Saturday, March 6, 2021

Huy Tưởng 2

 

 BÀI 221

Cao xanh
Ồ cao và xanh
Cớ sao mãi đứng trên cành lắt lay?
Xuống đây
Cùng với heo may
Chiều thôi hắt bóng sẽ quay về trời…

Cao xanh
Và cao xanh ơi
Gặp nhau ta sẽ trao lời. Cố nhiên
Mây vàng hoặc chốn thần tiên
Cũng không giữ được ai trên đời này.

Sao ta lại phải về ngay
Khi chưa thả hết thơ đầy thế gian?
Nơi đây
Khổ lụy nồng nàn!

CHIM MÙA XUÂN BAY VỀ LỐI THU KHÔNG 

Gió thổi xanh màu trăng đang rơi
Đêm xuân ai giũ mộng bên trời
Tôi nằm tơi tả cơn mưa nhỏ
Đắp một tờ hoa đã lỗi lời

Đâu hỡi bàn chân mù vĩnh biệt
Trên rừng còn động dấu thu sang
Ai còn mở lá soi mắt biếc
Chưa khép giùm tôi chút lệ vàng

Tôi đứng chênh vênh đời sương đổ
Dặm hồng thất thểu ý tan hoang
Bỗng đâu em đến. Ôi từ độ
Trăng gió thoắt nhiên quá cũ càng

Em nhỏ nhắn như cành lộc mới
Ngập ngừng không dám huống chi tôi
Hồn mưa lất phất đời du tử
Gửi bóng phiêu linh mãi núi đồi

Tôi nhặt từng chiều qua rất vội
Bỏ vào trong áo vá cô đơn
Ấp vào đêm tối hương ngan ngát
Cho mộng thơm lừng những nụ hôn

Nụ hôn, màu áo tôi còn nhớ
Em mặc ấm nồng cả gió đông
Tay lẩy bẩy ôm tràn diệu vợi
Tôi vói theo cho kịp tầm xuân

Mái tóc ấy, trời ơi, làm sao nói
Cả chân tay hiền hậu như Phật Bà
Tôi ham muốn đến no nê đau đớn
Như loài chim hoài vọng cõi bao la…

Lúc ngu dại nằm nghe hiu quạnh
Vỗ đều theo nhịp bước mê chơi
Chợt em đến bằng vầng trăng sáng
Tôi cuống cuồng thèm được lẻ loi…

Em giận dỗi bỏ mùa xuân lại
Giữa nhân gian điên đảo sương mù
Tôi từ đó thẫn thờ không muốn hái
Tặng cho mình dù một giấc mơ…

Và đi mãi giữa màu nguyệt lạc
Xô đời xiêu dạt xuống mông mênh
Đêm nằm thơ nhỏ đau từng tiếng
Chép thả đầy trời xanh quá xanh…

Cũng hết phải không người yêu dấu
Chim mùa xuân bay về lối thu không
Em đâu đó xin đừng bật khóc
Giọt lệ vàng đủ nhức nhối trăm năm…

 CON ĐƯỜNG

Này em Ta dắt nhau về
Vang vang dưới núi Chiều tê lạnh rồi
Con ong cái kiến Qua đồi
Và trăng xanh nữa Im lời nước mây
Bước chầm chậm dưới hàng cây
Đừng rung em nhé Sợ ngày rụng theo
Bóng ta rớt dưới chân đèo
Em ơi có thấy Ít nhiều hoang vu
Thôi nằm ngủ dưới rừng thu
Mai ta thức dậy Thân mù mịt sương

Mai ta bỏ phố quên phường
Dìu nhau đi suốt Con đường hư không.

