*Tình yêu chỉ có thật khi nói lời từ biệt?
HT.
SONNET 31
Chiều. ngấm khô tiếng ve trong từng thớ gỗ
Những hàng cây rưng rức phím nâu
Những bước chân lầm lụi tia nắng sẫm
Những hoài mong như trấu ngún. cạn canh thâu…
Chiều. dửng dưng rớm nâu
Những tình nhân những cơn mưa đầu mùa. suồng sã
Những con đường hoang hoải. buồn đau
Chim biếng hót. thuở trăng về. chựng bóng…
Chiều. ghếch nâu lên mái
Dồn dập chui qua vết nứt tháng năm
Âm vọng từng tiếng nấc khoan đêm. hố thẳm
Tha thiết tím. thầm kêu im. ước nguyện…
Chiều quá rợp nâu. um khói
Bóng người về. chói lọi khúc cuồng ca
Tiếng chim nát từng lời máu đỏ
Đêm mãi tràn huyết dụ quá. lòng ta!
Chiều. đã khóc nhịu nâu
Không tìm thấy bóng ai vỡ ngực
Không tìm thấy. dẫu một đường hỏa ngục
Đêm mịt mùng. dĩ vãng mịt mùng theo…
Chiều đã ngợp tiếng nâu váng vất!…
SONNET 32
Ngày gấp ghênh những sỏi trắng dưới chân đồi
Lao đao dêm thủy mạc
Ai cầm chân những cơn gió buông xanh
Một mùa tan lá quạnh?
Cơn gió thốc. lau mòn trí tưởng
Tôi trở về. trắng xóa ước mơ
Tôi trở về. chữ đứng nép trang Thơ
Câu trúc diễm cũng lên mầu lục thúy…
Ngày gấp ghênh
Và đêm trầm hoen thủy mặc
Một giọt chàm xanh. rơi mãi xuống vô thanh…
SONNET 33
Con đường điềm nhiên. đến lạ
Những dấu chân mọc tự đất nâu
lóe chớp gai đen dã thú
Về trú mưa úng ngợp mái mầu
Niềm ố nhục ôm nhau ca hát
Và lũ sâu kèn tán vỡ khúc bi thương…
Con đương ấy điềm nhiên. đến lạ
Nụ dã quỳ cúi măt. xông hương!
SONNET 34
Đêm. len chật khoang thuyền
Tiếng sóng chập chênh. giấc mơ thủy quái
Những người đi. đau nặng lời thệ ước
Một lần xa. đã vĩnh viễn mùa thu
Kẻ đầu thế. thắt đau hồn thế cuộc
Những cánh chim rong ruổi. đã sa mù..
Tôi về. đếm từng đọt gai gió nhọn
Nghe đắm thuyền tự thuở mới sơ khai!..
SONNET 35
Vỡ nát một thỏi lam
Chiều. và những cơn mưa giận dữ
Bong bóng gào sủi mặt đường
Khuôn mặt ấy bỗng chườm nâu giấc mộng…
Vỡ nát thỏi lam
Cơn thủy mặc cười trong mơ khói trắng
Nhòa đêm.
SONNET 36
Luyến láy cơn nhịu lam
Mùa cất xanh. ngày rêu muộn
Khách lữ trở về. như thể là
Gió buông câu. cầm bằng
Đàn chim theo viễn xứ. hồ như…
Cất lam vào khuya
Tôi nằm đợi thủy triều buông vó
Chập chờn cơn mơ thổ
Tầm hương.
SONNET 37
Bốc một nắm khuya. rải vào hiu quạnh
Nghe không. buồn sóng sánh. xa xăm
Tôi nằm đây. từng nhánh sông. rẽ hướng
Nhặt nhạnh tìm lưu ảnh. thuở mù tăm…
Bốc một nhúm khuya. chôn vào tăm tối
Nghe đời vang. vời vợi quá. niềm đau
Tôi cúi xuống. gỡ bóng mình. trên vách
chừng như nghe hơi thở của ngàn dâu!
Tôi buông bóng
bóng tan về vạn kiếp
Quay lại nhìn chướng nghiệp mãi còn đeo!
