Saturday, March 20, 2021

Nguyễn An Bình 3

 

Hương quỳnh

Đem hương đời tinh khiết
Đi qua cõi đá vàng
Giấu tiếng cười khúc khích
Dâng hiến tình trăm năm.

Cánh mềm như lụa bạch
Yêu trên từng ngón tay
Thu mình trong búp nỏn
Đóa quỳnh nở – hương bay.

Chút thời gian ngừng đọng
Giao thừa vừa qua đây
Lòng tràn đầy tiếng sóng
Ướp lòng – men rượu say.

Mong manh lời gió kể
Khúc đàn cầm năm xưa
Bay qua đời rất nhẹ
Chút nắng và chút mưa.

Ướp sen mùa hương cốm
Xao xuyến từng phút giây
Những cánh quỳnh vừa chớm.
Môi người – thơm ngất ngây

Qua đi thời son trẻ
Tình xuân mãi không già
Dẫu thời gian khép lại
Hương quỳnh vẫn kiêu sa.

23/11/2018

 Bay theo dấu bồ công anh

Bay đi vào cõi vô cùng
Bồ công anh trắng – nghìn trùng mỏng manh
Ngày xuân chín đỏ trên cành
Chim quyên xuống đất – chưa đành vội xa.

Lên đồi xuống núi tìm hoa
Cánh phong du lạc – thịt da còn nồng
U hoài ngọn sóng mênh mông
Tình xuân qua giấc mơ hồng còn thơm.

Bay cùng hạc nội chim ngàn
Mùa xuân phơi áo lụa vàng đợi ai
Hạt mưa phùn – phớt hiên ngoài
Người theo cánh bướm lạc bay phương nào.

Lên ngàn xuống thác tìm nhau
Gừng thôi muối mặn – ngải đau vết trầm
Người từ rũ áo trăm năm
Đâu hay phương phấn đã tàn xuân xanh.

Bay về đâu – Bồ Công Anh
Tơ trời ai dệt mong manh sợi tình
Đêm chờ thắp gọi bình minh
Hàng cây se lạnh – trốn tình phù hư.

Tình lăn theo cánh phong du
Lăn mòn dốc sáng – lăn mù sương mai
Tầm xuân thuở ấy đã phai
Tôi về chợt ngẩn ngơ hoài – áo em.

Bài ca dao cho mẹ

Ca dao nào đưa con vào giấc ngủ
Mẹ qua cánh đồng vàng rạ rơm phơi
Mùa giáp hạt vẫn sờn manh áo cũ
Gánh hàng rong thơm bếp lửa bên trời.

Mẹ suốt đời như sông trôi lặng lẽ
Vun hạt phù sa bồi đắp cho người
Lên thác xuống ghềnh thân cò không kể
Những phiên chợ chiều bóng đổ đơn côi.

Nhớ bát cua đồng ngày xưa mẹ nấu
Ngọt lịm trong lòng thấm suốt đời con
Sao đời mẹ như khế chua chín nẫu
Chao chát trên cành tình lại héo hon.

Mẹ cõng ca dao qua cùng năm tháng
Mùi rơm thơm cùng đồng đất quê nghèo
Nhớ con xa tóc phai màu mưa nắng
Muối mặn gừng cay lắm nỗi gieo neo.

Nghe dế kêu sương đêm còn thao thức
Trời sa mưa giông biền biệt quê nhà
Dáng mẹ gầy chập chờn trên lá mục
Mây xám mịt mù một bóng phương xa.

Đi khắp đất trời lòng con vẫn nhớ
Nước ao làng lấp lánh mảnh tình quê
Nấm đất khô mẹ giờ nằm hiu quạnh
Phải chốn quê hương gọi bước con về?

 

Chạm tuyết

Gởi con LAT, thêm một mùa đông xứ người

 

Khi những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi
Loài bông tuyết ùa về theo gió mùa đông bắc
Những mái nhà lợp tuyết – trắng màu trắng tinh khôi
Ba biết – con lại thêm một mùa đông xứ lạ.

