Bài 221 – Chim mùa xuân bay về lối thu không – Con đường – Đêm trăng nằm nghe sung rụng ngoài sân – Đốt cỏ trên đồi - Giấc ngủ mây vàng – Hoài cảm trên Hải Vân quan – Một hồn tang hải chon von – Múc nước tưới rau - Người yêu – Nhậu ở quán 81 – Sonnet - Tôi vẫn đứng lên cùng nỗi buồn – Trên chuyến tàu niên thiếu
Sương là nước
ở chân như
Động cành
thủy lục nên thu thân ngồi
Đêm là máu
của mặt trời
Theo huyền
lâm dẫn xuống đồi thiền môn
Chìm trong
đáy khuya. ngợp sóng âm
Nghe trôi
giạt vạn liếp màu táng vỡ
Tôi tìm thấy
bóng mình. vang vách mộ
Một linh hồn
bỏng rợp cõi vô tâm…
Lá trôi xanh
Rụng khẽ
những mầm chồi mới hé
Tiếng chim gù
sóng sánh chuỗi cườm nâu…
Lá trôi xanh
Em trôi miết
- hồn tôi vàng nắng cúc
Lăm răm hình
cánh cung
Tầm tã huyền
cầm hanh hanh nụ…
Lá trôi xanh
mê thiếp ngực về xanh
Vàng nắng cúc
thuở cườm nâu vừa mới gửi…
BÀI 221
Cao
xanh Ồ cao và xanh
Cớ sao mãi đứng trên cành lắt lay?
Xuống đây Cùng với heo may
Chiều thôi hắt bóng sẽ quay về trời…
Cao
xanh Và cao xanh ơi
Gặp nhau ta sẽ trao lời. Cố nhiên
Mây vàng hoặc chốn thần tiên
Cũng không giữ được ai trên đời này.
Sao
ta lại phải về ngay
Khi chưa thả hết thơ đầy thế gian?
Nơi đây Khổ lụy nồng nàn!
Tiếng khóc mãi. âm âm thớ đất
Nỗi đau tràn. bỏng rát cỏ cây
Niềm uất nghẹn. biển gầm đỏ bóng
Lạc loài theo đất Mẹ. lưu đày.
Hôm nay. nuôi thù. cơn dày xéo
Bước hung tàn. nát nhụy. ngày mai
Tiếng gậm nhấm. một loài ác dã
Nước non gầy. oằn gẫy hai vai.
Như hạt sương treo. cành lá mỏng
Như bụi phai mờ. nếp áo thơ
Nghe trong tuế nguyệt. câu hoại diệt
Ôi! Nước non ơi. làm sao ngờ?!
Nửa khuya. nghe cỏ nằm um tiếng
Bóng hạc kêu trăng. trăng rơi rơi
Tìm đâu cho thấy. mây thành quách
Một mầu hư huyễn. thuở tinh khôi...
Một dãi lụa đào. gom tụ nắng
Một mùa phiêu lãng. giục nhau sang
Biển dâu lớp lớp. lên ngàn dặm
Cuộc thế xoay vần. đến ngổn ngang...
Trói mình vào chốn đêm. kìm hãm
Trông ngóng về xa. phương thất thanh
Nhớ xưa. hịch tướng. khinh cừu gọi
Đâu ngờ. phút chốc. hóa vô danh!
Chiều lam từng đợt. ngây ngây sóng
Tư hương. đắm hương. quy cố hương
Về say chuếnh choáng. mây ngũ sắc
Gãy đổ dư đồ. trăm vết thương!...
Gãy đổ tư bề. đêm giả tướng
từng mảnh trăng nhòa theo tiếng chuông
Trên cao. quê xứ. âm âm vỡ
Một cõi lòng đau. tư cố hương!
Gió thốc từng hồi. cơn thủy táng
Oan linh lay lắt. nỗi tơ vò
Trên cao. xanh níu dăm tờ mộng
Dưới đất. đen rền câu sấm thô...
Ngày sắp cạn. dồn lên ánh sáng
Ngực thanh niên. hực hỡ lửa hờn
Con chủy thủ. ngời ngời thép bạc
Bạo tàn rơi xuống. cõi lâm chung...
Thơ vét hết lòng. Thơ mất máu
Rừng cao. biển rộng. đẹp rưng rưng
Bão cuồn cuộn. cuốn. cơn hiềm oán
Một góc quê Cha. quê khốn cùng!
Tang tóc sẽ về. câu nhắn gửi
Nắng vờn. loang loáng. kiếm sắc không
Nghe ai oán dậy. mưa thù. rót
Tiếng thét mãi ầm. vang. biển Đông!...
Sẽ đứng nghe đêm. thâu bóng tối
Nghe đồi no gió. cánh diều say
Nghe trong thiên cổ. câu trầm diệt
Một thủa u hờn. mây tiếp mây...
Bước lên. hỡi tiếng ngàn năm. gọi
Đất trở mình reo. nhánh hát nâu
Nghìn bông lúa đọng. thời con gái
Cùng bước mùa lên. lên xốn xao...
Ngày ngóng đợi. ngày vươn theo nắng
Lớp triều dâng. lật đắm đêm thù
Xua man trá về nơi ác thú
Một cơ đồ.trầm tích nghìn thu …
Bốn bài lục bát
1.
“Giã từ cõi mộng điêu
linh
“tôi về buôn bán với mình phôi pha”
Tưởng như cơn cớ đã
là
Thõng tay giữa chợ người ra kẻ vào…
Tiếp nhau vồn vã câu chào
Trả nhau âm hiểm lắng vào thịt xương
Đêm nằm nghĩ quá đoạn trường
Chi li so đọ vô thường… nữa sao?!