Bốc một hạt khuya. rắc vào đêm vắng
Tiếng chim rừng hứng dội cả mùa đi
Tôi tìm thấy bóng tôi trườn theo gió
Một sinh phần lầm lụi bước tà huy …
SONNET KHÔNG SỐ:
NÉN NHANG CHO BẠN THIẾT CUỘC ĐỜI: NGUYỄN-TÔN-NHAN
Tôi trở về M. đằm thắm
Đêm tủa ngọn cô đơn tráng lệ
Đêm mọc từng nhánh mầu hung bạo cũ
Đêm treo tôi lờ lững tháng ngày. vang
Đêm nâng tôi kiết già giàn mây bạc
Đêm gói tôi. ủ dột quanh hiu
Đêm nuôi tôi bằng giọt máu đen của gió
(hay giấc mơ của bạn vẫn chưa tan?)
Đêm xốc tôi trườn lưng ngựa trắng đồng hoang
Cơn cầm chướng lồng lên bạo ngược…
Ôi! Tôi muốn giết tôi tức khắc!
Tôi giết tôi. lời im như ngói cháy
Con đường câm nhễ nhại tình bằng!
Đêm hú gọi. giọng đen ngòm man dại
Tôi tru khàn. nỗi chết quánh mù theo
Đêm thắp tôi sáng choang linh hồn chó sói
Tôi chồm lên!
Tôi chồm lên. Rách nát một mình tôi!…
Rách nát một mình tôi.
Bạn nơi đâu trong mái nhà không. ấy
Có nghe lời máu lệ. một tờ hoa?!
*19/06/2016, Ngày cuối với SaiGon yêu quý,
xin gửi đến những tri hạnh ngộ quá tuyệt vời mà các bạn hữu đã dành cho trong những ngày về thăm quê nhà, thăm Mẹ già, ít ỏi vừa qua, và cũng xin được thông cảm và thứ lỗi cho những găp gỡ không thành bởi những xáo trộn bất ngờ cùng với nền tảng sức khỏe giới hạn. Thân quý, HT.
NHỮNG THẰNG TRỘM DÂM CỦA GIÓ
Các anh không nghe không nhìn thấy thật sao
Rào rào những ngọn gió chửa hoang chạy rông ngoài cánh đồng bương bãi
Bọn họ túa ra từ bìa rừng với những bụng bầu lắc lư mệt nhọc
Bụng bầu lúp xúp hoài thai
Bụng bầu vấp vun tràn ngực
Bụng bầu ngước tới ngày mai
Bụng bầu trễ nải chiều xuống
Bụng bầu vượt mặt thực tại…
Các bụng bầu vừa trải qua những cơn mộng dữ
Các bụng bầu quyết vạch mặt thằng trộm dâm khốn nạn
Tìm thằng rình rập bẻ hoa
Tìm thằng ngắt cành trinh trắng
Tìm thằng cắng đắng thâu đêm
Tìm thằng giấu mặt trong giấc mơ kẻ lạ…
Chúng ở đây và chúng không ở đây
Chúng lùng sục khắp nơi với chiếc mặt nạ sơn phết bằng bóng tối
Chúng ăn sàm ăn sỡ
Chúng ăn mỡ ăn mông
Chúng ăn hồng ăn tái
Chúng ăn hại ăn tàn
Chúng dị đồng giới hạn
Chúng ngã mạn bề trên
Chúng ôm nhau rên la niềm vui dã thú
Chúng huyễn dụ những em gió mới ra ràng
Chúng dã man bước qua lời ai điếu
Chúng trườn đi bằng tiết điệu rắn rung chuông…
Chúng luôn ở đây và luôn không có ở đây
Chúng ám toán lẫn nhau nhân danh dị biệt
Chúng trốn vào máu huyết thanh tân…
Các anh không nghe không thấy thật sao
Những hài nhi lớn lên trong đói rét
Những hài nhi được cầm hơi bằng những sợi cỏ úa vàng trơ gốc
Chúng nào biết được sinh ra từ cơn gió độc
Và cha chúng chính là thằng trộm dâm của gió
Các hài nhi khờ khạo cả tin. tội nghiệp
Mỗi ngày kẻ trộm ở đây và không ở đây
Chúng lánh mặt bằng tráo trở
Chúng ẩn mình bằng phép diệu thủ vô tâm
Chúng hóa trang với danh hiệu tự ban
Chúng trét đắp niềm tin bằng cái vênh mặt ngu đần gió dại
Chúng ăn đờm ăn dãi của lòng tin…
Các anh không nghe không thấy thật sao
Những ngọn gió chửa hoang đã bay xa khỏi cánh đồng bương bãi
Đã lơ lửng đã vùi mình sương giá
Đã xóa lời cóng lạnh với mùa đông…
Các anh không nghe không thấy. thật sao
Sự bí nhiệm của đất trời trở dạ
Sự vỡ cuồng thống thiết của hờn căm
Sự hiềm oán bừng bừng bí lực
Và thanh tao tỉnh thức những linh hồn…
Các anh không nghe không thấy. thật sao
Con chim nhỏ khóc bên rừng. mặc niệm
Ngọn gió hờn thơ dại với trời cao!…
Các anh không nghe không thấy. thật sao
Lời ánh sáng. vang hồn thiêng biển rừng sông núi….
