Tuesday, February 9, 2021

Ca Dao 2

 

Ca Dao 2

Góc khuất – Gọi áng đêm hiền - Hạ nồng – Hanh hao - Hanh hao sắc tím tháng ba - Hắt hiu - Hồn xuân – Hư vô - Hương biển - Hương hạ - Hương xưa – Khúc ca sỏi đá – Khúc hát biển chiều - Khúc hát tình rơi – Khúc luân vũ – Khúc mưa - Khúc mưa tháng sáu - Khúc xuân mềm – Lạc - Lạc giữa hiên chiều – Làm sao thôi mưa bay – Lang thang gót gió - Len lén thu - Loang bóng chiều rơi – Lối xưa em về - Lưng chừng thu - Mai ai đi rồi - Mãi mãi sâm thương – Mắt hạ - Mẹ là bông hồng – Mộng chiều - Một chiều Hà Nội – Một chút với chiều xưa 

Góc Khuất
Nắng lên cười ngoài khe cửa
Để rơi nửa giọt ửng vàng
Gió đưa nỗi buồn sấp ngửa
Trôi về miền xa mênh mang

Một mình lang thang qua phố
Biển chiều lạnh giá buồn tênh
Lao xao giấc sầu lá đổ
Đậu triền đá sỏi khô vênh

Niềm riêng chải bờ tóc rối
Đời buông phiến lá nhọc nhằn
Giấu cả mảng sầu bên gối
Hiên lòng tơ nhện giăng giăng..

Góc Khuất
Nắng reo ngoài khe cửa
Rơi nửa giọt non vàng
Đưa nỗi buồn theo gió
Về miền xa mênh mang

Lang thang qua vỉa phố
Biển chiều tím buồn tênh
Lao xao sầu lá đổ
Trên triền đá chông vênh

Chải niềm riêng tóc rối
Buông xuống nỗi nhọc nhằn
Giấu mảng sầu bên gối
Hiên lòng tơ nhện giăng..

Gọi Áng Đêm Hiền       
Xin cho giấc đêm yên
Dưới bầu trời sao đan xen dày nốt nhạc
Vòng tay mây đeo xâu chuỗi sương mềm

Xin cho giấc đêm yên
Không xao động mộng hiền
Không đau đáu một miền xa ngút ngát
Ngọn nến chong đêm bên bờ hoang mạc
Đếm lặng yên bằng dấu môi nồng
Xin cho giấc đêm yên Kết vòng hoa
đặt lên trán thinh không
Vạc náo nức vỗ cánh đời phiêu lãng
Đêm khâu kín vết thời gian ngơ ngác
Thôi gửi đời bờ bóng tối lênh đênh

Xin cho giấc mơ yên
Mềm mại võng trăng ru hời đong đưa cánh hoa xinh
Chú dế nhỏ nhác lười kéo vĩ
Hư và thực chút hững hờ trong suy nghĩ
Đêm quỳnh hương lạc giữa mộng ngà 

Hạ Nồng
Hạ
Vàng cỏ, vàng cây
Nắng rãi giọt đời
Hao gầy thương nhớ

Hạ
Phượng hồng bỡ ngỡ
Xuân đổi mùa gởi lại bến bờ vui

Hạ Gió theo về

Sương đẫm núi trôi xuôi
Xin hạ đó Đừng rũ mùa
Ủ mộng vàng trong miền đất khát
Hạ
Bài ca xưa ve hát
Cháy lòng nến phượng rưng rưng
Giọt rơi trên tán lá ngập ngừng
Giọt mắc cạn Bên trăm nghìn lá rụng

Hạ hồng ơi Lời thơ chợt vụng
Giữa bốn bề lửa hạ đổ nghiêng nghiêng

Hạ chầm chậm
che mắt ngủ ngoài hiên
Dòng nắng lửa đổ cạnh đời rát bỏng

Hanh Hao
Nén duyên mê quánh bốn mùa sương khói
Rẻo mộng tàn đắp đổi chút hương quen
Vắt ngang đời , vầng trăng xưa lăn vội
Nỗi nhớ nào đau đáu cứ gọi tên

Thương nhánh nắng, gầy luống chiều hối hả
Sợ đêm về chút ấm phải đi hoang
Ém cơn đau vào vô ưu kiếp lá
Lót mộng về xe sợi gió miên man

Ừ..đăng đẳng đã hanh khô miền hạnh ngộ
Về trong nhau thấm lại đá rêu phơi
Giấc lẽ ấy phía chót đời bỏ ngỏ
Cho ngọt ngào thăm thẳm biết tìm nơi...