…giã từ hàng quán xôn xao
Vội đi quên gửi câu chào cuối đông.
Tôi giờ tĩnh tịch quán không!
2.
Mấy mươi năm. sống.
ai ngờ
tựa câu thơ chép lên tờ chiêm bao
thả bay biền biệt trăng sao
chữ đi tầm tã. rạt rào dưới hoa…
Mấy mươi năm. sống. hóa ra
là cái chớp mắt nối ta với trời !
Mấy mươi năm giữa ngôi Lời.
3.
Con chim bay vút lên
trời
Đánh rơi tiếng hót bao lời nỉ non
Tôi về nhặt ý cỏn con
Viết bài thơ gói nỗi buồn mang theo…
Hành trang ấy ít hay nhiều?
4.
Thật. không muốn chép
lại. bài
thơ hôm qua rớt sõng soài ngoài hiên
những lần chín đỏ cơn điên
chép tờ phỉ lạc xô nghiêng đất trời.
Không muốn viết. dẫu một lời
mặc cho nọc độc con người thấm qua…
Thinh lặng
từ đó
bước ra…
CHIM MÙA XUÂN BAY VỀ LỐI THU KHÔNG
Gió
thổi xanh màu trăng đang rơi
Đêm xuân ai giũ mộng bên trời
Tôi nằm tơi tả cơn mưa nhỏ
Đắp một tờ hoa đã lỗi lời
Đâu
hỡi bàn chân mù vĩnh biệt
Trên rừng còn động dấu thu sang
Ai còn mở lá soi mắt biếc
Chưa khép giùm tôi chút lệ vàng
Tôi
đứng chênh vênh đời sương đổ
Dặm hồng thất thểu ý tan hoang
Bỗng đâu em đến. Ôi từ độ
Trăng gió thoắt nhiên quá cũ càng
Em
nhỏ nhắn như cành lộc mới
Ngập ngừng không dám huống chi tôi
Hồn mưa lất phất đời du tử
Gửi bóng phiêu linh mãi núi đồi
Tôi
nhặt từng chiều qua rất vội
Bỏ vào trong áo vá cô đơn
Ấp vào đêm tối hương ngan ngát
Cho mộng thơm lừng những nụ hôn
Nụ
hôn, màu áo tôi còn nhớ
Em mặc ấm nồng cả gió đông
Tay lẩy bẩy ôm tràn diệu vợi
Tôi vói theo cho kịp tầm xuân
Mái
tóc ấy, trời ơi, làm sao nói
Cả chân tay hiền hậu như Phật Bà
Tôi ham muốn đến no nê đau đớn
Như loài chim hoài vọng cõi bao la…
Lúc
ngu dại nằm nghe hiu quạnh
Vỗ đều theo nhịp bước mê chơi
Chợt em đến bằng vầng trăng sáng
Tôi cuống cuồng thèm được lẻ loi…
Em
giận dỗi bỏ mùa xuân lại
Giữa nhân gian điên đảo sương mù
Tôi từ đó thẫn thờ không muốn hái
Tặng cho mình dù một giấc mơ…
Và
đi mãi giữa màu nguyệt lạc
Xô đời xiêu dạt xuống mông mênh
Đêm nằm thơ nhỏ đau từng tiếng
Chép thả đầy trời xanh quá xanh…
Cũng
hết phải không người yêu dấu
Chim mùa xuân bay về lối thu không
Em đâu đó xin đừng bật khóc
Giọt lệ vàng đủ nhức nhối trăm năm…
CỚ SAO CÂY CỎ TỰ TRẦM
lời ve giọng bướm.lưng
trời
mây bay xa quá.núi đồi phân thân
em về.đẹp rất từ tâm
cớ sao cây cỏ tự trầm.đêm qua?!
CON ĐƯỜNG
Này
em Ta dắt nhau về
Vang vang dưới núi Chiều tê lạnh rồi
Con ong cái kiến Qua đồi
Và trăng xanh nữa Im lời nước mây
Bước chầm chậm dưới hàng cây
Đừng rung em nhé Sợ ngày rụng theo
Bóng ta rớt dưới chân đèo
Em ơi có thấy Ít nhiều hoang vu
Thôi nằm ngủ dưới rừng thu
Mai ta thức dậy Thân mù mịt sương
Mai
ta bỏ phố quên phường
Dìu nhau đi suốt Con đường hư không.
ĐÊM TRĂNG NẰM NGHE SUNG RỤNG NGOÀI SÂN
Chợt
quên xuôi ngược là gì
Nửa đêm mùa dậy, xuân đi lên đồi
Cỏ sương biêng biếc bên người
Ầm vang trái rụng xuống đời ta xưa
Trăng tàn ngập đỏ cơn mơ
Lại qua khe cửa như mưa xô hồng
Ta nằm nghìn nhánh chia sông
Trôi mù mịt cõi hư không mất rồi…
Đốt cỏ trên đồi
Bỏ thêm cọng cỏ khô này
Hơ cho đỡ lạnh bàn tay sương mờ
Ngồi bên ngọn lửa hoang sơ
Hốt nhiên tôi sợ hư vô cháy bùng
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
Không nguôi lòng. đắm đuối. thủa cầm hương
Chim nhễu bóng. vành trăng. khuya khoắt gọi
Giọng u hờn. vòi vọi. liếp tầm dương!
Giấc đá lửa. ngún lời. xanh vách núi
Tuế nguyệt về. rúng động tiếng sơ đầu
Cánh bướm nhỏ. chở đầy khoang bóng tối
Những bụi mờ. sóng gợn. trắng ngàn lau…
Giấc đá lửa. trăng kêu. âm ỉ đá
Điệu cầm xưa, khát kiệt. bóng vô hình
Nỗi đau khỏa. một vùng tăm tối. lạ
Réo inh trời. hối hả một tràng kinh!