Các anh không nghe
Các anh không nhìn thấy thực sao?!
THỦA TRĂNG KÊU XANH TRONG ĐÁ …
Khi tôi nép mình dưới chân tượng Beethoven. Cha tôi khóc vì một lần sinh khó của Mẹ. những bông hoa vẫn lặng lẽ tím bên đồi chiều. phơi ngực trần sương muối… Khi tôi nép mình dưới chân tượng Beethoven, cả nhân thế ngập chìm trong mầu trăng thơ dại. Cha tôi khẽ rùng mình lay động một vì sao khi Mẹ tôi nhoài người ra khỏi cái chết!… Khi tôi nép mình dưới chân tượng Beethoven. thảo mộc trên đồi réo khản lời nhựa trắng và mưa trâm anh lơi lả hồn cầm thủa rêu mờ những nấc thang phố núi ngậm bóng tình nhân… Khi tôi nép mình dưới chân tượng Beethoven. tiếng mèo khuya gào rú làm trầy xước cõi lòng hiu quạnh. và cha tôi phóng một mũi dao ngập sâu vào vách đêm thăm thẳm… Khai ngộ con đường bát ngát trên cánh đồng hư không…Khi tôi nép mình dưới chân tượng Beethoven Trăng đã kêu xanh nghìn đời trong đá!…
NÚI RỪNG TRUNG VIỆT NHỮNG NĂM SÁU MƯƠI…
Đứng bên chân tường loang lở, Chợt nhớ đến cậu bé thông minh trong truyện ngắn của J.D. Salinger và tôi muốn làm theo cậu ta, lắng nghe những lời thì thầm giữa hai bức tường khi chúng hẹn găp nhau...
thường. Nàng định vị cho mình qua những giấc mơ buổi sáng. Nàng bềnh bồng theo tiếng chuông thoai thoải dốc Nhà Chung. Nàng dọn mình trước những cuộc du hành. những nơi chốn, Nàng tìm gặp những cánh diều khát vọng & biến dịch tươi tắn dưới giàn mây, những mộng triệu những hồi chuông những bông hoa mở lối...
Mãi rơi / & mãi rơi. rượt đuổi bóng / Anh trôi theo hun hút gậm cầu / Chợt ngước. vội vã đưa tay níu bầu trời sập mun. bầu trời hình chữ A / Hình chữ A. dào dạt vịnh đêm! / (Anh chẫm rãi. khoắng ly tê lạnh bốc khói) / Chữ A thấm nâu. nâu xao xuyến / Chữ A lấp loáng. những sinh thể húng hắng / Chữ A xung động. nghìn tinh tú bơ vơ / Anh hớp ngụm sương mờ...
Trên khuôn mặt nhiễm độc của đêm / Người ta tìm thấy chiếc sọ cứng bất an / Hai hố mắt trũng sâu hờn oán / Và đôi tai nghễnh ngãng của thời gian... | Em nghe thấy chăng / Đêm xao xác mun / Lời tri hô của gió / Tiếng trầm thiết đá tảng gào rú từng cơn / Tiếng minh triết những đám mây nhàn tản...
