Friday, October 2, 2020

Chiều xưa

 

LỤC BÁT CHIỀU XƯA

1
Ni cô tụng nốt kinh chiều
Thoảng nghe trong gió cánh diều pháp không
Sự đời tưởng đục hoá trong
Ngờ đâu lòng vẫn còn mong bóng hình
2
Theo thầy xuống núi dạo chơi
Sãi con tạc dạ những lời thầy khuyên
Bất ngờ con mắt bên hiên
Sãi nghe có tiếng con tim rụng rời
3
Thánh nhân dạo chợ tìm gì
Ô hay! Chợ vãn cười khì bỏ ra
Tình người trong cõi bao la
Tưởng nhiêu khê thật hoá ra tầm phào
4
Phấn son trét trét bôi bôi
Hầu mong che lấp cái tôi rẻ tiền
Sự đời vốn dĩ đảo điên
Còn hơi thở cuối dám phiền người chăng
5
Cùng nhau dạo bước non xa
Thánh phàm lạc lối chiều sa lưng đồi
Bước đi một bước đã rồi
Khó lòng quay lại cõi người đa đoan
6
Trần gian lắm kẻ công hầu
Một đêm thức dậy còn đâu bạc tiền
Chi bằng dạo bước non tiên
Ngắm mây bên suối trăng nghiêng soi mờ
7
Khách về thăm lại chùa xưa
Ẩn trong sương khói chiều mưa trên ngàn
Nghe chừng Bát Nhã còn vang
Còn nghe trong gió ngập tràn Hoa Nghiêm
8
Đêm qua nằm mộng thấy ta
Dạo chơi khắp cõi ta bà thế gian
Rượu thơm rải khắp truông ngàn
Dẫu sao mộng cũng huy hoàng cuộc chơi
9
Tới đây dự cuộc tương phùng
Trải bao dâu bể cùng chung một thuyền
Thế rồi cạn một chữ duyên
Cũng đừng vướng mắc thề nguyền ngày xưa
10
Lời xưa thầy dặn tỏ tường
Biết đâu họa phúc mà lường nông sâu
Tử sinh có nghĩa gì đâu
Chẳng qua hạt bụi bên cầu đánh rơi
1
Chút lòng kể với rừng thu
Ngậm ngùi đất trích cõi u tình buồn
Ngàn năm còn nhớ cội nguồn
Mối hờn thiên cổ dám tuồng lãng quên
2
Ta mang áo rách vai hề
Bạc đầu mà vẫn u mê cõi người
Thăng trầm chưa dứt cuộc chơi
Hiểu ra vì đã xa rời tâm kinh
3
Mênh mông chiều muộn rừng thưa
Đường về sơn tự gió lùa áo tăng
Ma Ha Bát Nhã còn chăng
Khách thiền ngơ ngẩn thềm trăng hoang tàn
4
Nhìn quanh nghiệp báo chập chùng
Múa may cũng chẳng thoát vòng cơ duyên
Thì thôi nhận hết tội riêng
Trả luôn cho nhẹ nỗi niềm mai sau

