Sunday, February 21, 2021

Thơ Đạo 2

 BỜ GIÁC - Nguyên Bình
Bên hiên chùa vàng rụng
Vài xác lá cuối thu
Ta vén tìm hư ảnh
Phiến đá lát rêu mù
Hồi công phu vang vọng
Đẫm ướt một làn sương
Bạch trà mi dụi mắt
Khép mở đóa vô thường
Khói hương trầm lay động
Guốc sư thầy bâng quơ
Chỗi tre hòa tiếng mõ
Không gian mềm như tơ
Nhẹ tênh bên bờ giác
Trăng tịnh gác hiên chùa
Tình yêu em còn lại
Thơm hương sen cuối mùa. 

AN LẠC TRONG TĨNH LẶNG
Giòng sông nào đưa ta về tĩnh lặng?
Cơn gió nào thổi cuốn não phiền đi?
Cỏ và cây in dấu bước chân đi,
Ngồi nơi đây, trú an trong tỉnh thức.
Dù trần thế, có nhiễu nhương phiền phức,
Giòng Tâm mang phiền não đổ ra khơi,
Mặc dù cho Sóng gió có nổi trôi,
An lạc vẫn sáng ngời trong Tâm Tưởng.
Ngồi tĩnh lặng, an nhiên không vọng tưởng,
Chú Tâm theo từng hơi thở vào ra,
Mắt và tai khép lại chẳng nhìn nghe.
Thân nhẹ nhõm không động vì suy nghĩ.
Cứ như thế, Thân và Tâm an nghỉ,  
Và từng giây, từng phút nối liền nhạu,
Thời gian như ngừng đọng chậm theo sau.
Thân và Tâm giờ đây tràn an lạc.
Rồi sau đó, Tâm lặng yên quan sát.
Không suy tư, không vọng tưởng lo âu,
Tâm lắng nghe dòng tư tưởng nhiệm màu,
Lúc chợt đến, chợt đi rồi chợt tắt.
Cho tới lúc Tâm không còn dính mắc,
Tâm nhẹ nhàng như đứng đỉnh ngọn tre,
Tâm an nhiên vào thế giới bao la.
Và tan theo vào không gian vô tận,
Thân lúc này tưởng chừng như biến mất,
Nguồn Tâm đang lặng lẽ khắp mọi nơi,
Thân và Tâm tuy một bỗng là hai
Tâm đã vào nguồn Không Gian Vũ Trụ.
Thân bất động, hiện tại trong an trú
Tâm nhẹ nhàng vào tĩnh lặng Chân Nguyên
Cánh Cổng Trời không cửa rộng thênh thang,
Tâm hòa tan vào Chân Không Diệu Hữu. - Thục Uyên
 
GIÁC NGỘ TỬ SINH 
Nắng chiều rơi rụng ven Sông 
Lơ thơ tơ nắng nhuộm hồng bờ vai,
Đò chiều cập bến đợi ai ?
Mái chèo khắc khoải ngày dài đợi mong...!
 
Chiều về ngả bóng qua Sông
Mây chiều lơ lửng xuôi dòng về Tây.
Chim trời lác đác đó đây...
Bay về tổ ấm sum vầy chờ trông...
 
Thương ai tất tả ven Sông!
Thương ai đêm lạnh má hồng nhạt phai...
Thương ai gội nắng ướt vai!
Thương ai ngõ tối đêm dài chờ mong!
 
Thương người đò dọc ven sông
Thương người xuôi ngược trên giòng tử sinh !
Thương cho mê vọng quanh mình...
Thương cho Trần Thế quẩn quanh luân hồi...
 
