Tuesday, February 9, 2021

Ca Dao 1

 Bất chợt hiên mưa - Bờ thu chín – Bờ trăng cuối xuống – Bóng chiều xưa - Bóng hạ huyền - Bóng xuân nghiêng - Cắc cớ chi – Chỉ nửa thôi – Chiêm bao - Chiều – Chiều nghiêng – Chót hạ - Chót gió lang thang – Chút miên man - Còn đó ngày xưa – Cuối bờ hiu quạnh - Dấu hỏi cho chiều – Dấu yêu xưa - Đêm hạ - Đêm mộng - Đêm mưa – Đi giữa vô thường - Đi giữa xuân nồng - Đoản khúc giao mùa – Đoản khúc khô vênh - Đoản khúc thu – Đời lá – Dung dăng say trăng - Dường như lãng quên – Đường thu - Gieo vần cho ngày của mẹ - Giọt chiều 

Bất Chợt Hiên Mưa
Ngày đã cạn

Lang thang phía hoàng hôn tím ngát
Hạt vàng phai mờ nhạt phiến mơ nồng

Ngày bất chợt rơi bên lề khoảnh khắc mưa giông
Rụng xuống đáy chiều ngày xưa miền mộng thắm
Không đủ ấm rẻo hồn xưa môi ngậm
đẫm hiên lòng bất chợt một cơn mưa

Ngửa bàn tay thầm đếm nụ hồng xưa
Mười ngón nhỏ khẳng khiu miền bể dâu chua chát
Vén tà trăng nấp cơn mưa nặng hạt
Gió xõa tà lận đận bến phù du
Ngày mỏng tang vạt sương khói sa mù
Lời đồng vọng tím rẻo chiều ...ngày khát

Vá víu chi chút mảng thừa duyên cạn
Buông xuôi tay gieo khúc hát trôi chiều...

Bờ Thu Chín
Bờ thu chín. Miền khuya lành lạnh
Chạnh lòng đêm nhánh nẩy tơ vương
Bóng nguyệt quế chạm hồn rưng rức
Tiếng vạc buồn lặng lẽ kêu sương

Bờ thu chín. Heo may nhuốm trổ
In dấu chân ẩm lạnh bờ môi
Nghìn giọt nhớ ướt trầm mắt biếc
Đổ trăm buồn hắt vệt trăng côi

Con mắt đợi. Miền thơ. Sao biệt?
Tháng ngày trôi lặng lẽ bóng đò
Bờ thu chín. Mượn men say nguyệt
Nghe sóng lòng vỗ nhịp sầu trơ...

Bờ Trăng Cúi Xuống

Chiều cúi xuống xôn xao con sóng
Bóng thuyền xưa biền biệt. Heo may!
Triều mang sóng nhớ xô đầy
Rì rào bờ bãi cho ngày buồn thêm

Bờ trùng ngộ xa ơi… dặm liễu
Phím tơ duyên chùng, níu mơ hoa
Hồ soi nửa bóng trăng nhòa
Vang vang đồng vọng, xa xa bóng thuyền

Mưa thơm xối gột miền gió cát
Trăng chênh chênh, ngơ ngác tà mây
Miền xưa níu mộng tháng ngày
Ngổn ngang con sóng níu tay nghìn trùng

Ảo mờ sương phủ lòng thung
Bờ trăng cúi xuống... ngại ngùng tóc buông

Bóng Chiều Xưa
Thu hong tóc trong chiều xưa Miền cổ tích
Lối cỏ mềm rưng rức dấu hài thêu
Vó Bạch Mã Phong sương chiều thăm thẳm
Rẻo mây xanh trôi nhẹ với cánh diều

Khói lam cuộn bâng quơ Lòng thị chín
Chái bếp tranh, gốc khế tím sân nhà
Gốc cau già hương đưa nhẹ tình xa
Chiều bỗng vướng vuông lụa điều ráng đỏ

Lời ai ru  câu ca dao dạm ngõ
Phiến ngọt ngào đau đáu mãi gọi tên
Chiều ấm lại giữa chót đời bỏ ngỏ
Tháng năm dài một nỗi nhớ không tên...

Bóng Hạ Huyền
Nguyệt huyền khẽ chạm môi hôn
Ướp hương nhè nhẹ để hồn Xuân nghiêng
Tẩy trần chạm chén tình riêng
Đầy vơi một cốc nẻo thiền ấm tim

Hạ huyền nửa lối ai tìm?
Bờ trăng dứt khúc. Bóng chìm buồn tênh
Ba muơi. Kìa bóng nguyệt lên?
Nghe đêm trừ tịch trở mình. Nguyệt ơi!

