Monday, February 15, 2021

Toại Khanh 5

 TRỐI
Đã bốn mấy, tóc bạc dần rồi đó
Gửi lại đời những mộng mị bình sinh
Ai phương trượng....ta một đời mái cỏ
Những ga chiều...làm mây trắng lênh đênh
Ai thầy bà...với môn sinh tử đệ
Ta ven trời...làm cánh nhạn mồ côi
Chuyện độ sinh...thôi cũng làm theo lệ
Thà đưa đò...hơn đứng ngắm sông trôi
Ai khoa bảng với văn trai, thư các
Ta gùi kinh ngồi đếm chữ bên đường
Chẳng mực thơm, ta viết bằng nước nhạt
Pha chuyện lòng, thêm một chút phong sương
Ai kiêu hãnh cưỡi thuyền hoa vượt sóng
Đêm huy hoàng hoa đăng sáng lầu cao
Ta bè sậy một mình qua sông rộng
Những buổi chiều nhìn trăng máng bờ lau
Ai học giả công trình cao như núi
Ta ru mình bằng một cõi thơ điên
Biết đâu được hôm nào ta trăm tuổi
Một chút nầy...cho ai đó hữu duyên!

CHUYỆN NGÀN NĂM NỮA
Dương suy âm thịnh...thế rồi
Thiền sư thất niệm xuống đời làm thơ
Mặc ai biển khổ ngóng chờ
Con thuyền bát nhã mấy bờ lãng du
Đèn chùa khi tỏ khi lu
Đạo tràng biết mấy ai tu thật lòng
Kẻ cầu danh lợi phố đông
Người về bến hạ cho lòng lên rêu
Sơn môn hiu hắt nắng chiều
Am mây giờ cũng ra điều bỏ hoang
Trên sân một nén hương tàn
Tịch liêu hậu viện mấy hàng cỏ xanh
Hỏi em, giờ đã thị thành
Bon chen kiếm chút lợi danh với đời
Hỏi anh, cũng để ngậm ngùi
Sơn tăng giờ cũng ra người quan viên
Xót lòng...một nỗi đau riêng
Người choàng tỉnh giấc...ngoài hiên gió tràn.
 
Thương Phật
Một chiều vắng, ngồi ôm chân Phật tượng
Thương quá chừng Ôi! Bóng dáng Từ Tôn
Con bé nhỏ bên tình ngài vô lượng
Lá me nằm giữa cõi nắng hoàng hôn.
 
Nhớ Trịnh Công Sơn
Đêm đất khách chợt nhớ ngày Hạ trắng
Phúc âm buồn ai hát giữa đêm sâu
Để quê hương nay đã thành Biển nhớ
Từng Diễm xưa giờ chắc đã qua cầu
Rồi như đá ngây ngô bên trời lạ
Ta lang thang...thèm Một cõi đi về
Nắng thủy tinh, rồi Mưa hồng sao thỏa
Cho Hoa vàng mấy độ lạnh bờ mê
Trót Nghe tiếng muôn trùng ta biệt xứ
Ngày thấm đời, chân Tiến thoái lưỡng nan
Chợt bối rối Biết đâu là nguồn cội
Ôi đáng buồn Những con mắt trần gian...
 
Rồi mai em đi
Tay trắng mang theo được gì
Một đời cho ước mơ chi
Hay là một kiếp sân si
Ngày mai chôn em
Chôn theo một mái tóc mềm
Bia mồ là chút tuổi tên
Cho người ở lại buồn thêm
Ngày mai em xa
Mây trắng bay ngang vườn nhà
Cho từng khuya ai ngồi nhớ
Chuyện người cũng là chuyện ta
Ngày mai xa nhau
Nhà khuya tiếng ho thêm rầu
Người đi trong mùa dịch cúm
Ta rồi cũng sẽ đi sau....
 