Dòng sông đã đóng thành băng rồi chưa nhỉ
Mặt trời tròn và trắng – lạnh tựa ánh trăng đêm
Cây điểm trang – treo từng khối cầu pha lê kỳ lạ
Lấp lánh suốt mùa – chạy ngang dọc phố chưa quen.

Con mặc áo hoodies* ra đường có mỏng mảnh
Xuống tàu điện ngầm – chỉ thấy trắng mênh mông
Những nhánh tay xương khẳng khiu trong gió lạnh
Hàng cây buồn – công viên Boston Public Garden.

Tiếng chuông nhà thờ Trinity** có âm vang rộn rã
Chào đón một mùa giáng sinh rất đỗi yên bình
Quảng trường Copley – chắc thấy toàn người lạ
Con có nhớ nắng vàng – cái nắng phương đông.

Ôi cái nắng ngọt ngào – ngọt xanh từng cây trái
Con vẫn chưa về – ai thắp sáng chút niềm vui
Đã bao lần ba nằm mơ – thấy mình chạm tuyết
Như chạm vào tay con – thuở con mới chào đời.

(*) Áo hoodies ; áo trùm đầu
(**) Nhà thờ Trinity: nhà thờ cổ xưa nổi tiếng của thành phố Boston, Massachusetts Hoa Kỳ

Qua Bắc Vàm Cống mùa nước nổi

Lâu lắm mới về ngang Vàm Cống
Mười năm ờ nhỉ chắc lâu hơn
Mười năm đời chỉ là giấc mộng
Mười năm sông cạn – núi cũng mòn.

Qua Bắc Vàm Cống mùa nước nổi
Ai còn bủa lưới cá linh non
Chợt thèm lẩu mắm – bông điên điển
Một thời tuổi trẻ – dấu chân son.

Bạn ta thuở ấy tình rất mới
Ta có hơn gì – một trái tim
Câu thơ còn mãi thơm trang sách
Xanh lá – xanh hồn – xanh tiếng chim.

Rồi mai cầu mới thay phà cũ
Em có qua sông nhớ một người
Phù sa neo giữa ngàn thương nhớ
Đục trong – xuôi ngược một dòng trôi.

Rồi sẽ không còn – ai – bến đợi
Cũng chẳng – ai – trông – một bến chờ
Em cũng như ta mờ sương khói
Thả tình cùng sóng nước bơ vơ.

Bắc Vàm Cống, 17/10/2018

Bài tụng ca cuối tháng mười

Thả mây gọi gió lên ngàn
Bùa yêu em thả mỡ màng cỏ non
Mùa tôi giấu bão nghẹn lòng
Người trôi mưa xuống tưới hồn dâu xanh.

Thả tình vào cõi phù vân
Lăn cây xuống núi hồn nằm dưới chân
Ngực đời ướt lạnh châu thân
Cát khô bụi lốc gieo mầm trổ hoa.

Thả hương bát ngát quanh nhà
Nghe môi trầm chớm nuột nà nụ hôn
Lên đồi hái ánh trăng non
Lá treo sương lạnh đá mòn mõi trông.

Thả kinh khuya sớm sân thiền
Bói âm dương khói hương trầm thơm bay
Ngày theo nắng cũ qua đồi
Em còn mắt biếc để người tương tư?

31/10/2018

Chiều bên cầu biên giới

Anh đứng ở bên nầy kênh Vĩnh Tế
Đợi chiều lên mây xám trắng bãi bờ
Cánh bèo dạt theo chân mùa nước nổi
Chiếc thuyền côi ai thả lưới đợi chờ.

Em có đứng bên kia cầu biên giới
Mái nhà sàn heo hút chốn biên cương
Tiếng gà gáy cất lên buồn quá đổi
Người xa quê nghe nhắc lại thêm buồn.