Bóng Xuân Nghiêng

Áng xuân về nghiêng hồn thánh thiện
Mái heo may loang nhẹ tinh khôi
Tim vỗ nhịp. Xưa ơi... Xao xuyến...
Thoáng sóng hờn. Giọt mặn đọng bờ môi

Tàu xa khơi. Lòng đêm bỗng vắng
Ngác ngơ hồn. Chắt giọt nhớ đan xuân
Đêm mãi miết vọng về ngày xuân ấy
Nhịp đàn rơi! Tay níu bóng. Ngại ngần

Miền đêm lạnh. Bờ xuân vắng lặng
Hun hút con đường. Đêm sắt lại niềm đau
Miền hạnh ngộ? Khô hanh dài đăng đẳng
Bến phù du. Vị đắng kết đêm sâu!

Cắc Cớ Chi
Cắc cớ chi đến rồi xa
Để sâm thương khuyết, để ngà ngọc phai
Nửa kia bụi cuốn dặm dài
Nửa còn ở lại trang đài quẩn quanh
 
Cắc cớ chi chút mộng lành 
Thành nhưng nhức nhớ đêm đành hanh khô
Mịch liêu đêm chít khăn sô
Vàng phai não nuột mặt hồ nguyệt phơi
 
Cắc cớ chi phiến lá rơi
Cũng liêu xiêu nhớ giữa trời đăm đăm 
Nguyệt khuya rưng rức mộng rằm
Chỏng chơ nền đá trăm năm rã rời
 
Cắc cớ chi để hai nơi
Rồi mai, rồi mốt đầy vơi nốt trầm
Cái duyên mong mỏng lạnh căm
Cái buồn buồn lặng trong lầm lũi đau
 
Cắc cớ chi giữa đêm thâu
Trong thăm thẳm mộng nghe sầu phiến đông
Thôi thì nhặt cái hư không
Se câu nhật tụng, đáy lòng trầm sâu!

Chỉ Nửa Thôi

Gửi về miền xưa nửa hồn luyến nhớ
Nửa ngọt bùi nửa mềm mại tay thon
Nửa thôi nhé ngày xanh
Nửa còn lại để dành
Bờ hội ngộ còn xa vời chưa đến

Ngày cất giấu Nửa hồn giăng tơ nhện
Nửa ngày trong nắng đậu phiến môi mềm
Xin để nửa thầm lặng, nửa áng trăng êm
Theo gót ngọc xuôi về miền biển rộng

Nửa thôi nhé Chỉ xin thôi nửa mộng 
Miền vui còn chưa đậu khóe môi cong...

Chiều
Nắng gội hương sen ngọt lừ phiến nhớ
Gói vu vơ dạt xuống mé sông chiều 
Gió chải tóc thả trang đài vào nắng
Cho hiên đời thôi trải những hắt hiu

Chiêm Bao

 Chiêm bao... Một giấc chiêm bao trôi cùng con sóng biển
Cơn mưa bỗng về, bỗng đem lại một giấc chiêm bao đầy nhớ nhung tha thiết với sóng biển thật mềm
Mưa ơi, biển ơi, hồn hoa rơi da diết ...
Một chút se se, một chút hanh hao bỗng chao nghiêng đất trời đang ngập sóng trùng khơi.
Một cõi mơ riêng đang nhẹ gót bên đời, lời ai đó vẫn còn văng vẳng chốn xa xôi, và đêm bỗng vắng vẻ, khiến lối mơ hững hờ che bến mộng.
Hư không!
Đưa tay với hư không, đưa tay ôm lấy mộng ngàn trùng
Một khoảng trống chỉ vọng lời chuông ngân nga trong trầm hương nghi ngút khói
Chờ đợi!
Chờ đợi rồi không biết đôi tay có mỏi, miền xưa có về đan kín giấc mơ hoang
Cuối ngõ chiêm bao, chiêm bao ơi!
Xuân sao lâu về để mưa không đậu bến đa đoan, xin hãy mở toang cửa đón nụ mầm tươi sáng.
Cuối ngõ chiêm bao, cuối ngõ ngọt ngào, bờ biển mộng với vầng hồng xin hãy rạng,
Cuối ngõ chiêm bao, biển ơi, mong bình minh thắp sáng, nắng đậu tay mềm cho mắt biếc nảy lộc vui...

