1
Ta về một cõi tâm không
Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn
Còn yêu một thuở đi hoang
Thu trong đáy mẳt sao ngàn nửa khuya
2
Ta đi dẫm nắng bên đèo
Nghe đau hồn cỏ rủ theo bóng chiều
Nguyên sơ là dáng yêu kiều
Bỗng đâu đảo lộn tịch liêu bến bờ
Còn đây góc núi trơ vơ
Nghìn năm ta mãi đứng chờ đỉnh cao.
3
Bên đèo khuất miễu cô hồn
Lưng trời ảo ảnh chập chờn hoa đăng
Cây già bóng tối bò lan
Tôi ôm cỏ dại mơ màng chiêm bao.
4
Đã mấy nghìn năm đợi mỏi mòn
Bóng người cô độc dẫm hoàng hôn
Bởi ta hồn đã phơi màu nắng
Ôm trọn bờ lau kín nỗi buồn
Lại ác mộng bởi rừng khuya tàn bạo đấy,
Thịt xương người vung vãi lối anh đi.
Nhưng đáy mắt không căm thù đỏ cháy,
Vì yêu em trên cây lá đọng sương mai.
Anh chiến đấu nhọc nhằn như cỏ dại,
Thoảng trông em tà áo mỏng vai gầy.
Ôi hạnh phúc, anh thấy mình nhỏ bé,
Chép tình yêu trên trang giấy trắng thơ ngây.
Ðời khách lữ biết bao giờ yên nghỉ,
Giữa rừng khuya nằm đợi bóng sao Mai.
Ðể một thoáng giấc mơ còn kinh dị,
Dáng em buồn bên suối nhỏ mây bay
Hận Thu Cao
Quỳ xuống đó nghe hương trời cát bụi
Đôi chân trần xuôi ảo ảnh về đâu?
Tay níu lại những lần khân chìm nổi
Hận thu cao mây trắng bỗng thay màu.
Ta sẽ rũ gió lùa trên tóc rối
Giọng ân tình năn nỉ bước đi mau
Còn rộn rã bởi hoang đường đã đổi
Bởi phiêu lưu ngày tháng vẫn con tàu.
Vẫn lăn lóc với đá mòn dứt nối
Đá mòn ơi, cười một thuở chiêm bao
Quỳ xuống nữa ngủ vùi trong cát bụi
Nửa chừng say quán trọ khóc lao xao.
Tay níu nửa gốc thông già trơ trọi
Đứng bên đường nghe mối hận lên cao
KẾT TỪ
Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn
Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về
Phố Trưa
Phố trưa nắng đỏ cờ hồng
Người yêu cát bụi đời không tự tình
Sầu trên thế kỷ điêu linh
Giấc mơ hoang đảo thu hình tịch liêu
Hận thù sôi giữa ráng chiều
Sông tràn núi lở nước triều mênh mông
Khói mù lấp kính trời đông
Trời ơi! Tóc trắng rủ lòng quê cha
Con đi xào xạc tiếng gà
Đêm đêm trông bóng Thiên hà buồn tênh
Đời không cát bụi chung tình
Người yêu cát bụi quê mình là đâu?
Một Bóng Trăng Gầy
Nằm ôm một bóng trăng gầy
Vai nghiêng tủi nhục hờn lay mộng tàn.
Rừng sâu mấy nhịp Trường Sơn
Biển đông mấy độ triều dâng ráng hồng.
Khóc tràn cuộc lữ long đong
Người đi còn một tấm lòng đơn sơ?
Máu người pha đỏ sắc cờ
Phương trời xẻ nửa giấc mơ dị thường.
Quân hành đạp nát tà dương
Khúc ca du tử bẽ bàng trên môi.
Tình chung không trả thù người
Khuất thân cho trọn một đời luân lưu.
