Monday, March 1, 2021

Thơ về Cha Mẹ 3

 Cha tôi - Mẹ và con - 

CHIẾN TRANH VÀ MẸ (Ngoc Thien Nguyen)
Mẹ ngồi đó Bên bàn thờ con mẹ
Những đứa con Chết trong cuộc tương tàn
Đứa bên kia không còn thân xác
Đứa bên nầy cũng nấm mồ hoang
Mẹ lẩn thẩn chửi con mình khờ khạo
Bắn nhau chi máu thịt da vàng
Ai chiến bại và ai chiến thắng?
Để một đời mẹ gồng gánh tang thương!
Mẹ đã khóc Mấy mươi năm không nghỉ
Đôi mắt khô như cạn nỗi can trường
Mẹ thắp nến Khấn các con yên nghỉ
Phía chân trời nắng tỏa một vầng dương
 
CHA TÔI (duy phạm)
Cha tôi quang gánh hai vai
gánh trìu trĩu nặng gánh dài dặm xa
tóc xanh nửa gánh giang hà
tuổi già gánh một lần qua kiếp người
cạn cùng chút cặn dầu vơi
vẫn leo lét sáng soi đời con đi
 
Mẹ (Đỗ Trung Quân)
"Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ"
 
Con không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con không đợi một ngày kia
Có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao nhiêu người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui- hạnh phúc
Có những bàn chân giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ…
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên.
Hôm nay...
anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ? Sao lòng anh hoảng sợ
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa… của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới…
 
XÓT XA
Một ngày mẹ ra bờ sông
Nhìn chiếc mũ cối mà lòng quặn đau
Rồi tin dữ đến cùng ngày
Thằng cả đã chết- đôi giày đinh xưa
Lệ rơi nhòa mắt mẹ ơi
Chỉ còn lại mẹ một trời bơ vơ
Biết còn ai để đợi chờ
Hai đứa con mẹ đã về miền xa
Ngoài kia nhộn nhịp cờ hoa
Nhưng lòng của mẹ xót xa lệ tràn
Nước mắt tuôn chảy hai hàng
Một dòng sông nhuộm máu đào anh em
Từng đêm rồi lại từng đêm
Mẹ ngồi khâu lại nỗi đau xé lòng
Chiến tranh đau khổ ngút ngàn
Người vui, kẻ khóc lệ tràn mẹ ơi!
Tóc mây bạc trắng cuộc đời
Hồn ai nhỏ lệ bên trời xót xa...
Nguyễn Đức Bá Cựu Gv Toán Tiểu La
 
CHỜ CON VỀ ĐỂ KHÓC, MẸ ƠI
Hồi còn nhỏ mẹ dắt con chạy giặc
Chạy ngược xuôi đã giáp nước, cùng đường
Xa cách mấy cũng không ngoài tầm đạn
Bởi chiến tranh đâu có chỗ an toàn.
Nhưng lòng con thản nhiên đâu biết sợ
Bên đời còn bóng mát mẹ che thân
Dù lửa bom có hung tàn, man rợ
Cũng đâu chia được bóng mẹ hình con.
Lớn một chút, mẹ dắt con ra chợ
Đưa vào trường để học nghĩa học nhân
Tập viết mãi vẫn không tròn chữ: Mẹ
Đến bao giờ con mới được nên thân!
Đời dạy con những lọc lừa toan tính
Đóng tàu vượt biển làm kiếp lưu dân
Nhưng tính mãi vẫn không sao tính nổi
Làm thế nào để dắt mẹ theo con!
Xứ người đâu có chiến tranh giặc giã
Sao lòng con vẫn không thấy an toàn
Hay con đã mất rồi nơi êm ả
Trong vòng tay ấm áp mẹ ôm con.
Chiều nay nhìn mưa bay ngang đất lạ
Lòng con nghe sao buồn quá, mẹ ơi
Nước mắt mẹ đã đầy thêm biển cả
Chờ con về để khóc một lần vui… - Hư Vô
 