Giấc đá lửa ngủ vùi. thiêm thiếp núi
Một bóng hình. chấp chới giữa thang âm
Xin đứng lặng. cúi đầu. ca nguyện mãi
Mai. gió về. gầm rú mộng đời câm!…
Mai. gió tràn. lóng lánh đẹp huyền. âm
Giấc đá lửa. kêu xanh lừng vách núi…
Bundoora, tháng 2/ 16, những ngày sắp chia tay căn nhà xưa đầy lưu luyến…
GIẤC NGỦ MÂY VÀNG
Nằm
nghe giấc ngủ mây vàng
Trôi qua ngày xế, vượt ngàn tử sinh
Thăm nhau trong cuộc vong tình
Ngậm ngùi chim hót như kinh triệu hồn
Trăng cầm lệ xuống càn khôn
Ngàn đêm máu chảy vỡ hồn hoa xưa
HOAIF CẢM TRÊN HẢI VÂN QUAN
Còi
tàu thét sáng loáng
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi trở mình
gió trườn đêm khe lạnh. Lòng se.
Khắc khoải tím những bông hoa. Mờ yếm lệ…
Buổi
tầm dương
Thuở sông xa một dải như cuồng. Vành vạnh biếc.
Ngựa lao nhanh vó quạnh.
Bờm sóng dựng Ồ! Bờm sóng lả!
Trắng xoá hồn chim kêu lạc giọng
Mà lòng vừa nhuốm màu lữ thứ
Chốn
quan san…đẹp xót xa đưa!…
Còi
tàu thét rực rỡ
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi thở nồng hoa nhiệt đới
Lệ không nguôi thăm thẳm đáy chiều
Choàng thức dậy đã xô hồng đẫm đẫm…
Còi
tàu Còi tàu! Rúc từng hồi rực rỡ
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
chốn trăng xưa…mơ giấc rằm xanh
KHẢN TIẾNG GỌI ĐÒ
bỏ chiều.theo bóng
xuống đêm
thổi cho ngọn lửa hồng trên bếp lò
dỗ mình.côi cút bụi tro
nghìn năm khản tiếng gọi đò.lạnh tanh!...
Lưu biệt trong thác rừng chiều ấy
Tưởng Nhớ Trầm Vương.
Khi bước xuống và. khi tôi bước xuống
Cả rừng cây rạp mình trong gió
Cả rừng cây ôm chầm lấy tôi. và khóc
Cả rừng cây đứt ruột. nhớ thương Em
Cả rừng cây vâng. cả rừng cây chiều ấy
Không sao nói hết sự chia lìa hung bạo màu than
Làm sao Em
làm sao tôi
Làm sao rừng cây giẫy giụa khói hoàng hôn
Làm sao Em đến đây nung nấu niềm tự sát
Làm sao Em đến đây chong mãi câu hát loáng ngời
Khi Em bước xuống. bước xuống
Em giấu trong tay hạt mầm hoại diệt
Quán vắng trong rừng đón Em. dửng dưng
Căn nhà cũ. suối trong veo. và gió
đêm
Làm sao Em vẽ thêm chi vết chân chim mầu cỏ úa?
Làm sao…
Niềm u khuất.tiếng mưa dừng thảng thốt
Em lạnh giá. chiếc lá vàng lẩy bẩy
Em hư hao.tay vỡ một làn hương…
Và bọt sóng. và thác ghềnh chồm tới
Em buông tay. Em chấp chới im lời
Con bướm khóc trên cành. Em chẳng biết
Chú ve kêu tha thiết. tiếng hao gầy
Bầy sóc nhỏ trốn vào rừng. úp mặt…
Một mình tôi nằm khốn nạn giữa xa xăm…
Khi bước xuống
Em và tôi cùng bước xuống
Sự tĩnh tịch có linh hồn đêm tối
Có linh hồn đá tảng hoa nghiêm
Cùng cây cỏ nghiêng mình. sóng gầm thét…
Khi bước xuống
Tôi thấy Em xô lấp
Bản trầm ca trắng xóa khung trời
Cơn tự sát trào lên. và tắt ngấm
Tôi ôm đời câm nín thủa trần gian!
Một hồn tang hải chon von
Gió lên thì gió cứ lên
đợi tôi
xuống núi hái
liềm trăng non.
Múc nước tưới rau
Múc hai gàu nước chưa đầy
Tự nhiên trăng sáng mái Tây dội vào
Quay nhìn lại mấy hàng rau
Ô hay ngọn lá ướt màu hư linh
NGHĨ NGỢI TRÊN BỜ AO
nhái con.cóng giạt bờ
ao
tôi về khóc suốt chiều hao.hụt chiều
một con nhái chết.phất phiêu
làm sao thấu được tiếng kêu sông hồ?!
NGƯỜI YÊU
1.
Đá rừng tà dương
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ
Trườn cánh chim
Ôi còn mải miết chiều phai
Mải
miết chiều phai em có hai bàn tay đầm đìa hối tiếc
Tôi hôn em môi cực cùng ly biệt
Không đậy kín hồn dĩ vãng quỵ dưới trăng ngàn
Lòng đẹp dã man.
2.