1
Múa may cũng hết một đời
Tiếc thay chẳng hái được lời lãi chi
Chỉ còn lại chút hồ nghi
Thôi ta quẳng quách sá gì cuộc chơi
2
Chân trần bước thấp bước cao
Tiểu tăng tự hỏi kiếp sau có gì
Vội vàng tụng nốt kinh thi
Thật ra chú đã chọn đi lầm đường
3
Lên non tìm Phật trong chùa
Vượt qua bốn ải trọn mùa nghe kinh
Phật cười cái bọn vô minh
Phật ngồi ngay tại gia đình đó thôi
4
Ngoái nhìn lại cuộc rong chơi
Nếp hằn cũng đã đầy vơi bốn mùa
Đôi khi cũng nhớ xuân xưa
Mĩm cười độ lượng như vừa thoát thai
5
Nửa bên chánh, nửa bên tà
Thật ra thì cũng chánh tà hai bên
Cuối đường nhớ nhớ quên quên
Hết quên lại nhớ, nhớ quên lại cười
6
Rong chơi hết một cuộc chơi
Đến chừng ngó lại thấy đời thản nhiên
Ừ thì vạn vật như nhiên
Quỉ ma cùng với thánh hiền hò reo
7
Phẩy tay hạt bụi bay vèo
Sơn tăng ngất ngưỡng xuống đèo về thăm
Kinh thành lũ lượt áo khăn
Thiền sư về lại trăng rằm rừng xưa
8
Hốt nghe ngọn gió trở chiều
Bên sông vẳng tiếng sáo diều vi vu
Lá vàng rơi giữa rừng thu
Hình như có tiếng mùa thu gọi buồn
9
Đường dài chớ ngại dừng chân
Dăm câu chuyện vãn khi gần khi xa
Cũng đừng chấp nhặt tà ma
Nụ cười ác quỉ thật ra cũng hiền
10
Lặng nghe tiếng vọng bên thềm
Hình như áo lụa của niềm yêu xưa
Gió vờn ngọn trúc đong đưa
Áo ai ngày ấy thoảng vừa đưa hương 

Bỏ quách chuyện đời ta lên núi
Mang theo bầu rượu uống cùng trăng
Sá chi thế sự nhọc nhằn
Cứ vui với cảnh chiều giăng sương mờ
Đêm dài đối ẩm cùng thơ
Rượu khuya đã cạn bỗng ngờ liêu trai
Ta nghe có tiếng gót hài
Nghe xiêm áo động bên ngoài thảo lư
Hoàng mai dạo nọ đấy ư *
Nhớ câu hẹn ước chiều thu năm nào
Em về như một chiêm bao
Ta nghe vang động xôn xao đất trời
Ủ tà xiêm mỏng chơi vơi
Theo làn khói nhạt còn rơi mơ hồ
Người về như một cơn mơ
Trăng khuya đã nhạt, rượu thơ chợt buồn

1
Đường xa xin chớ ngại ngần
Cứ đi sẽ đến hóa gần chỗ xa
Ngẫm trong thế cuộc ta bà
Vỗ tay có kẻ chan hoà niềm vui
2
Buổi chiều lên núi hái rau
Sải con ngơ ngẩn trước bao đất trời
Ai xui kinh kệ vẽ vời
Đôi khi cũng nhớ tới người ngày xưa
3
Dừng chân hỏi quán bên đường
Về nơi sơn tự ước dường bao xa
Cớ gì chẳng tự hiểu ra
Gần xa há phải đường xa mà gần
4
Hốt nghe núi rống trời gầm
Ầm ầm đá lở muôn phần oai nghi
Nhìn quanh nào có thấy chi
Thì ra đá lở đôi khi tại lòng
5
Hoang mang tỉnh giấc kê vàng
Giật mình nhớ lại đôi hàng lệ sa
Hiểu rằng chỉ một sát na
Còn trong thế cuộc ta bà tử sinh
6
Thiền sư nhớ núi ngậm ngùi
Tấc lòng lặng lẽ xa rời đế kinh
Há vì một chút vô minh
Mà quên quỉ dữ đang rình rập kia
7
Chợ chiều có kẻ rong chơi
Nghêu ngao câu hát buông lời bâng quơ
Ẩn trong áo rách ngu khờ
Tế điên nay cũng bất ngờ đầu thai
8
Núi cười ngõn ngoẽn nhìn mây
Phiêu du bốn cõi có đầy hồn thơ
Mây cười mắt biếc lẵng lơ
Xem ra thì cũng bến bờ cỏ hoa
9
Ngẫm trong vận hội đất trời
Tội chi mà chẳng vẽ vời đôi câu
Rồi mai thoát cuộc cơ cầu
Đôi khi nhớ lại còn mầu hoàng hôn
10
Bên sông có kẻ ngóng đò
Chiều hoang vắng lặng nước dò nông sâu
Đã qua một cuộc bể dâu
Khách thiền bất chợt buông câu cười tình

