DƯỚI CỘI BỒ ĐỀ
Ấm áp cả sân trường.
Gió sao lay động mãi
Bao cành lá vấn vương?
Có lá nào rơi rụng
Nơi chân mỏi hơi tê
Như làn hơi khẽ đụng?
… Một chiếc lá Bồ Đề !
Con nhặt lên chiếc lá
Cảm khái nghĩa vô thường,
Nghe lòng xôn xao lạ
Một chút gì tiếc thương.
Buồn thương cho chiếc lá!
Sớm chịu cảnh lìa cành?
Gió cuốn đi tất tả
Hết một đời tươi xanh.
Lá ơi! Nay tôi tiếc
Phận của lá mong manh.
Còn phần tôi ai biết
Sắp chịu cảnh lìa cành?
Còn đâu khi sáng sáng
Ngồi đây ngắm trời xanh
Mặt trời soi tỏ rạng
Trang sách con học hành.
Còn đâu dòng nhựa sống
Thấm cho con từng giờ?
Gió ngàn phương lồng lộng
Bay bổng niềm thực mơ.
Còn đâu nơi dưới cội
Con trú ngụ bình an
Bóng Phật cao vòi vọi
Chư Tổ trùm không gian.
Còn đâu những mùa hè,
Nhặt lá rơi thổn thức
Văng vẳng những tiếng ve
Như điệu đời chẳng dứt.
Một mai dù đi khỏi
Nơi tàng lá xum xuê,
Ngàn phương thường tỏa dọi
Bóng của cội Bồ Đề.
Như những con xa trở lại nhà
Vui niềm sum họp tại quê Cha
Nay nơi Thánh địa, Ta lần vết
Theo dòng phát triển Đạo Thích Ca.
Bồ Tát Đạt Đa chứng Đạo mầu
Hoàn toàn Giác ngộ lý cao sâu
Một cội Bồ đề vươn tỏa rộng
Một ánh từ quang rọi năm châu.
Hành trình kỷ niệm Ta với Ta
Dù rằng khác máu, khác màu da
Dù từ bốn bể Nam Trung Bắc
Đạo cảm giao nhau, nghĩa đậm đà.
Đạo vẫn còn đây thật vững bền
Tu viện miền Nam cất dựng nên
Đạo tràng quy tụ hàng ngàn vạn
Tứ chúng đồng tu, Pháp âm rền.
Ôi bao hang động Tháp núi xưa
Hai mươi thế kỷ mấy nắng mưa
Vẫn đứng trơ gan cùng tuế nguyệt
Cho khách hành hương ngắm say sưa.
Hôm nay thăm lại cảnh vườn Nai
Mấy chú Nai con đứng ngoảnh tai
Nai góp phần mình trong Đạo nghiệp
Pháp luân thường chuyển ngộ tâm khai.
Có đặt bước chân đến Hằng hà
Mới cảm nhận rằng cát hà sa…
Dòng nước linh thiêng nơi gội rửa
Bao nhiêu tội lỗi kiếp người ta.
Đường về tịch mặc Câu Thi Na
Con quỳ bên gối của người Cha
Lệ nghẹn nơi tim, niềm tha thiết
Lẽ nào Người đã bỏ đi xa?
Con quỳ chân Tháp đốt nén nhang
Còn lại gì đây, nắm tro tàn!
Xá lợi không còn, nhưng gia sản
Đạo vàng sáng rỡ khắp nhân gian.
Ở đời lúc thịnh lại lúc suy
Thành quách ngày xưa chẳng còn gì
Còn chăng nền gạch và mô đất
Tiếc thay ngoại đạo đập phá đi!
Rời Câu Na thành đến Xá Ly
Kết tập lần II Đại Hội Kỳ
Phật nhập niết bàn thì con Phật
Góp nhặt lời xưa để duy trì.
Cả đoàn lội bộ Linh Thứu Sơn
Dốc núi dù cao, chí không sờn
Nơi mỗi gốc cây và kẽ đá
Tiếng pháp từ đây dội muôn phương.
Đi sau đi chậm hoá ra nhanh
Trên đầu thoáng hiện đám mây xanh
Hộ Pháp đỡ chân ta xuống núi
Cảm giác thân tâm thật an lành.
