TRẦN DZẠ LỮ
CẢM ÂN CHA
Con vẫn biết bóng cha như bóng núi
Lặng lẽ nuôi con, lặng lẽ đau đời…
Ơn dưỡng dục làm sao mà quên nổi
Dù bây giờ con ngoài tuổi sáu mươi?
Vì cơm áo, cha lặng lẽ lên đồi
Nơi phố núi rất mù sương Đà Lạt
Ngày mẹ mất, cha không sao về kịp
Chỉ có con vuốt mắt mẹ mình thôi!
Khi trở lại, làm gà trống trong đời
Nuôi chúng con bằng tình cha lao khổ
Là nho sĩ, nên không đành thất thố
Với ơn sâu nghĩa nặng chốn quê nhà…
Đâu ngờ rằng, một mùa xuân nở hoa
Cha âm thầm ra đi, không trăn trối
Con chợt mồ côi cả cha lẫn mẹ
Ai chia lìa mình như rứa hở cha?
Mất cha rồi, sầu ngày tiếp tháng qua
Sự nghiệp, công danh con đành bỏ dở
Phương-Nam-Hành! Kẻ giang hồ lìa xứ
Chiều ba mươi gõ nón hát cuồng ca…
Ngoài sáu mươi, mới làm thơ cho cha
Con không khóc nhưng tim mình lệ ứa
Tìm đâu được người kính yêu xưa nữa
Bóng núi tình, cha che chở đời con?
GIỌNG NGƯỜI THỎ THẺ
Lâu lắm rồi mới nghe giọng của em
Giọng thỏ thẻ của người con gái Huế
Tôi xa xứ nên bồn chồn như thể
Gặp Hoàng Thành trong tiếng nói sông Hương…
Bao nhiêu năm tôi uống nước xa nguồn
Nhưng vẫn nhớ hoài mô, tê, răng, rứa
Vẫn thương mạ với câu hò nghiêng ngửa
Đêm Kim Long đứt ruột khúc Nam Bình!
Và Vỹ Dạ ngày xưa em nghiêng nón
Cho ai về lẽo đẽo mộng thu phai?
Tiếng như chim em nhả nhạc bên đời
Người du tử cũng hồn xiêu phách lạc!
Đến SàiGòn -Phố phồn hoa, đài các
Mà sao em thỏ thẻ vẫn ân cần?
Chờ anh hí! Đã làm tôi rơi nón
Lúc qua cầu ngơ ngẩn một vầng trăng…
Thêm điệu hát chầu văn em ngẫu hứng
Càng khiến tôi da diết đến se lòng
Ơi giọng Huế khi mô rồi cũng rứa
Bên tai người thánh thót tiếng yêu thương
KHI TRỞ VỀ TRƯỜNG CŨ
Gửi quý thầy cô và các bạn CHS Nguyễn Tri Phương 63-70 Huế
Khi trở về-ngẩn ngơ bên trường cũ
Phượng đỏ rưng rưng nỗi nhớ tình đầu
Trời vẫn xanh trong mắt Huế-ca-dao
Sao chiều tím trong tôi màu kỷ niệm?
Khi trở về-Huế vẫn còn nắng lụa
Ai mơ ai theo mấy nhịp Trường Tiền?
Sao tôi đứng một mình tôi lớ ngớ
Mùa hạ buồn vì ngái ngút tình em...
Khi trở về - bên hàng cây Long Não
Tôi vin cành xao xuyến đến đăm đăm
Mộng ngày xưa ký thác với dòng sông
Nay soi bóng ấu thơ nào hụt hẫng?
Khi trở về-Còn trong tôi hoài cảm
Bạn bè nay phiêu bạt bốn phương trời
Phượng vẫn nở sao lòng sầu vô hạn
Hỏi ai người chia thương nhớ cùng tôi?
Khi trở về - biết là không còn nữa
Bóng thầy xưa như mây trắng qua đời
Ngôi trường cũ âm thầm như dấu lặng
Ngày mai rồi tôi biền biệt người ơi!
KHÔNG AI
Không ai tròn trịa cho con
Bằng tình thương Mẹ giữa chon von chiều…
Cha đi ngăn ngắt bao nhiêu
Lời ru Mẹ vẫn tin yêu ngày về!