Tử hình tôi trong ngực tối
Chờ đợi gì ngoài nguyệt lạnh
Nhân loại còn ai
Kẻ lãng mạn cuối cùng cô xiết đá xanh
Rũ trăng
Rũ máu
Rũ cánh rừng vùng vẫy tà dương
Hỡi em
Còn đợi chờ gì bóng người ngực tối
Loáng ngời khuya
Đẫm suốt hư không
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ
Ôi đời đời nhức nhối yêu nhau…
Nhậu ở quán 81
Cụng ly danh tánh rình rang!
Ra về phù
phiếm ngổn ngang theo về...
Những mầu âm của đêm
Trong im vắng. một mầu âm thất lạc
Thít chặt đêm. tường vách đứng bặt tăm
Nụ hoa nhỏ. chồm lên.xước ngọc
Tiếng còi tàu. vĩnh quyết. thét căm căm…
Trên im vắng. mầu âm òa tức vỡ
Nắng nghiêng chiều. nồng nả. đắm hương
Tiếng ve khản. inh khô vườn lục diệp
Thuở môi người. vắng thắm cả mùa đông…
Dưới im vắng. mầu âm trầm rộ bóng
Gió trên cành. vỗ lốm đốm cườm trăng
Khuya bước xuống. vẩy một chùm khúc xạ
Con bướm về. gáy đỏ ngọn sao băng…
Giữa im vắng. mầu âm đau lanh lảnh
Chuốt từng lời uất nghẹn. khúc cầm dương
Từng chiếc lá. cháy ngời tia hiu quạnh
Nỗi lòng ai. thấm lạnh những hồi chuông!
Qua im vắng. mầu âm vừa phụt tắt
Trơ vơ cành. ứa nghẹn nỗi tàn đông
Kêu thảng thốt. chim khô từng búng máu
Bóng rơi hoài. rạch xước vệt hư không!…
Đêm im vắng
mầu âm khuya
tắt liễu!…
Bundoora, Mel 09/15
SONNET 32
SONNET 34
Tiếng sóng chập chênh. giấc mơ thủy quái
Những người đi. đau nặng lời thệ ước
Một lần xa. đã vĩnh viễn mùa thu
Kẻ đầu thế. thắt đau hồn thế cuộc
Những cánh chim rong ruổi. đã sa mù..
Tôi về. đếm từng đọt gai gió nhọn
Nghe đắm thuyền tự thuở mới sơ khai!..
Vỡ nát một thỏi lam
Chiều. và những cơn mưa giận dữ
Bong bóng gào sủi mặt đường
Khuôn mặt ấy bỗng chườm nâu giấc mộng…
Vỡ nát thỏi lam
Cơn thủy mặc cười trong mơ khói trắng
Nhòa đêm.
Luyến láy cơn nhịu lam
Mùa cất xanh. ngày rêu muộn
Khách lữ trở về. như thể là
Gió buông câu. cầm bằng
Đàn chim theo viễn xứ. hồ như…
Cất lam vào khuya
Tôi nằm đợi thủy triều buông vó
Chập chờn cơn mơ thổ
Tầm hương.
Bốc một nắm khuya. rải vào hiu quạnh
Nghe không. buồn sóng sánh. xa xăm
Tôi nằm đây. từng nhánh sông. rẽ hướng
Nhặt nhạnh tìm lưu ảnh. thuở mù tăm…
Tôi tìm thấy bóng tôi trườn theo gió
Một sinh phần lầm lụi bước tà huy …
SONNET KHÔNG SỐ:
NÉN NHANG CHO BẠN THIẾT CUỘC ĐỜI:
NGUYỄN-TÔN-NHAN
Đêm tủa ngọn cô đơn tráng lệ
Đêm mọc từng nhánh mầu hung bạo cũ
Đêm treo tôi lờ lững tháng ngày. vang
Đêm nâng tôi kiết già giàn mây bạc
Đêm gói tôi. ủ dột quanh hiu
Đêm nuôi tôi bằng giọt máu đen của gió
(hay giấc mơ của bạn vẫn chưa tan?)
Đêm xốc tôi trườn lưng ngựa trắng đồng hoang
Cơn cầm chướng lồng lên bạo ngược…
Ôi! Tôi muốn giết tôi tức khắc!
Tôi giết tôi. lời im như ngói cháy
Con đường câm nhễ nhại tình bằng!
Đêm hú gọi. giọng đen ngòm man dại
Tôi tru khàn. nỗi chết quánh mù theo
Đêm thắp tôi sáng choang linh hồn chó sói
Tôi chồm lên!
Tôi chồm lên. Rách nát một mình tôi!…
Rách nát một mình tôi.
Bạn nơi đâu trong mái nhà không. ấy
Có nghe lời máu lệ. một tờ hoa?!
*19/06/2016, Ngày cuối
với SaiGon yêu quý,
xin gửi đến những tri
hạnh ngộ quá tuyệt vời mà các bạn hữu đã dành cho trong những ngày về thăm quê
nhà, thăm Mẹ già, ít ỏi vừa qua, và cũng xin được thông cảm và thứ lỗi cho
những găp gỡ không thành bởi những xáo trộn bất ngờ cùng với nền tảng sức khỏe
giới hạn. Thân quý, HT.
đêm.tôi khản giọng tru trăng
Cuồng nư cắn vỡ miếng rằm.chưa lên
đất trời cuồn cuộn.mông mênh
tôi nghe vang tiếng biệt tăm.đáy chiều…
tiếng chim.tát cạn câu thơ
ngoài khung cửa cũng bất ngờ.tắt hoa
tôi từ mông muội.bước ra
đưa tay hái ngọn trăng tà.lau đêm…
TIẾNG LỜI ÍT ỎI
vốn tôi ít chữ.vụng lời
trí tâm chưa đủ như người tài hoa
nuôi lòng tát cạn bao la
lay thức tịch lặng.âm ba đất trời!