Cây cầu sắt vươn mình trong nắng bạc
Nối hai bờ biên viễn nặng tình quê
Chuyện đào kênh của một thời quá khứ
Mấy trăm năm tìm một chốn đi về.

Câu vọng cổ ngậm ngùi đời lưu xứ
Một dòng trôi thăm thẳm có tương phùng
Chảy về đâu Giang Thành mùa biển động
Nỗi xa người khắc khoải một đời sông.

(Bên bờ kênh Vĩnh Tế, Châu Đốc mùa nước nổi 19/10/2018)

Nhớ cuộc tình không biên giới

Một lần ghé nhà cổ Huỳnh Thủy Lê lại nhớ câu chuyện xưa

Sa giang – nước cuộn vơi đầy
Bèo trôi – lạc giấc mơ dài bao năm
Tôi – người khách lạ – ghé thăm
Bỗng dưng – nghe – mộng vờn quanh – nỗi sầu.

Tim người giữ – giữa thâm sâu
Tình không biên giới – bạc đầu chẳng phai
Trăm năm – rẽ nhánh sông dài
Lỡ câu định mệnh – lạc loài trong mưa.

Bóng người – còn ẩn gương xưa
Ngỡ làn hương cũ – mới vừa thoáng qua
Người tình – thành giấc mơ hoa
Hoàng phi câu đối – đâu tà áo em.

Đầu hồi – cao vút bóng thuyền
Mái âm dương – có – vẹn nguyền thủy chung
Em – người thiếp giữa– mê cung
Tôi – sông vô định – nghìn trùng – đã quên.

(Sa Đéc 18/10/2018)

Lại về bảy núi

Thiên Cẩm Sơn

Lòng ôm đầy mây trắng
Vồ cao đá chập chùng
Phật cười rung ánh nắng
Chứa một trời bao dung.

Ngũ Đài Sơn

Đi không hết Nhà Bàng
Giếng khơi trong lòng núi
Có phải bàn chân tiên
Đã hóa thành cổ tích.
Phụng Hoàng Sơn

Tiếng phượng hoàng vỗ cánh
Soài So lấp lánh trăng
Cánh chim trên vồ Hội
Xao xác cả suối Vàng.

Ngọa Long Sơn

Thế rồng nằm uốn khúc
Vắt ngang chốn biên thùy
Đá xanh màu ngọc bích
Khói lam chiều bay đi.

Liên Hoa Sơn

Tre vàng tạo rừng thiền
Đài sen ai chợt ngộ
Náu thân chốn lâm tuyền
Người thành chim trong núi.

Anh Vũ Sơn

Sừng sững giữa đất trời
Có chăng loài anh vũ
Sân tiên không bóng người
Ngàn năm ai ngóng đợi?

Thủy Đài Sơn

Chìm trong lũ mênh mông
Đá trơ gan cùng sóng
Lạc giữa chốn bụi hồng
Tìm đâu hình với bóng.

Thất Sơn

đứng trên Bồ Hong
Bạn đi che bóng núi
Chén rượu chưa kịp mừng
Giữa Thất Sơn huyền thoại.

Châu Đốc 18/10/2018

Về nghe cỏ hát

Bao mùa hạt cỏ bay đi
Có ươm lại kiếp xuân thì cho nhau
Đất cằn, khô dấu, mai sau
Vết chân chim, rụng, kiếp nào đã quên.

Chia nhau mấy nhánh cỏ buồn
Ép trong thư cũ còn thơm suốt mùa
Thuở người xóa cả nắng mưa
Giấu lòng nhau để người xưa quên đường.

Tình thành cỏ dại phơi sương
Vàng phai mùi nhớ còn hương nồng nàn
Vô tình bóng cỏ phân vân
Ngậm rơi số phận xuống trầm luân thân.

Vê nghe cỏ hát dưới chân
Vẫn xanh như kiếp tình nhân thuở nào
Tóc người thơm mãi ngàn sau
Một thời nhẫn cỏ hằn đau da người.