NHỮNG DẤU HỎI
Mai ta trở về Người còn nhận ra nhau
Khi chiếc khẩu trang đã bịt kín đầu
Mai ta trở về Còn thấy nhau không
Khi những áo quan ngày một chất chồng
Mai ta trở về Thềm xưa còn trăng sáng
Khi đã xuân rồi Trời vẫn xám một màu đông
Chia tay lần rồi Có phải sẽ thiên thu
Khi chuyện ngày mai vẫn cứ mịt mù
Mai ta trở về Còn ai mở cổng
Hay vườn khuya chỉ còn nghe tiếng chó tru
Mai ta trở về Bờ xưa nghe sóng vỗ
Biển hoàng hôn còn in dấu chân ai
Hay chỉ hoang liêu một bóng nắng đổ dài
Ta nhặt ốc gọi tên từng người cũ...
Ngày mai này Biết ta có còn không
Còn dịp vươn vai những sớm mai hồng
Hay thoi thóp không tìm ra máy thở
Giữa một rừng người...đông quá là đông!
 
TÂM KINH MÙA DỊCH
Xem mình là hạt bụi
Nhỏ nhoi giữa đất trời
Xem mình là cơn gió
Đang thổi ngang cuộc đời
Xem mình như con nước
Đang từng phút trôi xuôi
Xem mình như đóm lửa
Cháy một lần rồi thôi
Nỗi niềm nào đi nữa
Rồi cũng là phai phôi
Đời không gì đáng sợ
Cũng không gì để vui
Người tu không vô cảm
Nên giữ lại nụ cười!
 
ĐẠI LỄ TAM HỢP
Lâm Tỳ Ni xưa Bạt ngàn hoa cỏ
Một bình minh mừng đại sĩ ra đời
Lâm Tỳ Ni nay Bụi mờ bay trong gió
Cổ thành xưa Giờ rêu cỏ bời bời
Gốc Bồ đề xưa Bồ tát ngồi thành Phật
Đại lực, đại hùng dưới tán lá đơn sơ
Phật cảnh hôm nay Người đông, đất chật
Những mảnh cờ buồn Theo gió thổi phất phơ
Câu Thi Na xưa Phật về viên tịch
Giữa vườn sa-la  Hàng thánh chúng đoan nghiêm
Chuyện ngày xưa Nay chỉ còn cổ tích
Gẫm chuyện đạo đời Chỉ để thấy buồn thêm
Lời Phật xưa Nay chỉ còn chuông tượng
Tụng đọc đầu môi Thay chứng ngộ trong tim
Lòng hữu hạn đã thay tâm vô lượng
Đạo mầu xưa Nay biền biệt dấu chim
Hơn hai ngàn năm Trần gian dâu bể
Mỗi năm một lần Ngồi nghĩ chuyện xưa sau
Ai người hữu tâm ngồi nghe nhau kể lể
Nỗi đời phù sinh Giọt sương sớm khô mau...
 
KHÁNH ĐẢN TAM HỢP
Đầu ngày, Bồ Tát đản sanh
Bình minh, đại sĩ chứng thành đạo sư
Bốn lăm năm đấng đại từ
Bình minh lần cuối vô dư Niết Bàn.
 
Ngày Mẹ
Chiều nay mưa, Mother Day
Tám năm từ buổi mẹ về đất sâu
Con năm mươI bạc nửa đầu
Lẻ loi chân bước qua cầu nhân sinh
Nhọc lòng hai chữ nhục vinh
Mother Day chợt nhớ mình mồ côi
Ngồi trông mây xám ngang trời
Tuổi năm mươi bỗng nhớ lời hát ru
Bướm vàng đậu nhánh mù u...
Phố đời bươn chải đời tu thêm buồn
Con sao mẹ cũng cứ thương
Mẹ xa con đứng cuối đường nhớ linh
Vui buồn gửi cả trang kinh
Ngó khung kính vỡ mắt mình đỏ hoe
Dế khuya rả rích bên hè
lá y mỏng quá, lạnh se cả lòng
Mẹ giờ biền biệt cõi không
 
Quỷ cũng xin bùa
Thấy sư quét lá sau chùa
Nhỏ xin chiếc lá làm bùa hộ thân
Sư rằng lá rụng đầy sân
Muốn nhiêu cũng được đâu cần phải xin
Nhỏ cười một nụ tinh ranh
Đây cần chi lá , xin tình đấy thôi
Sư cười: sao phải chọn tôi
Ngoài kia kẻ muốn luân hồi thiếu chi
Tôi giờ nương bóng Đại bi
Trái tim hoá đá còn gì để cho
Vi vu gió quyện mặt hồ
Đâu đây có tiếng nam mô thật buồn
Nhỏ về trong nắng hoàng hôn
Sư nghe tiếng lá vỡ giòn trong tim
Đời tu là cuộc trốn tìm
Người tu cũng có nửa tim luân hồi
Sân chùa lá vẫn cứ rơi
Vô tri đâu biết có người bâng khuâng
Ngó lên toà Phật khói dâng
Sư buồn mình lại một lần tình si
Đời giờ bình bát, lá y
Mốt mai về núi thêm chi nợ đời
Sư thầm niệm Phật trên môi
Đài cao Phật tượng mĩm cười vô ngôn
 