Chiều Nghiêng
Thu về nhốt gió trong tay
Sương giăng kín lối mưa bay đầy trời
Thu về để cõi phượng rơi
Thầm thì chiều vắng đầy vơi giấc nồng

Mùa vàng sợi rối bòng bong
Khói hương chuông niệm hư không đất trời
Bên song ngắm bóng thu rơi
Gió lùa liếp cửa. Bên đời chiều nghiêng

Chót Hạ
Tháng hạ úa phượng rắc hồng tóc rối
Nắng nhạt màu cơn gió gợn mồ côi
Đông xõa nhẹ heo may lên mắt đợi
Níu mảnh chiều gọi kí ức xa xôi

Hạ vén mộng trôi điêu linh miền gió
Đá rêu xanh giấu ngọt vết son xưa
Hồn cúc đổ cuối mùa sương rơi lạnh
Ngày mong manh hương cúc có gieo thừa?

Biển thăm thẳm dâng chiều lên gờn gợn
Nỗi nhớ thầm ủ kín phiến nguyệt xa
Tháng hạ trải chót mùa trăng đồng vọng
Lối xưa về có đọng một lời ca?

Chót Gió Lang Thang 

Tháng hạ đến phượng rắc hồng tóc rối
Nắng nhạt màu con gió gợn mồ côi
Nghe xoã nhẹ heo may lên mắt đợi
Níu mảnh chiều gọi kí ức xa xôi

Nắng vén mộng trôi điêu linh miền gió
Đá rêu xanh giấu ngọt vết son xưa
Hồn hoa đổ cuối mùa sương rơi lạnh
Ngày mong manh hương cúc có gieo thừa?

Biển thăm thẳm dâng chiều lên gờn gợn
Sóng nhẹ nhàng ủ kín phiến nguyệt xa
Tháng hạ trải chót mùa trăng đồng vọng
Lối xưa về có đọng một lời ca?

Chút Miên Man

Hạ xa vắng mùa thu còn bỡ ngỡ
Áo phượng hồng, tuổi thắm có còn không?
Ngày cõng nắng gió hờn theo bến mộng
Võng qua chiều lồng lộng sợi buồn giăng

Thu đan nắng địu ngày theo ve hát
Biển ngập ngừng tóc sóng bạc mênh mông
Trang giấy trắng lời xa theo biển động
Phiến hồng nào trải nhớ...nắng chưa hong...

Còn Đó Ngày Xưa
Trăng vẫn đó vẫn vành trăng ngày cũ
hồi chuông ngân thánh thiện vẫn bên đời
Em vẫn sợ thu vàng nai lạc lối
Ngơ ngác lối về - kỷ niệm mù khơi!

Vần thơ lạc giữa đêm sâu lẻ bóng
Khúc mơ hoa e lỡ nhịp cung đàn?!
Đông sắp cạn áo len đan quá mỏng
Biết còn ngày để đón tiết xuân sang!?

Ngày hong nắng đêm sương buông u ám
Bông cải bay trong hạt nắng thơm nồng
Kỷ niệm đó nắng chiều hun hút bóng
Chợt giật mình se cái lạnh tàn đông!

Cuối Bờ Hiu Quạnh 

Ngày tháng đó quạnh hiu chiều nắng úa
Heo may về se lạnh cõi hoang vu
Năm ngón nhỏ hao gầy xanh nét lụa
Giữa vô thường đan khúc nhạc sang thu

Làn gió lạ khô hanh bờ ruộng cạn
Lỗi mầm xanh gieo trên rẻo đất cằn
Giấc mơ xưa trôi giữa mùa. Lãng đãng!
Chút hương thừa ướt đẫm lối băn khoăn

Tóc liễu rối bóng gương mờ mùa lỗi
Vọng miền xa tay lược biếng cài trâm
Con nước vỗ cuối hiên lòng đã mõi
Lặng nẻo đời cung nguyệt khóc trăm năm

Dấu Hỏi Cho Chiều
Ai gợi tiếng chuông chiều nắng nhạt
Vòng vèo sợi khói tím chiều mơ
Lạc bước thiên di miền khao khát
Bên thềm lửa lựu hoa ngu ngơ

Ai để chiều rơi vào ngõ hẹp
Áng vàng gói lại giấc chiêm bao
Nửa mảng chiều xanh thôi hãy khép
Gửi cùng mộng mị lắng xôn xao

