Friday, October 16, 2020

Trúc Lan Nhã

 Ta lặng lẽ, bên trần phương cô tịch
Thấy nhân sinh nương bóng nghiệp soi mình.
Từ vô thỉ lệ hoen mờ đáy mắt
Mãi tri cầu nên vắng mặt an nhiên 

Gói trăng giữa đám mây hờ
Gói tâm giữa những vần thơ nhạt từ
Gói đời giữa những thực hư
Gói dòng sinh diệt Chữ Như đang là!

Một niệm rớt xuống hồng trần
Nhặt lên thì đã bao lần tái sinh
Ai còn mơ cuộc hư vinh
Có từng mơ thấy bóng mình chiêm bao?!
Lòng còn vọng niệm lao xao
Làm sao thấy được lối vào Chân Như!
 
Trăng rớt xuống dòng sông
Người đưa tay nhặt lấy
Đâu hay rằng lúc ấy
Vỡ mất ánh trăng vàng
Đạo vốn chẳng nghĩ bàn
Chỉ ở ngay Cái Thấy
Vì tâm niệm bỏ lấy
Mà xa mất đạo vàng!
 
Vén nước tìm trăng, trăng vuột mất
Đưa tay bắt bóng, bóng vỡ tan
Đã biết nhân gian là quán trọ
Mà sao nắm giữ mãi khách trần?!
 
Đến đây để trả ơn đời
Trả ơn cuộc sống đầy vơi khóc cười
Trả ơn một kiếp làm người
Học câu giác ngộ nụ cười vô vi
Trăm năm một cuộc đến đi
Hỏi xem ta đã giúp gì thế gian
Không gieo phúc lạc bình an
Thì xin đừng để lệ tràn đáy mi
Tà Bà : kham nhẫn, cho đi
Lặng thầm với nụ từ bi nơi mình
Đừng đem bản ngã hư vinh
Đặt lên trần giới, yên bình vỡ đôi .
 
Trắng tay tự thuở lọt lòng
Tìm chi giữa chốn bụi hồng tình si?!
Có chăng một đốm thịnh suy
Đừng đem đổi nụ từ bi nơi mình
Dẫu còn nặng cuộc ba sinh
Cũng mong người giữ tâm mình thiện lương
Giàu sang rồi cũng vô thường
Đừng quên một đoá Chơn Thường nơi tâm!
 
Ta đem những yêu thương không hình dạng
Gửi trao người chút hữu hạn nhân duyên
Phúc cho ai thấy được Đạo an nhiên
Ngay sự sống, châu viên từ tâm cảnh
 
Huyễn trần như áng sương mai
Lúc mê nắm cả thiên thai mộng trường
Ngộ rồi chỉ hiểu và thương
Mĩm cười nhìn đoá vô thường mặc ngôn!
 
Phù du một nắm bụi trần
Hoá thân bao kiếp xoay vần khổ đau
Sống không lợi lạc cho nhau
Thì xin đừng vẽ thêm màu sầu bi
Trăm năm đó, nắm được gì?
Ngoài phần phước, nghiệp - ra đi cùng mình
Mơ gì giữa cuộc nhân sinh
Để phần phúc đức đời mình vụt rơi?!
 
Đóng lại sáu cửa trần sa
Hỏi xem đâu mới là Ta giữa đời?!
Chỉ là năm uẩn đổi dời
Tâm vương chấp thủ mà đời truân chuyên
Hư không lặng lẽ hương thiền
Người vui khổ mãi giữa miền phù sinh
Chỉ vì quên một lời kinh
Sắc không: Như thị! An bình muôn nơi.
 
Người ôm cuộc mộng phù sinh
Qua dòng sinh tử bóng mình hư hao
Dòng tâm, dòng nghiệp lao xao
Che mờ ánh tuệ - lối vào an nhiên
Bình yên vốn dĩ hiện tiền
Bởi tâm dính mắc ưu phiền tự vương
Tâm vô thường, cảnh vô thường
Theo chi hoài để hẹp đường tự do!
 