 ĐÊM TRĂNG NẰM NGHE SUNG RỤNG NGOÀI SÂN

Chợt quên xuôi ngược là gì
Nửa đêm mùa dậy, xuân đi lên đồi
Cỏ sương biêng biếc bên người
Ầm vang trái rụng xuống đời ta xưa
Trăng tàn ngập đỏ cơn mơ
Lại qua khe cửa như mưa xô hồng
Ta nằm nghìn nhánh chia sông
Trôi mù mịt cõi hư không mất rồi…

Đốt cỏ trên đồi

Bỏ thêm cọng cỏ khô này
Hơ cho đỡ lạnh bàn tay sương mờ
Ngồi bên ngọn lửa hoang sơ
Hốt nhiên tôi sợ hư vô cháy bùng

 GIẤC NGỦ MÂY VÀNG

Nằm nghe giấc ngủ mây vàng
Trôi qua ngày xế, vượt ngàn tử sinh
Thăm nhau trong cuộc vong tình
Ngậm ngùi chim hót như kinh triệu hồn
Trăng cầm lệ xuống càn khôn
Ngàn đêm máu chảy vỡ hồn hoa xưa

 HOÀI CẢM TRÊN HẢI VÂN QUAN

Còi tàu thét sáng loáng
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
trở mình
gió trườn đêm khe lạnh. Lòng se.
Khắc khoải tím những bông hoa. Mờ yếm lệ…

Buổi tầm dương
Thuở sông xa một dải như cuồng. Vành vạnh biếc.
Ngựa lao nhanh vó quạnh.
Bờm sóng dựng
Ồ! Bờm sóng lả!
Trắng xoá hồn chim kêu lạc giọng
Mà lòng vừa nhuốm màu lữ thứ
Chốn quan san…
đẹp xót xa đưa!…

Còi tàu thét rực rỡ
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
thở nồng hoa nhiệt đới
Lệ không nguôi thăm thẳm đáy chiều
Choàng thức dậy đã xô hồng đẫm đẫm…

Còi tàu Còi tàu!
Rúc từng hồi rực rỡ
Giấc đá lửa ngủ vùi vách núi
chốn trăng xưa…
mơ giấc rằm xanh

Một hồn tang hải chon von

Gió lên thì gió cứ lên
đợi tôi xuống núi hái liềm trăng non.

Múc nước tưới rau

Múc hai gàu nước chưa đầy
Tự nhiên trăng sáng mái Tây dội vào
Quay nhìn lại mấy hàng rau
Ô hay ngọn lá ướt màu hư linh

 NGƯỜI YÊU

1.
Đá rừng tà dương
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ
Trườn cánh chim
Ôi còn mải miết chiều phai

Mải miết chiều phai em có hai bàn tay đầm đìa hối tiếc
Tôi hôn em môi cực cùng ly biệt
Không đậy kín hồn dĩ vãng quỵ dưới trăng ngàn
Lòng đẹp dã man.

2.
Tử hình tôi trong ngực tối
Chờ đợi gì ngoài nguyệt lạnh
Nhân loại còn ai
Kẻ lãng mạn cuối cùng cô xiết đá xanh
Rũ trăng Rũ máu
Rũ cánh rừng vùng vẫy tà dương
Hỡi em
Còn đợi chờ gì bóng người ngực tối
Loáng ngời khuya Đẫm suốt hư không
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ
Ôi đời đời nhức nhối yêu nhau…

Tháng Giêng, và khúc tưởng niệm trầm vương

thường. Nàng định vị cho mình qua những giấc mơ
buổi sáng. Nàng bềnh bồng theo tiếng chuông thoai thoải dốc Nhà Chung
Nàng dọn mình trước những cuộc du hành. những nơi chốn
Nàng tìm gặp những cánh diều khát vọng & biến dịch tươi tắn dưới giàn mây
những mộng triệu những hồi chuông những bông hoa mở lối…

sáng nay. Nàng tìm thấy mình bị treo lờ lững trên cánh dơi bay lạc
Nàng thúc thủ trong trạng thái câm
Nàng khốn đốn như cơn gió bị cầm nhốt
và chuồi mình khó nhọc của loài rắn đen hớp từng ngụm bóng tối…

có điều gì đó vừa thối rữa trong đêm
kẻ lạ nào nửa khuya lẻn về đánh cắp giấc mơ
và trộm hương thuở hoa vừa chớm nụ…?

sáng nay. Nàng ghì chặt cơn đau như một vầng trăng khuyết
Nàng bơi mệt. Nàng thở cạn trong bầu khí loãng
Nàng trú lánh vào cơn hồi động trên chặng đường thập giá
Nàng thức ngộ ra rằng chúng ta có thể bị tiêu tán vì đói khát những giấc mơ
(ôi! những giấc mơ tràn đầy dinh dưỡng của trần gian!)
và nàng lặng lẽ cười im cho đến khi không còn tìm thấy chính bóng mình!

và nàng cười im bên thác dữ
tím ngát một bông hoa!