Ai ngồi soi bóng bên dòng nước
Mơ bóng người về thấp thoáng mưa
Nước trong để thấy hồn chợt tối
Chiều tắt lặng rồi tiếng ru xưa

Ai để chiều nghiêng theo sóng mắt
Mượt mà suối tóc chảy đầy tay
Cung khúc chiều rơi lời khoan nhặt
Tạ từ...chiều nhé...trắng bờ mây

Dấu Yêu Xưa

- Hồn Quê
Nắng tư lự . Vàng phai miền đất cũ
Úa mảng chiều rêu kín mé bờ yêu
Mưa đong chín đưa gót ngà luân vũ
Lặng hương lòng. Mái ngói đã hoang liêu
 
- Hồn Xưa
Bờ thầm lặng. Đợi chờ. Xuân gấp khúc
Rách bến đò. May vụng một đường kim
Bên ngõ vắng hồn xưa sầu lối mục
Thoáng gió hờn. Sóng gợn khóe mi êm

- Hồn Hoa
Ngan ngát tím rẻo mơ. Khuya. Tóc rối
Giấc hanh hao. Trăng gờn gợn. Tím chờ
Đêm vỡ vụn. Nửa hồn thương nguyệt khuất
Nửa hồn chìm lối mộng. Tím ngu ngơ...

- Vàng Xưa
Vàng nắng. Vàng chiều. Vàng góc nhớ
Đổ hanh hao phiến mộng. Góc riêng sầu
Bước lang thang gói lại nửa hồn đau
Ngày trôi nhẹ. Liêu xiêu lời cỏ dại

-Ngày Xế
Ngày đã xế. Bờ vui treo bến mộng
Mé hồ yêu gió địu nắng qua hè
Chiều bủa lưới vàng giăng mờ khoảng trống
Chú dế càng kéo vĩ nấp bên khe

Đêm Hạ 

Đêm thở dài. Sương gieo hạt quạnh trông
Cơn gió lạ thổi xạc xào vách quế
Tiếng của đêm hay tiếng lòng như thế?
Gợn nỗi sầu. Đêm lạnh bóng phượng thô

Nhẩm câu kinh nhât tụng. Môi khô
Hạ đã cũ hay nỗi nhớ về rất mới?
Mảnh đời đau. Rút tơ vàng mấy sợi
Khâu vực sầu nghiêng vết nứt đêm loang

Nửa vạt trăng chênh chếch mộng hồn hoang
Đêm bỗng rỗng. Vạc về chênh chao cánh
Trăng chất nhớ thật đầy đôi quang gánh
Phượng quảy về phơi bóng lá trầm đau

Hạ đang về sao bỗng chợt mưa ngâu?

Đêm – Mộng

Nhè nhẹ hương me, nhè nhẹ hương cau thoảng vờn trong kẽ lá,

chiều nhẹ nhàng cùng nắng lặn ngoài hiên
Trời đã tối sao vầng trăng vẫn ngủ giấc cô miên

để cơn gió lại thở dài trên kẽ lá.
Mái tóc liễu buông chùng theo mấy ngã,

nỗi cô đơn ngọt ngào thầm thì gọi mùa vui
Đêm thương yêu ơi, đừng mi khép ngậm ngùi,

xin hãy nhìn vào mắt nhau, cho đôi lời lắng đọng.
Đêm hãy trải lối đời thật rộng,

đừng làm lời ru về trôi bến mộng phiêu linh.
Câu hát chiều vẫn còn đọng đêm trinh,

xin nhặt lại, giữ lấy và bọc trong lưới nhạc.
Đêm, đêm là niềm riêng trong lặng yên khao khát,

là giấc mơ hồng cháy lửa ấm đôi môi.

Kìa, sao quá hoang vu, đêm khan tiếng dế lạnh bồi hồi,

vùng sáng nhỏ để rơi vương miện hoa cài trên tóc.
Run rẩy quỳnh hương, run rẩy đêm ngà ngọc,

đêm lạnh lùng không dệt nổi một khúc ca.
Uể oải sương rơi, uể oải vàng trăng, uể oải những thiết tha,

đêm lười nhác để mộng vàng xa biệt.
Xin đêm hãy hong tóc dài trong mơ bằng hương nồng tha thiết,

tết bím tròn da diết mộng ngàn sau…
Và ... đêm ... đêm ơi... mộng đã nát nhàu...

