Friday, August 21, 2020

Thơ Đạo

Sương khuya trăng lặn sau đồi
Thơ rơi, trà nhạt, ô môi rụng buồn
Nghe thu phai nắng ngập ngừng
Lá vô thường cuốn xin đừng tìm nhau

Bên đời xuân vô nhiễm - Phan Bá Thụy Dương

1-
đưa tay níu sợi nắng tàn trên lá
sợ cánh hồng hoang lạnh giữa âm u
đời an tịnh với những ngày du lữ
bên đèn khuya nhìn biển tắm sương mù

đỉnh núi dựng mây ơ hờ quanh quẩn
đường chim bay như cách biệt ngàn trùng
lại một mùa Xuân –
lại thêm một mùa Xuân viễn xứ
lại thêm u hoài, lại thấy bâng khuâng

2-

từng giọt nước long lanh chờ chuyển kiếp
nép gành son trao lời cuối tạ tình
đêm tịch mịch –
đêm tàn năm tận tuyệt
trời nguyên tiêu chừng đợi lửa vô minh

3-
tiếng ai hát bên triền non lạnh vắng
lời thiết tha như ru dỗ tình đầu
ly rượu ấm trên tay dường đã cạn
ta thẫn thờ nhìn khói thuốc bay cao

mây thì vẫn là mây ngàn trôi nổi
lá và hoa cũng kết lộc âm thầm
đêm lặng lẽ,
đêm tàn năm vời vợi
chong đèn khuya ngồi hứng gió thanh Xuân

 
VÔ NGÔN
Thảnh thơi nắng sớm sương tà
Tới lui vô ngại ta bà ghé thăm
Chiều thu khoác áo xa xăm
Vàng mơ một cõi âm thầm riêng ta
 
MỘT NỬA NỤ CƯỜI
Ta cười một nửa mà thôi
Nửa kia dùng để rong chơi bụi trần
Chiều nay mây trắng dừng chân
Ngồi bên suối vắng trong ngần hương xưa
 
LẮNG NGHE
Đem thơ thả xuống sông đời
Lắng nghe trong gió tiếng lời vi vu
Đem hương hoa tặng sa mù
Lắng nghe trong gió tiếng thu dịu dàng
Đem lòng mở lối thênh thang

PHẬT VỀ VỚI CHÚNG SINH
 
Đất trời rung chuyển
Rực sáng hào quang
Thế giới ba ngàn
Kim thân chói lọi
Ma vương đã lui vào bóng tối
Phiền não tiêu tan dưới cội bồ đề
Ba a tăng kì kiếp vượt thoát biển mê
Ngài vừa đem mặt trời bình minh cho thế gian ngũ trược
 
Từ khi Lâm-tì-ni Vô-ưu bảy bước
Rồi trên lưng Kiền-trắc hùng dũng vượt thành
Bờ A-nô-ma kiếm báu cắt mái tóc xanh
Ròng rã sáu năm rừng sâu khổ hạnh
Thân xác héo hon lòng từ dũng mãnh
Cho đến hôm nay bên bến Ni-liên
Ngài ngồi đó bảy thất tham thiền
Và Phật lại trở về từ sau thời Ca Diếp
 
Phật về trong trược kiếp
Phật về từ vô minh
Phật về với chúng sinh
Phật về như tính Phật
 
Thiên hoa rợp đất
Thiên nhạc vang lừng
Thiên vũ tưng bừng
Thiên hương ngào ngạt
Lộc-dã sáng nay vừa in dấu chân Đại Giác
Hãy tới đây hỡi Kiều Trần Như
Là kẻ đầu tiên đại diện loài người
Nhìn thấy Pháp Luân chuyển vòng thứ nhất
 
Thích Ca Mâu Ni vừa thành Phật
Và chúng sinh là Phật sẽ thành 


 TÌNH KHÚC VU LAN - Trà Kim Long
Chiều tháng bảy ướt tràn cơn gió ngược
Mưa Sài Gòn thấm lạnh áo Vu Lan
Tôi về nơi vừa viên mãn đạo tràng
Kinh báo hiếu còn ghim trong tiềm thức
Hoa hồng trắng vừa cài lên trước ngực
Nước đời trôi đã làm dấu hương phai
Thầm tự thương thân bước giữa đường dài
Lạc cha mẹ từ thuở còn tấm bé
Tôi ngụp lặn trong vòng xoay dâu bể
Tìm bóng xưa không thấy được bao giờ
Suốt cả đời đang dở góc trời mơ
Ơn báo đáp xa ngoài tầm tay với
Mỗi năm về mùa Vu Lan thắng hội
Gậm nhấm thân một chút tuổi hao mòn
Như suối nguồn như vời vợi Thái Sơn
Câu hát cũ thấm trong niềm đau mới
Bài thơ nhỏ nghĩ hoài không viết nỗi
Tay trần không ôm hết được vô cùng
Mưa đầy trời hay mắt lệ rưng rưng
Sao đầu lưỡi ngấm qua mùi vị mặn

