Friday, April 30, 2021

Nhiều tác giả

 
Trông Theo - Hoài Khanh
bến sông này, bến sông này..
trăng xưa lạnh xuống hàng cây gục đầu
người xưa chừ biết là đâu
này trăng gió cũ này câu giã từ
lối đi vàng nhạt mùa thu
nghe lau lách động niềm u uất buồn
mắt người mang cả quê hương
lòng ta mang cả đoạn trường tháng năm
trăng chia niềm nhớ thì thầm
lệ chia niềm nhớ ướt dầm núi sông
lớn lên vì một tấm lòng
để bao nhiêu hận buộc vòng sơ sinh
bao nhiêu tuổi bấy nhiêu tình
bao nhiêu nguyện ước giận mình bấy nhiêu
nhưng thôi buồn đã ra nhiều
trong ta là mấy vạn chiều rưng rưng
trong ta là núi là rừng
là trăm tiếng hát đã từng trên môi
tiễn đưa thì tiễn đưa rồi
nhớ thương thì nhớ thương rồi người ơi
vòng tay không chặt luân hồi
xa xưa nghe nặng bóng chiều luân lưu
người đi mang cả mùa thu
ta mang theo chút tạ từ héo hon
bãi sông này gió trăng còn
mênh mông vì cả nghe buồn lay bay
tưởng chừng như chặt bàn tay
ta ôm vũ trụ tròn đầy mà mơ
nhưng khi dạ biết tình cờ
thì hai thứ tóc đã mờ giấc xưa
với trăng chia nhớ đôi bờ
với sông bến nọ chia giờ ra đi
người ơi còn lại những gì
mai sau nếu chút tình si cũng tàn
 
GIỮA BỜ GIÁC KHÔNG - Nhiên Hạ
Thác cao chảy xuống tâm đời
Nghe như róc rách của lời núi non
Rừng xanh nước bạc xoáy mòn
Đá nằm nghe tiếng triền non ru mình
Dừng bên dòng nước lặng thinh
Nghe tâm gợi nhớ ân tình xa xưa
Tiếng buồn khẻ vọng trong mưa
Thầm nghe hoa lá ru đưa phận mình
Xa rồi cõi tục phù sinh
Trần gian ngõ vắng riêng mình chơ vơ
Đá nằm ôm nắng hoang sơ
Liễu hằng tâm lộng giữa bờ sắc không
 
NHẮN NHỦ
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
 
Có buổi chiều lạc lõng
Đôi vai gầy chẳng cõng nổi hoàng hôn.
Tâm Hồng Hạnh
 
Bạch Y cư Sĩ
Nước cứ lặng lẽ trôi
Trăng soi dòng lấp lánh
Vô tình trăng in bóng
Nước cũng vẫn lặng trong
 
Niệm sanh niệm diệt khai pháp giới
Giác liễu như như giải thoát môn
 
Thấy chữ mà tưởng kinh
Ấy là còn vô minh
Trường đời con trải nghiệm
Đấy mới thật chân kinh
 
Thầy không thích trữ kinh
Thấy đạo tự nơi mình
Nhìn đâu đâu cũng đạo
Thấy tịch thế mà minh
 
ĐCT
Rong chơi một kiếp sông hồ
Ta còn một biến, nam mô tặng đời
Phù hoa ảo mộng quên rồi
Ngoài kia gió lộng, ta ngồi ngắm ta
 
Gặp nhau…thị phi bỏ
Trà nồng …cảo thơm lên
Buồn vui năm ngoái đó
Xin rũ hết hiên thềm
 
Qua sông uống ngụm vong tình
Mới hay cuộc lữ, phù sinh gió lùa
Câu kinh vẳng tiếng chuông chùa
Mới hay còn mộng, trăng khuya giọt sầu
Hôm qua hoa đốm phai nhàu
Ta với em…cũng biển dâu đó mà
Thì xin khoác mảnh casa
Lên non rũ bụi, trần sa trao đời
Dẫu mai ta có luân hồi
Thì xin gót Phật, trọn đời hóa duyên

NGÀY VỀ - Nguyễn Văn Gia
 
Vẫn còn đó khu vườn xưa ngóng đợi
Cỏ và cây cùng nắng gió mong chờ
Chim vẫn hót như lời ai thầm gọi
Kẻ lưu vong khi gót mỏi quay về
Cõi nhân gian có phải quá tù mù
Nên thánh triết cũng có lần lỡ bước
Phận bọt bèo dễ gì trôi ngược nước
Thì sá gì dòng đục với dòng trong
Quá nửa đời gió bụi với sương phai
Khi ngoảnh lại đã hoàng hôn nắng quái
Cái không thực làm sao tìm cho được
Đôi tay gầy không thể hái trăng sao
Thế là hết rồi một thuở vong thân
Bỏ cái ảo để tìm về cái thực
Mà sông quê đã trôi đi biền biệt
Chẳng làm sao tắm được dẫu một lần.
 