 Đêm Mưa
Cơn mưa hoa phập phồng trăm cánh nở
Gọi nỗi sầu bong bóng nụ mồ côi
Hồn chiêm bao dựng hoàng hôn trăn trở
giọt mưa tròn khắc dấu thánh lên môi

Từ thiên cổ nghe tiếng đời nhịp trỗi
Phiến mưa về gieo hạt lạnh heo may
Sợi tóc xõa lên ngực khuya nhức nhối
Nỗi nhớ về - khóe mắt bỗng  cay cay

Mềm hương quế mưa trôi vào đời rộng
Tiếng vạc khuya  vang xao xác bên thềm
Nghe cay buốt miền tịch không khói quyện
Co khoảnh buồn giữa ánh nến trong đêm

Cơn mưa chớm hạt rơi theo mùa cũ
Trăm năm xưa xơ xác lá phai màu
Đêm chùng thấp tóc liễu buông hờ hững
Khát môi cười nghiêng sóng lệ mùa ngâu...

Đi Giữa Vô Thường
Nghe buốt lạnh sao băng về nghẽn gió
Nghe giọt trầm rụng giữa gối mơ đêm
Nghe vương mang nguồn nhớ vọng thơm mềm
Nghe vàng lạc giấc đêm về khép lối

Nghe phím nhỏ giọt ly tao rất vội 
Nghe đêm sâu òa  rụng nét trăng mơ
Nghe  hồn đơn khô khốc giữa ngu ngơ
Nghe bọc kín vườn khuya hơi sương mỏng

Nghe rạn vỡ cung đàn xa đang vọng
Nghe nguyệt cầm hư ảo giấc xanh chao
Nghe hương xưa ngày ấy lắng ngọt ngào
Nghe ai mở cửa đào nguyên lạc giấc

Đi Giữa Xuân Nồng
Mưa Xuân đem về nỗi nhớ
Cồn cào - lễnh loãng suơng tuôn
Miền xưa còn nồng hơi thở
Mắt huyền dấu lệ chưa buông

Chiếc hôn nhẹ nhàng như lá
Nụ cười gửi lại vườn mơ
Bờ xuân theo mưa bỗng lạ
Bâng khuâng khúc vọng đường tơ

Xuân đưa nắng về hong tóc
Chợt vương sợi rối lạc loài
Lối xưa rêu theo gót ngọc
 Ngại ngùng lời đọng bờ môi

Đoản Khúc Giao Mùa

Giọt chiều
Ngân ngân chiều đẫm sương sa
Mong manh dáng liễu tóc ngà buông vai
Chiều nghiêng nửa bóng nắng dài
Gót sen mỏng mảnh tàn phai nụ hồng

Giọt nhớ
Biển nồng tóc gió chiều mưa
Đổ xuôi con sóng bến xưa ngỡ ngàng
Cát mềm in gót mùa sang
Biển đưa góc nhớ. Đá vàng riêng đau

Giọt đau
Hoang hanh tóc nắng đổ dài
Ngày côi dệt sợi cỏ phai hiên lầu
Thời gian rót nhẹ giọt đau
Nghe hơi sương lạnh. Nát nhàu khuôn trăng

Đoản Khúc Khô Vênh

1. Chờ đợi
Mỏng tang sợi khói bên chiều
Ru đôi cánh nhớ hắt hiu lối mòn
Ngày khuyên nửa nốt nhạc son
Ngủ quên bóng ngọ chon von phiến nồng

2. Chút hoang hanh
Đá khô úa giấc rêu phong
Câu kinh thinh lặng chìm trong mơ hồ
Rớt dài xác ngọ suốí khô
Cong môi chuồn gửi góc hồ sợi tơ

3. Khúc Nhớ
Lang thang suối đổ cơn mơ
Thả nghìn con sóng ngẩn ngơ bóng chiều
Trăm năm gói mộng liêu xiêu
Phai bờ hạnh ngộ gót kiều xót xa

4. Đối bóng
Chiêù nghiêng ướt sợi tóc ngà
Lạc. Hồn đá mục. Gương nga sương mờ
Hương xưa đối bóng ngẩn ngơ
Hồ cầm tay mỏi bến chờ hoang liêu

Đoản Khúc Thu

1.Thu về nhẹ chiếc áo xanh
Rách bươm sợi khói mỏng manh giọt trầm
Mảng chiều ngã ngớn vào râm
Tơ vàng trên nhánh cúc nằm nghiêng khô.                    