Từ Đà Lạt về Bundoora, Melb., 12.2016.

Tôi vẫn đứng lên cùng nỗi buồn

Tôi đứng lên cùng nỗi buồn
Gió réo điên sau bờ đá
Những hàng cây mải mê lời tuyệt vọng...

Tôi vẫn đứng lên cùng nỗi buồn
Những vì sao chùi đầu chùm trắc bá
Của chiều ùa xám ô cửa trống
Ngơ ngác vĩ cầm nâu...

...Tôi sẽ còn Đứng lên Cùng nỗi buồn,
Nỗi buồn hung bạo quá!

Trên chuyến tàu niên thiếu

Và chuyến tàu đã băng nhanh thời thơ dại
Các em vỗ tay từ biệt vội vàng
Ôi khăn hồng làm đỏ máu đỏ hồn
Đỏ chiếc bóng tôi lầm lũi trở về
Đỏ tiếng âm thầm giữa nghĩa địa chim
Trên bóng ma đen giữa vườn huyền ảo
Trên trái tim khô phơi sương khung trời vắng
Ôi các em thực sự đã xa rồi
Lần trở về mình tôi ngồi chết lặng
Thẫn thờ câu cá dưới chân cầu đợi chờ vô ích
Những dòng nước quá già nua
Những bờ cỏ lấm bụi nhục nhằn
Ôi tôi chỉ còn cánh rừng và đàn sáo bay xao xuyến
Chúng làm chật trí não tôi hình ảnh các em chạy băng trên đồi mưa lay bay
Hỡi những lễ rước huy hoàng trên đời sống
Các em vô tình rót đầy ký ức tôi ly rượu đỏ
Hồn sóng sánh
Loài quỷ dữ liên hoan huyệt lạnh
Tôi dựng căn nhà nhỏ trong giấc mê chơi
Các em hiện về mang theo từng chùm ảo vọng
Treo khắp trí tưởng tôi chấp chới
Các em nối những giấc mơ trên cầu vạn cổ
Tôi đau nhức cười lên điên loạn
Mái hồn tôi trườn qua các em chết đuối mấy tầng mây
Ôi các em kỳ tuyệt quá
Hỡi gấu áo sực nức mùi con gái
Hỡi bãi cỏ và dấu tịch liêu
Hỡi trái mận hồng tươi ngập dấu răng ngà
Hỡi rừng cao huyền nhiệm như mắt các em
Hỡi biển ngàn quằn quại và bao dung như đời người mẹ
...

 

HUY TƯỞNG TỰ HỌA: TÔI TREO TÔI LÊN VÁCH KHÔNG!

Chìm trong đáy khuya. ngợp sóng âm
Nghe trôi giạt vạn liếp màu táng vỡ
Tôi tìm thấy bóng mình. vang vách mộ
Một linh hồn bỏng rợp cõi vô tâm…  

CUỘC GIẢI NGỘ GIỮA ĐÊM KHUYA

      * Gửi Đinh Cường, Như Hạnh & V.N.Minh.

Đang khuya, Cơn sốt bỏng da. ngọn lửa tím
Hung hãn gào thét tiếng còi tàu đay nghiến ngoài bến cảng
Tắt liễu
Tắt cơn mộng đang rỡ ràng trên tóc trên môi
Tôi bừng thức trong mơ hồ cảm biết một điềm triệu
Tôi lắng nghe lời bạn thống thiết từ phía bên kia trái đất
facebook. facebook

 và một dòng thơ không lẫn vào đâu được (…)

Đang khuya, tôi trườn lên. giục giã
và không sao cản mình trôi xuôi trên bàn phím
tiếng chữ rơi từng hạt li ti xa vắng
lúc lạ lúc quen lúc khốn đốn…
một cơn mưa sầm sậm nhóa mầu lơ lửng…

Đang khuya, Tôi bỗng co rụt lại (?)!
Như người bệnh động kinh lòng đầy cam khó. Tôi không thể!
Tôi không thể và tôi rụt lại vì bạn gợi lên trong tôi hình ảnh bi tráng của nàng thị lộ và nguyễn trãi. đầu tôi cô xiết khi nghe họ kêu gào đến xước máu cả bầu trời trước những oan khiên kinh người phải gánh chịu cùng mối tình trầm thiết thơ mộng như một huyền truyện. tôi rụt lại và tôi cúi xuống nhìn đời mình bé mọn biết bao nhiêu! tôi thấy tôi lầm lụi và lam lũ trơ vơ dưới cơn mưa chữ ốm đau và bất lực. tôi thấy tôi chẳng hơn gì hòn đất thó ngờ nghệch và chểnh mảng ngày đêm rì rào chuyện vãn vu vơ với cây cỏ chim muông nông nổi….