Rốt cuộc là con lại trở về
Bao kiếp luân hồi với trần mê
Hôm nay con nhập trong Đại Tháp
Hợp thể chân như, cội Bồ Đề.
Phật thấy con thơ nở nụ cười
Xúc động quyện hoà với vui tươi
Lạy đấng từ tôn bày tâm nguyện
Con kể từ đây mãi bên Người.
Rồi đến ngày mai con lên đường
Dù con xa cách ở ngàn phương
Một lần thọ nhận ân điển ấy
Muôn kiếp giữ gìn món tư lương.
Một hôm đầy đủ cơ duyên
Bâng khuâng lạc bước cửa Thiền dạo chơi.
Ô hay, đây một khoảng trời
Cách xa bụi bặm cuộc đời đua tranh!
Cảnh chùa một cõi cao thanh
Không còn mùi lợi gió danh chen vào.
Thế Tôn đang ngự tòa cao
Nhìn thương “cùng tử” may sao kịp về,
Dáng điệu hiện rõ ủ ê
Phong sương đã lắm não nề trần lao.
Cửa Thiền rộng đón con vào
Con nên tỉnh ngộ dồi trau tu trì,
Đừng nên lăn lộn thế ni!
Lênh đênh chìm nổi còn gì là con?
Ngọc trong chéo áo hãy còn
Bến bờ an lạc chờ con hồi đầu.
Nguồn thương lẽ sống
Có giây phút bỗng hóa thành lịch sử,
Đã qua đi nhưng muôn thuở không mờ
Có giây phút bỗng trở thành kỷ niệm
Ôi thiêng liêng! Ôi tuyệt diệu! Nên thơ!
Có những người đến trong đời của bạn
Rồi chia xa, chia xa mãi – trọn đời
Nhưng tất cả đã trở thành ánh sáng
Như bình minh rạng rỡ một chân trời.
Nếu ai hỏi: Có gì là đẹp nhất?
Tôi trả lời: Thời thị giả của tôi.
Nếu ai hỏi: Có bao giờ thấy Phật?
Tôi sẽ cười: Phật đâu ở xa xôi?
Vâng, với con, Ông mãi là tất cả
Là nguồn thương, là lẽ sống cuộc đời.
Ông xa quá mà cũng gần gũi quá!
Lưu trong con tình nghĩa nặng muôn đời.
Rồi những lúc trong dòng đời xuôi ngược
Tháng năm dài con phải sống ly hương
Ân tình đó theo con từng nhịp bước
Là hành trang suốt bao quãng đường trường.
Mang khăn gói vào thành đô học Đạo
Với niềm vui dào dạt ở trong lòng
Rồi từ đây, trong những tháng năm ròng
Chuyên chú học để đạt nhiều kết quả.
Bầu trời rộng bao la, tươi đẹp quá!
Đón chân người Tăng Sĩ chốn miền quê,
Cùng bao nhiêu Tăng Sĩ hội tựu về
Vui sum họp, chung học trường Vạn Hạnh.
Ngày từng ngày, ta hân hoan nhận lãnh
Bao lời hay, ý đẹp của quý Thầy
Được cơ duyên mở mắt ngắm Đông Tây
Biển Đạo Pháp mênh mông vô cùng tận!
Trong Đạo Phật không phân chia giới hạn
Nơi màu da, môn phái với khu miền
Đạo đại đồng dung nạp mọi nhân duyên
Như nước lạch, nước sông … đồng xuôi biển
Người Tăng sĩ hãy “tùy duyên bất biến”
Hoàn cảnh nào cũng tranh thủ học tu
Làm sao cho chánh pháp khỏi mờ lu
Và dẫn lối chúng sanh về nẻo giác.
Một chim nhỏ đứng rung rinh cành liễu
Dớn dác nhìn bốn hướng để tìm bay
Khí trời chuyển, mây la đà nặng trĩu
Gió ùa về - thêm những lá vàng bay.
Một dải mây vắt ngang trời trắng lạnh
Một mầm non thiếu nước mấy ngày rồi?