Sơ Huyền
Tang thương một giải tóc huyền
Bãi dâu ngàn suối mấy miền hoang vu
Gởi thân gió cuốn sa mù
Áo xanh cát trắng trời thu muộn màng
Chênh vênh hoa đỏ nắng vàng
Gót xiêu dốc núi vai mang mây chiều
Tóc huyền loạn cả nguyên tiêu
Lãng du ai ngỡ cô liêu bạc đầu
Một kiếp sống, một đoạn đường lay lắt
Một đêm dài nghe thác đổ trên cao
Ta bước vội qua dòng sông biền biệt
Ðợi mưa dầm trong cánh bướm xôn xao
Một buổi sáng mắt bỗng đầy quá khứ
Ðường âm u nối lại mấy tiền thân
Ta đứng mãi trên suối ngàn vĩnh viễn
Mộng vô thường máu đỏ giữa hoàng hôn
Không Đề
Bờ bến lạ chút tư tình với bóng
Mây lạc loài ôi tóc cũ ngàn năm
Nào đâu nữa tóc em như gió cuốn
Người ra đi tâm sự với hoàng hôn
Tượng đồng tạc bóng cô liêu
Trời xanh tóc trắng bao nhiêu chuyện rồi
Này đêm rộng như khe rừng cửa biển
Hai bàn tay vén lại tóc xa xưa
Miền đất đỏ trăng đã gầy vĩnh viễn
Từ vu vơ trong giấc ngủ mơ hồ
Một lần định như sao ngàn đã định
Lại một lần nông nổi vết sa cơ
Trời vẫn vậy vẫn mây chiều gió tỉnh
Vẫn một đời nghe kể chuyện không như
Để sống chết với điêu tàn vờ vĩnh
Để mắt mù nhìn lại cuối không hư
Một lần ngại trước thông già cung kỉnh
Chẳng một lần lầm lỡ không ư?
Ngày mai nhé ta chờ mi một chuyến
Hai bàn tay vén lại tóc xa xưa
Khung Trời Cũ
Ðôi mắt ướt tuổi vàng cung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Ðỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng!
Ðếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối nguồn xa ngược nước xuôi ngàn
TIẾU KHÚC PHẬT ĐẢN
Sông Hằng một giải trôi mau;
Vận đời đôi ngã bạc đầu Vương gia.
Tuyết sơn phất ngọn trăng già,
Bóng người thăm thẳm vượt qua chín tầng.
Cho hay Bồ Tát hóa thân,
Chày kình chưa chuyển tiếng vần đã xa.
Sườn non một bóng đạo già
Trầm tư năm tháng bên bờ tử sinh.
Nhìn Sao mà ngỏ sự tình:
Ai Người Đại Giác cho mình quy y?
Năm chầy đá ngủ lòng khe;
Lưng trời cánh hạc đi về hoàng hôn.
Trăng gầy nửa mảnh soi thềm,
U ơ tiếng Trẻ, êm đềm Vương cung.
Sao trời thưa nhạt mông lung;
Mấy ai thấu rõ cho cùng nghiệp duyên.
Khói mơ quấn quýt hương nguyền,
Hợp tan là lẽ ưu phiền đấy thôi.
Vườn Hồng khóa nẻo phỉnh phờ,
Cùng trong cõi Mộng chia bờ khổ đau.
Thời gian vỗ cánh ngang đầu;
Sinh, già, bịnh, chết, tránh đâu vận cùng.
Khổ đau là khối tình chung,
Ai nâng cõi Thế qua bùn tử sinh?
Mùa Phật Đản 2549
BÌNH MINH
Tiếng trẻ khóc ngân vang lời vĩnh cửu
Từ nguyên sơ sông máu thắm đồng xanh
Tôi là cỏ trôi theo dòng thiên cổ
Nghe lời ru nhớ mãi buổi bình minh.
Buổi vô thủy hồn tôi từ đáy mộ
Uống sương khuya tìm sinh lộ viễn trình
Khi nắng sớm hôn nồng lên nụ nhỏ
Tôi yêu ai, trời rực ánh bình minh.
Đôi cò trắng yêu nhau còn bỡ ngỡ
Sao mặt trời thù ghét tóc nàng xinh?
Tôi lên núi tìm nỗi buồn đâu đó
Sao tuổi thơ không khóc buổi bình minh?
MỘT THOÁNG CHIÊM BAO
Người mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn
Khóe môi cười nắng quái cũng gầy hao
Như cò trắng giữa đồng xanh bất tận
Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao
NHỮNG ĐIỆP KHÚC CHO DƯƠNG CẦM
I. Trên dấu thăng âm đàn trĩu nặng
Âm đàn đó chìm sâu ảo vọng
Nhịp tim ngừng trống trải thời gian.