9/10/2018

Nhánh sông ngậm ngùi

Rồi như nước đưa sông về với biển
Chỉ còn trơ đá sỏi lạnh vô hồn
Chia tay nhau một ngày mưa tháng chín
Ngậm ngùi trôi biền biệt nhánh rong buồn.

Từng chiếc lá rời cành về dưới cội
Lời thở than nấn níu mãi chưa lìa
Bay đi nhé cánh chim trời mê mỏi
Đọng chút tình vàng từng giọt nắng khuya.

Ai đem gió đưa mây về vô định
Mấy mươi năm trời đất cũng xa người
Mấy mươi năm tay vàng khô khói nhớ
Tiễn đưa người như một ánh trăng trôi.

Rồi như núi bỏ đèo cao dốc thẳm
Đời quanh co đi chưa hết xuân thì
Chim buổi sớm hót vang lời ly biệt
Giữa lưng đồi còn vọng tiếng từ quy.

Nhớ cuộc tình chết khô trong tổ kén
Thương kiếp tằm nhả chưa hết nắng mưa.
Chẳng biết kiếp sau có còn hóa bướm
Hạt bụi trần gian đọng những âm thừa.

Lang thang mãi tìm dòng xưa bến cũ
Một đời sông sao quá đổi bùi ngùi
Mùa lau sậy trắng phơi hồn mưa lũ
Người không về giọt lệ cũng vừa rơi.

Lại nhớ về Đà Lạt

Lặng bên hồ Xuân Hương
Con ngựa thồ mắt ướt
Gỏ móng xuống mặt đường
Mã phu buồn ngơ ngác.

Vàng tươi đường sơn cúc
Lung linh hoa mặt trời
Tiếng chuông ngân buổi sớm
Lãng đãng cùng mây trôi.

Em đi lễ nhà thờ
Áo thơm ngày chủ nhật
Con dốc không đợi chờ
Bước chân người ngoại đạo.

Nhớ chiếc bàn cũ kỹ
Trong quán cà phê Tùng
Nghe mùi thơm bốc khói
Lặng lẽ màu thủy chung.

Dậy màu xanh cây cỏ
Hồng thắm sắc hoa đào
Em là người năm nọ
Đã phiêu bạt về đâu?

Thơ tình trên bao thuốc
Người xưa đã đi rồi
Cõi xưa thành đại mộng
Cánh hạc giờ mù khơi.

3-10-2018

Đời biển cạn

Có từng đêm giữa những cơn biển động
Tôi nằm mơ nghe sóng đánh dội lòng
Con còng gió trốn mình trong bão cát
Kiếp dã tràng thương số phận long đong.

Lòng biển rộng không dung đời hai đứa
Đôi tình nhân trong thân xác tội đồ
Cơn hồng thủy đem người xa đất hứa
nhấn chìm theo lời thú tội ngu ngơ.

Và tháng chín – bước chân người xa quá
Ngày thu đi trên ngọn sóng phù du
Dõi ánh mắt khát khao bờ bến lạ
Vết dao đâm giữa tuyệt vọng khơi mù.

Lồng ngực đở bỗng đau ngàn tiếng sóng
Cơn bão tình trào đục chết đêm nay
Con chim lạ trốn tình nơi góc biển
Đời nghiệt oan chìm khuất những cơn say.

Người bỏ lại – tình tôi – đời biển cạn
Nhánh rong nào phiêu bạt chốn nhân gian
Tiếng hát mỹ nhân ngư bên bờ vắng
Đưa người về từ một thuở hồng hoang.

16/9/2018 

Ngồi lại bên cầu

Tháng chín em về có vàng hoa cúc
Sợ bước chân người lạc dấu ra sông
Giữ nỗi buồn riêng bay như lá trúc
Thương cánh ô môi đã nhạt môi hồng.