... Trong cơn giục giã / mùa thu rướn mình. cơn khát nhựa. bạo tàn / Y rơi như một chồi gió đắng / Và tự dán chặt mình vào một tiếng ve / Mùa hạn... | Khởi đầu là những kết tụ trắng / Nàng bay qua cơn khổ hạnh của luồng nhựa thông / Cùng những gai đinh miệt mài kim nhũ / Vỡ không... | ... Trong sự trống rỗng khốn nạn ấy / Tôi thoi thóp nhờ chút dưỡng khí giả tạo của ánh hồi quang / Đợi khuya. bay tìm ăn những giấc mơ phẩm hạnh...
Bầy chữ rơi trên mặt giấy / Vang giòn như tiếng chuông / Anh quay theo vòng âm chạy quanh giấc ngủ... | Không như chiều vách dựng / Anh về giữa khuya. rì rào lá mớ... | Đêm rót tràn nhau. hai giọt mực / Về nghiêng. nghiêng bóng. nép bài thơ... | Ngày lóng lánh tiếng chim / Đêm nhấc anh ra ngoài giấc mộng... | ... Có thể lắm / Chắc gì chúng ta đã là có thật / dành dụm một đời. bay không hết tiếng cú đêm!...
Rơm rớm khung mây. chiều nghẽn bóng / Cơn dông trĩu nặng / Ai người gieo thất lạc giữa lòng tôi... | Đêm chuyên cần như hạt / Gió thốc mầm xanh / Con dế nhỏ khóc câm lời trăng bạc / Tôi nghe đời lưu biệt. thất thanh!...
Buổi chiều nấp dưới cánh chim bay lạc / Giàn mây úng dột / Tiếng kêu khan muốn lau sạch bầu trời / Từng cọng nắng rụt rè lịm tắt... | Anh gói cả buổi chiều trong nách lá / Những mầm xanh tươm hạt / Con sâu nằm rền rĩ nhựa khô / Tiếng ve cũng. khép vừng dương trên mái...
Nằm xuống. và gấp đêm lại như gấp một trang viết lỗi / Chữ mít mùng. túa ngọn. chữ hét câm / Chữ bùng cháy. chữ chói hương. vòi või / Chữ gầm vang. máu chảy. ruột mềm!... // Nằm xuống. và mắt mở trừng. sông. núi. biển / Gầm gào xanh. cuồng nộ nguồn cơn...
Tháng Tám không thơ / Tháng Tám vỡ trắng tờ liêu vắng / Tháng Tám thả mình mình bay khướt hằng đêm / Bạo hành câm lòng thuỷ mặc / Thập giá nhốt bầy chim xanh lẩy bẩy / Tiếng hót thắt ruột rơi vãi. chuỗi cườm nâu oà khóc / Lốm đốm vỗ giấc mơ lạc bước. vô dung / đọt chồi trở giấc mơ hoang. khẳng khiu cành nhánh gọi…
TƯỞNG NIỆM DƯƠNG NGHIỄM MẬU (1936-2016) ...
Nói về sự liêm khiết qua các bài Thơ / Các thi sĩ vụng về quay tìm những mảng rêu bám hình trên kè đá / Những vừng mây lơ lãng bất định ven chiều / Và tao tác tiếng chim cắt liễu thuở hồ thu nước bạc...
Trên vầng trán bình minh. máu lệ / Cùng lắng nghe. sông núi oán than / Này biển động. đất gầm. mây hấp hối / Và bi thương. kham khó. suy tàn... | ... Rừng thay lá. tôi phân thân nghìn mảnh / Bóng vang trời. thể điệu cuồng ca / Đêm cất vó. tôi chìm sâu đáy huyệt / Nghe lòng reo nhỏ mọn.chút tài hoa!...
Bừng thức dậy giữa cơn mơ tím rỗng / Bầu trời rác rến. vảy cá xác xơ / Tôi chồm lên. thấy mình đang trôi ra biển / sủi ngầu bọt sóng / Tôi vội vã níu một tiếng kêu thất thanh để giạt vào bờ / Và tôi thức dậy lần nữa / Giữa cơn mơ. tím. rỗng...