Con mù mịt mấy sơn khê
Vẫn con mắt Mẹ ngóng thê thiết ngày…
Bát cơm xưa cứ đong đầy
Mẹ lưng chút ít, gừng cay thêm tình
Bây giờ nơi chốn phiêu linh
Xứ xa, nhà lạ, con tìm đâu ra ?
Biển trong tim Mẹ bao la
Con bơi hết cõi người ta se lòng!
Tàn năm, hết tháng rưng rưng
Biết đâu hạnh phúc mà chưng cất đời?
Độc huyền ai rót chơi vơi
Càng thương nhớ Mẹ càng vời vợi mong..…
NGÀY CHA ĐI
Cha đi bỏ lại đường cày
Con trâu ngơ ngác, gió gầy chiều hoang
Mẹ về giặt áo bên sông
Nhặt bao nhiêu nhớ, cũng không thấy người…
Cha xa ,còn lại mình tôi
Sầu lấp thôn ổ, tay vời quạnh hiu…
Nghĩ về con mắt đăm chiêu
Càng thương bóng núi, càng đeo đẳng tình.
Chụm tay mà gọi bình minh
Không nghe hồi đáp, giật mình mồ côi…
Ruộng đồng còn đó cha ơi
Mà sao thắt thẻo đũa đôi mẹ tìm?
QUÊ MẠ
Lăng lắc rồi …nhớ làm sao quê mạ Hoa mướp vàng lóng lánh nắng mật ong Con bướm đậu vào hồn thơ ấu cũ Hương bưởi thơm rưng rức tuổi yêu đầu…
Giờ đi xa, thức kỷ niệm xôn xao Để rưng rưng tiếc cái thời mới lớn Chơi Bịt Mắt …trong đống rơm hơn hớn Anh té vào cứ ngỡ thuộc về nhau…
Trăng đầu làng vằng vặc đến nôn nao Hương bồ kết ai gội đầu thơm lựng Đấy, chính là hương thời gian vô lượng Cứ theo người ngai ngái ở bên sông…
Khói lam chiều vương mắt chị thương mong Dấu chân người tình đầu non ngậm ngải Lời ru mạ đi qua thời giông bão Vân Thê ơi! Còn ngon ngọt se lòng!
Đi đâu rồi tôi vẫn cứ thèm hong Chút hương xưa , để quên đời du thủ… Và quê cha, chưa về là đắc tội Trăm lần, mình đâu phải đứa con hoang?
THƠ CHO VỢ LẦN GIỖ THỨ 6
Sắp rồi ngày giỗ mình ơi
Thiên thu còn có gọi đời nhau không?
Con ra quê xứ bên chồng
Căn nhà vắng ngắt, tôi bồng cô đơn...
Tắt đèn tối lửa rưng rưng
Lấy ai bầu bạn lúc bừng mắt sâu?
Mình đi bỏ lại chiêm bao
Để tôi gắp nốt ngày sau héo mòn...
Sáu năm đời nhói tim luôn
Đêm đêm tôi lạy người thương sói đầu!
Hiển linh em ở trời cao
Về đây chứng thực anh sầu mồ côi...
Mồ côi vợ, mồ côi tôi
Soi gương cổ quái mặt người nhện giăng
Bưng lòng để nhớ trăm năm
Cưng ơi! Sao nỡ xa trần gian anh?
THƯ GỬI CHỊ - TRẦN DZẠ LỮ
11 Tháng 12 2013 lúc 19:18
1.