Một trang Kinh ai bùi ngùi không gấp?
Một tình thiêng quằng nặng kẻ đơn côi.
Tần ngần hái vào tay thêm tờ lịch
Thu về chăng? Vu Lan đến kề ngày?
Xa Mẹ rồi, con đâu còn tha thiết
Chỉ muốn quên, mặc thời tiết vần xoay.
Mẹ ơi!
Thu trêu chọc hồn con thêm lưu lạc
Đang chơi vơi tìm bóng Mẹ năm nào
Ôi! Thu xưa, khi hoa hồng nở ngát
Là nụ cười chan chứa đượm trên môi!
Con nhớ lại tháng ngày con bên Mẹ
Thuở hoa niên con hạnh phúc thật nhiều
Không giây phút Mẹ xa rời con trẻ
Con yên vui trong lòng Mẹ thương yêu
Khi con khóc Mẹ dỗ dành dịu ngọt
Khi con cười Mẹ âu yếm lung linh
Lời Mẹ nói, tiếng Mẹ ru êm ái
Thấm trong con, chan chứa mãi ân tình.
Có những buổi con ở nhà trông đợi
Mẹ tảo tần lo đi chợ, lên nương
Mỗi lần về, Mẹ cho con áo mới
Đền bù con với củ bắp, cục đường…
Đêm từng đêm con no tròn giấc ngủ
Hồn phiêu du cõi thực lẫn thần tiên
Được gói trọn trong vòng tay ấp ủ
Trong trông nom trìu mến của Mẹ hiền.
Khi lớn lên con theo chân của Mẹ
Cùng làm nông ở Trại đất, ruông vườn
Mẹ cùng con quên trăng tà, bóng xế
Quên nhọc nhằn, quên chật vật, bi thương,…
Có những lúc cuộc đời xô con ngã
Con tìm nương nơi che chở Mẹ hiền
Có những lúc con mừng vui rộn rã
Mẹ tươi cười, vui lại được nhân lên.
Có những lúc xa nhà lên Tỉnh học
Con băn khoăn lòng nhớ Mẹ thật nhiều
Đêm năm canh con trở mình trằn trọc
Mong ngày về thăm lại Mẹ thương yêu.
Khi lớn lên, con tìm đường học Đạo
Kiếu mẫu từ, con xin phép xuất gia
Mẹ trầm ngâm giấu buồn thương ảo não
Để cho con đủ ý chí chia xa.
Những canh khuya tại Nguyên Thiều Tu Viện
Nhìn Quan Âm, con lại thấy Mẹ hiền
Hình ảnh Mẹ vẫn luôn luôn hiển hiện
Nhắc nhở con lo tu học cần chuyên
Ôi lòng Mẹ như đại dương vô tận
Thật bao la thăm thẳm chẳng bến bờ!
Mẹ chịu đựng gian lao và lận đận
Trong cô đơn để con thỏa ước mơ.
Duyên đưa đẩy con càng đi xa Mẹ
Vào thành đô rồi xuất ngoại du phương
Biết bao bận Mẹ tiễn đưa con trẻ
Con ngậm ngùi nhìn tóc Mẹ pha sương…
Trải bao năm học tu nơi Xứ Phật
Mỗi bước đi lại nhớ bước chân xưa
Mẹ lại đến như là mơ, là thật
Con đường làng Mẹ dìu dắt sớm trưa.
Lúc Mẹ đau, con trở về bên Mẹ
Để cận kề chăm sóc bệnh bên giường
Được bên con, Mẹ quên đau cắn xé
Âu yếm nhìn người con trẻ yêu thương.
Những tháng cuối, Mẹ cùng con sang Ấn
Hai Mẹ con kề cận để cùng tu
Con học hành, Mẹ tinh tiến công phu
Sống an lạc đền bù thời xa cách.
Nhưng Mẹ lại vì con mà quyết định
Trở về quê lúc bệnh đã ngặt nghèo
Mẹ ngại rằng con phải vướng bận theo
Con xao lãng không vẹn tròn việc học
Ngày ra về tại Đề Ly Mẹ khóc
Trong lòng con đầy tang tóc phân ly
Cả đêm con nhìn những chuyến bay đi
Mẹ ơi, Mẹ! Còn mong gì gặp lại?