Đang khuya, Tôi ném tôi vào vốc tối
Những cườm sao lạnh lẽo lẻ loi
Tôi đất thó trở mình cuối sân vườn cỏ dại
Và bạn ơi xin hãy tín thành lòng tôi

Rằng đây là đêm đầu tiên tôi thực sự nếm trải được vị đắng của niềm hiu quạnh. cũng là lần duy nhất hoát nhiên tôi được giải ngộ câu thơ của thiên tài Bertolt Brecht. câu thơ đã không hề nương tay đã lạnh lùng chém sả vào linh hồn mỏng manh tôi không hề thương xót. câu thơ bao ngày đêm ám nghẹt và nhấn chìm tôi hơn nửa thế kỷ sống đời ngơ ngác trong ưu uất phiền đau. người thy sỹ ấy thẳng tay phán quyết (dù trong hờ hững) nhưng tối thượng và tàn nhẫn khốc liệt: “trò chuyện với cỏ cây là một điều tội lỗi”[1] Ôi! nhẹ nhàng mà sắc lẹm làm sao! một linh hồn bỏng rộp trong tôi sao có thể khứng chịu hết được nhát chém êm đềm hung bạo ấy?!
Và đang khuya, Tôi chỉ còn biết quỳ xuống bái niệm trước hình ảnh đôi tình nhân vạn xuân ấy và cúi lạy tạ ơn lời giải ngộ với sương rơi…

Đang khuya, Tôi đọc thơ bạn không lẫn vào đâu được
Tôi khắc tâm hình ảnh nồng nàn mà uy dũng của tiền nhân đang tráng xanh cả bầu trời
Tôi hít thở tràn hai lồng ngực cùng người thy sỹ phương xa
Tôi dấy động mình, và đánh thức những tế bào đang mê ngủ
Tôi từng bước thắp lại ngọn đèn tưởng đã lụn tắt từ lâu trong những giấc mơ rách rưới…

Đang khuya, Tôi viết tiếp trang nhật ký ố vàng
Một vài chữ thơ le lói tội nghiệp cuối chân trời
Cùng câu chuyện những thiên tài tôi biết được
Chuyện của nhà thơ lỗi lạc miền băng giá Boris Pasternak khi chàng viết gửi một dòng thơ ngọt ngào đến cho người tri âm vĩ đại Rainer Maria Rilke xong, chàng liền bước ra ngoài sân vườn và ngước nhìn lên bao la vũ trụ. chàng thầm hỏi: khi một nhà thơ nhắn gửi đến một nhà thơ khác thì đất trời sẽ chuyển hóa ra sao?
Tôi nhỏ bé và chẳng sao nghe hiểu được
Lời hồi đáp chỉ truyền đi những tia chớp lòe rực sáng của sấm động man thiêng…

Đang khuya, Tôi lặng lẽ quay về
Giam nhốt mình trong nhà tù không tường vách
thắp riêng mình ngọn nến hắt hiu
Và tôi cũng thầm gạn hỏi với cao xanh:
Khi một nhà thơ vừa được giải ngộ phút giây
Là y  đang sống hay là y đang chết?

Bundoora, Mel. khuya 23/09/15.