Chị thân yêu,sáng nay nhận được thư chị sau những ngày tháng tưởng đã mù tăm, ngăn ngắt đời nhau trong muôn trùng sóng vỗ. Đọc thư. Lòng em chùng xuống rồi quắt quay như có lửa đốt trong lòng. Chị nhắc đến Huế-của-mình như một hòai niệm khôn nguôi, một nhớ thương khôn cùng với trái tim của những đứa con lìa xứ tha phương.Những đứa con đọan lìa nơi chôn nhau cắt rún nhưng lúc nào cũng đau đáu mộng trùng lai…
Giây phút này đây, chị ơi, thân xác em vẫn bên trời viễn xứ nhưng hồn em như đã bay về ngoài nớ - nơi bóng kinh thành cũ ăm ắp thuở vàng son. Nơi Cố Đô đẹp một cách lụa là, có giòng Hương giang vắt ngang mơ mộng, lãng đãng ngày nào ai soi mắt dấu ái bên nhau.Ai như Hòn Vọng Phu trông lên đỉnh Ngự, ngó qua đồi Thiên An , ong óng mơ theo điện Hòn Chén để phân vân một ngày phu phụ xẻ áo chia khăn…
Chị ơi, giây phút này đây, em càng thấm thía khi nhớ đến câu thơ của anh Tường Linh: Mất hết rồi từ hôm bắt đầu thương nhớ…
Bắt đầu thương nhớ không phải mới bây giờ, hôm qua, mà đã bao nhiêu năm rồi, với em, với chị, Huế là một hoài niệm bởi mình đã như loài chim thiên di bay về phương Nam-đôi khi ngoảnh lại đã thấy chấp chới nghìn trùng. Nghìn trùng nhưng rõ ràng vàng ngọc và ta cứ canh cánh bên lòng Huế ơi!
2.
Chị thân yêu. Thư chị gợi nhắc kỷ niệm xưa khiến em bồn chồn, thao thức. Tưởng chúng đã ngủ yên trong ngăn ký ức của kẻ xa nhà, ai dè một phút giây thôi, kỷ niệm lại bừng bừng sống dậy. Em làm sao quên thời thơ ấu nơi đó. Làng Ngọc Anh nằm bên bờ sông Vân Dương. Chúng mình cắp sách đến trường Tiểu học rồi Trung học trong nghèo khổ nhưng lắm đam mê-mê học và mê làm văn nghệ. Hồi đó chị em mình thi nhau viết lách và thành lập thi văn đoàn và ra mắt những tập san chép tay mà sao lắm hăm hở quá vậy?
Em nhớ có khi ngồi chép tập san dưới ngọn đèn dầu tù mù, muỗi cắn 2 chân vẫn không hề hay biết.Hồi đó, thời thanh xuân của mình quá đẹp và lãng mạn. Có những ngày, những đêm,chị em mình đạp xe lang thang qua Gia Hội,xuống Bao Vinh,vào Nội thành, về Giạ Lê, lên Long Thọ để rủ rê bạn bè làm văn nghệ mà không biết mệt mỏi là gì. Cứ mải mê và đắm đuối. Tưởng một thời thôi. Một thời để yêu, để nhớ và để viết. Ai ngờ đã thành nghiệp dĩ! Hơn ba mươi năm rồi, giữa bao cay đắng, ngọt ngào của cuộc sống - dù nặng nợ áo cơm. Chị ơi ! em vẫn viết như một gửi gắm, giải bày và viết để có thể nhẹ đi phần nào những trì níu nặng nề của số phận. Và hơn ba mươi năm rồi, em biết chị vẫn cô đơn giữa trần thế để cũng tiếp tục viết lách.
Chị ơi, em làm sao quên năm 1973-khi biết em quyết định Hành phương Nam chị đã làm bài thơ Tiễn Đưa để tặng em. Bài thơ ấy đã theo em suốt tháng năm lưu lạc quê người. Bài thơ là ngọn lửa hồng sưởi ấm tim em giữa đêm
đông xa xứ:
Mai em đi vui với khung trời rộng
Đem tim lòng hòa điệu với đại dương
Hát vỡ cổ những khúc tình ca biềc
Hãy yêu người như chị đã yêu em…
thơ Lê Thị Ái Niệm
Hơn ba mươi năm em vẫn là nho sĩ cuối cùng của thế kỷ 20 như lời nhà văn CTB đã nhận định về em. Và bởi em vẫn là em của chị. Vẫn là đứa hòa nhập chứ không hòa tan , vẫn Huế chay. Huế răng-ri-mô-rứa giữa lòng Sài Gòn phù hoa, giữa đất phương nam mưa nắng hai mùa…
3.
