần tán
Thân tan
Sao mờ
Trăng lạnh
Nước về đông, biệt nguồn cô quạnh!
Lá bỏ cành, lìa cội nhớ thương!
Ôi!
Đã thức tri, sinh tử thị thường!
Đành kham nhẫn, khứ lai như mộng!
Cay xót mắt, ân trùm biển rộng
Đớn đau lòng, đức phủ non cao
Ôi!
Tâm sa-môn rạng chiếu muôn sao
Trí bát-nhã ngời soi vạn lối
Thanh thản đến, mây sương để dấu!
Rỗng rang về, cát bụi xoa tay!
Giáo hóa xuân thu, đất Phật trời Tây
Cơm bánh ngàn nhà,
Biết mấy khó khăn, lúc duyên tàn, pháp mạt
Có thực tại hiện tiền
Chẳng phân chia bỉ, thử
Đạo và đời, trái hoa giác ngộ chia chung
Ví như đám mây trắng thung dung
Vì giác liễu mệnh, thời mà xả thân tứ đại?
Bỏ ngoài tai, đếm đo khôn, dại
Quẳng giữa triền, toan tính cạn, sâu
Ôi!
Hàng hàng giáo phẩm
Trưởng lão, Tăng Ni
Tứ chúng, môn sinh
Tùng trúc cúi đầu
Suối sông rỉ lệ
Tin truyền báo năm châu, bốn bể
Tu viện già-lam hoa trắng kết khăn sô
Bậc long tượng đời nay như sao lạnh đêm nhờ
Dần rơi rụng, thế gian buồn thêm nữa
Hạnh ngoài cõi, mấy người nhen lửa
Thuyền giữa dòng, ai kẻ tiếp duyên
Dông bão hung hăng, thiết thạch không sờn
Mưa gió phũ phàng, Tăng bào chẳng động
Chèo mật độ, trời mây lồng lộng
Gậy bồ-đề, phố chợ thong dong
Thế mà hôm nay,
Địa chấn bàng hoàng
Bửu quyến, môn sinh nghẹn ngào, bối rối
Chẳng lẽ chân dung một đời hương bối
Để từ nay đại chúng bơ vơ?
Hỡi ôi!
Hạnh sa-môn
Đâu bến, đâu bờ?
Hỏi chi chuyện cạnh tranh thua được
Sinh tử cuốn, mù mù ác trược!
Thế thời xao, mịt mịt lương tri!
Đuốc tuệ minh, chông vực bước đi
Đèn từ ái, hố gai dò lối
Nhớ giác linh xưa,
Thế danh Ngô Bửu Đạt
Quán quê Sa Đéc
Di trú Nam Vang
Từ tuổi thơ, duyên gặp đạo vàng
Bởi căn trí, phúc đưa kinh ngọc
Mới 5 tuổi, đến chùa tu học
Giữ nếp nề, phép tắc, giới nghi
Tập ăn nói, học đứng đi
12 tuổi, thọ sa-di giới pháp
Khất thực xóm làng, tháng ngày ôm bát
Và sớm hôm, kinh chữ chăm chuyên
Học một biết hai, tấn hóa đạo thiền
Đường lớn rộng, duyên đời thắp nến
Mềm mỏng nói năng, thầy cảm mến
Hiền hòa lui tới, bạn yêu thương
Lửa trong ghè cháy đỏ dị thường
Do nhiều kiếp huân tu mật độ
Lưỡi gươm bén rèn tâm gian khổ
Khối đá thô mài ngọc cầm tay
Chí cao vời, hồng hạc vút bay
Không hổ thẹn chức năng sĩ tử
Sách và bút miệt mài kinh sử
Bát với y rong ruổi đó đây
Rồi pháp học, bảng vàng, lần lượt bắt thang mây...
Hôm kia,
Tuổi đủ 20, thầy cho thọ đại giới
Từ đó,
Biển lớn rộng, kình ngư thỏa chí
Trời xa cao, linh điểu bền hơi
Ưu hạng Cao đẳng Phạn, Pāḷi khó nuốt, khó trôi
Tiếng Miên, Thái bắt đầu vững chãi
Miến với Anh ngày thêm sành sõi
Vài năm sau tất thảy khá thông
Du học Tích Lan bền sức ra công
Thêm ngữ pháp Pāḷi văn, nghiên tầm ba tạng
26 tuổi, tâm thông, trí rạng
Đãy ta-bà tạm đủ tư lương
Được Trưởng lão Narāda ưu ái, mến thương
Cho theo hầu thông dịch những kỳ thuyết pháp
Tiếng Anh, Pāḷi, giờ đã chuyển ngôn lưu loát
Giáo hội Tăng-già góp sức dựng xây
Tại trụ sở Kỳ Viên, rồng hổ cuộn mây
Mở trang sử cho Theravāda đất Việt
Tại Rangoon, Tam Tạng thánh kinh kết tập
Ngài là học giả Tăng
Được thỉnh cử vào ban vấn, đáp Phật ngôn
Là một vinh dự tối cao, khó gặp, khó bàn
Cùng đứng thẳng ngang hàng với Tăng-già thế giới
Phật giáo từ đây, tân kỷ nguyên, tân vận hội!