27/8/2017


LỜI THẠCH THẢO - NN Mật Tuyền
1. Giữa đôi miền sinh tử
Nghe tiếng động hư không
Ngàn xưa về nối lại
Cùng dâu bể một dòng
Làm thân sỏi đi rong
Nghêu ngao lời tình mới
Gõ hồn xưa rêu mục
Vùi quên, trói phận người
2. Người ôm vết đau trầm
Nghiêng ngả đời vong thân
Vì quên lời thạch thảo
Tay khô đắm dấu trần
Bỏ tình sâu muôn thuở
Theo mộng úa xôn xao
Bỏ TA ngàn năm đợi
Bên đời xanh chiêm bao
Giọt nước mắt điêu linh
Chơi vơi ngược tháng ngày
Làm sao hong thống khổ
Cho tươi lại thơ ngây
Ý mơ vỗ giấc chiều
Thuyền không đáy qua sông
Phù du buồn trên tóc
Bến bờ nào mông lung
Qua rồi ngày sẽ tới
Dòng trôi chóng phai mau
Ai về xuôi không đợi
Xót xa đến nhiệm mầu
3. Ôi! Dấu chấm thênh thang
Về đâu giữa tuyệt lộ
Thức tâm nào bát ngát
Cho trăng tỏ cuối bờ
Để nghe lời thạch thảo
Tha thiết nói vô ngôn
Trên phiến đá cô liêu
Hiện thân dấu thường còn

KHÚC MÙA ĐÔNG

Trên lưng đồi mùa Đông

Mây bay ở trong lòng

Hồn nghìn năm phiêu bạt

Giữa dòng đời mênh mông.

 

Ai lang thang trên đồi

Màu sương trắng tinh khôi

Thuở hồng hoang nguyệt rạng

Chuông vang ở lưng trời.

 

Trăm lạy này gởi Mẹ

Nghìn lạy này gởi Cha

Con bây giờ như bụi

Lênh đênh chốn ta bà.

 

Em bây giờ ra sao!

Tóc có thơm nắng đào

Lòng ta dường hoang phế

Xứ người buồn như nhau.

 

Bạn bè ta dăm đứa

Như mây cuối chân trời

Ta nhen hoài ngọn lửa

Ngồi đợi mãi tin vui.

Lên Đồi Xem Mưa Bay

Chầm chậm từng hạt mưa

Rơi trên ngàn trang giấy

Những thân người lau sậy

Qua đời không ai hay.

 

Lên đồi xem mưa bay

Đời xưa mờ cây cỏ

Về đâu từng cơn gió

Giữa trời đất mênh mông.

 

Bỗng dưng lòng dậy sóng

Ngựa hí rền chân mây

Những con thuyền oan trái

Trôi qua bến lưu đày.

 

Ngôi đây xem mưa bay

Trăng tàn rơi trên núi

Hàng hàng người lầm lủi

Gánh sầu trên hai vai.

HÒA THƯỢNG - Lý Thừa Nghiệp

• Đề tặng Hòa Thượng THÍCH TỪ THÔNG, 95 tuổi.
Sinh quán Huyện Cái Bè Cai Lậy, Tỉnh Tiền Giang. Hiện cư ngụ tại Huyện Lâm Hà, Tỉnh Lâm Đồng.

 

Hòa Thượng vẫn ngồi nghe gió chướng
Bên trời lồng lộng mảnh trăng suông
Trang Kinh lấp lánh màn sương mỏng
Lưng trời vàng đọng chén trà thơm.

Hòa Thượng ngồi đây trăng vẫn sáng
Bốn mùa lất phất với sương lan
Lòng theo mây biếc trôi vô hạn
Vẽ vạn đường bay cánh phượng hoàng.

Người vẫn ngồi đây giăng mây trắng
Mờ mờ én nhạn lững lờ bay
Con sông về biển hề! viên mãn
Gió ngàn thổi trắng cả hai vai.