Thời gian ngưng mặt trời vết bỏng
vẫn thời gian sợi khói buông chùng
Anh đi mãi thềm rêu vơi mỏng
Bởi nắng mòn cỏ dại ven sông.
II.
Ve mùa hạ chợt về thành phố
Khóm cây già che nắng hoang lương
Đám bụi trắng cuốn lên đầu ngõ
Trên phím đàn lặng lẽ tàn hương
Tiếng ve dội lăn tăn nốt nhỏ
Khóc mùa hè mà khô cả đại dương.
III.
Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói
Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao
IV.
Giăng mộ cổ mưa chiều hoen ngấn lệ
Bóng điêu tàn huyền sử đứng trơ vơ
Sương thấm lạnh làn vai hờn nguyệt quế
Ôm tượng đài yêu suốt cõi hoang sơ
Người đi đâu bóng hình mòn mỏi
Nẻo tới lui còn dấu nhạt mờ
Ðường lịch sử Bốn ngàn năm dợn sóng
Ðể người đi không hẹn bến bờ. (Tĩnh Thất 24, 2000-2001)
Tiếng trẻ khóc ngân vang lời vĩnh cửu
Từ nguyên sơ sông máu thắm đồng xanh
Tôi là cỏ trôi theo dòng thiên cổ
Nghe lời ru nhớ mãi buổi bình minh
Buổi vô thủy hồn tôi từ đáy mộ
Uống sương khuya tìm sinh lộ viễn trình
Khi nắng sớm hôn nồng lên nụ nhỏ
Tôi yêu ai, trời rực sáng bình mình.
(Bình Minh - Tĩnh Tọa, tháng 9-1983)
Mưa chiều hoen ngấn lệ
Bóng điêu tàn Huyền sử đứng trơ vơ
Sương thấm lạnh Làn vai hờn nguyệt quế
Ôm tượng đài Yêu suốt cõi hoang sơ.
Màu tối mù lan vách đá
Nhớ mênh mông đôi mắt giã từ
Rồi đi biệt Để hờn trên đỉnh gíó
Ta ở đâu Cánh mộng phù du
Theo chân kiến Luồn qua cụm cỏ
Bóng âm u Thế giới chập chùng
Quãng im lặng Nghe mùi đất thở
Ngu ngơ đếm chữ, mắt hoa nhòa
Tay buồn vuốt mãi tờ hương rã
Phảng phất mưa qua mấy cụm nhà
Thật hay hư, chiều nhỏ ưu phiền
Tuệ Sỹ: Thay Lời Tựa Cho Tập “Thơ và Đá”
Trong buổi
sơ ngộ, Sơn tự giới thiệu, hay một người khác, là Sao Trên Rừng; tôi đã biết
anh, một người làm thơ. Một con người đang sống thì phải làm một việc gì đó để
sống. Nhưng làm thơ, là làm gì?
Suốt buổi
sáng hôm ấy, anh nói liên tục. Và tôi thì đang làm một việc, như mọi người đang
làm. Anh làm những gì anh đang nói. Tôi làm những gì tôi đang nghĩ.
Năm mươi năm
sau, lang thang độc hành trên đoạn đường thiên lý, tôi ghé thăm Sơn Núi, bước
nhầm nhà; được xua đuổi như một kẻ bán nhang lường gạt. Tôi nhầm nhà, bởi vì đi
tìm một Sơn Núi chưa từng hiện hữu; bị xua đuổi như một kẻ lường gạt, bởi đi
tìm đâu đó một ngôi sao vọng tưởng như vẫn còn lấp lánh trên rừng già âm u ma
quái.
Tôi đã hư
cấu một huyền thoại hoang đường từ một con người quái dị, trải qua những thăng
trầm bi kịch sinh tồn. Mỗi một con người tự đắm mình, chìm nổi, trong dòng sông
sử tính của bi kịch sinh tồn. Nhìn lên quãng không gian hư vô bàng bạc, nó tự
gán định mệnh của mình vào một ngôi sao bất thực. Sao Trên Rừng, lẻ loi, cô
độc, soi bóng trong giọt sương mong manh trên đầu ngọn cỏ, tìm đâu ý nghĩa tồn
tại của nhân sinh:
Mai sau tắt
lửa mặt trời,
Chuyện linh hồn với luân hồi có không?