Hanh Hao Sắc Tím Tháng Ba   

Chút sắc tím hoang hanh tràn phím nhớ
Giụi nỗi buồn vào đời đá trầm tư
Mé hiên rêu, vầng trăng khuya lăn vội
Rụng xuống lòng, đêm mẩy hạt hoang vu

Vén nắng tháng ba, hương xuân cài lược
Rảo qua đêm, bỡ ngỡ chút mộng sầu
Khúc xuân xưa, tủi phận chiều khép ngõ
Nẻo đời vui hoang phế với bể dâu

Chiều lễnh loãng khói hương miền vô thực
Rẻo mộng tàn đắp đổi với mùa xưa
Tím giọt đời. Bong bóng òa. Buốt ngực
Sợ đêm về. Chút ấm giữ hiên thưa

Lễnh loãng sắc không, sen khô thời kinh niệm
Nghe vô thường rụng mấy hạt long đong
Nghe hanh hao bóng mùa về tàn tạ
Vạt tơ chiều mỏng mảnh giữa hư không
Ngắt đóa tím, nắng giấu mùa, hờn lẫy
Vọng mùa xa, quá vãng phiến tình xa
Thương nhánh nắng gầy phiến chiều. Nhòa nhạt
Lót mộng về tương khúc vọng chiều xa

Hắt Hiu
Ngày chùng chình gói ngọn heo may đi ngang qua khe cửa hẹp.
Mang theo hương lúa chín thơm tho.
Nắng chùng chình gom nhặt ngày đầy những âu lo
Níu cánh gió cột trên lưng mùa biển động.
Đêm chùng chình hắt liêu xiêu cơn mộng
Nguyệt vàng phai ma mị giấc miên trường.
Mõ kinh đùa mòn khuyết áng sương,
nghe hiu hắt ngọn đời bóng xế..

Hồn Xuân
Hương xuân vừa chớm môi yêu
Mềm ơi phiến lụa dáng kiều giăng tơ
Cuốn theo gót gió hồn mơ
Vàng hanh nắng vẫy. Đợi chờ. Nhớ ơi!

Xuân tròn níu giấc khơi vơi
Lúm tiền chín ửng. Nụ cười mười thương
Môi xuân khẽ chạm khói sương
Xòe tay hứng lấy chút hường má em

Kìa! xuân trổ nhẹ sợi mềm 
Chiều xanh trổ nắng bên thềm tơ vương
Bóng câu trổ nhánh đời thường
Phiến ngà trổ mộng. Bờ thương trổ mầm.

Hư Vô
Tôi về ủ lại bìa đêm
Giăng trời thương nhớ ngọt mềm áng mây
Tôi về máng  nắng lên cây
Gọi thương nhớ hóa heo may gợn hồ

Tôi về khơi  ngọn nến khô
Hong tình một giọt lu lơ mịt mùng
Trăm năm cho đến vô cùng
Lời như gió động lên vùng cỏ lau

Hương xuân trải rộng đêm thâu
Dòng đời một khúc che đau giọng cười
Mưa về ướt nắng vàng tươi
Bụi đường vón lại quãng đời gian nan

Mỏi tay ngọn bấc, lá đàn
Xuân xanh giờ đã úa vàng bờ vui.