... Tôi thắp tiếp những ngọn đèn / (đêm đã là sân khấu mênh mông) / sân khấu để diễn về những giấc mơ / của bao người xa lạ chạy quanh tìm kiếm / tìm kiếm toàn những điều không bao giờ có thật!... | Kín đáo & hớ hênh như một bình vôi cổ / Binh vôi nấp dưới gốc đa làng / Y lặn xuống đáy khuya / và y tru lên tiếng sói khát trăng...
Chiều. ngấm khô tiếng ve trong từng thớ gỗ / Những hàng cây rưng rức phím nâu / Những bước chân lầm lụi tia nắng sẫm / Những hoài mong như trấu ngún. cạn canh thâu... | Ngày gấp ghênh những sỏi trắng dưới chân đồi / Lao đao đêm thuỷ mạc / Ai cầm chân những cơn gió buông xanh / Một mùa tan lá quạnh?...
... Mỗi ngày kẻ trộm ở đây và không ở đây / Chúng lánh mặt bằng tráo trở / Chúng ẩn mình bằng phép diệu thủ vô tâm / Chúng hoá trang với danh hiệu tự ban / Chúng trét đắp niềm tin bằng cái vênh mặt ngu đần gió dại / Chúng ăn đờm ăn dãi của lòng tin...
Người về. không nối gót đường xa / mà tương tư đã sẵn / ven hồ. chiều khỏa lạnh. chùn vai / những chiếc bóng đã hoài. một thuở / nghi ngút tà dương / đã lấp kín chưa những linh hồn vương vãi?!...
Rạch một vết dao lên da thịt / Máu trào xối xả. máu như hoa / Cái đau thấm ngọt vào xương tuỷ / Một trời cốt nhục réo trong ta! // Một nhát đao. chém ngang đất nước / Bóng thù đi. rờn rợn sơn hà...
Nó nuốt đầy bụng ngọn gió độc / Nó nuốt đầy bụng cơn hiềm oán mặt trăng / Nó nuốt đầy bụng niềm bất trắc đêm tối / Nó nuốt đầy bụng tiếng kêu táng mạng mặt trời / Nó nuốt đầy bụng biết bao điều câm nín... // Ôi! Tôi đang nói cùng Bạn về một giống loài nhỏ nhắn mà kỳ diệu chuồn chuồn kim đuôi đỏ...
... Hôm ấy mặt trời bị bắn hạ trước giấc bình minh! / Rồi ngày lại tiếp ngày / Em được nuôi nấng bằng bóng tối / Em lớn lên oặt oẹo ốm đau / Em hiện hữu của đói nghèo xơ xác... / Ôi! đã gần nửa thế kỷ rồi sao Em vẫn còn ngơ ngác tìm Em? / Nửa thế kỷ đằng đẵng rồi sao Em mãi lưu vong cùng bóng tối?!...
... Và vết thương thì lớn dần. lớn dần theo lịch sử / Lớn dần theo ngữ điệu của Rồng Tiên / Vết thương cất cao lời tống tiễn / Một cơ đồ thống thiết gọi nhau đi!...
Khi những câu Thơ tự cân mình trên đọt nắng / Chợt thấy có sức nặng trước thời gian / Khi những câu Thơ trườn lướt qua ngọn sóng / Lại thấy mình lồng lộng hơn biển khơi... / Và khi... / Đêm xuống. trĩu lòng lắng lặng / Đã bàng hoàng niềm trống hẫng đến bơ vơ...
Nằm. im thiếp hình chiếc lá / Ôm giấc mộng phai màu / Lắng nghe đêm sọc xanh đọt chuối tràn qua / Cơn cuồng hứng tốc chiều. ghé lại / Và mắt ấy và môi ấy / Lẩm chẩm vết chì than vội vã...
Chiều gấp gẫy / Chiều úa nâu vô cớ / Những thung làng vần vụ giọt sương / Trên mi mắt / Cườm xanh chim biệt xứ / Cả bầu trời vằng vặc quá đường hương... // Chiều như vói mun / Nung lam lên từng đợt / Khắp núi đồi chợt đứng chợt đi...