Suốt buổi
sáng hôm ấy, anh vẫn nói liên tục, và tôi vẫn lang thang với những ý tưởng mơ
hồ trong hai câu thơ mà không biết ai đã đọc cho nghe.
Rồi 50 năm
sau, tôi từ bóng tối tử tù bước ra, để cùng anh lang thang trên các đường phố
Saigon đầy rác và bụi bằng chiếc xe thổ mộ từ thời tiền sử của anh; nó sẵn sàng
vứt tôi xuống đường như một định mệnh mù quáng nào đó đã ném tôi và anh vào
giữa cuộc tồn sinh mà anh nguyền rủa bằng những ngôn từ phạm thánh. Anh tự gọi
mình là Sao Trên Rừng, trong buổi đầu, với những thắc mắc siêu hình, như một
ngôi sao lẻ loi, cô tịch, in dấu tồn sinh mà loài người vừa mới ra khỏi bóng
tối tịch mịch man dại của sử tính, từng bước đấu tranh sinh tồn, tâm tính hồn
nhiên như giọt sương mai trên nụ hoa hồng trong nắng sớm. Chỉ trong thoáng
chốc, sử tính tàn bạo trong tia nắng, giọt sương mai chảy tan, nước mắt và máu
nhuộm màu gót chân lịch sử, từng dấu ấn khổ lụy nhân sinh.
Không phải
tôi đang huyền thoại hóa một con người, thăng hoa những lời thơ phạm thánh.
Nhưng bởi, gần 50 năm hòa bình mà những giọt máu hận thù chưa đóng vảy trên vết
thương dân tộc. Những người làm thơ đang làm gì trên vết thương nhức nhối ấy?
Làm cái không làm, nói những lời không nói; mỗi người trong góc tối đơn độc của
mình, như từng viên sỏi bị vất bỏ lăn lóc bên vệ đường bởi những bóng ma được
khoác cho màu áo thánh nhân, hiền sĩ, những bóng ma oan ức được vinh danh anh
hùng dân tộc.
Mọi lời thơ,
mượt mà như hơi thở của tình yêu đầu đời, hoặc gay gắt cuồng nộ của gã lang
thang vô lại, hay âm thầm theo bước chân của tên tử tội đi lần đến pháp trường,
hoặc được nghe từ nắng trưa rực cháy vinh quang bởi những ngọn lửa tham tàn
điên đảo, hay từ trong bóng tối lao tù, đâu đó, vẫn còn ngưng đọng trong quãng
lặng chuỗi giai điệu phạm thánh.
Ánh sao lấp
lánh phút chốc tan vỡ thành những viên sỏi.
Tôi đã cách
điệu hóa chuỗi tương tục sử tính từ thơ của Sơn là như vậy. Không ghi dấu ấn
nơi đó thành những tâm tình thời đại, những âm vang của lịch sử một thời, hay
bất cứ ý nghĩa nào. Chỉ là một cái nhìn phiến diện. Bởi vì, mặc dù tôi đã biết
anh từ thời những người yêu thơ gọi anh, hay anh tự gọi, là Sao Trên Rừng, tôi
có rất ít thơ của anh để đọc. Thỉnh thoảng anh chỉ cho tôi nghe một vài bài, đã
chỉ đủ cho tôi viết một đoạn ngắn, không phải cá biệt về Sơn, mà từ thơ Sơn
quay lại suy nghĩ về chính mình: làm thơ là làm gì, thơ là gì, là sự lựa chọn
ngẫu hứng, hay định mệnh quái ác đã ném ta vào thế giới điên đảo vọng tưởng,
quái tượng ma quái nhảy múa trên những đám côn trùng sâu bọ bê bết máu lăn lóc
trong bóng tối âm thầm?
Từ buổi bình
minh của nhân loại, thơ là những bản tình ca trong cuộc tình hôn phối chư thiên
và nhân loại, từ những nhớ nhung trằn trọc bởi yểu điệu thục nữ, quân tử hảo
cầu. Tôi cũng đã đọc thơ Sơn từ những buổi đầu như vậy. Nhưng rồi, cùng với
những bước leo thang của chiến tranh tàn bạo; những ngôi sao trên bầu trời
thanh bình bỗng chuyển mình thành những cụm hỏa châu, soi sáng hố hầm bom đạn
dẫy đầy xác chết. Làm thơ, là làm gì? trong ánh hỏa châu, trong tiếng khóc của
bà mẹ mất con, của người vợ mất chồng?