Bến Trong bến Đục ngàn đời. 
Sông Mê, Bể Khổ ngược xuôi theo dòng
KÍNH NGƯỜI KHOÁC ÁO NÂU SÒNG,
KÍNH NGƯỜI GIÁC NGỘ THOÁT VÒNG TỬ SINH ...
 Thục Uyên
 
LIỄU NGỘ
Pháp Phật viên dung vạn cõi hòa,
Người trời liễu ngộ, lặng niềm ca.
Tu chơn phá động qui đường chánh,
Niệm ảo ghiền tham đến nẻo tà.
Thất thểu duyên vần xa ánh đạo,
Mù mờ phận lụn ngại liên hoa. (*)
Loanh quanh lủy kiếp đà chưa hiểu!
Thử hỏi bao giờ thoát lửa gia.? - Minh Đạo
 
Tọa Thiền Thu Huyền Mộng
Đêm tịnh huệ tọa thiền thu huyền mộng
Giữa biển đời sóng dội gió bão giông!
Hồn vũ trụ ngân vang khuya thạch động
Hạt cát reo theo thế giới đại đồng...
Tôi ngút dạng tôi quên tôi hiện thể
Giữa đêm bừng lung linh nắng vô ưu
Tâm an trụ giữa Thiên Nhiên Lòng Mẹ
Thênh thang đời dòng huyễn hóa tồn lưu!
Từ vô thủy đến vô chung huyền diệu 
Vô biên xanh trong khoảnh khắc tay cầm
Trăng thanh tịnh mộng vàng trên cành liễu 
Đóa sen hồng lay vũ trụ hòa âm.
Tôi tĩnh tọa quên tôi thời gian sóng
Sóng muôn trùng, hồn vô trụ như nhiên!
Trăng cổ độ mái chùa xưa im bóng
Bão giông qua, thu huyền mộng, tâm thiền.
TRẦN THOẠI NGUYÊN
 
VU LAN NỖI NHỚ
(Vu Lan 2020)
Vu Lan đến bên song cửa sổ,
Nhớ Mẹ Hiền ngày tháng qua mau!
Chiều nay nhìn áng Mây sầu,
Mây bay qua ngõ nhuộm màu nhớ thương!
Vu Lan đến rồi đi lặng lẽ!
Như mẹ Hiền quá vãng thăm con,
Thời gian như Gió trên Non,
Mây tan trên Núi, Trăng tàn cuối Sông
Nguyện cầu Bồ Tát Quan Âm ...
Mẹ Cha khuât bóng về miền an vui...
Vãng sanh nương bóng Phật Trời,
Thong dong ngày tháng an vui cảnh nhàn...
Chiều nay Mây trắng lang thang
Nhớ về quê Mẹ bàng hoàng lòng đau....
Hè sang Phượng Thắm tươi mầu,
Bao giờ gặp lại Mẹ Hiền ngày xưa?
Hôm nay vào trước Cổng Chùa,
Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình.
Tâm Hương một nén ân tình,
Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương!
Thục Uyên Vu Lan  2020

Tuổi xuân đi qua như ta nhấp chung trà nóng.
Vội vội vàng vàng để kịp nếm đủ vị đắng chát bờ môi.
Đời được mấy lần cho ta thắm lại tuổi đôi mươi.
Cho ta thêm một lần vấp ngã và trưởng thành thêm một chút.
Đời mấy lần cho ta cái nắng ấm của mùa xuân.
Nhìn cuộc đời dưới đôi kính màu hồng của tuổi trẻ.
Để mơ mộng, để chạy theo những ước mơ nhỏ bé.
Để mộng tan tành, giọt nước mắt rơi ướt gối mấy mùa trăng.
Em còn nhớ những năm tháng ngày thơ em đi học.
Ngồi ghế nhà trường từng trang vở vẽ đầy mộng ước tương lai.
Đó mãi mãi là thời gian tươi đẹp nhất.
Em sẽ mãi còn trong kí ức để tung bay.
Con đường mòn ngày xưa mẹ cùng em đến lớp.
Giờ đã không còn những cành phượng vĩ báo hè sang.
Nhưng em hỡi sâu trong một miền kí ức.
Màu đỏ rực giữa sân trường sẽ mãi là hình ảnh em mang.
Em biết không, ai cũng từng vô vàn nhỏ bé.
Để ngã một lần đau đến giàn giụa cả bờ mi.
Nhưng không ai vì một lần vấp ngã mà dừng đi.
Vì đường đến thành công vốn rất nhiều sỏi đá.
Tuổi thanh xuân vốn luôn luôn là thế đó.
Gạt nước mắt sang trang em mới thật sự trưởng thành.
Đâu ai mãi mãi giữ được mùa xuân năm đó.
Nên ai cũng cất giấu riêng mình những ánh nắng buổi bình minh.
Rồi một ngày thu em nhìn những chiếc lá rơi vàng.
Em sẽ hiểu vì sao em yêu mùa xuân đến vậy.
Như tuổi trẻ như một thời từng thơ dại.
Em sẽ mỉm cười trước những giống tố đã đi qua.
Gửi cho em cô gái của hôm qua
Từ hôm nay em hãy học làm người lớn
Vì cuộc đời đâu để cho em được chọn
Làm đứa trẻ ngày nào hễ ngã là khóc mãi phải không em. (LH)
 