Lô nhô sinh tử hề! mưa bụi
Tấm áo phong phanh gió bạt ngàn
Cười khan một tiếng rền trăm núi
Xuống hàng vẫy mực thuyết Kim Cang.

ĐỪNG LAY - Duy Phạm

Lay chiều bóng đổ liêu xiêu
Đừng lay thêm nữa, buồn thiu kiếp người

 

TƯƠNG GIANG - Duy Phạm
Giang đầu đáy nước chìm sâu
Nỗi sầu cô tịch ngồi câu…bóng mình
Giữa dòng giang vỹ mông minh
Nghe trăm năm gọi tiếng thinh lặng chiều

 

BUÔNG - Duy Phạm

Chiều buông chiều bảng lảng chiều
Đêm buông miên tịch giấc thiu thỉu nồng
Một đời canh cánh có- không
Phải đầu chiếc lá ngô đồng bỗng rơi...

 

Bên sông nhặt hạt bụi trần
Thấy trong tiền kiếp bao lần tử sinh
Hư không hái một chút tình
Nét cười non vắng bóng mình trăng soi (Nhàn Vân Tử)

 

Loay hoay cho hết một ngày
Một ngày đã hết, loay hoay vẫn còn
Từ lúc mình bé tí hon
Đến nay xế bóng vẫn còn loay hoay (Thầy Pháp Hòa)

 

MUỘN MÀNG... Thầy Mạc Vấn
Bao năm quét lá cho đời
Rừng thiền phủ bóng một người quen quen
Đôi lần cười mỉm hoa sen
Nhận ra ... mới rõ người quen là mình

 

MƯỜI THƯƠNG CỦA THIỀN - Ôn Chơn Thiện

Thương mây thơ thẩn về đâu
Thương trăng hiu quạnh giữa bầu trời không
Thương lang thang gió giữa giòng
Thương cành hoa héo giữa lòng hoa vinh
Thương người giữa cuộc tử sinh
Thương vô thường đến biết mình ra sao
Thương người khổ nhọc lao đao
Thương cơn thất vọng biết bao nhiêu lần
Thương chưa thấy rõ đạo mầu
Thương chưa nắm được mối đầu trầm luân

 

Loay hoay đã hết một đời
Lắm khi chưa kịp mỉm cười…đã đi
Trăm năm ngó lại được gì
Đồi chiều nắm đất xanh rì cỏ rêu
Một đời thương hận ghét yêu
Mưu toan cho lắm một chiều…phủi tay (Trên Đỉnh Phù Vân)

 

CHUYỆN KỂ - Sư Dhamma Cakka
một bửa nọ
Nỗi buồn đi ngang qua
Thuê lòng mình ở trọ
Rồi chẳng chịu về nhà

 

Chẳng còn nhớ tuổi nhớ tên
Vô thường biến đổi bỏ quên tháng ngày
Sớm mai ôm bát ăn mày
Nhận cho thánh thiện trên tay phước lành

Thạch sùng chắt lưỡi sang canh
Giàu sang còn thiếu mẻ sành hơn thua
Cung vua hay chái hiên chùa
Được mất rồi cũng như vừa tái sinh (Sư Citta Majhimo)

 

TUỆ CHIẾU TÂM KHAI - TUỆ CHIẾU TÂM KHAI
........
Như Dã Tràng se cát
Dính mắc pháp hữu vi
Chỉ chuốc lấy sầu bi
Xa rời nguồn Tịch Tịnh
Thấy lẽ đời suy thịnh
Ngộ sinh diệt vô thường
Tâm không còn chấp, vương
Ngay đây liền giải thoát

 

TỌA THIỀN - Nhiên Hạ

Mây ngàn quanh núi thong dong
Bước đi tịnh giác giữa dòng thực hư
Nắng hồng ẩn tựa chân như
Nước loang chở cả nỗi phù hư bay
Ta nhìn mây núi lòng say
Thế gian như giấc mộng gầy huyễn vô
Sông sâu tợ bóng cam lồ
Huyền vi một cõi xa bờ đục trong
Hoa tim tím gợn mây bồng
Cỏ non xanh ngát một vùng hoang sơ
Tịnh yên quyện lấy lời thơ
Mênh mang giữa giọt nắng hờ hiện sinh
Viễn du trong cõi lặng thinh
Chân trời gợn điểm bóng mình trong sương
Đẹp thay một nét vô thường
Nước sông mây núi ngàn phương đẫm huyền
Bên trời núi lặng uyên nguyên
Vẳng nghe tâm thức gợi miền xa xôi
An nhiên tọa vững ta ngồi
Ngàn năm mây nước vờn trôi qua mình.

