Monday, February 15, 2021

Toại Khanh 6

 HẠC KINH 1

Chiều kia trên bến bể dâu
Có người khách đứng buồn rầu ngắm mây
Năm xưa cũng độ ngày này
Ai theo nẻo gió đường mây xuống đời
Chiều nay mọi chuyện đổi dời
Đò xưa giờ lại đón người về non
Bời bời lau cỏ hoàng hôn
Sông chiều in bóng mây buồn trôi xuôi
Chim trời về tổ xa xôi
Lòng ai một chút bồi hồi, nao nao
Chấp tay sơn khách nguyện cầu
Mười lăm năm chốn giang đầu thế thôi
Buồn xưa giờ thả về xuôi
Thuyền ai xin chở một người qua sông
Thơ Sư Toại Khanh


Loay hoay hết sạch một đời
Lắm khi chưa kịp mỉm cười đã đi
Trăm năm ngó lại được gì
Đồi chiều nấm đất xanh rì cỏ rêu
Một đời thương hận, ghét yêu
Mưu toan cho lắm... một chiều phủi tay!
 
Một kiếp tơ tằm gửi cửa Không
Chua đắng mình ên nuốt vô lòng
Cắn lá đường đời vun vườn đạo
Hỏi người tri kỷ có ai không?
 
Ta chở em qua bờ giải thoát
Em gạt ta sang bến luân hồi
Trên sông hai đứa cùng cười
Thì ra em cũng một người độ sinh!
 
Chờ trăng trăng chẳng về cho
Sương khuya không hẹn bất ngờ ướt vai
 
Tình đầu con gửi dòng sanh tử
Tỉnh giấc qua cầu biết trắng tay
Rừng thiền ngày đó say bóng Phật
Tình cuối xin dâng dưới gót ngài...
 
Này chén gạo, này giọt dầu
Tín tâm vào tận vùng sâu đất nghèo
Giữa mùa củi quế gieo neo
Con thuyền chánh pháp chống chèo gian nan
Cảm ơn những tấm lòng vàng...
 
Một vầng trăng lạnh ven trời
thiêng liêng dáng Phật giữa đời vô minh
một khuya ta ngó lại mình
công phu dưa muối vẫn hình như...chưa !
 
Như nước từ muôn sông
Đều đổ về đại hải
Mùa Covid đi qua
Ai cũng thành bà vãi
Thiện tai và thiện tai
Đạo mầu vốn không hai
Trả tóc về bốn đại
Ngày xưa...vệt nắng phai
 
Thương ai gánh gạo lên chùa
Thắp lên ánh đạo giữa mùa Cô Vi
Chùa xa chân vẫn cứ đi
Xa nhưng gang tấc...chỉ vì chữ thương
Mai sau tóc bạc vô thường
Nhớ hoài chén gạo đoạn trường hôm nay
Tu là giũ áo, phủi tay
Là đem gom hết muôn loài vào tim
Tháng ngày rồi hệt bóng chim...
 
Mười năm đọc mười năm đi
một khuya ngó lại còn gì trong tay
chút trăng chiều tí nắng mai
Còn chi ngoài những tàn phai ngậm ngùi
Thời gian con nước trôi xuôi
Trăm năm dài ngắn cũng rồi một đêm
nhân sinh chiếc lá bên thềm
dài hơi thi tứ càng thêm ngậm ngùi
 
Muôn xưa và đến ngàn sau
Trần gian mấy cuộc biển dâu vẫn là
Bên đời một bóng Cà Sa
Giữa khuya nhân thế chói lòa trí bi
 
Nhà thơ ghé bước nhà thờ
Trông lên tượng Chúa, làm thơ nhớ chùa
 
Đi thôi, về nghìn dặm
Mình còn mấy trùng khơi
Biết đâu ngày mai dậy
Tóc đã trắng vai rồi
Về thôi, đời sương tuyết
Ta đã mấy thuở hàn
Vai đã đầy tuế nguyệt
Do cách vạn trùng quan
 
Cửa tùng, then đã lạnh sương
Mới hay am chủ lên đường từ khuya...
 
Sống thì chung một đạo tràng
Một mai em mất, ta mang cốt về
Vùi nông dưới gốc bồ đề
Để đêm đêm vẫn còn nghe lời thiền
Biết đâu sinh tử còn duyên
Gặp nhau nhắc lại câu nguyền ngày xưa
Đưa nhau về lại mái chùa
Như từ muôn thuở người chưa xa người...
 
Một khóm trúc một vầng trăng
Thêm người đối nguyệt e rằng đã dư
Một am lá một nhà sư
thêm vào mái tóc thuyền từ vỡ tan
Một hoàng hôn chút nắng vàng
một giây vọng tưởng...tan hoang buổi chiều
 
Ghé đôi ba bữa rồi đi
Sống vài mươi tuổi lại về thiên thu
Chuyện đời đắp đổi phù du
Mùa xuân sơ ngộ mùa thu xa người...
 