NHỚ NGƯỜI BẠN ĐÃ ĐI XA - Nguyễn Văn Gia
 
Ôi lại nhớ
cái tháng đầu hè nặng trĩu tâm tư
Bạn tôi như con nước lạc dòng
Xưa hào sĩ giờ gỡ mìn hốt rác
Hỏi đất hỏi trời lòng như muối xát
Liệu đời người đời rác khác nhau không...
 
MÀU MÂY CŨ - Nguyễn Văn Gia
tặng chị Lê Ái Niệm
 
Chị ra ngồi giữa chợ đời
Gánh hàng như gánh một trời thi thơ
Chị xưa tím Huế mộng mơ
Bất ngờ dâu bể bến bờ đổi thay
Chị từ thất lạc màu mây
Chong đèn ngồi tiếc mộng ngày xuân tan.

 Tỉnh Giấc Miên Trường - Trúc Lan Nhã
Người về mở sổ luân hồi
Thấy vô lượng kiếp, đơn côi vẫn là
Du phương, lạc xuống Ta-bà
Đìu hiu vó mộng, vẫn là miên du
Mơ màng tìm nghĩa cuộc tu
Hai mươi năm lẽ, mịt mù phương viên
Dòng tâm vẽ đóa hồn nhiên
Tan dòng mực lệ, bụi phiền hóa thân
Vào ra ba cõi du vân
Mấy lần sợi nghiệp cột chân phiêu nhàn
Chiều nay một cuộc mơ tan
Có người tỉnh mộng nhân gian vô thường.
(Thương tặng người hữu duyên với Đạo Tỉnh Thức)

MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi...chẳng có gì quan trọng,
Lẽ thường tình, như lá rụng công viên,
Như hoa rơi trước gió ở bên thềm,
Chuyện bé nhỏ giữa giòng đời động loạn...
Trên giường bệnh, Tử Thần về thấp thoáng,
Xin miễn bàn, thăm hỏi hoặc cầu an,
Khi xác thân thoi thóp trút hơi tàn,
Nằm hấp hối đợi chờ giờ vĩnh biệt.
Khoảnh khắc cuối... Đâu còn gì tha thiết...
Những tháng ngày hàn nhiệt ở trần gian.
Dù giàu sang hay danh vọng đầy tràn,
Cũng buông bỏ trở về cùng cát bụi...
Sẽ dứt điểm đời phù du ngắn ngủi,
Để đi vào ranh giới của âm dương,
Không bàng hoàng trước ngưỡng cửa biên cương,
Bên trần tục, bên vô hình cõi lạ...
Chỉ ước nguyện tâm hồn luôn thư thả
Với hành trang thanh nhẹ bước qua nhanh,
Quên đàng sau những níu kéo giựt dành,
Kết thúc cuộc lữ hành trên dương thế...
Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ,
Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu,
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...
Ngoảnh nhìn lại, đời người như giấc mộng,
Đến trần truồng và đi vẫn tay không.
Bao trầm thăng, vui khổ đã chất chồng,
Nay rũ sạch...lên bờ, thuyền đến bến...
Nếu tưởng nhớ..Xin âm thầm cầu nguyện,
Nên xem như giải thoát một kiếp người,
Cứ bình tâm, thoải mái với vui tươi,
Kẻ đi trước, người sau rồi sẽ gặp...

NGUỒN CỘI (LĐT)
Nửa khuya nghe tiếng tâm an.
Từ trong mộng thực nhẹ nhàng mà vui.
Trăm năm thôi hết ngậm ngùi.
Thế gian như bóng mây trời đổi thay.
Ngàn duyên hội ngộ đôi tay.
Ngàn xưa hội ngộ phút này rồi xa.
Có gì là của riêng ta.
Về đâu nghĩ bóng quê nhà mà thương.
Mai ta trở lại cố hương.
Trong ta sống lại con đường trẻ thơ.
Mỉm cười thế sự vu vơ.
Hồn ta chẳng biết bây giờ tìm đâu.
Thấy trong trí nhớ bạc màu.
Quê hương là chốn mai sau tìm về.
Dòng sông soi bóng hàng tre.
Trưa hè rộn rã tiếng ve đầu mùa.
Ta về bỏ cuộc hơn thua.
Còn vui với mộng còn đùa với duyên.
Niềm vui chở gió đầy thuyền.
Trôi theo dòng nước về miền hư vô.
Houston, 21. 1.2022

“Về đi, lữ khách! đường xa lắm
Cát bụi sầu thương vướng đã nhiều
Thanh thản ngủ trong lòng Đạo cả
Cho hồn thơ ấu được nâng niu” (Nhất Hạnh)

