Monday, November 9, 2020

Sưu tầm

 Dáng tình

Thiền sư đất kinh thành phố cổ
Thiếu nữ chải tóc thành dòng sông
Kiếm khách vất gươm thành chiêm bao
Thi sĩ nghêu ngao thành nỗi nhớ
Suối nhỏ thâm sơn chừ ngồi lại
Thiền sư rười rượi nhớ phố xưa
Đào nguyên chưa lối lòng tê tái
Thiên hạ đang chìm trong cơn mưa
Chén rượu canh khuya trăng chưa tàn
Sông trôi mang máng lòng thiếu nữ
Hỏi lại con đò có sang ngang
Ai đứng trông chờ người lữ thứ
Sa mạc trùng khơi khách giang hồ
Giờ bên sông Dịch nhớ người xưa
Một giấc chiêm bao sầu cổ độ
Kiếm cung gác lại tự bao giờ
Ôm trăng rao bán giữa phồn hoa
Tri âm dàn trải khắp giang hà
Có nhớ dáng hình thằng thi sĩ
Nghêu ngao dưới mộng giữa chiều xa.

Gió mang lời ngàn năm thổi ngược
Âm vọng tiếng cha ông
Những con sóng dựng lên thành gươm tuốt

Chỉ là...
Chỉ là chiếc lá đang rơi
Nhưng Người thấy hết cuộc đời nửa giây
Chỉ là một cái vẫy tay
Người cho ta thấy phút giây tuyệt vời
Chỉ là giọt nắng cuối trời
Nụ cười như thị rạng ngời biết bao
Chỉ là hình bóng thôi sao?
Sao ta thấy rõ xôn xao lòng mình
Chỉ là ngọn nến lung linh
Soi sáng thực tại bài kinh của Người
Chia tay Người tiễn nụ cười
Hợp tan, tan hợp, tình người nào tan.

Lời chiêu dụ muộn màng

...
Xin cúi xuống một lần
trên dòng sông mùa nước cạn
Nhìn lại chân cầu in dấu vết rong rêu
Đi rất khẻ chớ làm xao ảo ảnh
Đôi bóng chung đầu soi đáy nước trong veo

Xin ngồi lại một lần dưới chân tháp cổ
Nghe đá thì thầm những chuyện trăng sao
Hãy mở mắt tìm trong muôn lá cỏ
Cảm giác đê mê của nụ hôn đầu

Xin một lần trở về trong công viên ghế đá
đọc lại nghìn lần lời thề trên cỏ khắc ghi
nghe ngóng sương khuya giọt buồn tâm sự
lá động lao xao kể chuyện thầm thì

Cho nỗi nhớ còn về trong giấc ngủ
cho muộn màng ôm ấp những năm tháng quạnh hiu
cho nỗi chết chìm sâu trong ngõ đời tăm tối
anh dìu anh bằng những bước phiêu lưu

thơ Lương Viết Khiêm


Người vừa đến cũng vừa đi rất vội
Bỏ lại nơi này một thoáng bâng khuâng
Khoảng cách xa nhưng cũng lại rất gần
Mà bước mãi chân trần không tới được


... Nếu có gặp cũng xin đừng hẹn trước
... Bởi hôm nay ai biết được ngày mai
Sợ mùa thu cây lúa sẽ thay màu
Vô thường đến tâm con người cũng đổi


Không hẹn trước nhưng xin người cứ đợi
Dẫu ngàn năm hay suốt cả luân hồi
Trọn một đời dù chỉ sát na thôi
Vì tất cả cảnh trần là mộng huyễn

Tôi không hẹn nhưng rồi tôi sẽ đến
Bên kia bờ của bến đỗ không mê
Ai ra đi mà lại chẳng quay về
Lòng sẽ tưởng gặp người nơi xứ Phật.
~ Sưu tầm ~


Tôi ngồi ngắm bóng mây Thiền
Bến xưa trời cũ muộn phiền nước trôi
Tôi ngồi một cõi rong chơi
Ghế không chiều lạnh quán đời rỗng tênh
Tôi ngồi bờ bãi lênh đênh
Hồn thơ nặng nghiệp nghe kinh lại về
Tôi ngồi tựa pháp tìm quê
đã lâu lầm lạc lối mê man tình
Tôi ngồi quên bóng quên hình
Quên kinh quên kệ quên mình quên ta
Tôi ngồi sầu rụng thành hoa
Tịnh liên chớm nở Mạn Đà La rơi.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...