đành thôi. ít ỏi tiếng lời
đường mây trắng sẽ tuyệt vời lãng du…
TÌM NHAU
Chim gù cóng buốt hồn rêu
vỗ đêm tĩnh tịch vỗ chiều.chiều dâng
tìm nhau.ủ ấm ngày đông
đất trời lặng lẽ xanh. không nói gì!
Tôi vẫn đứng lên cùng nỗi buồn
Tôi đứng lên cùng nỗi buồn
Gió réo điên sau bờ đá
Những hàng cây mải mê lời tuyệt vọng...
Tôi vẫn đứng lên cùng nỗi buồn
Những vì sao chùi đầu chùm trắc bá
Của chiều ùa xám ô cửa trống
Ngơ ngác vĩ cầm nâu...
...Tôi sẽ còn Đứng lên Cùng nỗi buồn,
Nỗi buồn hung bạo quá!
Trên chuyến tàu niên thiếu
Và chuyến tàu đã băng nhanh thời thơ dại
Các em vỗ tay từ biệt vội vàng
Ôi khăn hồng làm đỏ máu đỏ hồn
Đỏ chiếc bóng tôi lầm lũi trở về
Đỏ tiếng âm thầm giữa nghĩa địa chim
Trên bóng ma đen giữa vườn huyền ảo
Trên trái tim khô phơi sương khung trời vắng
Ôi các em thực sự đã xa rồi
Lần trở về mình tôi ngồi chết lặng
Thẫn thờ câu cá dưới chân cầu đợi chờ vô ích
Những dòng nước quá già nua
Những bờ cỏ lấm bụi nhục nhằn
Ôi tôi chỉ còn cánh rừng và đàn sáo bay xao
xuyến
Chúng làm chật trí não tôi hình ảnh các em chạy
băng trên đồi mưa lay bay
Hỡi những lễ rước huy hoàng trên đời sống
Các em vô tình rót đầy ký ức tôi ly rượu đỏ
Hồn sóng sánh
Loài quỷ dữ liên hoan huyệt lạnh
Tôi dựng căn nhà nhỏ trong giấc mê chơi
Các em hiện về mang theo từng chùm ảo vọng
Treo khắp trí tưởng tôi chấp chới
Các em nối những giấc mơ trên cầu vạn cổ
Tôi đau nhức cười lên điên loạn
Mái hồn tôi trườn qua các em chết đuối mấy tầng
mây
Ôi các em kỳ tuyệt quá
Hỡi gấu áo sực nức mùi con gái
Hỡi bãi cỏ và dấu tịch liêu
Hỡi trái mận hồng tươi ngập dấu răng ngà
Hỡi rừng cao huyền nhiệm như mắt các em
Hỡi biển ngàn quằn quại và bao dung như đời
người mẹ...
VÀI BI KHÚC CHIA BIỆT
THI SỸ NGUYỄN ĐỨC SƠN
treo mình như một hồn dơi
đêm đêm chao bóng.viết lời chiêm bao
bay nhảy như chú cào cào
búng chân dấy động.hú gào hư không
vì mình là sao.trên rừng
khuya hôm nhấp nháy soi lòng quạnh hiu
một đời vạm-vỡ-cô-liêu
phất tay.húc bóng.ráng chiều rưng rưng…
nằm đây cô biệt núi rừng
nghêu ngao phi lạc.tầng tâng gió mây…
DƯỚI TRĂNG CÂM
Cầm tay em dưới trăng câm
Tôi nghe lá cỏ âm thầm chết theo
Tóc bay đụn bóng tàn xiêu
Thôi em tình đã quá nhiều mây bay…
DÂNG
TỪ NGỌN CỎ
Dâng từ một ngọn cỏ thôi
Mầu trăng xuống bệnh vỡ ngời tiếng
chim
Tôi choàng dậy, đất trời im
Máu hồng nghẹn thở cùng đêm mất rồi!
Tập san TƯ TƯỞNG số 8 Năm thứ ba
GÓT LỤC TIỂU THƯ
Xé đau mảnh áo ngô đồng
Tiểu thư gót lục băng sông sương mờ
Vén tầm tả nửa trang thơ
Gieo thu nguyệt mộng lót tờ kinh xanh
Lá đêm trùng ngọn buông cành
Gào mây vô ảnh dặm thành cố vong.
VÀ NGHÌN NĂM CÙNG LÁ CỎ
Ồ tiểu thư, ngọn bông chiều
Để anh hái tặng em triều sóng hương
Mai về bóng lệch tà dương
Hồn xiêu phách lạc ngậm hường nhớ
nhau
Lưu ly tơ cỏ nghiêng mầu
Nghìn câu vắng lặng dâng sầu xé hoa
Ồ tiểu thư, giọt mù sa
Xin em xuống mộng đêm ngà ngà say
Anh về triệu bước mây bay
Quên thân sinh tử bụi đầy áo trăng…
Tập san TƯ TƯỞNG số 2 Năm thứ tư
TRANG
ĐẦU MỘNG
Tặng Ph. Th.