Nếu con nhớ thân con là cát bụi
Thì nghĩa gì một chiếc áo hào hoa
Đời trăm năm như thoáng chớp chiều tà
Một tích tắc đã ra người thiên cổ.
Nếu con nhớ cuộc đời bao thống khổ
Mà có vui cũng tạm vui thôi
Thì con hỡi hãy tôn thờ sự thật
Để tìm ra chân đích của kiếp người.
Nếu con nhớ phồn hoa muôn sắc vẻ
Gọi mời con mê đắm lợi và danh
Đôi mắt biết đã bao lần ứa đỏ
Nên trở về tìm lại mảnh trời xanh.
Nếu con nhớ tàn canh đời trắng mộng
Một bàn tay nắm – mở một bàn tay
Bao được – mất, hèn – sang cùng thắng – bại
Sẽ nhạt nhòa tựa chút khói nhẹ bay.
Nếu con nhớ thân con là lữ khách
Và trần gian là quán trọ đêm nay
Nghĩa cuộc đời dường sương, tuyết, gió, mây
Không vướng bận để đường xa nhẹ bước.
Nếu con nhớ giữa nẻo đường xuôi ngược
Bóng hình con là hiện thể tình thương
Lời Như Lai là thực tại chơn thường
Hãy nguyện hiến trái tim vì lẽ thật.
Nếu con nhớ giữa trăm ngàn tất bật
Có con đường lặng lẽ rất an nhiên
Và tự tại khi con nhìn thấy đạo
Bến trầm kha vắng sạch bóng ưu phiền. (Tâm Đăng)
 
"Ta về niệm Phật đại bi
Phật xa xôi quá, em thì gần hơn
Ngày xưa dâng Phật nửa hồn
Chiều nay em tới...ta còn góc tư" (Toại Khanh)
 
CHO NGÀY THÁNG ... - Điệp Nguyễn
 
Ngày nào đó trong mưa chiều buông xuống
Con dốc buồn đã lạnh bóng người đi
Dòng nước nhỏ cùng hát bài chín suối
Bên đồi hoang xác lá những xuân thì
Ngày nào đó cánh phượng hồng vẫn nở
Vội đi qua vẫn để lại nụ cười
Ngày nào đó chú ve kêu khắc khoải
Có ai còn đọng lại nụ cười tươi!
Ngày nào đó đá nằm im rêu phủ
Trong vườn xưa tiếng quốc đã già nua
Trái đã chín trong vườn mùa sương khói
Gót hài xưa còn thao thức giao mùa
Ngày nào đó vô tình qua bến cũ
Con đường nào cũng xào xạc tiếng xưa
Thôi đành vậy mùa xưa không trở lại
Như một lần mùa lá rụng tàn phai!

Mộng ... Chánh Tuệ
Nắng về hong đất Mẹ
Làm nhẹ những tơ vương
Cho khô nỗi chán chường
Mắt người thôi dòng lệ..
Em vào chùa dự lễ
Râm ran tiếng kinh cầu
Chiều về chuông vọng sâu
Át mọi sầu, ưu, oán ...
Nhìn sâu vào nỗi chán
Quán kỷ sự bất an
Bỗng phút chợt .. .tiêu tan
Thênh thang lòng trãi rộng
Cuộc đời như giấc mộng
Được mất lẽ vô thường
Sinh diệt tợ khói sương
Tỏ tường bao qui luật...
Mộng mị sực tỉnh ra
Chuông chùa văng vẳng xa...
Ngân nga.....

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...