Monday, November 9, 2020

Hạt Cát

 Một áng mây vờn mặt nguyệt, 
Một hồ sương khói lung linh.
Một cơn gió đùa liễu biếc,
Cần chi tụng mấy biến kinh. *
 Ðông về thêm áo khoác,
Hạ cứ cởi trần vai.
Cần chi mà thắc mắc,
Kiếp trước mình là ai *


Mây trôi về lũng thấp,
Hoa tím hàng phên xưa.
Thương ai lòng chưa gặp,
Ðành phai hương cuối mùa.

 

Mây phai hồng cuối lũng,
Nắng úa vương đồi tây.
Chao ơi! Làn khói mỏng!
Còn đong đưa tình hoài. *

 

Gió mây tan tác bên trời,
Xôn xao năm tháng ngậm ngùi xuân xanh.
Quê người nữa kiếp phù sinh,
Biết trăm năm nấm mộ mình nằm đâu?

Chập chờn khói mỏng trời cao,
Miên man dâu bể sóng xao đêm ngày.
Vô thường đến chẳng riêng ai,
Biết trăm năm cái tâm hoài ta đâu? *


Vút cao con én về đâu?
Chiều xuân tuyết lạnh rơi sầu lòng ta.
Nhớ nhung dằng dặc quê nhà,
Biết trăm tuổi hạc mẹ già giờ sao?

Mẹ giờ như dĩa dầu hao,
Dầu khô tim lụn lao chao gió đùa.
Trải bao năm gội nắng mưa,
Một đời vì trẻ sớm trưa dãi dầu.
Xứ người cửa rộng lầu cao,
Xót xa cho mẹ quê nghèo hẩm hiu.
Ðứa con mẹ đã chắt chiu,
Nới vòng tay mẹ dắt dìu từ đây.
Nhớ mong mẹ đếm tháng ngày,
Con xa vắng mẹ lạc loài mẹ ơi.

Giờ con trôi dạt xứ người,
Sớm thăm tối viếng lỗi rồi phận con.
Ðêm nằm tay gát tay buông,
Dục cơn huyễn mộng đưa hồn về thăm ...
(HC-1980)


Miên man sông nước ngậm ngùi,
Thuyền ra cửa bể đáp lời tự do.
Rưng rưng nước mắt chiều mưa,
Vẫy tay lần cuối cho vừa luyến lưu.


Mẹ ơi một lạy giã từ,
Chim non lìa tổ, bay mù gió sương?
(1980)

Chim bay đỉnh tháp mù mây,
Bâng khuâng sương trắng đã đầy nhớ mong.
Chiểu rơi thấp thoáng buồn nong,
Nước non trăm nẽo nghìn trùng cách xa...
Ðường quê hiu hắt nắng tà,
Cuối chiều bóng mẹ đổ già qua sông.
Ðò đưa mỏng cánh buồm giong,
Năm nào con mẹ tách giòng ra khơi.
Sóng giăng mây nổi đầy trời,
Ðưa con mẹ tiễn không lời tiễn đưa.
Chập chùng đáy mắt già nua,
Thương con mẹ đổ giòng mưa xuống lòng.


Mẹ ơi giờ đã muôn trùng,
Con đi mang nặng tất lòng ly hương.
Tháng ngày trải tuyết đầm sương,
Áo cơm ấm lạnh tha hương xứ người.
Chiều chiều trông cánh chim trời,
Tấc lòng ly tử bồi hồi thương quê...
(1980)

Bên thềm hoa cau rụng,
Tóc mẹ trắng hồn quê.
Nhớ con ngồi viễn vọng,
Mây chiều trôi bốn bề.
Bên thềm cơn gió tạt,
Con dế gáy buồn thiu.
Mẹ ngồi lần chuỗi hạt,
Tay năm ngón run chiều. 

Vô thường là gió qua nhanh,
Trăng treo đầu ngõ, cây xanh trước nhà.
Trong lòng ta, giữa bao la,
Cánh chim trước gió đâu là quê hương.
Như tiếng sóng giữa đại dương,
Như mây đầu núi, như sương ban chiều.
Những gì ta mến, ta yêu,
Tỉnh say một giấc tan vào hư không. (NXC)

Lăng Già Nguyệt  

Mảnh trăng treo đỉnh Lăng Già,
Mang mang kim cổ ta bà vọng chân.
Sanh trụ diệt sát na tâm,
Biết đâu nguồn cội truy tầm cái ta ?

Nhất Phiến Vân

Một áng mây trôi trắng cuối trời,

Mênh mông tầng biếc mặc rong chơi.

Hà tất bận tâm bàn không có,

Đến đi tan hợp tự nhiên thôi.

Tà nguyệt

Gửi lòng theo áng mây khuya,
Nghe hư ảo rụng đầm đìa giọt sương.
Dế giun thức dậy reo mừng,
Vầng trăng cổ đại lạnh lùng nguyên sơ.

Tầm Dương hoài

Người về sương lạnh canh thâu,

Đàn tôi nhỏ giọt bên cầu rụng trăng.

Chèo khuya sông nước miên man,

Áo xanh một phiến, bàng hoàng mây trôi.

Trăng nước Tầm Dương 

Sông nước chèo khuya dạ ngổn ngang,
Trời mây lồng lộng quyện cung đàn.
Nỉ non sóng vỗ niềm than thở,
Ray rứt trăng soi mặt héo hon.
Nghìn thu sớm tối bao còn mất,
Một bóng mai chiều mấy hợp tan.
Bến vắng chơi vơi hồn viễn xứ,
Đò neo đêm lạnh sầu mang mang.

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...