Saturday, September 5, 2020

Phạm Thanh Chương 2

Thi sĩ Nguyễn Bắc Sơn - Thưa Thầy còn nhớ con không

Thi sĩ NGUYỄN BẮC SƠN


Đã dừng bước “cuộc rong chơi”

“..Có khi nghĩ trời sinh mỗi mình ta là đủ
Vì đám đông quậy bẩn nước hồ đời
Nhưng lại nghĩ trời sinh thêm bè bạn
Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi..”

                                             NBS


Trước năm 1975, thỉnh thoảng tôi có đọc được thơ Nguyễn Bắc Sơn in rải rác trên các tạp chí văn nghệ hồi đó. Thơ ông để lại trong tôi một thoáng buồn như nỗi nhớ, một chút tiếc nuối không nguôi về quãng đời đã sống.

Cái “ngang tàng” trong thơ ông là cái “ngang tàng” của một tâm hồn phóng khoáng, hào sảng.


Những năm sau này sức khỏe ông suy giảm và dường như những bài thơ ông viết cũng “ mệt mỏi” và đầy tính triết lý của một con người đã bắt đầu “thấm mệt”.


Cái hiu hắt trong thơ Nguyễn Bắc Sơn làm tôi chợt liên tưởng đến một dĩ vãng đã phủ đầy rêu và bụi mờ của một quê nhà buồn bã :


“…Về đâu cũng chỉ là đâu đó

Đâu cũng đìu hiu đất Hán Hồ…”


Phải chăng từ nơi dãy đất miền biên ải này đã gợi cho ông nhớ đến nàng Chiêu Quân cùng đoàn người với tâm trạng ngổn ngang khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ trong một buổi chiều tuyết giăng trùng điệp.


Nơi Kiều Phong, một nhân vật kiệt xuất trong giới võ lâm đã dùng thần công vô địch ngăn cho hai bên Tống – Liêu không tàn sát lẫn nhau, cuối cùng Kiều Phong đã dùng cái chết của mình cho hai bên bãi chiến. 

Hình ảnh người anh hùng Kiều Phong tự đâm vào tim mình tuẩn tiết trong một buổi chiều âm u, tuyết phủ trắng xóa cửa ải Nhạn Môn Quan, một nơi núi non trùng trùng hiểm trở, nơi chỉ có chim Nhạn mới có thể bay qua cửa ải, một nơi thê lương, ảm đạm lạnh lẽo khôn cùng mà nhà thơ Quang Dũng đã từng cảm thán khi nói về tâm trạng của Chiêu Quân:


“…Đây Nhạn Môn Quan đường ải vắng

Trường Thành xa lắm Hán Vương ơi !...”


Từ hình ảnh bi hùng đó Nguyễn Bắc Sơn đã dùng ngòi bút của mình để nói lên niềm thương tiếc Kiều Phong, một tài năng kiệt xuất trong giới võ lâm:


“..Tháng giêng ngồi quán, quán thu phong
Gió Nhạn Môn Quan thổi chạnh lòng.
Chuyện cũ nghe đau hồn tứ xứ
Thương Kiều Phong, nhớ tiếc Kiều Phong…”


Nguyễn Bắc Sơn (1944 – 2015) quê Phan Thiết, Bình Thuận.

Trước năm 1975 ông bị động viên đi lính trong quân đội VNCH.

Ông là thi sĩ nổi tiếng với một tâm hồn lãng tử, khoáng đạt:


“…Có khi nghĩ trời sinh mỗi mình ta là đủ
Vì đám đông quậy bẩn nước hồ đời
Nhưng lại nghĩ trời sinh thêm bè bạn
Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi…” 

Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, ông có một cái nhìn khác hẳn với cái nhìn của mọi người, cái nhìn của ông nhẹ nhàng như bỡn cợt:


“..Bốn chuyến di hành một ngày mệt ngất
Dừng quân đây nói chuyện tiếu lâm chơi

….