 

TÂM BUÔNG XẢ - Sư Thiện Hướng
Trăm năm con nắm được gì?
Mà sao cố giữ sân si trong lòng
Khi nào nước mắt chảy ròng
Thì con mới hiểu cảm thông là gì
Đời còn lúc thịnh lúc suy
Thì thôi con hãy xả ly cho rồi
Tìm về lại chính nụ cười
Mà bao năm tháng con thời bỏ quên!

 

CUỘC ĐỜI như những chuyến xe
Người lên, người xuống, người về, người đi
Lúc hội ngộ, lúc phân ly
Nụ cười, tiếng khóc, có khi lặng buồn
Kẻ cùng đi, xuống giữa đường
Gặp nhau phút chốc, vô thường chào nhau
Vẫy tay gạt vội niềm đau
Rồi mai tiếp chuyến xe đầu lại xa
Chuyến xe trong cuộc đời ta
Đến giây phút cuối chỉ là ta thôi
Duỗi chân ngẫm nghĩ sự đời
Ngộ ra ta chợt bật cười vu vơ (Hàn Long Ẩn)

 

CHIỀU TRÔI... Ngu Chí Tử

Chiều xuống bâng khuâng gió trở chiều
Vờn theo mây trắng nắng liêu xiêu
Tiếng chìm núi thẳng dần thưa vắng
Nhịp mõ chùa xa đã vọng nhiều

Mỏng mảnh thuyền đơn chào nỗi nhớ
Mong manh đèn mộng thắp thương yêu
Vén màng sương mọng chờ trăng sáng
Văng vẳng đâu đây khúc nhạc thiều ...

 

Cuộc đời ai không từng
Đi qua những bể dâu
Trưởng thành rồi mới hiểu
Càng lắng càng thương sâu (Toại Khanh)

 

CỨU RỖI -  Huệ Viên

Ai biết được rừng cây bao nhiêu lá
Một kiếp người là được mấy mươi năm
Ngày tháng đi mắt được mấy trăng rằm
Và ẩn chứa còn bao nhiêu bóng tối
Ai biết được cuộc đời bao nhiêu lối
Đang bủa vây hư thực mọi bất ngờ
Em ở đâu hồn trong sáng ngây thơ
Để cứu rỗi một bến bờ tử tế
Ai biết được lúc trăng tàn bóng xế
Khóc hay cười bên câu chuyện ngày xưa
Chuyện đời thường với ngày nắng đêm mưa
Chuyện của ngươi cô đơn nơi trần thế
Cám ơn em một loài hoa nhỏ bé
Vừa qua đây làm tươi đẹp cho đời
Cho mắt ai thêm màu nắng lên ngôi
Cho hồn ngỡ bên trời mùa xuân tới
Cám ơn em một tình yêu mong đợi
Cho trái tim cứu rỗi sống thật thà ..

 

Xưa mê muội cứ ngỡ mình là núi
Là sông sâu, biển lớn, gió mây ngàn
Một ngày nọ bỗng giật mình vỡ lẽ
Ta chẳng là gì giữa cát bụi trần gian (Phan Minh Đức)

 

Bụi năm tháng vương đầy hoa nắng
Lá thời gian rụng trắng nhân tình
Ta về đọc lại lời kinh
Phàm tâm rơi xuống...giật mình bâng khuâng ... Sư Khải Tĩnh

Trần gian quán trọ em ơi
Xin em vô ngã, xin đời hư vô
Xin cho cát bụi tình cờ
Đừng sa, đừng dính hoen mờ mắt nhau ..Sư Khải Tĩnh

 

Biển trần một niệm đoạn
Muôn sự nhẹ nhàng rơi ...!  Ẩn Sơn Nhiên

 

MỘT - Trúc Hạ
Nét xưa ta giữ cho Người
Mảnh y thô với nụ cười hư danh
Một bát đất, một am tranh
Một đôi chân cỗi, một nhành tay hoa
Một rừng sao, một chén trà
Một trời Nhật Nguyệt, một tà thơ sương
Một bài Kinh, một vô thường
Một hơi thở nhẹ, một đường vô sanh..

 

KHÉP LẠI - Nhiên Hạ


Ta về khép lại hồng trần
Em qua chi đó để lòng chợt vui
Chung trà thanh tịnh duyên khơi
Gặp nhau chỉ để nói lời vô ngôn!
Mai kia mốt nọ có còn?
Tiếng chuông an tịnh nghe giòn dã tuôn!

