Friday, April 30, 2021

Tịnh Bình

 AN TRÚ 

Bao giờ cởi hết ưu phiền
Về làm đứa trẻ hồn nhiên năm mười
Bao giờ tàn cuộc rong chơi
Chỉ mong để lại nụ cười trên môi
 
Mênh mông bể khổ lạc trôi
Thuyền mây một áng tinh khôi giữa trời
Sầu chi lá rụng hoa rơi
Biệt ly rồi lại về nơi cội nguồn
 
Lòng đơn nhấp ngụm trăng suông
Cõi tâm an trú không buồn không vui
Dòng đời rong ruổi ngược xuôi
Thương người còn mãi khôn nguôi chữ tình...
 
Ta giờ nhạt với hư vinh
Còn chăng thơ với chút tình thế nhân...

 
BÀI CA MÙA HẠ 
Vẫy tay chào cánh én bay đi
Vút tầng không... Xuân về nơi ngơi nghỉ...
 
Ở cuối khu vườn vừa ươm mầm nắng
Nhu nhú những non xanh
Mới hôm nào
Vạt gió trong ngần mang hơi xuân đến
 
Đứng câm lặng bên bức tường trắng
Xập xòe vài bông lựu đỏ
Tưởng như quyên đã gọi bầy
 
Người ôm đàn ngồi hát tình ca xuân
Có vẻ cảm thấy mình lạc lõng
Khoan bắt nhịp bài ca mùa hạ
Ơ hay lũ ve sốt ruột cất tiếng rồi...
 

 CÁNH ĐỒNG XUÂN
Tiễn mùa đi buổi chiều không ngoảnh lại
Phía hoàng hôn mơn trớn nắng sau đồi
Không thấy nữa khăn sương choàng vai núi
Vệt khói đồng bãng lãng sợi mồ côi
 
Trong thinh lặng hạt mầm nào say ngủ
Phía triền đê quang gánh mẹ đi về
Mùa khe khẽ lay chồi non vừa thức
Đã xa rồi đông giá lạnh tái tê
 
Loanh quanh mãi cũng trở về chốn cũ
Cuối con đường tim tím nở loài hoa
Trên mái ngói bầy sẻ nâu tình tự
Chớm giao mùa ai hát khúc tình ca
 
Này là gió đang mơn man vòm lá
Phía trời hoang trắng lối bóng mây ngàn
Rộn tiếng xuân nói gì đàn chim én
Mưa gieo nắng mọc cánh đồng xuân... Xuân...

 
CHÀO THÁNG GIÊNG XA... 
Chạm mùa e ấp thanh tân
Hôm nào Giêng mới tần ngần qua đây
Vòm xanh lá nõn ru cây
Tiếng chim biêng biếc gọi ngày nắng nhen
 
Bần thần bóng dáng ai quen
Dùng dằng bông gạo thắp đèn ngõ quê
Tầm xuân đâu hẹn đâu thề
Ôm vần lục bát bùa mê vào lòng
 
Tàn Giêng... Gió nhắn gì không?
Ỡm ờ diều sáo bềnh bồng chân mây
Con đường trải nắng thơ ngây
Thong dong cánh bướm lượn bay la đà
 
Vẫy tay chào tháng Giêng xa
Áo hoa khuất lối ngỡ là chiêm bao
Chợt nghe khúc gió lao xao
Hình như hạt nắng phai màu tương tư...
 

Chiều bên sông quê 

Tiếng hò vọng gọi mùa sang
Ầu ơ cánh võng dịu dàng đưa nôi
Muộn chiều giọt nắng mồ côi
Dòng sông lấp loáng bãi bồi phù sa

Ngồi nghe chút nhớ xa xa…
Mình ta ngồi với bóng ta một mình
Sông chiều sóng vỗ im thinh
Chim bay về tổ nghe bình yên quê

Cỏ vờn mươn mướt ven đê
Xanh xanh ruộng lúa thỏa thuê gió tràn
Hoàng hôn trút giọt nắng tàn
Khói lam bảng lảng ướt làn sương rơi

Hồn quê biêng biếc khoảng trời
Vọng nghe tiềm thức ru lời xa xăm
Chiều bên sông vắng âm thầm
Phù sa ngọt lịm thắm đằm tình quê…

 

 CHUÔNG GIÓ 
Leng keng... leng keng...
Bước chân nàng gió
Sớm mai trên cỏ
Mắt ngọc long lanh
 
Tia nắng lung linh
Xuyên ngàn kẽ lá
Chú chim rất lạ
Hót vang không ngừng...
 
Ngày xanh... rất xanh...
Vu vơ khẽ hát
Em nghĩ về anh
Ngày xưa man mác...
 