Hương Biển
Biển đam mê đọng đáy giọt trăng ngà
Hàng dương rối buông dài vùng tóc đắng
Vòm mây đêm theo sóng lùa hương mặn
Nét ngọc thèm xiêm áo bóng xuân nghiêng

Con gió nào xô lệch giấc cô miên
Bờ cát mỏng úa mảnh tình gọi bấc
Sương giăng lạnh thấm da mùa ngây ngất
Bóng nguyệt đầy giăng phủ kín triền mơ

Biển vẹn tuyền lên cung bậc đường tơ
Nốt thăng giáng khúc nghê thường hư ảo
Trăng khỏa tóc lùa heo may điệu sáo
 Mé triền đêm bỗng vuột lối sao trời

Ai có về chân lạc chốn trùng khơi
Ngân khúc hát đọng tay người đêm nhớ...

Hương Hạ 

Mùa hạ đến tứa ngọt mềm nụ biếc
Mái trường xưa gợn nhẹ giấc ru nồng
Hương tháng hạ Gọi nhớ về da diết
Sợi thề xưa tơ nhện dệt đêm trong

Ngày nhạt nắng sóng hồng hoang vỗ ấm
Hương hạ về tóc rối giấc nguyệt trêu
Đêm vén mộng ... vết trầm xưa suy ngẫm
Tháng hạ dài hun hút nắng lêu bêu

Ôm chót gió lang thang vùng đất lạ
Hương hạ về đau đáu khúc bình an
Trang giấy trắng ém cơn đau xô ngã
Chút hương xưa đắp đổi rẻo mộng tàn…

Hương Xưa
Về chốn cũ Lục tìm vườn cổ tích
Mùa phượng xưa sót lại tiếng ve ran
Hàng giậu kín Kỉ niệm hồng đứt khúc
Gió vò nhàu bến mộng Bóng trăng khan!

Chiều nhập nhoạng Dế càng khua điệu vĩ
Khúc lêu bêu Hoa khế tím hiên nhà
Làn khói bếp ngoằn ngoèo mái rạ
Vẽ muộn màng góc nhớ Tóc sương pha!

Khúc Ca Sỏi Đá
Ngày đã tắt, lắng trong hồn sỏi đá
Có viên tròn, cũng cuội lạnh đáy dòng sâu
Tý tách rơi, chắt buổi chiều thành giọt nhớ
Chan chát đầu môi thành vị đắng trong nhau

Xin đừng hát, kẻo nghiêng chiều thánh thiện
Hóa đá rồi tim vẫn nhói cơn đau
Không đi tận chót con đường lưu luyến
Đá tạc hình cho đỉnh nhớ ...vướng mây sầu

Khoảnh khắc ấy, thơ nghẹn ngào tức tưởi
Luồn lời mơ, chỉ mộng dệt thành câu
Phiến băng tâm níu đôi bờ nguồn cội
Hóa đá rồi, sỏi đá có cần nhau?
(Thơ: C.H)

Khúc Hát Biển Chiều

Sóng hòa cung mây đưa sương giăng giăng
Rơi tung tẩy hạt mềm vương tay nhỏ
Sóng gợn bến chiều  giọt hiền lối Ngọ
Nấp góc đời sợi nhớ nắng chưa hong
 
Sóng hát theo mây nửa đoản khúc hồng
Chiều giăng lưới bủa mé đời trống trải
Sóng gói trong mây giọt nhớ về xa ngái
Đượm nét sầu khóe mắt chợt long lanh
 
Vén hiên xa, góc đá sỏi hoang hanh
Đuổi theo gió, rẻo sóng chiều mê mải
Sóng hát theo mây khúc mưa còn đọng lại
Trăm năm xưa... xuân có đậu môi mềm?

Khúc Hát Tình Rơi
(Tặng chị cả thân yêu của tôi)

Tìm đâu nắng giữa hư không
Nghe òa bong bóng phiến lòng mưa rơi
Tìm đâu cánh nhạn mù khơi
Tìm đâu mộng cũ. Một đời nhớ nhung!