Tôi viết bài thơ ngay sau lưng giấy bảng điện tim / của chính mình / những sơ đồ khúc khuỷu những con đường đầy chông gai hiểm hóc đầy / núi nhọn hố sâu những quãng im bí hiểm những đứt khúc hụt hơi / Tôi cười toáng lên tôi chỉ thẳng mặt điện tâm đồ / Chúng tôi hù doạ chúng tôi biếm nhẽ cuộc đời sao trang nghiêm quá đáng...
Trong trí nhớ của loài dế than / Của xác ve của bầy ong thợ ròng rã khóc trên ngàn / Của những mùa hạ líu ríu nắm đuôi nhau rợp nụ cười nước suối / Của chiếc máy hát cũ quay đều quay đều giọng kèn đồng giãy giụa...
Chiều. bấp búng hồi chuông nâu / Viền trăng đăm đắm nhụy / Những đọt chồi những cánh rừng những giấc mơ trầm thiết gọi / Những con đường hoang hoải tàn phai... // Bấp bênh nâu. chuông hoài / Còn đợi chờ gì một ngày mai vắng liễu / Một bình minh tắt nụ lênh đênh...
... Mày hẳn nhiên không là con chó dại / Cớ sao mày tru khản cõi sao băng / Cớ sao mày ngổ ngáo đòi đái ngập cả vầng trăng / Mày cũng đâu phải ánh rằm / Cớ sao hoài treo bóng rét căm căm / Và mãi cứ chong mắt soi tìm gì trong vắng lặng...
Nói về sự mục ruỗng trong suốt cuộc chơi / Lũ thạch sùng tặc lưỡi. quẫy đuôi / Bọn kiến đen vuốt râu. ngẫm ngợi / Chú bò tót lực lưỡng mài sừng húc điên vào bóng tối...
... Cần thiết nói gì thêm về nỗi bấp bênh của trái đất? / Những câu thơ không ghép kín mạn thuyền / Bè gỗ mục vẫn nuôi lòng trôi giạt / Chúng ta đi. lầm lụi mấy ngàn đêm / Niềm trống vắng vói trời cao. ngút mắt...
Những buổi sáng những đêm khuya những chiều hôm những năm những mùa màng / những chiếc lưới không màu phủ trùm ngột ngạt. tại sao. tại sao. và, không tại sao...
Xanh miết mùa đi. mùa đi / Chiều úng tro. thở dập dương xỉ / con đường vang. rầm rĩ đọt tà dương... // Chiều dâng. đàn chim về lót ổ / Nhặt nhạnh từng giấc mơ vướng vãi...
Chiều chưa cạn. chim bay về. lợp bóng / Những nhánh cành. đọng hạt. mái mùa đi / Cơn gió gợn. vỡ xanh. chùm trắc bá / Tôi nằm nghe. trôi giạt. khóc thương. vì...
[TƯỞNG NIỆM ĐINH CƯỜNG (1939-2016)] ... Nghe màu đi trong đêm / xanh. nâu. hồng. ngát đỏ / giọt vàng. rơi đụng tim / nhành lan vươn. hớp ngọ... // Nghe màu vang trong đêm / nghe xanh lên. sầm sập / nghe nâu chết. im lìm / và vàng rơi. mái thấp...
Dung. không dung. gọi vô dung / Tôi vẽ đám mây. mắt chùng. lệ thắm / Tôi vẽ đăm đăm. mầu nắng / Nắng chờ ai. và nắng vắng những. ai (?) / Gió đưa cây cải. một vài / Thang âm lục bát lạc ngoài lối xưa... // Dung. không dung. tĩnh vật. vừa / Thức dậy. úa lam tiếng chuông chùa. sắc không / Dung. không dung. trắng bập bùng...
Chẳng thể làm vơi cạn một chiếc bóng / Hắn đứng lên và níu cong ngọn nắng / Cớ sự không thể buồn hơn / Giữa cơn giằng co náo nhiệt của đêm và ngày... // Chiều xuống hình trôn ốc / Nghẽn chiếc phễu đựng tiếng kêu thẫm tím...
... Tôi đắp cho tôi vạt rêu / Chùm hoa sim thiếp tím / Và dăm con dế cỏ nhịu tình / Dưới bầu trời inh vang cơn dâm thảo mộc... // Khi đời sống đã không có thực / Tôi đắp cho tôi giấc mơ một loài chim hoá mầu biệt xứ...