Di giáo kế thừa, kinh chữ cận nguồn hơn
Ngài cũng là vị Tổng thư ký đầu tiên
Của Giáo hội Tăng-già Nguyên Thuỷ
Tuổi trẻ, tài cao – trí tâm bén rễ
Mẫn cán thừa hành trăm việc làu thông
Thế là chiếc thuyền nan lội thác, vượt dòng
Cùng chư vị tôn túc
Phá thạch khai sơn ươm trồng tùng bách
Năm 1958, học viện Pháp Quang kiến lập
Ngài chuyên tâm đào tạo Tăng tài
Biến cố 1963, tham gia phản kháng Ngô triều
Liên phái uỷ ban - đấu tranh bất khuất
Giáo hội thống nhất, ngài là một yếu nhân tích cực
Chẳng Bắc, Nam, phân biệt hệ tông
Con Phật Thích Ca - chỉ một giống dòng
Chỉ cốt bồ-đề vươn chồi, nảy nhánh,
Vầng trán sử kinh, tuệ minh lấp lánh
Ăn nói có tài, lại sẵn bụng kinh văn
Ngài là một tia cực quang bên cạnh những vầng dương
Xua tan những trở ngăn tối ám
Thắp bình minh cho căn nhà Nguyên Thủy Việt Nam
Còn là trợ duyên cho đại Trưởng lão Minh Châu
Vào buổi đầu,
chuyển dịch những Nikāya, Pāḷi tạng.
Ôi!
Ai liễu thông mưa nắng tiết, thời?
Ai giác tri bão dông nghiệp, mệnh?
Người xưa nói,
Tận nhân lực, tri thiên mạng!
Trong cộng nghiệp có vô vàn biệt nghiệp
Phải biến quyền, lựa cảnh, tìm cơ
Duyên trời Tây, trăm việc sẵn chờ
Bỏ lời tiếng thị phi
Bỏ đàm tiếu khen chê
Lên đường, cưu mang sứ mệnh
Năm 1982, đến Hoa Kỳ trú cư
Do tứ chúng yêu cầu, thỉnh nguyện
Ngài đảm nhận vai trò đầu sóng chèo khơi
Bao khó khăn, nghịch cảnh ngút trời
Vẫn tự tại, an nhiên, nụ cười như thị
Trong thăng trầm, được mất
Giữa sinh diệt, biến thiên
Chẳng nề hà thời thế đảo điên
Lái thuyền lớn trạm nhiên, vô úy
Giáo hội thuở xưa, vẫn một lòng chung thuỷ
Ngồi ghế cao trụ trượng, hoằng dương
Uy đức của ngài, ma quỷ kính nhường
Những trận bát phong
Hóa thành sen vàng cúng Phật
Thời thế ngẫm, làn trăng dọi nước
Nhân tâm suy, bóng trúc vờn sân
Xao xác bay muôn mảnh bụi trần
Phất phơ rụng vạn màu hoa đốm
Chim không cánh hạo nhiên tung lượn
Cá chẳng vây hào sảng vẫy vùng
Ôi!
Suốt một đời xem nhẹ tai ương
Đạo pháp trọng, tợ đầu lông vũ trụ
Như rồng ẩn giữa loạn cuồng tinh tú
Như đuốc đêm soi tỏ mặt người
Ngót trăm năm tư cách cao vời
Hạnh muôn việc chẳng bàn vô, hữu
Con chữ, câu văn bình dân dễ hiểu
Giảng pháp, dạy thiền như uống nước, ăn cơm
Nụ cười trong tâm dịu nhẹ lan thơm
Mà đạo nghiệp bền sâu thiết thạch
Dẫu cuồng vọng đốt kinh, đốt sách
Tìm tàn tro xá-lợi ở nơi đâu?
Lửa tắt rồi, giá lạnh cả tinh cầu
Buông ngọn bút, muốn xóa ngay hàng chữ
Thiền công án, chỉ một bàn tay cũng vỗ
Bịt miệng nói năng, lời chân đế không hoa
Huyễn mộng còn cả gan trêu cợt sa-bà
Bập bùng cháy thức tri cát bụi
Tâm trung đại đạo, nào thưng đấu?
Thế ngoại cao nhân, há xét lường?
Biết bao người khôn xiết vấn vương
Hoa cỏ núi, rừng ngàn sương ướt
Xót xa lắm, cỗi tùng già bật gốc
Tàn tán che đất Phật biết tìm ai?
Cầu nguyện giác linh, ba-la-mật kết đài
Trăm trượng buông tay, duyên tùy vô ngại
Hàng hàng hậu học sa-môn
bi thương khấp bái!
Làm tại Huế, Việt Nam, 12/10/2012
Chùa Huyền Không Sơn Thượng
Tỳ-khưu Giới Đức
(Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
No comments:
Post a Comment