 

HUY TƯỞNG & AKI TANAKA

HÁT RÊU TRÊN CÁNH MỎNG CHUỒN CHUỒN KIM ĐUÔI ĐỎ

Nó nuốt đầy bụng ngọn gió độc
Nó nuốt đầy bụng cơn hiềm oán mặt trăng
Nó nuốt đầy bụng niềm bất trắc đêm tối
Nó nuốt đầy bụng tiếng kêu táng mạng mặt trời
Nó nuốt đầy bụng biết bao điều câm nín…
 
Ôi! Tôi đang nói cùng Bạn về một giống loài nhỏ nhắn mà kỳ diệu chuồn chuồn kim đuôi đỏ
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ mang hình dáng một đám mây đi lạc
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ mang hình dáng một ngọn gió nhàn du
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ mang hình dáng thuyền nan mắc cạn
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ mang hình dáng giấc mơ sổng thoát…
 
Chuồn chuồn kim nao nức mỗi sớm mai
Ánh sáng tràn đôi cánh mỏng
Ánh sáng vang lên nỗi biệt ly
Chuồn chuồn kim tìm gì khi chiều xuống
Khi đêm về treo bóng cô đơn?!
 
Nó đã thở và hít đầy hai buồng phổi biết bao niềm thương khó
Nó đã thở và hít đầy buồng phổi cơn đau xám xịt
Nó đã thở và hít đầy buồng phổi sự tráo trở của thời gian
Nó đã thở và hít đầy buồng phổi những đòn roi của hư danh sắc nhọn…

Nó đã thở và hít đầy buồng phổi sự thanh khiết của buông xả cao vời!…
 
Và. vâng. tôi đang nói cùng Bạn về một giống loài nhỏ nhắn mà kỳ diệu
chuồn chuồn kim đuôi đỏ
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ vừa thoát khỏi cơn mộng dữ
Chuồn chuồn kim bay lên. bay lên thơm tho hơi thở trẻ thơ
Chuồn chuồn kim lơ mơ sương giá
Chuồn chuồn kim thoáng mờ tràng kinh muộn
Chuồn chuồn kim bay mãi về vô tận nối con đường u mật tới bao la…
 
Chuồn chuồn kim.
Ôi! Chuồn chuồn kim đuôi đỏ
Sao chưa về mà nấn ná chốn trần gian
Sao không vút bay lên mà chập chờn khói lả
Sao cứ mơ màng lục lọi những tàn phai
Chuồn chuồn kim. hỡi chuồn chuồn kim đuôi đỏ
Sao chưa bay về lót ổ chốn quê không?
 
Hỡi chuồn chuồn kim đuôi đỏ thánh thần
Chuồn chuồn kim mắt đêm vô trú
Chuồn chuồn kim quê xứ trăng sao
Chuồn chuồn kim là chiêm bao trong đời thật
Chuồn chuồn kim mắt đọng giữa trang Thơ
Chuồn chuồn kim ngu ngơ hiền triết…
 
Chuồn chuồn kim
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ đến bao giờ
Cho đất trời cho núi rừng tốt tươi mộng ảo
Cho chim muông. con người. cảo thơm lần giở
 
Hỡi chuồn chuồn kim!
Chuồn chuồn kim đuôi đỏ
Chấp chới vang xanh trên từng ngọn cỏ
Một mai về vách mộ. hát lời rêu!…
 
    *Bundora, tháng Ba bay lượn với ngõ ngách riêng mình… 


NHỮNG ĐÊM THÙ BÚNG MÁU

Rạch một vết dao lên da thịt
Máu trào xối xả. máu như hoa
Cái đau thấm ngọt vào xương tủy
Một trời cốt nhục réo trong ta!
 
Một nhát đao. chém ngang đất nước
 Bóng thù đi. rờn rợn sơn hà
Nghe không. hạo khí  lên từng bước
Giục lòng. chan chứa lệ. bi ca!..
 
Một bát cơm. đã đầy búng máu
Một chỗ nằm. ố nhục từng đêm
Một hớp tối. tràn lan kiếp nạn
Một phận đời. khắc khoải triền miên…
 
Con nước chảy. gậm cầu rên xiết
Con cá nằm. ly biệt mù sương
Con chim gáy. thắt lòng sầu biếc
Con người đau. khúc khúc đoạn trường!…
 
Biển đột quỵ. bao điều ngoa dụ
Rừng điêu tàn. ngưng tụ hồn thiêng
Con cá giẫy. con người khản tiếng
Con chim gù. soải cánh khát vô biên…
 
Dòng sông chảy. bao niềm thao thiết
Con tàu trôi. khôn xiết bi thương
Ai. đã đứng trên bờ. vẫy gọi
Ma quỷ vào. xục xáo quê hương?!
 