Dấu sương in vết chim hồng
Khi về đón bóng tà trông ngóng Người
Chiều lên muôn dặm mù khơi
Hai bàn tay lạnh buốt lời chiêm bao
Tuần trăng u hiển tuôn trào
Nghìn trang đầu mộng bước vào đề thơ…
Ồ cây lá buổi nguyên sơ
Ồ thông ngàn réo trên bờ tử sinh
Nơi đâu cuối nẻo biên đình
Đá sương âm vọng thác ghềnh hư không
Ta nằm chết lục sầu đông
Máu khô tóc lặng môi xông hương
Người…
MÙA CẤM NGUYỆT
Người để lại nghìn dấu chân lạnh giá
Trong hồn ta sương đổ bóng căm căm
Mùa cấm nguyệt cuối trời xô thu gãy
Giữa dặm hồng hư huyễn gót trăng tan…
TRỜI CỔ NGUYỆT
Người rớt lại giữa chiều thu năm cũ
Áo sương chùng trăng lấm bụi chiêm
bao
Trời cổ nguyệt băng hồng đau lá mỏng
Ta nằm nghe máu đỏ giạt phương nào…
THƯA
CÙNG ĐÀ LẠT
Xin lứa cỏ trong đêm hồn rạo
rực
Ôm chân ta run rẩy dưới trăng ngàn
Và khép chuyện đời kia phiêu lãng
Xuống bên trời cùng sương lạnh chưa
tan.
TUYỂN TẬP THI CA 1971
DƯỚI CÂY LÁ ĐÈO RÙ RÌ
Tặng Người, ta hái ngọn bông Chiều
Rụng xuống phố rừng tiếng tịch liêu
Kìa đêm, ngập bóng ngày phiêu lãng
Xin chết nơi đây cũng quá nhiều
Xin chết nơi đây dòng suối nhỏ
Cho vừa cây lá một đêm say…
TRÊN BÃI KHUYA NHA TRANG
Gió thổi điên về trên bãi hoang
Hồn tôi đủ dại chút mây vàng
Ôi nghìn năm nữa, Người đâu biết
Giữa phút giây này tôi vỡ tan!
Giữa phút giây này từ vạn cổ
Sóng ngàn gào xé rách hư không.
Tập san VẤN ĐỀ số 44
bài vọng
Một ngày anh bỏ về biển xanh cùng nỗi
nhớ rừng cao trong đó em nẩy mầm theo ký ức dưới mặt trời vừa mọc còn thơm mùi
tóc ướt.
Nàng đã nằm trên giá thủy tinh ngày
yên tỉnh. Mùa đông cũng qua theo dấu chân lạnh cóng và niềm ước mơ trắng linh
hồn lũ dã tràng suốt đời đi hoang chạy trốn chính bóng mình.
Sau lưng anh tiếng nói em mọc chót
vót như rừng dương ủ gió nơi đã nuôi nấng anh một thời niên thiếu bông
đùa lầm lỗi.
Ngủ đi thôi, em thân yêu trong cuộc
trưởng thành.
Chàng coi như bài vọng.
Một ngày ở biển anh uy nghi tạc mình
thành bức tượng sống đời sống em nhỏ nhoi đau đớn, nhưng sóng xô gọt dần hàng
nước mắt về dâng cao thủy triều.
Anh thẩn thờ vốc từng ngụm cát gọi
Isabel. Biển bao la chuyền tay tiếp lời anh nhưng em trót là mãi mãi.
Đành tìm nhau trong suốt cuộc tang
thương.
Chàng coi như bài vọng.
Những tháng năm cộng rơm và ảo giác
Không còn gì cơn lốc xoáy đời anh
Và chàng coi như bài vọng.
thôi em,
hãy cầm lấy
tuổi thơ và… lời từ biệt.
12.
Bây giờ con tàu quáng nắng bên tường
rêu mượt
và anh cơ hồ còn hôn em trong giấc
ngủ
bây giờ rừng cao nhựa mùa trẩy lá
lũ chim bay vật vờ
trên cây đau mệt lả
đường sắt cười im tiếng lạnh
bây giờ bàn tay đan thành vực sâu và
anh chết giấc.
14.
Rồi chuyến tàu mùa đông phải đến
anh chạy trên rừng cao thổi harmonica
không ngớt
bây giờ nước vui dưới chân cỏ mọc
và sương tan trên trái chín còn xanh
15.
Tiếng harmonica bỗng dưng buồn bã
anh so tay đốt lửa
đợi hồn tan bóng người.
18.
Ru em chiều đổ muộn
ngày đau theo bánh xe
tiếng còi thét rực rỡ
thôi tình xa xa xa…
20.
Bây giờ rừng kiếp kiếp tiếng kèn anh
tạc vào đường chim chết
Ôi con đường chim chết lá bay lệ
bỏng.
những chiều đá xanh
Và những chiều đá xanh
tôi mê sảng ôm bóng mình ngủ buồn
thấy trán các em chập chùng đồi cỏ
ôi những đồi cỏ may những bước chân
nụ cười
Hỡi các em những em và em hồn trong
suốt
ngày mưa phùn tựa kẻ vô danh chạy
ngược cánh đồng
tình yêu tôi thật buốt
đi vật vờ cất tiếng hát vô ngôn
chắc gì các em biết được trong những
chiều trời xấu
Ôi làm sao nói thẳng với các em
những chất chứa nguyện thề
những buồn lo sáng láng
nên vẫn thầm làm thơ
như hẹn tìm nghìn cô đơn còn dấu mặt
Và những chiều đá xanh
tôi vĩnh viễn ngồi trên bờ cách biệt
nhớ các em như nhớ những mùa đông
ôi mùa đông thở bằng nhánh cây cong
có con chim sững sờ đánh bạt tiếng
kêu
Và những chiều đá xanh cùng quẫn
ở trời xa giọt lệ nồng nàn
hỡi em.
Tập san VĂN số 82
Ngậm ngùi gửi lại Tam Kỳ tiếng
nói ngàn năm yêu dấu
1.
Khi nằm một mình trên rừng cao
và vui với nỗi đau của một ngày tan bóng để lại sợi thừng hòng buộc thời gian
vào bóng dơi đêm - Anh thở mát vào mặt trời và ngầm chứa lời mặc khải như lần
ngỡ ngàng nói tiếng yêu em trên lối vắng những chiều mệt gió cành thu.