Bến chiều
Ta đứng bên này ngó bên kia sông
Thấy chuyện nhân gian...đầy cả trên dòng
Gì cũng đẹp khi đã thành kỷ niệm
Phà ơi, chiều rồi...còn chuyến nào không
 
Tiểu Sử
(to my kappiya)
Ta con sếu bến sông đời
mươi năm dâu biển dạt trôi mấy bờ
kinh thư, gió bụi rồi thơ
làm chi cũng để đợi chờ một hôm
đời cho sáu miếng ván hòm
chiếu chăn khâm liệm vùi chôn một đời
vùi luôn một thuở rong chơi
vùi chôn cả những lỗ lời nhân sinh
giờ còn chi bóng hay hình
còn chi để hỏi là mình hay ta
trăng lên, trăng xế, trăng tà
mùa trăng nào nữa cũng là chiêm bao!
 
Hồi Ký
Ai biết rồi sau mươi năm nữa
Ta có trở về được cố hương
Thăm lại am xưa buồn vôi vữa
Những buổi trà khuya bên mái sương
Ta đi nghìn dặm thân du thủ
Đắp áo lạnh hoài một bên vai
Bình bát chỉ là cơm khất thực
Còn tình tri kỷ biết xin ai?
Nhớ lại năm xưa trời cố quận
Bờ cỏ sông quê dọn chỗ nằm
Con nước lớn ròng ngày hai buổi
Mòn lưng chờ mãi chẳng tri âm
Từ đó ta đi vào gió cát
Một gùi sách cũ đẩm phong sương
Xiêu dạt thiên nhai rồi hải giác
Chí lớn mòn theo gió bốn phương
Xứ người từng chén trà lưu lạc
Ta uống mềm môi những buổi khuya
Cổ thư hiu hắt theo dòng nến
Nhiều lúc cố quên chuyện trở về
Đời có bao năm mà toan tính
Áo rách, cẩm bào cũng thế thôi
Mai kia tóc bạc về sông vắng
Gom hết một lần đem thả trôi
 
Một Buổi Chiều Của Tuổi Ba Mươi
Hay Ngày Trở Lại
Ba mươi tuổi chiều nào ta chợt hiểu
Cõi ba nghìn sau trước chỉ mù sương
Hồng lục đó không bao giờ có thực
Núi xanh kia rồi cũng đến vô thường
Ta biệt xứ về cuối trời viễn mộng
Đời rong rêu theo hoa cỏ bên đường
Rồi đêm nào nghe ra đời biển động
Và thấy mình vỏ ốc tự trùng dương
Chốn trở lại đã cỏ dầy, rêu thẩm
Đã xa xôi biền biệt nổi địa đàng
Ta xô dạt giữa sương chiều xuống chậm
Mười năm rồi, những đất trích lầm than
Ta trở lại ngập ngừng từng bước nhỏ
Để ngậm ngùi nghe đất lạnh dưới chân
Những vui buồn như đêm nào mưa gió
Ta đào lên từ những nấm tửu phần
Ta trở lại am xưa không còn nữa
Người quen xưa giờ cũng đã nghìn trùng
Tro ký ức ta hoài khêu tìm lửa
Lò tắt rồi từ nhân thế sang đông
Ta trở lại phương trời xưa đã khép
Đời hoang vu từ buổi gió mưa về
Ta lưu lạc đến giờ là nửa kiếp
Đêm lạnh lùng thèm một mái hiên che
Ta trở lại địa đàng xưa đã cháy
Tuổi trẻ buồn, đâu cũng thấy hắt hiu
Ta mộng mị những phương trời trốn chạy
Tuổi ba mươi mà ngỡ đã xế chiều.
 
Bye!
Chào em, du sĩ lên đường
Để mai...đời có vô thường cũng vui
Từ chia tay gió bụi rồi
Mỗi lần khăn gói...bồi hồi vu vơ
Lên đường để lại bài thơ
Nào ai biết chuyện bất ngờ đâu em!
 