Tháng chín em về tiếng chim ngơ ngác
Thơm dậy đất trời trái chín nào rơi
Một thuở đi tìm tình yêu thất lạc
Giữa chốn nhân gian bụi đỏ mù trời.

Tháng chín em về còn âm tiếng sóng
Nhẹ tựa tơ trời đủng đỉnh gót thu
Nghe tóc phai màu nghe mùa thay lá
Nghe dòng đời trôi trắng đục sương mù.

Tháng chín em về có thành khách lạ
Buồn mênh mang theo tiếng vạc gọi chiều
Ráng hoàng hôn soi một màu rất lạ
Có giấu riêng mình hơi thở đìu hiu?

Ngồi lại bên cầu khua bao dòng nhớ
Con cá ngày về ngược nước mù tăm
Thương hạt phù sa ngàn năm vẫn đỏ
Sao sóng trong lòng dội mãi dư âm.

Tháng chín

Tháng chín – mưa rây từng hạt bụi
Có tiếng ai cười sau bóng mây
Mùa thu lá đỏ hơn hoa chuối
Áo người phơi thành trận gió bay.

Tháng chín – đời trôi quanh quán trọ
Chén rượu nào tôi chuốc đêm nay
Triền sông lòng dợn màu cỏ úa
Sóng cuộn tình tôi nước vơi đầy.

Tháng chín – em còn xanh màu tóc
Tôi tìm cánh én của mùa xưa
Người lỡ một mình qua bến nước
Chân cầu ngày ấy chìm trong mưa.

Tháng chín – hồn tôi đầy mây trắng
Nẻo xa đường cũ chẳng ai về
Mưa vẫn một trời mưa bụi vậy
Nghe chừng nhịp thở mãi u mê.

Tháng chín – sân trường đầy áo trắng
Lấp lánh đằng sau những nụ cười
Có tôi tìm mãi trong tia nắng
Màu vàng rực rỡ một ngày vui.

1/9/2018

Chao ôi tình nhỏ sầu hơn biển

Có hẹn nhau về trong nắng sớm
Để thấy cúc vàng đã trổ hoa
Nhặt nụ hôn tình trong gió biếc
Mơ từng cánh lá mới lìa xa.

Có phải trăng xưa đầy cổ tích
Gót ngọc tay ngà em nhớ không
Tương tư thơm mãi từng trang sách
Ánh mắt vừa trao cũng đủ hồng.

Ngậm cọng cỏ vàng trên môi đỏ
Mơ gì màu mắt tiểu thư ơi
Lỡ đặt tim mình reo trước ngõ
Nên lòng còn nhớ tiếng thu rơi.

Đêm nay lá chạm không thành tiếng
Chỉ thấy nghiêng đau một dáng hình
Chao ôi tình nhỏ sầu hơn biển
Có chết cùng tôi trước bình minh?

Cúc dại trong vườn xưa lại nở
Sợi tóc nào rơi đỏ hoàng hôn
Ngày ấy tôi mong tình đừng lớn
Phút bình yên xanh đóa mẫu đơn.

Chiều mênh mông quá đầy sương trắng
Cánh nhạn bên trời có tìm nhau
Sỏi đá trăm năm còn sâu nặng
Nên thiên thu tình sớm bạc đầu.

3/9/2018

Bên dòng sông Bảo Định

Kỷ niệm mười năm ngày mất của nhà văn Sơn Nam

Lại về bên bờ sông Bảo Định
Lặng lẽ nhìn cái nắng
Cái nắng rất vàng của một ngày tháng tám
Cái vàng rực rỡ của hoa sơn nhái
Cái vàng lịm ngọt ngào quả khế ngọt đong đưa
Và màu trắng hoa rau mác
Nở rộ ven hồ
Bên thảm cỏ xanh
Tôi đọc lại Hương Rừng Cà Mau
Khắc trên đá
Bài thơ ông viết của từ thế kỷ trước
Sao vẫn đau nhói lòng người
Hình ảnh dân nghèo đi khẩn đất
Lại hiện ra trước mắt
Tay khua mái chèo nhảy sóng vượt sông Tiền sông Hậu
Vọc nước giởn trăng
Mang theo chiếc đàn kìm
Và lòng nhân nghĩa của Lục Vân Tiên
Không thể nào quên.