2.Vàng thu áo mỏng loang màu
Trăng nghiêng đồng vọng bến Ngâu mờ mờ
Nhánh thu gầy guộc dáng thơ
Sương đêm gõ nhịp ơ hờ gọi ai.
                     
3.Trăng khuya rơi chín giấc nồng
Hanh hao ninh chín khoảnh không thu về
Bờ đêm nụ chín hương mê
Sầu đong chín bặt lối về xưa sau.

Đời Lá
Hạnh phúc hay đớn đau
Xin cho là triền lá
Xanh một đời trong nhau

Ði qua miền trăng rụng
Chớm mặt trời đầu thai
Áp môi vào ngọn gió
Trái tim yêu miệt mài

Chông chênh cành lá đắng
Ần trong tim nụ cười
Che mé đời mưa dạt
Lá rụng lời trên môi..
C.H

Dung Dăng Say Trăng

               Trăng lùa đầy ngõ
               Dung dăng cùng trăng
               "Kim tịch thị hà tịch"
               Chẳng biết đêm nào
               Mặc kệ nguyệt giăng!

               Kìa cung Quảng Nghê Thường
               Xiêm y lộng lẫy
               Gót cuồng quay
               Đơn độc
               Tỉnh? Say?

               Ai chuốt chén quỳnh
               Men cay miên man
               Vô ưu kiếp lá
               Vô ngôn gió ngàn
               Tri âm đâu tá?
               Chót đời

Dường Như Lãng Quên
 Nửa chiều soi rát làn da
Mảng tơ vàng xuộm. Ta bà thế gian
Chợt nghe gió động mùa sang
Thấy mình là khách bên đàng lãng quên...

Đường Thu
Mùa thu…! lãng đãng khói sương huyền hoặc
Góc diều vàng xếp cánh nắng bên khe
Mùa thu...! Bụi mưa bay còn đẫm ướt lời ve
Mây lớp lớp chở ngang về nỗi nhớ...
Nép bên đời giọng ru hời bỡ ngỡ
Tao khang xưa quên khúc ấm ngọt ngào

Mùa thu! và những cung khúc chênh chao...
Khe khẽ ấm chút nắng hồng trên má
Nửa mảnh trăng vàng ngủ ôm triền đá
Áng thu về lén đọng nửa bờ vui.

Gieo Vần Cho NGÀY CỦA MẸ
Tháng hạ xa thôi nồng cung ve tấu
Phượng rơi đầy sắc lửa nắng rưng rưng
Miền quê xa thương mẹ những bâng khuâng
Bên ngõ vắng, ngóng chờ đàn con trẻ

Con sẽ về trong vòng tay mẹ nhé
Mẹ dịu dàng âu yếm vuốt bờ vai
Nghe ngọt ngào lời hiền mẫu bên tai
Như thưở bé khúc à ơi nôi nhỏ

Các con xa. Mẹ đong buồn vò võ
Đôi vai gầy trĩu nặng gói ưu tư
Nếp nhà đơn che dáng mẹ hiền từ
Bởi sương gió tóc bạc màu mưa nắng

Cho con xin để lòng con thật lắng
Dệt câu thơ tròn khuyết bốn mùa xa
Đan tình con gửi mẹ chốn quê nhà
Thêu đóa nhớ thiên thu tình mẫu tử

Xin cài búp hồng tươi vừa hé nụ
Lên chiếc áo sờn. Mẹ nhé! - Lòng con.

Giọt Chiều
Chiều sang chớm hạt thu cười
Để vàng bóng nắng nghiêng đời bên song
Mé rêu xanh thẫm hiên lòng
Bến xưa đâu tá để chòng chành đêm!

Từ quy vọng tiếng bên thềm
Vàng thu ngõ trúc, nhớ mềm dấu môi
Vén chiều. Tìm chiếc bóng tôi
Bóng dài buồn đậu! Nghẹn rồi bờ xuân
Khoác chiều vết khắc. Ngại ngần
Nghe buồn len chặt nẻo trần hoang vu
Khuôn chiều hằn vết cứa thu
Để lòng đứng mỏi. Phù du phiến đời
Mây trôi! Ngày tất bật rơi
Nhánh sầu rụng xuống giòn phơi đá vàng
Sâm Thương. Bóng cỏ vương mang
Cầu vồng xếp ngược mưa sang ngại ngùng
Hiên lòng vẽ một chân dung
Để rồi nói dối: nghìn trùng đâu xa!

Từng đêm vấn mộng phím ngà....

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...