Đời Khất Sĩ
Ta Bà là quán trọ
Tâm chính là quê hương
Giáo pháp là bạn đường
Ngôi chùa là trí tuệ!
Thân bằng là nhân thế
Tỉnh giác là lối về
Tài sản chỉ Bồ Đề
Xả ly là bến đỗ!
 
Vô Thường Thị Thường
Chiếc lá vô tư rụng bên đường
Đất trời lặng lẽ chút tơ vương
Càn khôn tỉnh mộng trần hư ảo
Để lại hư vô đóa chơn thường!
 
Vốn Là
Ừ thì đó, vờn xoay! đời vẫn vậy!
Những diệt sinh trong thể tướng hữu vi
Càn khôn kia dù cho có là gì
Thì con tạo vẫn muôn đời xoay chuyển
Ai ngộ được những trò đời như huyễn
Tự ung dung trong thể tánh Như Chơn
Có gì đâu, bản ngã mãi thiệt hơn ?
Buông tịch tịnh chênh vênh miền thực tại !
 
Vui Buồn Khởi Do Tâm
Con đừng cố tìm cho mình chỗ đứng
Khi lòng kia còn hẹp lối thong dong
Mỗi nghĩ suy chưa tỏ niệm đục trong
Miền trần thế vẫn còn nhiều bất ổn
Thân ,khẩu, ý còn gieo nhiều thương tổn
Bởi lòng ai còn lắm những đua tranh
Tìm đâu ra những phúc lạc an lành
Khi tâm trí còn vương nhiều tham vọng
Con đừng lấy pháp thế gian làm trọng
Tướng hữu vi chỉ phù phiếm hư vinh
Ngũ uẩn kia chấp thủ của Ta, mình
Nên tự ngã làm cho người đau khổ
Con có thấy kìa bao dòng châu thổ
Lặng thầm trôi bồi lỡ vẫn như nhiên
Dẫu thời gian khô cạn chẳng ưu phiền
Chỉ thuận thế tùy duyên trong trời đất
Đường trần thế biết bao người tất bật
Mãi ngược xuôi giữa dòng chảy đua tranh
Chỉ vì theo những thứ tài ,sắc, danh...
Để hạnh phúc đời mình luôn vuột mất
Biết bao kẻ quay cuồng theo vật chất
Để lòng kia đói khát những yêu thương
Khi đi qua dòng chảy của vô thường
Trôi tất cả...chỉ tình thương ở lại.
Hãy tỉnh thức, ngay mỗi giây thực tại
Ước mơ gì?! Lạc lối cả trăm năm
Nếu bình yên nào đó quá xa xăm
Thì hơi thở hãy quay về nương náu.
Lấy trí tuệ nơi mình làm châu báu
Lấy thiện lương làm phúc lạc mai sau
Dòng thịnh suy danh lợi có phai màu
Đạo trời đất vẫn thay nhau chuyển tiếp
Đời sống này chẳng gì ngoài sinh diệt
Hãy tuệ tri, tỉnh giác giữa nhân sinh
Hơi thở kia còn không chắc của mình
Biết buông xả thì hồn mình rộng mở
Hãy trân quý đời người từng hơi thở
Đừng chạy theo những ý niệm hơn thua
Giữa lòng con đã có một mái chùa
Khi Trí Tuệ và Từ Bi hiện hữu!

BIẾT ĐÂU...!

Biết đâu giữa áng sương mù
Chợt nghe giọt nước nghìn thu đọng về
Biết đâu giữa cuộc u mê
Chợt nghe có hạt Bồ Đề nở hoa!
Biết đâu khổ ải Ta Bà
Có người tỉnh mộng trần sa vô thường
Biết đâu giữa cuộc tang thương
Đất trời thuyết nghĩa chơn thường xưa nay
Biết đâu giữa những đổi thay
Nhắc ai tỉnh giấc tháng ngày trôi lăn
Biết đâu vùng vẫy trăm năm
Chỉ là hoá hiện xa xăm nghiệp trần
Biết đâu thiên địa xoay vần
Nhắc người: đây cõi phù trần, tạm nương!
Biết đâu ngay giữa Vô Thường
Có người thấu được tình thương Phật Đà
Chân Như là chốn quê nhà
Bỏ quên theo cảnh - phiền sa bạc đầu!
Tâm không, cảnh huyễn, ai sầu?!
Pháp đang thuyết nghĩa nhiệm mầu Duyên Sinh.