Lại về bên bờ sông Bảo Định
Mười năm rồi ông đã đi thật xa
Cái lưng còng dãi dầu cùng mưa nắng Sài Gòn
Một thời cùng ông cày trên cánh đồng chữ nghĩa
Chỉ còn lại tấm lòng trong từng trang sách cũ
Mùa len trâu đã qua lâu lắm rồi
Có ai biết Bà Chúa Hòn ngày ấy bây giờ ở đâu
Trong trái tim người đọc
Cùng bao mùa quả chín
Để chim quyên xuống đất
Đất Gia Định mênh mông
Không dung một đời lữ khách
Ông già U Minh
Tuổi già không còn dạo chơi cùng con chữ
Sao giữ mãi trong lòng một mảnh tình riêng
Để ngày vể cùng cố thổ
Vạch một chân trời
Yêu thương tràn lên khóe mắt
Khát vọng cuộc đời
Ngập tràn tình nghĩa giáo khoa thư.

Tiền Giang, 23/8/2018

 Người đi tìm hình của bóng

Chiều rất mỏng nên ngày đi không hết
Tiếng họa mi buồn tha thiết bên song
Ai khua sóng để sầu thành khói biếc
Sương bên hồ gọi hoa tím lên bông.

Còn đóm lửa đêm khuya chờ thắp sáng
Que diêm tàn cho hình bóng hiển linh
Ai trở lại hiên xưa tìm dĩ vãng
Để nghe mưa xao xác lạnh quanh mình.

Tôi tìm em giữa đôi bờ hạnh phúc
Dấu trăm năm chia cắt một hình hài
Chiếc lá nghiêng giật mình chừng muốn khóc
Thả lời tình trong đêm nhớ tàn phai.

Em tìm tôi giữa nhân gian hiu quạnh
Qua đời nhau lạnh buốt một trời sương
Người có về đem lời kinh thú tội
Treo bên đời chờ giấc mộng tàn hương.

Tôi suốt đời đi tìm hình của bóng
Người biệt tăm bến vắng tiếng gọi đò
Len lén gọi mảnh trăng vàng cổ tích
Để đóa hồng chợt nở giữa tim khô.
Sàigòn, 22/8/2018

Theo sóng Đồng Nai

Đưa ta qua sông Đồng Nai
Chuyến phà chồng chành sóng dữ
Thượng nguồn một đám mưa dầy
Rừng vừa quét ngang cơn lũ.

Ầm ào nước đổ về xuôi
Cuốn dòng phù sa ngầu đỏ
Nhìn theo củi dập dềnh trôi
Mênh mông lòng chừng bạt gió.

Đưa ta qua sông Đồng Nai
Một ngày mùa thu tháng tám
Dừng chân bến nước sông đầy
Mắt em một trời xanh thắm.

Một ngày được sống gần nhau
Mới yêu nhịp rừng đang thở
Trăng soi đứng ở trên đầu
Dấu nai còn in trảng cỏ.

Người về còn thương cây lá
Rừng neo giữ mãi nỗi lòng
Cát Tiên một màu nắng lạ
Tình còn gởi lại bến sông.

Rừng Cát Tiên, 10/82018

 Dưới tán rừng Cát Tiên

Dưới tán rừng ẩm ướt
Ta lần tìm dấu chân
Đường mòn quanh phía trước
Hình như mưa xóa dần.

Cơn mưa rừng ào ạt
Chợt đến rồi chợt đi
Vắt rình theo bám chặt
Từng bước hay từng ly?