1
Thăng trầm cũng hết cuộc chơi
Tội chi mà phải giận đời đảo điên
Phẩy tay quên hết muộn phiền
Để xem chớp bể mưa nguồn về đâu
2
Chiều qua truông bãi một mình
Áo thô gậy trúc thấy hình như vui
Khách tăng chợt nở nụ cười
Cỏ cây cảm động tặng đời đóa hoa
3
Đường xa lữ khách về đâu
Bóng chiều đã nhuốm giang đầu quạnh hiu
Mờ xa con nhạn kêu chiều
Nhớ người dạo nọ yêu kiều áo xưa
4
Nhón tay hái nụ nguyên sơ
Tặng người một đóa còn ngờ chiêm bao
Trần gian lắm cuộc ba đào
Hỏi trong thiên hạ lối nào tử sinh
5
Bụi đường còn vướng trên vai
Trăng khuya thấm đẫm mờ phai lối về
Chút lòng đừng ngại nhiêu khê
Nụ cười nở giữa bốn bề tịch liêu

1
Trót ham phiêu lãng mây trời
Bỏ quên thế sự quên người năm xưa
Trần gian bỏ mặc nắng mưa
Bây giờ chợt nhớ cũng chưa muộn màng
2
Nụ cười nở giữa hư không
Trời quang mây tạnh chút lòng thiền sư
Độ người giữa chốn hao hư
Độ luôn ác quỷ mịt mờ chốn xa
3
Xót lòng bia mộ bên đường
Khói nhang lạnh lẽo vô thường cuộc chơi
Trăm năm thế cuộc đầy vơi
Chuyến đò sinh tử đợi người qua sông
4
Chợ đông há dễ đâu tìm
Ngó quanh chỉ thấy ưu phiền gần xa
Trót sinh vào cõi ta bà
Để xem ác quỷ thật thà ra sao
5
Trăm năm là một cuộc chơi
Ngại gì dạo gót bên đời đa đoan
Cuối cùng nghiệp dĩ còn mang
Thánh phàm chắc cũng xếp hàng có khi
6
Cuối thu chiếc lá lìa cành
Thả rơi theo ngọn gió lành thổi qua
Nhường cho nụ biếc đơm hoa
Thế gian thêm một món quà ngát hương
7
Ánh trăng ve vuốt đường quê
Theo chân hành giả trên mê lộ người
Nghe trong tiếng khóc trận cười
Có hồn uổng tử tiếc thời đã qua
8
Khách tri âm dẫu khó tìm
Đàn xưa đã lỡ trăng chìm đáy sông
Tiếc vì một kiếp nhọc công
Xuân thu há để người trông đợi người
9
Thánh hiền lẫn giữa quỷ ma
Cùng đi cho hết ta bà cuộc chơi
Vội gì chẳng ngắm mây trôi
Bên cầu sinh tử chợt trôi nỗi buồn
10
Trăng cười hỏi khách lãng du
Bên bờ ảo mộng cõi tu chốn nào
Nhìn quanh chỉ thấy lao xao
Hơn trăm nghìn lối, lối nào thiền môn

1
Ánh trăng thấm đẫm đường về
Bỗng nghe thương quá bốn bề tịch liêu
Gậy mòn bước nhỏ liêu xiêu
Chùa xưa mái sập nhuốm nhiều rêu phong
2
Hình như nghiệp dĩ còn mang
Kiếp xưa trót hẹn oan oan tương phùng
Nên trong mưa gió bão bùng
Tượng rêu vách núi sánh cùng cỏ cây
3
Qua sông sao chẳng thấy đò
Thấy dăm quỷ nhỏ đứng hò vỗ tay
Tiện đường hỏi ngọn gió bay
Bởi xưa ác nghiệp trả vay chưa tròn
4
Trót sa vào cõi phàm trần
Nhỏ nhoi hạt bụi khó lần đường ra
Bay trong vạn kiếp ta bà
Nước dương cành liễu độ hoà chúng sinh
5
Thảo am góc núi trồng hoa
Giọt sương rưới xuống bỗng ra nhiệm mầu
Cần chi áo lụa công hầu
Trăng non một mảnh ngàn câu thanh bình
6
Trang xưa bút lộng thiên hà
Giật mình ngoảnh lại chữ nhoà trong sương
Chút lòng tạ với triêu dương
Xuân thu dường đã rộng đường vân du
7
Gối đầu tích trượng ngủ quên
Thiền sư thác mộng bên triền đồi xa
Ngập ngừng bướm trắng vờn hoa
Lành thay xác đã bỏ xa phàm trần
8
Khơi lò đốt mảnh trầm hương
Khói lam ẩn hiện người thương năm nào
Xót thương một kiếp má đào
Van em xin hãy tan vào hư không
9
Giữa đường nhặt cánh hoa tàn
Lãng du khách bỗng bàng hoàng ngẩn ngơ
Rõ ràng nào phải cơn mơ
Vừa bay theo gió hồn thơ viếng người
10
Trăng vàng ghé xuống thảo am
Ngắm chung rượu nhạt khói lam mơ hồ
Hoa tiên nửa mảnh tình thơ
Mà người năm cũ đã giờ viễn du