MẸ ƠI .......... (Tín Nguyễn)
Nước mắt con dành khóc cả tha nhân
Nay mẹ mất con còn đâu nước mắt
Chỉ chợt thấy trái tim chừng xiết chặt
Đau xé hồn rời rã cả châu thân
Người ta ra vô cầu kinh
Con ngồi lặng thinh ngoài cửa
Gượng cười mà lòng như cứa
Tựa những năm tháng xa nhà.
Bơ vơ bên đời trơ trọi
Giờ thì trơ trọi thật rồi
Giật mình mới thấy mồ côi
Lẻ loi bên trời hiu quạnh.
Mưa : mẹ nằm có lạnh
Có cảm thấy xót xa
Mẹ có gặp được cha
Nơi thiên đường tâm Mẹ ???...
 
ẦU Ơ, CON ẴM BÓNG THEO TẠ ĐỜI (Phương Tấn)
Mẹ cười bưng bát cơm thiu
Ầu ơ, móm mém hắt hiu phận bèo
Mặc lòng trời đất cheo leo
Ầu ơ, con ẵm bóng theo tạ đời.
 
CON CƯỜI BÊN MỘ VUI CÙNG NỖI ĐAU
Mót tàn hơi, níu thời gian
Đất trời chết điếng trần gian mịt mùng
Mông lung cát bụi mông lung
Con cười bên mộ vui cùng nỗi đau.
 
TRĂNG GIÀ VẮT XÁC BÊN HÀNG TRẦM LUÂN
Cội mai chết tự đêm qua
Đất trời rụng bóng làm nhòa thế gian
Biển im. Núi sững. Sầu mang
Trăng già vắt xác bên hàng trầm luân.
 
CÕI XA VẰNG VẶC MỘT MÀU QUẠNH HIU
 
Thế gian chụm giữa cơn đau
Vỡ ra thành lệ rụng vào mộ sâu
Khuya đi trăng dọi mối sầu
Cõi xa vằng vặc một màu quạnh hiu.
 
SẮC KHÔNG - Việt Phương
ta thả lên trời sợi sắc không
trái tim vô lượng phiến mây hồng
lềnh bềnh như kiếp đời trôi dạt
thực thực hư hư có rồi không.
 
Duyên Của Tình Ta Con Gái Bắc (Nguyễn Tất Nhiên)
Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
Thương lại bóng hình người năm năm trước…
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng, ngây thơ… mà xảo quyệt!
Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
Nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
Nên hùng hổ… để đợi giờ thua thiệt!
Nghe nói em vừa thi rớt Luật
Môi trâm anh tàn héo nụ-xa-vời
Mắt công nương thầm khép mộng chân trời
Xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng!
(dù thật sự cũng đáng đời em lắm
rớt đi Duyên, rớt để thương người!)
Ta – thằng ôm hận tú tài đôi
Không biết tìm ai mà kể lể
Chí lớn thôi đành cam rớt lệ
Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh!
Nếu vì em mà ta phải điên tình
Cơn giận dữ đã tận cùng mê muội
Thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối
Tay tre khô mối mọt ăn luồn
Dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương
Khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu!
Em chẳng bao giờ rung động cả
Ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu
Nên trở về như một con sâu
Lê chân mỏng qua những tàn cây rậm
Nuôi hy vọng sau những ngày mưa nắng
Lá-xanh-em chưa dấu lở loang nào
Để ta còn thi sĩ nhất loài sâu
Nhìn lá nõn, tiếc, thèm… đâu dám cắn!
Nếu vì em mà thiên tài chán sống
Thì cũng vì em ta ngại bước xa đời!
 