Gốc bằng lăng cổ thụ
Ngáng đường sợi mây giăng
Chim rừng còn say ngủ
Bùn quếnh đặc dưới chân.

Nắng sau mưa vàng óng
Lấp lánh qua tàng cây
Suối chảy quanh lèn đá
Hương rừng tràn quanh đây.

Nơi nào là Bàu Sấu
Chấp chới đàn bướm bay
Cây si trăm thân mọc
Tiếng nhạc rừng ngất ngây.

Mơ thấy nàng công chúa
Ngủ say trong rừng già
Đẹp như trong cổ tích
Ta say đắm hồn hoa

Cát Tiên, 10/8/2018

Lời hẹn chân mây

Ừ tháng tám phượng tàn như đóm lửa
Màu lá xanh ngai ngái buổi xa trường
Tường vôi mới hẹn nhau về trước cửa
Em không về tôi cũng bỏ đi luôn.

Cánh dầu xưa bay theo mùa mưa cũ
Tháng năm buồn nào gợn chút mây xa
Từng sợi tóc hoàng kim thời mộng mị
Có ngậm ngùi treo sợi nhớ phôi pha.

Nỗi buồn nào chứa đầy ngăn ký ức
Thư gởi đi không tín hiệu khứ hồi
Bài thơ cũ từ lâu phai nét mực
Dẫu vô tình xin đừng nhạt son môi.

Nhánh sông xưa đưa tình đi trăm ngã
Tôi phân vân giữa những nhánh sông sầu
Mưa hối hả như chưa từng mưa vậy
Lạnh muôn trùng lạnh cả một đời sau.

Ừ tháng tám ai về nhen ngọn lửa
Em và tôi cùng lời hẹn chân mây
Tiếng sóng vỗ suốt đời còn vây bủa
Nhớ một người từng “Ngồi khóc trên cây”*.

4/8/2018

(*) “Ngồi khóc trên cây”, tên một truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.

Mưa núi

Ta oằn mình xuống núi
Mưa ào ạt đuổi theo
Đá lăn thành cơn bão
Đất trời hóa cheo leo.

Mòn dấu chân hành sĩ
Khất thực những cơn mưa
Sủi tăm cơn hồng thủy
Đánh dạt bờ lau thưa.

Con sâu nào hóa bướm
Róc rách dưới ngàn khe
Tiếng chim rừng sạt cánh
Gió thốc đời ai che.

Người hành hương đất Phật
Trút hết bao ưu phiền
Đâu hay tình chưa cạn
Giấu mãi ngăn đời riêng.

Chạy theo cơn mưa núi
Vồ cao xám tận trời
Lòng bỗng dưng chợt ngộ
Giấc mơ tình vừa trôi.

Hư ảo người

Hư ảo người hay hư ảo tôi
Nạ đeo sao kín được mặt người
Dòng trôi mất dấu sông không đáy
Mộ địa đầy những bóng ma trơi.

Hư ảo người hay hư ảo mưa
Li ti hạt nhớ gọi âm thừa
Cây cao ngút gió đành phơi mỏng
Rêu ngói đình chùa phủ phố xưa.

Hư ảo người hay hư ảo em
Người chờ nghiêng cốc rượu tàn đêm
Sóng xô nên tuổi đời gãy gập
Treo cột buồm đợi dông bão lên.

Hư ảo người hay hư ảo trăng
Vàng theo bóng ngựa vó trầm luân
Hồn ai vừa thoát đi muôn hướng
Tiễn đưa người còn vọng bát âm.

Hư ảo người hay hư ảo mây
Đất cao trời thấp khói sương bày
Ráng bay cột nắng tà dương gọi
Đỏ rực vũng lầy bủa lưới vây.

Hư ảo người hay hư ảo khuya
Bước đi bước một thịt xương lìa
Xác phân từng mảnh vùi khôn rửa
Một thế kỷ buồn đã rẽ chia.

