Ta nghe nắng rớt bên chiều
Mà như ba cõi tịch liêu vô thường.
Tháng ngày bao đỗi tuyết sương
Mây tan gió lặng chơn thường vắng tanh.
Ai hay thiên địa cùng bằng
Đồng sanh cộng tử muôn phần vô vi.
Ngàn xưa mây trắng bay đi
Ngàn sau mây trắng vô nghì về đây
Lênh đênh trong kiếp sống này
Nhân duyên hội ngộ là ngày trùng quan
Một mai "cửa mất nhà tan"
Mới hay "ông chủ" bên đàng đứng trông.
Kìa kìa ngọn cỏ bên sông
Ngàn năm đứng lặng chờ mong tao phùng.
Mây qua gió đến ngại ngùng
Trăng vàng một thuở thủy chung đời đời.
Chim ca hoa nở muôn nơi
Thì là ba cõi rạng ngời thái hư
Chư Phật ngự tòa Kim Như
Bảy bông sen nở vô dư hiện bày.
(Liên Hồng) Mạnh Hạ năm Tâm Sửu
Mà như ba cõi tịch liêu vô thường.
Tháng ngày bao đỗi tuyết sương
Mây tan gió lặng chơn thường vắng tanh.
Ai hay thiên địa cùng bằng
Đồng sanh cộng tử muôn phần vô vi.
Ngàn xưa mây trắng bay đi
Ngàn sau mây trắng vô nghì về đây
Lênh đênh trong kiếp sống này
Nhân duyên hội ngộ là ngày trùng quan
Một mai "cửa mất nhà tan"
Mới hay "ông chủ" bên đàng đứng trông.
Kìa kìa ngọn cỏ bên sông
Ngàn năm đứng lặng chờ mong tao phùng.
Mây qua gió đến ngại ngùng
Trăng vàng một thuở thủy chung đời đời.
Chim ca hoa nở muôn nơi
Thì là ba cõi rạng ngời thái hư
Chư Phật ngự tòa Kim Như
Bảy bông sen nở vô dư hiện bày.
(Liên Hồng) Mạnh Hạ năm Tâm Sửu
17/05/2021
HỌC – Tôn Nữ Thu Dung
Học ở mưa những nét rơi cau mày
Học ở mây chút lá lay
Học ở đêm kiểu đắng cay giả vờ
Học ở anh nỗi ơ hờ
Trăm gian dối cũng ờ ờ bỏ qua
Bởi vì em học ở hoa
Cháy cho đến lúc tan nhòa hư vô
đèn khuya thức trắng để chờ phone nhau
đèn xưa còn bị hết dầu
đèn nay xài điện...bạc đầu đợi em
tu hoài chẳng khá, tệ thêm
quán thân chỉ thấy mắt em đang nhìn
Quán tâm thấy một chữ tình
chuyển sang quán thọ thấy mình đơn côi
thôi đành quán pháp mà thôi
bên trong uẩn xứ, trời ơi, vẫn là
vẫn là hình bóng người ta
vẫn danh sắc ấy sao mà dễ thương
quán chi cũng thấy vô thường
chỉ riêng em vẫn cứ trường cửu...xinh
Quán tâm nay đổi quán tình
bao nhiêu danh sắc còn mình em thôi
bỗng dưng chẳng ngán luân hồi
mà mê sinh tử có tôi, có người
bao giờ mình hết ham chơi
tròn duyên theo Phật bỏ đời mà đi!
Trăng đi, còn chút mây trôi bên trời
Mai kia chừng phủi tay rồi
Ta đi, còn chiếc lá rơi bên hè! - TK
Xô cả tiếng chim gọi trái vườn
Ai hứng ngày xưa trên tóc mẹ
Trải dài lối cỏ bến quê hương .
Lối cỏ xanh thêm lòng giếng ngọt
Nước mát trong soi mấy nụ cười
Khi rửa mặt em tôi sửng sốt
Tay ngỡ ngàng che cánh môi tươi .
Em thơ dại như mùa hoa cải
Tôi lớn khôn ra giữa chợ đời
Đường thôn xóm bỗng dưng xa ngái
Bụi phương trời che đáy giếng khơi .
Khi vấp ngã xiêu về bóng mẹ
Biết bao lần qua khúc lẻ loi
Đèn thành phố ngọn lu , ngọn tỏ
Nhớ trăng quê vằng vặc ngang đồi .
Mẹ như cánh cò nơi bãi nắng
Tôi lênh đênh chẳng khác dòng sông
Cánh cò đẫm mùi bùn thầm lặng
Cả một đời mẹ mãi long đong .