I
Tặng em một đóa hư không
Mà ta nhặt được bên dòng tử sinh
Trải bao lên thác xuống ghềnh
Hôm nay chợt ngộ ra mình bụi bay
II
Đóa hoa dại nở ven rừng
Sư cười nhẹ ngắm giữa vùng tịch liêu
Mờ xa con nước kêu chiều
Bâng khuâng trăng gửi ít nhiều luyến lưu
III
Dừng chân ghé tạm quán đời
Đôi khi cũng được phần lời nhỏ nhoi
Giật mình thấy mặt gương soi
Thấy ta chìm nổi dòng trôi lửng lờ
IV
Áo vàng nhớ dấu chân xưa
Đường qua bến giác còn thưa con đò
Dòng đời nghiêng ngã sầu lo
Hồ như còn lại bụi mờ tháng năm
1
Rượu thơm nửa giọt còn cay
Ghé môi uống cạn vẫn say đằm đằm
Trăng vàng ngoài nội hỏi thăm
Có chàng lãng tử bao năm chưa về
2
Hình như kiếp trước có quen
Bên đường tượng đá ngồi chen mấy tầng
Chào nhau với nỗi vui mừng
Hoá ra con tạo chưa từng nghỉ ngơi
3
Tưởng rằng đã dứt nghiệp duyên
Nợ đời gửi lại gát phiền vô ưu
Chợt nghe theo ngọn gió thu
Giọng người bất chợt như ru nợ tình
4
Bước đi trong cõi ta bà
Chút lòng mong được an hoà chúng sinh
Độ người trong chốn vô minh
Quỷ vương phủ phục nghe kinh một chiều
5
Nước xuôi nước chẳng về nguồn
Đem thân nương náu lũng buồn suối sâu
Tiếc gì một hạt mưa ngâu
Lá hoa cũng đã bấy lâu tự tình
6
Thánh nhân đi giữa chợ đời
Thấy trăm năm một kiếp người đa đoan
Thôi thôi tìm chốn non ngàn
Thảo lư giày cỏ cũng tràn niềm vui
7
Một chiều chợt nhớ non thần
Đãy thô áo vải bước lần tiểu khê
Trùng trùng ảo diệu mê mê
Bước quanh bước quẩn lại về chốn xưa
8
Bao năm bay giữa hồng trần
Một hôm hạt bụi thấy lòng vẩn vơ
Giật mình ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai mắt biếc bên bờ giậu xanh

Lời rằng trùng ngộ em ơi
Hạc bay về phía xa khơi mịt mù
VÔ THƯỜNG một kiếp phù du
PHÙ HƯ AM để nghìn thu đau lòng
Nhớ người DẬT SĨ bên sông
Guốc mòn gõ giữa chiều mông mênh buồn
Lời kinh vang vọng suối nguồn
Ngẩn ngơ cánh hạc như dường nhớ ai
Người từ suốt cõi thiên thai
Đợi nhau hoa rã cánh gầy hạc sương
HOÀNG MAI nở giữa vô thường
Nghe KINH mấy dạo còn vương đền thần...