HOA CẢI VÀNG
Con xin đưa mẹ về thăm hoa cải
Như ngày xưa lẽ phải Mẹ dạy con
Trải bao năm dẫu núi lỡ non mòn
Con vẫn nhớ như hồi con tấm bé
Năm tháng đi qua cuộc đời lặng lẽ
Mắt Mẹ mờ đi theo gió mây trời
Cả tuổi Xuân cứ như bóng chiều rơi
Mây trắng bay Mẹ ôm trời trên tóc
Con lớn lên đi qua nhiều con dốc
Trải qua nhiều cơn lốc phủ lên con
Nhưng trong tim vẫn giữ tiếng vàng son
Sống làm người phải nên Người con nhé
Gió đưa hoa cải về trời
Lời ru của Mẹ, cuộc đời của con!
Huệ Viên

NGÀY TA VỀ HUẾ - Lý Thụy ý

Nước Hương Giang lụa ngọc gợn mây chiều
Huế vẫn đẹp như ngày xưa ta chưa biết
Dôc Nam Giao in dấu hài cổ nguyệt
Dáng hoàng bào còn thoảng giữa trầm hương
Núi Ngự Bình kiêu hãnh tắm trong sương
Nắng Vỹ Dạ chờn vờn trên lá trúc
Trăng Vân Lâu diễm huyền mơ ảo khúc
Cầu Tràng Tiền... thiếu một chiếc răng duyên
Chẳng Tây Thi... không Đắc Kỷ, Điêu Thuyền
Huế vẫn rợn thiên sử tình đẵm lệ
Ta yên lặng nghe gió Thành Nội kể
Có một nàng công chúa rất kiêu sa
Buổi dạo thuyền gặp kiếm khách hào hoa
Nàng đã khóc... như chưa từng được khóc
Giọt nước mắt chàng hứng bằng chén ngọc
Lên vọng lầu tưới mát đoá trà mi
Mắt công nương sắc lạnh bỗng nhu mì
Nàng khấn nguyện sẽ yêu chàng mãi mãi
Nhưng kiếm sỹ ra đi không trở lại
Công chúa buồn mắt khép giấc ngàn năm
Triều đại... triều đại qua, cuộc thăng trầm
Nàng thiêm thiếp chờ nụ hôn tái hợp
Giấc ngàn năm... hay chỉ là ánh chớp
Ta về đây... sao lăng tẩm điêu tàn
Điện Thái Hoà đâu áo mão xênh xang
Vua cha ngự trên bệ rồng lẫm liệt
Chuông Linh Mụ ngân vang... ngân bất tuyệt
Nhạc ngựa trầm... phải kiếm khách về không?
Má công nương... hay chính má ta hồng?


VẨN VƠ - Trần thị Cổ Tích
tôi về góp gió vào mây
góp thương nhớ góp tình đầy nẻo mơ
còn không chiếc lá đợi chờ
treo lơ lửng giữa câu thơ ngậm ngùi
tôi về người ấy có vui
nắng reo trước ngõ tình. nguôi vết sầu
chưa về sao mắt đã sâu
dường như sóng cũng bắt đầu tương tư…
 
RƯỢU BẠN BÈ - Trần thị Cổ Tích
bạn về gom nắng vàng quê cũ
chất đầy thuyền. ngược bến xưa. xanh
dăm ba mống chúng mình ngồi lại
góp nhặt thân tình trên ngày tháng mong manh
hàng long não giữa sân trường còn đợi
bước chân tìm quanh quẩn bóng thời gian
giữ giùm nhau chiếc lá rơi ngày ấy
chạm vu vơ trên mỏng mảnh vai người
còi cọc lớn lên giữa thời tao loạn
tuổi trẻ chúng mình chân bước hoang mang
tuổi trẻ chúng mình giữa hai lằn đạn
giữa đất nước buồn. buồn như khói nhang
rồi cũng lụi tàn tháng năm bão lửa
nước vẫn trôi lặng lẽ dưới chân cầu
mây viễn xứ một hôm buồn viễn xứ
về lại quê nhà han hỏi nỗi đời nhau
ngày sắp cạn. rượu bạn bè không cạn
nào. nâng ly. ta ngửa mặt cười khà
 
VÀNG XƯA - Trần Hồ Dũng
thu đã vàng chưa thu vội phai
hương xưa còn đọng nỗi u hoài
nguyệt cầm nức nở cung đàn lạnh
hạc đã về nơi mây trắng bay
 
thu sắp về chưa hay đã phai
còn ai đếm lá rụng đêm dài
hương xưa còn đọng trên cành lá
Hay thoảng nhạt nhòa hoài cố nhân
 
có một thu vàng hoài cảm ai
lá thu rơi rụng phủ dấu hài
bên trời sương khói trăng thu quạnh
đá khóc đưa người - lệ đá xanh
 
trăng úa vàng rơi thu đã phai
hồn ai chợt vỡ giữa tơi bời
cầm lên cao vút cung đàn đứt
nát khói hương trầm - hương cố nhân! 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...