Đưa tay hứng giọt mưa gầy
Nghe trong trời đất cỏ cây thở buồn
Ta về xếp lá làm xuồng
Bơi trong sinh tử tròn vuông kiếp này ...Thụy Sơn

 

CÁT BỤI TRẦN GIAN - HT Viên Giác

Hoàng hôn ơi đừng vội
Đón cuộc tình ta đi
Để ta về sám tội
Những lầm lỡ xuân thì ...
Em ơi! Trước lúc phân ly
Cho ta được phép từ bi một lần:
Ta xin cung kính vạn lần
Mười phương cát bụi trên thân thể này

 

VÔ THƯỜNG - Sư Thiện Hướng

Chim trời bay giữa không gian
Cánh hoa rơi xuống theo làn gió xanh
Mây trời giọt nước long lanh
Sương đêm rơi vỡ bức tranh vô thường ...

 

ĐỨNG GIỮA PHÙ VÂN - Duy Phạm
Dòng đời bước tỉnh bước mê
Gầy vai trĩu cuộc đi về sớm trưa
Gánh bao nhiêu cũng chẳng vừa
Lừng khừng đứng giữa thiếu thừa phù vân ..

 

VỀ Riêng một Góc Trời

Về nhà thôi buông trôi dòng hối hả
Về với bình yên khói tỏa làm chiều
Về với vòng tay ấm áp của thương yêu
Về thôi nhé nép an lành bóng cả
về ngồi lại ngắm cánh cò bay lả
Ngẩm cuộc người thời mấy bận thong dong ..

 

Trong veo sắc áo da trời
Tím hoàng hôn mỏng bồi hồi chao nghiêng
Gió lay nhẹ khúc vô thiền
Nghìn năm tao ngộ họa miền tiêu dao - Minh Vi

 

BỂ KHỔ - Ngu Chí Tử

Biển khổ chơi vơi chứa lệ sầu
Tình đời đổ xuống mãi thêm sâu
Muôn trùng nối tiếp niềm chua xót
Sóng nước buồn tênh đến bạc màu ...
.....
Biển khổ chơi vơi chứa lệ sầu
Ai người tỉnh mộng lướt thuyền mau !
Vượt qua biển nghiệp lên bờ giác
Vĩnh lạc nhàn an thấu nhiệm mầu !


Chổi nào quét hết vô minh?
Bao lâu sạch nổi tử sinh luân hồi
Chỉ là thấy biết sáng soi
Quét nhà, đi, đứng, nằm, ngồi tịch nhiên - Sư Dhamma Cakka

 

BỜ BÊN KIA - Hồ Ngạc Ngữ

Trong và đục dòng đời vẫn chảy
Nghe hoang vu một tiếng gọi đò
Chiều đã nhạt một ngày hư ảnh
Bóng ai chìm trong bóng hư vô
Người đã đến với bàn tay lạnh
Sống một đời chạy đuổi giấc mơ
Đêm nhìn lại nơi nào cố quận
Tìm nơi đâu chiếc bóng trăng xưa
Thôi buông hết những gì đã giữ
Những mộng đời bọt sóng nhấp nhô
Những hạt bụi trầm luân muôn kiếp
Vượt qua dòng sinh tử đẩy đưa
Người vốn vậy, như cành lau sậy
Hoàng hôn về trong gió phất phơ
Gửi hết trăm năm vào cát bụi
Tử là sinh, chẳng có đôi bờ

 

Bỏ cuộc chơi con về đồi cỏ
Nhạn qua đò buông bỏ bến sông
Có chi mà phải ngóng trông
Về nhà cầm chổi, quét trong sạch ngoài - Sư Cô Trăng Khuya

 

LÁ CHIỀU - Sư Toại Khanh

Nhìn nắng chiều nhớ hào quang Phật
Nghe lá reo, ngỡ tiếng pháp âm
Bỗng dưng nghe chút buồn thầm
Ô hay ... đã mấy nghìn năm còn gì
Tiếc thương bóng Đại Bi biền biệt
Dòng thời gian trôi miết không về
Tay nâng chiếc lá Bồ Đề
Ve tròn cuống lá mà nghe tuổi đời ...

 

NẮNG VỠ - Nhiên Hạ

Hoàng hôn chim về tổ
Giữa cánh đồng mênh mông
Trong chiều nghe nắng vỡ
Xoáy vào cõi hư không

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...