Thuyền trôi dòng biển mịt mùng
Thuyền trôi sương khói nghìn trùng bể dâu
Gió lay nắn nửa cung sầu
Hương thừa gửi lại niềm đau riêng chiều

Gõ hồn nghiêng giữa hắt hiu
Gõ hồn khúc hát cô liêu đêm trầm
Căng dây gõ khúc trăm năm
Kìa đêm nguyệt lạnh âm thầm giấc mơ

Tình ơi! Ngơ ngác vần thơ
Tình ơi! Vỗ giấc đêm trơ phím đàn
Tình ơi! Lỡ nhịp song lang
Tình ơi! Lỡ nhịp! Ngỡ ngàng dây buông

Thôi về, ẩn bóng trăng suông
Thôi về, má phấn nhòe loang giấc hồng
Thôi về, thôi những đợi trông
Thôi về, cất giữ hiên lòng tịch câm

Thôi thì thôi, cõi trăm năm
Thinh không điệu gió gọi thầm đêm sâu
Thì thôi, mảnh nguyệt  phai màu
Thì thôi, phím lệch xẻ sầu buông trôi...

Kìa thôi, xuân đã nhạt rồi!

Khúc Luân Vũ

Chợt cơn bão rơi rơi mùa thu trắng
Giọt chơi vơi, giọt khoan, nhặt bên hè
Chấp chới cánh. tí tách sương rơi nhẹ
Nụ hoa hờn rụng khẽ hạt long lanh

Chợt tí tách …chợt hồn buông theo gió
Gót ngà xoay…xoay vũ điệu mưa về
Chợt tóc rối, chợt buồn rơi lối nhỏ
Ngày tạ từ những khúc mộng đam mê

Khúc luân vũ Mưa xiên chiều thánh thiện
Cội hoa xưa gội ướt mộng xuân tàn
Chôn kỉ niệm. Nửa mảnh chiều buốt lạnh
Nửa mảnh hồn trắng nuột...Miên man…

Khúc Mưa
Chợt nghe mưa buồn rưng rức
Phố thênh thang bước cúi đầu
Giọt đau xối về tâm thức
Lạnh lùng nước cuốn bờ sâu

Vườn xưa nắng còn đọng mãi
Cỏ may khâu kín lối về
Bận đời xuân không trở lại
Vấp hoài ngạch cửa đam mê

Mưa về đan cườm lóng lánh
Biển xâu trắng khúc kinh chiều
Mệt nhoài bên miền gió lạnh
Nghìn lời con sóng hắt hiu

Mưa sa ướt chiều trầm mặc
Ưu tư, mục ruỗng lấp đầy
Hồn hoa rối câu khoan, nhặt
U hoài. Mưa lạc dấu mây!

Khúc Mưa Tháng Sáu
Tháng sáu. Phượng rơi theo gió
Oi nồng. Mắt lá xốn xang
Bất chợt mưa về bên ngõ
Thả sầu gieo nhớ mênh mang

Tháng sáu. Tơ vàng giăng lối
Chín hồng giấc hạ trưa êm
Biển biếc gửi về lời gọi
Đọng buồn. Tóc sóng bạc thêm 

Tháng sáu. Cuối trời mưa đổ
Nghìn trùng tay níu hư vô
Tháng sáu. Cuối đường hạnh ngộ
Lạc dòng. Gãy một cành khô (*)

Tháng sáu. Dài theo nỗi nhớ
Cổng trường lối vắng ngu ngơ
Bóng phượng bên đời bỡ ngỡ
Nghe đêm buông bước thẫn thờ... 
                                                                                                    (*) (*) Ý thơ: Huy Cận

Khúc Xuân Mềm

Mùa xuân gieo về sắc thắm
Đường tơ đơm nụ cúc vàng
Miên man hương cau thơm đậm
Hiên nhà đẫm bóng thời gian

Ngày êm thơm thơm ngọn gió
Nàng xuân nhẹ bước thoảng hương
Phiến ngà duyên đan gót nhỏ
Nghe đời xuân vọng mùa thương

Song thưa mai, hồng rực bóng
Bờ xuân đồng vọng gọi mùa
Ngàn mây trôi xa phận mỏng
Phím đàn gieo nhớ cung xưa

Khúc xuân ngọt mềm ngan ngát
Riêng ta lạc giữa xuân nồng
Ngoảnh nhìn ngày dài đơn bóng
Giật mình... Gối mộng hư không!