Y thiết tha khởi đi từ đoạn cuối / cảnh tượng y bị treo mình lên thập tự / trong cảm hứng tuyệt vời vừa bắt được: / “cái chết là nghệ thuật của sự mất biến” / Và y ngất đi trong niềm mê sướng tịch mịch tràn ly...
Trên tiền đề chữ H / Tôi ghi nhớ & tôi xoá bỏ / Tháo rời khỏi những giấc mơ những tháng ngày đang ùa ập tới... // Trên tiền đề / Tôi nhướng chân với lên chữ H / Đóng khít chặt chiếc đinh sắt vách tường ố lam / Treo hờ hững giấc mơ rối rắm làm chủ vị căn phòng / Lũ thạch sùng không ngừng tặc lưỡi cơn hiềm oán!...
Nhảy xộ vào đám đông / Những chiếc đinh gỉ sét không cần thiết / Sự lầm lũi vô cớ / Lọt thỏm giữa tiếng hô hoán liên hồi. chói lói... // Nhảy xộ vào đám đông / Những mặt gương tráng thủy. phẳng đến nghẹn thở / Cất lời không mạch lạc / Âm cố vọng / Bóng người mắc cửi những bước chân vội vã. lướt qua...
... Đang khuya, / Tôi lặng lẽ quay về / Giam nhốt mình trong nhà tù không tường vách / thắp riêng mình ngọn nến hắt hiu / Và tôi cũng thầm gạn hỏi với cao xanh: / Khi một nhà thơ vừa được giải ngộ phút giây / Là y đang sống / hay là / y đang chết?...
1.
Cái nhìn lạc lõng
những xô đẩy vô hình
chú bọ gậy thân nâu bước lòn lá cỏ
lững thững đám mây rộn lời thơ trắng...
2.
Hàng cây so thân như dàn đồng ca các thiên sứ
những hợp âm chim sẻ lướt mái hoàng hôn
đêm lầm lụi xám
chàng rướn xanh. dấu lặng loang vỡ mặt hồ phép lạ tím
3.
Những vết xe vô tích
những đôi mắt ràn rụa miếu đền
hít thở nói cười âm bản dội
như bờm ngựa hí lồng rải bóng ngọn khuya
4.
Đêm rúc cóng gót giầy tro ẩm
giẫy giụa xác kẻ lạ
cái nhìn tan hoang bóp nghẹt tâm thất
gió rùng rùng xoắn vào ruột đất
5.
Vệ đường ngổn ngang niềm im vắng
những tiếng kêu hơ hãi chuốt nhọn nỗi đau
cứa rạch khuôn mặt chàng
khi chiều cứ nhàn tản chuông tan...
6.
Tốc mái. núi lửa gầm rú
ngoài bao lơn bầy phiêu nham bỡn cợt
gió rít tầng cao niềm riêng hung hiểm
góc phòng nàng dãy áo lót bảy sắc cầu vồng thơm ngát lễ ca
7.
Khuấy loãng chén đêm mầu hồi
tiếng lửa vỗ nhịp chạy trốn con ngươi
những cánh chim treo ngược bìa rừng
chàng uống cạn bóng mình trong giấc mơ biển cháy
8.
Ký ức mặc áo thụng mùa thu
bầu trời chật chội cánh diều hư vọng
tràn ngập bích chương la hoảng về nỗi sợ chết
quả cầu gai tủa đen thứ ân huệ táo tợn!
9.
Hát bỏng trên kim đồng hồ chạy ngược
thời gian giẫm mòn chân sóng
Tiếng nổ lớn! những đốt xương mắt lân tinh trừng trộ trắng
về ngự cư chốn không giờ,
chàng tỉ mẩn chiết từng hạt nắng . im rỡ bóng
10.
Tái sinh sau cuộc trụy thai của mặt trăng
hài nhi xanh mướt hình tiếng thét khuya rớm mùa
góc trời sổng băng tia chớp quạnh...
11.
Vượt nhanh qua lằn ranh giả định
mệt ngất vì sự cam khó loài nhai lại
(các đèn tín hiệu đỏ xanh khờ khạo xiết bao)
đống rác thối thay màu như hàm nghĩa duy mỹ (!)