Người  người khóc. xé lòng ngất ngất
Lệ nhòa theo. buốt lạnh. sầu đau
Đêm thống thiết. chong hồn. nuối đất
Ngày mù tăm. vô hậu. nghìn sau!
 
Chiếc lá đắng. lưng trời lận đận
Bay vèo qua. vĩnh quyết. chia xa
Ôi! Quê xứ. người dưng. kẻ lạ
Máu xương dồn. tốc mái. cuồng ma.
 
Con dế gáy. úa bầm. sẫm tiếng
Con ve gào. chết điếng hoàng hôn
Con cá hớp. dập dồn nước độc
Con người đi. oán ngập căm hờn!
 
Ai. đã đón. dung thù. rước họa
Đã thêm lời điếm nhục. toàn thư
Ai. cung dưỡng những hình nhân lạ
Tổ quốc giờ. góa bụa. bơ vơ!…
 
Tiếng khóc mãi. âm âm thớ đất
Nỗi đau tràn. bỏng rát cỏ cây
Niềm uất nghẹn. biển gầm đỏ bóng
Lạc loài theo đất Mẹ. lưu đày.
 
Hôm nay. nuôi thù. cơn dày xéo
Bước hung tàn. nát nhụy. ngày mai
Tiếng gậm nhấm. một loài ác dã
Nước non gầy. oằn gẫy hai vai.
 
Như hạt sương treo. cành lá mỏng
Như bụi phai mờ. nếp áo thơ
Nghe trong tuế nguyệt. câu hoại diệt
Ôi! Nước non ơi. làm sao ngờ?!
 
Nửa khuya. nghe cỏ nằm um tiếng
Bóng hạc kêu trăng. trăng rơi rơi
Tìm đâu cho thấy. mây thành quách
Một mầu hư huyễn. thuở tinh khôi…
 
Một dải lụa đào. gom tụ nắng
Một mùa phiêu lãng. giục nhau sang
Biển dâu lớp lớp. lên ngàn dặm
Cuộc thế xoay vần. đến ngổn ngang…
 
Trói mình vào chốn đêm. kìm hãm
Trông ngóng về xa. phương thất thanh
Nhớ xưa. hịch tướng. khinh cừu gọi
Đâu ngờ. phút chốc. hóa vô danh!
 
Chiều lam từng đợt. ngây ngây sóng
Tư hương. đắm hương. quy cố hương
Về say chuếnh choáng. mây ngũ sắc
Gãy đổ dư đồ. trăm vết thương!…
 
Gãy đổ tư bề. đêm giả tướng
từng mảnh trăng nhòa theo tiếng chuông
Trên cao. quê xứ. âm âm vỡ
Một cõi lòng đau. tư cố hương!
 
Gió thốc từng hồi. cơn thủy táng
Oan linh lay lắt. nỗi tơ vò
Trên cao. xanh níu dăm tờ mộng
Dưới đất. đen rền câu sấm thô…
 
Ngày sắp cạn. dồn lên ánh sáng
Ngực thanh niên. hực hỡ lửa hờn
Con chủy thủ. ngời ngời thép bạc
Bạo tàn rơi xuống. cõi lâm chung…
 
Thơ vét hết lòng. Thơ mất máu
Rừng cao. biển rộng. đẹp rưng rưng
Bão cuồn cuộn. cuốn. cơn hiềm oán
Một góc quê Cha. quê  khốn cùng!
 
Tang tóc sẽ về. câu nhắn gửi
Nắng vờn. loang loáng. kiếm sắc không
Nghe ai oán dậy. mưa thù. rót
Tiếng thét mãi ầm. vang. biển Đông!…
 
Sẽ đứng nghe đêm. thâu bóng tối
Nghe đồi no gió. cánh diều say
Nghe trong thiên cổ. câu trầm diệt
Một thủa u hờn. mây tiếp mây…
 
Bước lên. hỡi tiếng ngàn năm. gọi
Đất trở mình reo. nhánh hát nâu
Nghìn bông lúa đọng. thời con gái
Cùng bước mùa lên. lên xốn xao…
 
Ngày ngóng đợi. ngày vươn theo nắng
Lớp triều dâng. lật đắm đêm thù
Xua man trá về nơi ác thú
Một cơ đồ. trầm tích nghìn thu …

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...