Lạc
Có một người Lạc mất một người
Bâng khuâng với bóng xưa còn in Lạc lõng!
Sóng biển và cát mềm níu đời xao động
Theo dấu chân trên cát mỏng khóc thầm.

Có một người Nhớ một người
Mang trong lòng nỗi u uẩn lặng câm
Ngơ ngác giữa hiên đời rét mướt
héo hắt nụ cười, hạt tháng năm trôi ngược
Giữa dòng chiều xế bóng vọng miền xưa

Lạc Giữa Hiên Chiều

Ngày tiều tụy.  Phiến chiều neo vách đá.
Giấc “hoàng lương” chợt tỉnh. Mộng xuân tàn
Vệt nắng chiều loang dài – vô ngã.
Rẻo vườn xưa lặng lẽ. Phôi pha
 
 Chiều bâng khuâng Hoang hanh sắc tím..
Đẫm chút thương, chút nhớ hương xa
Xuân rơi theo  cõi ta bà.
Câu kinh nhật tụng. Nắng già phân vân
 
Chéo áo tím. Một đời xuôi phận.  
Bến đò mong bước sóng lãng du
Ngày hong nắng. Gió hong tình. Lận đận.
Cánh buồm xa có đọng khúc trăng ru?
 
Đâu vĩnh cữu? Tình ơi - cõi mộng!
Giờ thời gian chen kín lá ngô đồng
Hư và thực. Vô tình - Khoảng trống.
Sóng bạc đầu, trăng lạc lối hư không...
 
Chạm khẽ miền vô ưu…Xếp chân, thiền tọa.
Nắng loay hoay chiết tự giữa bóng chiều
Tiếng nước khua âm vang, tâm rất nhẹ. 
Mé hiên lòng xin đóng lại. Hoang liêu!

Làm Sao Thôi Mưa Bay?
Ngày trôi hững hờ qua cửa
Gót chiều đưa nhẹ hạt mưa
Hiên thưa liêu xiêu dáng lụa
Mưa về gọi nhớ ngàn xưa
 
Mưa giăng bụi mờ quán xá
Cô liêu một thoáng hương xa
Phố thị hồn xưa đâu tá 
Buông hờ suốí tóc kiêu sa
 
Mưa gieo vơi đầy thương nhớ
Mưa đong kín nỗi đợi chờ
Mưa cài vòng hoa cách trở
Mưa đau dặm mỏi miền mơ
 
Làm sao chiều thôi mưa bay
Nguôi ngoai phiến hờn sóng dâỵ
Làm sao đầy trên đôi tay
Bình yên nụ hồng xưa âý?
 
Làm sao chiều thôi mưa bay...

Lang Thang Gót Gió
Nửa vạt tối, nửa góc chiều mê mải
Nửa hoàng hôn, nửa mảng lạnh bên đời
Mây tất tả nửa phiến trời xa ngái
Gió hùa theo góc nhớ gót chơi vơi

Len Lén Thu
Len lén... Gót ngà
Thu úp mặt cười 
ngọt ngào thêm sắc lá
Giọt nắng hồng gọi mềm đôi má
Lum lúm.... đồng tiền gói nhẹ nụ cười duyên

Thu gửi mùa cúc thắm mộng đoàn viên
vén tà hoa ngập triền sóng nhớ
thu đan chiều bỡ ngỡ
rẻo linh hồn khát cháy một mùa xa

Vời vợi thu... vời vợi chiều cài lược tóc gương nga
Gió vời vợi nâng hoàng hôn suối ngàn thu khẽ hát
Nẻo xưa dài rảo qua hồn ngơ ngác
Hương cau xa ngan ngát dấu giận hờn

Len lén thu.. len lén... gót tơ thơm
Biển nâng sóng bồng thu, gửi xuân nồng đầy đặn
Dặm hồng dài ấm hồn biển mặn
uống rẻo chiều  cạn cốc mộng miền êm

và... góc vườn cũng theo thu
hương len lén...ngọt mềm

Loang Bóng Chiều Rơi
Mòn nhan sắc theo bóng chiều qua vội
Gửi lời thương nương náu đáy hoàng hôn
Xõa mái tóc ướp  hương mùa thu gội
Lửng nét buồn đọng kín khóe môi son