Ai cũng có sông quê , đường cỏ
Thương cánh cò lặn lội quanh năm
Mỗi mùa thu vàng thêm sắc lá
Tóc mẹ rơi mây trắng âm thầm .
Nửa đời tôi có mùa thu mẹ
Thảm lá xưa trải dưới chân đi
đường phố rộng cây cao , bóng cả
Vẫn nhớ thương bóng mẹ diệu kỳ .
Và xin gởi mùa thu hoa cúc
Vàng theo em tôi tới quê người
Để khoảnh khắc buồn rưng nước mắt
Nghiêng lòng về một đáy giếng khơi .
Say giữa bờ khuya ngạt hương lay
Bèo nước trơ đời nghe sóng vỗ
Ngậm ngùi lau lách khóc heo may
Người đi thăm thẳm lòng sương phụ
Ta về hồn gợn bóng xa mù
Này phút tạ từ nồng hơi lạnh
Đây trời hiu quạnh buổi loang thu
Phía đời vẫn đó niềm hoan cũ
Khăn áo nguyệt hồng bay bay bay
Cõi nhớ dật dờ bên đấu rượu
Sặc chén hoàng trinh say say say!
Có nhàu nếp lạ những ngày không tôi.
Lâu rày son nhạt màu môi
Có ngời lên giữa đêm trôi một mình.
Đã dang tay hứng cuộc tình
Ủ men lòng muộn thành hình hài chưa
Hay còn mù mịt ngõ mưa
Đếm thời gian rụng mà sưa cả lòng
Tôi ngàn đêm mắt chong chong
Nửa vùi trong nhớ nửa không biết gì
Lại hoang mang đến lạ kỳ
Bến chiều em vẫn nét thùy vân xưa !
Này đây chút sớm chút trưa
Chút hồi xuân muộn chút mưa Thanh Bình
Này đây tôi có một mình
Lui cui nhang khói cuộc tình mỗi đêm.
Những câu ca vỡ sóng vàng tan tác
Những câu ca buồn rơi trong chiều man mác
Gió trôi xa tiếng vọng thầm nhắc lại. mùa xưa!
Men tia nắng chiều ngọn cỏ rối lưa thưa
Có lời ca dạt về từ dĩ vãng
Muôn sóng thời gian vỗ sông đời vơi cạn
Nước lớn nước ròng đỏ bọt phù sa
Phải chăng là máu đỏ tan hoà
Dòng sông mênh mông chưa hề phai nhạt
Dưới biển trăng vàng như thác
ảo ảnh vàng son
mộ xác đắm con tàu
Nước vẫn đau từ biển hoá nương dâu
Chở những lời ca dạt về từ dĩ vãng
Và em tôi làm sao quên ngày tháng
Thắt nghẹt trái tim
ứa lệ viết bài ca
Hỡi bài ca bay tìm vùng mơ ước bao la
Giọt tàn phai trên vạt nắng hao gầy chiều úa
Ngọn đèn trở trăn những lời thơ cũ
Soi đáy sâu vực thẳm mộ không tên
Câu ca vọng dài chứa chất nỗi niềm
Chạm bóng tối hư vô
chạm điều không thể ...
Bập bềnh trôi giữa mênh mông đất trời
Mang theo nỗi nhớ bên đời
Bao nhiêu kỷ niệm của thời dấu yêu.
Hoàng hôn nhuộm đỏ ráng chiều
Mắt sương ẩn chứa những điều mộng mơ
Mùa thu vàng ấm câu thơ
Khu vườn cổ tích ngẩn ngơ chuyện đầu.
Ta nợ một cuộc bể dâu
Sân ga ngóng đợi con tàu mù xa
Và nợ cả tâm hồn ta
Đành thôi, hẹn lại...Xót xa ngậm ngùi.
Mây trên trời phủ xuống ở trên vai
Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc
Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai
Em có định sẽ cùng ai kể lể
Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao
Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ
Một mùi hương hồng tụ ở nơi nào
Câu chuyện ấy một lần em đã rõ
Để bây giờ không thể lại phanh phơi
Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ
Hờn dung nhan em có sợ bên người ?
Con mắt ấy vì sao em khép lại
Làn mi kia em thử ngước lên nhìn
vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại
Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin
Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Lùa chân mây về ở dưới chân trời
Bước vội vã một lần nghe gót ngọc
Giẫm trong đời lá rụng úa thu phai
No comments:
Post a Comment