Hải triều âm 

Gió về đâu muôn hướng
Trăm dòng trôi hỡi sông
Lang thang hoài con sóng
Vỗ bờ chi mệt nhoài…

Lăng xăng đời cát bụi
Kiếp phù hư rã rời
Thương bóng mây chìm nổi
Chạnh lòng cánh chim côi…

Tìm xưa bàn chân mỏi
Dắt buồn vui đi rong
Ngẩng lên vầng trăng muộn
Treo hững hờ cành không

Cầm trên tay lau trắng
Đâu xanh xưa bềnh bồng
Bâng khuâng nhành tuổi mộng
Hun hút dòng xa xăm…

Gởi theo ngàn gió lộng
Giọt chuông tan sầu miên
Nước cành dương chan rải
Rửa trôi bụi muộn phiền…

 
KHÓI ĐỒNG BẰNG
Tưới tẩm mùa xanh trên cánh đồng khô hạn
Giọt mưa cằn cỗi gieo nhớ gieo thương
Nắng táp nụ cười muôn đời tần tảo
Cha nâu bùn
Nên con đâu lem lấm chân son...
 
Con neo ước mơ vào đôi cánh chim di
Cha gieo mùa màng bằng giọt mồ hôi đắng đót
Mẹ bấm đốt tay tính toan phiên chợ đời cơm áo
Đêm mệt nhoài trăn trở tiếng ho khan
 
Vun lại liếp rau mẹ chắt chiu trên đôi quang gánh
Trĩu nặng đường cày hạt thóc cũng biết thương cha
Hành trang con xuôi giấc mơ về phố thị
Mùi quê hương thơm thảo vị quê nghèo
 
Những bước chân trở về
Rồi lại ra đi...
Thèm một lần úp mặt vào đất quê
Chợt thương cánh thiên di có bao giờ hiểu được
Vị ngọt phù sa thơm mùi châu thổ
Chỉ khói đồng bằng cay mắt giấc mơ xa...
 
KHÚC THÁNG TƯ 
Chờ những bông hoa tím phơi mùa hè lên cây
Đã lâu không thấy tiếng chim treo trên vòm lá xanh
Tiếng hót như làm mềm nắng phố
Như gợi mở khung trời trong veo
Thảng hoặc gương mặt phố nhìn tôi xa lạ
Ô cửa khép mãi trên tầng cao
Khúc tháng Tư ngủ yên loài ve nhỏ
Mặc loài cỏ vô tư xanh xao...
 
Hình như tiếng phố ú ớ trở mình trong giấc trưa
Bầy mưa rào chân sáo
Tung tăng chạy nhảy rồi lẫn vào đám mây trời vội vã
Hàng trăm lần lặp đi lặp lại
Điệp khúc mùa hè bắt đầu...
 
Trong giấc mơ vừa tàn hoa mộc miên
Buổi sáng thức dậy ngỡ lồng ngực nở ra tiếng hát
Vắt ngang phố tròn xoe lời chim mềm mại
Tháng Tư độ lượng
Gió mơn man trên khuôn mặt đang rất gần...
 
LƯNG CHỪNG XUÂN
Rơi giữa chơi vơi loài mây trắng
Chở cơn mưa đầu tiên ngang qua
Thầm rụng vào khuya hương bưởi muộn
Đêm xõa vành trăng hạ huyền
Lúng liếng làn môi cong...
 
Vuốt lại những buổi mai tinh khôi
Nghe tiếng lá thầm thì trong gió biếc
Ngỡ mình như trở lại phút hoàn nguyên
Thuở bầy cỏ dại hợp hoan cùng sương sớm
 
Này hỡi người mở mắt chiêm bao
Vờ giấu bao điều ẩn mật
Phút xao lòng động cánh bướm vừa bay
Trộm nhìn gió đang mơn trớn hương mùa con gái
Gói câu thơ vào lưng chừng xuân viên mãn
Bung cành lộc biếc xôn xao...
 
 
LƯU LY... 
"Đã lâu rồi lòng như biển vắng
Bờ bãi dài hoang lạnh
Mãi ru mình trong những giấc mơ xa
Giấc mơ ngập sắc hoa lưu ly tím biếc..."
 
Chợt gặp lại mình trong tuổi đôi mươi
Bài thơ một thời ta viết về hoa lưu ly xanh biếc
Về một tình yêu chẳng bao giờ phai nhạt
Như sắc lưu ly trong nắng chiều vàng
Nàng con gái đơn phương chờ đợi
Có phải là ta đó chăng?
Sao có thể một thời yêu đến thế...
 
"Lưu ly... lưu ly... muôn đời... mãi mãi...
Sao lại lìa xa?"
Cô gái ấy một thời ngơ ngác
Cổ tích chuyện tình Ai đó đánh rơi...
 
Ta muốn viết lại bài thơ năm ấy
Lưu ly thả từng cánh mỏng
Nhưng cô gái năm xưa đã bỏ đi
Và những buổi chiều vàng biến mất
Ô hay
Trái tim ta già cỗi tự lúc nào...
 