One-way ticket
Ta cầm chiếc vé one-way
Theo em mấy buổi lội về rã chân
Tình trôi về phố mù tăm
Trái tim lộng gió đêm nằm phát run
Làm thơ gởi cõi vô cùng
Em vô trụ xứ tình không chốn về.
 
LÁ CHIỀU
Nhìn nắng chiều, nhớ hào quang Phật
Nghe lá reo, ngỡ tiếng pháp âm
Bỗng dưng nghe chút buồn thầm
Ô hay... đã mấy nghìn năm còn gì
Tiếc thương bóng đại bi biền biệt
Dòng thời gian trôi miết không về
Tay nâng chiếc lá bồ đề
Ve tròn cuống lá mà nghe tuổi đời.
 
KHẤT THỰC PHÙ VÂN
Y sờn, chân đất hoá duyên
Tay ôm bát Phật qua miền biển dâu
Ghé xin ai một chút sầu
Hoá duyên luôn những nông sâu tình người
Sắn khoai là những chuyện đời
Ngọt chua thế cuộc ta ngồi thọ trai
Qua sông mượn sóng làm hài
Tuổi xanh hành cước đợi ngày Linh Sơn.
 
Am Mây
Thế thái cơ hồ quên đã lâu
Ong bướm vườn đời mắc chi nhau
Am mây chiều sớm ngồi đốt lá
Im lặng đèn khuya ngắm biển dâu
Kinh lá một gùi quên tuổi trẻ
Hơi thở An-Ban đợi bạc đầu
Ai người tin được đời vàng đá
Ngày tháng trên đầu vẫn trôi mau
Hôm mai gió ngược sương đầu cỏ
Ngõ quạnh...treo hai chữ Mạc Sầu!
Đời hỏi tên nhau, thôi cũng được
Đọc suốt bài thơ... lấy chữ đầu!
 
NGÀY TRỞ VỀ
Và ta cũng trở về như đã hẹn
Về với rừng, với mái lá đơn sơ
Niềm đại nguyện bây giờ thôi cũng vẹn
Cánh cửa sài chép vội mấy câu thơ
Về rồi đó vạt đồi chiều lộng gió
Vườn ngọc lan ngồi đợi ánh trăng khuya
Trong hoang liêu nghe sương mềm lá cỏ
Đã mười năm đợi mãi buổi quay về
Thuyền đã neo, mái chèo giờ gác lại
Xa mất rồi thuở đò đọc, đò ngang
Đỉnh đồi khuya nghe gió lùa trên mái
Chép chuyện lòng lên chiếc lá ngọc lan
Bao thị phi giờ như phân bón lá
Lá bồ đề xanh từ nhẫn nhục những phàm tâm
Kỷ niệm buồn vui giờ đem đi đốt cả
Lấy tro vun cây cho đạo niệm nẩy mầm
 
Mù mịt tri âm
Mình chẳng duyên đời không duyên đạo
thôi thế đành thôi mấy nẻo đường
một chuyến về thăm trời đất cũ
Ta lại nghìn trùng kiếp muôn phương
Mây gió đưa nhau về viễn xứ
một chuyến bay buồn xoá nhớ thương
ân tình dâu biển không dám hẹn
sương khói trả về lại khói sương
Ta biết ai buồn trên phi cảng
rồi lại quên nhau giữa phố phường
Ta hiểu tình đời mong manh thế
nên vẫn tiện tằn những vấn vương
 
PHÚT KINH CẦU COVID
Tình người đã cách ngăn
Nay lại thêm một màng ngăn cách
Người với người chưa bao giờ minh bạch
Và bây giờ chiếc miệng cũng giấu che
Lòng người đã ngàn trùng
Nay còn thêm mấy mét chia xa
Mà dẫu sao Cũng cảm ơn Corona
Đã mang nhân gian về chung một mái nhà
Chiếc tổ ấm từ lâu...cứ đầu ngày là bay mất
Cửa chùa đã đóng Giáo đường đã khép
Cho nhân gian đem Chúa, Phật vào lòng
Đã xa rồi những chiều nắng đi rong
Với tách cà phê, với vỉa hè và bè bạn
Đã hết rồi những con phố dài Với mua và bán
Những bức tường ngăn Người về lại với mình
Từng vách nhà Bóng tối Lặng thinh
Ai gọi cổng
Không, gió lùa...
Không phải bước chân thần chết
Người nguyện cầu
Những tháng ngày này Mau qua hết
Để tiếp tục đời con rối mấy năm qua
Biết thương hay hờn Vi khuẩn Corona
Đã dạy tinh cầu này Con đường về tĩnh tại
Hoa nở xuân về Giờ không còn tay hái
Người cúi đầu Chiêu niệm với hư vô
Ta bỗng nghe trong chiều
Qua gió Tiếng nam mô....
 