Hất nhẹ vào thu Nửa mảnh chiều chênh chếch
Gót thu buồn sà xuống phố Heo may
Người vạn dặm Loang thời gian chờ đợi
Vệt tương dài in dấu lạnh trên tay

Ngõ tím nhớ. Ôm phiến chiều hắt bóng
Nghe trăm buồn trổ nhánh cỏ lênh đênh
Chiều vén nắng phơi hờ tà áo mỏng
Để hẹn hò miền xưa cũ khô vênh!

Bẻ nửa cô đơn gói vào ngày tháng
Treo nỗi sầu ám khói với đời rêu
Thu gầy guộc ngã sóng soài chiều vắng

Chút duyên thừa theo nắng rụng lêu bêu... 

Lối Xưa Em Về
Lối xưa em về
Biển loang hoang vu ... dã tràng ngơ ngác
Cát hoang liêu khắc khoải dấu chân về
Nhạt câu thề ...nửa linh hồn lạc bước chốn hoang mê...

Lối xưa em về
Đa mang ngàn mây...Môi cười phiến lệ
Chút giông xa rơi hạt khóc triều dâng
Mùa xưa héo tàn trong gió
Ru hồn Chuông vọng tiếng ngân

Lối xưa em về
Tím  ngát chiều rơi bên lối
Giấc mộng thừa đêm vắng bỗng triền miên
Đâu góc nhỏ dịu hiền...

Lối xưa em về
Một nắm sầu đổ nắng lặng bên hiên
Để quang gánh quảy niềm vui chỏng chơ trên nền đá
Đoá vàng xưa lá úa màu theo hạ
Rớt xuống đời cong khúc hát lênh đênh

Lưng Chừng Thu

Thu đi để giấc ngỡ ngàng
Lưng chừng cõi mộng bên hàng giậu thưa
Thu đi rơi nửa cơn mưa
Lưng chừng giọt đậm, giọt vừa heo may
Thu đan tay ấm giọt say
Lưng chừng nửa chén quỳnh ngây ngất lòng
Thu đi lay ngọn gió nồng
Lưng chừng nửa mảnh trăng lồng miền đêm

Tiếng ru còn đọng bên thềm
Lưng chừng nẻo ấy còn mềm dấu xưa?

Mai Ai Đi Rồi
Mai ai đi rồi
Để lại trong ai biển chiều nắng lửa
Để lại bên ai nỗi buồn sấp ngửa
Để lại bên ai góc phố gió ru sầu

Mai ai đi rồi Chỉ còn lại mùa ngâu
Rơi trên lá phiến sầu hanh giấc tối

Mai ai đi rồi
Chỉ còn lại bên ai gót chân chiều mòn mỏi
Nét xuân phai đá sỏi khô cằn

Mai ai đi rồi,
mé hiên lòng tơ nhện lại đan giăng
Bóng trăng tà đêm chiêm bao gác trọ
Mai ai đi rồi, đêm về lạc ngõ
Chỉ còn ai thắp nến đợi chờ

Mai ai đi rồi Chỉ còn lại vần thơ
Bờ xuân mộng biết bao giờ hạnh ngộ.

Mãi Mãi Sâm Thương
Cuối con dốc người ơi chân đã mỏi
Lối đi về lạnh hút nẻo thơ bay
Buồn vương vấp cánh diều bối rối
Nụ hôn chiều nán lại dưới vòm cây.

Trên bến nước xưa dòng đời vẫn chảy
Thuyền cắm sào lên huyễn mộng trăng sao
Tịch tĩnh vỡ bóng nguyệt tà lẩy bẩy
Bồng bềnh như lời ước hẹn chiêm bao!

Đêm vỡ vụn tiếng gà nao xóm lặng
Ánh sao mai mờ mỏi sao hôm
Ngày thức dậy…và đêm chùng xuống…
Hai mút đợi chờ mãi mãi Sâm Thương!