Đơn sơ hoa tím, đạo vàng
Cõi thơ là một sơn am cuối trời
Đã xa xôi những phố đời
Từ lâu đã nhãng mặt người thị phi
 
Thềm khuya ai gõ cửa
lắng tai tiếng lá rơi
Bếp khuya nhìn ánh lửa
thấy ra một nụ cười
 
Thà là hai mét rời nhau
Còn hơn hai mét vùi sâu đáy mồ
Thà là một góc đơn cô
Còn hơn yên nghỉ đáy mồ nghìn thu!
 
Ai giúp muôn loài qua bể khổ
Bây giờ tĩnh tọa đáy biển sâu
Nghe hết trùng dương đầy lệ mặn
Nghe đến tận cùng nỗi biển dâu
 
Mâm này chạm với bát xưa
Mấy mùa thành hoại cũng vừa nhân duyên
Buổi nào con nước Ni Liên
Cho người đại sĩ thả phiền về xuôi...
 
Ghé chơi vài chục năm đời
Một khuya tóc trắng xa người ba sinh
Lại đi vẫn chỉ một mình
Mồ côi thân thế cho mênh mông đời...
 
Mười năm đọc mười năm đi
một khuya ngó lại còn gì trong tay
chút trăng chiều tí nắng mai
Còn chi ngoài những tàn phai ngậm ngùi
Thời gian con nước trôi xuôi
Trăm năm dài ngắn cũng rồi một đêm
nhân sinh chiếc lá bên thềm
dài hơi thi tứ càng thêm ngậm ngùi
 
Thõng tay đem đạo vào đời
Khẩu trang hoằng pháp giữa thời Cô Vi
Thị phi danh lợi...cười khì
Khẩu trang kín mít, mình đi đường mình!
 
Một vầng trăng lạnh ven trời
thiêng liêng dáng Phật giữa đời vô minh
một khuya ta ngó lại mình
công phu dưa muối vẫn hình như...chưa!
 
Xứ người nhớ điệu ầu ơ
ta nghe từ thuở nằm chờ tuổi khôn
 
Bát cơm phiếu mẫu nợ người
Kiếp sau khất thực một đời nuôi nhau.
 
Duyên đã trọn, chuyện gì thôi cũng vẹn
Người lo toan, không hơn được cao xanh
Chuyện đến, chuyện đi cứ như đã hẹn
Đời phù du sá chi bại với thành...
Chém nước bằng đao, nước càng chảy mạnh
Khay trà khuya, càng uống ngậm ngùi thêm
Nẻo đời càng đi càng nghe gió lạnh
Chuyện lòng hôm nào...gửi hết nhánh sông đêm
 
Mai về núi, hái lan rừng gửi phố
thay lời chào từ một cõi sơn lâm
buồn vui nào cũng bồng bềnh biển khổ
nỗi nhớ người...xin ra đóa từ tâm !
 
Một cặp chân gầy đời sông nước
Đôi mắt nâu tròn thẫm màu mây
Cánh nhuộm sắc hồng môi con gái
Lưu lạc ai ngờ đến tận đây
Từ vạn dặm nào lạc tận đây
Sau lưng biền biệt những trời mây
Những giấc mơ đời trên đôi cánh
Một góc vườn khuya đứng nhớ bầy.
 
Nghiêng vai gánh chút chuyện đời
Những phương trời bụi Nụ cười mây qua
Mai sau hoa nở sơn hà
Có người tóc trắng áo đà qua sông
 
Thương ai đệ tử Phật Đà
Mà thôi, phải né ra xa cho lành
Chúng con một dạ tín thành
Tâm tư gửi hết theo cành cây khô!
 
Mười năm nữa ta giã từ phố xá
Về rừng xưa làm ẩn sĩ vô ngôn
Bao thân quen rồi cũng thành xa lạ
Chuyện nửa đời Một nhát cuốc vùi chôn
 
Mười năm nữa ta giã từ phố xá
Về rừng xưa làm ẩn sĩ vô ngôn
Bao thân quen rồi cũng thành xa lạ
Chuyện nửa đời Một nhát cuốc vùi chôn
 
Thà là hai mét rời nhau
Còn hơn hai mét vùi sâu đáy mồ
Thà là một góc đơn cô
Còn hơn yên nghỉ đáy mồ nghìn thu!
 
Gót chân sạch hết bụi trần
Nâu sồng dưa muối vong thân cõi thiền
Chuyện đời meo mốc bên hiên
Trả cho nhau những cuộc phiền hôm qua
Vườn khuya mấy giọt sương sa
Giả chân khổ lạc thảy là chiêm bao!
 
Nắng trưa đứng bóng ven đồi
Người về giữa ngọ nghe đời hoàng hôn
Một mình mà chẳng cô đơn
Những buồn vui cũ Không buông, đợi gì?
 
Dẫu là đẹp, dẫu là sang
Vẫn nghe hiu hắt một quan tài buồn
Vẫn là cuối nẻo hoàng hôn
Cho ai viễn khách phải chồn bước chân
Bây giờ lạnh ngắt tấm thân
Vẫn thương hiệu ấy giờ cần nữa đâu
Vùi nông một nấm cỏ rầu
Càng lung linh lắm, càng đau bẽ bàng
Chỉ là một chuyến đò ngang
Đò nào rồi cũng lại sang bến buồn
Thôi mai kia phút vô thường
Ai cho một tấm vạt giường cũng vui!

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...