Saturday, October 3, 2020

Sa Giang Trần Tuấn Kiệt

Bên sông trần giới

Non thần xa cách ngàn xưa
Hạc về gợi tiếng sầu đưa muôn trùng
Bến bờ sóng lớp mênh mông
Trăng khuya vàng rụng mấy tầng trời xa
Con thuyền giọng hát đêm qua
Ngở như Thần Hạc ngân nga giữa trời
Giòng sông chảy lạnh về khơi
Mộng trường sinh cuộn bến đời ngược xuôi

Biển khuya

Biển khuya sóng vỗ lên hồn
Ta nằm nghe lặng tiếng cồn dâu xanh
Vầng trăng lửa Hạ treo nhành
Vực sâu rêu phủ mấy cành củi khô
Ngàn xưa hoa trắng phiêu du
Nước sa buồn với mùa Thu cách nguồn
Trăm sông buồn cũng xô luôn
Quanh co bến lạ máu xương rụng sầu
Sóng dồi giấc ngủ đêm thâu
Vầng trăng ngọc thạch ửng mầu tồn sinh

Bỗng dưng

về đây dốc đá mù sương
thả tâm tư với con đường lá bay
nguồn xưa triều đổ theo ngày
bỗng nghe chim hót lạc bầy trong đêm
vầng trăng soi một quãng buồn
hồn ta chưa biết bến nguồn là đâu
đi về nội cỏ rầu rầu
đêm nghe tiếng trúc thiên thâu tự Người
sáng trưng giấc ngủ bên đồi
mộng bay theo với những lời thinh không
hoang vu đỉnh núi trời hồng
thầm ôm trăng ngủ mênh mông một đời

EM ĐI

Em đi suốt một giòng bi sử 
Bỏ lạc thanh xuân một mảnh đời
Đã có bao lần em nhớ lại
Mặn nồng bên gác trọ cùng ai

QUA CẦU

Bỏ đau thương lại bên chiều
Bỏ trăng hiu quạnh bỏ triều sóng xô
Bỏ trăm năm cũ bên mồ
Một ta đi với bóng mờ đêm thâu
Lửa yêu thương đốt hận sầu
Hai vai gánh gió qua cầu tuổi thơ
Trời xanh sao biếc bên bờ
Quên em đứng lặng sầu xưa bên giòng
Ráng chiều chim chóc về đông
Với rừng thiên cổ bên trong linh hồn
Một đời giấc ngủ chon von
Cát xa vùng biển cô đơn cuối trời

SÓNG KHUYA
Tìm em biển bắc chiều thu
Thành cao bãi lạnh sương mù còn giăng
Tiếng còi khuya động vầng trăng
Nửa vời sóng bủa âm thầm lại đi
Muôn năm dãy núi xanh rì
Sóng xô đầu bể nói gì hỡi em
 
HÌNH BÓNG MẸ QUÊ
Lưng gầy lạnh gió đầu thu
Tóc bay theo khói sương mù bãi xanh
Cồn tiên sóng lớp vây quanh
Năm mươi năm đã dấu hình mẹ xưa
Đông buồn ngày ấy bơ vơ
Lệ không chảy động hồn thơ giữa hồn
Chiến tranh khói lửa chập chùng
Biết đâu nội chiến quê hương oan cừu
Thanh bình khúc hát vu vơ
Đêm nay nhớ mẹ bên bờ lau không
Cồn tiên bóng hạc lượn vòng
Sầu riêng cúi mặt đôi giòng lệ sa
 
DÁNG THƠ
Trăng có đẹp như lòng anh thuở nọ
Trời có trong lộng lẫy vạn vì sao
Bước từng bước giữa phố phường rộn rã
Mộng bình yên tươi thắm đến phương nào
Lá đào rụng mùa xuân về mấy nỗi
Cơn buồn xưa thiên cổ thoảng men sầu
Xin góp lại trăm nguồn vui thiên hạ
Thắp lên đền kỉ niệm dưới trời sâu
Như bậc đế vương uy quyền tột bực
Dựng đền vàng khắc đậm bước em xưa
Em đâu biết đã một lần bên gối
Sợi tóc em anh giữ đến bao giờ
Anh còn giữ mùi hương lan dạ thảo
Mùi hạnh nhân kỳ ảo tấm thân em
Lời em gọi tiếng thì thầm nhật nguyệt
Lửa yêu thương huyền hoả đọng buồng tim
Giây phút đó cận kề nhau mãi mãi
Nguồn ái ân hoa trái rụng bên thềm
Đâu đấy có giọng chim hồng bay lại
Tiếng sáo chiều vi vút thoảng yêu đương
Anh vẫn cứ ngồi bên bờ sông vắng
Vẫn nghe rì rào tơ liễu phất phơ
Vẫn nhìn ngó dưới lòng sông mây trắng
Nỗi bên trời trong trẻo mắt em thơ
Vẫn ngày tháng trăng sao ngàn cánh gọi
Vẫn muôn trùng chim nhớ tổ kêu vang
Vẫn từng ấy buổi chiều xanh tựa ngọc
Mộng êm đềm kiều diễm bủa vây em
Em vẫn đi qua ngàn trùng con lộ
Những cây xanh và viễn phố mơ hồ
Tà áo trắng mộng hồn xanh dưới nắng
Vẽ một vòng thiên địa giữa trang thơ.
 
TIẾNG GỌI
Lửa thiêu đốt dạ thiên tài
Sầu tây phương thổi trăm ngày cõi đông
Chiều tuôn sa mạc nhuộm hồng
Tiếng gì kể lại trong giòng tuyết sương
Ngậm cười thân phận máu xương
Trời cay đắng để đôi đường phân chia
Ta về nghe động hồn khuya
Cất cao tiếng hát ngã đề không gian
Tuổi thơ em có lạnh buồn
Hãy nghe tiếng gọi bên nguồn chảy xuôi.
 
TÌM
Ði về non nước trùng sinh
Một giòng sông chảy mấy thành nhân gian
Sông theo mây trắng xa ngàn
Tiếng chim đêm quạnh kêu vang trời buồn
Lạnh lùng ngọn gió đầu đông
Mình ta đứng với con sông sa mù
 
THẤT HUYỀN
linh hồn xưa động sa mù
cây ôm bóng rét biên khu chạnh buồn
lầu cao tiếng địch hoàng hôn
ai son vẽ mặt cho buồn biệt ly
linh hồn xưa động biên thuỳ
vết son đầu có còn gì không em
ruột se cổ rúc tay mềm
thời gian luân chuyển cung huyền âm vang
 
NAI
Lên theo đỉnh núi mơ màng
Một con nai đứng vọng ngàn trong sương
Ðá cao bóng dựng trăng buồn
Tơi bời tiếng gió mưa luồn lũng sâu
Gót thầm nai tếch ngàn thâu
Nhân gian nghe cũng nặng sầu bao la

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...