Mắt Hạ

Phượng trở về nấp trong tán lá xanh
Chơi trốn tìm ú òa cùng tia nắng
Tiêng ve ran bên cổng trường yên ắng
Chân học trò giữa hạ bỗng liêu xiêu

Xuân đã đi vào trầm tích cô liêu
Hạ với gió cài vầng trăng ở lại
Ve khản giọng gọi về mùa cây trái
Khúc hát phiêu phiêu cháy bỏng ngàn sau

Những cơn mưa để hạ thắm xanh màu
Ngọn lửa hạ hong phượng hồng chín đỏ
Khúc xuân hoa tủi thẹn lòng khép ngõ
Nẻo đời vui hoang phế với bể dâu

Giấc mơ xa không biết sẽ về đâu
Trước khoảng lặng tuổi thơ xưa đã lịm
Bờ rêu xám vĩnh hằng yên giấc tím
Hạ huyền xưa riêng góc tĩnh tâm đời

Biển nhạt nhòa cung đàn sóng hạ ơi
Xin đừng vội rêu phong đời hoang phế
Hạ đã về ve râm ran mắt lệ
“ Sắc phượng hồng …da diết lắm …hạ ơi!

MẸ Là Bông Hồng
Vườn trầu không thênh thang áng nắng chiều
Bên giếng thẫm liêu xiêu nghiêng dáng Mẹ
Nếp nhà đơn, khói bếp chiều vương nhẹ
Rơi chiếc lá vàng để mẹ khóc mùa xa

Trắng khăn tang ngày ấy tiễn đưa cha
Đôi mắt ướt sầu đong đầy ly biệt
Vai gầy run run bùi ngùi … thương tiếc
Đỡ con thơ, tiễn linh cha an giấc chốn khôn cùng
Làn hương trầm lan toả không trung
Thương lắm mẹ ơi..!
Bóng mẹ đơn côi, bên mộ cha chiều nắng quái

Con đi xa…
Chỉ còn mẹ và mùa hoàng lan ở lại
Cùng câu kinh chiều theo tiếng vọng thu không
Cho con xin gửi về mẹ nụ hôn nồng
Gửi chút nắng ấm lòng mẹ nhé
Cho con xin
trong hương khói Vu Lan lời nguyện cầu cho mẹ
Xin đoá hồng cài áo mãi tươi nguyên

Mộng Chiều
Lung linh nắng trải hiên nhà
Mé chiều nghiêng đổ giấc ngà hoang hanh
Chập chờn bên phiến lá xanh
Khép tà áo lụa. Trôi nhanh mộng vàng ...
Chiều rơi...rơi những ngỡ ngàng...

Một Chiều Hà Nội
Chiều trên phố - Làn sương mờ buông nhẹ
Sóng Hồ Gươm âm vỗ tiếng Người Xưa
Tôi đứng giữa mùa hương hoa Hà Nội
Khúc nhạc trầm phơ phất liễu song thưa.

Ve râm ran - Hạ thắm đã qua chưa?
Mà man mác cả đất trời hương cốm!
Góc Hồ Tây đóa sen hồng vội chớm
Hé tinh khôi màu phấn nhụy ngọc ngà

Chiều Đông Đô! Lời gió vọng thiết tha
Cơn nắng ngọt nghiêng cành bàng lá đỏ
Giữa phố phường tươi vui
tiếng em cười đâu đó
Hà Nội Chiều Nắng lụa phủ mềm vai.

Một Chút Với Chiều Xưa...

Một chút say. Sợi nắng lả vàng êm
Chiều dậy sóng say nghiêng làn khói biếc
Một chút men. Bóng đơn và trăng chiếc
Chút bâng khuâng lắng nhẹ. Khép hương lòng

Có phải xa rồi lối mộng đợi trông?
Hun hút ngõ. Vọng tiếng cồng ngày hội
Chiều xa ơi, xanh xao vòm lá đợi
Cuối hạ rồi. Ve vỡ nhánh râm ran!

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...