2.
Trầm khuất trong cô đơn như là rừng
nuôi mạch nhựa – đưa tay soi để hình dung hạnh phúc – và – ôi em – chi riêng
linh hồn kẻ tuyệt vọng mới tạo nên thượng đế - và vô cùng trong cái chết riêng em
mới dựng cao cuộc tình vẳng đầy nước mắt tim anh rũ rượi cùng cơn giông hồng sẽ
trút hạt một ngày chưa ước hẹn giăng mây.
3.
Cắm chiếc hoa tưởng niệm trên tuổi
vàng ngất chất và im nghe tiếng hát chùng mất tự thời xa yêu nhau sủng thiện -
kể lể với em bằng cảnh tĩnh mịch đời mình - vẽ vời em cùng nụ hôn buồn lộng lẫy
một cơn mơ chưa vỡ giữa đêm nào khuya khoắt ở hỏa cầu xanh trầm bão vọng.
4.
Đoản khúc này anh viết cho em trên
ngọn đồi cao Đà lạt rũ bóng một chiều kinh hãi chợt thấy lòng mình hoang vu
biến đổi.
Tập san VĂN số 89
kể
từ vạn đại
Sương là nước ở chân như
Động cành thủy lục nên thu thân ngồi
Đêm là máu của mặt trời
Theo huyền lâm dẫn xuống đồi thiền
môn
Rằng trong tột đỉnh càn khôn
Tôi nguyên hình chúa của hôn phối
trùng
Tạc hình mây dựng trung dung
Ca từ cựu ước đến vùng kim cang.
nhất
nguyên
Khi nằm đẻ ở bên trăng
Cây là cỏ của nghìn năm trước rồi
Từ thiên thu hạt máu tươi
Chọn kỳ kinh nguyệt cho rơi trứng mùa
Nắng bay lên biển thành mưa
Trăng khuynh đảo mãi cũng chưa hồng
quần
Em nằm đẻ lại thanh xuân
Giọt cường toan động cảm mừng lưu
sinh.
của vườn khuya và ngọc thoan
Chim vườn cây cây vườn chim
Nửa đêm đá tảng bỗng chìm theo hoa
Kinh vô cùng đổ ngân nga
Hồn tiêu tịch lặng chui qua mộ người
Sầu tan trong nửa cánh dơi
Nghìn bông huyết rụng đỏ trời chiêm
bao
Dầm dề mộng ướt lá sao
Vườn khuya bướm gáy làm sâu vườn
người
Tập san VĂN số đặc biệt Thomas Mann
MỘT ĐÊM CÂY CỎ
Giết cung đàn trăng lạnh
Mây đùn mộ mắt môi
Giọng cười rơi từng mảnh
Chiều dang dở sau đồi…
Dầm xuống mồ sương đục
Chiều cháy ngút ác tà
Lửa loang đầu ngọn trúc
Thảng thốt đỏ màu hoa…
Chân bước bùng vắng lặng
Si thắt cổ trên cành
Đêm gầm gừ vô hạn
Trăng kêu lừng đá xanh…
Nửa khuya trào tóc biếc
Trăng bát ngát ngoài hiên
Chim kêu, ôi kinh động
Rừng ớn lạnh vô biên!...
…Phải em ngoài gió lớn
Thầm thì rặng vi lô
Chẻ hai tờ lục diệp
Viết đời xuân không ngờ?...
NHỮNG NGÀY CẠN GIÓ
* Kỷ niệm sâu sắc với thi sỹ
Hoài Khanh & Dalat thơ mộng.đã lùi xa…
trôi giạt mãi.đợi hết ngày cạn gió
chúng tôi về.chiều đã lấm đầy tay
những con sông.dòng suối.những rừng cây
cũng thắp nốt ngọn nến vừa hụt bóng…
trôi giạt mãi.cũng đến ngày
cạn nắng
những giàn mây ôm sấm sét vào lòng
chúng tôi hớp.từng giọt sương.nhánh ngọ
sưởi lòng nhau.năm tháng sắp về không…
trôi giạt mãi.trên tay vừa
cạn biếc
vang trong hồn.hao hụt những tàn phai
chúng tôi bước.nghe chân mình vọng lại
tiếng trầm buông.rơi quạnh quẽ.đêm ngày…
trôi giạt mãi.sẽ đến ngày
cạn thắm
chúng tôi về.ấm lạnh với tro than
con đường cũ.đã khuất vào muôn dặm
cuốn sách đời.vàng ố.giở từng trang…
MƯỜI HAI BÀI LỤC BÁT CHƯA KỊP VIẾT TỰA ĐỀ
BÀI 217
Gió về lừng lựng trên đồi
Ai xanh như tiếng trao lời cuối đông
Ai xanh tiếng ngợp cả lòng
Tầm sương khắc khoải xưa từng gọi nhau…
Tầm sương ấy mãi còn đau!
BÀI 218
Mai đi về chốn không cùng
Nay nằm cuốn gió mít mùng trong thân
Trở mình. chạm ý phân vân
Sợ tan đi cái căn phần lẻ loi
Sợ tan giọt nắng vừa trôi
Giữa đêm cảm hạnh hiếm hoi cuối đời…
Sợ tan bóng Sẽ tan lời!
BÀI 219
Nằm đây Nghĩ mãi vẫn chưa
Hiểu hết cái lẽ nắng mưa ở đời
Đành theo ngọn gió rong chơi
Trong hiu hắt sẽ cất lời nhặt thưa…
Bao nhiêu buông xả cho vừa?