NHỎ ƠI!
Nhỏ đâu đến mà gió chiều nín thở
Ta không dưng khát đói một bàn tay
Môi cũng lạnh suốt mùa trăng lạc phố
Mãi tìm nhau trên lối lá me bay.
Ơi bé nhỏ, một thời yêu vô lượng
Ta điên mê từng bước hẹn quên về
Tiếng guốc mộc khua giòn trên quảng nắng
Ta một hồn xanh lộng bóng mây che.
Ơi bé nhỏ, loài hoa đang chớm nở
Trên môi ngoan thấm đẫm vị men đời
Hương của tóc nghiêng vai mềm lặng lẽ
Quấn hồn anh từng sợi nhớ em ơi.
Trong tĩnh lặng phút giây này linh hiển
Nhỏ nghe chăng tiếng thở đã xanh mầm
Bao thương tưởng tưới chan vào trong mắt
Ta nhìn nhau đã thấu suốt trăm năm. - Trung Chinh Ho
 
CHẮC GÌ… (NP Phan)
chắc gì trời đã mưa đâu
mà em đã vội che đầu, nghiêng vai
chắc gì hoa nở chiều nay
mà ta ngồi đợi bóng dài mái hiên
chắc gì có xứ thần tiên
một mùa cổ tích, một miền hư không
chắc gì suối sẽ rời sông
gió kia rời bỏ cánh đồng cô đơn
chắc gì không nhạt màu son
khi không hoa lá dỗi hờn làm chi
chắc gì khi bước chân đi
một mai ta lại được về chốn xưa?
Cha tôi
và bài thơ tôi viết đêm nay
là bài thơ sau bốn mươi năm
kể từ hôm vượt đèo Ngoạn Mục xuống Sông Pha
chạy ra Tuy Hòa
trở vô Sài Gòn
và nhận tin cha tôi đã chết
ông qua đời khi chiến tranh kết thúc
để lại trần gian nỗi nhớ khôn nguôi  
để lại đàn con trên quê hương tan tác   
để lại trong tôi vết thương  mang theo suốt cuộc đời
 
bốn mươi năm rồi con vẫn nhớ, cha ơi!
ngày mùa đông cha mặc áo tơi ra ruộng
ngày nắng lửa cha gò mình đạp lúa
những sớm tinh mơ cùng đàn bò lầm lũi đi về phía bờ mương
rồi mùa thu cha đưa con đến trường
con thương ngọn gió nồm
mát rượi tuổi thơ những ngày đầu đi học
đi ngang qua Duồng Buồng (*) bọn nhỏ trong thôn vẫn thường trêu chọc:
chiều chiều ngọn gió thổi lên
học trò Thầy Bốn chẳng nên đứa nào
thương cha một đời lận đận lao đao
cầm lấy chiếc cày để tay con được cầm cuốn sách
thương chiếc áo cha một đời thơm mùi đất
thương đất quê mình thơm mãi mùi hương
rồi mùa thu cha đưa con đến trường
con thương những con đường
cha đã dẫn con đi về phía trước
con vẫn còn đi sao cha đành dừng bước
bốn mươi năm trời con thương nhớ, cha ơi!
 
PHẠM CAO HOÀNG
March 22, 2015
(*) Duồng Buồng: tên một lối đi trong thôn Phú Thứ (Tuy Hòa, Phú Yên)

Mẹ Và Con
Mây trắng ngàn phương ruổi dặm ngàn
Có vầng trăng tỏ dệt nhân gian
Thi từ tao hội đào nguyên xứ
Một chiếc thuyền không chở đạo vàng
Mẹ ngủ sau đồi, xanh rất xanh
Con thơ, khe suối chảy trăm gành
Bờ xa, cát vỡ, đau tình biển
Trở giấc hoang vu, gió động cành
Mấy thuở luân hồi ngược xuôi xa
Mẹ ơi, muôn vạn sóng giang hà
Thân thơ, muối bạc, đời khô lửa
Quán nhỏ, bến chiều, nhớ thiết tha
Mây trắng ngàn phương, phận hải hồ
Mẹ ơi! Trăng tỏ dệt đài thơ
Thuyền không, chèo ngắn, tay run mỏi
Trăm hướng hư vô, bão dậy bờ!
(Phật Bảo tự, 1973)
Minh Đức Triều Tâm Ảnh

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...