Chị thân yêu. Thư chị hỏi về họat động văn học nghệ thuật của người Huế xa xứ ở SàiGòn. Xin thưa, tuy sự tập hợp cộng đồng người Huế ở đây chưa đủ đầy, vạm vỡ để có tiếng nói chung-nỗi da diết hướng về quê nhà, nhưng đã có những họat động đáng kể. Đó là Hội Đồng Hương Huế. Ngoài những họat động bình thường của một hội còn có tập san lấy tên NHỚ HUẾ đến nay đã gần 30 số. Các anh chị ĐP, THL, CQV, HVD, VNL, LNK, HĐTA, TKN, TT, DĐH…đã không ngừng nỗ lực vận động và nuôi dưỡng tập san ngày một tiến bộ hơn bởi quan niệm ngoài chuyện áo cơm của mỗi người, còn phải làm điều gì đó để tự hào rằng mình là người Huế, mang mang tinh thần con cháu Công chúa Huyền Trân.
Chị biết không, ở đây có những người em quen lạ lẫm mà vô cùng dễ thương như bác sĩ. Anh là viện trưởng Viện Y Học Dân Tộc nhưng lại là một cây văn nghệ.anh sáng tác nhạc,vẽ tranh, làm thơ. Những thứ này anh trưng bày khắp viện như một cách chữa bệnh cho người bệnh. Anh có những câu thơ rất dễ thương: Chỉ một tiếng động thôi.Đủ dậy lên mấy trời thương nhớ. Chỉ một hạt bụi thôi. Đủ chất chứa cả xưa, sau.Chỉ một giọt mực thôi đủ bừng lên mấy cõi. Cõi quen rồi và lạ lẫm cõi chưa quen! Hay anh LQT, một tay từ trước đến nay thường trực chứa chấp anh em làm văn nghệ lúc sa cơ thất thế. Một người lúc nào cũng thắp nụ cười hồn hậu trên
môi với câu ca dao: Gió đưa cây cải về trời.Rau răm ở lại chịu lời đắng cay..
Anh T đã xây dựng một Tiểu Ca Dao ở Gò Vấp.Đó là Huế của anh.Có những đêm trăng em ngủ lại ở Tiểu ca Dao để thấy Huế thu nhỏ trong một không gian tình tứ, lãng mạn…
Sôi nổi hơn là bác sĩ DĐH.Tay này là một bác sĩ thẩm mỹ hái ra tiền. Lẽ ra anh ta chỉ Vinh thân phì gia là xong chuyện. Nhưng tay này đã rất mực lãng đãng, phiêu bồng. Sáng ở SàiGòn. Chiều có thể ở Đà Lạt, Nha Trang, Mũi Né để làm một nhiếp ảnh gia tài tình. Tháng này ở Huế. Tháng sau có thể ở Canada ở Mỹ để trưng bày tranh. Hoặc đang khám bệnh, thoắt cái đã biến vào một ngôi chùa để sống chết với thế giới truyện ký của mình. Mấy năm nay DĐH cũng chăm bẳm vào dự án làng Văn Hóa Huế bên quận 2-sát bờ sông Sài Gòn H có những cơn điên thuở nào không bao giờ ngủ yên như bọn mình ngày xưa đó chị. Cơn điên dễ thương biết bao! Sẽ vô cùng cảm động nếu chị biết rằng qua Canada ,H dám bay thêm 5000 Km chỉ để trao giùm tập thơ cho người bạn. Có nhiều người Huế rất Huế và lạ vậy đó, mà trong một bài viết ngắn em không nói hết được với chị.
4.
Chị thân yêu.SàiGòn đang tháng 11.Tháng này rồi mà có những cơn mưa dai dẳng như Huế. Mưa. Mưa. Mưa làm em nao lòng và nhớ làng Ngọc Anh. Nhớ những năm tháng chị em mình còn ở bên nhau như Bá Nha-Tử Kỳ. Và ta đã thâm hiểu đời sắc sắc không không thì còn giờ ra chơi thì hãy cứ vui với Thi Ca,Âm Nhạc, Hội Họa bởi những điều này sẽ làm thăng hoa và dưỡng nuôi tâm hồn chúng ta , phải vậy không chị?
Dù ngày mai thế nào em vẫn tin như thi sĩ Bùi Giáng đã tin:
Thưa em xứ Huế bây giờ
Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương…
Tin vậy thì ta an lòng để thương và nhớ về Huế của mình, phải không
chị?
Mong thư chị.Em đây.
Trần Dzạ Lữ
No comments:
Post a Comment