BÀI 220
Quyết rồi! Về nấp sau vườn
Bắt cho được cái vô thuờng ló ra
Quyết rồi! Sẽ nấp dưới hoa
Bắt cho được cái ló ra vô thường…
Vô thường! Ôi lẽ vô thường
Mai ta dọ hỏi cung đường mây bay
Quyết rồi! lung lạc đâu đây
Rỗng tang ảo mị luôn thay biến, và…
Đến khi trái đất tan nhòa?!
BÀI 221
Cao xanh. Ồ cao và xanh
Cớ sao mãi đứng trên cành lắt leo?
Xuống đây Cùng với heo may
Chiều thôi hắt bóng sẽ quay về trời…
Cao xanh Và cao xanh ơi
Gặp nhau ta sẽ trao lời. cố nhiên
Mây vàng hoặc chốn thần tiên
Cũng không giữ được ai trên đời này.
Sao ta lại phải về ngay
Khi chưa thả hết thơ đầy thế gian?
Nơi đây Khổ lụy nồng nàn!
BÀI 222
Nhiều khi ôm nỗi bất bình
Giận sao tạo hóa cố tình tính sai
Nhốt ta chật chội hình hài!
BÀI 223
Viết dăm ba chữ cảm hoài
Đọc lên nhẹ hẫng. hình hài trống huơ!
Làm thơ. quên hết cả thơ.
BÀI 224
Làm thơ. trống trếnh như thơ
Tịch tĩnh như núi. ngu ngơ như rừng
Trên đồi đá vẫn ở không.
Nghìn sau đá vẫn về không
Còn vang bóng thủa chim hồng bay qua…
BÀI 225
Lên cao khoác áo sa mù
Xuống thấp ôm cái đại ngu khóc cười!…
Tìm ai. Thy sỹ đười ươi?
BÀI 226
Đêm qua Bùi Giáng hiện về
Mang theo giỏ xách. bộn bề thị phi
Lùa chân theo gió mà đi
Áo xanh tóc trắng. phương phi khác thường!…
Nhớ thời dãi nắng dầm sương
Nửa khuya hú gọi loáng đường Lê Chân
– Bái xin Hoàng Hậu mẫu thân
Hồng nhan xô Trẫm xuống phần mộ xanh…
Ô hay! Bàng Giúi sao đành
Tan trong tráng lệ vô thanh ra về?!
Tôi nằm thiếp giữa cơn mê
Câu thơ thánh nhập mãi đè nặng tôi
“Xác thân Bồ Tát tan rồi
“Tụng kinh dưới đất trên trời mây bay…”
…trên trời mây mãi còn bay
Dưới đất tôi cố níu ngày xuống đêm
Sao cho giấc mộng dài thêm…
BÀI 227
Đêm lay lắt bóng riêng mình
Tường như ai đó rập rình chung quanh
Đâu ngờ. trời đang lên xanh!…
BÀI 228
Và kia! Lá mớ trên cành
Con ve thức dậy. hát xanh núi đồi
Và kia! lá mớ mở lời
Chùm hoa tím cũng nẫy chồi hứng trăng!…
Đêm nghe lá mớ. tôi nằm
ngát trong lục diệp. chén rằm dâng lên
Đêm nghe lá mớ. có nên
Quay về lót ổ cùng chiêm bao, và
Ôm nhau chết dưới trăng tà
Tan theo giấc mộng cỏ hoa núi rừng?…
Tan theo lá mớ. tin mừng!
Tết
đến vui cùng một bức thư
Cây cỏ tưng bừng đón gió Đông
Chào Xuân hớn hở, má hoa hồng
Xuân vui. Riêng một cô xuân nữ
Vẻ mặt buồn tênh. Cô đợi chồng
Chồng nàng du học chốn xa khơi
Đã mấy năm nay cách biệt vời
Xuân tới mấy lần, người chẳng tới
Vườn xuân xuân nữ oán xuân tươi
Chào đón ngày vui luống thẫn thờ
Bên song tươi thắm cánh đào tơ
Ngày đi, hoa vẫn tươi như cũ
Cùng với ngày đi người khác xưa
Láng giềng mừng đón kẻ xa về
Rộn rịp nhà bên tiếng giã giề
Thiên hạ mừng Xuân vui họp mặt
Riêng mình hiu quạnh vui mừng chi?
Phòng không ngồi đứng dạ nôn nao
Trầm nhả hương xanh quyện khóm đào
Hồn cũng như hương đương vướng mộng...
Bỗng đâu trạm gửi bức thư vào.
Xé giấy tay run, mắt sáng ngời
Giấy hồng phới ánh má hồng tươi
Má hồng giây phút thêm hồng đỏ
Nhẩm đọc làn môi mỉm nụ cười
“Đêm nay anh vội viết đôi giòng
Thư sẽ cùng em đón gió Đông
Anh vẫn gần em nơi đất khách
Trông hoa lầm tưởng má em hồng
Tết đến. Tưng bừng nắng thướt tha
Chúa Xuân sẽ lại thấy đôi ta
Cách nhau muôn dặm, cùng say mộng:
Em nhẩm thư anh, anh ngắm hoa”
Đọc mãi, cầm thư chẳng nỡ rời
Vọng nghe mãi tiếng kẻ xa xôi
Từ xưa hồn lạnh vì cô độc
Nay được nhời thơ ủ nóng rồi.
Ôm thư đi ngủ những mơ màng,
Bể rộng trời cao sóng bạt ngàn,
Hồn kẻ đọc thư và kẻ viết
Chim lòng gặp gỡ khoảng mênh mang.
No comments:
Post a Comment