Bệnh trở nặng, không thể chờ con mãi
Nơi quê hương, Mẹ giã biệt cõi đời
Nghe hung tin, con se thắt nghẹn lời
Ngày đánh dấu cuộc đời con mất Mẹ.
Nén tâm hương con lạy Mẹ chứng minh
Con nguyện cầu Mẹ thoát khổ tử sinh
Về Cực Lạc hưởng an vui miên viễn.
Bao tình cảm, bao yêu thương quyến luyến
Tất cả thành kỷ niệm sống trong con
Con nguyện rằng khi hơi thở vẫn còn
Sống xứng đáng là người con của Mẹ.
NÉN HƯƠNG CẦU NGUYỆN
Cây nhang nữa cũng mới vừa lịm tắt
Chắc ngoài kia trời đã sáng lâu rồi
Vẫn ngồi yên và nghe lòng se thắt
Một nỗi buồn đang thấm ở trong tôi.
Em Nguyễn Tường Vân!
Em góp mặt với cuộc đời đêm cuối
Rồi mai đây dây thòng lọng vô tình
Sẽ kết thúc đời em – hai lăm tuổi
Dứt ưu phiền, hệ lụy kiếp nhân sinh.
Thương cho em một phút giây lầm lỡ
Bởi gia đình bao nỗi khổ vây quanh
Em xoay xở tìm đường ra, cách gỡ
Lại sa chân vào thế giới gian manh.
Có phải em là nỗi nguy nhân loại,
Khiến mọi người điên đảo với cơn say?
Em phải chết để đền bù cái tội
Mang bốn trăm gam bạch phiến trong tay?
Nhưng nào phải chỉ mình em có tội?
Em chỉ là ở thế bí vào vòng
Còn bao kẻ chủ mưu gây tội lỗi
Sống nhởn nhơ và tác quái thong dong.
Họ thất bại không làm sao kiểm soát
Hết đường dây sản xuất chất nghiện say
Bao ông trùm mánh mung thì vẫn thoát
Bắt được em - chỉ con chốt trong tay!
Họ thất bại không làm sao giáo dục
Để mọi người không đắm trụy tiên nâu
Bao tệ nạn vẫn còn đầy ra đó
Giết em rồi mọi chuyện có êm đâu?
Có phải em là nạn nhân xã hội
Vì tình thương em dấn bước liều mình
Với chức trách - em là tên tử tội
Với gia đình - em vì nghĩa hy sinh.
Giờ này em sẵn sàng cho cái chết
Nguyện đem thân làm gương nhắc răn đời
Em tin tưởng với thành tâm rửa tội
Hồn của Em được Chúa đón về Trời.
Em có biết sắp đến giờ hành quyết
Bao con tim đang nghẹn uất xót thương?
Bao thỉnh cầu với những lời tha thiết
Ban cho em một lối sống – hoàn lương.
Ôi, trần gian với ngập tràn nỗi khổ!
Khổ vần xoay trong kiếp sống sanh nhai
Khổ tủi nhục khi bị đem công tố
Khổ oằn thân chết ở đoạn đầu đài.
Khổ nào hơn cơn bão lòng người Mẹ
Muốn cho con thành đạt ở trong đời
Muốn ôm chặt thân hình người con trẻ
Giã từ con trong sảng sốt, chơi vơi …
Em Vân ơi! Thôi thì thôi – đã vậy
Mừng là em không oán trách, hận đời.
Khi đồ tể buông dao thì thành Phật
Hãy giữ tâm cho Thánh Thiện, thảnh thơi.
Kiếp này chịu nhiều ê chề cay đắng
Bị cắt đi khi mạch sống đang xanh
Giờ phút chót, em có tâm trong trắng
Cầu cho em sanh thế giới an lành.
Nghiệp duyên em với kiếp này sắp hết
Vậy thì em hãy trả, chớ vay thêm
Tôi tiễn đưa và niệm về cái CHẾT
Sống trọn mình – như chỉ sống qua đêm.
No comments:
Post a Comment