12.
Quãng trường sáng trưng phép ngoa dụ
con chữ và những tiếng khóc nghẹn đắp bồi lên nhau chót vót tháp cô đơn
chàng nghiêng xuống chiếc đinh sét cũ
nghe kim khí rỉ vàng cái chết cong
13.
Phía bên kia ngả ba ngả bảy
(lại thứ hình ảnh sáo mòn về hạnh phúc)
những nọc độc nở hoa môi đỏ
mặt trời vẫn từ tâm nuôi dưỡng chúng bằng tiếng gà bật sáng
14.
Đám đông chao đảo chuyến đò
bệnh dịch tả minh chứng cơn tồn tại ruỗng
bức tường ánh sáng đổ nhào
chàng nhặt vội chiếc sọ cứng . rồi đứng lên.
15.
Nghiên mực đổ tràn
tiếng quạ vỡ đen ngòm mái rạ
câu thơ bấp búng chưa về
rơi hút từng giọt chết vô tăm...
16.
Vằng vặc khuya ngực trần
nàng buông vàng hái tiếng nỉ non
những bông hoa kể khan về trận đại hồng thủy
mộng nuối đầm đìa kiếm sắc gò bông lau…
17.
Lỗ đen mở hoác bầu trời
giông bão thuồng luồng nhai nghiến giấc mơ lục diệp
bước chân rầm rập ngụ ngôn mới
ngôi mộ lưng gù duỗi thẳng mối tư hương
18.
Động kinh chớp loé
chiếc sừng trĩu gió hư không
bò mộng chồm đỏ. Cô đơn rống xanh
chàng đóng sầm tiếng nói,
nỗi chết bật cười trần trụi miếng thù câm
19.
Tiếng thét đã han gỉ
những nghịch âm lênh đênh một nỗi đắm chiều
cuồng lưu đứt hơi dưới chân nàng
lưỡi gió liếm hoài không sạch vết thương tâm
20.
Cúi xuống hồn mỏng mảnh
như hạt mầm ngủ mê lòng đất
nàng ngửa môi hứng giọt tận thế
và thiếp vang hồi động một tờ kinh...
21.
Aùp thấp nhe chiếc răng gió nhọn
nghìn triệu bàn tay đói tin từ chốn sao khuê...
chàng bay lên những ngày tro
phóng hỏa sự giả danh đốn mạt chiếc mặt nạ mùa đông
22.
Ngấn nước long lanh khóc vùi không xuể
đá thức cùng mây
nàng gieo trầm thiết giọt phách sáng
chàng về. bước nghẽn lá phụ âm
23.
Vài đốm nến chờ tắt
(trước khi sương mai lõa lồ tốc nắng)
nàng ngồi săm soi viên thuốc độc mầu trong suốt
(nhốt tiếng nói bất lực muôn đời người thi sĩ ấy giữa lòng núi lớn)
24.
Cái nhìn lạc lõng
những xô đẩy vô hình
chàng nhảy thoát khỏi bóng mình
lững thững đám mây nhuốm lời thơ trắng...
25.
- Dẫu sao, mặt trời vẫn cứ mọc !...[1]
ngày reo lên ánh sáng
chú bọ gậy ngước nâu,
chiếc sọ cứng bắt đầu quát tháo bóng đêm!
Sài Gòn, tháng chạp Kỷ Mão, tiết lập đông cuối cùng thế kỷ XX
Gửi: Như Hạnh, M.Chính, Trương Hồng Sơn... cùng con đường đã mây trắng, từ ấy...
Chiều chung chiêng bát nguyệt
gió lay cành cạn lục tìm hoa...
Chiều chung môi bát mộ,
nhớ Em về lấp trắng mùa xa...
thềm sương
Thềm sương chữ dậy thì nhuốm mộng
một ngày đám mây rách rưới chưa về
xô ngã mái hoa râm.
góc chữ
Bấp búng tà dương
những nghịch âm tháo rời góc chữ tối
nàng trở biếc
rơi cạn bóng tượng người
rơm rớm mộng...
No comments:
Post a Comment