"Đã lâu rồi lòng như biển vắng
Bờ bãi dài hoang lạnh
Mãi ru mình trong những giấc mơ xa..."
Cô gái ơi từ trong ta sâu thẳm
Trìu mến gọi lưu ly
Người tình diễm mộng
Không phải chàng đâu
Chỉ là ta
Thương tên hoa đến mơ hồ...

MƯA TỪ TÂM
Từ trong vô lượng kiếp
Tôi quên rồi chính tôi
Thay hình và đổi dạng
Nào hay đâu luân hồi
 
Sinh sinh rồi diệt diệt
Thiện ác mãi xoay vần
Nào bờ mê bến giác
Ngụp lặn giữa trầm luân
 
Bao giờ tan huyễn mộng
Tìm ta thuở ban đầu
Âm trầm lời Kinh Phạn
Đưa ta vào huyền sâu...
 
Những ngày buồn cứ vắng
Những hoàng hôn chậm trôi
Trang đời... Từng trang mới
Hạt từ bi đâm chồi
 
Cánh đồng tôi khô hạn
Mây gieo mưa từ tâm...
 
NỖI NHỚ ĐỒNG LÀNG 
Rưng rưng nỗi nhớ đồng làng
Vệt bùn lem lấm mùa màng hong phơi
Mưa chiều ướt khói lam rơi
Giọng buồn chẫu chuộc nhại lời nỉ non
 
Cành tre chim hót véo von
Cánh diều im ngủ hạ còn thơ ngây
Nong nia sàng sảy cấy cày
Trông trời trông đất khôn khuây nhiều bề
 
Bâng khuâng chốn cũ tìm về
Cỏ may dẫn lối bờ đê thuở nào
Khoảng trời gió biếc xôn xao
Cánh cò cõng nắng bay vào chiều hôm
 
Ngày về bưng bát cơm thơm
Tuổi thơ với ngọn khói rơm quê nhà...
 
 
NỒNG NÀN KHÚC HẠ
Hanh hao chưa nắng hạ
Sao ướt mềm tiếng ve
Rưng rưng nhành phượng vỹ
Hoa như lửa lập lòe
 
Trở về ngày thơ bé
Xôn xao gió vườn trưa
Chú chim non lích chích
Gợi thương mấy cho vừa
 
Dòng sông quê lấp loáng
Đò gối bãi thảnh thơi
Giọt phù sa đằm dịu
Chắt chiu nên bãi bồi
 
Những chiều nhàn nhạt nắng
Tiếng sáo diều êm trôi
Gió mơn man thinh lặng
Khói lam quê bồi hồi
 
Ru vầng trăng say giấc
Đêm mùa hè râm ran
Nhạc dế đàn không mỏi
Khúc hạ vang nồng nàn...
 

Quê nhà nghe nhớ nghe thương…

Vọng tìm xa ngái tuổi thơ
Cầu ao rung rinh khế tím
Cánh chuồn hồn nhiên khép nắng
Ngủ quên trên vạt cỏ mềm

Xao xác gió đùa không ngủ
Bầy chim ngơ ngác gọi đàn
Hương ổi thơm vào trưa lặng
Võng đưa từng nhịp khẽ khàng

Hiên nhà mẹ ngồi hong tóc
Mùi quê hương bưởi hương chanh
Giấc nồng con thiu thiu ngủ
Mơ cùng cổ tích nguyên xanh

Kẽo kẹt tre già bóng rũ
Sông quê sóng nhỏ lặng thầm
Êm đềm phù sa bồi lở
Mái chèo khỏa nước trầm ngâm

Vọng tìm làn mây cố xứ
Bâng khuâng níu gió hỏi đường
Ngày về khói lam đưa lối
Quê nhà nghe nhớ nghe thương…

 
VỀ LẠI NHÀ XƯA... 
Bốn mùa
Vẫn là sự dịch chuyển muôn thuở
Nụ trăng tròn khuyết
Miên man những vòng xoay...
 
Vô tư gió đâu hay lòng hoang vắng
Nắng mùa đông thèm hơi ấm tay người
Ô cửa khép giấc mơ tàn lụi
Thanh xuân vồi vội bỏ ta đi...
 
Hỏi gì ngày tháng đang trôi
Cuối con đường mọc lên loài hoa dại
Tim tím nở âm thầm...
 
Mòn vẹt gót thời gian
Miệt mài mưa nắng
Tiễn mùa đi về nơi không tuổi
Phía non ngàn vó ngựa khuất qua truông
 
Về lại mái nhà xưa tuổi dại
Lục lọi ấu thơ trên tầng gác mái
Tiếng chim bồ câu trở về rất thực
Ký ức xám màu ngói cũ
Ru giấc an yên...

 

No comments:

Post a Comment

Văn chương

  NHÌN ĐÂU CŨNG THẤY MÀU TRONG TRẮNG TÀ ÁO BAY KÌA CON NGÕ XƯA Áo trắng ngày xưa trong trắng Huế,  Tóc thề xanh mướt trắng mây sương... D...