Thơ Sơn, Sao
Trên Rừng, biến dạng thành những viên sỏi, những tảng đá vô tri vô cảm, để phạm
thánh, để nguyền rủa cả một xã hội mà anh xem là cái chuồng khỉ. Anh xách cái
chuồng khỉ ấy, trên những tờ giấy báo nhăn nhó, ném cho tôi mà không nói một
lời. Và ra đi.
Anh chạy
trốn chiến tranh, trong những hũ gạo, trong những vách tường hai lớp. Bị tống
vào quân lao, bị đẩy ra chiến trường làm lao công tải đạn, có thể bị giết chết
như một con chó lạc loài. Rồi với sự giúp đỡ của những người đồng cảm, những
người hầu như chưa hề biết đến một câu thơ của anh, anh được ngụy trang trong
chiếc áo thầy tu, trốn khỏi chiến trường chết chóc, và tiếp tục sống tạm bợ di
chuyển từ chùa này sang chùa khác, để tránh những trận càn quét quân dịch.
Cho đến khi
hòa bình được tuyên bố, anh lại lẩn trốn xã hội và vẫn tiếp tục nguyền rủa xã
hội trong một thứ chủ nghĩa xã hội không có con người, nói như Trần Đức Thảo
sau 20 năm im lặng. Cả gia đình anh sống bên ngoài xã hội như một bộ lạc tiền
sử.
Tôi không
thể nói gì về thơ Sơn, cũng không thể nói gì về bi kịch tồn sinh ấy. Bởi, đời
sống thực của Sơn là những chuỗi nghịch lý của thương và ghét, yêu và hận.
Đọc thơ Sơn,
như người điên mất trí nhớ ném từng viên sỏi vào hồ nước để nhìn những đợt sóng
lăn tăn. Tôi thật vô cảm với những chữ thơ khô khan như sỏi đá vô tri, tự bộc
lộ thơ thành đá, đá thành thơ, hay thơ là đá, đá là thơ. Sỏi đá vô tri thì chìm
xuống đáy nước, và những gợn sóng nhấp nhô trên mặt nước gợi hứng cho cảm xúc
lãng mạn một cách phù phiếm.
Tôi đã hẹn
sẽ đến thăm Sơn trên đồi Phương Bối. Thế rồi, những đoạn đường thiên lý độc
hành của tôi lần lượt biến dạng; cọp, beo, chồn, cáo, cũng lần lượt biến mất.
Chúng biến đi đâu? Sơn, một con người của nghịch lý, của những mâu thuẫn thiên
thần và ác quỷ, bỗng chốc nghiêm nghị như một triết gia bản thể luận, tuyên bố
một chân lý vừa khám phá: chúng tất cả đang lần lượt đầu thai trong thế giới
loài người.
Trong những
cái mâu thuẫn ấy, tôi đang chôn chân trong cát bụi bốc theo dấu vết xe ngựa thị
thành, vẫn mơ về đỉnh đèo Đà Lạt, ngắm nhìn những đợt phù vân tan hợp trên đỉnh
Trường Sơn, giữa rừng khuya nằm đợi một ngôi sao lẻ loi, cô độc và một câu hỏi
mập mờ:
Mai sau tắt lửa mặt trời,
Chuyện linh hồn với luân hồi có không?
Bây giờ, tai
và mắt anh không bận đến nghe và nhìn cái xã hội, cùng với bạn bè, mà anh
nguyền rủa, và cũng không còn những câu hỏi vớ vẩn đã từng đè nặng lên thảm
kịch nhân sinh. Còn tôi thì vẫn lặng lẽ giữa những lớp khói bụi của văn minh,
dồn dập bởi những đợt sóng nổi chìm, mơ hồ giữa hai bờ mộng thực, quanh quẩn
trong thế giới mộng ảo, và vọng tưởng. Thỉnh thoảng, bắt gặp đâu đó giữa tập
thơ, những bài thơ, đoạn thơ, cảm cái vô cảm:
Gò đống
Ngang qua
Ma
Một lũ
Đang ngồi cú rủ
Không thấy đứa nào hỏi
Trái đất
Mới hay cũ.
No comments:
Post a Comment