Đạo Vốn Như Nhiên
Hoa một đời vô sự
Lặng lẽ chẳng nói năng
Ta vẫn còn lăng xăng
Nói năng cùng thế sự!
Chim một đời ca hát
Vui khúc nhạc tự nhiên
Ta theo niệm đảo điên
Rồi cầu miền yên tĩnh!
Cây một đời sinh trưởng
Mặc xuân hạ thu đông
Ta vướng mãi sắc không
Đời tươi thành héo úa!
Đất một đời lặng lẽ
Dù mưa gió, thịnh suy
Ta còn những sân si
Ngã chấp sinh đối kháng!
Trăng một đời toả sáng
Tròn khuyết vẫn vô danh
Ta còn những đua tranh
Do tuệ kia chưa tỏ!
Dẫu là loài rêu cỏ
Vẫn tự tại, như nhiên
Ta vướng mãi ưu phiền
Vì bỏ quên thực tại!
Có bến bờ Vô Ngại
Giữa pháp giới hư không
Niệm khởi diệt: rõ, thông
Lòng mênh mông, tĩnh tại!

LẮNG...NGHE...!
Nhắm mắt lặng nghe đời xuôi ngược
Nghe trần gian phước nghiệp tái sinh
Nghe tâm tư gõ tiếng yên bình
Nghe hơi thở nơi mình tĩnh lặng
Nghe sự sống hao gầy mấy chặng
Nghe thời gian thầm lặng đến đi
Nghe lòng mình rót giọt từ bi
Thương đời sống đâu gì bền chắc.
 

Tánh Giác

Trăng về góc núi nằm chơi
Nhìn xem tuế nguyệt bao đời chuyển xoay
Quẩn quanh: sáng tối, đêm ngày
Mình trăng tự tại chẳng hay khuyết tròn!
Người theo quan niệm sáo mòn
Chấp vào giáo điển - lòng còn tựa nương
Nào hay giữa tánh vô thường
Phật tâm vốn đã muôn phương tròn đầy!

VỌNG
Ai để lạc hồn mình bao vạn kiếp
Mãi xuôi theo những vòng xiết thế gian
Một chiều kia chợt cần chút bình an
Về xin Phật đóa Niết Bàn nương náu
Ai đã bỏ một kho tàng Châu Báu
Mãi bôn ba trong sở đắc diệt sinh
Một ngày kia cận tử lướt qua mình
Bừng hốt hoảng, ừ tâm mình vắng chủ
Ai mãi miết để niệm mình du thủ
Mãi vào ra ba cõi kết nhân duyên
Gió Vô Thường đến mượn chút bình yên
Thì mới biết, tâm lắm phiền chao động
Ai từng hiểu trần gian là ảo mộng
Vẫn ngủ mê trong tham ái, hư danh
Tiếng nghiệp duyên đánh thức lúc sang canh
Choàng thức dậy, lòng không đành tỉnh giấc
Đem thành bại ướm vòng đời gang tấc
Một làn hơi gió bấc đã sang canh
Sự sống kia nào có nghĩa chậm nhanh
Khi mỗi khắc đều ghé bờ thực tại.
Bao nhiêu kiếp làm chúng sinh hoang dại
Chẳng biết đâu nẻo vô ngại an nhiên
Dệt thêu hoài một cảnh giới bình yên
Nào biết được thanh tịnh thiền cũng xả!
Chỉ tánh giác tự nhiên và thư thả
Chẳng vướng vào hai ngã pháp nhị nguyên
Quên kinh văn, quên cả ý niệm thiền
Thì Phật cảnh tự nhiên liền khai mở.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...