Đi hành quân rượu đế vẫn mang theo
Mang trong đầu những ý nghĩ trong veo
Xem cuộc chiến như tai trời ách nước
Ta bắn trúng ngươi vì ngươi bạc phước
Vì căn phần ngươi xuôi khiến đó thôi…”


Trước sự sống chết, mất mát đối với ông cũng cũng chẳng có gì quan trọng:


“..Mai ta đụng trận, ta còn sống
Về ghé Sông Mao phá phách chơi..”


Với một tâm hồn phóng khoáng, Nguyễn Bắc Sơn xem trần gian này như một nơi ghé lại, dừng chân trong phút chốc, nên năm 15 tuổi ông vào nghĩa trang cắt gân và mạch máu nhưng được người ta phát hiện và cứu sống và 3 lần nhảy lầu sau đó cũng không thành công.


Tôi tự hỏi thế giới Ta bà này có điều gì.. “không phải “ với những người tài hoa như Nguyễn Bắc Sơn hay Nguyễn Tất Nhiên để họ phải tìm cách lánh mặt trần gian này, nơi có quá nhiều bất trắc, đau thương và sầu muộn ?

Saigon, tháng lll. 2019


PHẠM THANH CHƯƠNG

* Ở Đời Như Một Nhà Thơ Đông Phương

 

 

THƯA THẦY, THẦY CÒN NHỚ CON KHÔNG?

 

(gởi thầy Tôn thạnh Hiệp)

Hai mươi năm, con đã qua cái tuổi trưởng thành và thầy cũng già đi. Gặp lại thầy con cứ ngờ ngợ, sao thầy gầy nhiều như vậy? Mái tóc thầy lưa thưa, bạc trắng. Thời gian quả là khắc nghiệt như người ta vẫn nói. Hai mươi năm nghe xa vời vợi nhưng sao con có cảm tưởng như mới hôm nào. Con nhớ ánh nắng vàng úa trên sân trường, bước chân thầy thanh thản trên dãy hành lang, ánh mắt thầy nghiêm nghị và nụ cười đôn hậu. Gặp lại thầy bất ngờ quá, vẫn ánh mắt ngày xưa thầy nhìn xuống lớp, bây giờ thầy có nhận ra đứa học trò cũ của thầy?


Mới ngày nào…thầy đã phác họa cái hình ảnh hào hùng, trượng phu của con người Từ Hải với râu hùm, hàm én, lưng to vai rộng, lược thao khí phách hơn người. Cái im lặng của hơn bốn mươi đứa học trò nổi tiếng nghịch ngợm làm cho con nổi da gà. Con ngồi nín thở để nghe cho rỏ từng lời thầy giảng. Giọng thầy sang sảng lúc bổng lúc trầm, lúc ào ào như thác đổ , lúc nhỏ nhẹ như tiếng ru…Tài hoa thì bạc mệnh, cái mệnh bạc của Thúy Kiều làm mắt con rơm rớm, nhưng con lại tức tối uất người vì cái chết “vô duyên” của người anh hùng Từ Hải. Rốt cục, Từ Hải vẫn là một con người bình thường như bao nhiêu kẻ khác, cũng hỉ, nộ, ái, ố chứ chẳng thần thánh gì như con vẫn nghĩ. 

Bây giờ, hàng ngày ngồi bên lề đường vá những chiếc vỏ xe cho khách thập phương, lòng con vẫn nhớ đến lời dạy của thầy: Hãy đứng thẳng làm người…hãy yêu thương giúp đở…hãy sống với lòng nhân ái…


Hai mươi năm cách biệt thầy, xa mái trường thân yêu cũ nhưng những lời thầy dạy như ngọn nến lung linh soi rọi cho con mọi ngõ ngách trong cuộc sống bất trắc và đầy nghiệt ngã nầy.


Ngày mai mặt trời vẫn lên, thời gian vẫn bình thản đi qua, những hạnh phúc, buồn vui, những được thua, hơn thiệt rồi cũng như gió thoảng nhưng ơn thầy vẫn còn mãi ở lòng con.

Thưa thầy, thầy còn nhớ con không?

Saigon, tháng 8.2020

PHẠM THANH CHƯƠNG

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...