Tuesday, March 2, 2021

Thích Nhất Thanh

 
MẸ VÀ THƠ
Đường qua ngôn ngữ chập chùng
Bước đi vô định tuyệt cùng thi ca
Mẹ từ hóa hiện giang hà
Là thơ lên đỉnh mù sa trầm mình
Mẹ quang gánh buổi bình minh
Thơ theo gót mẹ hiện hình nguyên sơ
Mẹ đưa võng hát à ơ
Thơ vào bắc nhịp cho bờ ước ao
Mẹ nằm ngủ giữa chiêm bao
Thơ làm bướm trắng bay vào vườn con
Đường xưa dáng mẹ héo hon
Vần thơ lỗi nhịp vẫn còn điệu ru
Luống cà nương sắn hoang vu
Đồi xanh vẫn sẵn sương mù cõi thơ
Mẹ và thơ mãi bất ngờ
Rằng không, sắc với bây giờ : cõi chung
Con về ngắm giữa mông lung
Còn nguyên dáng mẹ giữa vùng ca dao.
 
CHÙA GIẢI OAN
Thái Tông ngán chuyện luân thường
Lên đây quyết đoạn một đường cho xong
Ai ngờ suối chảy ra sông
Vừa lên chân núi mà lòng nhẹ tênh
 
CÕI TANG
Núi xanh đã nằm yên không động đậy
Chiếc mền mây nhẹ phủ tấm thân hoang
Trời hoàng hôn đổ lệ xuống ngàn hàng
Và sương bạc, từng đàn lam lũ khóc.
 
Trăng hàng xóm buồn buồn men đồi trọc
Đến chia buồn, giở thử chiếc mền mây
Núi còn nuối ai mà mi chửa nhắm
Gió len vào vuốt nhẹ nỗi chua cay.
 
Trăng trỗ bút múa mấy dòng chữ triện
Treo trên đầu linh cửu tấm triệu hoa
Trăng bước lui, lui đến khoảng xa xa
Đầu gật gật, âm thầm nhìn biển huyệt.
 
Đàn chim nhỏ tìm ai mà hốt hoảng
Với bầy dơi lảo đảo cánh xa xa
Từng điểm trắng chập chờn quanh mắt lệ
Rồi lan dần theo màu xám phôi pha.
 
Quanh linh cửu đèn nhang Sao tỏa sáng
Trong tử thi mạch máu suối chưa ngừng
Tóc xanh còn xoa xỏa xuống bên lưng
Hồn trút nhẹ bay về nơi chín suối.
 
Chiếc quan tài đất trời chờ tắm gội
Là hạ dần nắp đậy mảnh thân đơ
Đợi chờ cho tiếng sét báo đến giờ
Là một phút thiên thu ngàn vĩnh biệt.
 
Chiều chạng vạng hồn tôi như điểm tuyết
Máu như ngừng đông cứng cả tim gan
Nhìn cảnh vật vào đêm sau ánh nguyệt
Mà tưởng hồn tơi tả giữa cõi tang.
 
ĐƯỜNG TÙNG
Màn mây phủ, cửa tùng gài
Rễ phơi tam cấp đá bày gấm hoa
Bướm sâu về hót chan hòa
Dựng nguyên khúc "Phóng cuồng ca" thuở nào
 
VƯỜN THÁP
Con về lạy dưới chân Ngài
Giác Hoàng Điều Ngự bậc thầy Trúc Lâm
Bỗng dưng từ cõi âm thầm
Rừng hoa sứ rụng thay tâm cúng dường
 
 CHÙA HOA YÊN
Chuông lan, trời xuống, chiều về
Hoàng mai kết trái Bồ-đề nở hoa
Xưa vua còn lánh Ta-bà
Hoa không ong bướm mới là Hoa Yên
 
LẶNG LẼ NƠI NÀY
Biển xanh không nhìn xa được
Ai bảo biển không mênh mông
Thuyền đêm về không chở cá
Ai lại bảo là thuyền không
Thuyền chở đầy trăng viễn xứ
Ghé về bến cũ tịch liêu
Gặp nhau chút lòng thơm thảo
Ai đong đếm được bao nhiêu
Lặng lẽ một đời bên biển
Vẫn không thôi vỗ dạt dào
Đêm sóng hôn bờ cát mịn
Là lời thầm kín gởi trao
Mười năm bến bờ về lại
Biển trăng với núi một màu
Ồ đêm vợi vời vị biển
Một lần cho cả xưa sau.
 
 NGẮM NÚI – Thích Nguyên Hiền
Sớm dậy nhìn ra vách núi
Mang mang một cõi không lời
Gió tự trùng khơi lên tuổi
Vô tình núi vẫn im hơi
Hồ tăng chín năm diện bích
Cành ươm năm lá nhiệm mầu
Du tăng chừ ngắm núi
Sinh tồn thổi rát xưa sau
Xanh thẳm một màu cổ tái
Đá vàng ướm hỏi một câu
Lặng lẽ vừng đông nhóm lửa
Sưởi lòng giá lạnh thiên thâu
Suối ngầm hóa thành thác đổ
Chim tha một cọng rơm vàng
Thả vô tình vào cõi biếc
Mấy vần thơ lạnh miên man.
 
TƯỢNG AN KỲ SINH
Đạo sĩ ngày xưa hái thuốc
Dừng chân ngó xuống cuộc đời
Ô hay một hòn đá cuội
Uy nghiêm như dáng con người
 
CHÙA ĐỒNG
Trên đỉnh phù vân nhìn xuống dưới
Hồng trần nào ngại sắc không tâm
Núi non mây nước còn kể thấp
Mới biết đời tu dễ hiểu lầm.

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...