Hư ảo người chỉ hư ảo thôi
Trần gian nào kể hết buồn vui
Trăm năm cũng chỉ là quán trọ
Thiên thu rơi rụng xuống ngậm ngùi.

17/7/2018

Mưa bên nầy nhớ nắng bên kia

Người chối từ chia sớt buồn vui
Sương giăng in mép lá ngậm ngùi
Hồn treo đá tảng từ muôn kiềp
Giấu nỗi oan khiên lẫn ngọt bùi.

Gió tẩy trần thơm một ngón tay
Trăng non tiếc nuối dấu lưu đày
Che tôi khôn hết màu mây khói
Cuối một phương trời lạnh phút giây.

Vó đã chồn chân kiếp ngựa người
Em còn son trẻ đỏ bờ môi
Tội mưa và nắng chia hai hướng
Người một mình ngược bóng đêm trôi.

Em như nắng sớm nét tinh khôi
Tôi hóa mưa chiều rơi lẻ loi
Mai kia tóc nhớ thèm xanh lại
Đuổi kịp dòng đời đã mù khơi?

Đón nhau về thắp ngọn nắng khuya
Thèm hôn ánh mắt vội chia lìa
Ừ thôi tình mỏng hơn voan lụa

Mưa bên nầy nhớ nắng bên kia.

 Nói với đàn cừu ở Phan Rang

Mai ta bỏ phố về núi ở
Mở lòng uống cạn nước sông Dinh
Một đời chăn thả trên đồng cháy
Ngươi có vì ta rũ chút tình.

Chỉ thấy sườn non men đá xám
Mắt thả trời cao núi trọc đầu
Ngậm cọng cỏ khô tê đầu lưỡi
Đắng lòng tri ngộ với ai đâu?

Hay ngươi nhìn ta như kẻ lạ
Ghé một hai ngày lại bỏ đi
Những tưởng tri âm nơi đất trích
Se lòng đất mặn có chứng tri.

Chẳng thấy màu xanh vờn bóng núi
Khô khốc liềm trăng sớm chưa về
Đồng khô cỏ cháy lòng cô quạnh
Rát bờ muối trắng mốc hồn quê.

Ngươi cứ nhởn nhơ không thèm nói
Ta ngủ trên đồi mộng chiêm bao
Nghe tù và rúc tờ đâu tới
Tô Vũ chăn dê ở chốn nào?

30/7/2018

 Cho cuộc tình rong chơi

Xin được hát lời yêu em
Bằng lời cỏ cây tràn ngập bóng đêm
Bằng giọng ngân nga loài côn trùng tháng tám
Bằng giọng khàn khàn bể tiếng tên du ca thèm rượu
Suốt đời mải mê đi tìm hạnh phúc
Lang thang trước nhánh sông ngược dòng đoạn khúc
Con cá bơi hoài
Lại đớp bóng biệt tăm.

Xin được nhớ lấy bàn tay em
Khi nắn nót bức thư tình ngày cũ
Thời chỉ có những lá thư gởi theo đường bưu điện
Làm cầu nối cho tình yêu đôi lứa
Thời chưa có di động, facebook, zalo
Chỉ bằng một cái quẹt tay
Yêu thương hiện ra trước mắt
Bằng những lời tình có cánh
Nhưng anh vô cùng hạnh phúc
Khi mòn mõi đợi chờ
Một cánh thư gởi nhầm địa chỉ.

Xin để tình yêu được ngủ yên
Giống chiếc máy thời gian ngủ đông
Trong vườn địa đàng cổ tích
Tuổi trẻ dừng lại nơi đây
Màu xanh vĩnh cửu
Không cần đâu em chiếc môi hôn chàng hoàng tứ
Đánh thức nàng công chúa say giấc ngàn năm
Hãy nhìn theo cuộc tình rong chơi
Dù mệt nhoài trong âm ba tiếng sóng
Lời réo gọi tình nhân
Tím chiều lồng lộng.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...