1
Cớ gì con mắt có đuôi
Nhớ người năm cũ nên xuôi nẻo về
Bỏ kinh quên mõ hẹn thề
Năm non bảy núi lại về chốn xưa
2
Một hôm thử bỏ núi rừng
Về xem phố thị tưng bừng ra sao
Biết đâu trong chốn ba đào
May ra gặp được anh hào kiệt luân
3
Thiền sư nheo mắt cười tình
Trêu bông hoa đỏ nghiêng mình lẳng lơ
Trần gian vui mấy cuộc cờ
Quanh đi quẩn lại còn ngờ chiêm bao
4
Chiều về thăm lại núi xưa
Thấy con hạc lẻ bụi mưa đứng buồn
Ngàn năm suối vẫn về nguồn
Cớ sao ta lại dấu buồn cỏ cây
5
Phàm phu cùng với thánh hiền
Buổi chiều dạo gót bên triền đồi hoang
Cuộc cờ chén rượu cười vang
Ngàn năm nhớ buổi mạn đàm hôm nay
6
Mây bay ngang núi nhoẽn cười
Hỏi trăng còn nhớ đến người ngày xưa
Bên đường ngọn cỏ xin thưa
Trăm năm còn đó vẫn chưa phai màu
7
Chiều về bên suối hoa đào
Bóng chàng lãng tử nhoà vào hư không
Vẳng buồn trong cõi tịch không
Tiếng tiêu dường ẩn chiều mông lạnh chiều
8
Bóng trăng trêu ghẹo đường quê
Sương khuya ướt đẫm nẻo về áo ai
Hình như có tiếng thở dài
Hay hồn uổng tử miệt mài đợi kinh
9
Ráng chiều cũng đã nhạt phai
Có nhà sư trẻ tìm hoài dấu xưa
Núi buồn ướt giọt mưa thưa
Chuông chùa gợi nhớ người chưa tìm về
10
Trăm năm chỉ một sát na
Khá khen ác quỷ thật thà nghe kinh
Độ người qua cõi điêu linh
Đâu hiềm người với yêu tinh lạc loài

1
Vòng tay thưa cõi ta bà
Đến đi âu cũng gọi là xưa nay
Hỏi rằng cát bụi đầu thai
Thưa rằng có chút hình hài cũng hay
2
Bên đường nhặt cánh hoa tàn
Gửi hương theo gió tặng ngàn chúng sinh
Biết đâu trong cõi vô minh
Nụ cười ác quỷ lại xinh hơn nhiều
3
Trong cơn nắng quái chiều tà
Hiên chùa nghĩ tạm khách là đà say
Mơ hồ có áo ai bay
Hay là ảo mộng chiều nay trêu đùa
4
Đường về am vắng đìu hiu
Hỏi thăm tre trúc có điều bâng khuâng
Dõi tìm trong cõi phù vân
Trong muôn ngàn kiếp chẳng lần thấy nhau
5
Một mình thơ thẩn trong đêm
Thiền sư ngắm giọt trăng mềm bên hiên
Lòng yên gửi chốn cửa thiền
Vui câu Bát Nhã hồn nhiên bến bờ
6
Chiều qua truông bãi một mình
Long trầm tích trượng chày kình thấy đâu
Nhe răng ác quỷ chận đầu
Thật ra ác quỷ cúi đầu nghe kinh
7
Ngàn năm cô tịch u sầu
Đá nằm hoang vắng ủ mầu rong rêu
Chợt nghe tiếng hạc kêu chiều
Núi cao còn vọng ít nhiều tiếng xưa
8
Tiều phu dạo bước bên cầu
Một bên túi nhỏ với bầu rượu thơm
Đường về xa lắc cô thôn
Mà hương rượu cũ vẫn còn đâu đây
9
Dừng chân bên bến sông chiều
Đò qua chốn lạ đục nhiều ít trong
Khách buồn hỏi ngọn gió đông
Mây ngang đỉnh núi có trông người về
10
Nửa đường lại gặp nhau đây
Trao cành hoa hẹn ngày này năm sau
Trải bao năm tháng dãi dầu
Gió sương bỗng thấy bên cầu hoàng mai




No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...