Tặng lớp giáo lý Beatenberg 2020
Mươi hôm mới đó qua vèo
Chút mây núi vắng giờ theo chân người
Khuya nằm phố núi mưa rơi
Nửa vầng trăng héo bên trời treo nghiêng
Ga mưa dáng nhỏ ưu phiền
Tiễn con tàu quạnh về miền chiêm bao
 
Ráp Vần
Mười năm mẫu tử cách chia
Con về xếp chữ nhà khuya nhớ người
Chữ C nhớ tiếng mẹ cười
Chữ T nhớ mẹ một đời thương con
Chữ M nhớ mẹ mỏi mòn
Gánh gồng máu lệ nuôi con nên người
Chữ S là sao trên trời
Nhiều như tình mẹ cả đời cho con
Chữ A manh áo vai sờn
Tuổi thơ mẹ dắt díu con vào đời
Chữ N nhớ dáng mẹ ngồi
Tuổi già có Phật quên đời phù du
Chữ T mẹ một lòng tu
Nắm tay con giữa sa mù nhân gian
Chữ T H lòng mẹ thênh thang
Mấy mươi năm mỏi hai bàn chân con
Mẹ ơi, xếp mãi vẫn còn
Chữ sao xếp được đỉnh non nghĩa từ!
 
CHIỀU VIẾNG NGHĨA TRANG
Gọi nhau..từ triệu kiếp nào
đời như con nước làm sao thấy người
tình như một đốm ma trơi
ngõ quen tâm thức gọi mời âm dương
một khuya mả lạng bên đường
chút trăng cuối tháng ai nương gió về
dặm trần lần dấu nẻo mê
người sinh tử mãi tìm về tử sinh
Trầm luân...ai chẳng một mình
Tìm thêm chi nữa thứ tình bơ vơ!
 
KỆ SIMSAPA
Chỉ như nắm lá giữa rừng
Ba đời Phật Pháp có chừng ấy thôi
Như Lai tuệ giác biển trời
Lập ngôn chỉ chọn mỗi lời khuyến tu
 
KỆ KALAMA
Không vội bác, chẳng vội tin
Hiền nhân tự lấy trí mình mà soi
Một khi thiện ác rạch ròi
Nẻo lành thẳng bước, một đời chẳng nghi.
 
Vu Lan Đắng
Vui buồn một cõi biển dâu
Chiều nay mẹ bỏ qua cầu thiên thu
Sa Môn cát ái mặc dù
Mồ côi ai bảo lòng tu chẳng buồn
Mốt mai về lại cố thôn
Nẻo xưa vẫn đó, nhưng còn mẹ đâu
Thuở nào tay trắng, áo nâu
Nắm tay con dắt qua cầu tuổi thơ
Bây giờ… gì cũng trong mơ
Mẹ ơi trời cũ biết chờ gặp ai
Lạnh lùng gió sớm mưa mai
Dặm đời phía trước còn ai đợi về
Vu Lan lạnh cả trời quê
Đêm mưa tháng bảy lê thê nát lòng
Thương đời mẹ, chuyến đò đông
Chiều nay hóa nhánh cỏ bồng mà trôi
Mẹ đi biết có ngậm cười
Khi con vẫn ở cuối trời vô tâm
Để giờ hay đến mươi năm
Nhớ người, con chỉ biết nằm chiêm bao
Chiều nay vò nát cơn đau
trộn thêm nỗi nhớ ươm vào nén hương
mắt cay niệm chú vô thường
để nghe trong gió mười phương mẹ về….

No comments:

Post a Comment

Thơ Đạo 3

     Từ nguyên thủy rừng già dòng suối chảy     Bưởi hoa vườn mưa tạnh ửng phù dung     Tình đá tượng vẫn còn nguyên vẹn lắm     Gióng hồi c...